Chương 32. Đến khi người ấy vượt qua nỗi bất hạnh
Khu vườn bao quanh toà nhà này thật ra cũng không rộng đến thế.
Chưa đến mức chỉ cần liếc mắt qua là nhìn thấy cả khu vườn, nhưng chỉ cần rẽ vài vòng là có thể đi dạo được hết. Nhưng ngay khi nhìn thấy màu tóc đỏ ở đằng xa cả hai đứa chúng tôi đều đứng khựng lại ngay tại chỗ.
Với những bụi rậm phủ đầy tuyết trắng làm nền, Eun Hyung đang đứng dựa vào tường và nhìn xuống đất, trên mặt không có chút biểu cảm nào cả. Gương mặt ấy trầm tĩnh như thể đây không phải là con người vừa nổi điên lên ban nãy, nhưng lại rất phù hợp với nhiệt độ trong khu vườn này.
Tôi và Ban Yeo Ryung quay ra nhìn nhau rồi tỏ vẻ vô cùng khó xử.
Thà cậu ấy cứ khóc lên thì chúng tôi có thể lấy cớ an ủi để nói vài ba câu, nhưng nếu cậu ấy đã tự kiềm chế lại và đeo lớp vỏ bọc cứng cáp này lên rồi thì chúng tôi còn có thể nói gì đây? Tôi cuối cùng cũng nhớ đến giả thiết mà mình từng nghĩ tới từ lúc còn ở bệnh viện.
Không phải Eun Hyung không cần chúng tôi đấy chứ? Chữ nhân (人) phải có hai người đứng dựa vào nhau thì mới được gọi là nhân chứ, nhưng nếu Eun Hyung đã quen với việc một mình chống chọi với mọi khó khăn như vậy thì có phải chúng tôi ngược lại đang cản trở cậu ấy không?
Dù gì thì cậu ấy cũng sẽ quay lại và nở một nụ cười dịu dàng không khác gì ngày thường thôi, có khi chúng tôi nên quay về và chờ cậu ấy tự điều chỉnh lại tâm lý rồi quay lại sau thì hơn.
Tôi vừa nghĩ đến đó thì ngay lúc này.
Có một nhà xe cách không xa chỗ chúng tôi và Eun Hyung đứng lắm, và cũng có một chiếc xe được đỗ ở bên ngoài chứ không vào trong. Trên xe không có tuyết phủ nhiều, chứng tỏ chiếc xe này chỉ vừa mới được đỗ ở đây thôi.
Xung quanh đó, có tầm ba, bốn người đàn ông mặc Âu phục đen đang đi đi lại lại và hút thuốc với nhau. Bọn họ vừa làm vậy vừa liếc về hướng Eun Hyung, có vẻ bọn họ đã nhận ra là Eun Hyung có mặt ở đây rồi.
Họ quen biết nhau sao? Nếu vậy thì tất nhiên bọn họ phải nói những lời thương tiếc khi nghe tin tức về vụ tai nạn rồi, ấy vậy mà mấy người đó lại tránh xa Eun Hyung và liếc nhìn cậu ấy bằng ánh mắt khó chịu như thể đang khinh bỉ cậu ấy.
Thế rồi một người trong số đó nói một câu khiến tôi trợn tròn mắt.
“Nhìn xem, biết ngay là thằng nhãi đó vẫn tươi tỉnh mà. Lúc ở bệnh viện nó còn là người xung phong về nhà đầu tiên nữa.”
Biết ngay là vẫn tươi tỉnh? Tôi và Ban Yeo Ryung đều nhăn mặt lại.
Chúng tôi quay ngoắt đầu ra nhìn Eun Hyung.
Người kia nói lớn như vậy rõ ràng là để Eun Hyung nghe thấy, nhưng người trong cuộc là Eun Hyung vẫn không có biểu cảm gì trên mặt cả. Đôi mắt xanh lục của cậu ấy chỉ lặng thinh nhìn xuống đất khiến tôi càng ngày càng cảm thấy bức bối. Phải nói gì đó thôi!
