Eun Hyung nói vậy xong rồi cuối cùng cũng bắt đầu khóc nức nở. Và chuyện này khiến cả tôi lẫn Yeo Ryung đều rơi vào trạng thái hoảng loạn.
Phải làm sao đây? Một con chim đen không biết là quạ hay chích choè kêu cạc cạc ngay trên đầu chúng tôi, còn Yeo Ryung và tôi chỉ biết quay ra nhìn nhau và tỏ vẻ luống cuống.
Đúng là chúng tôi nghĩ Eun Hyung nên thành thật với cảm xúc của bản thân mình hơn thật, nhưng ai mà ngờ được cậu ấy lại đột nhiên bộc lộ thế này chứ. Sau một hồi lơ mơ không biết phải làm gì, chúng tôi cuối cùng cũng vươn tay ra và quyết định vỗ nhẹ vào tay và lưng của cậu ấy.
Giờ sao nữa? Tớ cũng chịu. Chúng tôi đang nhỏ giọng nói vậy với nhau thì ngay lúc này, một tiếng ‘phụt’ vang lên ngay giữa chúng tôi.
Khi ngẩng đầu lên, chúng tôi ngay lập tức thấy đôi mắt của Eun Hyung nheo nheo lại. Gương mặt của cậu ấy vẫn nhợt nhạt như trước, nhưng biểu cảm lại vui vẻ đến mức trông như kiểu cậu ấy đang khóc ra nước mắt chỉ vì trời lạnh mà thôi.
Tôi và Yeo Ryung ngơ ngẩn một lúc, còn cậu ấy lại hào hứng nói.
“Các cậu thật là, tớ có phải trẻ mẫu giáo đâu. Sao lại ngỡ ngàng thế?”
Phải đến lúc này, hai đứa tôi mới khó khăn thoát ra khỏi trạng thái hoảng loạn kia. Đúng vậy, thực ra cậu ấy khóc chỉ để đùa chúng tôi phải không? Ngay khi tôi nghĩ vậy thì lại có thêm một giọt nước mắt chảy dài trên mặt Eun Hyung khiến cả hai đứa chúng tôi đều cảm thấy khiếp sợ.
Eun Hyung vừa lau nước mắt với vẻ mặt thản nhiên vừa nói.
“Đúng là lạ thật đấy. Tớ có buồn đâu, sao lại chảy nước mắt nhỉ?”
Thấy vậy, cả hai chúng tôi đều tỏ ra hoảng hốt và lần lượt hét lên.
“Không đâu, không kỳ lạ tí nào, nên cậu cứ khóc đi! Đừng để ý đến bọn tớ.”
“Đúng rồi đấy, đ, để tớ đi lấy giấy nhé?”
Chúng tôi cứ làm loạn lên như vậy một lúc rồi lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn về phía mình nên mới quay đầu lại.
Đằng kia là mấy người còn lại trong tứ đại thiên vương, bọn họ đang nhìn về hướng này như đang nhìn thấy UFO hạ cánh xuống trái đất. Đặc biệt là vẻ mặt của Yoo Cheon Young và Eun Ji Ho cực kỳ đáng xem.
Đằng sau bọn họ, Yoo Shin đang vừa vung vẩy chìa khoá xe vừa tiến đến, anh ta đột nhiên hỏi một câu.
“Eun Hyung à, bọn anh định quay lại bệnh viện đây, em có…”
Anh ta đang nói dở thì lại nhìn thấy Eun Hyung, thế là vẻ mặt của anh ta cũng trở nên kỳ quái như đám người tứ đại thiên vương. Khó hiểu thật. Anh ta lẩm bẩm như vậy và dừng bước, sau đó bỗng dưng bắt đầu nhìn chằm chằm vào Yeo Ryung.
Cái gì thế này? Tôi vừa nghĩ vậy vừa lắng tai nghe Yoo Shin nói.
“Cheon Young bảo cô bạn xinh đẹp này đáng sợ lắm, mà lúc nó bảo vậy thì anh không tin một tí nào.”
Hả? Tôi đang nheo mắt lại thì Yoo Shin đã nói tiếp với vẻ mặt nghiêm túc không ai bằng.
“Nhưng mà… Anh không ngờ lại đáng sợ đến mức làm Eun Hyung nhà chúng ta khóc được luôn cơ.”
