Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 241

Vì tâm tư tương thông nên Yoon Jung In cũng muốn moi thêm chút thông tin nữa, nhưng đúng lúc này, tiếng thông báo ngắn ngủi lại vang lên từ loa trường.

[A a, xin được thông báo. Tất cả các thành viên trong hội học sinh đến phòng họp tầng 1 ngay lập tức.]

Thế là mấy đứa xung quanh lại quay ra nhìn nhau và nhanh mồm nhanh miệng hỏi.

“Chuyện gì vậy nhỉ?”

“Không biết nữa, bây giờ vào thu rồi, chắc là thông báo đi cắm trại hoặc thi thể thao gì đó chăng?”

“A, cũng có thể thế lắm.”

Phiền phức quá. Thay vì cảm thấy hào hứng thì cả bọn chưa gì đã đồng loạt tỏ vẻ bất mãn, còn Yoon Jung In đang đứng giữa đám đông mới nhìn về phía chúng tôi và nói.

“Này, tôi đi đây. Đi thôi, Lee Min Ah.”

“Ừ, được rồi.”

Lee Min Ah nhảy phắt xuống bàn và đi ra khỏi lớp cùng với Yoon Jung In.

Tôi cứ nhìn theo bọn họ mãi, rồi khi quay đầu ra nhìn cửa lớp thì cậu tình báo viên kia đã biến mất luôn rồi.

Tôi vừa rụt lưỡi vừa nghĩ. Cũng đúng, dù cậu ta ở lại thì tôi cũng có làm được gì đâu. Với chứng bệnh sợ người lạ này thì tôi cũng đâu thể chủ động hỏi han cậu ta được.

Từ khi bắt đầu học kỳ 2, chúng tôi bị thu điện thoại cho đến lúc tan học để tập trung học hơn nên bây giờ tôi cũng không thể nhắn tin hỏi họ được. Tôi cứ vỗ vỗ cằm mà ngẫm nghĩ một lúc. Nếu vậy…

Hay là sang lớp 1 tìm mấy đứa đó nhỉ? Nếu họ học ở lớp bên cạnh thì còn dễ, nhưng mà khoảng cách từ đầu đến cuối hành lang xa xôi hơn là tôi nghĩ nhiều. Với cả nếu làm vậy thì chúng tôi cũng chỉ có thể nói chuyện được 3 phút là cùng mà thôi. Trong khoảng thời gian đó thì nói được gì với nhau cơ chứ?

Thế chắc lại phải chờ đến lúc tan học rồi. Ngay khi tôi đưa ra kết luận như vậy thì tự nhiên trong hành lang lại xôn xao hết cả lên. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi có thể thấy có một đám người đang làm ầm lên ngay ngoài hành lang.

“Lại có chuyện gì thế nhỉ?”

“Hôm nay trường ta đại loạn à?”

“Thôi, đã có thông báo từ loa như vậy thì chắc giáo viên phải một lúc nữa mới vào lớp cơ.”

“Á, thế để tôi sang lớp bên cạnh xem thử nhé?”

Có mấy đứa không chần chừ chút nào mà ngay lập tức bật người dậy. Á, ý hay đấy. Tôi cũng đồng tình với họ và bước ra khỏi chỗ, nhưng ngay lúc này.

“Ham Dan Yi có ở đây không?”

Tiếng nói vang lên từ cửa sau khiến tôi trợn tròn mắt nhìn qua. Có tầm năm, sáu nữ sinh đang đứng chặn ở cửa trong ánh nắng chiếu ngược vào từ khung cửa sổ đằng sau.

Mà không, không phải chỉ có sáu người đâu. Tám à, hay là mười? Số người này phải bằng số học sinh nữ trong một lớp ấy chứ, nhìn bảng tên thì có vẻ là học sinh khoá trên.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì trông họ không giống dân đầu gấu một chút nào. Ngược lại, trông họ còn cực kỳ ưa nhìn và xinh đẹp, cả người đều toả ra khí chất gương mẫu như cán bộ lớp. Vì trường tôi là trường tư lập tự do nên dạng người như vậy đặc biệt nhiều hơn các trường khác.

Nhưng vẻ mặt của bọn họ thì hoàn toàn khác với ngoại hình tử tế bên ngoài. Tôi nhìn biểu cảm tràn đầy độc khí trên gương mặt họ mà nheo mắt lại, trong đầu tự nhiên nhớ tới gương mặt của Choi Yu Ri.

