Đoàn người chạy đến bắt đầu vây lấy chúng tôi như một đàn kiến nhung nhúc và chặn đứng đường trốn của chúng tôi.
Ôi trời ơi, tôi vừa tránh được đám Yoon Jung In nên còn đang cầu mong là hôm nay đừng gặp phải người quen nữa đây này, ấy thế mà bây giờ đã bị một đám tầm mười lăm người vây lấy luôn rồi.
Anh Yeo Dan vươn tay che mặt tôi đi và giấu tôi đằng sau lưng anh ấy. Thế là ngay lập tức có tiếng reo hò ầm ĩ vang lên.
“Bạn bè thân thiết mà còn phải làm đến vậy cơ à!”
“Sao không cho bố xem mặt con dâu thế hả con?”
Anh Yeo Dan có hơi bực bội mà trả lời.
“Bố tôi đang ở nhà.”
Đúng lúc này, chủ quán karaoke vẫn đứng quan sát tình hình từ nãy đến giờ mới nổi khùng lên mà nói.
“Mấy đứa bay không vào phòng đi mà còn ở đây làm gì!”
Thế là cả đám người đông nhung nhúc bắt đầu di chuyển như một làn sóng. Trong lúc hỗn loạn, chúng tôi cũng bị làn sóng đó cuốn thẳng vào trong phòng luôn.
Tôi cứ vùi mặt đằng sau lưng anh Yeo Dan, phải đến khi nghe thấy tiếng nhạc ầm ĩ thì mới khó khăn ngẩng đầu dậy và quan sát xung quanh.
Căn phòng này đủ rộng để nhét vừa hai mươi người mà không cảm thấy chật, nhưng trong số này không chỉ có học sinh trường Nam Kye. Có cả vài nữ sinh mặc đồng phục các trường trong khu vực này đang ngồi trên chiếc sofa phía đối diện và trợn tròn mắt nhìn tôi và anh Yeo Dan.
Mấy chị gái đó ngay lập tức giơ tay lên che miệng và tiến về phía này.
“Gì vậy? Nghe bảo Yeo Dan không đến mà.”
“Oa, trời ơi, chuyện gì thế này? Người thật vật thật đây còn gì.”
Mấy người họ ngơ ngẩn lẩm bẩm như vậy xong thì đám con trai cũng làm ầm cả lên và hỏi Ban Yeo Dan có đến à. Màn ồn ào náo nhiệt vì anh Yeo Dan dần dần qua đi, và lần này tất cả mọi người trong phòng đều hướng mắt nhìn tôi.
Á! Áp lực chết mất. Tôi ôm chặt lấy gấu bông và cố gắng giấu mặt đằng sau lưng anh Yeo Dan. Thế là vẻ mặt của mấy người khác lại trở nên kỳ quái.
Mặt tôi méo xệch lại. Tôi cũng hiểu chứ, nam nữ với nhau mà lại đi chơi lẻ trên phố vào một buổi tối cuối tuần. Đã vậy đằng gái còn đang ôm một con gấu bông to đùng, thế thì sao người khác không nghĩ linh tinh được.
Đám nam sinh là những người cất giọng hò reo đầu tiên. Bọn họ ào ào chạy tới gần anh Yeo Dan và hỏi.
“Gì đấy, thế là thế nào? Nghe nói là Kim Seon Woo kéo cậu đi xem mặt thay nó đúng không?”
Anh ta nói xong thì lại giơ tay lên, vừa che miệng vừa tỏ vẻ nước mắt lưng tròng. A. Tôi lầm bầm. Tôi biết sắp có chuyện gì xảy ra rồi.
Thế là cả đám lại nằm vật ra sofa hoặc bám vào tường và bắt đầu diễn màn kịch tân thời như mọi khi.
“Yeo Dan ơi, mẹ… không còn gì nuối tiếc nữa!”
“Bố cũng không còn nữa!”
“Này, cút mẹ đi. Sao tao lại làm vợ mày?”
