Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 259

Trần nhà trông lạ quá.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi ngay khi mở mắt tỉnh dậy.

Tôi cứng đơ người, nhìn tờ giấy dán tường có hoa văn lạ lẫm hiển hiện trong ánh nắng bình minh rồi lại từ từ đảo mắt.

Yeo Ryung nằm bên cạnh tôi đang ôm lấy chiếc chăn bông mịn màu hồng sậm và nằm co quắp như một con tôm. Tôi cứ nằm yên đó một lúc rồi mới dựng người dậy, sau đó đắp chiếc chăn đã tuột xuống lên người cô ấy. Ban Yeo Ryung có cái thói quen ngủ trong cái lạnh như thế này đây, lỡ bị cảm thì sao?

Có lẽ vì thấy có động tĩnh nên Ban Yeo Ryung mới ‘ừm’ một tiếng và hơi nhíu mày lại. Tôi vươn tay day day phần trán của cô ấy cho đỡ nhăn, sau đó ngẩng đầu lên để quan sát xung quanh. Chiếc tủ to lớn bao lấy cả phòng như đang nhìn xuống chúng tôi. Phải đến lúc này tôi mới thở dài và chùng vai xuống.

Đúng vậy, chúng tôi đến nhà họ hàng của Yeo Ryung ở Gapyeong để đón Tết ở đây. Tôi vừa vuốt vuốt ngực vừa thầm lẩm bẩm.

“Phù, cứ tưởng mình bị xuyên sang không gian khác hay gì đó chứ.”

Vì cái câu ‘Trần nhà trông lạ quá’ là câu cửa miệng của những người bị xuyên không còn gì. Tôi nghĩ tới đó thì bỗng dưng nhận ra.

Mà không, sao mình lại nói như kiểu đây là chuyện của người khác vậy? Mình cũng bị xuyên không mà. Chỉ là không xuyên qua thế giới có rồng hay sử dụng phép thuật gì đó mà thôi, dù chuyện họ hàng thân thích vứt con cái lại để đi du lịch Đài Loan có hơi kỳ quái một chút nhưng vấn đề là thế giới này vẫn được xây dựng dựa theo hiện thực.

“……”

Tôi đặt hai tay lên chăn và ngồi ngơ ngẩn một lúc, sau đó ngay lập tức lấy ra chiếc khăn tắm khô mà chúng tôi vừa lục lọi và tìm thấy hôm qua.

“Đi tắm thôi…”

Có lẽ vì lâu rồi mới ngủ và thức dậy ở một nơi lạ lẫm như thế này nên tâm trạng của tôi đã hỗn loạn ngay từ buổi sáng sớm.

Tôi lờ mờ nhớ lại cấu trúc của ngôi nhà không quen thuộc này trong đầu, chạy tới chạy lui mãi thì cũng tìm được nhà vệ sinh ở phía cuối hành lang tầng 2. Trên đường tới nhà vệ sinh, tôi đi qua căn phòng ngủ của anh Yeo Dan. Cửa vẫn đóng.

Tôi vừa vặn tay nắm cửa nhà vệ sinh vừa nghiêng đầu nhìn về hướng đó một lúc.

Nhắc mới nhớ, anh Yeo Dan thức dậy rồi sao? Anh ấy cũng là kiểu người dậy sớm chẳng kém gì Yeo Ryung cả. Hôm nay tôi tỉnh sớm như vậy chỉ vì không ngủ sâu nổi ở một nơi xa lạ mà thôi.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa vặn tay nắm mấy lần. Phải đến lúc này tôi mới quay ra nhìn cửa và cố sức vặn tay nắm một lần nữa. Và ngay lúc này, lách cách, âm thanh mở cửa vang lên cùng với làn gió nóng và hơi nước bốc lên từ khe cửa… Hơi nước?

Tôi lơ đãng mở toang cửa ra rồi thì mới chợt nhận ra tình huống hiện tại. Ôi mẹ ơi! Tôi không thể thốt ra lời nào, cứ thế chẳng nói chẳng rằng mà đóng cửa lại.

