Chưa tới vài phút sau thì Luda đã mở cửa ra với một chiếc quần bò đậm màu cùng với chiếc áo len màu đỏ. Sau khi chào Yeo Ryung thì cậu ấy cũng gượng gạo chào cả anh Yeo Dan.
“Chào anh.”
“Chào.”
Sắc mặt của Luda khi nghe vậy tối đen hơn nhiều so với vẻ mặt của anh Yeo Dan.
Tôi ngập ngừng một lúc rồi mới hỏi.
“Tớ đi vào được chứ?”
Thế là vẻ mặt của Luda lại quay trở về bình thường, cậu ấy quay ra nhìn tôi và nói.
“À, không sao. Vào đi, vào đi.”
Vì thái độ của Luda lúc này quá chi là hào phóng nên tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ trực tiếp dẫn chúng tôi vào, ai ngờ cậu ấy lại bỏ đi mất, thay vào đó là một mái tóc màu xanh nước biển đột nhiên nhảy ra trước mặt chúng tôi.
Không chỉ tôi mà Yeo Ryung ở bên cạnh đó cũng ngạc nhiên kêu lên.
“Lukas?”
“Lâu rồi chưa gặp, vẫn sống tốt chứ? Mà xét đến cuộc gặp ấn tượng này thì chắc là sống không tốt rồi.”
Ặc. Thấy mặt mũi chúng tôi lần lượt nhăn hết cả lại thì Lukas mới cười khúc khích và nói ‘Không phải là mấy đứa bị ông bà ghét bỏ đó chứ?’.
Tính tình của anh ta vẫn khốn nạn như trước. Tôi vừa nghĩ vậy vừa trừng mắt nhìn anh ta, nhưng rồi lại thấy một cái dĩa bị phi tới và sượt qua đầu anh ta mà giật cả mình. Lukas thì lại chẳng ngạc nhiên chút nào.
Anh ta chỉ quay đầu lại và hỏi với một thái độ cực kỳ thản nhiên.
“Sao vậy, Jenny?”
“Muốn trở thành người thừa kế của ta thì phải sửa cái tính xấu xa của con trước đã.”
“Oa, mẹ có biết mỗi lần con bị mẹ mắng vì tính cách là lại cảm thấy oan ức đến mức nào không, Jenny?”
Lukas vừa nói vậy xong thì lại có vài chiếc dao dĩa bay tới trên đầu anh ta.
Khi tôi còn đang nhìn khung cảnh đó như người mất hồn thì anh Yeo Dan với Yeo Ryung đứng cạnh tôi lại nhỏ giọng thì thầm với nhau.
“Ai vậy?”
“À, anh trai của bạn em ấy mà, chỉ là gặp qua vài lần nên biết mặt nhau thôi.”
Dù sao thì chúng tôi cũng không thể kể ra rằng chúng tôi đã trang điểm cho nhau để vào club và lẻn vào một công ty được.
Tôi lại quay ra nhìn Lukas và hỏi.
“Oa, đúng là lâu chưa gặp. Đã nửa năm rồi cơ đấy. Vào rừng vui chứ?”
Thế là Lukas quay ra nhìn tôi và trả lời với một vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
“Đừng nói nữa. Vào rừng xong thì lại phải ra Sahara.”
Haha. Tự làm tự chịu thôi. Tôi nhoẻn miệng cười và trả lời anh ta.
“Oa, anh được làm người thừa kế chân chính rồi, chắc phải hạnh phúc lắm nhỉ.”
“Cô vẫn còn chưa hết ác cảm với tôi à?”
Lukas hỏi như thể đang ngạc nhiên lắm.
Tôi phải hết ác cảm à? Tôi đang định đốp lại như vậy thì lại cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình nên quay đầu ra.
Người ngồi ở chỗ đó là Lee Jenny và Ian, ngoài ra còn có một bà lão chỉ nhìn thôi đã thấy được khí chất mãnh liệt, đôi mắt sắc bén và lạnh lùng của bà ấy trông giống y hệt Lee Jenny. Mà không, phải nói Lee Jenny giống bà ấy mới đúng. Chắc đây là bà ngoại của Lee Luda rồi.