Trong lúc này, đám đàn ông kia vẫn tiếp tục xì xào với nhau.
“Dù thế nào thì chủ tịch cũng chăm sóc cậu ta cơ mà, đúng là thằng nhãi vô ơn…”
“Không, không phải chỉ thế đâu. Chỉ có mình chủ tịch bị tai nạn thì thôi không nói, nhưng đến cả bố cậu ta cũng bị đang hôn mê mà cậu ta còn có bộ dạng đó.”
“Thì chẳng thế còn gì? Thằng máu lạnh.”
Lời nói cuối cùng của mấy người đó khiến tôi hít sâu vào một hơi. Sau một hồi nắm chặt tay lại, tôi quay ngoắt đầu ra nhìn Yeo Ryung. Quả nhiên là Yeo Ryung cũng nổi điên không kém gì tôi, cô ấy cắn chặt môi đến mức nó chuyển thành màu trắng bệch, đôi mắt trợn ngược đang nhìn chằm chằm vào đám đàn ông kia. Trông như kiểu cô ấy sẵn sàng xông tới và nắm lấy cổ áo bọn họ ngay lập tức vậy.
Và tôi cũng vậy đấy. Nếu bạn đã nhìn thấy Eun Hyung ở trường ít nhất một lần thì sẽ không thể nói những lời như vậy đâu, mà không, chỉ cần nghe cậu ấy nói chuyện với Cheon Young ban nãy là được! Mấy người này biết cái quái gì về Eun Hyung chứ?
Ngay lúc này, bọn họ lại nói tiếp.
“Cũng đúng, nghe nói lúc mẹ bị tai nạn cậu ta có chảy một giọt nước mắt nào đâu, mà hồi đó mới có sáu, bảy tuổi thôi đây.”
“Gì cơ? Thật sao?”
Đến lúc này thì mặt tôi đã chuyển màu trắng bệch.
Bọn họ biết Eun Hyung nghe được mà vẫn nhắc đến vụ tai nạn của mẹ cậu ấy ư? Ngay trong lúc bố của cậu ấy cũng rơi vào tình trạng này nữa.
“Mấy người làm trong nhà chính hầu như đã ở đây mười mấy năm rồi, mấy anh muốn nghe thì tôi cũng nói cho nghe. Thấy bọn họ bảo lúc đầu ai cũng thấy cậu ta đáng thương nên cố đối xử tốt, nhưng thấy cậu ta không khóc một lần nào nên cũng hết thương tiếc luôn. Không hiểu cậu ta là ma quỷ hay gì nữa.”
A. Tôi có thể hiểu lý do tại sao những người đàn ông này hành xử như thể có một giới hạn vô hình nằm giữa bọn họ và Eun Hyung. Cũng hiểu tại sao bọn họ lại cảnh giác nhìn Eun Hyung thay vì nói những lời an ủi cậu ấy.
Xét đến thái độ của mẹ Yoo Cheon Young ở bệnh viện hay cách Yoo Geon và Yoo Shin đối xử với Eun Hyung thì có vẻ cậu ấy khá được yêu thương, nhưng tình thương ấy chỉ giới hạn trong gia đình của Yoo Cheon Young mà thôi.
Trong mắt những người làm thuê trong tập đoàn Bal Hae, Eun Hyung chỉ là một đứa trẻ may mắn được sống nhờ trong nhà họ mà thôi. Hơn nữa đứa trẻ này còn có phản ứng như vậy khi nghe tin sếp của họ bị tai nạn, thế nên bọn họ ngờ vực nhân phẩm của Eun Hyung cũng phải thôi.
Nhưng mà thế thì sao chứ? Tôi cắn chặt môi. Nhắc đến chuyện của mẹ Eun Hyung ngay trước mặt cậu ấy vào tình huống này là một hành động độc ác còn gì.
