Chương 27. Anh trai của nữ chính và tôi (Cuối)
Anh Yeo Dan mặc quần áo rõ là thoải mái, ấy thế mà trông vẫn cực kỳ đẹp trai.
Và rồi tôi nhìn bản thân mình từ trên xuống rồi tự thở dài một hơi. Trông tôi bây giờ cũng có thể coi là xinh xắn đấy, nhưng nhìn anh Yeo Dan như vậy thì lại tụt xuống thê thảm luôn rồi.
Dù chỉ hơn tôi có một tuổi nhưng khí chất của một người trưởng thành đã hiển hiện rõ xung quanh anh. Có lẽ là vì chiều cao hay ngoại hình nhỉ, hay cũng tại số tuổi tâm hồn của anh lớn hơn tuổi thật cũng nên.
Khi chúng tôi vừa đến gần thì đám nam sinh đang ngồi sẵn bên trong mới gõ mấy tiếng lên bàn và nói.
“Này, sao các cậu đến muộn thế. Ban nãy có chuyện này thú vị cực. Đỉnh lắm luôn.”
Lee Min Ah đang nhìn anh Yeo Dan như người mất hồn, phải đến lúc này mới lắc lắc đầu để tỉnh táo lại và hỏi cậu ta.
“Chuyện thú vị? Gì thế?”
“Từ nãy đến giờ bọn tôi mới ngồi được 10 phút thôi đó. Thế mà cậu có biết có bao nhiêu chị sinh viên đến chỗ này rồi không?”
“Không biết, bao nhiêu?”
“Mười hai người. Tin được không chứ?”
Lee Min Ah ngay lập tức sợ hãi kêu lên.
“Mười hai người cơ á?!”
Tôi ngồi cạnh cũng ngỡ ngàng y hệt vậy. Tôi bỗng dưng cảm thấy mối quan hệ giữa tôi và anh Yeo Dan bắt đầu xa cách như có cả một vách núi ở giữa và len lén lùi người lại về sau. Dù thực ra chúng tôi đủ thân để có thể chào nhau mỗi sáng đi nữa.
Đám nam sinh lại nói.
“Ông anh này đã nói là mình mới học cấp ba rồi mà mấy bà chị kia vẫn không tin. Trong khi nhìn bọn tôi cái là đã biết bọn tôi mới học cấp ba rồi.”
Đó là khung cảnh thường thấy mỗi khi đi cùng cặp anh em nhà họ Ban thôi mà. Tôi cũng không ngờ anh ấy sẽ bị nhầm là sinh viên đại học, nhưng nhìn cách ăn mặc của anh ấy hiện giờ thì cũng đúng thôi.
Dù bọn nam sinh đã bảo Lee Min Ah ngồi đằng trước rồi nhưng cô ấy vẫn nhìn chỉ rụt rè nhìn anh Yeo Dan như một loài khủng long đã tuyệt chủng nào đó. Dù phản ứng của Min Ah có hơi khó chịu, nhưng tôi của quá khứ cũng đã từng như thế.
Tôi lại nhớ tới lần đầu tiên tôi gặp anh Yeo Dan vào bốn năm trước, ở đằng trước khu chung cư.
Lúc đó mái tóc đen của anh còn hơi ẩm, khi có ánh sáng chiếu vào sẽ toả ra một tia sáng màu tím nhè nhẹ giống Ban Yeo Ryung. Trên gương mặt trắng như lớp sữa trong cốc là những đường nét ngũ quan tinh xảo đến thất thần. Đôi mắt đen thẳm của anh vẫn chỉ tĩnh lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Bốn năm trước, tôi ngay lập tức cứng đờ lại khi vừa chạm mắt anh ấy. Một phần là vì lúc đó tôi mới gặp tứ đại thiên vương chưa được bao lâu nên chưa thể miễn dịch được với nhan sắc ngần ấy, hơn nữa màu tóc của tứ đại thiên vương toàn là mấy màu kỳ lạ trông như nhân vật game nên tôi vẫn thấy xa lạ, nhưng Ban Yeo Dan thì lại không như vậy.
