Chương 30. Dù đây là thế giới tiểu thuyết mạng nhưng đến ngày lễ vẫn phải đến nhà họ hàng.
Tiếng chim hót xuyên qua khe cửa sổ khiến tôi bất chợt mở mắt ra.
Mắt tôi nhìn trần nhà vẫn còn tối tăm mà chớp chớp một chút, sau đó lại xoay người sang bên cạnh và lẩm bẩm.
“…Vẫn đêm sao?”
Nếu không thì buổi sáng không thể tối như thế này được. Phải đến khi mẹ tôi vội vã bước vào phòng vào đánh vào lưng tôi một cái thì tôi mới nhận ra đây không phải là một giấc mơ.
Tôi gào lên thảm thiết và bật người dậy.
“Đau quá! Con dậy rồi, dậy rồi mà!”
“Ra ăn sáng! Mau rửa ráy đi rồi còn đi học nữa.”
Mẹ tôi nói một tràng như vậy và bước ra khỏi phòng được một lúc rồi mà tôi mãi vẫn chưa rời giường được.
Phải đến một lúc sau, tôi mới lật chăn ra và đặt chân xuống dưới giường, và rồi một luồng khí lạnh truyền từ dưới đất toát lên khiến cả người tôi run lên bần bật. Khí lạnh cũng len lỏi vào cổ tay và cổ chân của tôi giữa ống tay áo ngủ rộng thùng thình. Tôi vừa tự ôm lấy mình vừa run lên bần bật và ngay lập tức bước ra ngoài phòng khách.
Bầu trời bên ngoài ban công vẫn tối đen như mực. Chỉ có phía nhà bếp đang bật đèn điện là sáng choang mà thôi.
Tôi lại nghe thấy tiếng mẹ gọi mình.
“Con gái, dậy rồi đấy à?”
“Vâng! Con dậy rồi!”
Vì sợ lại bị mắng một trận nữa nên tôi nhanh chóng tiến về phía nhà bếp và ngồi lên bàn ăn.
Tôi cầm thìa đũa lên, vừa nếm thử một ngụm canh vẫn đang bốc khói nghi ngút vừa nghĩ. Sao cứ thấy cảnh này quen quen thế nhỉ? Hình như vào một mùa đông nào đó mình cũng đã từng thấy cảnh này rồi thì phải.
À. Tôi ngay lập tức nhớ ra. Đúng một năm trước, tôi đã nhìn thấy khung cảnh này khi Eun Ji Ho ngồi ườn trong phòng khách nhà tôi mà. Lúc đó phòng khách cũng không bật điện nên mái tóc của cậu ta toả ra một thứ ánh sáng mờ mờ như ánh hào quang trong bóng tối, đã thế còn gác chân lên bàn nữa.
Lúc đó cậu ta đến nhà tôi là vì chuyến đi du lịch sau khi tốt nghiệp cấp 2 kia. Tôi chỉ nghĩ đến đó thôi mà ánh mắt nhìn xuống bát cơm lại càng trở nên quạnh quẽ.
Đã một năm trôi qua kể từ khi đó rồi, bây giờ tôi càng ngày càng không thể tin được những ngày tháng đó nữa. Đôi lúc tôi lục lọi lại trí nhớ mà lại thấy những khung cảnh đó không có cảm giác hiện hữu một chút nào, cứ như thể đó là ký ức của người khác hoặc là một cảnh trong tiểu thuyết vậy.
Tôi cứ uể oải ăn được vài miếng, sau khi ăn xong nửa bát thì chỉ có thể để thìa đũa xuống. Mẹ tôi đang ngồi đối diện mới giật mình hỏi.
“Sao ăn ít thế?”
“Tại hình như con sắp muộn học rồi.”
Mẹ tôi ngay lập tức tỏ vẻ như đã hiểu ra.
Thế lẽ ra con phải dậy sớm hơn chứ. Tôi bỏ lại tiếng cằn nhằn của mẹ mà đi vào nhà vệ sinh.
***
Nếu tôi không sấy tóc thì sẽ tiết kiệm thời gian hơn, nhưng trong thời tiết như thế này mà không sấy thì chắc tóc tôi hoá thành cột băng mất.