Ơ kìa, hình như người này vừa đi ra đã hiểu lầm gì đó rồi thì phải. Tôi đang lờ đờ đứng đó thì Yeo Ryung bên cạnh tôi mới giật bắn mình và bắt đầu biện minh.
“Kh, không phải vậy đâu! Em không làm cậu ấy khóc, mà không, là em làm cậu ấy khóc sao? Chẳng lẽ em vừa kích thích bản năng ếch xanh của cậu ấy à?”
Thấy bộ dạng vừa nắm tóc vừa nói vậy của Yeo Ryung thì rõ ràng là cô ấy thực sự tin thật rồi, thế nên tôi mới lên tiếng can ngăn. Không phải, Ban Yeo Ryung, không phải đâu. Và rồi Eun Hyung bên cạnh tôi cũng nở một nụ cười nhợt nhạt và nói.
“Không đâu, Yeo Ryung à. Cậu không có làm tớ khóc.”
Dù đang nói vậy nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má Eun Hyung như trước, nên lời nói của cậu ấy chẳng có sức thuyết phục gì cả.
Bầu không khí trở nên hỗn loạn vì sự xuất hiện của tứ đại thiên vương và Yoo Shin, và một lúc sau, sự tĩnh lặng nghiêm trang mới quay về với chúng tôi. Dù lời nói của Yoo Shin vẫn mang ý đùa cợt, nhưng ánh mắt anh ta nhìn Eun Hyung lại vô cùng dịu dàng.
Lúc này, Eun Hyung lấy tay lau dòng nước mắt vẫn chưa biết đường dừng lại và nói tiếp.
“A, lạ thật đấy. Sao mãi mà không dừng vậy trời?”
Yoo Shin xen vào, vẫn với vẻ mặt tươi cười như trước.
“Không lạ đâu, cứ khóc đi. Cứ nghĩ là mình đã nhịn khóc từ bé rồi, bây giờ thoải mái khóc bù cũng được.”
“Cái gì vậy ạ, đây có phải trò chơi tích điểm đâu.”
Thấy Eun Hyung nở nụ cười nhợt nhạt, Yoo Shin cũng nở nụ cười theo, nhưng rồi vẻ mặt của anh ta bỗng nhiên thay đổi. Anh ta vừa hất cằm chỉ vào xe của mình và hỏi.
“Em muốn thế nào, Eun Hyung? Ở nhà, hay là quay lại bệnh viện với bọn anh?”
“Em…”
Vẻ tươi cười ngượng ngạo trên mặt Eun Hyung lại trầm xuống. Thế rồi bầu không khí xung quanh chúng tôi cũng dần trở nên nặng nề.
Nhìn vẻ mặt của cậu ấy, Yoo Shin tối mặt nói.
“Dù bây giờ rất khó khăn, nhưng anh cũng không bắt ép em đến đó. Em ở nhà cũng được. Nhưng mà… anh sợ em sẽ bỏ lỡ một giây phút quan trọng. Sợ em sau này sẽ hối hận.”
Yoo Shin chạm vào mái tóc vàng hơi rối của mình và ngập ngừng nói vậy, thế là Eun Hyung đang nhìn chằm chằm vào anh ta cuối cùng cũng nói một câu.
“Anh, em ấy mà.”
“Ừ.”
“…Chỉ cần em mong muốn thứ gì thì chắc chắn sẽ không đạt được nó. Thế nên.”
Eun Hyung vừa cụp mắt vừa lặng lẽ nói tiếp.
“Em mới nghĩ, mình thà không có mặt ở vị trí đó còn hơn.”
“……”
“Em sợ nếu lại có chuyện gì đó xảy ra thì đó cũng sẽ là do lỗi của em. Thế nên em không thể đi được. Em… không muốn có thêm bất hạnh nữa.”
Lúc này, Yoo Shin đứng khoanh tay nghe Eun Hyung nói rồi bỗng nhiên bước về phía trước. Khi Eun Hyung đang nhìn anh ta với ánh mắt bối rối thì anh ta bỗng vươn tay ra và vỗ nhẹ lên vai Eun Hyung.
Không chỉ tôi mà cả Yeo Ryung lẫn tứ đại thiên vương đều nhìn về phía đó như thể nếu có chuyện gì đó xảy ra thì chúng tôi rất sẵn sàng kéo Eun Hyung đi chạy trốn.
Trong bầu không khí căng như dây đàn, giọng nói trầm thấp của Yoo Shin vang lên.
“Eun Hyung này.”