Lúc này, cuộc đối thoại của mấy người đàn ông nọ bắt đầu rẽ ngoặt sang một hướng mà chúng tôi không ngờ tới. Bọn họ bỗng dưng đổi chủ đề.
“Nếu lần này chủ tịch không tỉnh lại thì phải làm sao đây nhỉ?”
“Tôi có một người bạn chơi chứng khoán, cậu ta nói phần trăm cổ phần sở hữu tập đoàn Bal Hae của gia đình này cũng không cao đến thế đâu.”
Người đàn ông lọ lắc cổ tay và vẩy thuốc lá xuống, sau đó nói tiếp.
“Trong ba đứa con trai thì đứa út vẫn đang vị thành niên, hơn nữa chỉ có mỗi Yoo Geon là có ý định tham gia vào việc kinh doanh. Nhưng mà cậu ta còn trẻ vậy thì gay to rồi đấy, nghe nói cuối năm ngoái mới lên được vị trí giám đốc điều hành thôi.”
“Thế nên tôi mới hỏi phải làm sao đấy còn gì?”
“Không biết nữa, khả năng cao là phải chuyển quyền điều hành cho người khác thôi.”
Tôi lại nhíu mày. Tôi không hoàn toàn hiểu hết được, nhưng với kinh nghiệm xem phim truyền hình mỗi sáng thì tôi có thể hiểu được lác đác chỗ này chỗ kia.
Có nghĩa là, hình như gia đình nhà Yoo Cheon Young sẽ phải từ bỏ chức vị sở hữu tập đoàn Bal Hae, nếu đây là phim truyền hình thì không phải đây là đoạn kịch tính nhất sao? Mà đã thế thì đây chắc chắn không phải chuyện gì tốt đối với cả Yoo Cheon Young lẫn gia đình cậu ấy rồi.
Một người đàn ông chỉ vào Eun Hyung và hỏi.
“Vậy thằng nhóc đó thì sao?”
“Người ta nói nhà giàu có sụp đổ thì vẫn cầm cự được ba năm nên chắc sẽ không bỏ cậu ta đâu. Cậu ta là bạn của cậu út mà.”
Người đàn ông thản nhiên nhún vai rồi lại nói.
“À, nhưng mà cậu ta còn có một đứa em nữa.”
Tôi nheo mắt lại. Sao lại nhắc tới chuyện đó ở đây?
Tôi tất nhiên cũng biết là Eun Hyung có một cô em gái.
Nhưng bản thân cậu ấy còn cố gắng nhắc tới em ấy trước mặt chúng tôi càng ít càng tốt, nếu tôi không được Joo In nói cho vào hôm thử thách can đảm thì có khi đến giờ vẫn ngu ngơ không biết gì ấy chứ. Quả nhiên là khi liếc nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Yeo Ryung đang nhíu mày lại và hiện rõ vẻ ‘Là vậy sao?’ trên mặt.
Tôi lại quay đầu ra. Dù sao thì những người này cũng đã quen biết Eun Hyung lâu lắm rồi, thế nên bọn họ biết tới sự tồn tại của em gái cậu ấy cũng không có gì lạ cả.
Nhưng sao bọn họ cứ phải nhắc tới điều đó vào lúc này chứ?
“Con bé đó bị bệnh hiếm đấy. Cái gì ấy nhỉ? Hội chứng… thực bào máu… gì đó thì phải.”
“À, tôi cũng nghe tới cái tên đó rồi.”
“Đúng vậy, tóm lại là theo tôi biết thì con bé đó cứ ra viện rồi lại nhập viện vì căn bệnh ấy, còn bây giờ thì phải nhập viện lâu dài luôn rồi, tại bệnh bị biến chứng.”
Nhìn những người đàn ông đó nói chuyện với một vẻ mặt thản nhiên khiến tôi càng cảm thấy căm ghét, nhưng mặt khác, phải đến lúc này tôi mới nhận ra tại sao cứ đến ngày lễ Tết là Eun Hyung lại biến đi đâu mất. Cũng hiểu tại sao cậu ấy lại quen thuộc với đường đi trong bệnh viện đến vậy.
