Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 229

“Hở? Ừm…”

Tôi càng ngày càng nói bé dần, sau đó lén đảo mắt.

Ban nãy rõ ràng là tôi đã vô cùng chắc chắn với ý định đi xem mắt rồi, nhưng khi Luda nhìn tôi với ánh mắt như vậy thì tôi lại không thể suy nghĩ hẳn hoi được nữa.

Lee Min Ah ngồi đối diện tôi lại nổi khùng lên.

“Này, Lee Luda, cậu không được tấn công bằng ánh mắt đâu nhé!”

“Tôi chỉ sử dụng cách nào mà tôi có thôi, có vấn đề gì sao?”

“Cái thằng Lee Luda này, hết kỳ nghỉ hè cái là tự dưng xấu tính xấu nết hẳn ra.”

Khi Lee Min Ah còn đang lẩm bẩm như vậy thì đôi mắt xanh của Luda lại nhìn thẳng về phía tôi.

Tôi còn đang mấp máy môi không nói gì được thì ngay lúc này. Tự nhiên có ai đó xuất hiện ngay sau lưng tôi và nhanh chóng choàng tay qua cổ tôi.

Tôi quay ra sau nhìn.

“Yoon Jung In?”

“Cậu lại muốn gì nữa đây?”

Lee Min Ah thì nhướn mày như vậy, còn Yoon Jung In lại giơ tay lên và nói với một thái độ đầy tự tin.

“Này, sao cậu lại định đi xem mắt cơ chứ? Mấy thứ đó chán phèo, đừng có đi.”

Yoon Jung In vừa nói xong thì lại có mấy ánh mắt nhìn thẳng vào cậu ta.

Cả một đám nam nữ đang tụ tập ở chỗ này đều đang há hốc mồm giống y hệt nhau, và tôi cũng vậy.

Tôi ngờ vực nhìn Yoon Jung In bên cạnh mình. Chẳng lẽ cậu ta đã từng đi xem mắt rồi à?

Cũng đúng. Tôi lại lờ mờ nhớ lại hồi học kỳ một. Mọi người lúc đó đều vừa vào trường cấp ba chưa được lâu nên rất hay đi gặp bạn bè hồi cấp hai của mình, và thỉnh thoảng mấy đứa học cùng trường cấp hai sẽ giới thiệu bạn cấp ba cho nhau.

Ví dụ như là trong mấy đứa bạn đang chơi thân với nhau thì chỉ có một đứa bị tách ra và học trường khác chẳng hạn, nếu vậy thì chuyện người này huy động hết mối quan hệ bạn bè hồi cấp hai của mình để kết bạn mới vẫn dễ hơn việc kết bạn với hai bàn tay trắng rất nhiều.

Vì lý do đó nên thỉnh thoảng vẫn có vài trường hợp mấy đứa học khác trường nhau tụ lại và đi chơi trên phố, và hơn cả thế, cũng có cả chuyện đi xem mắt với nhau luôn.

Còn Yoon Jung In, hình như đúng là cậu ta đã từng đi xem mắt thật. Đúng là vua quảng giao có khác, tôi cũng chẳng ngạc nhiên mấy.

Mấy đứa khác còn hào hứng hơn cả tôi, chúng nó liên tục hỏi.

“Cậu từng đi xem mắt rồi à? Thật á? Với trường nào?”

Yoon Jung In thản nhiên vuốt mái tóc đen hơi lởm chởm của mình và trả lời.

“A, thì, trường Il Sang đó.”

“Thật à?”

“Thằng này ghê thật.”

Nghe tiếng tán thưởng vang lên khắp nơi mà tôi lại nhận ra tên trường đó có hơi quen quen, thế là tôi lẩm nhẩm lại cái tên đó trong miệng.

À. Phải đến lúc này tôi mới nhớ ra hai thằng đầu gấu vừa đánh Ban Hwi Hyul trong con ngõ nhỏ vào mấy ngày trước. Chúng nó bảo là chúng nó học trường Il Sang nhỉ. Còn tên là gì thì không nhớ lắm.

