Cuối tuần đó. Tôi đã lên sẵn kế hoạch không hưởng thụ cuối tuần mà phải cắm đầu vào học.
Tôi vừa trải qua một kỳ thi thử toàn quốc vào tháng 9 và kỳ thi tiếp theo đó là vào tháng 11, nhưng vì trường chúng tôi tự tổ chức một kỳ thi thử xen giữa vào đó nên thật ra chẳng có tháng nào mà chúng tôi không phải thi thố cả.
Nếu bạn hỏi tôi về điểm số của mình trong kỳ thi tháng 9, thì tôi xin trả lời là tôi vừa đi cứu Luda cùng với Lukas xong thì kỳ thi này diễn ra ngay vào tuần sau đó, vậy nên tôi chẳng còn hơi sức đâu cả.
Lý do cũng không phải vì tôi học dốt, mà phải nói là do tôi đã hoàn toàn kiệt sức sau khi phải leo lên một toà nhà 20 tầng thì đúng hơn.
Bạn hỏi còn Yeo Ryung và Luda thì sao ư?
Sao lại hỏi một lẽ đương nhiên thế?
Với Yeo Ryung thì chẳng cần phải chạy lên toà nhà Reed 20 tầng giống chúng tôi, dù là toà nhà 63 tầng đi nữa thì cô ấy chắc chắn cũng sẽ không mệt mỏi chút nào, còn Luda thì coi như chưa nghỉ học bao giờ, vừa về trường cái là ngồi ngay lên vị trí top 10 toàn trường.
Mà dù vậy thì tôi cũng đâu thể làm gì được đâu. Khi báo thức 9 giờ sáng vừa đổ chuông thì tôi cũng bật dậy và ngồi ngay trước bàn học, sau đó cố gắng hết sức để gom lại niềm đam mê học hành đã bay biến đi đâu hết của mình và bắt đầu cầm bút.
Chỉ vì bọn họ cách mình một khoảng vô cùng xa như vậy không có nghĩa là mình không cần cố gắng. Tôi vừa lẩm nhẩm lại câu nói đó vừa mở tờ bài tập ra.
Vì bây giờ là một buổi sáng thứ bảy nên cả nhà tôi tĩnh lặng không một tiếng động.
Dù tôi đang mở cửa phòng ra nhưng vẫn không nghe thấy chút tiếng động nào từ bênngoài phòng khách cả. Cùng lắm thì chỉ có tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ trên bàn học mà thôi.
Ơ, không được rồi. Đầu tóc tôi dần trở nên mơ hồ, thế là tôi phải lắc đầu một cái cho tỉnh ra và lật một trang bài tập. Đầu bút chì đang viết công thức trên tờ giấy bài tập tự nhiên trượt dài một cái.
Tôi cuối cùng cũng há miệng ngáp lớn rồi vừa dụi mắt vừa lẩm bẩm.
“A, đúng là không thể học vào buổi sáng cuối tuần được mà…”
Và rồi tôi lại bắt đầu quay ra nhìn tờ kế hoạch của mình.
Theo như những gì tôi đã viết sẵn từ tối hôm qua thì hôm nay tôi phải làm xong bài một của đề cương văn, bài một của đề cương toán, bài một của đề cương ngoại ngữ, ngoài ra cũng phải làm một bài trong đề thi khoa học cũ nữa…
Nếu vậy thì tôi có thể ăn trưa và thong thả đến một tiếng sau rồi hẵng bắt đầu học cũng được.
Cuối cùng tôi cũng đổi ý, quyết định tận hưởng buổi sáng cuối tuần của mình ở trong chăn. Ngoài chăn là bão tố. Đặc biệt là vào cuối tuần.
Cứ nghĩ đến chuyện được ngủ nướng là lòng tôi lại tràn đầy cảm giác hạnh phúc, thế là tôi vừa vui vẻ cười vừa chuẩn bị nhảy lên giường. Và ngay lúc này, chiếc điện thoại trên bàn của tôi tự nhiên rung lên dữ dội.
Rừ rừ rừ rừ- tôi ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại đang rung lên và xoay một vòng trên bàn, sau đó vội vã chộp lấy nó.