“Chúng mày câm hết, thực ra tao chính là người nuôi lớn Ban Yeo Dan đây.”
Tôi vừa nghe mấy lời thoại vô lý đùng đùng của họ vừa nghĩ. Rốt cuộc anh Yeo Dan kết bạn với đám người này kiểu gì vậy nhỉ? Thật ra từ trước đó tôi đã nghĩ đến chuyện này rồi, có lẽ vì anh Yeo Dan quá là bình tĩnh còn bạn bè của anh ấy là một đám suồng sã, suy ra vừa đủ để bù trừ cho nhau chăng?
Hay là… đây là nghiệp báo duy nhất của một người đã hoàn hảo từ khi sinh ra như anh Yeo Dan nhỉ? Thần thánh trên cao nhìn anh Yeo Dan và thấy cứ để vậy thì anh ấy sống sướng quá nên mới vẩy cho anh ấy chút gia vị, và đó chính là đám bạn lắm mồm này đây.
Với suy nghĩ vô cùng bất lịch sự với những người mới gặp lần đầu đó, tôi bất chợt ngẩng đầu lên vì cảm thấy có ai đó đang gõ vào vai mình. Dưới ánh đèn lấp lánh của phòng hát, có hai nữ sinh tóc đỏ và tóc vàng đang nhìn tôi chằm chằm.
G, gì vậy? Tôi co rúm người lại. Trước khi tôi kịp lùi lại đằng sau thì mấy người họ đã giơ tay lên và từ từ chạm nhẹ vào má tôi.
Vì đã có kinh nghiệm từ trước đó nên tôi ngay lập tức cảm thấy bất an theo phản xạ. Má? Lại định tát vào má à? Tôi liếc nhìn anh Yeo Dan, nhưng anh ấy còn đang bị đám bạn tóm chặt nên không hề nhìn về phía tôi. Vậy phải làm sao đây? Tôi nhắm chặt mắt lại, và ngay lúc này.
“Trời ơi, má em ấy mềm quá.”
Lời nói không hề có ý xấu này khiến tảng đá đang đè nặng trên vai tôi rơi thẳng xuống đất. Cảm nhận được một ngón tay đang chọc nhẹ vào má mình như vậy, tôi ngay lập tức mở to mắt ra.
Hai nữ sinh mặc đồng phục trường lân cận đang chọc vào má tôi và có vẻ mặt hào hứng như thể những đứa trẻ lần đầu nhìn thấy một con búp bê vậy. Bọn họ vừa sờ má tôi vừa liên tục nói với nhau.
“Như em bé vậy á.”
“Hồi năm nhất bọn mình cũng như thế này nhỉ.”
“Không đâu, hồi năm nhất mình cũng đâu được đến thế.”
Không phải chứ, chuyện gì đây vậy trời… Tôi nheo mày lại và nhìn hai bà chị bằng tuổi anh Yeo Dan mà rõ ràng là tôi chưa gặp bao giờ này. Sao hai người họ cứ đối xử tốt với tôi thế?
Lạ lùng thật đấy, dù ở trường nào thì những đứa con gái thân thiết với anh Yeo Dan cũng không thể không biết ghen tuông được. Thỉnh thoảng bọn họ còn hơi ghen tị với em gái ruột của anh Yeo Dan là Ban Yeo Ryung vì cô ấy luôn được ở bên cạnh anh trai mình nữa. Nhưng anh em với nhau phải ở cạnh nhau chứ biết làm sao bây giờ?
Với những chiến tích vẻ vang như vậy, ban nãy tôi thực sự đã nghĩ là mình sẽ ăn một cái tát vào mặt cơ. Nhưng mà mấy người họ lại đang làm gì đây? Tôi được cưng chiều như thể mình là một con cún, con mèo chứ không phải là con người nữa, sau đó lại được họ kéo ra chính giữa sofa mà ngồi.