Thôi chết, hình như chúng tôi còn chưa chào người lớn thì phải. Tất cả là tại lâu rồi chưa gặp cái tên Lukas kỳ quái này đây mà.
Tôi bối rối một lúc rồi mới ngoan ngoãn cúi đầu.
“Xin chào ạ.”
“Chào cháu, Dan à.”
“Lâu rồi chưa gặp nhỉ.
Tôi nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lee Jenny và Ian lần lượt vang lên. Và rồi tiếp đó là một giọng nói nặng nề của người lớn tuổi.
“Nghe bảo cháu là bạn của mấy đứa cháu trai của ta.”
“Dạ? Vâng ạ.”
“Cháu có chuyện gì phải quay về nhà sao?”
Ái chà. Tôi nhìn Yeo Ryung và Yeo Dan đằng sau lưng mình. Sau một hồi nhìn nhau, chúng tôi mới chậm rãi giải thích tình cảnh hiện tại cho bọn họ.
Bố mẹ bọn cháu đi du lịch ở Đài Loan mà lại nghĩ bây giờ có nhiều tên vào nhà trộm đồ và cũng không thể cho một đám trẻ con ở nhà một mình được nên mới đưa bọn cháu về nhà họ hàng, nhưng không ngờ ông bà cháu cũng không báo trước mà đi du lịch ở Đài Loan luôn.
Lukas ở bên cạnh đó khẽ hỏi.
“Mấy đứa gây tội nghiệt gì với Đài Loan thế?”
Im lặng đi. Tôi vừa ném cho Lukas một ánh mắt cảnh cáo thì ngay lúc này. Thấy tôi đã nói xong, Lee Jenny mới chống cằm và nói một câu.
“Vậy mấy đứa cứ chờ ở nhà ta một lúc đi. Bây giờ gọi tài xế từ Seoul thì họ sẽ đến ngay…”
Tôi đang mừng rỡ và định đồng ý thì ngay lúc này. Bà ngoại của Luda cắt ngang lời Lee Jenny.
“Nhưng mấy đứa nó vừa bảo ở Seoul không có người lớn trông chừng mà.”
“A.”
Lee Jenny ngậm chặt miệng lại, cứ như thể bà ấy vừa bị mắng vì không thể nghĩ ra điều đơn giản đó.
Đúng là như vậy thật nhỉ. Nhưng mà chỉ cần khoá cửa nẻo cẩn thận thì chắc trộm không vào nhà được đâu, đúng không?
Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lúc này.
“Lukas, Luda.”
Nghe thấy bà ngoại tự nhiên gọi mình, cả người Lukas và Luda bỗng dưng cứng đờ lại như đá. Tôi nhìn cảnh đó và nhận ra một điều. Độ đáng sợ của người bà này không thường đâu.
Và đúng như tôi nghĩ. Đôi mắt của bà ngoại ánh lên tia sáng sắc lẹm, bà hỏi.
“Ta đã nuôi các cháu thành những đứa không thể giúp bạn bè trong lúc bạn bè gặp khó khăn sao?”
Tôi nhìn ra lỗ hổng to đùng ẩn giấu trong câu hỏi đó. Ơ kìa, bà ơi. Theo như cháu biết thì Lukas vừa mới được nhận nuôi vào năm ngoái thôi mà.
Lúc này, cả Lukas lẫn Luda đều lấy hết sức bình sinh mà lắc đầu.
“Không, không phải ạ.”
“Thế các cháu biết bây giờ mình phải làm gì chứ?”
Nghe bà ngoại hỏi thêm như vậy thì cả hai người họ đều điên cuồng gật đầu như thể đã thực sự biết mình phải làm gì. Vậy vấn đề ở đây là, chỉ có mình chúng tôi không biết là họ phải làm gì để giúp chúng tôi mà thôi.
Yeo Ryung, tôi và anh Yeo Dan còn đang bận rộn quay ra nhìn nhau. Nói vậy là sao? Em cũng không biết. Rốt cuộc là mấy người đó muốn làm cái gì?