Phải đến lúc này tôi mới hiểu ra tình hình hiện tại. Vốn đã biết anh Yeo Dan là nhân vật nổi tiếng rồi, nhưng không ngờ tin đồn này lại lan truyền đến các khoá trên nhanh đến thế. Nhanh hơn cả tôi dự đoán luôn. Tôi đang nheo mày như vậy thì lại nghe thấy tiếng trả lời của mấy đứa trong lớp và ngẩng đầu lên.

“Không có ở đây ạ. Các chị muốn em nhắn lại gì không?”

Thế là một vài đứa đang nhìn tôi mới đồng loạt quay đầu đi, và tôi cũng cố gắng hết sức để không liếc nhìn về phía đó.

Một chị tiền bối nheo mắt lại với vẻ nghi ngờ và giục giã hỏi.

“Thật sự không ở trong lớp à? Bây giờ là mấy giờ rồi? Còn mỗi ba phút nữa là vào tiết.”

Còn mỗi ba phút nữa là vào tiết, thế các vị còn đến khu hành lang của khoá dưới rồi đứng lỳ ở đây làm cái gì vậy? Tôi chỉ dám bất mãn lầm bầm trong lòng như vậy, nhưng khi người chị đó bổ sung thêm một câu thì lại bắt đầu nấc cụt liên hồi.

“Hình như mấy đứa đang nói dối nhỉ? Tưởng mấy chị đây không học cùng khoá thì sẽ không biết mặt ai chắc?”

Chết tiệt. Nhanh mắt thế không biết. Tôi líu cả lưỡi.

Bên cạnh người nọ, một chị tiền bối khác đang đứng dựa vào một người lùn hơn mới hất hàm hỏi với một tác phong không hề phù hợp nhan sắc chút nào.

“Nếu chị đây biết mặt con bé đó thì mấy đứa bay tính làm thế nào đây? To gan quá nhỉ?”

“Thì…”

Cậu con trai vừa trả lời ban nãy mới ngậm chặt miệng lại. Thế rồi cậu ta lén quay ra nhìn chúng tôi với vẻ áy náy. Chắc là cậu ta nghĩ vì mình nên mọi chuyện lại càng nghiêm trọng hơn rồi.

Tôi chỉ biết cật lực lắc đầu nguầy nguậy trong lòng. Không đâu, cậu làm tốt lắm. Chỉ được một lúc sau, câu nói tiếp theo của mấy bà chị kia lại làm bầu không khí trong lớp chìm hẳn xuống.

“Chị đây đếm số người rồi, chỉ thiếu có ba người so với số bàn thôi mà nhỉ? Cứ coi như hai đứa vừa ra ngoài ban nãy vì nghe thấy tiếng thông báo là lớp trưởng với lớp phó đi, vậy một người còn lại chính là Ham Dan Yi đó à?”

“Khả năng đó hơi thấp đấy nhỉ?”

Lại còn rất nhanh nhạy nữa. Tôi chỉ cắn chặt môi rồi nhìn một vòng quanh lớp. Tất cả mọi người đều đang cứng đờ mặt lại vì căng thẳng nhưng vẫn sống chết không quay ra nhìn tôi, tôi không biết phải làm thế nào để cảm ơn họ cho đủ nữa.

Nghe thấy tiếng ồn ào vang lên trong một góc phòng, tôi mới quay ra và thấy Kim Hye Hil đang vừa đẩy tay Kim Hye Woo ra vừa hung dữ nói ‘Bỏ em ra. Đã bảo bỏ em ra cơ mà’. Cũng đúng, với tính cách thẳng thắn của Kim Hye Hil thì sao cô ấy có thể không ra mặt được.

Tôi thở dài, cuối cùng cũng từ từ đứng dậy. Tôi mà giả ngu nữa thì sẽ loạn lên mất, với cả ai biết đâu được? Lỡ đâu mấy bà chị đó định đưa tôi đi để nói gì tốt đẹp thì sao?

“……”

Nghĩ thôi cũng thấy không có khả năng rồi. Tôi đang ủ ê lầm bầm như vậy thì có mấy đứa ở đằng trước hoặc ở bên cạnh vươn tay túm tôi lại để ngăn cản tôi. Tôi cố gắng bỏ tay bọn họ ra mà đứng dậy, nhưng ngay lúc này, có một điều bất ngờ đột nhiên xảy ra.

Giọng nói của ai đó khiến tôi ngẩng phắt đầu lên.

“Các chị đứng đây làm gì thế? Chắn hết cả đường của người ta.”

