Cảm giác như căn nhà trọ trên đỉnh dốc chỉ cách khu chung cư nhà chúng tôi có một bước chân vậy. Lời nói ban nãy của Ban Hwi Hyul cứ tua đi tua lại trong đầu tôi như một đoạn băng không có điểm kết, khiến tôi không thể nào định thần nổi.
Tôi nhớ rồi. Ham Dan Yi.
Tôi nhớ rồi…
Tôi nhớ…
Không phải chứ, rốt cuộc là tại sao?! Thế là tôi đang bước đi cũng phải đứng khựng lại. Anh Yeo Dan đang lẳng lặng đi trước mặt tôi mấy bước cũng dừng lại theo.
Tôi giơ hai tay lên nắm lấy tóc mình và hỏi.
“Em, em trả ví cho người ta rồi thì phải nói gì nữa hả anh?”
“……Hử?”
Phải một lúc sau anh Yeo Dan mới hơi nhăn mày và hỏi lại.
Tôi ngẩng phắt đầu lên và hỏi như muốn hét lớn.
“Em phải làm gì thì đằng đó mới quên em đi bây giờ? Chắc là tại câu ‘Tình cờ nhặt được thôi’ thường thấy quá rồi phải không?”
Anh Yeo Dan vẫn nhăn mày lại và trả lời.
“Không… Anh thấy câu đó vừa đủ để tạo ấn tượng sâu sắc rồi.”
“Em không muốn gây ấn tượng sâu sắc mà muốn người ta quên em đi cơ mà?!”
“……”
Sống mũi anh Yeo Dan vẫn hơi nhăn lại, nhưng vì đã quen anh ấy từ hồi cấp hai nên tôi chỉ nhìn thôi cũng biết biểu cảm của anh ấy có ý nghĩa gì.
‘Mới không gặp con bé chưa được bao lâu mà sao nó đã kỳ quái hơn cả lúc trước rồi thế này.’
Không đâu anh Yeo Dan ạ, nếu anh biết danh tính của cái người ban nãy thì anh sẽ không thể nào nghĩ vậy được nữa đâu. Tôi cắn chặt môi rồi lại ngẩng phắt đầu lên.
“Á!”
“……?”
Anh Yeo Dan vẫn đang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ như trước, thế là tôi hét lên.
“Hay là câu ‘Ví này là của cậu à?’ nghe hay hơn ‘Tình cờ nhặt được’ anh nhỉ?”
Anh Yeo Dan nghe vậy thì im lặng một lúc, sau đó mới thấp giọng lẩm bẩm.
“Em có phải thần núi* đâu…”
(Truyện rìu vàng, rìu bạc, rìu đồng á =))))))) )
Tôi cũng không để tâm đến câu nói đó mà chỉ vừa cắn môi vừa lầm bầm một mình.
Phải nói cái gì thì thằng cha đó mới quyết định quên mình đi đây? Mà không, bây giờ người ta đã nói sẽ nhớ rồi thì còn làm gì được nữa đâu? Áa, tôi lại nắm lấy tóc mình một lần nữa.
Tôi chỉ có thể cầu mong rằng Ban Hwi Hyul nói mồm như vậy nhưng trong đầu lại quên tên tôi đi mà thôi. Chỉ có thể cầu mong rằng cậu côn đồ hạng nhất của cuốn tiểu thuyết này khác với hạng nhất của tiểu thuyết khác, học hành không giỏi giang gì nên vừa nói câu ‘Tôi nhớ rồi, Ham Dan Yi’ xong rồi chỉ đi năm bước thôi là lại nhớ thành ‘Tôi nhớ rồi, Ham Bak Nun’ luôn.
À, nói vậy mới nhớ! Tôi lại nghĩ đến phản ứng của mấy thằng bên trường Il Sang hay gì đó ban nãy.
Tôi sau này cũng không định nhớ hết tên của mấy thằng côn đồ trong các trường gần đây đâu, nhưng nếu anh Yeo Dan nổi tiếng đến mức được mệnh danh là ‘Đao phủ của địa ngục’ hay ‘Tử thần’ thì có lẽ sẽ nghe được tin đồn gì đó chăng? Đến cả hạng 0 thần bí (dù không phải là cố tình) là Eun Hyung cũng được mấy đứa khác nói tin đồn cho mà.
Tôi chần chừ hỏi.
“Anh, anh có biết chuyện đó không? Cái chuyện nổi nổi gần đây ấy, ờ, thì…”
“Hửm?”
