Chúng tôi có thể ngửi thấy mùi bỏng ngô ngọt ngào lan toả xung quanh ngay khi bước vào rạp chiếu phim. Nhưng thay vì nhìn ra chỗ bán bỏng ngô thì tôi lại ngay lập tức kiểm tra xem có còn suất trống không.
Vì hôm nay là cuối tuần nên tôi hơi lo, nhưng vào tầm hai, ba giờ chiều thứ bảy như hiện tại lại có nhiều suất trống hơn là tôi nghĩ. Cũng không có nghĩa là tôi có thể hoàn toàn yên tâm được, vẫn có nguy cơ trắng tay, thế nên tôi còn chưa chọn phim mà đã xé một tờ phiếu chờ trước.
Phải đến lúc này tôi mới ngồi đọc hết tên và phần giới thiệu của các bộ phim đang chiếu, nhưng rồi tôi lại nhận ra một điều. Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên tôi và anh Yeo Dan đi xem phim riêng với nhau.
Lần cuối anh Yeo Dan đi xem phim có lẽ là vào hồi tôi với Ban Yeo Ryung còn học năm nhất cấp hai, lúc đó chúng tôi không có việc gì làm nên mới cằn nhằn với anh ấy, thế là anh ấy nắm tay cả hai chúng tôi và đưa chúng tôi đi xem phim.
Theo sở thích của tôi và Ban Yeo Ryung thì chúng tôi tất nhiên sẽ chọn phim hành động. Ngay từ hồi đó cô ấy đã thích xem mấy cảnh có cái gì đó đổ vỡ và bay tứ tung, còn tôi đây cũng chả khác gì.
Dù vậy nhưng tôi vẫn có thể tập trung xem phim tình cảm trên một mức độ nào đó, còn Ban Yeo Ryung thì hoàn toàn không. Có lúc lớp chúng tôi bật một bộ phim tình cảm đình đám một thời lên xem, nhưng Ban Yeo Ryung cứ chống cằm và ngủ gà ngủ gật đến nỗi đập cả đầu xuống bàn, tôi nhìn vậy mà nghĩ.
Đúng vậy, cô ấy có nguyên một ông anh trai ruột giống y hệt nam chính trong phim tình cảm và riêng cuộc đời của cô ấy cũng đã là một bộ phim tình cảm luôn rồi, thế thì còn quan tâm đến phim tình cảm làm gì nữa… Giống kiểu một người có năng lực đặc biệt sẽ thấy mấy bộ phim siêu anh hùng nhàm chán vậy.
Dù sao thì vì lần nào anh Yeo Dan cũng chiều theo ý muốn của Yeo Ryung nên tôi chẳng biết gì về gu phim của anh ấy cả.
Ngay khi tôi quay đầu nhìn anh Yeo Dan và định mở miệng hỏi thì bảng điện tử hiện số mới chuyển ngay sang số 72. Số 72. Tôi nhìn lại số vé chờ của mình, sau đó ngay lập tức kéo anh Yeo Dan lên và đi về phía trước. Thế rồi tôi chặc lưỡi. Còn chưa chọn được phim nữa!
Chị nhân viên vừa cười thân thiện vừa hỏi.
“Các bạn muốn xem phim gì ạ?”
“Anh chọn một bộ anh muốn xem đi.”
Khi nghe thấy câu hỏi đó thì anh Yeo Dan ngay lập tức lắc đầu. Anh hất cằm về phía màn hình và bảo tôi.
“Em chọn một bộ em muốn xem đi.”
“Không, anh muốn xem cái gì thì cứ nói với em. Em thực sự không kén chọn đâu.”
“Anh cũng không kén chọn.”
“Anh ạ, em khác với Yeo Ryung, cái gì cũng xem được luôn. Xem cả phim tình cảm cũng được.”
“Ý em là bây giờ xem phim tình cảm hả?”
“À không, không phải thế.”
Chị nhân viên xinh đẹp nghe chúng tôi nói chuyện với nhau mà trên trán bắt đầu hiện rõ một đường gân xanh.
Chị ấy chỉ vào mấy người khách đằng sau chúng tôi và nói.
“Quý khách, khi nào chọn xong phim thì hai người quay lại nhé.”