Anh cúi xuống nhìn tôi và lãnh đạm nói một câu chào. Khi tôi chỉ có thể nắm chặt tay nắm cửa mà không động đậy nổi thì lại có một bàn tay hơi gầy tự nhiên đẩy nhẹ vào trán tôi. Nơi được bàn tay ấy chạm vào có hơi lành lạnh.
Ngày hôm đó, tôi cũng chẳng nhớ là mình đã vào nhà như thế nào, nhưng lại nhớ rất rõ là mình đã thức trắng cả đêm. Tôi vừa nhớ lại ký ức đó vừa nhìn vẻ cứng đờ của Lee Min Ah, tự nhiên lại muốn phá lên cười.
Tôi cố gắng kiềm chế tiếng cười lại, lần này lại quay ra nhìn anh Yeo Dan và rồi đụng mắt với anh ấy. Vừa quay qua cái mà đã chạm phải ánh mắt của anh ấy thế này có nghĩa là anh ấy đã nhìn tôi chằm chằm từ nãy đến giờ rồi. Tôi giật nảy mình một cái thì anh ấy lại lắc đầu.
Hả? Tôi nghiêng đầu. Không được ư, cái gì không được?
Tôi không hiểu nổi nên chỉ truyền ý nghĩ của mình qua ánh mắt.
‘Anh bảo em giả vờ là không quen á?’
Tôi còn không chắc là phương pháp này có tác dụng hay không, nhưng rồi anh Yeo Dan ngay lập tức gật đầu một cái làm tôi giật cả mình. Người này có khả năng đọc tâm người khác từ lúc nào thế?
Và rồi ngay lúc này, lại có một giọng nói khác vang lên.
Tôi quay đầu lại. Một đứa con gái lớp tôi đang ngồi đối diện mới hào hứng hỏi.
“Mười hai người? Mà cũng đúng thôi, tại anh đẹp trai quá mà. Chào anh ạ! Anh là người đi thay phải không ạ?”
Phải đến lúc này anh Yeo Dan mới dời mắt nhìn bọn họ và khẽ gật đầu một cái. Dù chỉ chạm mắt với anh ấy thôi mà đám con gái đã nắm chặt lấy tay nhau mà nhỏ giọng hét lên một tiếng.
Và đến giờ Min Ah mới như bừng tỉnh, cô ấy ngoan ngoãn chào anh.
Cô ấy ngồi ở phía đối diện tôi, sau khi giới thiệu bản thân rồi mới hỏi với một thái độ rất lịch sự.
“Tiền bối ơi, tên của anh là gì vậy ạ?”
“Ban Yeo Dan.”
Chỉ với một câu trả lời ngắn gọn giống mọi khi mà anh lại làm cả bàn náo loạn hết cả lên. Khi tôi quay ra nhìn, không chỉ Lee Min Ah mà mấy đứa con gái khác đều đồng loạt chớp chớp mắt và thì thầm ‘Đỉnh quá’.
Một phần cũng là vì chúng tôi vừa mang nam thần trường bên, tức là cái người tên Ban Yeo Dan này ra để thảo luận ở lớp vào tuần trước. Thế mà chưa đến mấy ngày đã được gặp người thật vật thật rồi.
Sự tồn tại mang tên nam thần trường bên này, nói thẳng ra thì còn có giá trị đối với chúng tôi hơn là đám idol cùng tuổi. Lúc nào cũng có thể gặp được, nếu may mắn còn có thể kết bạn được nữa. Thế là đám con gái ngay lập tức hồ hởi nắm tay nhau.
Cuối cùng, sau khi cả đám đã hết ầm ĩ thì chúng tôi bắt đầu đi gọi món rồi mới bước về chỗ, sau đó dành thời gian để giới thiệu lẫn nhau.