“Vâng.”
“Em sợ đến thế cơ à? Còn anh ấy à.”
Anh ta đang nói với chất giọng không thể dịu dàng hơn như vậy rồi bỗng nhiên vươn tay véo hai má Eun Hyung. Và rồi anh ta lắc má Eun Hyung như thể cậu ấy đã biến thành một con búp bê, vừa lắc vừa nói.
“Anh còn sợ bị bố mắng nếu bố tỉnh dậy mà nhận ra anh không đưa em tới đó hơn đây này!”
Sao mày không nghĩ cho anh gì cả thế? Hả? Cái thằng này, uổng công hồi bé anh chiều chuộng mày như thế. Không phải anh là người nuôi mày lớn hả…
Giọng điệu giả vờ của anh ta khiến biểu cảm của tôi cũng dần nguội xuống. Trời ạ. Lúc này, Eun Hyung vẫn đang bị véo má và lắc trái phải, cậu ấy bối rối nói.
“A, anh.”
“Cứ làm như đây là vận rủi trong mấy trận đấu bóng chày ấy, đâu ra cái kiểu em đi thì sẽ không tỉnh còn em không đi thì sẽ tỉnh hả? Em là Diêm Vương à? Tử thần? Sao đó lại là lỗi của em được?”
Thế là mặt Eun Hyung ngay lập tức tối sầm xuống.
Lúc này, Yoo Shin cuối cùng cũng bỏ má Eun Hyung ra và lại đặt tay lên vai cậu ấy. Cử chỉ của anh ta lúc này còn mềm mỏng hơn cả ban nãy.
Thế rồi anh ta nói.
“Em muốn làm thế nào thì làm.”
“……”
Eun Hyung cắn môi mấy lần nhưng không thể nói gì cả mà chỉ cụp mắt xuống. Thế rồi Yoo Shin lại phì cười một tiếng và lại vừa véo má Eun Hyung vừa lắc lắc. Anh ta nói.
“Ôi giời ơi, thời khắc quan trọng thế này mà còn để tâm đến người khác là thế nào hả, thằng nhóc ngây thơ này.”
Biệt danh ấy khiến vẻ mặt của Eun Hyung bỗng trở nên kỳ quái.
Mặt khác, vẻ mặt của của chúng tôi cũng kỳ quái y hệt thế. Nhóc ngây thơ? Cảnh này đúng là cảm động thật đấy, nhưng biệt danh đó thì có hơi…
Tôi nghe thấy Yoo Cheon Young và Eun Ji Ho đứng đằng sau đang nói chuyện với nhau.
“Thằng nhóc ngây thơ?”
“Ngây thơ muốn xỉu. Cậu ta là nhóc ngây thơ thì chắc tôi là thằng nhóc đáng yêu.”
“Ji Ho ạ, không có chuyện đó đâu.”
Nghe Joo In nhỏ giọng nói như vậy, tôi cũng thầm đồng ý trong lòng, và lúc này, Eun Hyung cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện.
Tất cả chúng tôi đều quay đầu nhìn về phía đó. Vì ban nãy vừa khóc xong nên vành mắt của cậu ấy vẫn đỏ bừng lên, và rồi cậu ấy vừa nở một nụ cười nhàn nhạt vừa nói.
“Vậy em cũng sẽ đến bệnh viện.”
Thế là Yoo Shin cũng vui vẻ cười và vươn tay vò rối tóc Eun Hyung. Yoo Shin ngay lập tức nắm cổ tay của Eun Hyung và kéo lên xe, còn chúng tôi đứng lại đó nhìn Eun Hyung với Yoo Cheon Young rời đi với vẻ hài lòng trên mặt.
***
Một lúc sau, tôi và Yeo Ryung nhận được một cuộc điện thoại và nhanh chóng chạy đến bệnh viện, và rồi chúng tôi bồn chồn mở cửa phòng bệnh ra.
“Có ai không ạ? Mình xin phép.”
Giọng nói của tôi vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng ngập tràn, nghe cứ như một vị khách không mời mà đến vậy. Thôi chết, lẽ ra tôi phải nói trước khi mở cửa ra chứ. Tôi vừa ôm nỗi hối hận muộn màng vừa quan sát phòng bệnh.
Không ngờ là trong phòng bệnh này vừa sáng sủa vừa rộng rãi, đúng là phòng đơn có khác. Khung cửa sổ rộng lớn là một điểm sáng, từ đây tôi có thể thấy khu vườn ở dưới bệnh viện cùng với quang cảnh của thành phố.
