Khi ngồi trên xe quay về nhà, tôi cứ nghĩ như thế này.
Nhìn thế nào cũng thấy Eun Hyung có gì đó là lạ.
Không phải hơi là mà là rất lạ luôn đấy. Rõ ràng chúng tôi là những người đi thăm bệnh và Eun Hyung mới là người cần được chăm sóc, ấy thế mà Eun Hyung lại cư xử ngược lại. Nào là mua đồ ăn cho chúng tôi, nào là xung phong đưa chúng tôi về nhà.
Hơn nữa cậu ấy còn liên tục làm vậy, cứ như thể cậu ấy đang muốn nhanh chóng để chúng tôi quay về. Tôi vừa liếc nhìn vẻ mặt yên bình của Eun Hyung đang ngồi đối diện mình vừa nheo mày lại.
Eun Hyung là loại người cứ có chuyện gì xảy ra là lại muốn ở một mình sao? Mà không, nhưng đây không phải chuyện bình thường mà là chuyện liên quan đến bố của cậu ấy mà… Thế rồi tôi bỗng nhận ra rằng từ xưa đến nay, tôi chưa bao giờ thấy Eun Hyung đối mặt với vấn đề gì cả.
Từ hồi tiểu học đến giờ, Eun Hyung vẫn luôn là người phù hợp với lời khen ‘Trở thành tấm gương cho người khác’ nhất. Cậu ấy vừa tốt bụng vừa thành thật, không chỉ học giỏi mà làm cái gì cũng xuất sắc, đã thế còn đối xử thân thiện với tất cả mọi người.
Có lẽ vấn đề lớn nhất mà Eun Hyung từng phải đối mặt chỉ là một vài sự cố không thể kiểm soát được của mấy đứa trong lớp vào mỗi kỳ dã ngoại hay đi tham quan mà thôi.
Có nghĩa là, tôi hoàn toàn không biết khi phải đối mặt với những tình huống áp lực thì Eun Hyung sẽ hành xử như thế nào. Khi vừa nghĩ đến đây thì lồng ngực tôi lại càng trở nên bức bối. Như thể trái tim của tôi đang bị xiềng xích siết chặt lại vậy.
Tôi đã được Eun Hyung an ủi rất nhiều lần rồi, ấy thế mà khi Eun Hyung rơi vào tình cảnh này thì tôi lại chẳng thể nói câu nào cả.
Nếu được thì tôi muốn nói với Eun Hyung như thế này. Cũng giống với những điều tôi từng nói với Yoo Cheon Young, rằng tớ có thể ở bên cạnh cậu được không, rằng chỉ cần cậu thấy ổn thì tớ rất muốn làm thế, rằng tớ lo lắng cho cậu nhiều lắm.
Tôi cứ lo nghĩ một lúc rồi cuối cùng mới mở miệng nói.
“Này, Eun Hyung à.”
Nhưng tôi còn chưa kịp nói hết câu thì Eun Hyung đã quay ra nhìn tôi, vừa nở nụ cười vừa nói. Đây đúng là câu trả lời cho những gì tôi đang định nói ra.
“Không cần đâu. Cậu nhanh về nhà đi.”
“Hả?”
“Chắc cậu mệt lắm. Cậu chưa ngủ gần 30 tiếng đồng hồ rồi còn gì.”
Vậy sao? Tôi cắn môi. Nghĩ lại thì đúng là hôm qua tôi khó chịu với chỗ ngủ lạ nên tỉnh dậy khá sớm thật, tính ra cũng bằng tầm đấy.
Nhưng tôi hoàn toàn không cảm thấy mệt một chút nào. Đang định hỏi lại xem cậu ấy có ổn không thì Eun Hyung lại nói.
“Đừng lo cho tớ.”
Và lần này tôi mới thực sự ngậm chặt miệng lại.
Chặn lại từ gốc luôn rồi. Cái gì mà đừng lo cho tớ, làm gì có ai từ chối thẳng thừng như vậy đâu chứ?
Khi tôi đang buông thõng vai và nhìn xuống đất thì ngay lúc này.
“Eun Hyung à, tớ đói quá.”
Câu nói này chẳng phù hợp với hoàn cảnh chút nào. Tôi trợn tròn mắt nhìn sang bên cạnh thì lại thấy Joo In trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt ra thì chẳng khác gì so với ngày thường, cậu ấy vừa vắt chân vừa thản nhiên nói vậy.
Ngay khi chạm mắt tôi, cậu ấy nháy mắt một cái rồi lại quay ra nhìn Eun Hyung và nói.