“Alo?”
[Dan Yi à! Cậu nghe rồi, may quá.]
Là Lee Min Ah. Nghe được cảm xúc nhẹ nhõm trong giọng nói của cô ấy mà tôi dần cảm thấy ngờ vực.
Tôi biết là cuối tuần này lớp mình làm gì có bài tập đâu, vậy chẳng lẽ vừa có biến gì rồi? Ngoài mấy chuyện đó ra thì tôi cũng không nghĩ được lý do gì khiến cô ấy phải nói chuyện với tôi bằng một giọng nói gấp gáp như vậy cả.
Rồi Lee Min Ah lại nhanh chóng nói tiếp.
[Dan ơi, bây giờ cậu có bận không? Hôm nay có việc gì không?]
“Hả? Không, không có việc gì cả.”
[Oa, sống rồi!]
Hử? Sau khi tôi đã hoàn hồn khỏi cơn choáng váng rồi thì lời nói của cô ấy lại khiến tôi giật mình tiếp.
[Dan ạ, vậy cậu đi xem mắt được không?]
Dù ở bên cạnh chẳng có ai nhưng tôi vẫn dáo dác nhìn quanh một lúc, sao đó mới tỉnh lại mà hỏi cô ấy.
“Gì cơ?”
[Xem mắt ấy! Thứ năm tớ có hỏi cậu đó còn gì! Có một đứa viện cớ không đi nên không đủ số người nữa rồi, thế nên là…]
À, ra là vậy nhỉ. Tôi nghe mãi cũng lờ mờ đoán ra được là lý do này nên lại khẽ thở dài một tiếng.
Nói đúng ra thì số lượng người không khớp có nghĩa là thế nào cũng sẽ có một người bị thừa ra, mà thế thì bầu không khí sẽ ngượng ngùng lắm.
Tôi nhăn mày nhìn tờ giấy bài tập vẫn được trải ra trên mặt bàn mà gãi trán một lúc. Và rồi cuối cùng tôi cũng thở dài mà nói.
“Ừm, biết rồi, vậy hẹn mấy giờ ở đâu thế?”
Thế là giọng nói của Lee Min Ah ngay lập tức vui vẻ hẳn lên.
[Oa, sống rồi. Thật sự, thật sự cảm ơn cậu rất nhiều. Lần sau tớ sẽ khao cậu đồ ở căn tin.]
Tôi kẹp điện thoại vào giữa cổ và tai và bắt đầu nghiêng người viết vài chữ vào sổ. Mười hai giờ, trước ToSome Place ở ga Wang Ship Ri. Thế rồi tôi ngay lập tức có một ý nghĩ vớ vẩn thế này.
ToSome Place? Một nơi để some nhau?
(*some: thả thính nhau ấy ạ)
Ừm, nếu Eun Ji Ho hay mấy đứa khác mà ở bên cạnh tôi lúc nào thì bọn họ thế nào cũng làm trò bằng cách thở dài một cái. Tôi lắc đầu nguầy nguậy và để điện thoại xuống, sau đó lại ra mở tủ quần áo ra.
“A, có chuyện lớn rồi.”
Tôi không có bộ quần áo nào phù hợp cả. Tôi vốn thích ăn mặc theo phong cách thoải mái và cũng không có dịp gì phải mặc mấy bộ khác cả, lúc nào cũng chỉ về nhà, đến trường, ra thư viện rồi lại về nhà, đến trường và ra thư viện. Thế nên trong tủ cùng lắm cũng chỉ có áo phông hoặc hoodie mà thôi.
Dĩ nhiên đối phương cũng là học sinh cấp ba giống tôi nên chắc cũng sẽ không ăn diện đâu. Nhưng đây là phép lịch sự tối thiểu mà.
Tôi cứ day day thái dương mãi rồi cuối cùng cũng quyết định gọi người giúp đỡ.
Tôi còn đang phân vân không biết có nên gửi tin nhắn hay không, rồi cuối cùng lại gọi luôn một cuộc điện thoại. Nhạc chuông chờ kêu chưa được bao lâu thì đã kết thúc, một giọng nói trong trẻo vang lên.