Và có một cô bé đang ngồi trên giường. Mái tóc màu đỏ rượu giống Eun Hyung của cô bé ấy dài dưới tai tầm 3cm và đang bay bồng bềnh, đôi mắt của em quả nhiên có màu xanh lục.
Bầu không khí trên người em người lớn đến mức nếu em đi học thì tôi xin thề là năm nào em cũng sẽ được bầu làm lớp trưởng, và trên môi em vẫn luôn nở một nụ cười trước sau như một.
Tôi nghĩ. Cô bé này là Kwon Eun mi.
Cô bé gập cuốn sách trong tay mình lại và để xuống, sau đó nói.
“Chào anh chị. Anh cũng đến nhỉ.”
“Anh đưa bạn của anh đến.”
Chúng tôi ngượng ngùng nói.
“Ch, chào em.”
“Rất vui được gặp em.”
Sau khi chào hỏi theo kiểu gượng gạo không ai bằng như thế, chúng tôi cho những hộp nước hoa quả mà mình mang tới để tặng em ấy vào tủ lạnh rồi ngồi xuống.
Cô em gái mà chúng tôi chưa bao giờ biết là có tồn tại của Eun Hyung không ngờ lại giống cậu ấy hơn cả tôi tưởng tượng. Như kiểu nếu có một hội nhóm nhà khoa học nào đó bí mật làm thí nghiệm và thay đổi giới tính của Eun Hyung thành con gái thì người đó sẽ trông giống như thế này vậy. Và hơn cả là em ấy có khí chất vừa trầm tĩnh vừa người lớn, cảm giác làm người khác tin tưởng ngay từ cái nhìn đầu tiên này giống y hệt Eun Hyung.
Dù có một đám người lạ kéo nhau vào phòng bệnh của mình nhưng trông em ấy chẳng có vẻ gì là ngỡ ngàng. Có lẽ từ bé tới giờ em chưa bao giờ gặp nhiều người cùng một lúc như thế này, thế là em mới nhìn chúng tôi với ánh mắt lấp lánh một lúc, khi chúng tôi còn chưa kịp nói gì thì em đã kêu lên.
“Á, chờ đã. Mọi người đừng nói tên ạ. Để em đoán thử được không?”
“Hả? Ừ, được rồi.”
Ngay khi tôi trả lời như vậy, em lại bật cười và lần lượt đoán tên chúng tôi. Hình như em đã nghe chuyện của chúng tôi nhiều lắm rồi thì phải.
Đặc biệt là lúc nhìn Yeo Ryung, mắt em sáng bừng mà nói.
“Chị thực sự rất xinh đẹp đó ạ.”
“Hử? Cảm ơn em.”
“Chị dùng son nước sao?”
Em vừa nói vừa lục lọi ngăn kéo bên cạnh mình, sau đó lấy ra một cuốn tạp chí và giơ một trang báo ảnh cho chúng tôi xem. Màu môi của chị giống màu này lắm ạ. Mép báo trông đã sờn cũ lắm rồi.
Phải đến lúc này, tôi mới thực sự cảm thấy em đúng là bệnh nhân đã nhập viện lâu ngày. Một cô bé khao khát được nói chuyện với bạn gái cùng tuổi.
Yeo Ryung nhìn xuống cuốn tạp chí kia rồi vừa vuốt tóc vừa nói.
“A, chị không dùng son nước đâu.”
“Thật ạ? Thế mà màu môi của chị vẫn như vậy à?”
“Nhưng mà hình như chị có thỏi này thì phải. Để lần sau chị mang cho em nhé?”
Nghe vậy, mặt của cô bé ngay lập tức sáng bừng lên. Em thích lắm ạ! Cô bé kêu lên như vậy, rồi lần này lại quay đầu ra nhìn tôi.
“Chị là chị Dan Yi đúng không ạ? Em nghe nhiều chuyện về chị lắm.”
“Vậy sao?”
“Vâng.”
Tôi dần trở nên ngượng ngùng. Sau một hồi gãi đầu, tôi mới hỏi vì thấy hiếu kỳ.
“Eun Hyung nói gì về chị thế?”
Thế là Eun Hyung ở bên cạnh đó bỗng tỏ ra hơi xấu hổ và tránh né ánh mắt của tôi. Cùng lúc đó, Eun Mi bắt đầu cười khúc khích.