A. Tôi khó khăn nghĩ ra một sự lựa chọn rất có khả năng. Có lẽ bà của Luda sợ chúng tôi phải trải qua một kỳ nghỉ Tết mà không có người lớn trông chừng nên mới định cho chúng tôi ở lại trong căn nhà này chăng.
Ngay khi nghĩ vậy thì mặt tôi trắng nhợt cả đi. Á, thế thì làm phiền họ lắm! Rồi khi tôi định mở miệng từ chối thì ngay lúc này.
Luda tự nhiên lại đi tới tủ đựng giày và quả quyết nói.
“Đi thôi.”
Hả?
“Đi là đi đâu?”
Tôi vừa chớp chớp mắt và hỏi lại như vậy thì lại đến lượt Lukas trả lời.
“Còn đi đâu nữa? Đến căn nhà đối diện chứ sao.”
Căn nhà đối diện là nhà của ông bà Yeo Ryung mà, nhưng mà chúng tôi tới ngôi nhà bị khoá chặt đó để làm gì? Và rồi tôi lại nhớ tới cái lần được chứng kiến tài bẻ khoá kỳ diệu của Lukas mà nhíu mày lại.
Á, chờ đã. Chẳng lẽ. Chẳng lẽ… Và rồi tôi nhanh chóng bước đi với tâm trạng cực kỳ bất an. Yeo Ryung và anh Yeo Dan cũng đi theo tôi với vẻ mặt chẳng hiểu đầu đuôi gì như trước.
Và chỉ một lúc sau, bọn họ đều dùng ánh mắt không thể hình dung nổi để nhìn Luda và Lukas.
Luda đứng trước cánh cửa đã được mở rộng ra như đang chào đón khách tới thăm, cậu ấy chỉ vào trong và thân thiện nói.
“Đây, vào đi.”
“Ừm…”
“Không cần phải cảm ơn. Hàng xóm giúp đỡ nhau là chuyện đương nhiên thôi.”
Người vừa thoải mái cười vừa nói vậy là Lukas.
Yeo Ryung ở bên cạnh đó khẽ lẩm bẩm.
“Đương nhiên cái con khỉ, bẻ khoá nhà hàng xóm trong vòng 5 giây là chuyện đương nhiên à?”
Tôi không thể nói ra là Luda với Lukas không chỉ phá được loại khoá truyền thống này mà còn có thể xuyên thủng loại khoá điện tử nên chỉ biết ngượng ngùng cười.
Tóm lại là bà ngoại của Luda không phải là người bình thường đâu…
Tôi đưa ra được một kết luận như thế.
***
Nhà của ông bà Yeo Ryung có hai tầng, và trên tầng hai có đến hai phòng chưa được sử dụng.
Một phòng là phòng quần áo có hẳn một cái tủ to đùng, nhưng trừ việc hơi có mùi hôi ra thì phòng này cũng khá ổn, nếu trải chăn dưới sàn thì chắc cũng đủ cho hai người nằm.
Phòng còn lại là phòng đọc sách, nhưng cũng có đủ chỗ để trải chăn dưới sàn. Thế là tôi và Yeo Ryung quyết định ngủ ở phòng quần áo, còn anh Yeo Dan thì ngủ bên phòng đọc sách.
“A, thế là sống rồi.”
Tôi vừa nói vậy vừa để túi đồ xuống sàn phòng và thở dài một hơi.
Nói thật thì đi từ Gapyeong về Seoul cũng không tốn quá nhiều thời gian, nhưng so với một Seoul đầy rẫy trộm nhà thì nơi này vẫn an toàn hơn. Và chúng tôi còn có người quen sống ngay bên cạnh nữa.
Ngay khi nghĩ vậy thì tôi lại nghe thấy tiếng gọi vang lên từ bên ngoài.
“Dan ơi!”
Là Luda. Tôi đặt đồ đạc vừa lôi từ trong túi ra xuống sàn và chỉ vươn cổ hét lên.
“Sao!?”
