Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 387

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 766

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 263

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1789

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 732

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 8171

Chương 226

Dù tôi đã chấp nhận thế giới này là hiện thực rồi nhưng hình như những luật lệ của tiểu thuyết mạng vẫn tác động lên nó như thường thì phải. Nếu không phải vậy thì làm gì có chuyện chỉ cần có một bộ tóc rối xù cùng với cặp kính cận dày cộp là che giấu được khổ người đầy uy hiếp như vậy chứ.

Không phải chứ, bọn người kia mắt để dưới chân à mà dám to gan đánh cả Ban Hwi Hyul thế này? Tôi vẫn vừa trốn sau cột điện bên ngoài khu gửi xe vừa ngó đầu vào, mắt trợn trừng cả lên.

Vì mặt trời bắt đầu lặn rồi nên sắc trời cũng không còn sáng sủa gì nữa, nhưng chỉ cần từ từ quen mắt cái là tôi có thể nhìn được dáng vẻ của Ban Hwi Hyul chỉ bằng ánh đèn mờ mịt bên ngoài.

Ôi trời ơi, hoá ra cái người hạng 1 toàn quốc trong tiểu thuyết này còn giữ hạng nhất về nhan sắc nữa, nói thật đấy không đùa đâu. Dưới cặp kính gọng sừng là sống mũi cao thẳng đứng, sắc bén đến mức tưởng như cắt được cả giấy.

Về đường nét cằm của cậu ta thì có hơi thô hơn so với Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young, hay nói cách khác là trông đàn ông hơn. Hơn nữa, như tôi đã nói ban nãy, cả người cậu ta, từ cơ bắp vai hay tay chân đều không đùa được đâu. Dù cậu ta đang mặc đồng phục nhưng tôi có thể nhìn thấy được hầu hết những phần cơ bắp đó. Thể người này là từ khi sinh ra đã có rồi. Tôi gật gù.

Và tất nhiên, điểm thu hút ánh nhìn nhất trên ngoại hình của Ban Hwi Hyul chính là… Tôi nuốt nước bọt cái ực và nhìn thẳng đến gương mặt ẩn sau cặp kính của cậu ta. Đặc biệt là đôi con ngươi đỏ rực nhưng hơi lờ mờ kia, có lẽ vì cậu ta cận hơi nặng.

Và rồi tôi lại kêu lên một tiếng và ôm trán mình.

Nhưng mà rốt cuộc là tại sao? Tại sao cái người hạng nhất toàn quốc đã biệt tăm biệt tích kia lại xuất hiện ở nơi này?

Mà không, thế lại hay ấy chứ?

Tôi ngẩng phắt đầu lên. Lý do ban đầu tôi ở lại đây là để ngăn cản bất kỳ thiệt hại về người nào có khả năng xảy ra mà, nhưng mà người bị đánh hoá ra lại là hạng nhất toàn quốc. Trông người cậu ta rắn chắc như một con trâu vậy.

Vậy nên dù Ban Hwi Hyul đang bị đánh ở đây nhưng chắc cũng không có chuyện gì nghiêm trọng đâu đúng không? Tôi kết luận như vậy xong thì lại bắt đầu lén lút rời đi.

Này, bạn Ban Hwi Hyul ạ. Tôi cũng thấy có lỗi khi vứt cậu lại một mình mà đi trước lắm, nhưng mà tôi gọi cảnh sát rồi, một công dân qua đường A như tôi chỉ có thể làm được đến vậy mà thôi…

Và khi tôi vừa bước thêm được một bước thì ngay lúc này.

Tiếng châm chọc của hai người kia lại vang lên bên tai tôi.

“Hahaha! Này, sao được hạng nhất mà không có tí xèng nào thế hả? Hả?”

Có cả tiếng một thứ gì đó bị nắm lấy và lắc liên tục, và ngay lập tức có một đồ vật nhẹ bẫng nào đó rơi xuống đất.

Tôi còn nghĩ không biết có phải ví hay gì không. Đồ vật đó nhẹ như vậy đấy.

Và tôi lại nghe thấy tiếng nói của mấy người bên trong.

“A, thôi đếch đùa nữa. Phải dùng kính ngữ với một thằng thảm hại như mày làm tao ghê hết cả mồm.”

“Nhưng mà lấy đâu ra cơ hội được gọi thẳng tên thằng hạng nhất ra như thế này chứ?”

Bây giờ hai bạn đang được gọi thẳng tên ngay trước mặt đương sự đấy còn gì.