“Anh của em nói gì ấy ạ?”
“Ừ.”
“Anh bảo là chị thực sự rất giỏi, thực sự rất đáng ngưỡng mộ.”
Ớ. Mặt tôi đỏ bừng lên. Tôi đã làm gì đáng để được khen ngợi như vậy đâu, khi quay ra nhìn thì tôi cũng thấy Eun Hyung quay đầu đi như thể đang rất bối rối.
Eun Mi lại quay ra nhìn Yeo Ryung và lặp lại.
“A, anh cũng nói về chị như vậy nữa. Hai người thật sự rất giỏi. Lúc nào cũng luôn luôn nỗ lực.”
“À.”
“Anh bảo có khi anh không làm được như thế.”
Khi nói vậy, chẳng hiểu sao Eun Mi lại nhìn Eun Hyung với ánh mắt xen lẫn sự chỉ trích. Hả? Tự nhiên làm sao vậy? Tôi đang nghiêng đầu thì ngay lúc này. Eun Mi đang nhìn chằm chằm vào Eun Hyung với đôi mắt xanh lục của mình thì bỗng nhiên mở miệng nói.
“Tết năm nay em cứ tưởng anh sẽ không tới.”
Nghe vậy, tôi lại bắt đầu cảm thấy bối rối.
Eun Hyung nói là cậu ấy vẫn chưa báo chuyện tai nạn cho em gái mình. Cậu ấy thậm chí còn nhờ y tá không cho em ấy mở TV lên. Có lẽ là Eun Hyung không muốn một cô bé đã ốm yếu về mặt thể chất lại phải nhận một cú sốc về mặt tinh thần nữa.
Nhưng em không biết tin tức về vụ tai nạn đó mà vẫn có thể đoán ra là Eun Hyung không tới được sao? Làm thế nào nhỉ? Tôi đang nghĩ vậy thì lời nói tiếp theo của em lại khiến tôi giật nảy mình.
“Tại anh không liên lạc với em.”
“……”
“Em cứ tưởng anh quên mất là em có tồn tại rồi.”
Thế rồi cô bé vừa cay đắng nở nụ cười vừa lẩm bẩm. Đến anh Cheon Young còn gửi tin nhắn chúc em năm mới hạnh phúc cơ đấy.
Lời nói của em khiến tôi ngỡ ngàng không chịu nổi. Tôi quay ra nhìn Eun Hyung bên cạnh đó với vẻ mặt trắng bệch.
Tôi cứ tưởng Eun Hyung cũng là người anh trai hoàn hảo đối với em gái của cậu ấy, cũng như cậu ấy vẫn luôn là một đứa con trai, một người lớp trưởng và một người bạn hoàn hảo vậy. Nhưng nghe em ấy nói vậy thì chẳng lẽ…
Rồi vẻ mặt của Eun Mi bỗng nhiên thay đổi. Biểu cảm của em lúc này khác hẳn với lúc em tươi cười và thoải mái nói chuyện với chúng tôi, và rồi em nói tiếp với gương mặt lạnh lùng và cứng nhắc.
“Bình thường anh vốn chẳng bao giờ gọi cho em, chỉ khi nào hứng lên thì anh mới đến tìm em và làm ầm lên trong vài tiếng đồng hồ rồi đi luôn, anh muốn cái gì đây?”
“……”
“Em có còn là người thân của anh không? Anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Bầu không khí hiện tại tĩnh lặng như băng đá. Tôi và Yeo Ryung quay ra nhìn nhau rồi lùi lại một bước.
Cái hố sâu thẳm đột nhiên xuất hiện giữa hai anh em họ như đã đảo lộn mảnh đất yên bình ban nãy, khiến chúng tôi không biết phải làm gì cả. Trong lúc này mà trên mặt Eun Hyung vẫn duy trì được vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Và rồi cậu ấy nói với chất giọng trầm tĩnh không khác gì ngày thường.
“Eun Mi này.”
“Vâng.”
Và rồi câu nói tiếp theo đó khiến vẻ lạnh lùng của Eun Mi dần đổ vỡ.
“Nếu khoẻ lại thì em muốn làm gì?”
Bầu không khí lại trở nên tĩnh lặng.
Trước mặt một Eun Mi đang nhìn lên với vẻ mặt như không thể nói gì nổi, Eun Hyung chậm rãi cúi người xuống và đặt hai tay lên giường của Eun Mi, sau đó hỏi với một giọng nói dịu dàng.