“Mình là Kim Ji Min.”
“Mình là Son Se Young.”
“Còn mình là Cheon Dong Ho.”
Đúng như Lee Min Ah nói, trừ anh Yeo Dan ra thì cả đám còn lại đều là học sinh năm nhất giống tôi, chưa đến mức thân quen nhưng cũng gọi là có biết mặt.
Vì chỉ có tôi là không biết tên bọn họ nên bọn họ cũng tự nhiên quay ra nhìn tôi và tự giới thiệu bản thân. Đám con gái đang ngồi chống cằm ở bên cạnh đó mới ném ra mấy câu.
“Này, sến muốn chết.”
“Nói như bình thường đi.”
Một đứa trong số đó còn tự đặt tay lên ngực và trầm giọng nói ‘Mình là Son Se Young’, thế là cả đám phá lên cười. Khi đến cả tôi cũng phải nhỏ giọng cười khúc khích thì chỉ còn mình anh Yeo Dan là không cười mà thôi.
Lúc này, cái người vừa tự giới thiệu là Cheon Dong Ho ban nãy mới hơi liếc nhìn anh Yeo Dan. Có lẽ là vì ngồi cạnh anh nên cậu ta có hơi áp lực với sự im lặng của anh ấy.
Có khi cả buổi xem mặt anh Yeo Dan sẽ ngồi mãi như thế này đấy, có ổn không đây? Tôi đang lo lắng nhìn về hướng đó thì lại lỡ chạm mắt với Cheon Dong Ho.
Cậu ta mở to mắt rồi ngay lập tức nở nụ cười gượng gạo. Tôi cũng xấu hổ cười và lại quay đầu đi.
Sự náo loạn này vô cùng quen thuộc, nhưng lại với một đám con trai mà tôi chưa gặp bao giờ, sau đó lại còn lén lút nhìn và cười gượng với nhau mà không ai biết. Cảm giác khẩn trương lạ lẫm rồi khiến tôi lẳng lặng nắm chặt tay lại rồi lại mở ra dưới mặt bàn, và lúc này, đám con gái bên cạnh tôi lại lần lượt nói.
“Em là Moon Se Ra!”
“Em là Ahn Ji Young.”
Người không biết mấy đứa chúng nó chỉ có anh Yeo Dan, thế nên chúng nó cũng tự động nói bằng kính ngữ luôn.
Và người cuối cùng giới thiệu bản thân là Lee Min Ah, cô ấy cũng chỉ vào tôi.
“Em tên là Lee Min Ah. Còn bạn này là bạn cùng lớp của em–.”
Có lẽ vì muốn giúp đỡ một đứa đến thay như tôi nên Lee Min Ah chỉ vào tôi với một thái độ khoa trương như một ảo thuật gia vậy.
Đừng mà, tôi biết cô ấy có ý định muốn làm tôi bớt căng thẳng, nhưng thế này còn xấu hổ hơn ấy chứ! Tôi tự nhiên đỏ bừng mặt lên và lắp bắp.
“Em tên là Ham Dan Yi, ạ.”
“Hả, ạ?”
Giọng nói vang lên từ phía đối diện khiến tôi lấy hai tay che miệng mình. A, mình lỡ miệng rồi.
Tôi vừa che kín miệng vừa len lén liếc mắt nhìn về phía đối diện, thấy người ngạc nhiên vì tôi kia hoá ra lại chính là Cheon Dong Ho. Khi đến cả vành tai của tôi cũng đỏ bừng lên thì cả bàn lại bắt đầu phá lên cười.
Lee Min Ah ở bên cạnh mới ôm chặt tôi và vỗ lên vai tôi.
“A, tại cậu đáng yêu quá đó, tại đáng yêu thôi. Này, đúng không?”
Người cô ấy hỏi chính là Cheon Dong Ho kia.