“Chuyện về cái người hạng nhất cả nước ấy.”
Nghe vậy thì anh Yeo Dan mới hơi nheo mày một lúc, xong rồi hỏi lại với vẻ khó hiểu.
“Giống kiểu hạng nhất cuộc thi nấu ăn á?”
“Không, xin lỗi vì đã hỏi anh.”
Tôi cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh nhất có thể và trả lời như vậy.
Và rồi tôi nhận ra một điều. Nếu coi mấy chuyện côn đồ này nọ kia là cuộc chiến giữa những loài động vật trên bờ, thì anh Yeo Dan chắc sẽ là một con cá voi ngoài biển.
Đa số những vấn đề của thế giới bên ngoài đều không có dính dáng gì đến anh Yeo Dan cả. Anh ấy lúc nào cũng sống ung dung tự tại như kiểu đang trôi nổi trong một góc của biển khơi vậy.
Khi anh Yeo Dan vẫn đang đi xuống theo đường dốc bên cạnh tôi, tôi mới quay đầu ra và lén nhìn góc mặt của anh. Mùa thu của năm hai cấp ba. Cũng chỉ còn một năm và vài tháng nữa là anh ấy phải thi đại học, ấy thế mà anh ấy vẫn có thể đường hoàng bỏ tiết học tối và đi thẳng về nhà chỉ vì một câu ‘Không thích’.
Trong đời phải thử sống như vậy một lần mới được. Tôi lén ôm điều ước bất khả thi đó vào trong lòng và bắt đầu cất bước đi.
Dù sao thì lâu rồi tôi mới được gặp anh Yeo Dan, cảm giác rất vui.
Trường anh Yeo Dan có giờ tự học buổi tối kéo dài tới tận mười một giờ rưỡi, bình thường anh ấy về đến nhà cũng phải mười hai giờ rồi. Thế nên ngày thường chúng tôi cũng chẳng có dịp gặp nhau.
Cùng lắm thì hai gia đình chúng tôi cũng có lúc ăn uống với nhau vào cuối tuần nên tôi được nhìn mặt anh ấy vài lần, nhưng mà bây giờ anh Yeo Dan đã học năm hai rồi nên bố mẹ tôi cũng thấy thương và không hay gọi anh ấy sang nữa.
Và trong một dịp lâu rồi mới được gặp nhau như thế này, tôi và anh Yeo Dan cũng không nói được gì nhiều lắm.
“Anh Yeo Dan, anh học vẫn tốt chứ?”
“Ừ.”
“Còn một năm nữa anh phải thi đại học rồi, có mệt không ạ?”
“Trừ anh ra.”
“Ừ, ừm… Anh không có chuyện gì khác ư?”
“……”
Và cuộc trò chuyện của chúng tôi không còn là cuộc đối thoại giữa hai bên trai gái tầm tuổi nhau nữa, mà đã chuyển sang bà thím nhiều chuyện thích hóng hớt nhà người khác và cậu nam sinh trầm lặng nhà bên rồi.
Rồi ngay lúc này. Tôi chỉ hỏi anh ấy thôi, cứ tưởng anh ấy đương nhiên sẽ lại trả lời như trước nên cũng chẳng kỳ vọng gì cả, nhưng rồi biểu cảm trên mặt anh tự nhiên thay đổi.
Và rồi anh ấy bắt đầu nhìn sang một hướng khác. Hả? Tôi trợn tròn mắt. Chuyện gì đây trời?
Khi còn đang mải nói chuyện với nhau thì chúng tôi cũng đã đi tới chỗ thang máy rồi. Tôi giơ tay ra định bấm nút thang máy, nhưng anh Yeo Dan ngay lập tức xoay cặp ra đằng trước và bắt đầu lục lọi gì đó trong cặp.
Và rồi anh ấy ném cho tôi một câu thế này.
“Em vẫn còn thích sữa socola nhỉ.”
“Dạ?”
Nghe câu này không giống khuyên nhủ mà giống nhờ vả hơn. Như kiểu em uống cái này rồi ngậm miệng vào đi vậy. Rốt cuộc là có chuyện gì? Tôi vừa nheo mắt lại thì ngay lúc này.
Với tác phong không giống bình thường, anh Yeo Dan vội vã lôi hộp sữa socola ra và làm nó rơi bộp xuống đất. Ánh mắt của tôi lơ đãng lướt qua hộp sữa trong tay anh ấy rồi lại nhìn xuống phía dưới hộp sữa đó.
