Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 228

Tôi gửi tin chưa được ba phút thì Ban Yeo Ryung đã qua nhà tôi, cô ấy vừa nghe tôi nói vừa tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng.

Mà cũng đúng thôi. Đây là chuyện yêu đương của anh Yeo Dan mà, quen biết anh ấy bao lâu thì cũng sẽ bị sốc bằng từng ấy. Một đứa mới quen anh Yeo Dan được bốn năm như tôi (trừ khoảng thời gian mà tôi không nhớ ra) mà đã sốc đến mức này rồi, vậy Yeo Ryung đã ở cùng anh ấy từ khi sinh ra thì phải ngỡ ngàng đến mức nào chứ?

Tôi nhớ lại dáng vẻ của anh Yeo Dan mỗi khi chúng tôi đứng trước cổng trường Nam Kye.

Biểu cảm lạnh nhạt và vô cảm của anh ấy, khi anh ấy được hàng chục, hàng trăm đứa con gái vây quanh và đồng thanh gọi tên nhưng vẫn không chần chừ mà chỉ tiến đến gần Yeo Ryung rồi nói ‘Đi thôi’… Tôi nhìn mà còn thấy ngại ngùng.

Anh Yeo Dan và Yeo Ryung vẫn luôn biến tất cả người xung quanh thành những bức tượng Dolhareubang* như vậy đấy. Nói thật thì sau khi nhìn dáng vẻ đó của anh Yeo Dan, tôi cũng chỉ biết lặng lẽ đè xuống cảm xúc ngưỡng mộ đối với anh ấy mà thôi! 

(Kéo xuống dưới để xem hình)

Đúng vậy. Dù đã nói đi nói lại bao nhiêu lần rồi, nhưng thực ra hồi cấp hai tôi đã từng bị lôi cuốn bởi cái ý nghĩ rằng ‘Nếu mình chỉ có thể dính dáng đến một người duy nhất trong cuốn tiểu thuyết này, thì sao người đó không thể là anh Yeo Dan?’.

Và mấy năm qua chính là bằng chứng cho thấy rằng ý nghĩ đó vô cùng vớ vẩn. Nói thật ra thì tôi cũng chẳng cần đến mấy năm để nhận ra điều đó. Chỉ cứ thế bỏ cuộc ngay lập tức mà thôi.

Ực. Tôi vừa nhớ lại đoạn ký ức hồi cấp hai vừa cảm thấy bối rối, thế là mặt mày bỗng dưng đỏ bừng hết cả lên.

Lúc đó tôi còn xung phong làm toàn bộ việc vặt ở nhà chỉ vì muốn ngẫu nhiên gặp được anh Yeo Dan, lỡ đâu lại nói chuyện được với anh ấy một lần.

Tất nhiên vì tôi là con một nên người chạy vặt trong nhà chỉ có tôi chứ làm gì còn ai nữa, nhưng mà nếu tôi thấy phiền phức và càu nhàu mãi thì bố tôi cũng hay đi hộ tôi. Nhưng mà vào thời điểm đó, chỉ cần nghe mẹ nói phải mang thứ gì đó sang nhà bên là tôi sẽ nhanh nhanh chóng chóng đi ra ngoài, sau đó chộp ngay lấy chiếc đĩa nọ và chạy thẳng sang nhà bên, trước khi vào còn chỉnh lại tóc mình qua chiếc gương ở trước thang máy. Cũng có lần tôi mải chỉnh trang quá nên để đồ ăn xuống đất, và chẳng biết nó đã nguội ngắt nguội ngơ từ lúc nào rồi.

Thỉnh thoảng trên đường đến siêu thị để mua đồ cho mẹ, tôi cũng sẽ gặp được anh Yeo Dan.

Từ hồi đó là anh Yeo Dan đã rất thoải mái với chuyện đồ ăn rồi, thế nên nếu tôi thanh toán xong rồi và đứng lại chờ thì anh ấy chắc chắn sẽ mua cho tôi socola hay một que kẹo.