Thế nên mùa đông mới phiền phức đấy. Tôi lầm bầm như vậy và bật máy sấy lên, đồng thời cũng mở điện thoại ra bằng tay còn lại. Và rồi khi vừa sấy tóc vừa xem tin nhắn thì mặt tôi bỗng nhiên đông cứng lại.
Tôi vội vã tắt máy sấy, chạy vào phòng và đút hết mấy tờ bài tập bị vứ chỏng chơ trên bàn vào cặp sách rồi nhanh nhanh chóng chóng đeo cặp lên người và lại chạy về phía tủ giày. Và rồi ‘Thôi chết!’, tôi vừa kêu lên một tiếng vừa ném cặp bên cạnh tủ giày rồi lại chạy vào phòng và lấy một cái áo phao ra.
Khi quay lại tủ giày, tôi vừa xỏ giày vào chân vừa hét lên.
“Mẹ ơi, con đi đây!”
Sao phải vội vàng thế? Đã sấy tóc xong chưa? Giọng nói của mẹ cứ nhỏ dần, nhỏ dần sau lưng tôi.
Ngay sau khi chạy ra khỏi nhà, tôi phải nhanh chóng đóng cửa vào vì sợ bị mẹ nhìn thấy rồi mới dám gọi người đang đứng ngay trước mặt mình.
“Anh ơi!”
Anh Yeo Dan đang dựa người lên lan can và nhìn ra ngoài, nghe tôi gọi mới quay ra nhìn tôi và tỏ vẻ hơi ngỡ ngàng.
Mái tóc đen của anh ấy bị làn gió đông làm rối xù lên. Anh ấy ngay lập tức vươn tay ra và chạm lên tóc tôi. Giọng nói vẫn luôn trầm lặng ấy truyền vào tai tôi.
“Sấy ít quá. Sao em lại ra ngoài như thế này?”
Sẽ bị cảm đấy. Nghe anh bình tĩnh bổ sung thêm một câu như vậy thì tôi mới cắt ngang lời anh và nói.
“Anh, anh cứ chờ trong nhà đi chứ! Lỡ mẹ em ra ngoài trước em thì sao?”
Anh lại trả lời với thái độ vô cùng thản nhiên.
“Anh bảo anh đưa em đi là được chứ gì.”
“Nhưng mà chỗ học thêm của anh với em khác nhau mà!”
Tôi còn định nói thêm gì đó nữa, nhưng ngay khi nghe thấy tiếng động đằng sau cánh cửa nhà thì tôi lại giật bắn mình mà quay người ra.
Đúng là tôi đoán không sai, ngay khi nghe thấy tiếng gọi ‘Dan, là con đấy à?’ vang lên thì tôi mới vội vã vươn tay nắm lấy tay anh Yeo Dan. Cảm giác lạnh lẽo đến rùng mình từ bàn tay của anh ấy khiến cả người tôi run lên một chút. Á, anh ấy đứng đây từ lúc nào vậy trời!
Tôi chỉ kịp ngỡ ngàng được một lúc mà thôi, bởi vì ngay khi nghe thấy tiếng mở cửa thì tôi đã nhanh chóng chạy đi mất rồi. Anh Yeo Dan nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực nhưng cũng bước theo tôi. Với hai bàn tay vẫn nắm lấy nhau như trước.
Kỳ nghỉ mùa đông đã bắt đầu được một tuần rồi.
***
Anh Yeo Dan và tôi bắt đầu hẹn hò thật từ hôm đại hội thể thao mưa to vào hai tháng trước. Đúng vậy, không phải giả nữa mà thành thật luôn rồi. Có nghĩa là tôi cũng chẳng cần bảo Ban Yeo Ryung hay tứ đại thiên vương là chúng tôi đang hẹn hò giả nữa.
Ngày hôm sau, khi mưa đã tạnh rồi, tôi mới đến tìm Eun Ji Ho để trả ô cho cậu ấy. Khi cậu ấy ngập ngừng hỏi tôi ‘Chuyện cậu muốn nói với tôi là gì thế?’ thì tôi mới trả lời ‘Không có gì cả. Không cần nói cho cậu nữa.’