Tôi lại càng hoảng hồn hơn. Không phải chứ, giữa chúng tôi với nhau thì có thể thản nhiên khen nhau đáng yêu được, nhưng mà con trai mà nghe vậy sẽ thấy xấu hổ đó.
Và ngay lúc này.
“Ừ.”
Người được hỏi là Cheon Dong Ho, nhưng người trả lời lại là người khác. Tất cả những người ngồi trong bàn đều hướng mắt nhìn về một phía.
Anh Yeo Dan đang lơ đãng nhìn tôi cũng ngay lập tức chớp chớp mắt và quay ra bên cạnh. Vẻ mặt của anh ấy trông như thể một người vừa mới tỉnh mộng xong vậy.
Một lúc sau, hai đứa Moon Se Ra và Anh Ji Young lớp tôi mới khẽ che kín miệng và reo lên.
“Oa, làm sao đây, làm sao đây.”
“Anh Yeo Dan, em gọi anh như vậy được chứ? Giọng nói của anh ban nãy nghe ngọt ngào lắm đó.”
“Oa, hay quá đi.”
Khi cả đám đang huyên náo hết cả lên thì tôi lại khẽ thở dài.
Ban nãy chắc ông anh này lại quên mất là không chỉ có mỗi hai chúng tôi ở đây rồi. Vậy nên anh ấy mới nói vậy như kiểu muốn chăm lo cho chúng tôi, giống mỗi lần ở bên cạnh tôi và Ban Yeo Ryung vậy.
Chẳng biết có ổn hay không nữa. Tôi ngay lập tức lộ vẻ lo lắng. Sao hai người có diễn xuất dở ẹc lại học đòi giả vờ không quen biết nhau cơ chứ?
Hơn nữa trước mặt mấy đứa hẹn nhau lại đây để xem mặt này mà chúng tôi lại giấu diếm mối quan hệ quen biết, hình như có hơi bất lịch sự rồi. Còn anh Yeo Dan bảo cả nhà là phải đi học nhóm với các bạn và ra khỏi nhà từ sớm mà lại có mặt ở đây, chắc chắn là anh cũng có lý do của riêng mình thôi.
Khi tôi dần cảm thấy đau hết cả não và lặng lẽ ôm trán mình thì ngay lúc này.
“Cậu đau ở đâu à?”
Tiếng thì thầm nho nhỏ ấy khiến tôi quay đầu ra và nhìn thấy ngay Cheon Dong Ho đang lo lắng nhìn tôi.
Cheon Dong Ho có ngoại hình nổi bật nhất trong số ba người kia. Mái tóc vàng của cậu ấy như đã hơi bạc màu nên ở phần đuôi trông gần chuyển sang màu trắng, đuôi mắt hơi xếch lên và ngũ quan tinh xảo của cậu ấy làm tôi nhớ đến Lee Luda.
Bên trong chiếc áo thể thao Adidas màu xanh là một chiếc áo phông trắng, và ở giữa là một mặt vòng cổ màu đen vẫn đang đung đưa qua lại. Chắc là cậu ấy hay đeo thẻ học sinh ở trên cổ rồi.
Trông tôi ăn mặc cũng rất ngoan ngoãn, nhưng nếu cùng cậu ấy bước ra ngoài thì trông hai đứa chúng tôi chẳng hợp nhau chút nào. Tôi đang mải nghĩ vậy thì lại nhớ ra cậu áy vừa bắt chuyện với tôi.
Tôi xấu hổ cười và lắc đầu một cái.
“A, không đâu.”
“Bên kia chưa gì đã bắt đầu thì thầm to nhỏ rồi đấy à?”
Một người trong đám con trai vừa đùa cợt nói vậy thì Cheon Dong Ho chỉ cười nhẹ và quay đầu ra nhìn bọn họ.
“A, nói gì thế.”
Tôi nhìn mấy người họ đùa nghịch giơ nắm đấm lên, rồi lại nhận ra anh Yeo Dan ở gần đó đang hướng mắt về phía tôi. Anh Yeo Dan vừa đặt một ngón tay vào vùng thái dương vừa mấp máy miệng hỏi.