Lần này, bọn họ lại đồng loạt đưa bánh kẹo hoặc nước trái cây trên bàn cho tôi. Từ cảm xúc của một con cún, con mèo, tôi lại cảm thấy mình đã biến thành một vị vua được ba ngàn phi tần săn sóc mất rồi.
“Cái này ngon lắm, em ăn đi.”
“Không, này, thấy cái đó còn nhiều thế mà không hiểu à? Đừng ăn cái đó, ăn cái này đi.”
“Em thích uống gì? Nếu ở đây không có đồ uống em thích thì để tí nữa trên đường đi vệ sinh chị mua cho em nhé.”
Tôi bị nhét năm loại bánh kẹo vào mồm cùng một lúc nên không thể trả lời nổi. Sau khi khổ sở nhai và nuốt xuống một khối hỗn hợp bánh kẹo đó, tôi cuối cùng cũng mở miệng nói.
“A. C, các chị này.”
Thế là mấy người họ ngay lập tức im lặng trở lại. Với đống đồ ăn trên tay, họ còn đang bận cãi nhau xem ai được đút cho tôi ăn trước thì mới ngay lập tức quay đầu lại nhìn tôi.
“Ừ, sao vậy?”
“Em… em không phải là em ruột của anh Yeo Dan đâu ạ.”
Sao các chị lại đối xử tốt với em thế? Tôi không thể hỏi câu này nên phải thay đổi bằng một câu khác.
Đó là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra được cho những hành vi tốt bụng của bọn họ hiện tại. Yeo Ryung không chỉ bị người ta ghen ăn tức ở, thỉnh thoảng vẫn có người cố gắng đối xử tốt với cô ấy để thông qua đó tiếp cận anh Yeo Dan.
Hay là mấy bà chị này cũng nghĩ vậy nhỉ? Sau khi làm hàng xóm thân thiết của anh em nhà họ Ban trong bốn năm trời thì lòng tin người của tôi đã bay biến hết rồi, thế nên tôi suy đoán như vậy cũng khá thoả đáng.
Nhưng mấy bà chị kia đều đồng loạt mở to mắt và trả lời.
“Chị biết chứ, em không giống cậu ta tí nào.”
“Thực ra bọn chị đều biết mặt em gái Ban Yeo Dan mà.”
“Làm gì có ai quên mặt con bé được chứ?”
Nghe họ nói vậy, tôi chỉ biết thầm tán thành ở trong lòng. A, đúng vậy nhỉ. Đúng thật. Cái đó cũng đúng luôn.
Cả Ban Yeo Dan lẫn Ban Yeo Ryung, mặc kệ bạn yêu ghét bọn họ hay có trí nhớ tệ đến thế nào thì dù bạn có muốn quên gương mặt của bọn họ cũng sẽ không thể nào quên nổi.
Thế rồi tôi nhăn mày lại và bật ra một tiếng.
“À……”
Vậy rốt cuộc là tại sao? Và rồi cuối cùng bọn họ cũng nhìn thái độ của tôi và nhận ra tại sao tôi lại e ngại như thế. Hai bà chị quay ra nhìn nhau, sau đó nở một nụ cười nhợt nhạt và hỏi.
“Em nghĩ bọn chị lẽ ra nên ghen tị với em nhưng bọn chị lại không như vậy sao? Vì em thân với Ban Yeo Dan?”
“A, cái đó…”
Tôi không biết mình mình nên gật hay nên lắc đầu, cứ ngẩn ngơ không biết làm thế nào nên trông có vẻ hơi vô lễ, thế nhưng các chị ấy vẫn vừa che miệng vừa cười khúc khích trước mặt tôi. Đầu óc tôi lại bắt đầu rơi vào mê cung vô tận. Ơ kìa? Đây là cái chuyện gì vậy?
Chúng tôi đang nói đến anh Yeo Dan mà sao họ lại phản ứng kiểu đó? Chẳng lẽ đã có chuyện gì khiến hình tượng của anh ấy tụt giảm đến mức độ này mà tôi không biết à?