“Mẹ mới Yeo Ryung cũng đói lắm đó, nhưng mà bây giờ về nhà thì lại không có ai cả. Người lớn trong nhà đi Đài Loan hết rồi mà.”
“À.”
“Nếu cứ để hai người về nhà như thế này thì thế nào cũng nhịn đói đi ngủ đó, mà lúc dậy thể nào cũng đói tiếp cho mà xem.”
Nghe vậy, không chỉ tôi mà đến cả Yeo Ryung cũng cứng mặt lại.
Cái gì vậy, sao từ bệnh viện tới đây người nào cũng nói vậy thế? Chúng tôi có yếu ớt đến mức chỉ cần nhịn một bữa cơm là ngỏm luôn đâu, thế mà từ bệnh viện đến giờ lúc nào cũng ăn với ăn. Tôi đang nghĩ vậy thì lại vì lời nói tiếp theo của Eun Hyung mà ngẩng đầu lên.
“Vậy cứ vào nhà tớ ăn một bữa cơm cái đã. Ăn xong rồi thì tớ lại đưa về.”
“Hả? A, không cần. Không cần làm vậy đâu mà.”
Tôi hoảng sợ nói. Cứ đà này thì chúng tôi sẽ biến thành những đứa vô liêm sỉ dám mè nheo với một người vừa gặp chuyện lớn và còn được người ta cho ăn mất.
Tôi đang định từ chối ngay lập tức thì lại nhìn thấy vẻ mặt của Joo In và thay đổi suy nghĩ. Chẳng lẽ Joo In nói vậy là vì chúng tôi? Nhưng sao cậu ấy biết nói vậy sẽ thuyết phục được Eun Hyung cơ chứ?
Khi tôi còn đang cứng người thì Eun Hyung đã ngay lập tức bảo chú lái xe thay đổi hướng đi. Chiếc xe to lớn này rẽ ngoặt một cách êm ái và hoàn toàn không gây ra một tiếng động, sau đó bắt đầu quay lại con đường ban nãy.
***
Trong gian nhà riêng mà Eun Hyung và Yoo Cheon Young hay ở, trừ vài loại quần áo bị vứt vung vãi trước tủ giày ra thì chỗ nào cũng sạch sẽ. Eun Hyung nhặt nhạnh mấy thứ đó và ném vào thùng giặt, sau đó ngay lập tức vào phòng để lấy mấy cái chăn ra.
“Mọi người đều mệt rồi, nên ai buồn ngủ quá thì cứ nằm xuống đây đi. Để tớ đi nấu ăn cái đã.”
Và rồi cậu thậm chí còn trải mấy cái chăn xuống sàn rồi mới đi vào phòng bếp. Phải đến lúc nghe thấy tiếng bát đĩa lách cách vang lên trong bếp thì tôi mới bừng tỉnh lại.
Tôi đờ đẫn đứng nhìn mấy cái chăn trên sàn. Đúng là trông chúng rất êm ái và tôi cũng rất mệt, nhưng tôi hoàn toàn không muốn nằm xuống một chút nào.
Yeo Ryung với tôi ngồi trên sofa, còn Eun Ji Ho và Joo In thì ngồi dưới sàn. Yoo Cheon Young ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, lại vừa nhìn xuống sàn vừa bất động như thể đã biến thành tượng đồng. Tôi lo lắng nhìn cậu ấy.
Đúng là cậu ấy thậm chí còn không thể ngủ nổi cơ mà, sao lại kiên quyết muốn về nhà chứ? Tôi liếc nhìn vào trong bếp. Vì Eun Hyung muốn về nhà ư?
Nếu vậy thì tại sao Eun Hyung lại muốn quay về nhỉ? Với tính cách bình thường của cậu ấy thì cậu ấy sẽ muốn ở cạnh Cheon Young chứ, sao có thể quay về một mình được.
A, không biết nữa. Tôi đang vò rối xù tóc mình lên thì lại nhìn thấy điều khiển TV được đặt ngay bên cạnh mình. Tôi có ý định bật TV lên theo thói quen nhưng rồi lại khựng lại.
Cũng không khó để đoán chủ đề đang được cập nhật từng phút từng giây trên TV hiện tại là gì. Vì ca phẫu thuật đã thành công rồi nên bây giờ tất cả mọi người sẽ chú ý xem khi nào hai người họ mới tỉnh. Và còn tò mò không biết bọn họ có tỉnh không hay là cứ tiếp tục hôn mê sâu như vậy nữa.