‘Đau đầu à?’
Tôi lắc đầu tỏ ý không sao, thế là anh lại gật đầu và dời mắt khỏi tôi.
Cả đám bắt đầu nói mấy chuyện linh tinh về bản thân. Riêng về khoản làm nóng bầu không khí thì không đứa nào trong lớp tôi hơn được Lee Min Ah, thế nên cô ấy cũng là người nói chuyện chính.
Chủ đề nói chuyện đang là về ca sỹ yêu thích thì lại đổi ngoắt sang người nổi tiếng.
Càng nói chuyện nhiều thì tôi cũng dần dần bớt căng thẳng hơn. Xem mắt gì chứ, mọi người đều đi học thêm với nhau nên nhìn thế nào cũng thấy giống mấy đứa cùng lớp nói chuyện với nhau hơn.
Tôi đang thoải mái dựa người vào sofa, nhưng ngay khi nghe tới chủ đề khiến mình hứng thú thì lại nhanh chóng nhướn người về phía trước.
Tôi hỏi.
“Rap?”
Cheon Dong Ho ngượng nghịu cười và trả lời.
“Ừ, mình cũng thử remix mấy bài mình thích với nhau thôi, còn đến xem phòng thu âm của mấy ông anh mình quen nữa, thỉnh thoảng cũng mượn phòng của mấy ông ý rồi thu âm thử. Có vậy thôi.”
“Oa, ngầu quá đi.”
Tôi vừa vô thức bật ra một lời khen thật lòng như vậy thì Cheon Dong Ho lại xấu hổ cúi đầu xuống và mân mê tấm thẻ học sinh của mình. Tôi nhìn vậy mà lén gãi đầu.
Có hơi quá không nhỉ? Nhưng mà tôi lúc nào cũng cảm thấy mấy người làm việc ở các lĩnh vực mà tôi không biết rất là giỏi giang luôn, và còn làm tôi tò mò nữa. Với cả không phải chỉ cần cân nhắc xem mình muốn làm cái gì là xong, mà phải thực sự bỏ công sức ra và có các hành động cụ thể nữa.
Lúc này, Cheon Dong Ho tự nhiên quay ra và nhìn chiếc loa của quán cà phê, cậu ấy nói.
“Nghĩ lại thì, hôm nay mình có một bài remix để sẵn trong điện thoại đây.”
“Oa, thật á? Mình nghe thử được không?”
Cheon Dong Ho hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ mà ngay lập tức gật đầu. Nhìn lại thì mấy đứa khác đều tỏ vẻ vô cùng quen thuộc, có lẽ đã được cho nghe bản ghi âm hết rồi.
Cậu ấy lôi tai nghe từ trong túi ra và đưa một bên cho tôi, nhưng rồi lại dừng động tác lại. Chiếc bàn này quá rộng để chúng tôi đeo chung tai nghe rồi.
Cuối cùng tôi cũng đứng dậy và chuyển sang ngồi cạnh Cheon Dong Ho. Ngay khi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy thì cảm giác khẩn trương ban nãy lại quay lại trong lòng tôi.
Tôi tự dưng cảm thấy mình với cậu ấy gần nhau quá. Đúng là ghế sofa này mà ngồi tận năm người thì quá chật rồi, nên cũng không thể làm thế nào khác được.
Tôi lén liếc nhìn bên cạnh mình. Cheon Dong Ho còn đang loay hoay gỡ hai sợi dây tai nghe vẫn rối rắm vào với nhau. Cậu ấy nhỏ giọng lẩm bẩm.
“A, thật là…”
Tôi nhìn vậy rồi cũng giơ tay ra, nhưng lại chẳng giúp được gì cả. Khi gỡ hai sợi dây tai nghe rối đó thì tay chúng tôi cũng thỉnh thoảng có chạm vào nhau, khiến bầu không khí lại càng trở nên ngượng ngùng hơn nữa.