Thế rồi tôi tự nhiên cảm thấy hơi mơ hồ.

……Có còn sống không nhỉ? Mấy người đó ấy?

Khi tôi đang ngẫm nghĩ như vậy thì bọn xung quanh vẫn cứ oang oác nói chuyện với nhau, lấy Lee Min Ah và Yoon Jung In làm trung tâm.

“Trường Il Sang cũng tốt. Trường đó nổi tiếng vì có nhiều gái xinh mà.”

“Vui không?”

Nghe vậy, Yoon Jung In đảo mắt một vòng và nói.

“Không, cũng tàm tạm. Chúng nó xinh thì có xinh thật, nhưng mà chơi với lớp mình vẫn vui hơn.”

Thế là cả bọn lại nhao nhao lên mắng cậu ta.

Cái thằng may mắn này, thế nên cậu vẫn chưa có bạn gái đấy. Và rồi tôi lại nghe thấy một giọng nói vô cùng rõ ràng giữa tiếng ồn ào xung quanh.

“Này, có vui hay không thì có gì quan trọng, quan trọng là có ai đến kìa.”

“Ai vừa nói đấy? Chí lý, vô cùng chí lý.”

Phải viết lại mới được. Thế là lại có ai đó phá lên cười với cái giọng cực kỳ vô duyên. Ngay lúc này, lời nói của một người khác khiến bầu không khí đang hỗn loạn đột nhiên ngưng bặt.

“Này, nhưng mà, dù là trường Nam Kye đi nữa thì làm gì có ai đẹp trai hơn Yoon Jung In đâu?”

“……”

Bầu không khí lúc này cũng im lặng như lúc có ai đó tự nhiên bật loa trường vào giờ nghỉ hay giờ ăn trưa và khiến tất cả mọi người im bặt vậy. Có khác thì khác ở chỗ lúc đó là không có lý do gì cả, còn bây giờ lại có một lý do vô cùng nghiễm nhiên.

Sau một hồi im lặng, tất cả mọi người đều đồng loạt giương mắt lên và nhìn thẳng vào cái thằng vừa bật ra câu đó. Những đứa đang giận dữ lườm cậu ta chủ yếu là con gái.

Thằng đó nói xong mới ngỡ ngàng mà lùi lại một bước.

“A, không phải sao? Yoon Jung In đẹp trai mà.”

“Yoon Jung In đẹp trai với việc bọn tôi đi xem mặt thì có liên quan gì?”

Khi Lee Min Ah thờ ơ hỏi lại như vậy thì tôi lại nhìn thấy rõ vành tai ẩn sau mái tóc đen của Yoon Jung In đang đỏ ửng lên.

Tôi âm thầm huýt sáo. Hoá ra đến cả Yoon Jung In cũng không miễn dịch được với lời khen đẹp trai à.

Và người để ý đến điều đó cũng không chỉ có mình tôi. Chẳng bao lâu sau, mấy đứa khác đang đứng gần Yoon Jung In mới cợt nhả đặt tay vào trong cổ áo của cậu ta và hỏi “Này, sao cổ cậu đỏ thế? Ốm à?”

Đúng như họ nói, cổ của Yoon Jung In cũng đỏ bừng hết cả lên, cậu ta nhảy dựng ra đằng sau và hét lên.

“A, cái gì mà đẹp trai hả! Đừng có nói linh tinh.”

“Cái lần mà cậu làm MC ở buổi tập huấn xong rồi nói liên mồm ấy. Này, cậu cứ đàng hoàng như thế là bọn tôi thích ứng không nổi luôn.”

“Biết ngay là cậu sẽ tự giác quá đáng như vậy mà.”

Khi ai ai cũng mỗi người chêm một câu như thế thì Lee Min Ah lại thẳng tay cắt ngang sự hỗn loạn ấy. 