[Alo?]
Đúng là Ban Yeo Ryung có khác. Con người dậy buổi sáng đúng giờ nhất trong số những người mà tôi biết.
Tôi vừa cảm thán vừa hỏi.
“Yeo Ryung ạ, cậu có đồ gì hợp để mặc đi chơi không? Không phải áo phông, ừm… ít nhất cũng phải là áo sơ mi ấy.”
[Ừ, lúc trước cô của tớ vừa cho mấy cái xong. Cậu sang nhà tớ xem có được không đi.]
“Ô, vậy để tớ sang.”
Tôi nhanh chóng trả lời như vậy và ngay lập tức ra tủ giày để đi dép vào, thế rồi đầu dây bên kia lại hỏi.
[Nhưng mà sao tự nhiên cậu lại cần quần áo? Đến thư viện thì chỉ cần mặc quần áo thoải mái thôi mà?]
“A, thì. Có cái vụ xem mắt mà tớ từng nói trên xe Eun Ji Ho lúc trước ấy.”
[Ừ.]
“Bây giờ tớ lại phải đi rồi.”
Và đúng lúc này, khi tôi nghe thấy tiếng thở của Ban Yeo Ryung cứ lớn dần và lớn dần thì điện thoại đột nhiên bị ngắt. Hả?
“Alo, alo?”
Tôi gọi mấy lần vào điện thoại nhưng cũng ngay lập tức bỏ cuộc. Dù gì thì nhà cô ấy cũng ngay bên cạnh nhà tôi mà.
Tôi vươn tay gõ nhẹ vào cánh cửa sắt màu xanh da trời quen thuộc, nhưng chẳng hiểu sao mãi không có tiếng đáp lại, thế là tôi ngay lập tức nhấn mã số khoá. Dù sao thì cả gia đình Yeo Ryung đều biết là tôi biết mã số khoá nhà họ mà. Hơn nữa Yeo Ryung không phải là người thích dậy sớm duy nhất trong nhà mà cả gia đình cô ấy đều như vậy, nên chắc tầm này họ dậy hết rồi.
Sau khi nhấn mã số, một tiếng “tít tít” thanh lảnh vang lên và cánh cửa được mở khoá ngay lập tức. Thế là tôi nắm lấy tay nắm cửa và vặn một cái, rồi ngay lúc này.
Tôi không kéo được cửa ra.
Hả? Tôi nhăn mày và thử kéo cửa một lần nữa. Lạ thật, rõ ràng là đã có tiếng mở khoá rồi mà. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nói.
“Ban Yeo Ryung, cậu ở đó phải không?”
“Không!!”
Tiếng trả lời đột ngột này làm tôi ho sặc sụa. Tôi ngỡ ngàng nói.
“Này, làm gì có người nào lại trả lời là không chứ!”
“Không biết, người đó không có ở đây!”
Lại nói cái gì nữa thế?! Tôi lại hét lên.
“Mở cửa ra ngay!”
“Đồ nói dối! Cậu bảo cậu không đi xem mặt mà!!”
“Hả?!”
Tôi há hốc mồm. Hoá ra cậu không mở cửa là vì lý do này đó à!
Nhưng mà tôi thật sự không thể đến buổi xem mặt đó trong một chiếc áo phông hay hoodie được. Thế nên xin lỗi nhé!
Và lúc này, cửa lại bị khoá lại một lần nữa. Tôi gấp gáp gõ lên cửa và mở miệng nói.
“Không phải đâu, Yeo Ryung à! Tớ thực ra cũng không muốn đi đâu, chỉ tại đang cần người thay thế mà thôi! Nếu bảo một người ở phía đối phương quay về thì sẽ thấy tiếc với có lỗi với người ta lắm, thế nên tớ mới phải đi này! Cậu mở cửa ra dùm tớ đi!”
“Hức hức, không thích, đồ phản bội!”
“Này, đâu đến mức phản bội cơ chứ!”
Nhưng rồi sau đó, màn tấn công dài dằng dặc của Ban Yeo Ryung đã bắt đầu hạ màn vì sự xuất hiện của bố mẹ cô ấy.