À, vâng. Tôi vừa trả lời như vậy vừa định lùi lại thì lại nghe thấy mấy tiếng xì xào ngay đằng sau mình. Và ngay lúc đó, tôi cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên đến tận mang tai. Mấy người nói gì cơ?
“Đúng là cặp đôi phiền phức.”
“Chỉ cần đi xem cùng nhau thì xem gì cũng được, thế thì ra quán cà phê mà ngắm nhau đi chứ đi xem phim làm cái gì?”
Cặp đôi, cặp đôi á!
Hơn nữa cái gì mà chỉ cần đi xem cùng nhau thì xem gì cũng được, bọn tôi nói thế hồi nào? Chỉ là hai người thiếu quyết đoán giống nhau tụ lại một chỗ thôi mà!?
Mặt tôi đỏ rực cả lên, thế là tôi vội vã kéo tay anh Yeo Dan và bước ra khỏi hàng. Tất nhiên là làm thế này càng khiến chúng tôi trông giống người yêu hơn nữa, nhưng hiện tại tôi chỉ muốn trốn khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt mà thôi. Có lẽ anh Yeo Dan không nghe được mấy lời bàn luận đó nên cứ ngoan ngoãn để tôi kéo đi.
Mấy đứa con gái mặc đồng phục đứng sau lưng chúng tôi còn định quắc mắt nhìn theo, nhưng rồi chúng nó đều cứng đờ lại ngay khi nhìn thấy gương mặt của anh Yeo Dan. Và cả đám lại bắt đầu xì xào với nhau tiếp.
“Người kia không phải cái người đó à? Ở trường Nam Kye ấy…”
“Oa, đỉnh vãi. Tớ xem ảnh mấy lần rồi, nhưng bây giờ mới được nhìn người thật đấy.”
Anh Yeo Dan đúng là nhân vật nổi tiếng thật nhỉ. Tôi vừa nghĩ vậy vừa khó khăn kéo anh ấy ra một góc rạp chiếu phim và thở dài một hơi thật sâu.
Tôi lấy tay quạt quạt mặt mình cho nguội bớt và nói.
“Anh Yeo Dan, chúng ta nhanh chọn một phim mà xem đi. Em cái gì cũng xem được mà.”
Thế rồi tôi lại ngập ngừng một chút rồi mới nói tiếp. Dù chỉ đang nói lại những gì mình nghe được nhưng mặt tôi vẫn đỏ rực hết cả lên.
“Chúng ta thành cặp đôi phiền phức mất rồi. Mấy người ban nãy nhìn chúng ta và bàn luận như vậy đấy.”
“À…”
Dù tôi đã nói là chọn phim nhanh lên rồi mà anh Yeo Dan vẫn chỉ mê man sờ môi mình và chẳng có phản ứng gì mấy.
Ê này, vậy là anh thấy chúng ta bị người khác hiểu lầm là người yêu cũng không thành vấn đề đó hả? Tôi lại bắt đầu lấy tay quạt cho gương mặt nóng bừng của mình. Từ cái lúc đứng trong ngõ đến giờ, anh ấy cứ làm trái tim tôi đập liên hồi mãi, thật sự!
May là anh Yeo Dan chỉ suy nghĩ một lúc rồi ngay lập tức chọn một phim. Đó là bộ phim quái thú mới ra gần đây, có nghĩa là anh vẫn đang chọn phim theo sở thích của tôi, nhưng dù sao thì chúng tôi đã quyết định xem cái gì cũng được rồi nên tôi ngay lập tức ra đặt vé.
Dù vậy nhưng phải hơn một tiếng nữa phim mới bắt đầu, thế nên chúng tôi quyết định đi ra phòng trò chơi bên cạnh rạp chiếu phim…
“Á, anh! Em tự nhiên không thích chơi game nữa. Quay lại đi.”
…Định đi ra, nhưng rồi tôi lại thấy một dáng người quen thuộc ở đằng đó nên ngay lập tức hét lên như vậy và kéo tay anh Yeo Dan đi. May là anh Yeo Dan cũng không quá quan tâm đến game gủng, anh chỉ lãnh đạm nói ‘Thế à? Được rồi.’ và quay người đi.