Tôi bóp trán một lúc rồi lại thẳng chân bước tiếp.

Thôi. Tôi đây không có nghĩa vụ phải bảo vệ tính mạng cho mấy thằng đần, đã thấy đôi mắt đỏ rực và khổ người khủng bố kia mà cũng không nhận ra đó là Ban Hwi Hyul…

“Trả, ví, đây.”

Không có nghĩa vụ…

Tôi ngẩng phắt đầu lên. Ban nãy tôi vừa nghe thấy cái gì vậy? Hoàn toàn khác so với ban nãy luôn.

Hiện tại mây đen đã che phủ cả bầu trời, khiến bầu không khí vừa ẩm ướt lại vừa nặng nề. Ấy thế mà giọng nói đó còn nặng nề và trầm thấp hơn cả bầu không khí ngoài trời, khiến ruột gan trong người tôi trở nên lạnh toát.

Tôi cứng người quay đầu lại như một con robot bị hỏng. Bọn người trong đó còn chưa hiểu tình hình hiện tại nên vẫn nói.

“Ha, thằng này vừa nói cái gì đấy?”

“Chiếc ví này, là do em trai tôi tặng.”

Ôi trời ơi, tôi bỗng có trực cảm như thế này.

Mấy thằng trong đó vừa dẫm phải bãi mìn rồi. Rút nhầm chốt an toàn ra khỏi một quả lựu đạn rồi.

Hồi trước gặp nhau ở quán cà phê Eun Hyung có nói Ban Hwi Hyul tự che giấu tung tích vì lý do gì ấy nhỉ? Chính là vì em trai đó. 

Nhưng chiếc ví mà bọn ngu kia cầm chơi và ném cho nhau đó lại do cậu em trai nọ tặng ư? Đây là cái tình huống gì đây!

Không được rồi. Tôi quyết định sửa lại tất cả kế hoạch chạy trốn của mình. Nhưng một phần trong trái tim tôi vẫn đang đong đầy trong máu và nước mắt. Sao tôi lại phải vì mấy thằng người dưng nước lã này mà…

Tôi bắt đầu lặng lẽ bước đi và giả vờ dừng lại ngay đằng trước nhà để xe.

“…Mấy bạn ơi.”

Giọng nói của tôi vang dội trong nhà để xe. Hai người nam sinh kia mới quay ra nhìn về phía tôi.

“Hở?”

Tôi khẽ cắn môi, vừa nhắm chặt mắt lại vừa cố gân cổ hét lên từng chữ một.

“Thì, n, nếu các bạn làm vậy thì sẽ xảy ra chuyện lớn đó ạ…!”

Lời nói của tôi khiến bầu không khí trong nhà xe như ngưng bặt lại.

Khi tôi hé mở mắt ra thì lại thấy Ban Hwi Hyul ngồi dưới đất đang mở to mắt mà nhìn về hướng này. Trông cậu ta khá ngạc nhiên. 

Tôi lại dời mắt nhìn hai cậu nam sinh kia. Bọn họ chỉ đần mặt nhìn tôi một lúc, sau đó đột nhiên phá lên cười.

Ha, haha.

Hai thằng đó cười to một hồi rồi tự dưng lại thay đổi sắc mặt và tiến về phía tôi. Và rồi cả hai đều giơ nắm đấm lên với vẻ mặt vô cùng dữ tợn.

“Này, mày là đứa nào, tưởng bảo làm gì là bọn tao làm nấy chắc, hả?!”

“A, không, không phải vậy đâu…”

Một thằng khác lại bẻ tay răng rắc và nói theo thằng kia.

“Dạo này mấy đứa bay không biết quý trọng mạng sống nữa nhỉ.”

Tôi chỉ dám thầm khẳng định với lời nói đó.

Đúng rồi, bạn này nói đúng đấy. Nếu không phải vậy thì sao mấy người lại có thể cả gan lấy ví của Ban Hwi Hyul được chứ!

Và rồi tôi lại nhắm chặt mắt lại và hét lên.

“Mình nghĩ là trước hết các bạn cứ trả ví cho bạn ấy đi đã…!”

Nếu các người không muốn chết!

Tôi không thể nói thêm lời sau mà chỉ có thể nuốt lại vào trong, nhưng thực ra tôi nghĩ có khi nói cho bọn họ biết còn tốt hơn ấy.

“Mày bị thần kinh à.”

Vì dù tôi lo lắng cho tính mạng của họ đến mấy thì họ vẫn sẽ không nghe tôi nói thôi.