Và rồi tôi lại đỏ bừng mặt lên. Điên rồi, thật sự. Đáng lẽ ra tôi phải nhận ra rằng hành động đó cũng chỉ giống kiểu bật nắp lon hộ cho một con mèo đáng yêu nhà hàng xóm mà thôi!

Tôi tiếc rẻ từng que kẹo và socola mà anh Yeo Dan mua cho tôi, nên cũng không dám ăn mà chỉ lén cất kỹ vào ngăn kéo trong tủ.

Không biết nữa. Sau khi vào cấp ba thì tôi không nhìn đến chúng nữa, có khi chúng vẫn còn đang được cất trong một góc trong nhà cũng nên. Khi nào phải lấy hết can đảm để đi tìm thử mới được. Tôi khẽ thở sâu một hơi.

Dù sao thì mấy hành động kỳ quái đó của tôi chỉ kéo dài đến hết cấp hai mà thôi, đến tầm năm ba cấp hai thì tôi cũng đã dọn sạch tình cảm của mình dành cho anh ấy rồi.

Đó cũng là lúc tôi bắt đầu trở nên lười biếng, thế là ngày nào mẹ cũng mắng tôi một trận.

‘Ngày xưa nó chăm chỉ lắm cơ mà!’

Đó là một chuyện, đúng là tôi đã từng trải qua một lần thất tình vì anh ấy thật, nhưng tôi tuyệt đối cũng không vì chuyện đó mà coi anh ấy là động vật máu lạnh không biết khóc không biết cười.

Đâu chỉ có tôi thích thầm anh Yeo Dan đâu. Ngay trong khu chung cư này, con gái hàng xóm thích thầm anh ấy cũng đầy ra đấy còn gì?

Hiếm có nhà nào gần gia đình anh ấy như nhà tôi, nhưng mà trong vòng mấy năm qua vẫn có vô số những đứa con gái cố gắng hết sức để theo đuổi và tán tỉnh anh ấy đó thôi.

Ngay cả những đứa như vậy cũng đều bị anh Yeo Dan từ chối cả. Mấy đứa đó thậm chí còn không được mua đồ ăn cho nữa (đó là chuyện đương nhiên rồi, có phải thân thiết gì đâu).

Còn ở trường thì sao?

Có cả một bản sử thi dài dằng dặc về tình yêu và chiến tranh khi anh Yeo Dan còn học trên chúng tôi một khóa, đảm bảo bất cứ ai nghe được cũng sẽ tuôn trào nước mắt.

Nhưng mà ngay cả trong tình cảnh hỗn loạn ấy mà anh Yeo Dan cũng thoát ra được. Đó còn là tình cảnh hỗn loạn do chính anh ấy gây ra đó nhé. Tôi còn lờ mờ nghe được tin đồn là có năm chị tiền bối nổi tiếng vì xinh đẹp còn giật tóc đánh nhau ngay trong phòng giáo viên.

Nhớ lại chuyện này làm tôi nghĩ, anh Yeo Dan học trường nam sinh chứ không học trường nam nữ quả là một lựa chọn vô cùng đúng đắn, phải thế thì mới duy trì được sự bình yên của những ngôi trường cấp ba trong khu vực được.

Nhưng mà một người đi đến khu vực nào, học đến năm nào cũng nổi tiếng rần rần vì mức độ vô tâm như anh Yeo Dan lại yêu đương ư? Yêu đương á?

Dù tôi vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng mà ít nhất tôi cũng nghĩ anh Yeo Dan đã giữ một bức thư trong cặp sách để mang về nhà rồi thì chắc chắn anh ấy phải có tình cảm vô cùng đặc biệt với chủ nhân của bức thư ấy. Thế nên tôi phải nói với Yeo Ryung trước để cô ấy chuẩn bị tâm lý mới được.

Tôi khẽ đảo mắt. Khi tôi còn đang vừa nhớ lại lịch sử đen tối của mình vừa đỏ bừng mặt và vặn vẹo chân thì Yeo Ryung lại chỉ cúi thấp đầu và không nói gì cả.

Tôi lặng lẽ đặt tay lên vai Yeo Ryung. Sau một lúc lưỡng lự, tôi mới mở miệng nói.