Oa, giật hết cả mình. Tôi cố gắng đè nén trái tim đang nhún nhảy liên hồi của mình xuống và lén liếc về phía phòng trò chơi. Sao chúng nó lại ở đây?
Cái thằng đang chiếm nguyên máy DDR và phô bày mấy động tác chân vừa nhanh vừa hoa lệ kia dù đứng ở đâu cũng vẫn luôn cực kỳ nổi bật, đến cái mức mà dù tôi đã cố không nhìn nhưng hình ảnh của thằng này vẫn cứ đập vào mắt tôi.
Yoon Jung In, từ đó tới giờ tôi chưa đụng phải cậu trên phố bao giờ, thế mà sao bây giờ cậu lại ở đây hả? Sao lại là hôm nay, vào thời điểm này và ngay tại đây cơ chứ? Tôi vừa hét lên trong lòng như vậy vừa sờ tay vào chiếc nơ nhỏ trên áo sơ mi mà mình đã buộc từ sáng.
Nếu chúng nó biết tôi ăn mặc như thế này và đến rạp chiếu phim cùng một người con trai thì thế nào cũng sẽ gọi điện cho tôi và hỏi này hỏi nọ vào ngày hôm sau mất.
Hơn nữa Yoon Jung In còn đang đi chơi cùng với Shin Seo Hyun và mấy thằng con trai lớp 8 khác. Làm ơn, xin đừng để con chạm mặt người quen trong ngày hôm nay nữa! Tôi vái tứ phương tám hướng mà cầu nguyện, đến cả hồi thi cử tôi cũng chẳng bao giờ thành khẩn đến mức này.
Không biết những điều tôi cầu nguyện có hiệu nghiệm không mà đến lúc bắt đầu xem phim rồi mà chúng nó vẫn không hề đi tới hướng này. Vừa đến lúc vào xem cái là tôi ngay lập tức nắm tay anh Yeo Dan và nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ ngồi.
Trước khi phim bắt đầu còn một khoảng thời gian quảng cáo, thế nên chúng tôi dành thời gian để nhìn tấm poster mà mình đã lấy vừa nãy và nói chuyện phiếm với nhau.
Tôi chỉ vào mấy người đang chạy trốn khỏi quái vật và nói.
“Mấy người này sẽ chết hết nhỉ?”
Anh Yeo Dan cũng nhìn vào chỗ đó và bình tĩnh trả lời.
“Nhìn biểu cảm thì có lẽ là chết hết đấy.”
“Ớ. Sao anh biết vậy?”
“Trông mặt họ đều hoảng sợ hết mà. Như bình thường thì ai mất bình tĩnh trước cũng sẽ chết trước.”
“À, đúng vậy nhỉ.”
Anh Yeo Dan cũng nhanh nhạy thật đấy. Tôi vừa nghĩ vậy vừa gật đầu, sau đó lại có cảm giác có ánh mắt đang nhìn chòng chọc vào má mình nên mới quay đầu ra. Vì hôm nay là cuối tuần nên xung quanh chúng tôi có cả đống những cặp đôi đang ngồi với nhau.
Một người con gái trong số đó đang quay ra nhìn như thể đang rất tò mò không biết tôi và Yeo Dan đang nói gì với nhau. Thế rồi khi chạm mắt với tôi thì cô gái đó ngay lập tức quay đi và nói với người con trai bên cạnh mình.
“Anh ơi, có bao nhiêu người chết vậy nhỉ? Em ghét phải nhìn thấy người chết lắm.”
“Không sao đâu, đây chỉ là phim thôi mà. Em đừng để tâm quá.”
Nghe đoạn hội thoại mùi mẫn ấy mà tôi tự nhiên nhận ra tại sao cô gái này lại nhìn tôi. A, có phải là vì cách nói chuyện giữa tôi và anh Yeo Dan nghe không giống người yêu nói chuyện với nhau không?
Hơn nữa cả hai người chúng tôi đều theo chủ nghĩa khi đi xem phim không nên ăn gì, thế nên bên cạnh chúng tôi cũng không có bỏng ngô như những người khác. Đó cũng là lý do hình ảnh của chúng tôi hoàn toàn khác với mấy cặp đôi tình cảm cùng chia sẻ một túi bỏng ngô ngọt ngào với nhau. Và tất nhiên cũng sẽ không có kiểu vô tình chạm phải tay nhau lúc ăn bỏng ngô rồi.