Tôi đang kiệt sức nên chỉ có thể dựa người lên cửa mà thở hồng hộc, và với một tiếng ‘tít tít’, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tôi cũng bị đẩy ra cùng với cánh cửa nên phải lùi mấy bước về phía sau, và rồi tôi ngẩng đầu lên.
“……Mấy đứa đang làm cái gì đấy?”
Hai bậc phụ huynh yêu dấu bị làm phiền trong một ngày cuối tuần yên bình đang ngỡ ngàng nhìn tôi.
***
Mấy đứa bây giờ đã là học sinh cấp ba rồi thì đừng có cãi nhau nữa chứ, bố mẹ của Ban Yeo Ryung lớn tiếng dạy dỗ chúng tôi như vậy, phải đến khi chúng tôi cực lực phủ nhận là không phải thế thì hai bác ấy mới lờ mờ hiểu ra.
Mẹ của Ban Yeo Ryung khoanh tay lại và thở dài một hơi.
“Mẹ cứ tưởng hai đứa lại cãi nhau nghiêm trọng giống hồi trước. Chỉ tại Yeo Ryung cứ bám vào cửa y hệt một con ve xong rồi còn không chịu buông ra nữa chứ.”
“A, không phải vậy đâu ạ.”
Tôi vừa trả lời vừa trầm trồ liếc nhìn Ban Yeo Ryung.
Nói thật thì cửa hoàn toàn không suy suyển chút nào nên tôi cứ tưởng mình nhấn mã số sai, thậm chí còn nghĩ mình nghe nhầm tiếng mở khoá cửa nữa, nhưng hoá ra đó hoàn toàn là do Ban Yeo Ryung lấy hết sức mình chặn lại à? Đúng là tướng sĩ mà.
Tôi cảm thán xong rồi thì lại trợn tròn mắt khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Yeo Ryung. Cô ấy tự nhiên cắn chặt môi và chỉ nhìn thẳng xuống đất.
Làm sao thế? Tôi đang nghĩ vậy thì lại nhận ra một điều.
Như ban nãy mẹ Yeo Ryung vừa nói.
‘Mẹ cứ tưởng hai đứa lại cãi nhau nghiêm trọng giống hồi trước.’
Phải đến lúc này tôi mới nhớ lại hồi năm nhất cấp hai, đặc biệt là thái độ của Ban Yeo Ryung đối với tôi khi tôi vừa rơi vào thế giới này.
Vụ việc của Baek Yeo Min hồi năm nhất thì chỉ có anh Yeo Dan biết mà thôi, vậy chẳng lẽ hồi đó có vụ việc gì khiến chúng tôi cãi nhau to đến mức bố mẹ hai bên đều biết rõ cơ à?
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi như vậy thì mẹ Yeo Ryung đã để chúng tôi ở đó và vào bếp lấy nước trái cây cho chúng tôi.
“A, cháu cảm ơn ạ.”
Sau khi tôi trả lời như vậy thì mẹ Yeo Ryung cũng đi ra ngoài, thế là sự tĩnh lặng ngượng ngùng bao trùm lấy cả hai người chúng tôi. Ban Yeo Ryung ngồi trước mặt tôi vẫn đang sưng sỉa hết cả mặt mày mà nhìn vào ly nước trái cây.
Tôi cẩn thận mở miệng nói.
“Ừm, này.”
Lúc này Yeo Ryung đột nhiên nói.
“Cậu đi với trường nào?”
“Hả? À, trường Nam Kye.”
Nhưng mà sao? Tôi còn chưa kịp hỏi như vậy thì Yeo Ryung đang gườm gườm nhìn vào ly nước mới đột nhiên đứng bật dậy và tỏ vẻ vô cùng quyết liệt.
“Trước khi ly nước này nguội đi, tớ sẽ đi giải quyết hết mấy thằng đó.”
“Bình tĩnh lại nào, Ban Yeo Ryung. Với cả ly nước này đã mát sẵn rồi mà.”