“Ờ, Yeo Ryung à, cậu đừng sốc quá. Có khi vẫn chưa hẹn hò với nhau đâu… Tớ chỉ nói trước để cậu chuẩn bị tâm lý mà thôi.”

Dù nói vậy nhưng tôi vẫn thấy rất bồn chồn. Tôi cũng không thể ngờ Yeo Ryung sẽ phản ứng như thế này.

Anh Yeo Dan đối xử vô cùng tận tâm với Yeo Ryung nên thỉnh thoảng trông anh ấy cứ giống đầy tớ của em gái mình thế nào ấy, mà có lẽ Yeo Ryung cũng nghĩ về anh trai mình như vậy chăng? Tôi gật gù.

Nhưng mà anh Yeo Dan lại có bạn gái mà không chịu nói gì với cô ấy ư…

Tôi lại nhớ đến thời cấp hai của chúng tôi.

Nghĩ lại trong lần đầu tiên gặp anh ấy, tôi tự nhiên lại muốn có anh trai. 

Hoá ra một đứa con một như tôi còn cảm thấy ghen tị với những mâu thuẫn linh tinh giữa anh em gái với nhau nữa. Tôi vô thức nở nụ cười và cúi xuống nhìn Yeo Ryung.

Và ngay lúc này, Yeo Ryung tự dưng ngẩng phắt đầu lên, tiếng hét vang trời của cô ấy khiến tôi lệch người sang một bên.

“Phải đi cứu người đó thôi…!”

“…Ớ?”

Khi tôi vừa ngẩn ngơ bật ra một tiếng như vậy thì Yeo Ryung lại nắm chặt tay và nhìn chằm chằm vào không khí, sau đó quay ngoắt đầu ra nhìn tôi.

“Không phải chứ, sao lại có người hẹn hò với anh trai tớ được nhỉ? Thiên thần à?”

“Không, ê này…”

Hoá ra là cậu bị sốc vì lý do khác à? Yeo Ryung lại lắc đầu như thể đang cực kỳ đau đớn và nói tiếp.

“Chắc chắn là người đó không biết gì về anh trai tớ nên mới hẹn hò với ổng! Bởi vì anh tớ, anh tớ…”

Và rồi Yeo Ryung tự dưng lại nước mắt lưng tròng mà nhìn thẳng xuống đất, thế là tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng và nuốt nước bọt một cái. Bầu không khí bất an tràn ngập trong phòng.

Tôi chỉ muốn nói tới chuyện anh Yeo Dan có bạn gái thôi mà, sao bây giờ đã chuyển sang bí mật động trời nào đó của anh ấy rồi? Tôi có nên giữ phép lịch sự và bảo cô ấy là thôi tôi không cần nghe không?

Khi tôi còn đang lưỡng lự như vậy thì cuối cùng, tiếng hét của Yeo Ryung cũng vang vọng khắp phòng.

“Anh trai tớ… cho sốt vào thịt chua ngọt mà ăn đó!!”

“……”

Lại im lặng. Tôi ngơ ngẩn ngước lên nhìn Yeo Ryung.

Vẫn với đôi mắt ngấn lệ, Yeo Ryung quay ra nhìn tôi và hỏi.

“Mà không chỉ vậy đâu. Dan à, cậu tin được không? Này, ổng còn không thèm hỏi ý tớ, vừa lấy sốt cái là cho ngay vào thịt chua ngọt đấy! Sao lại có thể dã man tàn bạo thế không biết!”

Tôi đờ đẫn trả lời.

“Ờ, vậy à…”

Và rồi Yeo Ryung lại nhăn trán lại, cô ấy bật ra từng chữ như thể đang tiết lộ một bí mật động trời.

“Với cả anh trai tớ, thật ra… Ổng rưới xì dầu lên trứng ốp la đó.”

“Ờ, được rồi.”

Tôi vừa bình tĩnh trả lời như vậy vừa nghĩ.

Có phải mình hơi ảo tưởng về cuộc sống của cặp anh em này rồi không? Giống bọn học sinh ở trường ấy.

Và rồi tôi lại bắt đầu nghĩ thế này.

Làm con một vẫn sướng nhất.