Eun Ji Ho chỉ nhíu mày như thể không hài lòng nhưng cũng không nói gì cả. Và cứ như vậy, dù chúng tôi chẳng xin lỗi nhau và cũng chẳng hoà giải gì nhưng sự kiện đó cũng đã kết thúc rồi.
Rồi sau đó Yoo Cheon Young cũng tới tìm tôi, đúng như cậu ấy từng hứa.
Tối muộn ngày hôm đó tôi mới phát hiện ra cuộc gọi nhỡ của Yoo Cheon Young, nhưng lại nghĩ hôm sau đến trường cũng có thể nói chuyện với cậu ấy thôi.
Khi Yoo Cheon Young hỏi tôi có chuyện gì muốn nói với cậu ấy thì tôi cũng chỉ trả lời giống y hệt lúc trước.
Đã giải quyết xong rồi, bây giờ thì hết rồi. Kết thúc rồi.
Tôi đã nói đến chuyện giữa tôi và anh Yeo Dan rồi, nhưng chẳng hiểu sao khi nói đến mối quan hệ giữa tôi và họ thì tôi lại cảm thấy lạnh lẽo.
Và lỗ hổng này vẫn chưa được lấp đầy.
Vì bận bịu với kỳ thi thử tháng 11 và tháng 12 nên những tháng ngày còn lại của học kỳ 2 đã trôi qua từ lúc nào không biết, và rồi lại đến kỳ nghỉ mùa đông. Trong khoảng thời gian đó, không có khi nào cả sáu người chúng tôi tụ tập lại được một hôm cả.
Tứ đại thiên vương vốn đã hay đi ra nước ngoài vào mỗi kỳ nghỉ, còn trong học kỳ thì lại càng khó gặp được bọn họ hơn. Còn một tuần nữa họ mới ra nước ngoài nên nếu chúng tôi muốn gặp nhau thì cũng có thể gặp một lúc, nhưng ngay từ khi học kỳ 2 kết thúc thì tôi đã ngay lập tức đăng ký học thêm mất rồi. Chính là cái nơi Lee Min Ah đang học đấy.
Tôi không đăng ký nhanh như vậy để tránh né bọn họ, tại tôi cũng đâu có biết là lịch học của chỗ học thêm đó lại gấp đến phát điên như vậy đâu.
Cứ tám giờ sáng là tôi phải ra khỏi nhà, đến chỗ học thêm và nghe giảng với thời khoá biểu không khác gì lúc học chính, còn tối thì lại phải tự học trong từng phòng riêng, thế thì làm gì có lúc nào gặp được bọn họ nữa.
Tôi cũng nghĩ lỡ đâu mấy người đó lại hiểu nhầm là tôi không thích đi gặp bọn họ, nhưng mặt khác thì tôi cũng chẳng còn hơi sức đâu để giải quyết vấn đề đó.
Từ sau sự việc ngày hôm đó thì tôi đã mất hết quyết tâm cải thiện mối quan hệ giữa mình với bọn họ rồi. Không muốn tìm ra điểm giống và điểm khác biệt giữa chúng tôi hay những ưu điểm của bọn họ nữa. Cũng chẳng muốn nói đi nói lại những kỷ niệm đẹp trong quá khứ của chúng tôi và trải lòng về những điều mà bọn họ chưa biết về tôi luôn.
Tôi cảm thấy mình không cần phải làm những chuyện như vậy nữa.
Nếu muốn duy trì một mối quan hệ thì chúng ta cần phải có thời gian, lòng chân thành và sự nỗ lực hết mình. Ai là người đánh mất những thứ đó trước nhỉ? Tôi cũng không chắc nữa.
Hôm nay tôi cũng ngồi trong lớp học thêm từ sáng. Ngồi trong căn phòng có lò sưởi ấm áp, tôi vừa xoay xoay bút chì trên tay vừa thầm lẩm bẩm.
Nghĩ lại thì, đúng là buồn cười thật đấy.