Nếu Ban Yeo Ryung sinh ra vào thời Tam Quốc thì cô ấy thừa sức thắng được Quan Vũ.
Dù sao thì cuộc trò chuyện này kết thúc với màn kịch vừa giả khóc vừa mở cửa tủ quần của Ban Yeo Ryung.
Đúng như tôi dự đoán, mấy bộ quần áo mà họ hàng nhà Ban Yeo Ryung cho cô ấy đang chất đầy trong tủ quần áo như một ngọn đồi nhỏ. Trong số đó, những bộ được Ban Yeo Ryung mặc chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi.
Tôi đang lật tung tủ lên thì lại nhớ ra một chuyện nên mới mở miệng hỏi.
“Còn anh Yeo Dan thì sao? Không thấy anh ấy đâu nhỉ. Bình thường anh ấy ít ra ngoài vào cuối tuần lắm mà. Cũng chẳng đến thư viện bao giờ nữa.”
Giọng nói của tôi chìm xuống trong chiếc tủ gỗ lớn kia.
Yeo Ryung vừa khoanh tay vừa bực bội nhìn tôi và nói.
“Anh tớ á? Ông ý bảo là phải đi giúp bạn học nên ra ngoài từ sớm rồi.”
“Thế à? Sao lại thế nhỉ?”
Tất nhiên là xét đến điểm số của anh Yeo Dan thì chuyện anh đi giúp người khác học cũng chẳng có gì lạ cả. Vấn đề là anh ấy có cái tính không để ý đến người khác, không kể bạn bè hay người lạ mà.
Chịu luôn, chắc cũng giống kiểu nếu tôi bảo anh ấy giúp thì anh ấy cũng sẽ giúp qua qua thôi. Hơn nữa, càng là người thân thiết thì anh ấy lại càng nghiêm khắc hơn mà.
Ban Yeo Ryung trả lời.
“Nghe bảo là do thua cược.”
“À, thể nào.”
Hoá ra là vậy. Tôi gật gù và lôi ra một chiếc áo sơ mi sọc kẻ rồi ướm thử vào người mình.
Tôi quay người lại và hỏi.
“Yeo Ryung à, cái này thế nào?”
“Đẹp quá, không được.”
“Không đâu, có mỗi cậu nghĩ vậy thôi.”
Sau khi đã ướm thử năm cái áo thì tôi mới có kết luận thế này. Ừm, Ban Yeo Ryung. Người này chẳng giúp được gì cho tôi trong chuyện chọn quần áo đâu.
Cuối cùng, tôi quyết định chụp ảnh rồi đính kèm vào tin nhắn và gửi đi.
[Người nhận: Kwon Eun Hyung
Eun Hyung ạ, cái nào đẹp nhất?]
Quả nhiên là người dậy sớm đứng thứ hai mà tôi biết có khác, Eun Hyung nhanh chóng trả lời lại thế này.
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
Cái nào cũng đẹp. ㅎㅎ]
Ừm, người này cũng chẳng có ích gì cả.
Khi tôi vừa đưa ra kết luận như vậy thì lại có một tin khác được gửi đến.
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
Cậu đi đâu thế?]
[Người nhận: Kwon Eun Hyung
Aㅎㅎ bạn cùng lớp tớ nhờ giúp nên tớ định đi xem mắt đó mà!]
Tôi lưỡng lự một lúc và lại bổ sung thêm.
[Người nhận: Kwon Eun Hyung
Tớ cũng không có nhiều kỳ vọng quá đâu mà chỉ đi thay người ta thôiㅎㅎ…… Chắc không bị chửi đâu nhỉ?ㅠ]
Và một lúc lâu sau vẫn không có tin nhắn đáp lại.
Ừm. Tôi nghiêng đầu và đặt điện thoại xuống, sau đó lại nhìn đống quần áo kia rồi lôi ra thêm một cái áo nữa. Đó là một chiếc áo sơ mi màu vàng đất có hoa văn hình lá vàng và hạt cây đỏ.
Chỉ cần mặc quần bò rồi choàng thêm một cái áo khoác nhẹ nhàng là được. Tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa tháo móc áo ra thì ngay lúc này.