Bởi vì Eun Hyung luôn luôn ở lại đó vào mỗi kỳ nghỉ. Cùng với cô em gái bị bệnh nên không thể ra khỏi bệnh viện của cậu ấy, Kwon Eun Mi.
Tôi cắn môi. Những người đàn ông kia vẫn nói tiếp.
“Nghe nói là tiền chữa bệnh cũng không ít đâu, nếu tập đoàn Bal Hae không trả hộ thì không phải cậu ta sạt nghiệp rồi sao?”
“Cũng chẳng oán trách ai được cả. Ngay từ đầu chủ tịch đã ban ơn cho cậu ta và trả viện phí hộ rồi, thế mà bố cậu ta còn làm chủ tịch bị tai nạn cơ đấy.”
“Với tình cảnh của cậu ta thì tôi cũng muốn đồng tình lắm đấy, nhưng mà nhìn vẻ mặt đó thì thôi khỏi.”
“Nói thật thì từ đó đến giờ cậu ta may mắn lắm rồi.”
Mặt khác, Eun Hyung nghe rõ từng câu từng chữ mà bọn họ nói nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổi. Chỉ có một lúc cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn bọn họ khi nghe thấy câu ‘cậu ta may mắn’ mà thôi. Tôi có thể đoán được cậu ấy đang có tâm trạng như thế nào.
Cái gì mà may mắn chứ, ai may mắn?
Tôi không thể tưởng tượng nổi nếu rơi vào tình cảnh của Eun Hyung thì bản thân tôi sẽ hành xử như thế nào. Tôi có thể trưởng thành giống y như cậu ấy sao? Chắc chắn là tôi sẽ đổ hết tội lên đầu ai đó mà tôi không biết rõ, vừa oán hận họ vừa không thể làm gì được, và cuối cùng sẽ tự phá huỷ cuộc đời mình. Bởi vì đó là cách đơn giản nhất để chống chọi mỗi khi gặp phải hoàn cảnh bất hạnh.
Nhưng Eun Hyung thì không làm thế. Cậu ấy vẫn ăn uống đầy đủ, vẫn đến trường, vẫn chăm sóc người khác và học hành chăm chỉ. Cậu ấy vẫn thành thật vượt qua từng khó khăn trong cuộc đời mình mà không cảm thấy bất công. Đến mức cậu ấy thường xuyên được khen ngợi là ‘Người làm gương cho những người khác’.
Tôi cứ nghĩ đó là do bản tính trời sinh của cậu ấy, nhưng chẳng lẽ không có lúc nào cậu ấy muốn từ bỏ tất cả ư?
Cậu ấy đang cố hết sức để cứu bản thân mình. Sao bọn họ có thể chỉ vào mặt cậu ấy và nói cậu ấy ‘may mắn’ được chứ?
Tôi lại quay đầu nhìn Yeo Ryung. Chúng tôi nhìn rõ được tâm trạng của nhau chỉ qua ánh mắt, thế là cả hai đứa cùng gật đầu, sau đó không nói gì mà ngay lập tức tiến lên phía trước.
Eun Hyung vẫn đứng dựa vào tường từ nãy đến giờ, khi thấy chúng tôi đang bước đến với vẻ mặt bi tráng thì mới ngỡ ngàng nói.
“Dan? Yeo Ryung? Các cậu làm gì ở đây…”
Chúng tôi không để ý mà chỉ thản nhiên bước qua cậu ấy và dừng lại ngay trước mặt những người đàn ông kia. Bọn họ nhìn tôi, có lẽ là nhìn Yeo Ryung, rồi đồng loạt tỏ ra đờ đẫn.