Và rồi câu trả lời khiến tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Tên Ban Yeo Dan đó là con trai à? Cậu ta chỉ là… đại sứ quảng bá em gái mà thôi.”
“Dạ?”
Ở bên cạnh đó cũng có ai gật đầu và đỡ lời cho họ.
“Tôi cứ toàn phải coi tự động tắt tiếng cậu ta không đấy.”
“Cái gì mà lăm le vị trí ở bên cạnh Ban Yeo Dan chứ, bất cứ ai hiểu cậu ta sẽ không bao giờ làm vậy đâu.”
“Đúng rồi, sao lại vậy nhỉ? Ở cạnh cậu ta sẽ chỉ được nghe chuyện về cô em gái kia 24/7 mà thôi.”
“Chuẩn luôn, chuẩn luôn.”
Từng lời nói cứ trút xuống như mưa ấy khiến tiếng còi trong đầu tôi vang lên ầm ĩ.
Có người tài! Người tài xuất hiện rồi! Cơn sốc đang xuyên qua đầu tôi này cũng khủng bố như cái hồi tôi gặp được cặp sinh đôi Kim Hye Hil và Kim Hye Woo khi vừa lên cấp ba vậy.
Khi tôi còn đang đắm chìm trong cơn sốc xen lẫn niềm cảm động ấy thì mấy người họ lại đưa nước trái cây cho tôi.
“Ở cạnh cậu ta chắc em khổ sở lắm. Uống cái này rồi cố lên nhé.”
“Ăn cả cái này nữa.”
Sau một lúc đờ đẫn, tôi cuối cùng cũng nhấc cằm và chăm chỉ nhai hết những thứ bánh kẹo đa dạng đủ loại mùi vị trong miệng mình. Nhìn tôi như vậy, các chị lại bắt đầu kêu ‘Đáng yêu quá, đáng yêu quá’ rồi sau đó còn chấm điểm cho tôi.
Thế rồi tôi lại nhận lấy nước hoa quả mà ai đó đưa cho và cúi thấp đầu xuống. Đúng lúc đang khát khô cả cổ.
“Cảm ơn ạ.”
“Ôi trời ơi, dễ thương quá.”
Không phải chứ, tôi chỉ nhỏ hơn mấy chị ấy một tuổi thôi mà sao mấy chị cứ khen tôi dễ thương hoài vậy? Tôi không thể hiểu nổi tình huống hiện tại, khi mà tôi còn được nhiều người vây quanh hơn cả anh Yeo Dan … Nhưng mà dù sao thì được người khác cưng chiều cũng không phải chuyện gì thường thấy, thế nên tôi quyết tâm tận hưởng giây phút hiện tại và uống thêm một ngụm nước trái cây nữa.
Và rồi đằng xa, tôi lại nghe thấy tiếng nói chuyện giữa anh Yeo Dan và những người bạn của anh ấy.
“Yeo Dan nhà mình lớn rồi. Không ngờ là đưa cậu đi xem mắt như vậy mà cậu cũng tán được một em về luôn đấy.”
“Chu chu chu, Yeo Dan nhà mình.”
“Thôi ngay đi.”
Thấy anh Yeo Dan cũng phải chật vật mỗi khi mấy người họ đùa nghịch đánh vào mông anh ấy thì biểu cảm trên gương mặt tôi cũng lung lay dần. Quả nhiên, đám bạn này đúng là nghiệp báo tích tụ trong cả đời của anh ấy rồi… Cũng giống kiểu miếng vá bổ sung cân bằng của thần thánh, hay là lương tâm của tác giả vậy.
Lúc này, chủ đề nói chuyện của họ đã quay về tôi từ lúc nào.
“Nhưng mà hình như tôi gặp em nó ở đâu rồi ấy nhỉ?”
“À, chờ đã, tôi nhớ rồi… Không phải là cô bạn của em gái cậu đó sao?”
“A, cô bé hàng xóm! Đúng rồi, nhưng sao em ấy lại ở đây?”
Thế rồi sau một hồi im lặng thì cả đám lại đồng loạt nhao nhao cả lên.