Thế rồi tôi nháo nhào chạy ra hành lang và đi xuống cầu thang, vừa chạy vừa liên tục giật lấy tóc của mình. Tôi đây có phải cá vàng đâu, sao lại có thể quên béng mất chuyện ngày hôm qua cơ chứ!

“Anh Yeo Dan đã nói là sẽ dùng nhà tắm tầng trên rồi cơ mà…”

Như tôi vừa nói đấy. Căn nhà này có một nhà tắm ở tầng 1 và một nhà tắm ở tầng 2, hôm qua chúng tôi đã bàn nhau là để tôi với Yeo Ryung dùng phòng tắm rộng hơn ở tầng 1 còn anh Yeo Dan thì dùng cái trên tầng 2 rồi.

 Mà không, ít nhất thì anh ấy cũng phải chốt cửa vào chứ! Tôi vừa đánh vào lồng ngực vẫn còn đập liên hồi của mình vừa nhìn từng bậc cầu thang mà mình mới đi qua.

Thấy nhà vệ sinh tầng 2 vẫn đang chìm trong bóng tối, tôi lẩm bẩm.

“Chắc là anh ấy không biết mình mở cửa đâu nhỉ?”

Làm ơn không biết đi. Tôi thầm cầu nguyện trong lòng.

Nếu anh ấy biết thì sao? Chắc là anh sẽ lo lắng vì không biết người mở cửa vào là tôi hay Yeo Ryung nhỉ, thà tôi cứ chờ anh ấy ra ngoài rồi khai thật là ‘Em chưa nhìn thấy cái gì đâu’ có phải hơn không?

Tôi cứ suy nghĩ lung tung đến mức suýt nổ tung não thì ngay lúc này. Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng lách cách mở cửa và tiếng bước chân vang lên ngay sau đó. Còn có cả tiếng kẽo kẹt của sàn nhà và tiếng bàn chân ẩm ướt bước trên sàn gỗ trơn bóng nữa.

Anh Yeo Dan ngay lập tức xuất hiện trong bóng tối và chạm mắt với tôi.

Thật may là có lẽ vì nghĩ tới sự tồn tại của tôi ở đây nên anh mới mặc đầy đủ quần thể dục màu xám cùng với chiếc áo phông xám ngắn tay.

Anh choàng một chiếc khăn tắm trên cổ, tóc vẫn còn hơi ướt. Khi nhìn vào đôi mắt đen của anh, cả người tôi không động đậy nổi như con mồi đứng trước loài đi săn.

Anh Yeo Dan cứ nhìn tôi chằm chằm một lúc lâu, sau đó ngay lập tức nghiêng đầu. Lời nói tiếp đó của anh làm tôi lén thở phào nhẹ nhõm. Phù.

“Làm sao thế?”

“A, không có gì ạ. Chào buổi sáng, anh Yeo Dan.”

Tôi vừa nói vậy vừa ngượng ngùng nở nụ cười. Dù sao thì nếu anh nhận ra cửa nhà vệ sinh vừa bị mở he hé thì chắc sẽ không tỏ ra thản nhiên như thế này đâu, đúng không?

Dù tôi đang nở nụ cười nhưng có lẽ anh Yeo Dan vẫn nhận thấy vẻ gượng gạo trên mặt tôi nên mới hơi nhíu mày lại. Thế rồi anh dần tiến tới gần tôi.

Anh vừa bước xuống từng bậc cầu thang vừa bình tĩnh hỏi.

“Em mơ thấy cái gì không vui à?”

“Không, không có không có!”

Ngay khi tôi vội vàng hét lên thì anh Yeo Dan lại càng nhíu mày lại như đang ngờ vực. Dù vậy, tôi vẫn cố gắng phẩy tay để phủ nhận và vội vã quay người chạy mất.

Khi bước vào nhà vệ sinh tầng 1, tôi đóng mạnh cửa lại rồi dựa người lên khung cửa và thở hổn hển một hồi, sau đó tự nhiên tiến đến gần cái gương và đập đầu vào đó.

Bốp bốp, tôi vừa đập đầu mấy lần vừa khẽ lẩm bẩm.