Đến tận khi đầu thuốc lá trên tay người đàn ông kia dần rút ngắn lại và rơi lên cổ tay anh ta rồi mà anh ta vẫn đang ngẩn ngơ nhìn chúng tôi. Thế rồi anh ta vừa phủi tay vừa hét lên thất thanh ‘Đau đau đau đau’.
Tôi chỉ chờ đến lúc này và ngay lập tức nói.
“Này mấy ông chú, làm ơn xin lỗi vì những gì các người vừa nói trước mặt Eun Hyung đi.”
“Gì cơ?”
“Mấy người vừa bảo Eun Hyung may mắn hay gì đó còn gì, nếu đặt các chú trong hoàn cảnh của Eun Hyung thì có còn nói vậy được không? Đừng có ăn nói tuỳ tiện về cuộc đời của người khác.”
Ngay khi tôi nói xong thì vẻ mặt của mấy người đàn ông đó đều thay đổi. Vài người trong đó còn tỏ vẻ khó chịu nữa.
Một người tiến lên đằng trước và hỏi.
“Cô là ai? Sao lại đi ra từ căn nhà đó…”
“Không, chờ đã.”
Người đàn ông bên cạnh đó ngăn anh ta lại. Thế rồi hắn nhỏ giọng thì thầm.
“Là bạn của cậu út đấy.”
Ngay khi nghe thấy vậy, bọn họ bắt đầu tỏ ra bực bội. Cứ như thể chúng tôi là bọn đầu gấu gọi bè gọi hội ra không bằng. Trong khi chính mấy người mới là kẻ gây sự đấy chứ.
Tôi cắn chặt môi rồi lại nói tiếp.
“Làm ơn xin lỗi Eun Hyung đi. Có chuyện gì tốt thì thôi không nói, đây cậu ấy còn gặp chuyện như vậy mà mấy người còn…”
Và rồi Yeo Ryung ở bên cạnh tôi ngay lập tức mở lời.
“Với cả mấy chú này, từ nãy mấy giờ mấy chú cứ bảo cậu ấy đáng thương này nọ để giả vờ làm người tốt, nhưng tôi thấy mấy chú mới là kẻ máu lạnh đấy chứ?”
Cô ấy công kích bọn họ với giọng nói lạnh lùng cùng ánh mắt cũng sắc bén không kém. Bọn họ thấy chúng tôi vừa bắt bọn họ xin lỗi vừa kêu bọn họ là kẻ máu lạnh, thế là mặt mũi ai trông cũng như kiểu vừa bị nắm thóp.
“Cái gì cơ?”
“Trước mặt một người có bố vừa gặp tai nạn, các chú lại nhắc tới vụ tai nạn của mẹ cậu ấy và em gái của cậu ấy, thế rốt cuộc mấy người muốn thế nào?”
“Không, không phải vậy đâu, cô bé…”
Có lẽ vì nhận ra chúng tôi là bạn của cậu út nhà họ nên thái độ của họ cực kỳ mềm dẻo. Nhưng họ hình như không định suy ngẫm về lời chúng tôi nói và cũng chẳng cảm thấy ăn năn một chút nào.
Bọn họ quay đầu liếc nhìn Eun Hyung, sau đó thản nhiên nói như thể cậu ấy đã trở thành một con bù nhìn.
“Mấy cô bé không biết đâu, trông chúng tôi thế này thôi chứ đã làm việc ở gia đình này từ 10 năm trước rồi đấy. Thế nên chúng tôi cũng sẽ biết một vài điều về bạn của hai cháu mà hai cháu không biết thôi.”
“Chỉ là những điều bọn này biết khác với những điều hai cháu biết thôi mà. Không cần tức giận đến mức đó đâu.”
“Đúng rồi đấy. Nhưng mà việc này đâu chỉ xảy ra vài ba lần, bây giờ gặp chuyện mà phản ứng của cậu ta vẫn vậy đấy thôi.”
Yeo Ryung lại nổi điên lên.
“Phản ứng của Eun Hyung làm sao? Như nào!”