Tôi ngay lập tức nhăn mặt lại, cực kỳ muốn từ bỏ.

Mà không, rốt cuộc là tại sao bọn họ thấy một cậu nam sinh mắt đỏ tên Ban Hwi Hyul như vậy mà lại có thể nghĩ đây không phải là Ban Hwi Hyul thật được chứ? Hiệu quả của việc đeo kính dày sao?

Tóm lại thì tôi chỉ biết một điều thế này. Thà không xen vào còn hơn!

Hình như bọn người trước mặt tôi đây đã mất hết hứng thú với Ban Hwi Hyul chỉ vì sự xuất hiện của tôi thì phải. Đây cũng là một điều may mắn, nhưng mấy người họ lại bắt đầu uy hiếp tôi thay cho Ban Hwi Hyul.

“Này, nhìn mày cũng mặc đồng phục trường So Hyun giống thằng kia thế này chắc cũng là học sinh gương mẫu đấy nhỉ, có muốn nếm thử nắm đấm của tao không?”

“Bây giờ lũ chúng mày toàn to gan như thế này à? Này, mày đi ra đây coi.”

Nhìn khí thế hừng hực đang toả ra khắp nhà xe như một cảnh phim của hai thằng đó, tôi lại cố gắng suy nghĩ tích cực hơn.

Hôm nay tấm lòng thiện lương không thể không cứu giúp mạng người của tôi lại gây ra chuyện rồi! Đúng là không thể ngăn lại nổi mà.

Tôi nhẹ nhàng cười và cúi thấp đầu xuống.

“Mình bất lịch sự quá. Vậy tạm biệt nhé.”

“Này, đúng là đồ điên. Mày nhanh lại đây. Còn không mau lại đây?”

Dù vậy nhưng tôi đã sửa lại quai cặp để chuẩn bị dùng toàn lực cao chạy xa bay rồi. Đây là lần đầu tiên tôi vắt chân lên cổ mà chạy kể từ hồi đụng vào người Yoo Cheon Young vào đầu năm nhất cấp hai đấy.

Có lẽ hai thằng kia cũng cảm thấy có gì đó sai sai với tư thế của tôi nên ngay lập tức hét ầm lên.

“Ê, bắt nó lại!!”

“Mày thử chạy xem!!”

Và ngay khi tôi nắm chặt cặp mà cố hết sức quay người đi thì ngay lúc này.

Tôi quay đầu và nhìn về phía cuối ngõ. Có ai đó đang đứng quay lưng về phía ánh hoàng hôn, bóng của người nọ trải dài đến tận đây.

Tôi đang định nhấc chân chạy thì lại đứng khựng lại. Và rồi tôi chớp chớp mắt một lúc.

Sao người đó lại xuất hiện ở đây vào giờ này được nhỉ? Mà không, người nọ mà xuất hiện thì mọi chuyện được giải quyết rồi.

Tôi hồ hởi gọi anh ấy như vừa gặp được đấng cứu thế.

“Anh Yeo Dan!”

Anh ấy vốn là người không bao giờ nói gì trừ lúc đứng trước mặt em gái, thế nên khi nghe thấy tiếng chào của tôi thì anh chỉ khẽ gật đầu một cái và vô tâm đi tiếp.

Và rồi bọn người đang định túm lấy tôi như mấy con hổ đói đuổi theo con mồi bỗng chạm mặt chính diện với anh Yeo Dan. Gương mặt đẹp trai và vô cảm như tượng của anh ấy vẫn không có bất kỳ cảm xúc nào cả.

Anh chỉ hơi nhăn mày lại rồi nhìn tôi hỏi.

“Làm gì thế?”

Dù nhận ra bầu không khí căng thẳng hiện tại nhưng anh ấy vẫn hỏi tôi với một thái độ vô cùng bình tĩnh, chỉ nhìn thôi đã đủ thấy khí chất thong thả của kẻ mạnh toả ra từ sâu bên trong anh ấy rồi.

Có lẽ mấy thằng kia cũng cảm nhận được điều đó, vừa ban nãy bọn họ còn to mồm sủa bậy như chó điên nhưng bây giờ lại giật bắn mình và lùi lại đằng sau.

Thế rốt cuộc vì lý do gì mà mấy người lại không cảm nhận được khí chất của Ban Hwi Hyul thế hả trời? Tôi ngờ vực nhìn bọn họ một lúc rồi lại quay ra nhìn anh Yeo Dan.

Tóm lại thì tôi sống rồi! Tôi nhanh chóng tiến đến gần anh ấy và hỏi.