“Lý do khiến mình muốn học thật giỏi là vì muốn học cùng một trường đại học với họ mà.”
Hoặc không thì ít nhất cũng phải là một nơi giống giống thế hoặc không cho xa lắm mới được. Vấn đề không phải là khoảng cách về tiêu chuẩn mà là khoảng cách địa lý ấy.
Tôi dĩ nhiên cũng biết nếu con người ở xa nhau thì tấm lòng cũng sẽ dần trở nên cách xa, và tôi sợ rằng mình sẽ phải rời xa bọn họ như một lẽ tự nhiên như vậy. Nhưng mà sao mọi chuyện lại thành ra như thế này rồi? Tôi khẽ nghiêng đầu.
Thật đấy, sao mọi chuyện lại thành ra thế này nhỉ? Và khi tôi lặp lại câu nói đó thì ngay lúc này.
“Nghĩ không ra à? Để tôi giải hộ cho nhé?”
Giọng nói đó vừa vang lên thì bỗng dưng có gương mặt của ai đó đột ngột xuất hiện ngay giữa tờ giấy bài tập và tôi. Ôi mẹ ơi, hết cả hồn! Tôi giật bắn mình và ngay lập tức giơ bút chì kim trong tay lên.
Á á! Gương mặt vừa đến gần tôi kia mới hét lên thảm thiết và nhanh chóng lùi lại.
Cậu ta rống lên.
“Này, cậu suýt nữa chọc bút vào mặt tôi đấy! Biết không?”
Tôi ôm bờ ngực phập phồng của mình mà trả lời cậu ta.
“Hộc, xin lỗi… Đm, giật cả mình.”
Khi tôi còn chưa thở hổn hển xong thì Lee Min Ah ngồi cạnh tôi mới quát cậu ta.
“Này, tại cậu tự nhiên dí mặt vào làm người ta giật mình đấy chứ. Là ai làm ai nổi giận hả? Buồn cười quá nhỉ.”
Mà không, giơ bút chì lên vẫn là lỗi của tớ mà. Tôi cứ đảo đảo mắt vì không biết có nên nói gì hay không và tiếp tục quan sát vẻ mặt của Lee Min Ah và Yoon Jung In.
Lý do tôi không thể dễ dàng bênh vực Yoon Jung In cũng rất đơn giản thôi.
Yoon Jung In quay ra nhìn Lee Min Ah, vừa tỏ vẻ buồn bã nhất mà tôi từng thấy trên gương mặt của cậu ta vừa mè nheo.
“Cậu lạnh lùng quá đi. Có đúng là chúng ta đang hẹn hò không đấy?”
Nghe Yoon Jung In nói vậy, Lee Min Ah mới hươ hươ nắm đấm lên và hỏi lại.
“Thế cứ chia tay đi nhé?”
Thế là Yoon Jung In ngay lập tức nói ‘Con sai rồi, mama” như kiểu đang đóng phim cổ đại, nhìn cậu ta quỳ xuống mà tôi không thể giấu nổi vẻ ngỡ ngàng trên mặt mình. Dù đã phải nhìn cảnh này gần một tháng nay rồi nhưng tôi vẫn chưa thể thích ứng nổi.
Đúng vậy, đây chính là lý do tôi không thể xen vào cuộc cãi vã giữa Lee Min Ah với Yoon Jung In và bênh vực Yoon Jung In đấy. Vì hai người họ đang hẹn hò với nhau.
Chỉ cần sảy ra cái là tôi sẽ bị kéo vào cuộc cãi vã của đôi chim cu này ngay. Tôi cũng rất sốc mà. Khi hai người họ lại bắt đầu đấu khẩu với nhau thì tôi chỉ lén nhìn về một hướng tĩnh lặng hơn mà tặc lưỡi.
Nếu một tháng trước có ai đó, à không, nếu tôi của một tháng trước nghe tin ‘Yoon Jung In đang thích Lee Min Ah đấy’ thì tôi sẽ tuyệt đối không chịu tin đâu.