“A, như bây giờ cháu cũng thấy rồi đấy, cậu ta không khóc…”
“Không khóc cái là mấy người có thể đứng cạnh rắc muối vào vết thương được à?!”
Ngay khi Yeo Ryung không chịu lùi bước thì đám đàn ông kia cũng bắt đầu nổi cạu. Một người trong số đó vừa nhăn mặt vừa hỏi.
“Ê này, cô bé. Cháu nói vậy cứ như kiểu bọn này là người xấu ấy nhỉ. Người phải chăm sóc con cái nhà khác mà không phàn nàn nửa câu là chúng tôi đấy chứ.”
“Người chăm sóc cậu ấy là bố của Cheon young mà.”
Nghe tôi nhỏ giọng nói chen vào một câu như vậy, đám đàn ông quay ngoắt đầu ra và hung dữ nhìn tôi.
Hic, tôi lùi lại một bước. Mình không nên đứng ra sao? Thật ra Eun Hyung cũng không mong đợi chúng tôi ra mặt mà. Mà không, cũng tại bọn họ cố tình để cậu ấy nghe những lời quá đáng đấy chứ…
Mấy người này rõ ràng là đang muốn chọc ngoáy Eun Hyung. Thế mà trong lòng bọn họ vẫn nghĩ ‘Bởi vì cậu ta không khóc’, ‘Hình như cậu ta không nhận ra tình hình hiện tại, bọn này chỉ đang giúp cậu ta thôi’ và tự coi hành động của mình là đúng đắn. Càng nghĩ vậy, tôi càng cảm thấy khó chịu và không thể bỏ qua chuyện này được nữa.
Dù vậy nhưng chuyện bị ba, bốn người đàn ông lạ mặt nhìn trừng trừng cũng đáng sợ lắm. Cả tôi lẫn Yeo Ryung đều lùi lại một bước, và ngay lúc này, một bàn tay vươn ra từ đằng sau và nắm lấy hai đứa chúng tôi.
Khi giật bắn mình quay đầu lại, tôi và Yeo Ryung đồng thanh kêu lên.
“Eun Hyung à.”
Eun Hyung đang đứng đó với một vẻ mặt mệt mỏi. Với sắc mặt như sắp bị tử thần bắt được như vậy, không ngờ là khi nhìn chúng tôi, cậu ấy vẫn cố nở một nụ cười giống bình thường.
Eun Hyung nói với chất giọng chẳng khác gì mọi ngày.
“Quay về thôi, Yeo Ryung. Dan Yi.”
Ngay khi Yeo Ryung đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Eun Hyung thì cậu ấy lại nhỏ giọng bổ sung thêm.
“Trời lạnh lắm.”
Thực ra là cậu ấy đang muốn nói ‘Như vậy là đủ rồi’.
Nghe vậy, đám đàn ông kia đều tỏ vẻ nhẹ nhõm. Cũng đúng, chúng tôi không chỉ là bạn của sếp của bọn họ mà còn là một đám học sinh thò lò mũi xanh, cãi cọ với chúng tôi cũng chẳng phải trải nghiệm vui vẻ gì đối với bọn họ cả.
Thế ngay từ đầu đừng có nói những lời như vậy chứ. Khi tôi còn đang giương mắt nhìn bọn họ thì đám người đó đã đồng loạt quay người và chạy biến đi đâu đó rồi.
Trong lúc này, tôi chỉ có thể nghe thấy tiếng chân giẫm lên tuyết cùng với tiếng chim hót. Và cuối cùng khi tứ phương đã yên tĩnh trở lại thì Eun Hyung mới bình tĩnh hỏi.
“Sao cả hai người cậu đều ở bên ngoài? Trời lạnh thế này cơ mà.”
Tôi là người mở lời trước.
“Thì, bọn tớ định đưa cậu về…”
Và rồi tôi vừa nhìn theo bóng lưng của đám đàn ông đã chạy biến kia vừa nói tiếp.