“Anh! Anh không tự học buổi tối à?”

“Không thích.”

Anh Yeo Dan nói vậy với một thái độ cực kỳ đường hoàng, không có vẻ gì là xấu hổ cả.

À, vâng. Đúng là năm chữ ‘lo lắng vì điểm số’ chẳng dính dáng gì đến anh em nhà họ Ban mà. Tôi ngỡ ngàng một lúc rồi ngay lập tức nói tiếp.

“Anh, giúp em với. Ban nãy em suýt bị đánh đó ạ.”

Dù tôi đã nói mình suýt bị đánh nhưng biểu cảm trên mặt anh Yeo Dan vẫn không thay đổi chút nào.

“Sao em lại suýt bị đánh?”

“Ờ, cái đó…”

Phải giải thích thế nào đây? Với tính cách của anh Yeo Dan, tôi mà nói dài cái là thể nào anh ấy cũng không muốn nghe đâu. Nghĩ xong rồi thì tôi lại giơ tay lên và chỉ thẳng vào hai người vẫn đang cứng đờ mà đứng yên bên kia.

“Em định cứu sống mấy người họ mà…”

Và ngay lúc này lại có một giọng nói nhao nhao lên từ phía đối diện. Người đang gân cổ lên mà oang oang cái mồm này là một trong hai thằng ban nãy. 

“Này, mày đùa tao đấy à?! Đúng là bọn điên chỗ nào cũng có!! Mày chưa thấy người ta buôn bán với nhau bao giờ à? Lần đầu thấy à!! Sao mày không cút đi mà phải xen vào làm cái gì, hả?”

Và thằng còn lại ở ngay bên cạnh đó cũng phẩy phẩy tay.

“Này, anh trai hay người yêu của con bé kia làm ơn vác nó đi dùm cái. Bọn tao không nói lần hai đâu. Chúng mày đã bao giờ nghe đến tên Kim Chul Min trường Il Sang chưa?”

Hai người bọn họ hùng hổ đến vậy rồi mà anh Yeo Dan vẫn không hề dao động một chút nào. Anh chỉ hơi nhăn mày lại như đang cố nhớ ra gì đó rồi lại quay về với vẻ mặt như bình thường và hỏi.

“Chưa… Chưa nghe tới bao giờ. Trường Il Sang? Lớp mấy năm mấy?”

“Áaaaa! Chúng nó điên tập thể mày ơi!”

Khi một thằng như muốn sùi bọt mép mà định chạy đến đây thì ngay lúc này.

Thằng còn lại mới giơ tay ra và ngăn bạn mình lại. Ánh mắt nhìn anh Yeo Dan của thằng này tỏ rõ vẻ sợ hãi.

Với vẻ mặt run rẩy vì sợ như thế, người nọ lén liếc về phía chúng tôi và nói.

“Này, thôi mình cứ đi đi. Đi, đi nhanh lên!”

“A, làm sao đấy!”

“Là Ban Yeo Dan đấy, không thấy bảng tên à? Đm, hoá ra Ban Yeo Dan sống ở khu này thật. Đi nhanh thôi.”

Sao bọn họ nói về anh Yeo Dan mà cứ như kiểu đang nói về một loài động vật trong truyền thuyết thế nhỉ? Tôi hơi nhăn mặt lại. Chẳng lẽ anh Yeo Dan cũng dính líu đến mấy chuyện này giống Eun Hyung mà tôi không biết chăng.

Dù sao thì anh Yeo Dan không thấy tự ái đó chứ? Tôi lo lắng liếc nhìn vẻ mặt của anh ấy, cũng chẳng biết đây là may hay rủi nhưng trên mặt của anh ấy vẫn chẳng có chút biểu cảm gì cả.

Anh Yeo Dan chỉ nhìn chằm chằm vào Ban Hwi Hyul , người vẫn đang ngồi trong một góc nhà để xe. Cũng đúng, anh Yeo Dan cũng có siêu năng lực chỉ nghe những điều mình muốn nghe giống Ban Yeo Ryung mà.

Lúc này, hai thằng côn đồ nọ đã nhanh chóng nhặt chiếc cặp bị vứt xuống đất của mình lên và đeo trên vai, chúng nó vừa lướt qua người tôi vừa lắm mồm đấu khẩu với nhau.

Dù hai người đó đã chạy xa rồi nhưng tôi vẫn nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Ban Yeo Dan là ai thế? Tao chưa nghe đến bao giờ.”