Tôi nhăn mặt một hồi rồi ngay lập tức quay đầu nhìn Joo In. Nếu cứ không nói gì như thế này thì tôi sẽ bị bầu không khí tĩnh lặng nuốt chửng mất thôi.
“Joo In à.”
Cậu ấy đang lấy chăn đắp nửa người dưới và ôm hai chân mình lại, nghe vậy mới quay ra nhìn tôi.
“Vâng, mẹ ạ.”
“Sao con tự nhiên lại nói tới chuyện ăn uống? Bọn mẹ cũng đâu có kêu đói đâu.”
Phải đến lúc này Yeo Ryung mới quay ra nhìn về hướng này và khẽ gật đầu một cái.
Joo In chớp chớp mắt rồi thản nhiên trả lời.
“Mẹ, nhưng đúng là mẹ muốn đến căn nhà này đúng không?”
“À, ừ. Nhưng mà…”
Nhưng mà mẹ không thuyết phục nổi mà. Tôi đang định nói vậy thì ngay lúc này.
“Mẹ không thể nói với Eun Hyung là mẹ lo cho cậu ấy hay muốn ở cạnh cậu ấy đâu.”
Tôi nhíu mày lại, sau đó hỏi.
“Hử?”
“Cứ nhìn Eun Hyung ngày thường xem. Nếu có chuyện gì tốt xảy ra thì cậu ấy sẽ rất khó xử, nhưng ngược lại nếu có chuyện xấu thì cậu ấy lại khá bình tĩnh.”
Tôi nghe cậu ấy nói vậy nhưng vẫn không hiểu gì và chỉ nghiêng đầu. Đôi mắt màu vàng của Joo In liếc nhìn về phía phòng bếp, cậu ấy nói tiếp.
“Mẹ phải tỏ ra ngoan cố và yêu cầu những thứ không đỡ được cơ. Bảo là mẹ đói lắm, nhờ cậu ấy nấu ăn cho, như vậy ấy. Eun Hyung là kiểu người đã quen làm cho người khác rồi, nếu có ai đó làm gì cho mình thì cậu ấy sẽ cảm thấy áp lực.”
“À.”
Dù vẫn còn hơi lưỡng lự nhưng tôi đã hiểu đại khái rồi. Một người không hề lung lay trước sự lo lắng như cậu ấy sẽ không nói hai lời mà quay đầu xe ngay khi thấy chúng tôi nói mình đói. Tôi gật đầu.
Và rồi chúng tôi chẳng còn chuyện gì để nói nữa nên chỉ chìm vào im lặng. Tiếng cắt đồ ăn trên thớt vẫn vang lên đều đặn trong bếp. Tôi cứ co mình ôm chăn và đờ đẫn nhìn về hướng đó, rồi dần cảm thấy buồn ngủ trong âm thanh có nhịp điệu ấy.
Và khi cảm thấy mệt mỏi thì tôi ngủ thiếp đi ngay lập tức. Ngủ sâu như thể tôi vừa trượt chân ngã xuống vực vậy.
Tôi chẳng biết mình đã ngủ được bao lâu. Khi tôi mở mắt dậy vì nghe thấy tiếng ồn thì sự tĩnh lặng cùng với tiếng thớt vang lên đều đặn đã biến mất hoàn toàn, thay vào đó chỉ có cảm xúc mãnh liệt cùng với bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp mọi nơi.
Tôi còn chưa kịp chớp mắt thì nhận ra tình hình này có hơi kỳ lạ, thế là tôi ngay lập tức bỏ chăn xuống và ngẩng đầu lên.
Tôi nhìn về hướng đó và thấy ngay Eun Hyung với Yoo Cheon Young.
“…Thế nên nếu cậu muốn quay lại đó thì cứ đi một mình đi. Tôi có vài việc chưa làm ở nhà. Tôi sẽ mang đồ dùng đến cho cậu, không cần phải lo.”
Eun Hyung nói vậy với giọng nói hơi kiềm chế, cậu ấy nhắm chặt mắt lại rồi lại mở mắt ra, sau đó nói tiếp.
“Tôi không muốn quay lại bệnh viện. Dù làm vậy tôi cũng thấy có lỗi với chủ tịch.”
“Chúng ta không biết khi nào ông ấy sẽ tỉnh lại mà.”
Giọng nói của Yoo Cheon Young nghe vẫn rất bình tĩnh. Vẻ mặt nhợt nhạt của cậu ấy có hơi đáng lo, nhưng khi thấy cậu ấy không quá tuyệt vọng thì tôi cũng nhẹ lòng hơn.
