Cuối cùng thì tâm trạng của anh Yeo Dan vẫn xấu đến nỗi kiểu tóc chỏm của tôi mất mọi tác dụng, từ lúc ra khỏi quán cà phê đến lúc về nhà rồi mà anh ấy vẫn chẳng hề vui lên một chút nào.
Phải đến khi tôi nói một câu này thì anh ấy mới dần thả lỏng.
“Để em làm việc này nhé. Đài khí tượng danh dự của anh Yeo Dan.”
“Sao tự dưng lại thế?”
Dù miệng thì nói vậy nhưng trên mặt anh Yeo Dan vẫn nở một nụ cười.
Á, cười rồi kìa! Ngay khi tôi chuẩn bị làm ầm lên thì anh Yeo Dan đã gõ nhẹ lên đầu tôi thay vì che miệng tôi lại. Động tác của anh ấy cũng cực kỳ tình cảm nên tôi không cảm thấy tự ái chút nào.
Tôi vừa cười khúc khích vừa đẩy tay anh ấy ra, miệng lại nói.
“Đôi khi dự báo thời tiết của đài khí tượng cũng có thể sai mà.”
“Em nói vậy là sao?”
“Ý em muốn nói là, dù em không hiểu nổi tâm trạng của anh nhưng cũng không thể làm gì khác ấy.”
Đúng vậy, mình có làm gì được đâu. Tôi vừa đường đường chính chính gật đầu một cái thì anh Yeo Dan cũng khẽ cười như thể chẳng biết nên làm gì với tôi.
Một lúc sau, lời nói của anh ấy lại khiến tôi trợn tròn mắt.
“Sau này dù em không hiểu được thì cũng không sao cả đâu. Hoàn toàn không hiểu gì cũng được.”
“Hử?”
Anh Yeo Dan giơ tay lên, thay vì nhấn đầu tôi xuống thì lại sờ nhẹ nên vài lọn tóc hơi rối của tôi mà nói tiếp.
“Anh bây giờ cũng có rất nhiều lúc không hiểu nổi tại sao mình lại có tâm trạng như vậy nữa. Đặc biệt là…”
“Đặc biệt là?”
“Gần đây thì lại càng không hiểu hơn.”
Anh Yeo Dan vừa nói vậy thì bước chân của chúng tôi cũng dừng lại trước cửa nhà.
Mắt anh nhìn hai cánh cửa chung cư nằm song song với nhau và chỉ cách nhau có vài bước chân, sau đó anh tự nhiên xoay người đi.
Tôi thấy thế mới hỏi.
“Anh, hình như em biết anh bây giờ đang nghĩ gì đó.”
Anh lại quay ra nhìn tôi.
“Nghĩ gì?”
“Có phải anh đang nghĩ tại sao em không phải là em gái ruột của anh không?”
Tôi vừa tự tin nói vậy xong thì anh Yeo Dan lại hơi trợn tròn mắt nhìn tôi. Nhưng cũng chỉ được một lúc thôi, vì anh lại trở về với vẻ mặt lãnh đạm như trước và lẳng lặng lắc đầu.
Ớ. Tôi hỏi.
“Không phải sao?”
“Anh đã bảo là bây giờ thì anh không biết nữa mà.”
“À.”
Đúng rồi nhỉ. Tôi cũng gật đầu. Lúc tôi hỏi bây giờ anh có nghĩ vậy nữa không thì anh đã trả lời ngắn gọn như thế này, không biết nữa.
Tôi cứ tưởng đó là lời khẳng định mơ hồ của anh chứ. Vì cũng chẳng có gì thay đổi cả nên tôi nghĩ rằng anh sẽ không phủ nhận đâu. Với cả anh ấy cũng đâu đủ nhạy cảm để nhận ra sự biến đổi của chính bản thân mình.
Thế mà, anh ấy lại trả lời như thế này.
“Anh không biết nữa. Càng ngày càng không biết.”
“……”
Trong khoảng không tĩnh lặng, anh Yeo Dan chỉ nhìn tôi chằm chằm. Và khu hành lang của khu chung cư lại càng trở nên im ắng hơn trước.