“Bọn tớ nghe thấy hết rồi. Xin lỗi.”
Eun Hyung không hỏi xem chúng tôi nghe thấy gì cả. Cậu ấy chỉ lẳng lặng gật đầu, sau đó liếc mắt quan sát vẻ mặt của hai chúng tôi rồi nói.
“Không sao.”
“Gì cơ?”
“Các cậu biết rồi cũng không sao. Không phải tớ cố tình không nói ra. Chỉ là…”
Eun Hyung nói đến đây thì tự nhiên ngậm miệng lại và tỏ vẻ khó xử.
Chỉ là? Tôi đang chờ cậu ấy nói tiếp thì ngay lúc này. Yeo Ryung vẫn chưa thể hạ hoả từ ban nãy nên hai bờ vai vẫn nhấp nhô lên xuống, cô ấy khó khăn thở ra một hơi rồi bỗng nhiên vươn tay ra và nắm lấy tay Eun Hyung.
Eun Hyung ngạc nhiên quay ra nhìn cô ấy.
“Yeo Ryung?”
“Cậu không cần khóc cũng được.”
“……”
Đôi mắt của Eun Hyung hơi mở lớn. Tôi cũng trợn tròn mắt theo.
Yeo Ryung thở hổn hển và bật ra câu ‘Cậu không cần khóc cũng được’ với gương mặt đỏ bừng, đúng là rất khác với những câu an ủi thường thấy.
Không phải khi an ủi những người như Eun Hyung thì chúng tôi thường nói ‘Cậu khóc cũng được’ sao? Tôi lẳng lặng nghiêng đầu. Lúc này, từng bông hoa tuyết nhỏ nhẹ bắt đầu rơi xuống trên vai chúng tôi.
Ngay lúc đó, Yeo Ryung giơ hai tay lên và kéo tay Eun Hyung lên trán mình, sau đó nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Cậu không cần khóc cũng được. Dù làm vậy thì cậu cũng không kỳ lạ một chút nào đâu.”
“……”
Ánh mắt của Eun Hyung dần trở nên tối tăm.
Yeo Ryung cắn chặt môi và bỗng dưng cao giọng hét lên.
“Mấy người đó thì biết cái gì chứ!… Bọn họ có phải người trong cuộc đâu.”
“…Yeo Ryung à.”
“Cậu đương nhiên là người buồn nhất chứ! Đây là chuyện của cậu mà. Nhưng mà chỉ vì cậu không khóc mà bọn họ làm như kiểu bọn họ còn buồn hơn, như kiểu chỉ có mình bọn họ là con người còn cậu thì không vậy.”
Không chỉ Eun Hyung mà ngay cả tôi cũng như ngừng thở. Và lúc này, Yeo Ryung lại nắm chặt lấy tay Eun Hyung thêm chút nữa.
Cô ấy nói với vẻ mặt tức giận.
“Dù bọn họ đang muốn giả vờ làm người tốt hay thực sự có khả năng đồng cảm với cậu đi nữa cũng không quan trọng. Nhưng nếu là người tốt thực sự thì sẽ không nói những lời như vậy trước mặt một người đang gặp khó khăn đâu!”
“……”
“Bọn họ coi bi kịch của người khác là cơ hội để chứng minh mình là người tốt, sao có thể kinh tởm đến mức đó được chứ?”
Yeo Ryung hét lớn lên như vậy, không hiểu vì lạnh hay vì phẫn nộ mà bờ má của cô ấy run lên lẩy bẩy. Eun Hyung lẳng lặng vươn tay ra và chạm lên bờ má của Yeo Ryung, và lúc này, Yeo Ryung lại ngẩng phắt đầu lên rồi nói.
“Thế nên cậu không cần khóc cũng được, Eun Hyung à.”
Trong khi Eun Hyung cứng đờ mà không nói gì nổi thì Yeo Ryung lại đều đều nói nốt.