Chỉ muốn nghe chút nhạc thôi mà, cái gì đây chứ. Cuối cùng tôi cũng bỏ tay ra khỏi dây tai nghe và tự nhiên lấy tay quạt quạt lên cổ mình, sau đó quay đầu nhìn xung quanh.
Nhờ tiếng reo hò cổ vũ quá nhiệt tình của mấy đứa con gái lớp tôi mà anh Yeo Dan đã chuyển sang ngồi ngay ngoài mép ghế rồi. Moon Se Ra với Anh Ji Young vẫn vô cùng hào hứng và tuôn ra cả ngàn câu hỏi (Anh ở đâu vậy ạ? Anh có em ạ? Sao anh lại bỏ em ở nhà và đến đây chứ!), Lee Min Ah ở gần đó cũng đang nói chuyện với một cậu con trai. Hình như tên là Kim Ji Min thì phải, gương mặt của cậu ta trông thẳng thắn như vậy mà còn đeo kính nữa, nên trông cậu ta cực kỳ giống mấy người hội trưởng hội học sinh trong truyện tranh thiếu nữ. Giọng nói nhanh nhảu và hoạt bát của Lee Min Ah cùng với chất giọng chậm rãi và nghiêm túc của Kim Ji Min lại hợp nhau không tưởng, nghe như kiểu một bản hoà âm vậy.
Và ngay lúc đó, anh Yeo Dan như cảm nhận được ánh mắt của tôi nên mới quay ngoắt đầu nhìn về phía này. Nhìn tín hiệu cầu cứu rõ ràng trong ánh mắt của anh ấy mà tôi muốn giật nảy mình.
Cũng đúng, một người ghét mấy chuyện mệt mỏi như anh Yeo Dan không thể tận hưởng một nơi như thế này được. Thế cái gì lại bắt anh ấy tới tận đây được nhỉ? Và rồi tôi lại ngượng ngùng cười.
Anh Yeo Dan đang mong đợi tôi viện cớ gì đó để đưa anh ấy ra khỏi đây, nhưng rất tiếc là tôi thấy nơi này còn thú vị hơn là tôi nghĩ. Đúng là hiếm khi nào có cơ hội được gặp mặt những người mới quen ngoài khuôn viên trường như thế này, và tôi cũng không ngờ chuyện này lại mới mẻ và thú vị đến thế. Haha!
Tôi lờ anh Yeo Dan đi và quay ngoắt đầu lại, thế là lại cảm thấy ánh mắt đang nhìn vào má mình kia càng ngày càng nóng dần lên. Tôi đang khẽ gãi má thì lại nghe thấy tiếng gọi của Cheon Dong Ho.
“A, xong rồi. Đây.”
“A, cảm ơn nha.”
Tôi nhận lấy một bên tai nghe và đeo vào tai mình, sau đó lại nhìn Cheon Dong Ho. Động tác nhấn vào nút bật nhạc của cậu ấy chẳng hiểu sao lại làm tôi nhớ tới Yoo Cheon Young.
Tôi khẽ lẩm bẩm. Nghĩ lại thì chỉ mới năm ngoái thôi, mình hoàn toàn không thể ngờ tới nổi rằng sẽ có ngày mình được nghe nhạc như thế này cùng với một người khác mà không phải là Yoo Cheon Young.
Hoá ra chỉ cần không nghĩ đây là thế giới tiểu thuyết thì mình có thể sống theo nhiều cách như vậy đấy. Ngay cả khi không có tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung thì tôi vẫn có thể cho bất cứ ai vào cuộc sống của tôi, tuỳ ý tôi muốn. Giả dụ như Cheon Dong Ho này, hay cả những đứa ở chỗ học thêm kia nữa. Thực sự rất nhiều người.
Từ đó tới giờ tôi chưa từng biết rằng mình đã sống khép kín như thế nào, phải đến bây giờ mới như bừng tỉnh ngộ mà nhận ra.