Mỗi người đánh vào lưng anh Yeo Dan một cái và nói.
“À, phải rồi! Ngày nào cặp của cậu cũng be bét vậy mà cậu vẫn chăm chỉ đem về là đã thấy nghi nghi rồi. Biết ngay là sẽ có ngày thành ra như thế này mà!”
“Đúng rồi đấy, tôi cũng từng nói là trừ cô bé này ra thì làm gì còn ai khả thi đấy còn gì? Thôi, thế thì ngon rồi! Vừa bỏ được kẻ bám đuôi vừa có bạn gái.”
Tôi đang thản nhiên uống nước trái cây, nhưng nghe bọn họ nói vậy thì lại bỏ ly nước xuống, hai tai đỏ bừng hết cả lên. Đó là vì tôi lại nhớ đến cuộc nói chuyện với anh Yeo Dan ở trong căn ngõ hẻm ban nãy.
Phải rồi, đúng vậy. Lúc đó anh Yeo Dan cũng đã nói với tôi thế này.
‘Dù vậy nhưng mà, anh thích em đến mức vẫn liên tục mang sữa về đấy.’
Khi nhớ lại câu nói trong căn ngõ hẻm tĩnh lặng khi ấy, cả căn phòng ồn ào như cái chợ này bỗng nhiên cũng trở nên im lặng không có một tiếng động. Chẳng hiểu sao tôi lại vươn tay sờ nhẹ vào con gấu bông vẫn đang được đặt bên cạnh mình.
Tôi lẩm bẩm. May là trong phòng vẫn tối. Nếu không thì mọi người sẽ thấy mặt mình đỏ lên mất thôi.
Và rồi ngay lúc đó.
“Không phải vậy đâu.”
Câu nói chắc nịch của anh Yeo Dan khiến tôi chỉ biết chớp mắt. Trong giọng nói mạnh mẽ ấy còn ẩn chứa chút phẫn nộ không giống anh ấy lúc bình thường một chút nào nữa. Anh ấy chỉ hay khó chịu với bạn bè mình thôi chứ chẳng hề nổi giận với họ bao giờ cả.
Người nhận ra điều đó không chỉ có tôi, thế nên cả căn phòng karaoke này lại trở nên im phăng phắc. Bạn của anh Yeo Dan mới khó xử và ngay lập tức nói lời xin lỗi.
“A, vậy sao? Xin lỗi nhé.”
“Nhưng mà không phải thật à? Dù cậu có phủ định ở đây thì tin đồn cũng đã truyền ra rồi đấy.”
“Cái đó cứ để tôi xử lý là được.”
Sau khi khẳng định như vậy, anh Yeo Dan lại nhăn mày nói tiếp.
“Tôi không muốn làm phiền đến em ấy.”
Và ngay lúc này, đám người bên cạnh tôi bỗng nhiên trở nên ồn ào. Tôi nhìn về hướng đó và sờ nhẹ vào chai nước trái cây trống rỗng đằng trước mình, nhưng chị gái ngồi ngay cạnh tôi lại giật mạnh lấy chai nước trong tay tôi. Sau khi nhìn nhãn chai, gương mặt của chị ấy chuyển màu trắng bệch.
“A, chết rồi.”
“Sao thế? A, chẳng lẽ…”
“Cái này có lẫn cả rượu đấy! Từ hồi đi tập huấn vẫn còn một chai nên tôi mới mang đi…”
Nghe vậy xong thì mặt tôi cũng trắng bệch theo chị ấy. Cái gì vậy chứ, rốt cuộc là mấy người họ uống cái gì trong phòng karaoke vậy?
Một đám học sinh cứ thản nhiên nói ra từ ‘rượu’ như vậy, nhưng tôi cũng chỉ ngỡ ngàng trong vài tích tắc mà thôi. Lúc này, một nhân cách khác mà tôi không hề biết là có tồn tại tự dưng nhảy ra trong đầu tôi và nói với tôi thế này. Như thế thì có làm sao. Tôi cũng như bị mê hoặc mà lẩm bẩm. Đúng vậy, như thế thì có làm sao.