Điện thoại của tôi lại rung lên.
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
ㅎㅎSao lại chửi chứ. Nếu có người chửi thì tớ sẽ]
Và lại không có thêm tin nhắn nữa.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại một lúc lâu. Eun Hyung không chỉ lúc nào cũng nói hết câu mà còn không bao giờ quên dấu chấm câu nữa, thế nên hiếm có khi nào mà cậu ấy lại ngắt câu đột ngột như thế này.
Eun Hyung à? Khi tôi còn đang thầm gọi trong đầu như vậy thì lại có tin nhắn gửi đến.
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
Sao cậu không mặc cái gì đó thoải mái hơn đến đó?]
[Người nhận: Kwon Eun Hyung
A hông sao tớ chọn xong rồi]
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
ㅎㅎ…… Vậy à……]
Đống chấm câu này là sao đây? Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn lên đồng hồ, và rồi cổ họng tôi khẽ nấc lên một tiếng.
Chỉ chọn quần áo thôi mà tốn tận một tiếng lận! Mà không, nói đúng hơn thì 30 phút trong số đó là cuộc chiến kéo co giằng cửa giữa tôi và Ban Yeo Ryung…
Thế là tôi quay ra đằng sau và nói.
“Yeo Ryung à, sắp đến giờ hẹn rồi nên tớ đi trước đây! Khi nào để tớ giặt quần áo rồi trả lại cậu sau. Chiều gặp nhé.”
“Đừng đi mà, Dan ơi.”
“A, hay là để tớ đi cùng nhé?”
Thôi, thôi đừng đi. Tôi vừa nói vậy vừa đi ra ngoài chỗ để giày.
Đường tôi đi ngắn ngủi như vậy nên cũng không cần đưa tiễn gì nhưng Yeo Ryung vẫn đi theo tôi ra tận tủ để giày, thế là tôi nhẹ nhàng chạm lên má cô ấy, sau đó ngoan ngoãn chào bố mẹ cô ấy và đi ra ngoài. Lúc này lại có một cuộc gọi đến.
Tôi giơ điện thoại lên.
“Alo? Eun Hyung?”
[A, Dan à.]
Giọng nói của Eun hyung vẫn ôn hoà như ngày thường. Tự dưng hôm nay có nhiều người gọi cho mình thế nhỉ, tôi vừa nghĩ vậy vừa hỏi lại.
“Làm sao thế?”
[A, chỉ là, tớ muốn cho cậu biết danh sách những người cần chú ý mà thôi…]
“Hả?”
Tôi ngượng ngùng cười và hỏi lại. Chẳng hiểu sao trong đầu tôi cứ liên tục tưởng tượng ra những điều vô cùng đen đủi.
***
Cuối cùng, khi tôi đến ToSome ở Wang Ship Ri vào đúng giờ hẹn thì đầu óc tôi đã bay đi đâu hết rồi.
Hờ, hờ. Dù chẳng cần phải thở dốc như vậy nhưng tôi vẫn hít vào một hơi và lẩm bẩm. Không phải chứ, Eun Hyung à. Sao cậu có thể đọc hết tên của gần 100 người mà tớ cần chú ý vậy chứ? Cả trường Nam Kye chỉ có 1000 người mà thôi, chẳng lẽ tớ phải cẩn thận với tận 10% trong số đó hay sao!
Cũng may là tôi bảo cậu ấy đừng đọc nữa nên cậu ấy cũng ngừng thật. Đúng vậy, lúc tôi trang điểm cũng nghe cậu ấy nói, lúc ra ngoài rồi vẫn nghe, ngay cả lúc trước khi đến đây rồi mà vẫn phải nghe.
Tôi không tắt máy nổi vì không biết viện cớ gì, nhưng một phần cũng là do tôi có cảm giác nếu tôi ngắt máy thì Eun Hyung sẽ không để yên cho tôi mất.
Không phải chứ, mấy người khác đi xem mắt chỉ cần cứ thế vác người đi là được, sao riêng tôi phải trải qua mấy kiếp nạn gọi là giai đoạn chuẩn bị như thế này cơ chứ? Tôi lại thấy hơi thiếu dưỡng khí nên lại hít vào một hơi, và ngay lúc này, lại có một giọng nói ở gần đó khiến tôi ngẩng đầu lên.