“Grandma bảo là nếu được thì mọi người sang ăn với nhà tớ đó!”
Thôi chết, đúng là chúng tôi chưa tìm ra cách nào để giải quyết vấn đề ăn uống cả. Vì tưởng trong nhà có người nên tất nhiên là chúng tôi sẽ không mua nguyên liệu về để nấu ăn rồi.
Tôi với Yeo Ryung nhìn nhau một lúc, sau đó tôi lại hét lên.
“Bảo bà của cậu là cảm ơn vì cho bọn tớ ăn cùng nhé!”
“Ok!”
Chúng tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy trôi xa dần và tiếng đóng cửa vang lên ngay sau đó. Hình như cả Lukas lẫn Luda đều quay về nhà rồi.
Tôi nhìn qua khung cửa sổ và thấy màu tóc nổi bần bật của hai người họ biến mất sau cánh cửa nhà bên mà khẽ thở dài một hơi.
Tôi nghĩ, ngày Tết bắt đầu như thế này cũng đâu tệ lắm đâu nhỉ.
***
Chúng tôi ăn bữa trưa ở nhà bà ngoại của Luda.
Cả một bàn đồ ăn cực kỳ xa hoa với toàn những món ăn truyền thống của ngày Tết như canh tteok, thịt nướng hay bánh rán. Mời mọi người ăn ạ, chúng tôi nói vậy xong thì lần lượt cầm thìa đũa lên.
Ngày tết là dịp ở bên gia đình, tôi sợ sẽ làm bữa ăn này trở nên gượng gạo nên phải quan sát những người khác.
Sau khi cắn một miếng bánh rán, tôi để ý vẻ mặt của mọi người và cẩn thận mở miệng nói.
“Oa, ngon lắm ạ.”
Thế là Lee Jenny ngồi đối diện tôi ngay lập tức trả lời.
“Đúng vậy, cô ăn thử ở siêu thị cũng thấy ngon. Nên mới mua một chút mang về.”
“À.”
“Nếu không phải như vậy thì làm sao mấy đứa được ăn thử thức ăn vào dịp lễ Tết chứ. Đặc biệt là con đó, Lukas.”
Lukas ngồi đối diện đó vừa múc một bát canh tteok vừa lầm bầm.
“Đây là kỳ nghỉ Tết ở Hàn Quốc đầu tiên từ khi con trở thành con của mẹ mà, phải chăm sóc con cho tốt đi chứ.”
Nghe vậy, Lee Jenny nở một nụ cười dịu dàng đến rùng cả mình và nói.
“Con trai, con có muốn test thử khả năng kháng độc của mình không?”
“Con sai rồi ạ.”
Lukas nói vậy xong thì cả bàn ăn chìm vào trầm lặng. Người duy nhất có vẻ không bị ảnh hưởng bởi bầu không khí này là bà của Luda, bà ấy chỉ thỉnh thoảng ăn cái này cái kia và nói ‘Ngon nhỉ’, ‘Cái này cũng ngon’ mà thôi.
Ngay từ lúc nghe thấy từ ‘độc’ thì tôi với Yeo Ryung không ăn cái gì nổi nữa. Bởi vì chúng tôi thật sự tin rằng Lee Jenny có thể làm chuyện đó.
Khi chúng tôi đã ăn xong và di chuyển chỗ ngồi thì anh Yeo Dan đột nhiên nói.
“Người trong nhà này có khiếu hài hước đặc biệt thật đấy. Cả lúc mở cửa nhà ban nãy cũng thế…”
Mặt của cả tôi lẫn Yeo Ryung đều đồng loạt cứng đờ lại. Không phải đâu, anh Yeo Dan. Người ta không nói đùa đâu mà nói thật đấy! Mình có cho anh ấy biết về sức mạnh không tầm thường của gia đình này không đây, tôi thầm giằng xé trong đầu như vậy.
Bữa ăn đã kết thúc rồi mà khổ nạn vẫn tiếp diễn. Bởi vì Lukas với Luda tuyên bố sẽ sang nhà chúng tôi chơi ngay sau khi ăn xong. Có đồ ăn đó, ngay khi nói vậy xong thì cả Lukas lẫn Luda đều ngay lập tức cầm lấy đồ của mình và bước ra ngoài.