***

May là Yeo Ryung có lo lắng thật nhưng chỉ phản ứng đến mức đó mà thôi, còn tôi thì thực ra vẫn cứ để tâm đến chuyện yêu đương của anh Yeo Dan. Ngay cả lúc nghe giảng ở trường như hiện tại cũng vậy.

Tuyệt đối, tuyệt đối không phải vì tôi vẫn còn chút tình cảm lưu luyến với ông anh hàng xóm mà tôi từng thích thầm đâu nhé. Chỉ là do quá tò mò với đối tượng yêu đương của anh ấy nên chịu không nổi thôi.

Oa, đối tượng yêu đương của anh Yeo Dan ấy à!

Tóc dài hay tóc ngắn nhỉ? Trường Nam Kye là trường nam sinh nên không thể là người trong trường đó được, phải là trường khác.

Nếu vậy thì là học sinh trường nào ta? Chắc không phải mới học cấp hai đâu nhỉ? Với cả hai người yêu nhau kiểu gì?

Bây giờ là giờ tiếng Anh. Khi trên bảng có đầy những dòng chữ ngoằn nghèo và cả phòng học đều tràn ngập trong tiếng lẩm nhẩm mấy câu văn tiếng Anh đơn điệu, chỉ có mình tôi là đắm chìm trong dòng suy nghĩ và quay đầu nhìn ra cửa sổ. 

Sân vận động, cửa chính của trường, con đường phía trước trường và trạm xe buýt bên ngoài chật kín, chỉ toàn thấy người là người. Đầu óc tôi tự vẽ ra hình ảnh anh Yeo Dan và bạn gái của anh ấy đang chen lẫn trong đám đông đó.

Có khi họ đang sánh vai đi dạo trong sân vận động, có khi lại vừa đi qua cổng trường cũng nên. Họ cũng có thể lên phố, mỗi người mua một cốc đồ uống và ngồi vào bàn, hai tay đặt song song trên bàn và nói chuyện với nhau. Sau đó có khi còn thỉnh thoảng chạm vào tay nhau hoặc nắm chặt lấy tay nhau chẳng hạn.

Tay của anh Yeo Dan lạnh lắm, nên bạn gái của anh ấy phải có bàn tay ấm áp mới được.

Nghĩ đến đây thì tôi lại lắc đầu thật mạnh. Đúng là nhiều chuyện không tả nổi. Tôi là cái gì của anh Yeo Dan cơ chứ.

Nhưng mà… Tôi nắm chặt tay lại.

Nói thẳng ra thì đây chính là cảm xúc của một người chơi Pr*ncess M*ker đang cất công nuôi con gái bảo bối mà đùng cái nó lại mang con rể về đó mà, không phải rất đáng khen sao!

Khi tôi đang vừa nghĩ vậy vừa thầm khóc lóc trong lòng thì ngay lúc này.

“……à! Dan à!”

Trong một căn phòng học ồn ã, giọng nói này khiến tôi quay ngoắt đầu lại. 

Tôi đảo mắt nhìn một vòng trong lớp, thấy cô giáo tiếng Anh vừa đứng trên bục giảng mà giờ đã không thấy đâu, chỉ có hai đứa trực nhật đang bận rộn lau một mặt bảng toàn chữ là chữ mà thôi.

Lee Min Ah vừa gọi tôi vừa ngồi ngay xuống chỗ đằng trước tôi.

“Dạo này cậu cứ ngẩn ngơ thế nào ấy. Có chuyện gì à?”

“Hở? À, không, không có gì. Sao vậy?”

Thế là Min Ah mới mừng rỡ cười và nói.

“Hoá ra từ giờ nghỉ lúc nãy là cậu đã không nghe bọn tớ nói chuyện rồi phải không.”

“Hả? Ừ.”

Không nghe gì luôn. Tôi bổ sung thêm như vậy rồi lại quay ra nhìn Yoon Jung In, người vẫn đang ngồi sau lưng Min Ah và bồn chồn nhìn về hướng này. Cậu ta cứ đảo mắt khắp nơi và nheo mắt lại, đã vậy còn dậm chân liên tục.