Lúc này, anh lại chậm rãi nói tiếp.
“Ngay cả những chuyện về em cũng vậy. Anh nghĩ mình sẽ từ từ hiểu được thêm thôi, nhưng mà…”
Anh vừa nói vừa hơi nhíu mày lại.
“Nhưng càng biết thêm lại càng không hiểu. Cả về em, lẫn.”
“Lẫn?”
“Lẫn bản thân anh khi ở bên cạnh em.”
“……”
Trong bầu không khí lặng lẽ của khu hành lang, phải đến lần này anh Yeo Dan mới thực sự người quay đi. Ánh đèn tự động màu vàng cam bừng sáng trên đầu anh ấy và soi rọi cả hai người chúng tôi.
Anh nói.
“Tạm biệt.”
“Vâng.”
“Thật ra, anh cũng không thích câu nói này đâu.”
Anh nói vậy xong rồi từ từ biến mất đằng sau cánh cửa nhà mình.
Khi ở lại một mình, tôi chỉ biết đờ đẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đó mà nghĩ.
Anh nói anh không thích câu ‘Tạm biệt’ là nói đến phần ‘tạm’ hay phần ‘biệt’ đấy? Chỉ có hai chữ trong một từ thôi mà ý nghĩa có thể thay đổi nhiều như vậy, thần kỳ thật.
Cả lòng người cũng thế.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới lắc lắc đầu, sau đó nhập mã khoá nhà và xoay tay nắm cửa.
Tôi vừa cởi giày vừa bước vào phòng khách và nói.
“Con về rồi đây.”
Vì lý do gì đó mà bố mẹ tôi đều đang ngồi trong phòng khách. Tôi nghe nói dạo này công việc ở công ty của bố bận rộn lắm, nên bình thường vừa về nhà cái là ông sẽ lao thẳng vào phòng và ngủ một giấc, chỉ có mẹ tôi là ngồi một mình bên ngoài phòng khách để xem phim truyền hình mà thôi.
Mẹ tôi nói.
“Dạo này hay về muộn quá nhỉ.”
“Đúng rồi đấy. Bây giờ đã 11 giờ rồi.”
Và rồi bố tôi bật ra một câu làm tôi giật hết cả mình.
“Con gái, con yêu đương rồi à?”
Thật may là trong miệng tôi không có mấy thứ chất lỏng như nước hay gì đó đấy. Chứ không thì thế nào tôi cũng sẽ biến thành một chiếc vòi phun phiên bản con người.
Tôi ngay lập tức tỉnh ra và cố gắng lắc mạnh đầu.
“Không có!”
Tôi cũng đâu có nói dối đâu. Việc tôi đang làm không phải là yêu đương mà là yêu đương giả nhé! Haha. Tôi còn đang trơ tráo cười trong lòng như vậy thì lại vì lời nói tiếp đó của mẹ mà ngậm miệng lại.
“Hôm qua mẹ có nói chuyện với dì của Yeo Ryung, nghe nói dạo này Yeo Dan cũng về muộn lắm. Nó đã học năm 2 rồi cơ mà.”
“……”
“Lúc hỏi nó đi gặp ai thì nó không chịu nói gì cả.”
Bố tôi nghe vậy cũng mở miệng nói một câu.
“Nó vốn cũng có bao giờ nói nhiều đâu.”
“Cũng đúng. Nhưng mà nó mang cả bài tập đi nữa, chắc là đến thư viện hay gì đó thôi.”
Thế rồi mẹ lại quay ra nhìn tôi.
“Tóm lại thì con gái, không phải yêu đương thì chắc vẫn trong giai đoạn tà lưa…? Tà lưa gì đó ấy, mấy đứa trẻ con bây giờ hay dùng từ đó mà. Tóm lại, không phải đúng không?”
Tôi cứ ngẩn ngơ đứng đó từ nãy đến giờ thì mới nhanh chóng lắc đầu trước khi bị nghi ngờ thêm. Miệng tôi cười haha.