Mấy chị bắt đầu vây quanh tôi và hỏi.
“Em không sao chứ? Mấy ngón đây?”
“Hai ngón ạ.”
“Ơ? Em nó vẫn ổn đấy chứ? Em giỏi uống rượu phết nhỉ?”
Khi bọn họ vừa tỏ ra mừng rỡ và nói vậy thì ngay lúc này. Tôi đột nhiên giơ thẳng tay lên và đập mạnh xuống chiếc bàn trước mặt mình. Chiếc bát gỗ ngay giữa bàn rung lên một cái, khiến bánh kẹo trên bàn rơi lả tả xuống dưới.
Không chỉ có mấy chị nữ sinh mà ngay cả anh Yeo Dan và đám bạn của anh ấy cũng trợn tròn mắt và quay ra nhìn tôi. Lúc này, tôi mới mở miệng nói.
“Không, em không ổn đâu!”
“Chị, chị xin lỗi!”
Trong cơn bối rối, chị gái kia còn định úp mặt lên sofa mà quỳ xuống tạ lỗi với tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng lắc đầu với chị ấy. Và rồi tôi giơ tay và chỉ thẳng về một hướng.
“Không phải chị, mà là người kia. Vì người kia…”
Và thế là tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về hướng đó. Người bị tôi chỉ thẳng vào mặt là anh Yeo Dan mới nhăn mặt hỏi.
“Ai cho con bé uống cái gì thế?”
Anh Yeo Dan thẳng tay ngắt lời tôi, ánh mắt sắc bén như đầu kim quét sang hai bên và khiến tất cả mọi người đều phải quay ra nhìn anh ấy. Tôi thực sự không hài lòng một tí nào.
Không phải chứ, tôi bây giờ đang nói chuyện cực kỳ nghiêm túc đó! Tôi lại đập ‘rầm’ một tiếng lên bàn, và thế là ánh mắt của anh Yeo Dan lại hướng về tôi. Anh ấy gọi tên tôi với vẻ hơi khó xử.
“Dan à.”
Tôi cũng chẳng để tâm mà chỉ nhìn thẳng vào mắt anh ấy. Phải đến một lúc sau, tôi mới mở miệng nói.
“Anh… nếu anh không muốn làm phiền em, thì ngay từ đầu anh đừng có sống bên cạnh nhà em chứ!”
“Gì cơ?”
Anh Yeo Dan tỏ ra vô cùng ngỡ ngàng. Nếu được vẽ lại cảnh này trong truyện tranh thì sẽ có một chứ ‘đùng’ để miêu tả vẻ mặt đó luôn đấy. Đám bạn ở gần anh ấy cũng bắt đầu bàn tán to nhỏ. Làm sao đây. Lớn chuyện rồi. Vừa bắt đầu hẹn hò được một ngày mà đã bị đá luôn rồi.
Ầy, lắm mồm quá! Tôi lại đập mạnh tay lên bàn một lần nữa vào nói thẳng với anh Yeo Dan.
“Vì anh Yeo Dan mà em… chiều cao thì có mỗi tí nhưng mà tiêu chuẩn lại cao đến mức xuyên thủng bầu khí quyển luôn rồi đấy… hử?”
Thế là cả phòng lại yên lặng một lần nữa. Sau một bầu không khí tĩnh lặng như bão tuyết thì lại có một tiếng cười vang lên như một cơn gió mát cuốn lấy cả phòng. Vì một người khởi xướng mà cả bọn cũng bắt đầu cười phá lên như đang lên cơn co giật.
Trừ tôi với anh Yeo Dan ra thì ai cũng đang nằm vật xuống mà kêu ‘Ôi trời ơi’, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm mà chỉ đập rầm rầm xuống mặt bàn và nghiêm túc nói tiếp.