Nghe qua thì thấy chất giọng này dịu dàng như gió xuân, nhưng giọng điệu của người nọ hình như còn ẩn giấu một chút mỉa mai ở trong đó nữa. Mấy bà chị kia cũng không phải là không nhận ra ẩn ý trong câu nói đó.

“Cậu là ai?”

“Chờ đã, tớ biết người này.”

Ai đó nhỏ giọng thì thầm như thế này. Đây là cái cậu ra nước ngoài một thời gian xong lại quay về ấy. Lee Luda phải không? Quả nhiên là tên tuổi của Lee Luda cũng nổi tiếng ở các khoá trên như tứ đại thiên vương vậy.

Sau khi biết danh tính của cậu ấy thì vẻ mặt của mấy bà chị kia đều thay đổi. Bọn họ vui vẻ nở nụ cười, vừa dựa người lên cửa vừa nói.

“A, thế là chủ nhân của chỗ trống cuối cùng đến rồi phải không? Có nghĩa là Ham Dan Yi thực sự đang ở đây.”

“Ham Dan Yi?”

Ngay khi nghe thấy bọn họ nhắc đến tên tôi thì vẻ mặt của Lee Luda tự nhiên lại trở nên đằng đằng sát khí. Thế nhưng vấn đề là cậu ấy phản ứng như vậy không phải vì đã hiểu tình hình mà là vì bản thân cái tên đó.

Tôi khẽ day day vầng thái dương đau nhói của mình. Gần đây tôi có làm gì động chạm đến Luda à? Nhìn biểu cảm của cậu ấy, có khi người ta lại nghĩ tôi là kẻ thù của cậu ấy cũng nên…

Nhanh nhớ lại đi. Luda đáng sợ lắm… Khi tôi còn đang lẩm bẩm như vậy thì một chị tiền bối mới hỏi Luda.

“Ừ, đúng vậy. Em đưa cô bé đó ra đây được không? Ham Dan Yi là ai trong số những người này?”

Phải đến lúc này, gương mặt ngùn ngụt sát khí của Luda mới nở một nụ cười dịu dàng như hoa nở. Đúng là thay đổi biểu cảm nhanh đến mức nhìn bao lần rồi vẫn phải trầm trồ cảm thán.

“Sao các chị lại tìm Dan Yi?”

Hình như mấy bà chị kia nhìn nụ cười của Luda nên nghĩ cậu ấy dễ nói chuyện thì phải. Thế là mấy người họ mới vừa cười vừa trả lời.

“Ừ, bọn chị có vài chuyện muốn nói về người mà cô bé đó đang hẹn hò ấy mà…”

Câu trả lời đó khiến tôi nhắm chặt mắt lại và thở hắt ra.

Quả nhiên, tôi biết ngay là có liên quan đến anh Yeo Dan mà. Dù mối quan hệ giữa chúng tôi chỉ là giả nhưng tôi thật sự có hẹn hò với anh ấy thật, thế nên đây là chuyện tôi phải tự gánh thôi. Tôi vừa nghĩ vậy và vừa thực sự định đứng dậy, nhưng rồi ngay lúc này.

Giọng nói lạnh lẽo của Luda như đâm thẳng vào tai tôi, khiến tôi chớp chớp mắt nhìn lên.

“Bây giờ đằng này cũng có nhiều chuyện để nói lắm mà phải nhịn từ nãy đến giờ đây, thế đằng đó muốn nói chuyện gì?”

Cả bọn im như thóc. Một lúc sau, một chị tiền bối mới sờ tai mình với vẻ không thể tin nổi và hỏi lại.

“…Em, vừa nói cái gì?”

“Bây giờ có nhiều người muốn nói chuyện lắm nhưng mà tất cả đều đang phải nhịn đây, nếu xếp hàng thì mấy bà chị còn phải đứng tuốt ở đằng sau kia kìa. Mà không, đừng có nghĩ đến chuyện đứng vào hàng. Mấy người không có cái quyền đó.”

“N, nó nói cái gì vậy? Ê này.”

“Tôi nói là tôi đây đang khó chịu lắm đấy, đừng có chọc tới tôi.”

Khi Luda nheo đôi mắt xanh xinh đẹp lại mà nói vậy thì tôi cũng thầm ho sặc sụa. Đây là lần đầu tiên tôi thấy Luda ăn nói kiểu này với người ngoài mà không phải Joo In hay Lukas đấy. Mà không, hơn nữa.

