Chương 29: Người ta nói cứ để ô ở nhà là thế nào trời cũng mưa.
Vào trước ngày tổ chức đại hội thể thao, vì đài khí tượng báo là 80% trời sẽ mưa nên cả trường tràn ngập trong nỗi kinh sợ của những đứa đã miệt mài chuẩn bị cho ngày này và niềm vui sướng của một vài đứa không thích thi chạy.
Nhưng vào buổi sáng ngày tổ chức cuộc thi thì bầu trời vẫn quang đãng đến mức không ai nói được câu nào.
Nhìn bầu trời không có một bóng mây ấy, tôi vừa nheo mắt vừa lẩm bẩm.
“…Đúng là như thế thật.”
Mình của quá khứ đã lôi danh tiếng của đài khí tượng ra làm trò đùa ơi, làm tốt lắm.
Dù gì đi chăng nữa thì dự báo thời tiết có bao giờ đoán chuẩn đâu. Thậm chí ngay cả trong một ngày tổ chức cuộc thi thể thao quan trọng như thế này cũng vậy thôi.
Lỡ đâu ban tổ chức lại tin dự báo thời tiết nên huỷ thì sao nhỉ? Tôi vừa nghĩ vậy vừa vội vã đeo cặp lên. Vì ở trường đã chuẩn bị sẵn bữa ăn như mọi ngày rồi nên tôi cũng không cần mang theo cơm hộp làm gì.
Mặc chiếc áo lớp đã được phát từ trước xong, tôi lưỡng lự một chút rồi mới để chiếc dây buộc tóc vào cặp. Hừm, đeo dây buộc tóc hình Minnie Mouse đến trường thì lương tâm của tôi có hơi…
Áo lớp của lớp tôi là một chiếc áo đen có in hoa văn hình nơ đỏ, bên dưới mặc quần short. May mà đây là kiểu áo lớp khá bình thường nên tôi không cần phải mang thêm quần áo đi để thay.
Nghĩ lại thì Yeo Ryung bảo lớp cô ấy mặc cái gì ấy nhỉ? Đang ngẫm nghĩ thì tôi lại nhận ra đã đến giờ đến trường từ lúc nào rồi nên lại nhanh chóng đi ra ngoài. Nhìn trực tiếp là được chứ gì.
Khi vừa mở cửa ra thì quả nhiên, bầu không khí mùa thu quang đãng như ào ạt thổi về phía tôi. Mặc quần ngắn vào đầu tháng 10 có hơi lạnh một chút, nhưng tôi đã mang theo cả chăn nhỏ rồi nên không sao đâu. Dù gì thì ngày thường vẫn hay mặc váy mà. Tôi vừa nghĩ vừa nhìn sang bên cạnh.
“Dan ơi!”
Ban Yeo Ryung vừa nở nụ cười rạng rỡ vừa vẫy tay với tôi. Anh Yeo Dan cũng đang đứng ngay cạnh đó với vẻ mặt vô cảm, nhưng ngay cả dáng vẻ ấy bây giờ trông cũng vô cùng tự nhiên.
Sau khi nhìn một lượt quần áo trên người Ban Yeo Ryung thì tôi mới há hốc mồm. Phải một lúc sau, tôi mới cẩn thận hỏi.
“…Cậu thực sự định mặc thế này đến trường đấy à?”
Ban Yeo Ryung ngây thơ nghiêng đầu hỏi tôi.
“Ừ? Sao vậy? Cậu thấy thế nào?”
Tôi bóp trán mình. Anh Yeo Dan cũng cẩn thận nhìn Ban Yeo Ryung một lượt và làm vẻ mặt kiểu ‘Như vậy có ổn không nhỉ?’.
Tôi vừa bóp trán vừa thầm lẩm bẩm.
“Đó là quần áo bệnh nhân mà…”
Tôi cũng đã từng nghe nói là áo lớp bây giờ có rất nhiều thể loại. Chỉ không ngờ lớp 1 lại chơi luôn quần áo bệnh nhân.
Khi vừa đi cùng Ban Yeo Ryung xuống đường thì có hàng loạt những ánh mắt đổ về phía chúng tôi. Dù ở cùng một vùng nhưng không phải trường nào cũng tổ chức đại hội thể thao vào thời điểm này, thế nên trừ trường chúng tôi ra thì hầu như ai cũng đang mặc đồng phục cả.
Sau một hồi lưỡng lự thì tôi cũng lấy dây buộc tóc hình Minnie Mouse trong cặp ra và đeo vào. Phải đến lúc này thì những ánh mắt đổ về Ban Yeo Ryung, người đang mặc đồ bệnh nhân như thể hôm nay là Halloween chứ không phải đại hội thể thao, mới dần giảm bớt đi một chút.