Nhưng tôi không thấy buồn mà thậm chí còn phá lên cười hai tiếng. Quả nhiên là cuộc đời tẻ nhạt của tôi chẳng có gì giống phim tình cảm cả. Tôi chỉ đến đây để xem phim với anh hàng xóm mà thôi.
Cuối cùng, bóng tối bao trùm khắp mọi nơi như thể vừa kéo rèm xuống. Cũng có nghĩa là bộ phim sắp bắt đầu.
Tôi nhìn ánh sáng từ máy chiếu phim chiếu lên màn hình, sau đó lại quay đầu ra. Khi tứ phương dần trở nên tĩnh lặng thì tôi cũng không thể phân biệt được tiếng thở của anh Yeo Dan cùng với tiếng thở của những người khác nữa.
Góc mặt ẩn hiện trong bóng tối của anh ấy khiến tôi khẽ nở một nụ cười. Dáng vẻ này của anh ấy trông cứ như một đoạn phim mà tôi vừa tìm ra vậy, vừa thân thuộc lại vừa có cảm giác đã lâu rồi chưa thấy.
Tôi lại quay đầu nhìn về phía trước, trong miệng lẩm bẩm.
Hoá ra đi xem phim riêng cùng với anh Yeo Dan có cảm giác như thế này đây.
Dù sự kiện này thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì đối với mối quan hệ của chúng tôi, nhưng khoảnh khắc khiến tôi muốn ghi nhớ lâu thật lâu này vẫn làm tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
***
Phim rất hay. Dù nội dung phim diễn biến đúng như anh Yeo Dan đoán, cả một nhà Smith là nhân vật chính của phim đều chết hết sạch, không còn một ai sống sót cả.
Trên đường ra khỏi rạp chiếu phim, anh Yeo Dan hỏi tôi.
“Hay chứ?”
“Vâng, anh thì sao?”
“Anh cũng thấy vậy. Cũng được.”
“Đúng là chết hết thật nhỉ.”
Khi tôi vừa nói vậy vừa cười khúc khích thì cặp đôi ban nãy mới đi qua chúng tôi. Cô gái kia nhìn tôi như thể đang nhìn con quái thú trong bộ phim ban nãy vậy.
Tôi bối rối một lúc rồi ngay lập tức lầm bầm. Không phải chứ, thế cô muốn sao? Thật sự không đáng sợ mà… Và rồi tôi ngay lập tức nhận ra một điều. Thế là cơ hội được nắm tay anh Yeo Dan đã trôi theo dĩ vãng mất rồi.
A, đồ ngốc này! Đã được dịp đi xem phim thì cũng phải giả vờ sợ hãi mà nắm lấy tay anh ấy chứ! Thấy tôi vừa hối hận vừa ôm đầu như vậy, anh Yeo Dan mới đến gần hỏi.
“Sao thế?”
“A, không có gì.”
Tất nhiên là nếu tôi nói với anh Yeo Dan là tôi muốn nắm tay anh ấy thì anh ấy sẽ đồng ý ngay lập tức, nhưng thế thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Tôi chỉ lắc đầu và ngay lập tức bước chân đi về phía phòng trò chơi bên cạnh rạp chiếu phim. May là nhóm bạn của Yoon Jung In với Shin Seo Hyun không còn ở đây nữa.
Chẳng hiểu sao tôi lại hứng lên mà đút đồng xu vào hết máy game này đến máy game kia cùng với anh Yeo Dan. Anh ấy hình như không quen thuộc với nơi này cho lắm.
Anh Yeo Dan vươn tay sờ cây súng trước máy game ‘House Of Dead’, một trò chơi zombie khá phổ biến, sau đó lại như xấu hổ mà nói.
“Anh chưa chơi cái này bao giờ.”
“Không sao đâu anh. Cứ chơi thử là sẽ lên trình thôi mà!”
Tôi hổn hển hét lên như vậy, nhưng chưa đến 5 phút sau thì tôi đã trượt tay mà mất mạng ở một chỗ đáng ra phải ném lựu đạn mất rồi. Nhìn anh Yeo Dan vẫn còn sống sót để gặp midboss, tôi mới lờ đờ hỏi.