“Đm, chưa nghe đến bao giờ á? Là cái thằng Ban Yeo Dan đừng biến tiền bối Sang Jae thành cục máu di động ấy, nó lúc nào cũng đi một mình, hoặc không thì phải đi cùng một đứa con gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng mà mỗi lần chạm mặt thì thế nào thằng này cũng đập đối phương cho ra bã.”

Đứa con gái xinh đẹp à, hình như tôi biết đó là ai đấy.

Tôi thấp giọng bật ra một tiếng cảm thán.

“Trời.”

“Tóm lại, thằng này thực sự nhẫn tâm lắm. Người quen của nó đặt cho nó biệt danh là tử thần, là đao phủ của địa ngục đấy. Này, may là nó cho bọn mình đi ấy nhỉ.”

Tử thần? Đao phủ của địa ngục?

Tôi nhìn theo hai bóng người đã đi xa dần với một ánh mắt vô cùng phức tạp, và rồi lại quay đầu nhìn trước mặt mình.

Cái người có biệt danh là tử thần với đao phủ của địa ngục là anh Yeo Dan đang thân thiện giơ tay về phía Ban Hwi Hyul. Tôi lưỡng lự một lúc rồi cũng đi về phía đó.

Càng tới gần thì càng tôi lại cảm nhận được khí chất của Ban Hwi Hyul rõ ràng trên da thịt, khiến tôi phải trầm trồ cảm thán. Cậu ta vẫn ngồi trên mặt đất, trên người còn bám đầy bụi bẩn, ấy thế mà trông cậu ta vẫn không có vẻ gì là khổ sở cả. Trông giống một con mãnh thú ẩn mình trong bùn đất để săn con mồi hơn.

Hơn nữa ngoại hình của cậu ta còn như vậy nữa mà. Dù có nuôi tóc dài hay đeo kính dầy đia nữa cũng đâu có che được nhan sắc đâu. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ của cậu ta.

Không ngờ là Ban Hwi Hyul cũng chậm rãi nắm lấy tay anh Yeo Dan và dựng người dậy.

Cậu ta lấy tay phủi phủi áo đồng phục của mình rồi lại nhìn tôi và anh Yeo Dan và cất giọng nói. Vẫn là chất giọng trầm lặng và nặng nề như trước.

“Cảm ơn.”

Nghe câu nói ấy mà tôi lại ngỡ ngàng một lần nữa. Vì cậu ta nói không có ngữ điệu gì nên người khác nghe lại không hiểu có phải cậu ta đang muốn gây sự hay không, nhưng đó rõ ràng vẫn là một lời cảm ơn.

Hoá ra hạng nhất toàn quốc lại là một người lịch sự như thế này nhỉ? Tôi không ngờ nổi luôn.

Khi tôi còn đang cảm thán như vậy thì anh Yeo Dan ở bên cạnh tôi mới nói với cậu ta như thể đang lo lắng cho một cậu em trai.

“Đi cẩn thận nhé.”

“Vâng.”

Cuộc nói chuyện ấm áp và gương mẫu đến mức không thể tin nổi này khiến tôi ngỡ ngàng một lúc, và lúc này Ban Hwi Hyul tự dưng lại quay ra nhìn tôi. Ôi trời, lúc này tôi mới sực nhớ ra mình đang cầm gì trong tay, thế là tôi lặng lẽ giơ nó lên. 

Khi vừa chạm mắt với cậu ta, tôi nghiêm túc nói.

“Tình cờ nhặt được đó.”

“……”

Đôi mắt đỏ của Ban Hwi Hyul lờ mờ đảo một vòng và nhìn vào chiếc ví trong tay tôi. Bầu không khí im lặng trôi qua rất lâu khiến tôi thầm nghĩ.

Ơ kìa, làm sao thế? Tôi tình cờ nhặt được nên nói tình cờ nhặt được thôi mà.

Nói thật thì tôi thậm chí còn chẳng mong đợi một lời cảm ơn từ Ban Hwi Hyul cơ. 

Trước hết thì tôi chẳng làm gì đáng để được Ban Hwi Hyul cảm ơn cả. Quá lắm chỉ có chuyện báo cảnh sát mà thôi. Nhưng mà sau khi nhận ra đó là Ban Hwi Hyul thì tôi lại bắt đầu hối hận về chuyện báo cảnh sát rồi đấy.

Với cả tôi xen vào cũng là vì mạng sống của hai thằng kia chứ có phải vì Ban Hwi Hyul đâu… Tôi cũng không thể nói ra là tôi sợ nếu có án mạng ở vùng này thì giá chung cư nhà tôi sẽ thụt giảm trầm trọng được.