“Hoá ra vì thế này nên mấy nhân vật trong phim mới hay đập đầu vào tường đây mà…”

Thử rồi mới thấy loại hành động này không làm tình trạng tinh thần của tôi ổn định hơn, nhưng lại là hình phạt vô cùng thích đáng với một đứa rác rưởi như tôi. Hoá ra đây chính là cảm giác của tội nhân khi nhận được sự trừng phạt đúng đắn đây sao?

A, thật là! Trí nhớ không tốt là một cái tội đấy! Đã ít tế bào não rồi thì mất thêm chút nữa cũng có sao đâu! Tôi vừa đập trán liên hồi vào gương vừa mếu máo như muốn khóc.

Tôi rất thích ở bên cạnh anh Yeo Dan dưới một mái nhà ngay vào buổi sáng sớm như thế này, nhưng ngoài đó ra thì buổi sáng hôm nay đúng là siêu tồi tệ, chẳng có việc gì tốt cả.

***

Sau khi tắm xong và mở cửa phòng tắm để ra ngoài, tôi lại được dịp giật mình ngỡ ngàng khi thấy anh Yeo Dan đang ngồi ngay trong phòng khách.

Tiếng cười đùa của những người trong TV như được pha trộn với tiếng chim hót bên ngoài nhà. Và rồi đôi mắt của anh Yeo Dan ngay lập tức đảo qua và nhìn về hướng này.

Anh ném cho tôi một lời chào hỏi mà ban nãy chưa kịp nói.

“Em dậy sớm nhỉ.”

“Vâng, bỗng dưng tỉnh thôi…”

Tôi vừa nói vậy vừa chạm vào mép khăn tắm trên đầu mình. Anh Yeo Dan nhìn vậy một lúc thì lại nói.

“Sẽ bị cảm đấy. Đi sấy tóc đi.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu.

“Ừm, thôi. Tiếng máy sấy ầm vậy sẽ làm Yeo Ryung tỉnh mất.”

“Dù gì cũng phải gọi nó dậy để ăn sáng.”

“Vẫn còn chút thời gian nữa mà anh.”

Tôi nói vậy và nhìn lên đồng hồ, đúng là mới có 7 giờ sáng mà thôi. Tôi chẳng biết giờ này nhà của Luda đã ăn sáng chưa, nhưng mà khi nào có người sang báo thì gọi cô ấy dậy cũng chưa muộn mà.

“Với cả hôm qua chơi hăng vậy thì mệt cũng đúng thôi.”

Tôi lại nói tiếp. Cái từ ‘hăng’ trong ‘hôm qua chơi hăng vậy’ chính là để chỉ trận cờ tỷ phú giữa chúng tôi với hai anh em Lukas và Luda.

Nguồn cơn là vì hôm qua Lukas với Luda thấy tập đặc biệt về điệp viên trên <Thử thách liều lĩnh> thì mới kêu là rửa tiền không phải thế, thế là tôi toát mồ hôi hột và liên tục nói lái sang là ‘Bọn họ đang nói tới cờ tỷ phú đấy’.

Nghe vậy, tự nhiên Yeo Ryung lại nói muốn chơi cờ tỷ phú, thế là cô ấy lục lọi ở đâu đó trong nhà và thực sự mang ra một bộ cờ tỷ phú với phiên bản khá lâu đời thật.

Thế rồi chúng tôi chơi tầm 5 ván, và hầu như lúc nào tôi cũng là người bị phá sản đầu tiên, có lẽ Lukas cũng không có khiếu kiếm tiền nên trận đấu này thực ra chỉ diễn ra giữa Yeo Ryung và Luda mà thôi.

Đến khi tôi đang ngủ gà ngủ gật vào 1 giờ sáng rồi mà Yeo Ryung với Luda vẫn đang chơi cờ tỷ phú với nhau, có lẽ phải đến 2 giờ họ mới ngủ. Nếu vậy thì tôi cũng có thể hiểu được tại sao cô ấy vẫn ngủ say cho đến tận giờ.

Tôi vừa nói vậy xong thì anh Yeo Dan cũng gật đầu tỏ ý đồng tình. Thế rồi anh tự nhiên lại dịch người ra và ngồi vào một góc trên sofa.