Luda có nhiều chuyện muốn nói với tôi lắm à? Tôi lại tiếp tục quay lại với mạch suy nghĩ ban nãy. Nếu mình có làm chuyện gì có lỗi với Luda thì nhớ lại nhanh lên. Đây là chuyện liên quan đến vấn đề sinh tồn đấy…

Lúc này, Luda mới liếc nhìn từng chị tiền bối một, sau đó nhếch mép nói.

“Cứ thử để tôi thấy các chị vênh váo như thế này trước lớp tôi một lần nữa xem.”

“Em, em nói chuyện với tiền bối như vậy đấy à?”

“Bây giờ tôi chẳng có gì để sợ cả.”

Thế khi nào mới có? Tôi đang thành tâm suy nghĩ đến câu hỏi đó thì lại nghe thấy một tiếng nói lớn từ phía bên kia hành lang. Có lẽ vì đã họp hành xong rồi nên các thầy cô cuối cùng cũng đã quay lại lớp.

“Mấy đứa kia, đang giờ học mà còn làm gì ngoài hành lang đây!”

Thầy giáo vừa giận gữ nói vậy xong thì mấy bà chị kia mới cắn chặt môi và hớt hải chạy đi mất.

Luda nhìn theo bóng dáng đang biến mất dần của bọn họ, sau đó mới chậm rãi bước vào lớp và ngồi vào chỗ. Tôi cũng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu ấy, nhưng khi cậu ấy đột nhiên quay ra và nhìn về phía này thì tôi lại lỡ đụng mắt với cậu ấy.

Như thể không hề có chuyện gì xảy ra, Luda hỏi tôi với vẻ mặt vô cùng ôn hoà.

“Sao thế?”

“Ờ…”

Khi tôi còn chưa tìm được câu hỏi thích hợp thì Luda vẫn đang nhìn thẳng về phía trước, tự nhiên lại đập mạnh đầu xuống bàn.

Hả, cái gì thế? Tôi giật mình rụt tay lại. Hình như đập một lần còn chưa ăn thua nên cậu ấy lại liên tục đập hết lần này đến lần kia, nghe tiếng rầm rầm mà cả người tôi đầm đìa mồ hôi.

Người ngồi cạnh cậu ấy là Kim Hye Woo, tôi cứ tưởng cậu ta sẽ ngăn Luda lại nhưng hoá ra cậu ta lại không làm thế. Ngược lại, cậu ta còn đặt chiếc gối cổ mà cậu ta hay dùng trong lớp lên bàn Luda và dịu dàng nói.

“Cứ đập thoải mái đi. Phải đau mới gọi là thanh xuân.”

“Ok.”

Vì tôi đã biết giới tính thật của Luda rồi nên giọng điệu của cậu ấy lúc đó nghe cực kỳ đàn ông, và rồi cậu ấy lại bắt đầu đập đầu xuống bàn tiếp. Tôi nhìn vậy mà cảm thấy khó hiểu không chịu nổi.

Thấy thầy giáo ở đằng trước vẫn bình tĩnh giảng bài như mọi khi, tôi mới lẩm bẩm.

Ngày hôm nay kỳ quái thật đấy…

Người ta bảo những người vừa bắt đầu yêu đương sẽ nhìn thế giới bằng một con mắt khác, nhưng mà câu nói đó lại có ý nghĩa vô cùng khác đối với tôi.

***

Phải đến một tiếng sau, Yoon Jung In mới quay lại lớp. Khi cả bọn nhào đến hỏi có chuyện gì thì Yoon Jung In mới gạt bỏ hết chỉ bằng một câu.

“Đại hội thể thao mùa thu.”

Thế là mấy đứa nó bắt đầu cằn nhằn với nhau.

“A, biết ngay mà.”

“Sân vận động trường mình rộng lắm, đứa nào chọn chạy đường dài thì mệt rồi đây.”

“Không có chạy cá nhân đâu phải không? Không có đâu đúng không?”

Lúc này, Yoon Jung In mới vỗ tay để mọi người nhìn về phía mình, sau đó nói.

“Này này, mọi người bình tĩnh lại trước đã. Phải đến buổi họp các khối vào thứ bảy thì mọi người mới bắt đầu đưa ra ý kiến xem nên chọn các môn nào cơ mà.”

Chế độ thi thể thao ở trường tôi có hơi đặc biệt, thầy cô giáo không chỉ định trước danh sách các môn rồi sau đó mới chọn ra ai thi vào môn gì, mà phía học sinh sẽ bắt đầu đưa ý kiến trước. Mọi người sẽ chọn ra các môn thi cuối cùng từ những ý kiến đó, rồi sau đó chỉ tốn thời gian chuẩn bị dụng cụ thể thao nữa thôi.