Dù sao thì với những lý do lẻ tẻ đó nên tôi không hề mong đợi một lời cảm ơn từ Ban Hwi Hyul, và cũng không muốn nhận luôn. Thà cậu ta cứ quên sự tồn tại của tôi đi còn hơn.

Với ý định như vậy, tôi nhét ví vào trong tay cậu ta và lại nhấn mạnh một lần nữa.

“Tôi thật sự tình cờ nhặt được đó.”

Ý là tôi không phải nhặt vì cậu đâu.

Nhưng Ban Hwi Hyul vẫn nhìn tôi chằm chằm, làm tôi ít nhiều cảm thấy áp lực. Ánh mắt của cậu ta khiến tôi khẽ nheo mày. Người này bị làm sao vậy chứ?

Và ngay lúc này, bảng tên của cậu ta lung lay và toả ra ánh sáng le lói. Vậy nên tôi nhìn vào đó theo phản xạ.

Bảng tên màu xanh dương. Cậu ta cũng học trường So Hyun giống tôi, nghĩa là cũng học năm nhất bằng tôi luôn.

Tôi lén nuốt nước bọt và ngay lập tức hạ bàn tay vừa đưa ví cho cậu ta xuống, sau đó cứng nhắc quay người đi. Dù sao thì cũng học cùng trường cùng năm với nhau, nhưng mà chắc cũng không gặp lại nữa đâu nhỉ?

Thì trường tôi rộng lắm mà. Tôi xấu hổ cười haha hai tiếng rồi bắt đầu vội vã bước đi, và ngay lúc này.

“—Ham Dan Yi.”

Giọng nói vừa nặng nề vừa đen tối như vừa bùng lên từ cửa địa ngục đó vang lên ngay đằng sau tôi. Tôi cứng đờ quay cổ lại như một con robot và nhìn về phía sau.

Và rồi tôi lại nghĩ đến một điều.

À, khoảng thời gian tôi nhìn bảng tên của Ban Hwi Hyul cũng đủ để cậu ta nhìn bảng tên của tôi mà. Chắc vì thế nên cậu ta mới nhớ tên tôi thôi.

Chết tiệt, sao tôi không cất bảng tên vào trong túi cơ chứ! Khi tôi còn đang tự hối hận thì ngay lúc này.

Giọng nói vang lên từ đằng sau đó vẫn trầm thấp như ban nãy.

“Tôi nhớ rồi.”

“……”

Khi tôi vừa quay đầu lại vừa cứng đờ như bị hoá thành tượng thì Ban Hwi Hyul đã nhanh chóng cất bước và nhẹ nhàng đi qua giữa tôi và anh Yeo Dan.

Tôi thẫn thờ nhìn theo bóng dáng đang biến mất dần trong ngõ của cậu ta mà cảm thấy thật kỳ quái. Có một điểm gì đó ở cậu ta không hề giống học sinh chút nào, nhưng mà là gì nhỉ…?

Rồi cuối cùng tôi mới chợt nhận ra và tự lẩm bẩm với chính mình.

“…Cặp sách.”

Cậu ta không có cặp sách…

Thế là tôi giơ hai tay lên ôm đầu và rên ư ử.

Không phải chứ, đã cố gắng cosplay giống học sinh gương mẫu đến mức để đầu tóc bù xù và đeo cả kính rồi mà lại không mang cặp sách là sao?!

Với cả nếu cậu ta thực sự đến trường mà không thèm vác theo cặp sách thì sao không có ai mắng cậu ta vậy chứ?! Như kiểu giám thị hay giáo viên chủ nhiệm chẳng hạn, có nhiều người có nghĩa vụ chỉnh đốn học sinh về chuyện này lắm mà! Thế mà cậu cũng tự nhận mình đang sống cuộc sống của học sinh bình thường được cơ à?!

Và rồi tôi quay ngoắt đầu ra và nhìn về phía trước. Gương mặt vẫn vô biểu cảm của anh Yeo Dan khiến tâm trạng của tôi dần bình tĩnh lại, và anh vẫn đang đứng đó đợi tôi.

Tôi đờ đẫn nhìn mặt anh một lúc rồi tự dưng gọi.

“Anh này.”

“Ừ.”

“Em định đi đổi tên, phải chọn tên nào mới hay anh nhỉ?”

“……?”

“Anh nhanh giới thiệu dùm em vài cái tên đi…”

Em nói thật lòng đấy.