Tôi quay ra nhìn cô ấy.

“Này, cái gì đúng thì cứ công nhận đi. Yoon Jung In đẹp trai thật. Đẹp thì có đẹp, nhưng mà trong này có ai nhìn Yoon Jung In mà thấy rung động chưa?”

Thế là cả bọn lại im lặng một lần nữa. Tôi thầm bày tỏ sự thương tiếc sâu sắc dành cho Yoon Jung In. Yoon Jung In à, nếu cậu còn nói chen vào một lần nữa là thế nào cũng sẽ bị tên bắn trúng tim như thế này nữa đấy.

Nhưng mà sao cuộc nói chuyện đã trôi về phía này rồi? Khi tôi còn đang nghĩ vậy thì Yoon Jung In lại nói với một giọng giận dỗi.

“Này, các cậu quá đáng thế nhỉ.”

“Làm sao, tôi công nhận là cậu đẹp trai rồi còn gì. Nhưng mà đẹp trai với tình cảm nam nữ hoàn toàn không có liên quan gì đến nhau đâu nhé.”

“Gì cơ?”

Lại đến lúc mở ra một chủ đề hoàn toàn mới. Tôi lặng lẽ chống cằm và ghé tai nghe Lee Min Ah nói.

Nhận được ánh mắt của tất cả mọi người, Lee Min Ah lại đột nhiên tuyên bố một câu.

“Nam nữ muốn kết đôi với nhau thì phải có ảo tưởng mới được.”

Ảo tưởng, ảo tưởng ấy à? Tôi lẩm nhẩm. Lúc này, bờ lông mày rậm của Yoon Jung In hơi nhướn lên. Cậu ta cáu kỉnh hỏi.

“Vậy các cậu không có ảo tưởng gì về tôi à?”

“Còn phải nói sao?”

Cơn tức giận của Yoon Jung In như bộc phát. Cậu ta hất cằm với cả lớp và hỏi.

“Này, nói thẳng ra thì trong lớp này làm gì có đứa nào có đủ tiêu chuẩn để có ảo tưởng này nọ đâu?”

Cậu ta vừa nói vậy xong thì ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt hướng về một người. Tôi quay đầu nhìn theo họ mà nghĩ. A, quả nhiên.

Ở đằng đó là Shin Seo Hyun, người vừa tìm được một quyển sách bìa tím mà mình thích nên mới mang nó đi học và cấm mọi người được bắt chuyện với mình vào giờ nghỉ (đặc biệt là Yoon Jung In).

Nhìn cậu ấy lật từng trang sách với vẻ mặt vô cùng cẩn thận, tôi lại lặng lẽ quay đầu theo Lee Min Ah. 

Cặp sinh đôi họ Kim ngồi gần khung cửa sổ cũng đang rôm rả thảo luận về chủ đề học tập. Họ còn nhắc đến khả năng kết hợp của phân tử hay gì đó, chắc hai người lại đang nói đến mấy thứ kiến thức vừa được học ở trường chuyên rồi.

Và rồi trong bầu không khí tĩnh lặng đó, Yoon Jung In mới mở miệng nói.

“Mấy cậu muốn tôi thắng mấy người đó về khoản khí chất thần bí à, quá đáng thế.”

Công nhận. Tôi thầm lẩm bẩm như vậy xong thì Lee Min Ah lại hờ hững chống cằm và nói tiếp.

“Ai muốn cậu thắng đâu? Chỉ cần biết vậy thôi là được.”

Nói vậy rồi cô ấy lại giơ ngón trỏ lên.

“Khả năng tôi bị thu hút bởi một người mới gặp ở buổi xem mắt sẽ cao hơn nhiều so với một người dù đẹp trai nhưng đã quen lâu rồi như cậu đó.”

Yoon Jung In lại lầm bầm.

“Sao lại ví dụ như vậy chứ.”

“Mà nói vậy thì sao Dan Yi phải đi xem mắt nhỉ?”