Đằng trước cánh cửa thang máy đang mở ra là một phong thư màu hồng phấn. Hoàn toàn không giống mấy tấm phong bì chứa bảng điểm chút nào cả.
“……”
Tứ phương tĩnh lặng đến nặng nề.
Tôi ngập ngừng một lúc, sau đó mới cúi người xuống trước và nhặt phong thư đó rồi đưa cho anh. Lần này tất nhiên là tôi sẽ không nói mấy câu vớ vẩn như kiểu ‘Tình cờ nhặt được đó’ rồi. Thay vào đó tôi chỉ nhận hộp sữa socola từ tay anh ấy. Khung cảnh này trông cứ như kiểu trao đổi hai vật với nhau giống thời kỳ đồ đá vậy.
Khi chúng tôi cùng bước vào thang máy và đi lên tầng trên, bầu không khí xung quanh tĩnh lặng như thể cả trái đất vừa bị diệt vong vậy. Cuối cùng, khi cửa mở ra với một tiếng ‘ting’ thì anh Yeo Dan mới mấp máy môi nói.
“Không phải vậy đâu.”
Tôi cười không có tâm một chút nào.
Và rồi tôi trả lời với cách nói kính ngữ mà ngày thường chẳng bao giờ dùng đến.
“Vậy là vậy thế nào ạ?”
“A…”
“Em thực sự không thấy gì đâu ạ.”
“À, được rồi…”
Thế rồi trước cửa nhà, chúng tôi cũng chẳng chào nhau mà cứ thế tách ra. Chính xác hơn là anh Yeo Dan thì đang định nói gì đó, nhưng tôi thì không nghe được mà đã đóng cửa vào mất rồi.
Khi tôi vừa vào nhà một cái thì một tiếng rầm vô cùng lớn cũng vang lên khiến bờ vai tôi khẽ run lên bần bật. Phải đến lúc này tôi mới tự sờ vai mình mà quay lại đằng sau.
Lúc nãy, cửa bị đóng mạnh một cách thái quá như vậy chỉ là do gió thổi mà thôi. Anh Yeo Dan chắc cũng không hiểu lầm đâu nhỉ? Thế là tôi mới lắc đầu thật mạnh để bỏ suy nghĩ đó đi.
Không được, bây giờ mình đâu có thì giờ để lo lắng cho anh Yeo Dan cơ chứ? Mình mới là người cần lo đây này.
Dù sau lưng chẳng có ai đuổi theo cả nhưng tôi vẫn cởi giày như kiểu sắp ném nó ra ngoài và ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng. Phải đến khi đóng cửa rầm một cái và nằm phịch xuống giường rồi thì tôi mới lớn tiếng hét lên.
“Áaa, đây là cái chuyện gì chứ!”
Mái tóc đen tổ quạ và đôi mắt đỏ của Ban Hwi Hyul mà tôi vừa nhìn thấy ở nhà để xe vẫn hiển hiện vô cùng rõ trong tâm trí.
Cái gì mà cậu sẽ nhớ tôi, rốt cuộc là vì sao?! Tôi bắt đầu tưởng tượng ra cảnh Ban Hwi Hyul cuối cùng cũng thôi cái trò giả làm học sinh gương mẫu đi, cậu ta không đeo kính nữa và cắt tóc ngắn để lộ gương mặt đẹp trai sáng sủa rồi cứ thế xông vào lớp tôi.
Rõ ràng là cậu ta đang mặc đồng phục trường tôi, thế nhưng tất cả mọi người vẫn trợn tròn mắt nhìn cậu ta và xì xào bàn bạc kiểu ‘Đằng đó là ai đấy? Học sinh chuyển trường à?’, trong lúc đó cậu ta sẽ giơ ví lên và hét lớn với tôi.
‘Cậu dám nói là cậu chỉ tình cờ nhặt được ví của tôi?’
“……”
Mà không, chắc không phải vậy đâu. Nhưng mà nghĩ lại về những chuyện xảy ra giữa Ban Hwi Hyul và tôi thì tôi chỉ có thể nghĩ đến những lời nói như vậy mà thôi.
Tôi ôm chặt lấy gối, vừa lăn tròn sang bên cạnh vừa lẩm bẩm. Vậy trước hết cứ coi như đã giải quyết xong chuyện của Ban Hwi Hyul rồi đi. Phải đến lúc này tôi mới nhớ đến chuyện xảy ra trước thang máy ban nãy.