Rốt cuộc là có chuyện gì vậy trời? Tôi lại dời mắt nhìn Lee Min Ah.

Thế là Lee Min Ah tự nhiên phá lên cười, cô ấy nắm lấy tay tôi và hỏi.

“Thế cậu có muốn đi không?”

Tôi chớp chớp mắt.

“Đi đâu? Đi cái gì?”

Và lời nói tiếp đó của Min Ah khiến tôi há hốc mồm. 

“Xem mặt!”

Oaaa. Tôi chỉ biết lặp đi lặp lại câu này một lúc lâu.

Tới cả khi Min Ah đặt tay tôi xuống rồi mà tôi vẫn chưa thể tiêu hoá nổi cơn sốc mãnh liệt vì hai con chữ kia.

Tôi đờ đẫn lẩm nhẩm. Xem mặt? Xem mặt á?

Hình như mùi hương của thanh xuân tự dưng ào ạt phả đến và bao trùm hết cả chỗ tôi rồi thì phải.

Ngay khi nghe thấy từ đó thì cũng có vài đứa chạy đến và vội vã ngồi bên cạnh chúng tôi. Chủ yếu là mấy đứa thân với Lee Min Ah. Mối quan hệ giữa tôi và bạn cùng lớp cũng chỉ ở mức tàm tạm, nhưng mà lớp chúng tôi vốn đã đoàn kết rồi nên ở mức này cũng vẫn có thể coi là thân thiết với nhau.

Thế là một đứa con gái hơi đẩy mông Lee Min Ah ra để chiếm chỗ cô ấy, sau đó vỗ vỗ vào tay tôi và nói.

“Đi đi, đi đi mà. Này, đối phương là mấy người bên trường Nam Kye đấy.”

Trường Nam Kye á? Cái tên xuất hiện vô cùng đúng lúc này khiến tôi há hốc mồm. Sao lại vừa đúng trường của anh Yeo Dan vậy?

Một đứa khác cũng hào hứng nói tiếp.

“Trường đó nổi tiếng vì toàn những người vừa học giỏi vừa đẹp trai mà. Đặc biệt là cái anh đó ấy. Có cái anh nào mới năm hai đã thành truyền thuyết luôn ấy…”

Tôi vừa nghe vậy cái là đã đoán ra được luôn rồi. Nếu là truyền thuyết ở khoá trên thì chỉ có đúng một người mà thôi. 

Ngay khi tôi nghĩ vậy thì mấy đứa khác cũng đồng thời hét lên như đang hát tam ca.

“Ban Yeo Dan!!”

Có lẽ vì chúng nó to mồm quá nên mấy đứa khác cũng đồng loạt quay ra và nhìn về phía này. Tôi liếc nhìn xung quanh, phải một lúc sau mới nhỏ giọng hỏi.

“Nhưng mà này.”

“Ừ?”

Tôi lưỡng lự hỏi.

“Đừng bảo là anh Y… à không, Ban Yeo Dan cũng tới đó đấy nhé?”

Tôi vừa hỏi vừa khổ tâm suy nghĩ xem tôi có nên nói ra mối quan hệ giữa tôi và anh Yeo Dan, cũng như chuyện anh Yeo Dan và Yeo Ryung là anh em cho bọn nó hay không.

Nhìn biểu cảm của Lee Min Ah với mấy đứa khác thì có vẻ hầu như chúng nó đều không biết chuyện này. Cũng đúng, thực ra chỉ cần nhìn mặt cái là biết thôi, nhưng mà anh Yeo Dan có hay xuất hiện đâu. 

Và quả nhiên là như vậy. Lee Min Ah nghe tôi hỏi cái là vừa sảng khoái cười vừa phẩy phẩy tay.

“Hả? Haha, làm gì có chuyện đó!”

“A, đúng vậy nhỉ?”

Tôi lén thở phào nhẹ nhõm. Cũng đúng, anh Yeo Dan đã có người trong lòng rồi mà, sao lại có thể đi xem mặt chứ… Đúng là không thể thật. Tôi lắc đầu.

Mấy đứa khác lại nói tiếp.