Hả? Thấy cuộc nói chuyện tự nhiên chĩa về phía mình, tôi mới ngỡ ngàng quay đầu ra.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy đứa nào cũng đang nhìn tôi chằm chằm. Tự nhiên tôi cảm thấy sau gáy mình đầm đìa mồ hôi lạnh.

Và rồi Lee Min Ah lại nói tiếp.

“Dan Yi quen tứ đại thiên vương mà. Nếu nói Yoon Jung In đẹp trai rồi nên không thể đi xem mắt được thì Dan Yi cũng chẳng có lý do gì để đi xem mắt cả. Giờ dù có nhìn ai đi nữa thì cậu cũng không thể thấy rung động được còn gì.”

“À, đúng nhỉ.”

“Mấy người có ý định làm quen gặp nhau sẽ khác với mấy người không có ý định làm quen chứ.”

Hừm. Ảo tưởng, ảo tưởng ấy. Khi tôi đang lẩm bẩm như vậy thì Lee Min Ah nói xong rồi mới quay ra nhìn tôi, khiến tôi giật bắn cả mình.

Cô ấy lại cúi đầu về phía tôi và nở một nụ cười vui vẻ như thể cái người vừa chặt chém Yoon Jung In ban nãy không phải là mình, sau đó hỏi.

“Thế mới nói. Dan à, cậu đi chứ? Hả? Nếu có thằng nào kỳ lạ thì tớ sẽ đập chết ngay trong trứng luôn.”

“À, về chuyện đó ấy à.”

Tôi ngại ngùng gãi đầu và nói.

“Thôi, tớ không đi đâu.”

Kết luận của tôi hoàn toàn không liên quan gì đến việc bọn họ nói chuyện từ nãy đến giờ chỉ để thuyết phục tôi cả. Mặt của Lee Min Ah và mấy đứa khác ngay lập tức lộ vẻ khó hiểu. Lee Min Ah bàng hoàng hỏi.

“Ớ. Sao vậy?”

“À không, không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là trông tớ vậy thôi nhưng mà sợ người lạ ghê lắm ấy. Nên là tớ cũng không muốn các cậu ngượng ngùng chỉ vì tớ không nhiệt tình đâu.”

Tôi vừa gãi má vừa trả lời như vậy thì Lee Min Ah mới hơi nheo mắt lại.

“Sao cậu lại lo đến chuyện đó?”

Lee Min Ah nói vậy xong thì mấy đứa khác cũng kêu lên vài tiếng đồng tình. Đúng rồi, đừng có lo. Nhiệt tình hay không thì có gì quan trọng?

Ừm, nhưng mà. Tôi lén liếc nhìn Yoon Jung In. Tôi không có lòng tin là mình có thể hùa theo bầu không khí lúc đó nếu có người như Yoon Jung In xuất hiện đâu.

Mà hơn cả, vấn đề là tôi vẫn chưa có ý định giao lưu với bạn khác giới. Nếu cứ mang tâm lý như vậy mà đi xem mặt, xong lỡ lại được một người thực sự muốn có bạn gái thích thì tôi sẽ thấy tội lỗi lắm.

Tôi ngượng ngùng cười rồi nói tiếp.

“Khi nào chỉ có các cậu đi thì cứ gọi tớ. Tớ muốn đi chơi với các cậu.”

“A, thật sao? Vậy cứ thế nhé?”

Có lẽ Lee Min Ah thực ra cũng không quan tâm đến buổi xem mắt nhiều đến vậy, thế nên cô ấy ngay lập tức nở nụ cười rạng rỡ và đồng ý, sau đó lại bắt đầu ra chỗ ngồi khác và đi lôi kéo một ứng cử viên mới.

Thế có những ai đi? Trường Nam Kye là trường nào? Ở chỗ học thêm của bọn mình…

Tôi đang nghe bọn họ nói chuyện như vậy thì đột nhiên ngẩng đầu lên và nói.

“À, Min Ah này.”