Một bức thư màu hồng rơi xuống từ bên dưới hộp sữa socola của anh Yeo Dan. Trên đó còn có cả sticker hình trái tim nữa. Nếu đây không phải là một trò đùa từ đám bạn dở hơi của anh Yeo Dan thì tôi có thể đoán ra nó là cái gì.
Thư tình.
Nói thật, dù trong chiếc balo thường không có cái gì (đúng vậy, anh ấy thậm chí còn không hay mang cả sách giáo khoa nữa) của anh Yeo Dan mà lại có cả thư tình thì cũng không có gì lạ cả.
Nếu bạn hỏi ai là người nổi tiếng nhất trong số tất cả những trường cấp ba gần đây, thì những người ở khu vực khác hay những người chẳng biết gì sẽ chọn Eun Ji Ho hay Yoo Cheon Young.
Lý do tất nhiên là vì Yoo Cheon Young là người của công chúng, thường xuyên xuất hiện trên TV, còn Eun Ji Ho là người sở hữu thân phận còn ghê gớm hơn cả người nổi tiếng nữa.
Nhưng nếu bạn hỏi những người đã sống trong khu vực này từ bé tới giờ như tôi (dù tôi không nhớ gì về hồi bé cả) rằng ai là cậu nam sinh cấp ba nổi tiếng nhất, thì họ sẽ trả lời là Ban Yeo Dan, Ban Yeo Dan, chỉ có mình Ban Yeo Dan mà thôi.
Còn phải nói gì khác nữa không! Chính là anh Ban Yeo Dan giống Ban Yeo Ryung y như đúc và hoàn hảo trong mọi lĩnh vực đó!
Lượng thư từ đổ về anh ấy có đếm đến hàng vạn cũng không phải nói quá, thế là người khu này mới đồn rằng vì cửa tủ đồ của anh Yeo Dan thường xuyên bị quá tải nên từ khi anh ấy vào học là trường Nam Kye phải nhanh chóng đổi tủ đồ sang loại làm bằng sắt (và đây có khi cũng là sự thật).
Và anh Yeo Dan tuyệt đối không bao giờ, không bao giờ mang thư mình nhận được về nhà cả. Bằng mọi giá phải đọc thư ngay tại chỗ. Lý do có tính thực tiễn nhất là nếu anh ấy mang hết thư về và bảo quản ở nhà thì nhà anh ấy cũng sẽ nổ tung mất.
Đây cũng là sự thật đấy. Người nhận được nhiều thư tình trong ngôi nhà đó cũng không phải chỉ có mình anh Yeo Dan.
Nếu anh Yeo Dan và Yeo Ryung tích trữ hết số thư tình của mình trong nhà thì cả khu chung cư này sẽ nổ tan hoang luôn đấy, lần này không chỉ thay mỗi tủ đồ nữa đâu mà cả khu chung cư đều phải chuyển sang loại làm bằng sắt luôn.
Với cả ngoài lý do về không gian ra, anh Yeo Dan không mang thư về nhà cũng là vì anh không muốn đặt đồ vật của người khác vào trong không gian sống của mình và Yeo Ryung.
“……”
Không đùa đâu. Với chứng bệnh cuồng em gái ảo diệu chỉ có thể thấy trong tiểu thuyết đó thì không có gì là không thể.
Thế là với tâm trạng rối rắm của mình, tôi lăn trên giường một vòng nữa rồi lại bật người dậy.
Tôi nghiêm túc lầm bầm.
“Chắc phải nói cho Yeo Ryung thôi nhỉ……?”
Hiện tại, trong thế giới của anh Yeo Dan chỉ có mình tôi với Yeo Ryung là con gái thôi mà.
Hồi năm nhất cấp hai, cũng có nghĩa là chưa bao lâu sau khi tốt nghiệp tiểu học, anh Yeo Dan còn nắm tay cả tôi lẫn Yeo Ryung rồi dẫn chúng tôi vào tiệm tạp hoá và mua đồ ăn cho chúng tôi đấy.
Ngay từ hồi đó, lúc nào anh ấy cũng mua sữa với kem socola cho tôi.
Thế giới của chúng tôi chỉ có ba người. Vậy mà bây giờ, lại có một người khác muốn bước chân vào thế giới đó.
Tôi cứ rối rắm suy nghĩ một lúc, và rồi cuối cùng cũng quyết định dựng người dậy.