“Làm gì có chuyện đó.”
“Cũng đúng, đáng lẽ lúc trước phải gán ghép nó với Eun Hyung.”
Bố tôi vừa đáp lại như vậy thì mẹ tôi mới đánh vào người ông.
“Kìa mình! Sao lại nói thế, làm Dan Yi mất hứng rồi kìa.”
“A, làm gì có ai hợp làm chồng như thằng bé Eun Hyung đó đâu. Cứ đà này thế nào cũng để lỡ con gà đẻ trứng vàng mất thôi. Khi có cơ hội thì phải chộp lấy ngay hiểu không.”
Bố tôi vừa thay đổi thế nằm vừa lầm bầm như vậy thì mẹ tôi lại quát một câu.
“Ông lại sao nữa thế! Bây giờ Eun Hyung với Dan Yi đang là bạn tốt của nhau mà.”
Tôi nghe vậy cũng cẩn thận nói xen vào.
“Đúng rồi đấy, ai nghe được lại tưởng Eun Hyung với con có gì với nhau ấy chứ. Bọn con không có mối quan hệ đó đâu, nhưng mà dù gì sau này cũng vẫn sẽ thường xuyên được gặp nhau thôi mà.”
Tôi vừa nói vậy vừa nhớ tới mấy sự kiện gần đây mà khẽ cụp mắt xuống. Cứ nghĩ đến việc Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young chỉ cần nhìn thấy tôi là sẽ trốn nhanh như thỏ mà trái tim tôi càng trở nên lạnh lẽo dần. Không biết vì chuyện đó hay là vì bận bịu chuẩn bị cho đại hội thể thao mà dạo này tôi cũng chẳng có dịp được gặp Eun Hyung.
Nghĩ đến đây thì tôi lại thầm lắc đầu. Không phải đâu, đây chỉ là tạm thời mà thôi. Ngày trước dù cãi nhau nghiêm trọng đến mức nào thì chúng tôi cũng sẽ bỏ qua cho nhau chỉ trong một tuần thôi mà? Đúng vậy, rồi sẽ ổn thôi.
Thấy tôi phản ứng như vậy, bố tôi lại quay người đi và bắt đầu cằn nhằn gì đó. Nếu còn nghe nữa thì đầu óc tôi sẽ càng trở nên lộn xộn mất, thế nên tôi nhanh chóng chạy vào trong phòng và để cặp xuống.
Phải đến lúc này, tôi mới vừa thay đồng phục vừa lẩm bẩm.
“Làm mình giật hết cả mình, thật là.”
Vừa nói đến chuyện của tôi xong thì lại nói ngay sang chuyện của anh Yeo Dan. Làm tôi cứ tưởng mọi chuyện bị lộ rồi chứ.
Nhưng đúng là anh Yeo Dan vốn đã luôn là loại người sẽ quay về nhà ngay sau khi tan trường, thế nên gia đình anh ấy nhắc đến chuyện này cũng không có gì là lạ cả.
Gần đây anh ấy toàn về muộn theo tôi nên chắc cũng làm bố mẹ để ý đến rồi. Tôi vừa thở dài vừa lẩm bẩm.
“Nếu hai nhà thật sự biết chuyện thì có chuyện lớn rồi đây.”
Thế nào họ cũng sẽ treo băng rôn thông báo luôn đấy. Cầu trời khấn phật, đừng để ai trong trường nói với bố mẹ tôi hay bố mẹ của Yeo Ryung. Tôi chỉ biết thầm cầu nguyện như thế.
Nhưng cũng may là chuyện hẹn hò giả vô lý này có khi sẽ không kéo dài được lâu nữa đâu. Tôi liếc nhìn lên lịch.
Anh Yeo Dan với tôi bắt đầu hẹn hò giả được 2 tuần rồi. Và cũng trong khoảng thời gian này, anh Yeo Dan không nhận được bất cứ bức thư nào từ kẻ bám đuôi anh ấy nữa. Với tình hình như thế này thì dù chúng tôi có ngừng hẹn hò vào thời gian tới cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.