“Ừ?”

“Nếu được thì lần sau cậu nói chuyện học thêm với tớ được không? Tớ cũng đang tìm chỗ học thêm mà.”

Tôi vừa nói vậy vừa cười khúc khích.

So với việc tôi suốt ngày đến thư viện và tự học trong kỳ nghỉ thì điểm số của tôi trong kỳ thi tháng 9 cũng chẳng cải thiện được mấy. Có lẽ là mấy đứa khác cũng chăm chỉ học trong kỳ nghỉ giống như tôi, nhưng nghe nói những đứa đi học thêm thì được học từ 9 giờ sáng đến 10 giờ tối, so với việc học một mình và thỉnh thoảng nghĩ mãi không ra thì thà tìm hiểu chỗ học thêm còn tốt hơn, dạo gần đây tôi đã nghĩ vậy đấy.

Nghe tôi hỏi như vậy, Min Ah trợn tròn mắt và lại gật đầu.

Nhưng chỉ được một lúc, cô ấy lại co vai lại và khúc khích cười.

“Nhưng nếu vậy thì cậu sẽ được gặp tất cả những đứa con trai ở buổi xem mắt đấy. Chúng nó toàn học cùng chỗ học thêm với tớ mà.”

“A, thật à?”

“Ừ, để lần sau tớ giới thiệu cho cậu.”

Chỉ cần không vì mục đích xem mắt là được. Tôi vừa gật đầu một cái thì chuông vào giờ lại vang lên, thế là tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ.

Tôi lấy sách từ trong ngăn bàn ra và giở sang trang sẽ học hôm nay, nhưng rồi lại ngẩng đầu lên vì cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm từ đằng xa. Là Luda.

Luda đang nhìn tôi với một ánh mắt vô cùng hài lòng.

***

Ngày hôm đó, tôi đi học về cùng với Eun Ji Ho.

Từ sau khi tôi và Ban Yeo Ryung bị bắt cóc, dù không phải ngày gì đặc biệt nhưng chỉ cần không có việc gì khác thì Eun Ji Ho chắc chắn sẽ đưa tôi và Ban Yeo Ryung về bằng xe hơi. Joo In cũng thỉnh thoảng đi theo cùng luôn.

Khi chúng tôi đang đùa cợt với nhau bằng mấy câu nói vô bổ giống bình thường thì tôi tự dưng lại nói.

“À, đúng rồi. Hôm nay tớ suýt nữa là đi xem mắt đấy.”

Nghe vậy, Ban Yeo Ryung bật người dậy khỏi ghế như đang muốn nhảy ra ngoài.

“Gì? Gì cơ?!”

Mặt khác, Eun Ji Ho ngồi đối diện cũng ngỡ ngàng y hệt vậy.

Cậu ấy trợn tròn mắt nhìn tôi, sau đó cũng bật người dậy và nói.

“Oa, hết cả hồn. Mấy đứa kia không biết cậu sợ người lạ à?”

“Biết thì có biết nhưng mà không biết là nghiêm trọng đến thế thôi.”

“Vậy sao? Sao lại không biết được nhỉ. Cậu hay nói sai này, xong còn run tay nữa.”

Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa nghiêng chai nước trong tay và định rót nước ra cốc.

Và ngay lúc này. Ban Yeo Ryung vẫn đang nhìn cái dáng của Eun Ji Ho với một ánh mắt nghi ngờ thì đột nhiên mở miệng nói.

“Ừm, này, Eun Ji Ho.”

Giọng nói của cô ấy vô cùng thận trọng. Eun Ji Ho mới quay ra nhìn về phía đó với một thái độ thản nhiên như thường.

“Sao?”

“Quần cậu khát nước lắm à?”

“Hả? A, đm.”

Eun Ji Ho vội vã rút ra mấy tờ khăn giấy và bắt đầu lau nước trên quần mình đi.