Nhưng không ngờ là mọi chuyện lại thành ra như vậy đấy. Phải đến khi nghe tin bọn họ đang hẹn hò thì tôi mới nhớ ra vẻ mặt khó chịu của Yoon Jung In khi Lee Min Ah nói đến chuyện cô ấy đi xem mắt, hay là cái lúc mặt cậu ta đỏ bừng đến tận mang tai vì được Lee Min Ah khen đẹp trai chẳng hạn. Nhưng mà ai ngờ cậu ta phản ứng như vậy là vì thích Min Ah cơ chứ.
Yoon Jung In tỏ tình với Lee Min Ah vào đúng một tuần trước khi học kỳ 2 kết thúc, cũng chính là vào ngày lễ hội của trường tôi. Nghe nói là trong cái lúc bắn pháo hoa nên không ai để ý đến thì bọn họ đã ngấm ngầm đi ra đằng sau trường và tỏ tình với nhau rồi.
Tóm lại, tôi vừa chống cằm vừa nhìn hai người vẫn đang cãi nhau mà nghĩ. Mọi chuyện cũng suôn sẻ ra phết mà nhỉ? Nhìn qua thì cả hai đều là trai xinh gái đẹp, đã thế còn có tính cách thoải mái và có sở thích liên quan đến thể thao giống nhau nữa, thế nên tôi nghĩ họ ở bên cạnh nhau cũng chẳng có vấn đề gì đâu. Hơn nữa làm gì có mấy ai ngang tài ngang sức với Yoon Jung In trong nhiều lĩnh vực giống như Lee Min Ah đâu.
Tóm lại là Yoon Jung In cũng bám theo Lee Min Ah và bắt đầu học thêm ở chỗ này trong kỳ nghỉ đông giống tôi, thế nên cuộc sống ở chỗ học thêm cũng thoải mái hơn một chút.
Với cả đám người Cheon Dong Ho đã bỏ học thêm ở đây rồi. Mà như thế cũng tốt cho cậu nam sinh chơi cùng đám Cheon Dong Ho và từng thích Lee Min Ah mà tôi không nhớ tên là gì hơn.
Tôi cứ nghiền ngẫm hồi tưởng một lúc rồi lại quay đầu ra.
Còn tận 30 phút nữa mới hết thời gian tự học. Cũng vì chỉ còn 30 phút nữa nên có khá nhiều người ra khỏi chỗ và đùa nghịch với nhau giống Yoon Jung In, cũng ồn ào nhưng chưa đến mức không thể nào tập trung nổi. Hơn nữa sau tầm một tháng đi học thêm cùng họ thì tôi cũng đã quen dần rồi.
Tôi chỉ cần thêm 10 phút nữa để giải nốt bài thi thử này thôi, rồi sau đó có thể nghe nhạc và nghỉ một chút. Tôi đang lẩm nhẩm như vậy thì lại cảm thấy bên cạnh mình dần trở nên im ắng nên mới quay đầu ra. Và rồi cảnh tượng trước mặt khiến tôi cảm thấy như ngạt thở.
Lee Min Ah và Yoon Jung In đang dí sát mặt lại gần nhau, đeo chung tai nghe và cùng nhau nghe bài hát nào đó. Nhìn qua thì có vẻ như bọn đang tập trung nghe nhạc, nhưng sự thật không phải thế. Quan trọng là nghe cùng ai kìa.
Cũng như tôi, coi trọng việc mình ở cùng ai trong mấy năm học cấp hai hơn là tốt nghiệp và ra khỏi trường vậy.
Tôi cứ nhìn chằm chằm hai người họ một lúc rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đã tám giờ tối rồi, toà nhà đối diện học viện như đang toả sáng dưới nền trời đen thăm thẳm như một tờ giấy màu. Và trên mặt cửa sổ lộ rõ vẻ mặt mệt mỏi của tôi cứ như đang soi vào một tấm gương vậy.
Tôi cứ nhìn vẻ mặt đó một lúc, rồi lại dời mắt và nhìn vào tờ bài tập trước mặt mình. Miệng tôi lẩm bẩm.
Mình thực sự không hiểu tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này nữa.
Lời nói ấy biến thành một âm vọng trống rỗng và dần rơi vương vãi trong đầu tôi.