“Thế nên ý em là, con người ta nếu đã thành người lớn rồi thì phải biết chịu trách nhiệm đi chứ! Ông anh đó vứt tiêu chuẩn của em lên bay cùng với vệ tinh nhân tạo mà không chịu trách nhiệm gì cả, ý em là vậy đấy…”
A, làm sao đây, tao cười muốn chết mất thôi! Khi người người đều đang ôm vai mà cười lăn lộn thì tôi lại cụp mắt xuống. Tự nhiên thấy mí mắt của mình nặng nề tới lạ, tôi cố gắng chống đỡ mà nói nốt.
“Anh hiểu chưa? Nếu anh Yeo Dan không chịu trách nhiệm với em, thì không thành người lớn được đâu…”
Ai đó nhanh nhẹn đỡ lấy câu nói vô lực của tôi và hào hứng hét lên.
“Này, thế thì phải chịu trách nhiệm thật rồi.”
“Ồn ào quá.”
Anh Yeo Dan bật ra một câu như vậy, sau đó vươn tay ôm mặt một lúc mà không nói gì cả. Thế rồi đám người trong phòng bắt đầu vỗ tay lên bàn và hô từng tiếng ‘Chịu trách nhiệm đi, chịu trách nhiệm đi’. Cuối cùng anh Yeo Dan mới hạ tay xuống và nói ngắn gọn một câu.
“A, đã bảo thôi đi rồi cơ mà.”
Sau khi nói một câu mang ý cảnh cáo như vậy thì anh lại đứng dậy và tiến về phía tôi. Lúc này, tôi đang chống hai tay lên bàn và gật gù vì buồn ngủ nhưng cũng ngẩng phắt đầu lên. Khi mái tóc nâu đang rũ rượi che mắt, tôi vẫn có thể nhìn thấy ánh mắt lo lắng của anh Yeo Dan hướng về mình.
Anh cúi người và quan sát tôi một lúc, sau đó ngay lập tức cẩn thận hỏi.
“Em đi được chứ?”
Tôi dụi mắt rồi trả lời.
“Vâng… Nhưng mà em buồn ngủ quá.”
Nghe vậy, anh không chần chừ gì mà quay người lại, gập một bên đầu gối xuống và nói với tôi.
“Lên đi.”
Tôi như trượt người xuống mà từ từ bám tay lên cổ và dựa người vào lưng anh ấy. Cứ như thể đang cõng một miếng nhựa nhẹ hều, anh hoàn toàn không lưỡng lự mà ngay lập tức dựng người dậy và đứng thẳng lên. Khi anh ấy vừa bước đi thì từng ngọn tóc trước mặt tôi cũng đung đưa theo, khiến tôi khẽ nhíu mày lại. Từng giọng nói xen lẫn trong tiếng ồn ã mờ ảo ấy nghe cứ như những âm thanh trong giấc mơ.
“Thứ hai mấy cậu mang gấu bông đến trường cho tôi.”
“Gì cơ? Cậu bảo tôi mang thứ này đến trường á?”
“Thế mấy cậu định lấy luôn chắc?”
Giọng nói của anh Yeo Dan hiện tại hoàn toàn không giống anh ấy một chút nào. Cứ như thể tôi đang được người khác cõng vậy, thế là khi tôi ôm chặt lấy cổ anh ấy một chút nữa thì giọng nói ấy cũng ngưng bặt lại.
Thế rồi tôi lại nghe thấy anh ấy nói thế này.
“Ai dám cướp nó thì tôi sẽ không để yên đâu.”
“Này, ai lại đi cướp mấy thứ này chứ?”
Sau khi nghe bọn họ chọc ghẹo mà nói vậy xong, anh lại xốc người lên một lần nữa để cõng tôi cho tử tế, sau đó mới bước chân rời đi. Thế rồi tôi vừa dựa má lên lưng của anh ấy vừa thở dài một tiếng. Sự tỉnh táo của tôi cứ thế chìm dần, cứ như thể đang có ai đó kéo nó xuống vậy.