“Em có gì muốn làm sau khi khoẻ lại không?”
Đến tận lúc này mà Eun Mi vẫn tiếp tục giữ im lặng với vẻ mặt ngỡ ngàng. Phải đến một lúc sau em mới mở miệng nói, trong giọng nói ấy có thể nghe thấy rõ sự run rẩy.
“Sao anh lại nói thế? Lúc trước anh chưa từng…”
“Hử?”
“Anh chưa từng nói đến chuyện này mà.”
“……”
Thấy Eun Hyung không nói gì, giọng nói của Eun Mi lại càng lớn dần.
“Khi khoẻ lại thì em muốn làm gì, muốn đi đâu, anh chưa từng hỏi em những chuyện đó. Như kiểu anh tin là em không thể khoẻ lại vậy!”
“……”
“Thế nên em vẫn luôn tự an ủi bản thân mình, lúc nào cũng thế.”
Khi nói vậy, chẳng hiểu Eun Mi đã rưng rưng nước mắt từ lúc nào. Nhìn thấy dáng vẻ ấy khiến trái tim tôi đập nhanh hơn.
Cách khóc của cả Eun Hyung lẫn Eun Mi đều không giống sông chảy hay mưa rơi, mà có điểm giống một toà thành đã đứng sừng sững quá lâu và bây giờ mới bắt đầu sụp đổ. Chỉ những người đã luôn chống chọi với sự nhẫn nại không ai có thể tưởng tượng nổi mới có thể khóc kiểu đó mà thôi. Thứ đang rơi xuống trên giường kia không phải là nước mắt mà là gạch đá.
Bộp, bộp bộp. Tiếng động nhỏ bé đó cứ kéo dài mãi, và lúc này, Eun Mi nắm chặt lấy bàn tay vẫn đang vô lực để trên giường của mình lại.
“Nhưng tự nhiên lại có chuyện gì thế này? Anh tìm đến đây cùng với bạn của anh rồi đột ngột nói những lời đó…”
“Eun Mi à…”
Eun Mi mặc kệ giọng nói xót thương của Eun Hyung. Cô bé vừa liên tục lắc đầu vừa hét lên.
“Từ khi nào mà anh tin vào những điều đó vậy hả? Bây giờ em cũng chẳng quan tâm xem anh có tin hay không nữa.”
Eun Mi vừa nói vậy vừa giơ chăn lên và trùm lên đầu mình, thế là Eun Hyung nhanh chóng chuyển động và đặt tay mình lên bàn tay của Eun Mi.
Tôi cảm thấy gượng gạo như thể mình đang xem một cuốn album ảnh gia đình mà chưa được cho phép vậy. Có lẽ Yeo Ryung và tứ đại thiên vương cũng có cảm giác giống tôi, bọn họ lẳng lặng hất cằm chỉ ra cửa.
Lúc này, giọng nói của Eun Mi lại vang lên.
“Dù anh có tin hay không thì em vẫn sẽ hạnh phúc. Em vẫn luôn khó khăn tin tưởng vào điều đó bằng bất cứ giá nào. Thế mà một người chưa bao giờ đóng góp vào niềm tin đó như anh tự nhiên lại tới đây và hỏi em là nếu khoẻ lại em sẽ làm gì ư? Anh là cái gì chứ?”
“……”
“Với em, anh không có tư cách đó!”
Eun Mi hét lên như vậy xong rồi lại tiếp tục trùm chăn lên đầu. Nghe thấy tiếng khóc đến nghẹt thở vang lên bên trong chăn, tôi cảm giác như đang có ai đó bóp chặt trái tim mình vậy.
Phải đến lúc này tôi mới nhận ra một điều đã bị không gian rộng rãi và sáng sủa này che giấu đi mất. Dù nơi này sạch sẽ và thoáng mát đến mức nào thì suy cho cùng, nó vẫn chỉ là một phòng bệnh mà thôi.
Phòng bệnh này là chiến trường của Kwon Eun Mi. Từ lần đầu nhập viện hồi bé đến tận bây giờ, em vẫn luôn phải chiến đấu một mình. Giữa niềm tin rằng mình sẽ khoẻ lại và sự tuyệt vọng.
Và trong trận chiến đó, Eun Hyung chưa bao giờ đóng góp sức lực của mình. Thế nên tôi hoàn toàn có thể hiểu được tại sao Kwon Eun Mi hoàn toàn không thể chấp nhận được những lời nói đột ngột của Eun Hyung.