Thế rồi tôi tự nhiên lại nhìn xuống sàn, trong miệng lẩm bẩm.
Nhưng mà sao mình thỉnh thoảng cứ có mấy suy nghĩ kỳ lạ thế nhỉ, dạo gần đây ấy.
“…… Mình dần dần không còn biết đây có thật sự là hẹn hò giả hay không nữa rồi.”
Tôi khẽ lẩm bẩm như vậy và nhìn xuống sàn một lúc lâu, sau đó mới ngồi phịch xuống giường. Tôi vừa cởi tất ra vừa thả người xuống, trong đầu cứ nghĩ miên man.
Còn chưa đến một tháng kể từ cái ngày tôi quay về sau sự kiện bắt cóc và bắt đầu suy nghĩ về những điều Choi Yu Ri nói. Đương nhiên là những lời nói của cô ta vẫn còn dính chặt bên tai tôi đây.
Chỉ cần lục lại ký ức thì đoạn nào tôi cũng nhớ rất rõ. Kể cả vẻ mặt tràn đầy phẫn nộ lẫn ánh mắt oán hận của cô ta.
‘Tao muốn mày cũng rơi xuống mà không thể níu lấy ai như tao vậy.’
Từng lời nói của cô ta nghe cứ như những loại bùa chú trong truyện cổ tích.
‘Rồi mày sẽ đau đớn đập xuống mặt đất, và cuối cùng thê thảm tan vỡ thành từng mảnh.’
Thay vì một lời nguyền không thể yêu ai khác thì cô ta lại nguyền rủa tôi yêu ai đó. Nhưng đến cô ta cũng không ngờ rằng, đó là lời nguyền đáng sợ nhất đối với một đứa đã phải lặp đi lặp lại với bản thân rằng mình không được thích bất cứ ai từ hồi cấp hai như tôi.
Cậu chọn giỏi đấy, tôi vừa lẩm bẩm như vậy vừa vùi mặt xuống giường. Dù tôi muốn được yêu ai đó, nhưng cũng không muốn mình phải rơi xuống và tan vỡ thành từng mảnh vì thứ tình yêu nọ. nhưng mà…
‘Anh không biết nữa. Càng ngày càng không biết.’
Tôi vừa nhớ lại lời nói của anh Yeo Dan vừa tự gật gù. Em cũng dần dần không biết nữa rồi đây.
‘Ngay cả những chuyện về em cũng vậy. Anh nghĩ mình sẽ từ từ hiểu được thêm thôi, nhưng mà…’
Tôi cũng nghĩ là mình rồi cũng sẽ dần hiểu anh Yeo Dan hơn mà thôi.
Từng thói quen nhỏ nhặt của anh Yeo Dan, không chỉ dừng lại ở hành động xoa đầu tôi mà còn có những đặc điểm bình thường mà không ai ngờ tới như kiểu khẽ nhíu mày hay thỉnh thoảng hơi co đầu ngón tay lại của anh ấy, và đến cả những điều không ai hiểu nổi như việc anh ấy thích kiểu tóc chỏm quả táo của tôi chẳng hạn.
Nhưng mà.
‘Nhưng càng biết thêm lại càng không hiểu. Cả về em, lẫn bản thân anh khi ở bên cạnh em.’
Em mới là người phải nói câu đó mới đúng. Tại sao ư, càng ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn mỗi ngày, tôi biết thêm được bao nhiêu thì cũng càng cảm thấy khó hiểu bấy nhiêu. À không, không phải vậy.
Tôi nắm hai bàn tay đang giơ lên cao của mình lại. Chẳng hiểu tay tôi đã trở nên lạnh lẽo đến khó hiểu từ lúc nào.
Tôi vừa chạm vào tay mình vừa lẩm bẩm.
“Càng ngày càng có nhiều điều em không hiểu về anh, cũng có nghĩa là em dần dần muốn biết thêm về anh nhiều hơn nữa đó.”