“Có thật là anh lần đầu chơi không thế?”
“Thật mà.”
Cũng đúng, anh ấy nói dối làm gì.
Rốt cuộc có chuyện gì mà anh Yeo Dan không làm được không nhỉ? Trừ nấu ăn ra. Sau khi cảm nhận được sự bất công bằng của thượng đế thì tôi lại lôi anh Yeo Dan đi chơi trò khác. Tự nhiên tôi lại có một quyết tâm kỳ quái, đó là phải tìm bằng được một trò mà anh Yeo Dan không chơi giỏi mới thôi.
Nhưng đúng là anh Yeo Dan có khác. Từ game nhịp điệu đến game đấu đá thì anh đều nói anh chưa chơi bao giờ, ấy thế mà chiến thắng rơi vào tầm tay anh dễ như ăn kẹo. Thậm chí đến cả game bóng rổ mà anh còn lập một kỷ lục mới và được tặng một con gấu bông to đùng, và rồi anh đưa nó cho tôi ôm.
“Nếu nặng thì để anh cầm cho.”
“Không đâu anh ạ…”
Tôi vừa ôm gấu bông vừa lầm bầm.
Bây giờ nhìn thế nào cũng sẽ thấy chúng tôi giống một cặp đôi yêu nhau… Ít nhất thì nếu người ta không đứng gần nghe lỏm chúng tôi nói chuyện được thì chắc chắn sẽ nghĩ chúng tôi là người yêu đấy. Tôi lại khẩn thiết cầu nguyện rằng hôm nay xin đừng để tôi gặp mặt người quen trên phố.
Thời gian cứ thế trôi đi. Khi chúng tôi ra khỏi phòng trò chơi thì bầu trời đã bị che phủ bởi một màu tím lờ mờ rồi. Sau một hồi thảo luận, cuối cùng tôi và anh Yeo Dan cũng quyết định ăn tối ở một nhà hàng gia đình mà ba người chúng tôi hay ăn.
Dù vậy nhưng cứ cảm giác tiếc tiếc thế nào ấy. Tôi vừa nhìn xuống chiếc đĩa đã sạch sẽ không còn chút đồ ăn vừa ngẫm nghĩ.
“Ừm.”
Anh Yeo Dan nhìn tôi như vậy mới chống cằm hỏi.
“Em còn chỗ nào muốn đi sao?”
Hình như anh ấy định sẽ chiều theo tôi cả ngày hôm nay thì phải. Dù mấy ngày khác cũng luôn là như thế.
Là tại anh lo rằng tôi vẫn còn để tâm đến chuyện của Cheon Dong Ho sao? Nhưng tôi quên sạch bách mấy chuyện đó rồi mà.
Nói thật thì ngày hôm nay suýt nữa là trở thành ngày tồi tệ nhất của tôi, nhưng anh Yeo Dan đã biến nó thành ngày tuyệt vời nhất rồi. Dù cảm giác này cứ vô thực như thế nào ấy, như thể tôi đang hẹn hò với một đối tượng cưa cẩm trong mấy loại game mô phỏng yêu đương của trẻ con vậy. Hơn nữa, thật ra đây cũng không phải là một buổi hẹn hò. Và rồi tôi đặt cái dĩa trên tay xuống.
Một nơi mình muốn đi ư, đúng là cứ về như thế này thì thật tiếc quá. Thế là tôi ngẩng phắt đầu lên. A!
“Anh Yeo Dan. Em muốn đến quán karaoke.”
Nghĩ lại thì tôi chưa đi karaoke với anh Yeo Dan bao giờ. Tôi hào hứng hỏi.
“Được không anh?”
“Nếu em muốn.”
Anh Yeo Dan vẫn đáp lại giống ban nãy.
Vì quá vui vẻ nên trên đường đi đến quán karaoke quen thuộc, tôi bắt đầu suy đoán xem anh Yeo Dan nên hát bài gì mới hay.
Ballad? Rock? Tôi hoàn toàn không tưởng tượng nổi anh Yeo Dan lúc hát luôn đấy. Mà nói gì đến hát, tôi còn không tưởng tượng nổi hình ảnh anh ấy làm bài kiểm tra trong tiết âm nhạc luôn đây này.