“Nếu ảnh đến thật thì tớ cũng sẽ mừng lắm, nhưng mà ông anh đó nổi tiếng vì không bao giờ gặp được trên phố mà. Hình như còn không đi học thêm nữa. Chắc là học xong cái là về nhà luôn.”

“Muốn nhìn mặt một lần quá đi.”

“Đúng rồi đấy, ước gì ảnh xuất hiện nhiều.”

Mấy đứa này nói vậy nghe như kiểu anh Yeo Dan là loài Pokemon quý hiếm nào đó ấy. Tôi vừa nghĩ vậy thì đã nhận ra cả bọn đều không nói nữa mà quay ngoắt đầu ra nhìn tôi, khiến tôi giật bắn cả mình. 

Lee Min Ah thúc giục tôi.

“Vậy cậu đi hay không đi đây? Phải có bốn người đi, nhưng mà mấy đứa khác chạy hết rồi nên cần thêm một người nữa.”

“Ừm, ừmm, chờ đã.”

Tôi bắt đầu ngẫm nghĩ thế này. Anh Yeo Dan không đến đúng là một điều vô cùng may mắn, nhưng ngoài đó ra thì tôi vẫn thấy rất lo lắng.

Từ xưa đến nay tôi vẫn luôn chấp nhận cuộc sống ở nơi này như một phần trong tiểu thuyết, cũng bởi vậy nên tôi luôn duy trì mối quan hệ thờ ơ đối với bạn cùng lớp, đủ để họ không cảm thấy khó chịu vì tôi. Thật ra trừ tứ đại thiên vương ra thì tôi chưa bao giờ đi chơi với mấy đứa khác cả.

Nhưng mà bây giờ tôi không muốn vậy nữa.

Tôi khẽ hít sâu một hơi. Khi tôi đang định mở miệng để trả lời thì ngay lúc này.

“Làm sao thế, vì Luda nên không muốn đi?”

Lee Min Ah vừa đột ngột bật ra cái tên đó thì tôi cũng chỉ biết kêu ‘hức’ một tiếng. Và cũng đúng lúc này, tôi lại nghe thấy một giọng nói hờ hững vang lên ngay gần đó.

“Tôi làm sao?”

Luda hỏi lại như vậy với một vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Khác với vẻ ngoài tươi sáng giả tạo hồi học kỳ một, bây giờ cậu ấy cũng không cần phải đóng kịch nữa nên thoải mái để lộ rõ tính cách vô tâm của mình.

Khi quay về trường sau sự kiện của Lee Jenny, Luda thật sự cư xử chân thành hơn, đúng như lúc cậu ấy nói rằng cậu ấy hối hận vì đã không cho mọi người thấy tính cách thật của mình vậy.

Và còn một điểm khác biệt nữa, đó là cậu ấy lại cao hơn rồi. Dù dáng người của cậu ấy có hơi nhỏ một chút, nhưng đó không phải vì cậu ấy là nữ giả nam (tôi đang tự kiểm điểm đây, thật đó) mà chỉ tại cậu ấy dậy thì muộn hơn người khác mà thôi, bây giờ cậu ấy đã cao hơn tận 5cm rồi.

Khi lẻn vào toà nhà Reed, tôi thấy hình như tầm mắt của tôi với cậu ấy có hơi khác khác nên còn lưỡng lự không hiểu vì sao, hoá ra kỳ nghỉ hè lúc trước cũng chính là khoảng thời gian dậy thì bùng phát của cậu ấy.

Với cả có khi sau này cậu ấy còn cao nữa cơ. Tôi nhìn cần cổ vẫn trơn mượt của cậu áy mà nghĩ. Chắc là hầu kết cũng sắp xuất hiện rồi.

Và ngay lúc này, Luda tự nhiên rời mắt khỏi Lee Min Ah và quay sang nhìn tôi khiến tôi giật nảy mình. Có đôi khi tôi vẫn phải ngỡ ngàng vì màu mắt đẹp đẽ của cậu ấy.

Lúc này, Min Ah lại cười nghịch ngợm và nói.

“Này, chúng mình chỉ làm được mấy trò như thế này trong năm nhất mà thôi. Thử lên năm hai mà xem, lúc đó chỉ còn một năm nữa là thi đại học nên có khi bài tập dồn lên tận cổ ấy chứ.”