Đây là buổi cuối tuần đầu tiên mà tôi không đi chơi cùng với bất cứ ai trong số tứ đại thiên vương hay là Ban Yeo Ryung, nhưng tôi thấy như vậy cũng ổn đấy chứ.
Tôi đảo mắt và nhìn sang bên cạnh mình. Đôi mắt đang bận rộn đảo quanh dưới mái tóc phai màu của Dong Ho cũng đang nhìn tôi. Phải đến lúc này tôi mới nhận ra rằng đôi mắt của cậu ấy có màu nâu nhạt hơn so với bình thường.
Chúng tôi chạm mắt với nhau một lúc, sau đó bầu không khí tĩnh lặng dần trở nên ngượng ngùng nên tôi cũng xấu hổ cười và nói.
“Bài này nghe hay thật đấy. Nghe thu âm kiểu mới như thế này cũng rất đỉnh nữa.”
“A, không có gì đâu.”
Dù nói vậy nhưng vẻ mặt của Cheon Dong Ho vẫn sáng lên. Tôi bỏ tai nghe ra rồi trả cậu ấy, sau đó nói tiếp.
“Cái gì mà không có gì chứ. Cậu thu âm y hệt ca sỹ thực thụ ấy. Mình lần đầu tiên nghe thấy nhạc như thế này đấy. Đỉnh thật sự.”
“A, thật sự không có gì mà.”
Cheon Dong Ho nói vậy, trên mặt vẫn rạng rỡ như trước.
Và ngay lúc này, tôi tự nhiên lại nghe thấy tiếng vỗ tay vang lên. Cả tôi và Cheon Dong Ho, cả Ahn Ji Young và Moon Se Ra vẫn đang cực kỳ hào hứng lẫn anh Yeo Dan bị tấn công bằng cả loạt câu hỏi từ nãy đến giờ, và cuối cùng là hai người Son Se Young và Kim Ji Min lặng lẽ ngồi yên hơn mấy người kia, đều đồng loạt ngẩng đầu lên.
Người vỗ tay tất nhiên chính là Lee Min Ah. Khi thu hút sự chú ý của mọi người, cô ấy mới vui vẻ nói.
“Bây giờ chúng ta từ từ đổi chỗ thành hai người ngồi cùng nhau luôn đi?”
Phải đến lúc này tôi mới sực nhớ ra. Trời, đây là đi xem mắt mà. Từ nãy đến giờ cả bọn cứ ngồi với nhau nên quên hết cả căng thẳng, còn làm loạn như kiểu chẳng thèm quan tâm đến việc kết bạn mới này nọ nữa, đúng là hơi cạn lời thật.
Thế là tôi khẽ vò tóc mình lên và tỏ vẻ lo lắng. A, làm sao đây? Tôi thấy từ nãy tới giờ cả bọn ngồi với nhau vẫn là thoải mái nhất đấy, nếu mà chia ra hai người ngồi cùng thì sẽ căng thẳng lắm.
Và lúc này, Son Se Young và Cheon Dong Ho ngồi ở kia bàn mới lặng lẽ giơ tay lên.
“Trước đó thì để bọn tôi đi vệ sinh cái đã, được không?”
Khác với vẻ ngoài gương mẫu của mình, Kim Ji Min lại hỏi lại với một giọng đùa cợt.
“Sao hai cậu lại đi với nhau?”
“A, cút đi, Kim Ji Min.”
Cheon Dong Ho chỉ quay ra và giả vờ hươ hươ nắm đấm trước mặt Kim Ji Min, sau đó khoác vai Son Se Young và dần biến mất đằng sau quán cà phê. Tôi nhìn bọn họ đi rồi thì quay đầu ra và ngay lập tức đụng phải ánh mắt của anh Yeo Dan. Khi nhận ra anh ấy đang hất cằm chỉ ra ngoài quán cà phê thì tôi cũng khẽ nhăn mày lại. Ừm, làm sao đây.