A, mong đợi quá! Tôi hào hứng hét lên trong lòng như vậy và tiến thêm một bước nữa đến quán karaoke, và ngay lúc này.
“Ơ, gì đấy?”
Tiếng nói của ai đó khiến cả người tôi cứng đờ lại. Anh Yeo Dan bước xuống cầu thang đằng sau tôi cũng dừng lại theo.
Tôi cứ đứng nguyên đấy mà động não suy nghĩ. Đúng là quen biết rồi, nhưng là ai nhỉ? Nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra giọng của người này. Tôi sợ phải nhìn mặt của người nọ nên hơi lưỡng lự một lúc, sau đó mới lấy hết dũng khí mà quay đầu ra.
Ngay bên cạnh tôi, trước chiếc tủ lạnh của quán karaoke là một người cao hơn tôi một cái đầu. Gương mặt đẹp trai ấy toả ra một vầng khí chất vô cùng hào sảng, anh ta mặc thường phục và cũng rất cao nên tôi cũng khó mà phân biệt được anh ta là học sinh cấp ba hay là sinh viên đại học. Tôi nhìn cái người mà mình chưa bao giờ gặp này mà tỏ ra lúng túng. Rốt cuộc là ai mà lại tỏ ra quen biết chúng tôi vậy?
Và ngay lúc này, anh Yeo Dan mới đứng ra trước mặt tôi.
“Ji Yeon Woo.”
Thấy anh chặn ngang trước mặt như đang muốn bảo vệ tôi mà tôi khẽ chớp chớp mắt. Mối quan hệ của họ rất tệ sao? Chẳng lẽ là thế lực bên địch hay gì đó? Trái tim tôi bắt đầu đập liên hồi.
Và rồi đôi mắt nâu của người tên là Ji Yeon Woo kia mới nheo lại. Với ánh mắt ấy, anh ta nhìn tôi đang ôm con gấu to bằng cả người mình rồi lại nhìn anh Yeo Dan, sau nó vừa cười vừa nói.
“A, là cô bé này sao? Cô em gái mà cậu bảo bọc như vàng ấy.”
Lời nói ấy khiến tôi cảm thấy uể oải. Không phải chứ, nói gì thế? Người này đang nhầm tôi với Ban Yeo Ryung sao? Không phải ai khác, mà là tôi với Ban Yeo Ryung? Mắt anh đặt đi đâu thế hả?
Trong lúc tôi đang có suy nghĩ không phải phép với người mới gặp lắm như vậy thì anh Yeo Dan vừa nhăn mày vừa nói.
“Không phải. Thế nên đừng có xía vào.”
Dù đã nghe kiểu nói chuyện uy hiếp của anh Yeo Dan rất nhiều lần rồi nhưng tôi vẫn không thể thích ứng nổi. Thế là tôi vừa chớp chớp mắt vừa nhìn cả anh Yeo Dan lẫn người con trai kia.
Nhìn thái độ này của anh Yeo Dan, tôi vẫn không thể đoán ra nổi người tên Ji Yeon Woo kia rốt cuộc là bạn hay là kẻ địch của anh ấy. Bởi vì, anh Yeo Dan rất… Nói thật thì anh ấy đối xử với bạn bè còn khắc nghiệt hơn là với người lạ nữa.
Và ngay lúc này. Ji Yeon Woo vừa nghe anh Yeo Dan trả lời như vậy mới trợn tròn mắt. Và rồi khi thấy anh ta quay đầu chạy ra ngoài và hét to lên một câu thì cuối cùng tôi cũng đã xác định được.
“Này, chúng mày ra đây mà xem! Ban Yeo Dan, Ban Yeo Dan nhà mình!”
Người này.
“Nó đang đi với một đứa con gái khác mà không phải em gái nó đấy!”
Chắc chắn là bạn của anh Yeo Dan.
“Cái gì cơ!?”
“Ôi điên rồi, thần thánh ơi.”
Nhìn đám người đang nhao nhao hò hét và chạy rầm rầm ra ngoài mà miệng tôi há to đến mức không ngậm mồm vào được.