Nhưng rồi khi nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ban Yeo Ryung thì tôi lại nghĩ khác đi. Người ta nhìn về phía này không phải vì cô ấy trông giống bệnh nhân mới trốn khỏi bệnh viện ra. Mà là vì cô ấy xinh.
Vì bộ đồ bệnh nhân này rộng thùng thình nên dáng người thon gọn và cổ tay, cổ chân mảnh khảnh của cô ấy lại càng thêm nổi bật. Có lẽ vì ống quần hơi dài nên Ban Yeo Ryung phải vén lên mấy vòng, ấy thế mà trông vẫn rất giống một style thời trang. Được cái vì phải thi đấu thể thao nên dưới chân cô ấy không đi dép lê mà đang đi giày thể thao.
Ừm. Tôi thử tưởng tượng xem Ban Yeo Ryung sẽ ra ngoài thi đấu như thế nào. Dù mặc quần áo bệnh nhân nhưng cô ấy chắc chắn vẫn sẽ đè bẹp đối thủ ấy chứ? Chỉ tưởng tượng thôi mà tôi đã ngờ ngợ ra khung cảnh đó kỳ quái đến mức nào rồi.
Và rồi tôi tự dưng lại nói.
“Yeo Ryung này.”
“Ừ?”
Cả hai anh em nhà họ Ban đều đồng thời quay ra nhìn tôi.
“Áo lớp của lớp 1 là nam nữ dùng chung à?”
Thỉnh thoảng cũng có vài trường hợp con trai không thèm mặc áo lớp hoặc mặc riêng áo bóng đá mà. Ban Yeo Ryung trợn tròn mắt, đang định trả lời thì đã nghe thấy tiếng ai đó gọi từ đằng sau.
Tôi quay đầu lại.
“Mẹ ơi!”
Joo In đang chạy về hướng này, tay áo bệnh nhân của cậu ấy bay phấp phới trong không trung. Mái tóc màu vàng sáng của cậu ấy cũng rung động theo từng bước chạy của chủ nhân.
Tôi lơ đãng nhìn ra đằng sau Joo In và cũng ngay lập tức phá lên cười.
“Phụt.”
Vì chân tôi đã mất hết lực nên tôi cứ như vậy ngồi sụp xuống, làm cả Ban Yeo Ryung lẫn anh Yeo Dan ở bên cạnh tôi đều giật hết cả mình. Tôi khó khăn nắm lấy bàn tay đang giơ ra của anh Yeo Dan, đang định đứng dậy thì lại nghe thấy một câu hỏi cáu kỉnh.
“Sao nhìn thấy người ta cái là phá lên cười vậy?”
Thế sao từ đó tới giờ cậu cứ nhìn thấy người ta cái là lại trốn tránh mãi thế? Lời nói ấy đã lên đến tận cổ rồi, nhưng tôi vẫn chỉ tập trung cười mà thôi.
Nhìn tôi cứ ngồi cười mãi mà không thể đứng dậy được thì Eun Ji Ho mới nói.
“Này, cậu cứ đứng lên đã. Người xung quanh đang nhìn kìa.”
Tôi đang mải cười nên chỉ cố gắng ngắc ngứ nói thành câu.
“Không phải, tại… Trông, trông chẳng hợp gì cả.”
Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn Eun Ji Ho một lần nữa thì quả nhiên, trông cậu ta hoàn toàn không giống bệnh nhân mà giống một người đặc vụ đang phải trộm đồ bệnh nhân để lẻn vào bệnh viện thì đúng hơn. Với cả theo tôi nghĩ thì nếu cậu ta vác bộ dạng đó đi vào trong bệnh viện thì thế nào cũng sẽ bị đuổi ra. Không hợp đến vậy cơ đấy.
Eun Ji Ho khó chịu nhìn tôi cứ ngồi cười như điên như vậy một lúc, rồi anh Yeo Dan mới vươn hai tay và nâng tôi lên. Bỗng chốc cả đám im phăng phắc.
Anh Yeo Dan vừa kéo lại dây cặp vừa nói.
“Lát nữa gặp lại nhé.”
“Vâng.”
Tôi vừa gật đầu một cái thì anh cũng vỗ nhẹ lên đầu tôi, sau đó xoay người và bắt đầu quay về trường Nam Kye của anh. Phải đến lúc nhìn thấy bóng dáng của anh biến mất đằng sau đám người đang mặc đồng phục kia thì tôi mới thật sự cảm nhận được rằng chúng tôi học khác trường nhau.