Nghe thì vui vậy thôi, chứ năm ngoái học sinh toàn đưa ra những ý kiến trời ơi đất hỡi nên cuộc thi thể thao biến thành sân khấu diễn hài luôn.

Tôi giơ bút chì lên gãi đầu. Tôi không có đầu óc để suy nghĩ về mấy thứ này, nhưng cũng phải nghĩ thử xem phải chọn cái gì thì mới làm học sinh bớt khổ mới được.

Yoon Jung In nói xong, vừa quay về chỗ ngồi thì mấy đứa kia tự nhiên đồng loạt lôi sách từ trong ngăn bàn ra và đứng dậy. Tôi nhìn vậy thì cũng chợt tỉnh táo lại và bắt đầu lấy sách giáo khoa ra. Đúng rồi, tiết tiếp theo là tiết âm nhạc mà.

Kim Hye Hil và Lee Min Ah cầm theo sách và tới chỗ tôi, thế là chúng tôi cùng nhau bước tới phòng âm nhạc.

Phòng âm nhạc nằm bên cạnh lớp 1, còn chúng tôi thì lại học ở lớp 8, thế nên trên đường đi ngang qua khu hành lang thì chúng tôi đương nhiên sẽ gặp được một hay hai người quen. Chúng nó chào hỏi lớp 7 ngay bên cạnh nhiều nhất, rồi càng đi dần thì càng giảm bớt đi. Lớp càng xa thì càng không thân thôi, cũng chẳng làm thế nào được cả.

Nhưng không ngờ là cũng có rất nhiều người chủ động chào hỏi lớp 1. Có lẽ bọn họ bắt đầu làm thân từ hồi đi thử thách can đảm cùng nhau đây mà.

Mấy người họ từng lục đục với nhau nhưng vẫn có thể bỏ qua mọi chuyện và trở nên thân thiết như thế, đúng là học sinh cấp ba. Khi tôi cảm thấy mãn nguyện và khẽ cười như vậy thì ngay lúc này.

Yoo Cheon Young vừa mở cửa trước ra để bước ra ngoài thì lại chạm mặt với tôi. Trên miệng cậu ấy vẫn đang ngậm ống hút của hộp sữa socola như mọi khi, vừa nhìn thấy tôi cái thì cậu ấy mới tỏ ra ngỡ ngàng đến mức trợn tròn mắt.

A, đúng lúc nhỉ. Tôi có chuyện cần hỏi họ mà. Tôi quay ra nhìn Kim Hye Hil và Lee Min Ah rồi nói.

“A, để tớ vào lớp 1 một lúc đã.”

“Được rồi, tớ giữ chỗ cho.”

Lee Min Ah trả lời nhẹ bẫng như vậy rồi rời đi, còn tôi thì tiến lại gần Yoo Cheon Young.

Nhưng tôi lại không thể ngờ tới việc xảy ra tiếp theo đó. Rõ ràng là cậu ấy nhìn thấy tôi rồi, ấy thế mà sau một hồi cứng đờ thì cậu ấy tự dưng lại lùi lại và bước vào lớp như thể vừa nhấn nút tua băng vậy. Mà không chỉ thế, cậu ấy còn đóng sầm cửa lớp lại.

Tôi nhìn cánh cửa bị đóng lại ngay trước mũi mình mà hoảng hốt lầm bầm.

“Ơ kìa?”

Và ngay lúc này, tôi lại nghe thấy một giọng điệu khó chịu vang lên từ bên kia cánh cửa, ‘Sao không cho người khác ra ngoài thế?’, và rồi lại có ai đó mở cửa sau của lớp và bước ra ngoài. Người đó chính là Eun Ji Ho.

Tôi tỏ vẻ vui mừng và đến gần cậu ấy.

“Này, Eun Ji Ho! Tốt quá. À không, để tôi nói cho mà nghe. Chẳng hiểu sao Yoo Cheon Young vừa nãy lại…”

Tôi đang hào hứng nói vậy thì cánh cửa kia lại đóng sầm lại một lần nữa, khiến mặt mày tôi nghệt ra.

Tôi liếc nhìn hai cánh cửa lớp đã bị phong toả, miệng không nhịn được mà lại kêu lên một tiếng.

“Hảaaa?”

Các cậu đang làm cái gì đây?