Khi tôi còn đang thở dài vì tiếc nuối thì ngay lúc này. Eun Hyung vẫn đang nhìn thẳng vào Eun Mi, cậu ấy bỗng nhiên mở miệng nói.
“Eun Mi này.”
“Không muốn nghe. Gì chứ, thật là! Đến tận lúc này rồi….”
“Anh từng nói mình ngưỡng mộ Yeo Ryung và Dan Yi.”
Lời nói của cậu ấy khiến Eun Mi trợn tròn mắt. Cả tôi lẫn Yeo Ryung cũng mở to mắt theo. Cậu ấy rốt cuộc đang muốn nói gì thế này? Tôi nắm chặt tay mình lại và chờ đợi câu nói tiếp theo.
Eun Hyung nói tiếp.
“Là vì hai người ấy giống em.”
“……”
“Anh chưa từng nghĩ em ngốc nghếch.”
Phải đến lúc nghe thấy giọng nói trầm thấp của Eun Hyung thì Eun Mi mới từ từ hạ chăn xuống. Dưới mái tóc hơi xù của em là một đôi mắt đỏ ửng.
Eun Hyung lẳng lặng nói.
“Không phải là anh mong em không khoẻ lại. Anh cũng tuyệt đối không nghĩ rằng em không thể khoẻ lại được.”
Eun Mi hổn hển hỏi.
“Vậy?”
“Anh là một người xui xẻo, vậy nên anh sợ phải tin em.”
Mắt Eun Mi mở lớn. Eun Hyung đan hai tay lại và nói tiếp.
“Lỡ đâu sự xui xẻo của anh lại chuyển qua em… Lỡ đâu vì vậy nên em không thể khoẻ lại được nữa, anh sợ lắm.”
Eun Mi nhìn Eun Hyung với ánh mắt đầy độc khí rồi kêu lên.
“Anh nói vớ vẩn cái gì vậy.”
Eun Hyung nhợt nhạt nở nụ cười và trả lời.
“Anh biết mà, vớ vẩn lắm đúng không? Nhưng anh thực sự nghĩ vậy đấy.”
Thế rồi Eun Mi bỗng nhiên im bặt. Thấy vậy, Eun Hyung lại tiếp tục mở miệng nói.
Và rồi tôi trợn tròn mắt.
“Anh viết trong giấy hướng nghiệp của mình là anh muốn làm bác sỹ.”
Bác sỹ ư, tôi chưa bao giờ nghe đến chuyện này.
Nghĩ lại thì Eun Hyung chưa bao giờ nói thẳng với chúng tôi là cậu ấy ghi gì trong giấy hướng nghiệp cả. Khi nghĩ đến tính cách công tâm của Eun Hyung vào ngày thường, chúng tôi cũng chỉ tưởng tượng ra cậu ấy làm nghề luật sư gì đó mà thôi.
Trong bầu không khí tĩnh lặng đó, Eun Hyung lại vươn tay ra và nắm lấy tay Eun Mi.
“Hôm nay anh đưa bạn của anh đến đây coi như để làm chứng. Làm chứng lời hứa của anh với em.”
“……”
“Eun Mi à, anh sẽ làm em khoẻ lại.”
Địch ý sôi sục trong đôi mắt xanh lục của Eun Mi dần dần tan biến. Eun Hyung lại càng nắm chặt lấy tay em hơn, giọng cậu ấy trầm thấp lặp lại.
“Ít nhất thì anh cũng sẽ không để em đấu tranh một mình. Anh cũng sẽ nỗ lực cùng với em.”
Eun Mi mếu máo nói.
“GÌ chứ, thật là…”
“Anh mong em khoẻ lại.”
Giọng nói của Eun Hyung lúc này làm chúng tôi nín thở lắng nghe. Chất giọng ấm áp của cậu ấy như làn sóng quét qua cả căn phòng bệnh tĩnh lặng này.
Eun Hyung kéo tay Eun Mi và để gần lên miệng mình, cậu ấy nói như đang cầu nguyện.
“Anh mong em sẽ thật hạnh phúc.”
“……”
“Thật đấy. Xin lỗi vì đã để em đấu tranh một mình suốt bấy lâu nay.”