Đồng thời, tôi cũng cảm thấy khá mong đợi với ngày hội thể thao ngày hôm nay. Tôi vừa buộc chặt lại dây buộc tóc đã bị nới lỏng trên đầu mình vừa khẽ cười, thì ngay lúc này.
“Sau giờ học anh ta lại định đến gặp cậu nữa à?”
“Hả?”
Tôi quay đầu lại và nhìn cậu ta. Dù đối tượng được Eun Ji Ho hỏi là tôi, nhưng cậu ta không nhìn tôi mà lại đang hướng mắt nhìn theo anh Yeo Dan. Chẳng hiểu sao trong ánh mắt ấy lại có một thứ cảm xúc gì đó lạnh lẽo nhưng đồng thời cũng rất cố chấp.
Sau một hồi ngỡ ngàng, tôi mới chần chừ trả lời.
“Thì đúng vậy đấy. Bọn tôi định học cùng nhau mà. Anh Yeo Dan sắp lên năm 3 rồi.”
Vì Yeo Ryung có mặt ở đây nên tôi cũng không thể nói thẳng ra rằng tôi và anh Yeo Dan đang hẹn hò giả với nhau để đuổi kẻ bám đuôi của anh ấy đi, và đổi lại tôi sẽ được anh ấy dạy học mỗi ngày được.
Với cả, bây giờ chúng ta có thể tỏ ra quen biết nhau rồi à? Tôi vừa đảo mắt vừa cẩn thận hỏi.
“Này, mấy giờ cậu rảnh?”
“Gì cơ?”
Tôi biết Ban Yeo Ryung có ở đây nên cố nói với giọng lãnh đạm nhất có thể.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Nếu Eun Ji Ho cuối cùng cũng có tâm trạng nói chuyện với tôi thì may cho tôi rồi. Cuối cùng cũng đã đến lúc số người biết được bí mật giữa tôi và anh Yeo Dan tăng lên, trừ Luda ra. Người này cũng rất đáng tin tưởng, đủ để tôi nói bí mật cho đó chứ.
Nhưng Eun Ji Ho lại không nói gì mà chỉ nhíu chặt mày lại. Và rồi câu trả lời của cậu ta khiến tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.
“Thôi. Chắc cậu bận bịu yêu đương lắm, sao phải tốn thời gian gặp tôi làm cái gì?”
“Gì cơ? Này, sao cậu bây giờ lại…”
Vì giọng của tôi có hơi lớn nên Joo In với Yeo Ryung đang đùa nghịch bên cạnh đó mới đồng loạt quay ra nhìn tôi.
Có lẽ Yeo Ryung không nghe thấy cuộc trò chuyện ban nãy nên chỉ nghiêng nghiêng đầu, còn Joo In thì có vẻ đã nghe thấy hết rồi nhưng chỉ giả vờ không biết mà thôi.
Joo In khẽ thở dài một hơi, sau đó túm lấy Eun Ji Ho mà hỏi.
“Này, cậu nói thế mà được à?”
“A, tôi cũng biết chứ. Không phải vậy…”
Tôi nhìn Eun Ji Ho tự nhiên tỏ ra vô cùng bứt rứt và vò rối xù tóc mình lên mà cảm thấy ngỡ ngàng không tả nổi. Lúc này, cậu ấy mới buông thõng tay xuống mà lẩm bẩm.
“Vì sợ mọi chuyện thành ra thế này nên tôi mới không dám nói chuyện đấy.”
“Cậu lại nói gì nữa thế…”
Tôi chỉ nói đến đó rồi lại ngậm miệng lại.
Ngay khi tôi không nói gì mà chỉ hít thở sâu thì cả ba người họ đều tỏ rõ vẻ căng thẳng trên gương mặt mình. Lúc này, tôi mới cố gắng nói với giọng điệu bình tĩnh nhất có thể.
“Bây giờ thì tôi hiểu rồi, hoá ra các cậu coi tôi là loại người sẽ bỏ quên các cậu chỉ vì đang hẹn hò với ai đó.”
Thế mà giọng nói của tôi vẫn hơi run rẩy một chút, nhưng tôi chẳng thể làm thế nào khác được cả. Eun Ji Ho trả lời như thể đang vô cùng ngỡ ngàng.
“Không phải, không phải vậy đâu. A…”
Tôi nhìn Eun Ji Ho đang bứt rứt vò rối xù tóc mình lên với ánh mắt lãnh đạm, sau đó nhất quyết quay người đi. Tay tôi kéo theo cả cánh tay của Ban Yeo Ryung, miệng bổ sung thêm.