Tôi cứ ngó lơ anh ấy từ nãy đến giờ nhưng cũng biết là anh ấy khổ sở như thế nào, nên cũng thấy hơi thương thương. Bây giờ là lúc nghỉ ngơi mà, chắc một chút cũng không sao đâu nhỉ?
Tôi ngẫm nghĩ xong thì đứng bật dậy, sau đó cố tình lớn giọng nói.
“Tớ đi ra ngoài gọi điện thoại chút xíu. Nhạc trong quán lớn quá, ra ngoài nghe rõ hơn.”
“Về nhanh nha.”
Min Ah đang mải nhìn xuống điện thoại nên cũng chỉ thoải mái trả lời tôi như vậy, thế là tôi chỉ cầm theo điện thoại và nhanh nhanh chóng chóng bước ra khỏi quán cà phê.
Tôi chạy tới chạy lui một lúc, thấy một cái cột điện cái là nhanh nhẹn trốn đằng sau đó và chờ đợi một lúc. Không lâu sau, anh Yeo Dan cũng ra khỏi quán cà phê, anh liếc nhìn xung quanh với một vẻ mặt ngờ vực.
Tôi vẫy vẫy tay.
“Anh Yeo Dan, đằng này!”
Khi anh vừa tới gần cái là tôi ngay lập tức kéo anh vào khoảng trống giữa tường cột điện. Vì tôi thấp hơn anh một cái đầu nên hành động này cũng không được suôn sẻ cho lắm.
Với một tâm trạng vô cùng gấp gáp, tôi đập mạnh tay vào bức tường bên cạnh anh ấy và hỏi.
“Anh Yeo Dan, sao anh lại ở đây?”
Thế là anh Yeo Dan liếc nhìn bàn tay đang chống tường của tôi với một ánh mắt rối rắm và hỏi.
“Chờ đã, đây là cái tư thế gì đây?”
“Chống tường* đó.”
(aka kabedon nhé <3 )
“……”
Sau một khoảng lặng, tôi lặng lẽ hạ bàn tay đang chống tường của mình xuống và khẽ nói.
“…Em xin lỗi.”
“Không sao.”
Anh khẽ thở dài một hơi và vỗ nhẹ lên đầu tôi giống bình thường. Thế rồi anh tự nhiên quay ngoắt đầu ra và nhìn đám người qua đường, vẻ mặt của anh ngay lập tức thay đổi.
Tôi cũng vô thức cảm thấy bất an và hỏi anh.
“Làm sao thế ạ?”
“Chờ chút.”
Anh tự nhiên mở hai vạt áo khoác dài ra và giấu tôi vào trong đó. Trong cơn bất ngờ, tôi vừa vùi sâu trong chiếc áo đó vừa trợn tròn mắt vì ngỡ ngàng. Chiếc áo cổ lọ mà anh Yeo Dan mặc hơi ấn nhẹ lên má tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng nhịp tim đập loáng thoáng bên tai mình.
Chẳng biết đã được bao lâu rồi, khi chiếc tà áo của anh ấy cũng biến mất như một tấm rèm vừa được mở ra thì tôi cũng ngơ ngẩn ngẩng đầu lên.
Tôi cảm thấy hơi chóng mặt, như kiểu vừa ngồi trong một căn phòng có lò sưởi ấm áp rồi lại bị đẩy ra ngoài đường giá lạnh vậy. Đến cả hơi thở ra của tôi hình như cũng dần trở nên nóng bừng lên.
Tôi hít thở thật sâu, sau đó hỏi.
“Có chuyện gì vậy? Ban nãy ấy.”
Thế là mặt của anh Yeo Dan hơi nhăn lại như thể rất khó xử. Anh vừa vươn tay chỉnh lại mái tóc hơi rối của tôi vừa nói.
“Lý do mà anh phải tới đây.”
“Vâng?”
“Vì có người bám đuôi.”