Khi tôi vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay lúc này.
“Cậu có ở đó là được rồi còn gì. Dù tôi không tới đó đi nữa.”
“Nhưng mà…”
Eun Hyung ngắt lời Yoo Cheon Young rồi lại nói tiếp.
“Tôi sẽ cảm thấy rất có lỗi nếu mình không có mặt ở đó khi chủ tịch tỉnh. Nhưng dù không có tôi thì vẫn sẽ có phu nhân, anh Geon với anh Shin cũng sẽ tới sớm thôi, và người thân của ông ấy cũng sẽ có mặt ở đó nữa. Thế nên dù không có một người như tôi thì…”
“Nhưng khi bố cậu tỉnh, nếu người có mặt ở đó là người khác chứ không phải là cậu thì còn ý nghĩa gì nữa đâu.”
Khi Yoo Cheon Young nói vậy với giọng nói trầm lặng, dường như tôi có thể thấy tia lửa nhỏ bé loé lên trong đôi mắt xanh lục của Eun Hyung.
Và rồi lúc này, cậu ấy mới cao giọng nói.
“Cheon Young à, tôi đã bao giờ bắt cậu phải đến chỗ này chỗ kia chưa? Chỉ lần này, mỗi lần này thôi. Tôi—”
“Vậy cậu trả lời cho tôi một chuyện đi.”
Yoo Cheon Young ngắt lời Eun Hyung, giọng nói của cậu ấy vẫn trầm tĩnh đến phát hoảng. Và rồi câu hỏi của cậu ấy khiến tôi như nín thở.
“Sao từ nãy đến giờ, cậu không hề nói đến chuyện bố của cậu sẽ tỉnh lại thế?”
“A…”
Eun Hyung đang định nói gì đó thì lại ngậm miệng lại. Đôi mắt xanh sắc bén của Yoo Cheon Young nhìn thẳng vào cậu ấy, miệng nói tiếp.
“Cứ như kiểu cậu hoàn toàn không mong đợi ông ấy sẽ tỉnh lại vậy.”
“Này, Yoo Cheon Young. Sao cái gì cậu cũng nói được thế? Sao có thể…”
Eun Ji Ho nói chen vào như vậy, nhưng ngay khi nhìn thấy vẻ mặt của Eun Hyung thì ngay lập tức cứng mặt lại. Và đúng là gương mặt của Eun Hyung đang chuyển màu trắng bệch như một trang giấy trắng.
Phải đến lúc này, tôi mới nhận ra lý do tại sao trừ một lần nhắc tới chuyện của mẹ Eun Hyung ra thì cậu ấy vẫn luôn duy trì vẻ mặt yên bình. Và tại sao cậu ấy vẫn luôn bận bịu đi đây đi đó thay vì kiên nhẫn chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật.
Nhưng mà tại sao? Tôi lẩm bẩm. Chờ đợi và cầu mong ông ấy tỉnh lại đâu phải chuyện gì kỳ lạ đâu. Tại sao Eun Hyung lại buông tay ngay từ khi chưa có kết quả phẫu thuật như vậy chứ?
Lúc này, Eun Hyung hít sâu một hơi và ngay lập tức cười một tiếng. Tôi nghi ngờ mắt mình một hồi lâu.
Và rồi cậu ấy nói tiếp.
“Cậu muốn nghĩ thế nào cũng được.”
“Kwon Eun Hyung.”
Eun Hyung mặc kệ tiếng gọi trầm thấp của Yoo Cheon Young và cáu kỉnh ngắt lời với một giọng nói run rẩy.
“Tôi… sẽ không tranh cãi xem chủ tịch có tỉnh lại hay không. Tôi tin rằng chủ tịch rồi sẽ tỉnh lại thôi. Như ban nãy tôi nói rồi đấy. Thế là được rồi, không phải sao?”
Và ngay lúc này. Đôi mắt trầm lắng của Yoo Cheon Young nhìn xuống sàn nhà một lúc, rồi cậu ấy lắc đầu.
“…Không.”
Gương mặt của Eun Hyung nhăn chặt lại.
“Gì cơ?”
“Khi bố của cậu và bố của tôi gặp tai nạn, tôi đã nghĩ như thế này.”
Và rồi lời nói tiếp theo của cậu ấy khiến tôi trợn tròn mắt và nín thở.
“Có khi lần này… sẽ đến lượt nhà tôi.”