Và rồi khi Eun Hyung vừa cụp mắt xuống vừa nói ‘Và anh cũng muốn trở nên thật hạnh phúc cùng với em’ thì Eun Mi mới ngay lập tức ôm lấy Eun Hyung và bật khóc.
Phải đến lần này thì chúng tôi mới quay ra nhìn nhau và thực sự lầm lũi rời khỏi phòng bệnh. Vì sợ sẽ gây ra tiếng động nên chúng tôi phải rón rén đóng cửa lại, sau đó mới dám dựa vào tường và bắt đầu nói chuyện với nhau.
Tôi là người nói đầu tiên.
“Nói thật thì tớ không hiểu tại sao Eun Hyung lại nghĩ tớ giỏi luôn ấy. Theo tớ thấy thì Eun Hyung giỏi hơn gấp trăm lần lận.”
Nghe vậy, Joo In hơi liếc vào trong phòng bệnh và trả lời tôi.
“Không đâu, con hiểu tại sao Eun Hyung lại nói thế.”
“Hả?”
Tôi nghiêng đầu.
“Học được nỗi tuyệt vọng còn đáng sợ hơn mẹ nghĩ đó. Cả mẹ lẫn Yeo Ryung, cả Eun Mi trong kia nữa, dù thế nào thì mọi người vẫn luôn cố gắng chống chọi và nỗ lực để có được hy vọng mà.”
“Ừm, không phải, mẹ thấy mình không so sánh được với Eun Mi đâu…”
Dù tôi có đi qua đi lại giữa các thế giới và trở thành chủ đề để làm phim Marvel thì cũng không thể được quay trong ‘Toàn cảnh con người*’ được đâu. Nghe tôi lưỡng lự nói vậy, Joo In cũng vừa nhún vai vừa đồng tình nói ‘Mẹ nói cũng đúng’.
(Toàn cảnh con người/Screening Humanity: Chương trình documentary của Hàn Quốc nói về cuộc sống của những con người bình thường nhưng cũng rất đặc biệt.)
Lúc này, Yeo Ryung đang đứng dựa người vào tường ngay cạnh đó thì bỗng dưng sụp xuống. Chúng tôi giật bắn mình và nhanh chóng kéo cô ấy.
“Gì vậy, Yeo Ryung à, cậu làm sao thế!”
“Này, Ban Yeo Ryung, có sao không?”
Nghe vậy, Yeo Ryung mếu máo trả lời.
“Không có gì, chỉ là, tớ thấy…”
Và rồi cô ấy rưng rưng nước mắt và lại úp mặt vào đầu gối, miệng nói.
“Rất áy náy…”
Ôi trời. Tôi ngồi xuống bên cạnh Yeo Ryung và ôm lấy cô ấy. Thấy vậy, Eun Ji Ho đứng bên cạnh đó cũng vò tóc mình lên với vẻ khó xử, còn Joo In chỉ vừa cười vừa thở dài.
Yeo Ryung cứ khóc nức nở đến mức không thể thở nổi, và không ngờ người làm cô ấy bình tĩnh lại lại là Yoo Cheon Young. Khi tôi vẫn đang ôm lấy Yeo Ryung, cậu ấy vỗ lên vai tôi để tôi quay đầu lại và nhìn thấy một cuốn tạp chí nào đó.
“Sao vậy?”
“Tạp chí du lịch. Ở trên bàn đấy.”
“À.”
Phải đến lúc này tôi mới nhận lấy cuốn tạp chí đó và bắt đầu từ tốn nói chuyện trước mặt Yeo Ryung.
Không lâu sau, khi Eun Hyung gọi chúng tôi vào thì chúng tôi đều đang lẳng lặng nở nụ cười. Eun Hyung nhìn chúng tôi một lượt rồi mới nghiêng đầu hỏi với vẻ ngờ vực.
“Mọi người làm sao thế?”
Nghe vậy, tôi giơ ngay cuốn tạp chí kia ra và đường hoàng nói.
“Eun Hyung à, bọn tớ đang lập kế hoạch đi du lịch.”
“Hả?”
Vẻ tươi cười trên mặt Eun Hyung có phần đổ vỡ. Chúng tôi đều giả bộ không biết và bắt đầu đặt tạp chí lên giường, sau đó chỉ chỗ này chỗ kia và giải thích cặn kẽ cho Eun Mi nghe.
Nghe chúng tôi nói chuyện, gương mặt vẫn còn vết nước mắt đã khô của Eun Mi nở một nụ cười rạng rỡ.