“Thôi được rồi, tôi có bạn trai rồi sẽ không còn thời gian nói chuyện với các cậu nữa, ý cậu là thế chứ gì?”
“Này, cậu nghe tôi đi đã.”
“Thôi, như cậu nói đấy, tôi bận lắm nên không có thời gian nói chuyện với cậu nữa đâu.”
Tôi khô khốc bổ sung thêm một câu như vậy rồi mới vừa kéo Ban Yeo Ryung vừa rời khỏi chỗ đó. Bóng dáng đứng trước cổng trường của Eun Ji Ho và Joo In cứ thế xa dần khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Khi đang tiến về phòng học, Yeo Ryung cứ liên tục liếc nhìn ra đằng sau với ánh mắt lo lắng. Thế rồi cuối cùng cô ấy cũng cẩn thận mở miệng nói.
“Dan à.”
Tôi trả lời.
“Ừ.”
“Thì, không phải là Eun Ji Ho không nghĩ đến cậu đâu. Mấy ngày tập luyện ở dưới nhà thể chất, tớ thấy cậu ta lúc nào cũng nhìn cậu đấy.”
Tôi cũng biết điều đó mà. Càng gần đến ngày tổ chức thi thì càng có nhiều lớp ra sân tập trước, và những lúc cả lớp 1 lẫn lớp tôi đều xuất hiện ngoài sân cũng không phải là ít. Tôi vẫn nhớ rõ những ánh mắt cứ nhìn thẳng vào sườn mặt tôi mỗi khi cả hai lớp đều đang ở trong sân.
Nhưng, nhưng mà… Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới khó khăn bật ra một câu.
“Dù cậu ta có hay quan sát tớ từ những nơi tớ không nhìn thấy, hay nghĩ đến tớ mà không để tớ biết đi nữa.”
“Ừ.”
Yeo Ryung vừa gật đầu vừa khẽ trả lời. Tôi cũng thở dài rồi thấp giọng nói.
“…Nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn cứ ăn nói và cư xử như vậy trước mặt tớ, tớ thật sự buồn lắm.”
“Dan à.”
Yeo Ryung không biết nên làm gì nên chỉ vươn tay ra ôm lấy mặt tôi. Cô ấy thấp giọng thì thầm.
“Đúng, cậu nói rất đúng. Đúng là đáng buồn thật.”
Tôi cắn chặt môi một hồi rồi lại nói tiếp.
“Cậu ta thậm chí còn lôi cả chuyện xảy ra mấy năm trước ra để nhờ tớ nữa. Nhưng mà rốt cuộc tớ phải sống như thế này đến khi nào? Cậu ta cũng đâu có hẹn trước đâu.”
“Dan à…”
“Lâu rồi cậu ta mới gợi chuyện với tớ nên tớ cứ tưởng mọi chuyện đã ổn rồi, nhưng ngay khi tớ muốn nói chuyện riêng thì cậu ta lại phản ứng kiểu đó.”
Tôi càng nói càng kích động nên chỉ đành quay mặt đi.
Không chỉ vì nhìn tôi trông cứ như thể đang nổi giận với Ban Yeo Ryung, mà còn có rất nhiều người đang đi qua đây nữa. Giữa tôi với Ban Yeo Ryung cũng đã có rất nhiều chuyện xảy ra rồi, vì vậy tôi tuyệt đối sẽ không để người ta đồn đại rằng chúng tôi đang xích mích với nhau.
Tôi cố gắng nhìn ra ngoài cửa sổ và nói.
“Không, chỉ là. Tớ ấy mà, có tò mò về một điều.”
“Ừ.”
“Tớ… đã làm gì sai sao? Làm gì mà chỉ có mình tớ không biết ấy.”
Tôi vươn tay lên và cố ôm chặt bờ mắt nóng bừng của mình. Nếu không làm vậy thì có khi tôi không kìm nén cảm xúc được mất.
Tôi khó khăn nói tiếp.
“Rõ ràng bọn họ đã từng nói rằng dù tớ có gặp chuyện gì thì bất cứ khi nào cũng phải nói ra, nếu có chuyện cần giúp mà không nói thì sẽ bị bọn họ mắng. Nhưng mà bây giờ tớ thật sự có điều muốn nói mà.”
Ban Yeo Ryung vẫn bối rối nói với tôi.
“Dan à. Không phải đâu, cậu không làm gì sai cả.”
“Hay là chỉ tại mấy người đó ghét tớ thôi?”
“Làm gì có chuyện đó.”
“Tớ cũng nghĩ không thể có chuyện đó đấy.”
Tôi cũng quả quyết trả lời như vậy.