“A, Dan. Đến rồi à?”
Người đang chen giữa đám đông mà tiến đến gần tôi kia là Lee Min Ah.
Oa, tôi trợn tròn mắt và quan sát cô ấy từ trên xuống dưới.
Cô ấy luôn luôn buộc tóc đằng sau đầu lúc ở trường, nhưng bây giờ lại thả mái tóc đen dài và suôn mượt của mình xuống. Nhìn lại thì màu tóc của Lee Min Ah đậm thật đấy.
Cô ấy đang mặc một chiếc áo tím sọc kẻ cùng với chiếc quần màu xám, bên dưới là một đôi Walker màu đen. Thế rồi Lee Min Ah thản nhiên khoác tay tôi và kéo tôi về phía cửa.
“Sao cậu lại đứng ngoài thế? Vì ngại à? Vào thôi, vào thôi.”
“À, ừ.”
Cánh cửa quán cà phê nhẹ nhàng mở ra rồi lại đóng lại.
Min Ah chẳng có vẻ gì là căng thẳng vì buổi xem mắt này cả. Cũng đúng, nghe nói bọn họ học thêm cùng nhau mà? Lee Min Ah vừa bước chân trên sàn nhà gạch đen này vừa nói liên tục.
“Hôm nay cậu xinh quá ha? Mọi người ở đây đều tốt lắm nên cậu không cần lo quá đâu.”
“À, ừ.”
Tôi ngượng ngùng cười.
Nói thật thì trước khi đến đây tôi cứ lo này lo nọ mãi, nhưng sau khi phải chịu đựng cả Ban Yeo Ryung lẫn Eun Hyung thì hình như tôi không còn sợ hãi bất kỳ điều gì trên thế gian này nữa rồi…
Và rồi lời nói tiếp theo của Min Ah lại khiến tôi ngẩng phắt đầu lên.
“A, có một người tớ không quen đó, nghe nói cũng đến thay người khác.”
“Đến thay?”
“Ừ, giống cậu ấy.”
Min Ah gật đầu và nói.
“Nghe bảo là năm hai trường Nam Kye nhưng tớ cũng chưa nghe qua tên. Dù có nghe cũng có quen đâu. Cũng không học ở chỗ học thêm của tớ…”
Min Ah đang nói vậy thì lại ngưng bặt lại và nhìn chằm chằm về một hướng.
Tôi hỏi lại. Min Ah à? Thế rồi tôi cũng quay đầu về hướng cô ấy đang nhìn.
Ở đằng đó là một đám nam sinh đang gượng gạo giơ tay lên để chào chúng tôi. Ngồi đối diện bọn họ là mấy đứa lớp tôi đã tới từ trước, trông chúng nó cũng vô cùng nổi bật.
Nhưng còn có một người còn thu hút ánh nhìn của tôi hơn cả mấy đứa kia.
Người nọ ăn mặc như thể đang muốn dùng cả thân thể để thể hiện ra rằng mình không muốn trở nên nổi bật vậy.
Bên trong chiếc áo khoác đen là một chiếc áo phông trắng trống trơn. Cả chiếc quần bò và đôi giày thể thao của người họ trông cũng chẳng khác gì lúc đi ra siêu thị cả. Không chỉ vậy, anh còn đang đội một chiếc mũ beanie kéo sụp xuống ngay trên tầm mắt.
Dù vậy nhưng vầng hào quang của anh vẫn áp đảo tất cả mọi thứ trong quán cà phê. Và dĩ nhiên là tất cả mọi người xung quanh đó đều đang liếc nhìn về phía anh rồi.
Người nọ chỉ đang nhìn xuống dưới bàn như đang khó chịu lắm, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại trợn tròn mắt. Thấy đôi mắt đen quen thuộc đó tràn ngập hình ảnh của tôi mà tôi khẽ lẩm bẩm.
Sao người này lại ở đây?
-HẾT QUYỂN 6-