Cả tôi và Ban Yeo Ryung đều ngỡ ngàng nhìn Eun Ji Ho. Không phải chứ, trông mặt cậu ta chẳng có vẻ gì khác với ngày thường cả, ấy thế mà nước đã lênh láng trên quần rồi mà vẫn không nhận ra được là sao?

Lúc này, Ban Yeo Ryung lại nghiêng người về phía tôi và hỏi.

“Dan à, thế cậu nói sao? Không đi đúng không? Hử? Hử?”

Đừng có tham gia vào mấy thứ đó mà. Nhìn Ban Yeo Ryung vừa nắm lấy hai tay tôi vừa mè nheo liên tục như vậy thì tôi lại khẽ bật cười.

Tôi vươn tay ra và vuốt nhẹ lên mái tóc đen suôn mượt của cô ấy rồi nói.

“Tớ đi làm gì chứ. Không phá hỏng bầu không khí của người ta là tốt lắm rồi.”

“A, gì chứ, đừng nói vậy mà! Nhưng mà không đi thì tốt.”

Thế rồi Yeo Ryung lại vừa khoác tay tôi vừa dựa đầu lên vai tôi và cười khúc khích.

Tôi cũng vừa cười vừa nhìn cô ấy. Thực ra lý do tôi không đi xem mắt, một phần cũng là vì nếu tôi có bạn trai thật thì khoảng thời gian đi chơi cùng với Ban Yeo Ryung và mấy đứa bạn khác cũng sẽ giảm đi. Bây giờ đã ít khi gặp được rồi, nếu tôi bắt đầu đi học thêm thì sẽ càng hiếm gặp nữa, thế nên là bạn trai cái gì chứ.

Và rồi tôi lại nhớ ra một điều.

Tôi quay đầu ra nhìn Eun Ji Ho.

Eun Ji Ho đang nhìn xuống chiếc quần màu xám đậm vẫn còn ướt một mảng của mình và khẽ nhăn mặt lại. May mà chỉ là nước thôi đấy. Tôi lẩm bẩm như vậy, sau đó lại quan sát Eun Ji Ho từ đầu đến chân.

Mái tóc bạc của cậu ấy lấp lánh đến chói cả mắt, trông giống một bộ lông thú không có đến một khuyết điểm nào, bên dưới là một đôi mắt đen sáng rõ vẫn đang hướng về phía tôi.

Eun Ji Ho bỏ từng tờ khăn giấy ướt nhẹp trong tay mình ra và cho vào thùng rác, sau đó hỏi.

“Nhìn gì thế?”

“À, chỉ là.”

Tôi chậm rãi kể lại cuộc nói chuyện trong lớp cho cậu ấy nghe.

Những chuyện mà Lee Min Ah và Yoon Jung In nói với nhau. Nam nữ muốn kết đôi với nhau thì phải có ảo tưởng mới được, nếu đã quen nhau lâu rồi thì khó mà rung động vì nhau lắm.

Eun Ji Ho nghe xong thì cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Thế nên là cậu muốn nhìn tôi rồi xác nhận xem cậu có rung động hay không chứ gì?”

Tôi đảo mắt trả lời.

“Không, thì, đúng là vậy, ừm, ừ, thì.”

“Đúng hay là không đúng đây.”

Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa véo nhẹ lên má tôi một cái và ngay lập tức ăn một cú đánh từ Yeo Ryung. 

Ối. Eun Ji Ho vừa lầm bầm như vậy vừa sờ sờ vào bàn tay bị đánh của mình, sau đó lại nói.

“Nhưng mà, cũng đâu phải là gặp nhau lâu rồi nên hết ảo tưởng về nhau đâu? Biết nhưng mà chưa chắc đã biết hết.”

“Hả?”

Tôi trợn tròn mắt.

Eun Ji Ho dời mắt nhìn vào không trung và nói tiếp.

“Thì, như Woo Joo In đó.”

“À à.”

Không chỉ tôi mà đến Yeo Ryung cũng phải gật gù. Eun Ji Ho lại giơ tay gõ gõ vào phần thái dương và nói tiếp.