Khi ngồi trong phòng khách nhà chúng tôi rồi, Luda mới nói.
“Haha, cứ ở nhà tớ thêm chút nữa thì có khi bây giờ trên người tớ có một chỗ bị ghim dĩa ấy chứ.”
Lukas cũng vừa cười vừa nói.
“Anh có hai chỗ luôn.”
Tôi nghe bọn họ nói chuyện như vậy nên lại quay đầu ra. Anh Yeo Dan ngồi ngay cạnh tôi đang nhìn hai người họ như động vật hoang dã quý hiếm.
Á. Tôi giơ hai tay lên che mặt. Hai người ơi, nói chuyện gì thì làm ơn giữ ở mức bình thường cho người khác nghe với. Và rồi tôi bắt đầu tìm điều khiển để bật TV lên.
Cứ tìm tạm một chương trình giải trí gì đó thì chắc chủ đề nói chuyện sẽ chuyển sang hướng này thôi, tôi đang khẩn thiết cầu mong như vậy thì ngay lúc này.
—Một đêm ở rừng rậm vô cùng khắc nghiệt.
Tôi vừa nhìn lên màn hình vừa lẩm bẩm. Sao lại phải là chương trình Thế giới động vật cơ chứ?
Ngay khi tôi nghĩ vậy thì Lukas ở gần đó mới bật ra một câu.
“A, anh từng sống ở chỗ đó đấy.”
Và rồi tự nhiên có một con báo đốm xuất hiện trên màn hình.
—Báo đốm là loài săn mồi nhanh nhất và cũng đáng sợ nhất.
Không hiểu sao Lukas lại cầm một chiếc dĩa trong tay, vừa chỉ chỉ lên màn hình vừa nói.
“Đúng rồi đấy, đáng sợ lắm luôn. Anh tưởng mình sắp chết đến nơi chứ.”
Yeo Ryung ở bên cạnh đó sợ hãi hỏi lại.
“Chờ đã, anh từng đánh nhau với báo đốm à?”
“Đúng rồi đấy. Đặc biệt là vào buổi đêm, lúc đó trời tối đen nên không nhìn thấy gì luôn…”
Anh Yeo Dan đang nhìn về hướng đó như thể những lời Lukas nói còn thú vị gấp vạn lần chương trình trên TV.
Không được, phải chuyển chủ đề thôi! Tôi cảm thấy mình có sứ mệnh phải bảo vệ con người bình thường duy nhất còn tồn tại ở chỗ này nên vội vội vàng vàng chuyển kênh.
Đúng rồi, chính nó! Tôi thầm sung sướng hét lên như vậy khi nhìn thấy chương trình giải trí quốc dân <Thử thách liều lĩnh>, nhưng rồi lại gào ầm lên khi nhận ra đây là tập đặc biệt ngày Tết.
Sao tập đặc biệt lại có chủ đề điệp viên cơ chứ! Trên màn hình, một vài người nổi tiếng quen thuộc đang đeo tai nghe trong tai, vừa cầm một vali tiền vừa nhanh chân chạy đi.
Lukas và Luda ở gần đó lần lượt lẩm bẩm.
“Ô kìa. Ai lại rửa tiền kiểu đấy bao giờ, chẳng biết gì cả.”
“Muốn làm ăn hẳn hoi thì gặp mấy đứa bạn ở Hồng Kông mới được.”
Anh Yeo Dan khẽ lẩm bẩm.
“Đang nói về cờ tỉ phú đấy hả?”
“Vâng, đúng vậy đó, anh Yeo Dan.”
Tôi vừa nói vậy vừa nắm chặt lấy tay anh ấy.
Ôi mẹ ơi, tôi không ngờ sẽ có ngày mình phải bảo vệ sự bình thường của anh trai nữ chính chứ không phải bất cứ ai khác đấy.
Tôi lẩm bẩm.
A, ghét những ngày Tết như thế này thật…