Cũng đúng. Tôi gật gù.

Tôi cũng không đòi hỏi quá cao như anh Yeo Dan, dù còn một năm nữa là thi đại học rồi mà vẫn đường hoàng bỏ tiết học tối chỉ vì không có hứng. Sau này khoảng thời gian được ăn chơi nhảy múa của chúng tôi sẽ dần dần giảm đi là cái chắc.

Thế là Min Ah lại quay ra nhìn tôi, cô ấy nắm lấy cả hai tay tôi mà nói.

“Vậy cậu đi nhé, nhé? Tớ muốn đi với cậu mà. Chúng mình chưa đi chơi với nhau bao giờ.”

“Ờ, ừ, được rồi.”

Tôi vừa trả lời như vậy thì Lee Min Ah lại nở nụ cười rạng rõ, sau đó cô ấy quay ngoắt đầu nhìn về hướng của Luda.

Nhìn cảnh đó, đuôi mắt của Luda mới hơi run lên. Một lúc sau, cậu ấy thản nhiên cười và hỏi.

“Cậu nhìn tôi kiểu gì đấy?”

“Cậu không được cản trở Dan Yi đi với tôi đâu đấy.”

Min Ah vừa tuyên bố một câu với thái độ trịnh trọng như vậy thì tôi lại bắt đầu cảm thấy bối rối.

Nhưng ngay lúc này, mặt Luda lại hơi đỏ lên.

Một lúc sau, cậu ấy lại quay về với vẻ mặt bình thường, vừa lùi một bước vừa trả lời.

“……Không thích đấy?”

“Ha, biết ngay mà, bắt lấy cậu ta!”

Tôi còn chưa kịp nói gì thì ngay đằng sau tôi, hai đứa con gái có lẽ là sẽ đi xem mặt với tôi mới rầm rập chạy lên, mỗi đứa nắm lấy một tay Luda và định chọc vào sườn cậu ấy.

Nhưng mà làm gì có chuyện Luda để yên cho bọn họ chọc. Hồi học kỳ một thì thôi đi, nhưng mà bây giờ đã là học kỳ hai, và Luda cũng đã quyết tâm cho mọi người thấy dáng vẻ chân thật nhất của cậu ấy. Và thật không may thay, dáng vẻ chân thật ấy cũng bao gồm cả khả năng vận động phi thường của cậu ấy luôn.

Chưa đến vài giây sau, mấy đứa kia đều bị Luda đánh bốp một cái vào trán và lùi lại về đằng sau.

“Quá đáng thế! Luda, cậu thay đổi rồi!”

“Vậy bây giờ mấy cậu ghét tôi sao?”

Biểu cảm trên mặt cậu ấy lật nhanh như bánh tráng, cậu ấy hỏi như vậy mà lông mày lại hơi chùng xuống như thể đang đau khổ lắm, tôi chỉ nhìn thôi mà cũng thấy níu cả lưỡi.

Oa, đúng là riêng khoản này không thay đổi tí nào nhỉ. Cái này gọi là khả năng làm người khác hoang mang vì gương mặt và giọng nói của bản thân. Nói cách khác thì là năng lực ép buộc người khác nghe theo những điều mà mình muốn đấy.

Dù sao thì mấy đứa ban nãy vừa khí thế chạy đến chỗ Luda mới rón rén lùi lại như đang cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Chúng nó quay ra nhìn nhau và ngay lập tức nói với Luda.

“Không, không phải vậy đâu… A, thật đó, tại vào tai cậu nghe hơi nghiêm trọng tí thôi.”

“Cứ làm người khác khó xử thôi.”

Khi được mấy đứa khác vây quanh để an ủi như vậy, Luda chỉ nở một nụ cười và tự dưng lại quay đầu ra nhìn về hướng này.

Và rồi cậu ấy thong thả bước từng bước đến chỗ tôi, câu hỏi của cậu ấy khiến tôi giật nảy mình vì ngỡ ngàng.

“Dan, cậu định đi xem mắt thật đấy à?”

(*Dolhareubang: )