Đã rất lâu rồi chúng tôi chưa hỏi han lẫn nhau theo kiểu cạnh tranh với nhau. Khoảng thời gian tìm hiểu những điều chưa biết về đối phương sao lại trở thành khoảng thời gian hỏi han về một ngày của đối phương rồi nhỉ?
Tại sao dù toàn nghe được mấy chuyện vụn vặt ngày thường từ anh ấy nhưng tôi vẫn muốn biết nhiều hơn về anh ấy như trước cơ chứ?
Khi đang nói chuyện với nhau như thế, tôi thỉnh thoảng sẽ nhìn thẳng vào mắt anh và đọc được những thứ cảm xúc hiển hiện trong đôi mắt đó. Thứ cảm xúc ấy rõ ràng như thể từng câu chữ trên một tờ giấy in vậy.
Tôi nhắm mắt lại.
Nếu nói trong tim mỗi người đều có một chiếc hòm của riêng mình, thì chúng ta có thể tự mở chiếc hòm đó ra, xem những thứ trong đó rồi đóng vào tuỳ ý, nhưng lại không thể làm vậy với những chiếc hòm trong tim người khác. Chúng ta chỉ biết chúng có tồn tại mà thôi.
Không ai có thể biết được trong chiếc hòm đó ẩn giấu những gì. Thế nên con người ta mới lừa người khác hoặc bị người khác lừa, hiểu lầm nhau và rồi lại có thể dẫm đạp lên tấm lòng thành của nhau.
Những chiếc hòm mà tôi có thể nhìn rõ, cùng lắm cũng chỉ có của tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung mà thôi.
Tôi hoàn toàn không nghi ngờ rằng mấy người họ yêu quý tôi. Một phần là vì đã tiếp xúc lâu rồi, nhưng một phần cũng là do vị trí của tôi trong lòng họ. Bọn họ ‘không thể ghét mình được’. Đó là một câu khẳng định vô cùng chắc chắn đối với tôi.
Nhưng anh Yeo Dan thì khác. Mà không, ngược lại thì trong mấy năm qua tôi đã luôn nghĩ rằng anh ấy hoàn toàn không liên quan đến tôi, và cũng đã học được cách từ bỏ cảm xúc dành cho anh ấy rồi.
Đó là lần đầu tiên thế giới này dạy tôi cách từ bỏ một thứ mà mình không thể có nổi.
Tôi đã nghĩ vậy đấy. Nhưng mà…
Tôi lại ôm lấy đầu mình.
“…Thật sự không biết nữa.”
Khi cảm nhận được ánh mắt nhìn tôi từ anh, tại sao tôi cứ liên tục cảm thấy rằng người này đang muốn nói anh ấy rất vui, rất hạnh phúc khi ở bên cạnh tôi. Và rồi lại còn muốn nói rằng…
Anh ấy thích tôi nữa.
Không phải thích như những người bạn, cũng không phải thích như một đứa em gái. Mà là thích theo cái cách mà anh chưa từng thử trên người người khác bao giờ. Rằng tôi là người duy nhất nhận được ánh mắt đó.
Khi thứ cảm xúc đó cứ liên tục hiển hiện trong lòng tôi thì tôi không biết mình phải làm thế nào nữa. Tôi tự nhiên có cảm giác như thể mình đang bước trên mây, cứ như một người vừa thoát khỏi bãi đầm lầy lội và bước lên mặt đất cứng cáp vậy,
Tôi chưa bao giờ nhận được thứ cảm xúc này từ bất cứ ai khác, nhưng tôi vẫn có cảm giác như thể mình đã hiểu rõ rồi.
Như thể tôi đang đặt tay lên trên chiếc hòm trong lòng anh Yeo Dan đây. Chỉ cần muốn thì tôi có thể mở ra xem bất cứ lúc nào.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa vươn tay ôm mặt.
“Áaa.”
Nói thật thì tôi cũng không muốn nói ‘Tạm biệt’ đâu.
Với cả hình như tôi thật sự có thể hiểu được cảm xúc của anh Yeo Dan thì phải.
Đến cả đài khí tượng cũng không so sánh được với tôi đâu nhé.