Tôi chỉ vừa mới nhận ra mình may mắn đến mức nào vào hai tuần trước mà thôi. Tôi đã từng nghĩ rằng mình rất khổ sở vì bị khá nhiều người không bình thường vây quanh và cũng sẽ chẳng bao giờ quay lại với cuộc sống bình thường đó, nhưng tôi lại nhận ra rằng về mặt tâm lý thì tôi cũng chẳng khác nào cây cỏ được nuôi trồng trong phòng kính cả.
Tôi thậm chí còn không bao giờ phải nghi ngờ tấm lòng của bọn họ.
Ít nhất thì bọn họ không phải loại người trong ngoài bất nhất, nên cũng sẽ không có chuyện ngoài mặt thì cười dịu dàng nhưng sau lưng thì lại ghét bỏ và nói xấu như cái tên Cheon Dong Ho gì gì đó kia.
Mấy người họ là kiểu người nếu đã ghét ai đó ngay từ đầu thì cũng chẳng cần phải cười thảo mai để nịnh nọt người đó làm gì. Đúng vậy, tôi đã từng nghĩ rằng dù tôi có nghi ngờ bất cứ ai khác thì cũng sẽ không bao giờ phải nghi ngờ bọn họ cả. Thế nhưng mà…
“Gì vậy chứ.”
“Dan à.”
“Không phải đâu, chỉ là. Nếu mấy người họ nói lý do ra…”
Thì có lẽ mọi chuyện sẽ còn tệ hơn nữa. Tôi đang lẩm bẩm như vậy, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng xì xầm lớn dần của mấy đứa học sinh đi qua đó thì ngay lập tức hít vào một hơi.
Tôi vội vã lấy tay lau mắt đi. Thật may là vì tôi đã cố ôm lấy hai mắt mình nên nước mắt cũng không thật sự chảy ra.
Không bị đỏ quá chứ? Ngay khi tôi vừa nghĩ vậy vừa bỏ tay xuống thì thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là bầu trời đang đổ mưa. Tôi cứ ngơ ngẩn đứng đó nhìn một lúc.
Bên cạnh đó cũng có mấy đứa đang thì thầm với nhau. Hoá ra chúng nó bàn luận không phải là vì thấy tôi khóc mà là vì trời tự nhiên bắt đầu mưa à?
“Đài lại báo sai rồi. Thế là đại hội thể thao đi tong.”
“Phải rồi. Nhưng mà sai cũng đúng thôi, trời ban nãy vừa quang đãng thế cơ mà.”
Lại có ai đó nói thêm.
“Này, trời đang nắng mà tự nhiên đổ mưa thì gọi là gì ấy nhỉ?”
Có người trả lời như thế này.
“Ngày cáo về nhà chồng*.”
Thế rồi Yeo Ryung mới lo lắng nắm lấy tay tôi.
“Dan à, cậu thực sự không làm sai gì cả.”
Tôi chỉ biết nuốt lại một lời không thể nói ra vào lòng.
Có lẽ không phải với Eun Ji Ho thôi.
(Nói thêm về mưa cơn mưa bất chợt kia, tiếng Hàn cũng có tên là “Mưa cáo”.
Vào một ngày nọ, con cáo mưu mẹo lỡ gặp phải hổ dữ, để sống sót thì nó mới nói thế này, “Tôi biết thứ mạnh mẽ nhất trên thế gian này là gì, anh cứ đi theo tôi rồi sẽ biết.” Thế là hổ nói, “Sao có thể thế được? Được rồi, để ta nhìn thử xem.” Vậy là cáo đi trước và hổ đi theo sau. Và quả thật là tất cả các loài muông thú đều sợ hãi bỏ chạy hết.
Hổ bắt đầu hiểu lầm và tin lời cáo nói. Còn cáo được nước làm tới, trong đầu nghĩ là “Nếu được sống cùng hổ thì tốt quá, vì ở cạnh hổ thì không phải sợ cái gì nữa.” Mắc mưu cáo, hổ với cáo cuối cùng cũng kết hôn thật.
Thực ra bấy lâu nay có một chàng mây vẫn luôn yêu đơn phương cáo. Nhưng kẻ nọ chỉ dám nhìn cáo từ nơi xa như một kẻ ngốc mà thôi. Vào một ngày đẹp trời, khi cáo và hổ kết hôn, mây cố gắng nở một nụ thật rạng rỡ nhưng không thể ngăn được nước mắt rơi.
Thế là từ đó, người ta gọi những ngày có trời đột ngột chuyển từ nắng sang mưa như thế này là “Ngày cáo về nhà chồng” hoặc là “Ngày hổ đi lấy vợ”.
Và việc liên tưởng xin dành cho các bạn 😀 )