“Tôi đã quen cậu ta bao lâu rồi mà có hiểu hết được đâu.”

“À, đúng vậy nhỉ. Nhưng mà cái đó với ảo tưởng có liên quan gì chứ.”

Đến Yeo Ryung cũng phải đồng ý như vậy, còn tôi thì ngồi ngẫm nghĩ từ nãy đến giờ rồi tự dưng mở miệng nói.

“Thế thì Eun Hyung cũng vậy nhỉ. Tôi cũng không hiểu rõ Eun Hyung lắm.”

“À, Eun Hyung à…”

Yeo Ryung lẩm bẩm như vậy, đôi mắt đen như hơi trầm xuống. 

Nghĩ lại thì, tôi nhớ lại cái hồi tôi đến dự bữa tiệc kỷ niệm của tập đoàn Han Wool, từ đó về sau thì thái độ của Eun Hyung đối với Yeo Ryung có hơi khang khác, nhưng khi tất cả mọi người ở cùng nhau thì cũng không có gì thay đổi nhiều cả. 

Khi tôi còn đang nghiêng nghiêng đầu thì Yeo Ryung lại nói như thể cực kỳ vững tin.

“Đúng rồi, tớ cũng không hiểu Eun Hyung lắm.”

“Đúng vậy nhỉ.”

“Cả Yoo Cheon Young nữa.”

Nghe câu nói mạnh mẽ của Ban Yeo Ryung mà tôi lại phá lên cười. Tôi còn đang nghĩ sao vẫn chưa nhắc tới Yoo Cheon Young đây.

Eun Ji Ho cũng quan sát vẻ mặt của tôi một lúc và lại phì cười.

“Tôi suốt ngày gặp cậu ta mà cũng không hiểu nổi đây. Sự tồn tại của cậu ta đúng là một điều bí ẩn.”

“Đúng rồi, đúng rồi.”

Khi tôi cũng tán thành như vậy thì chiếc xe đã dừng lại ở ngay trước khu chung cư nhà tôi. Yeo Ryung vừa cười khúc khích vừa mở cửa ra.

Khi Yeo Ryung xuống xe rồi thì tôi cũng nhe răng cười và định đi theo cô ấy, và ngay lúc này.

Tự nhiên có một giọng nói vang lên ngay đằng sau tôi.

Tôi quay đầu lại.

“Và cả cậu nữa.”

“Hả?”

“Ảo tưởng của tôi.”

Và rồi tôi đứng khựng lại một lúc.

Lúc này, bàn tay của Eun Ji Ho tự nhiên tiến đến gần và chỉnh lại một sợi tóc hơi rối trên đỉnh đầu tôi.

Sau khi vuốt sợi tóc ấy ra đằng sau tai tôi, bàn tay ấy tự nhiên lại đến gần hơn nữa và nhấn nhẹ lên trán tôi.

Tôi khẽ kêu lên.

“A.”

“Cậu nhìn tôi kiểu gì thế?”

“Tôi làm sao?”

Khi tôi nói được như vậy thì Eun Ji Ho đã vào sâu trong xe mất rồi.

Nhìn cậu ta phẩy phẩy tay, tôi vừa lườm cậu ta một cái vừa vuốt trán mình và mở xoạch cửa xe ra. Phải đến một lúc sau, tôi mới nghĩ đến giá tiền của chiếc xe này và hơi rụt vai lại.

Chắc không để lại vết xước đâu đúng không? Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn theo chiếc xe đã đi xa dần, và lúc này Yeo Ryung lại đến gần tôi.

Cô ấy hỏi.

“Cậu làm sao thế, Dan? Eun Ji Ho nói gì?”

“Hả? Không có gì…”

Tôi vừa sờ trán mình vừa chậm rãi bước đi. Khi quay đầu lại một lần nữa thì chiếc xe kia đã biến mất khỏi tầm mắt mất rồi.