Ngay khi cậu ấy nói xong thì cả phòng chìm trong bầu không khí tĩnh lặng nặng nề. Eun Hyung bất thình lình nhăn mặt lại và nổi đoá lên.
“Yoo Cheon Young! Sao cậu có thể nói vậy hả?”
“Lần trước nhà tôi đã gặp may rồi. Nếu vậy thì có lẽ lần này nhà tôi sẽ gặp vận rủi, mà không, như vậy cũng công bằng thôi… Tôi đã nghĩ vậy đấy.”
Phải đến khi Yoo Cheon Young nói thế với gương mặt nhợt nhạt thì tôi mới biết cậu ấy không hề nói tuỳ tiện một chút nào. Bởi vì suốt lúc ở bệnh viện Yoo Cheon Young vẫn luôn nghĩ vậy nên mới bất động và không di chuyển như bức tượng đồng như thế.
Tôi đang đờ đẫn ngồi đó thì lại vì giọng nói của Eun Hyung mà bừng tỉnh lại. Đôi mắt lộ rõ tơ máu của cậu ấy nhìn chằm chằm vào Yoo Cheon Young, và rồi cậu ấy kêu lên.
“Không đâu, không thể là cậu. Không thể là bố của cậu được.”
Cậu ấy vừa nhăn mặt lại vừa nghiến răng và bật ra từng chữ.
“Lần này người mất người thân vẫn sẽ là tôi mà thôi. Tôi… trong tình cảnh như thế này, tôi chưa bao giờ…”
“Kwon Eun Hyung.”
“Tôi chưa bao giờ, không đánh mất bọn họ cả…”
Lời nói cuối cùng của cậu ấy đã biến thành một lời tự giễu.
Vẻ mặt của Yoo Cheon Young ngay lập tức thay đổi, cậu ấy còn chưa kịp nói gì thì tiếng vỗ tay từ đâu đó đã xen giữa hai người bọn họ.
Tất cả chúng tôi đều quay đầu lại và nhìn về nơi vang lên tiếng vỗ tay đó. Ai ai cũng đang tập trung vào sự việc hỗn loạn này nên còn không nhận ra đã có người nào đó bước vào nhà từ bao giờ.
Dưới mái tóc vàng không quá mượt, nhìn là biết được nhuộm, là gương mặt toả ra khí chất vui vẻ không hề giống Yoo Cheon Young một chút nào. Có lẽ chỉ có dáng mắt là giống Yoo Cheon Young mà thôi.
“Gì thế này, anh chỉ ghé qua nhà trước khi đến bệnh viện thôi, thế mà có chuyện gì đây?”
Đây là anh trai thứ hai của Cheon Young, Yoo Shin.
Từ nãy đến giờ Eun Hyung vẫn luôn nhìn Cheon Young với ánh mắt phẫn nộ, và phải đến lúc này mới quay ra nhìn Yoo Shin. Nhưng khác với tính cách lịch sự thường ngày của mình, cậu ấy thậm chí còn không cúi đầu chào.
Yoo Shin cũng chẳng để tâm mà chỉ nói tiếp.
“Thể nào Yoo Geon lại bảo có chuyện gì đó xảy ra nên bảo mình ra đây xem thử.”
Tôi nghe vậy mà mặt mày cứng đờ lại. Yoo Geon? Anh ta là thầy bói hay gì đó à? Mới hạ cánh xuống đất mẹ chưa đến một tiếng đồng hồ mà anh ta đã dự tính được tình hình ở đây rồi sao?
Và ngay lúc này, Eun Hyung đang đứng yên đó rốt cuộc cũng di chuyển.
Cậu ấy chỉ khẽ cúi đầu một cái để chào Yoo Shin, sau đó xoay người và đi ra ngoài cửa.
Eun Hyung xỏ bừa một đôi giày và ngay lập tức bước ra ngoài, thậm chí còn đóng sầm cửa lại. Có lẽ vì tiếng đóng cửa quá lớn nên tai tôi bị ù đi một lúc lâu.
Tôi vừa sờ tai mình vừa chớp chớp mắt vì không thể tin nổi những chuyện vừa xảy ra. Eun Hyung không chỉ hét lớn với Cheon Young và không chào người lớn tuổi hơn mà còn đóng sầm cửa lại và bỏ ra ngoài nữa ư?
Tôi và Yeo Ryung ngẩn ngơ một hồi rồi lại quay ra nhìn nhau. Và rồi chúng tôi cũng nhanh chóng chạy ra ngoài cửa để đuổi theo cậu ấy.
-HẾT QUYỂN 7-