“Không cần phải chứng minh nỗi buồn của cậu với bọn tớ. Dù cậu không làm vậy thì bọn tớ cũng đã biết rõ cậu là người như thế nào rồi.”
“……”
“Cậu vẫn luôn chứng minh cho bọn tớ rằng cậu là người như thế nào mà. Thế nên đừng tin lời bọn họ. Chỉ cần tin lời của bọn tớ thôi.”
Những lời Yeo Ryung nói ra với ngữ điệu tràn đầy lòng tin ấy cũng giống những lời mà ai đó từng nói với tôi.
Khi nghe vậy, chẳng hiểu sao Eun Hyung không tỏ ra yên tâm hay vui vẻ mà lại chỉ có vẻ mặt không biết phải làm thế nào như một đứa trẻ lạc đường. Nhận ra vẻ mặt của cậu ấy có gì đó kỳ lạ, tôi mới gọi cậu ấy.
“Eun Hyung ơi?”
Phải đến lúc này, Eun Hyung mới lắc đầu như thể vừa bị kéo ra khỏi một giấc mơ.
“Không…”
Thế rồi khi mở miệng nói, trên mặt của cậu ấy vẫn hiển hiện nỗi hoảng loạn như trước.
“…Tớ không nói đến em gái của tớ với các cậu.”
Eun Hyung nghỉ một nhịp rồi lại nói.
“Là vì sợ các cậu sẽ bảo tớ cứ khóc đi mà.”
Tôi và Yeo Ryung quay ra nhìn nhau với vẻ mặt ngờ vực.
Thấy chúng tôi như vậy, Eun Hyung phẩy phẩy tay và lấy tay còn lại che mặt mình. Cũng vì vậy mà chúng tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu ấy được nữa.
“Không phải, các cậu đừng hiểu lầm. Không phải là tớ không thích thái độ đó của các cậu đâu. Nếu thấy các cậu có chuyện buồn và cố gắng không khóc thì tớ cũng sẽ nói vậy thôi.”
Và rồi cậu ấy không nói gì một lúc. Ánh mắt của cậu ấy nhìn chằm chằm xuống mặt đất rồi lại hướng về phía chúng tôi. Và rồi cậu ấy khó khăn mở lời.
“Nhưng mà tớ, các cậu cũng biết rồi đấy… Xung quanh tớ toàn những người chỉ chờ đợi và mong chờ tớ khóc mà thôi.”
“……”
“Ở đâu cũng có những người chỉ coi tớ là người bình thường nếu tớ khóc. Còn nếu tớ không khóc thì sẽ nghĩ tớ là kẻ kỳ quái.”
Cậu ấy vươn bàn tay run rẩy ấn lên mắt mình, miệng vẫn chầm chậm nói tiếp.
“Nhưng mà, tớ, thật sự… chán ngấy chuyện đó.”
Tôi và Yeo Ryung quay ra nhìn nhau. Và rồi chúng tôi ngay lập tức vươn tay ra và nắm chặt lấy bàn tay còn lại của Eun Hyung.
Ngay lúc này, chúng tôi thấy một giọt nước mắt trong vắt chảy dài đằng sau từng kẽ tay đang che mặt của Eun Hyung. Ngay khi ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, chúng tôi có thể thấy một đôi mắt đỏ bừng đằng sau bàn tay đó.
Cảm giác như chúng tôi đã lỡ nhìn thấy gì đó mà chúng tôi không nên thấy, như một cuốn nhật ký được đặt trên bàn vậy. Khi tôi đang ngơ ngẩn như bị búa đánh vào đầu thì cậu ấy lại nói tiếp.
“Nhưng bây giờ tớ lại nghe cậu nói là tớ không khóc cũng được.”
Chẳng hiểu từ lúc nào, dòng nước mắt kia đã chảy xuống khuỷu tay của cậu ấy và rơi xuống đất. Trên mặt đất dần dần xuất hiện một vài dấu vết hình tròn nhỏ bé.
“Tớ không biết… mình phải làm gì nữa.”