Sao vậy? Tôi lơ đãng nghĩ thế, và phải bây giờ mới chợt nhớ ra rằng mình còn chưa lau tóc mà đã ra đây nên có một việc cần phải làm.

Ngay khi tôi nhận ra điều đó thì anh Yeo Dan mới nói.

“Ngồi xuống đây.”

“Dạ?”

Tôi ngỡ ngàng một hồi. Rất hiếm khi anh Yeo Dan nói chuyện với ai đó với giọng điệu ra lệnh như thế. Bình thường anh sẽ chỉ hỏi ‘Xem TV với anh không?’ mà thôi.

Lời nói tiếp theo của anh lại khiến tôi hiểu ra lý do.

“Để anh lau tóc cho.”

“Thôi, không cần đâu ạ.”

Tôi vừa nói vậy vừa rón rén lùi lại. Chỉ vừa vài phút trước tôi vừa đập trán vào gương trong nhà vệ sinh để tự xám hối xong, bây giờ lại ngồi ngay bên cạnh anh Yeo Dan á? Thế thì một là tim tôi, hai là lương tâm của tôi, một trong hai thứ đó sẽ nổ tung mất.

“Bây giờ em nghĩ lại mới thấy đúng là mình nên đi gọi Yeo Ryung dậy.”

Tôi vừa cười haha vừa nói thế xong thì anh Yeo Dan mới nhướn mày. 

Éc, anh ấy nhận ra cái gì rồi sao? Tôi nhanh chóng xoay người và bước lên cầu thang thì ngay lúc này. Bộp, một bàn tay to lớn đặt lên bàn tay đang nắm lấy thành cầu thang của tôi. Cả người tôi cứng đờ lại, sau đó cót két quay đầu ra như một con robot bị hỏng.

Chẳng hiểu anh Yeo Dan đã tiến đến ngay sau lưng tôi từ lúc nào.

Ban nãy lúc bảo muốn lau tóc cho tôi thì khí chất trong mắt anh vẫn còn ôn hoà như bầu không khí buổi sáng sớm, ấy thế mà chẳng biết khí chất ấy đã đi đâu mất rồi, chỉ còn lại một đôi mắt cứng đờ đến lạnh lẽo khiến tôi khẽ hít vào một hơi. Tôi cảm thấy mình sắp nghẹn đến nơi rồi.

Anh Yeo Dan nói.

“Sao lại tránh anh?”

“Em, em có tránh đâu.”

“Thế sao lại nói lắp.”

“Kh, không nói lắp mà.”

Đôi mắt đen và lạnh lùng của anh Yeo Dan lại nhìn xuống tôi. Tôi cũng cụp mắt xuống và chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ đủ lớn để trốn vào.

Trên thế gian này chắc chắn là sẽ có một cái lỗ đủ lớn dành cho tôi thôi. Không thể bỏ cuộc được. Tôi vừa quyết tâm như vậy thì lại nghe thấy tiếng thở dài nhợt nhạt vang lên ngay bên tai mình.

Vai tôi nảy lên một cái, thế rồi tôi lén lút ngẩng đầu lên. Đôi mắt của anh Yeo Dan đã dịu đi giống như trước, anh hỏi tôi.

“…Em có biết máy sấy ở đâu không?”

“Nghĩ lại thì, không ạ.”

“Anh cũng không thấy đâu.”

“……”

“Ra đây.”

Thấy tôi cứ đứng đó mãi mà không nói gì, anh Yeo Dan mới kéo tôi đi. Tôi cũng chỉ chùng vai xuống mà bước từng bước theo sau anh. Để tôi ngồi xuống sofa rồi, anh mới bắt đầu lấy khăn vỗ nhẹ lên tóc của tôi.

Cả phòng khách chìm trong im lặng trong suốt khoảng thời gian đó. Tiếng nhạc và tiếng cười sảng khoái được bật nhỏ trong TV vẫn vang lên, nhưng cũng không đủ để phá vỡ sự tĩnh lặng này.

Tôi cảm thấy thời gian như đã trở nên vô hạn. Chỉ vừa ban nãy tôi còn cứng đơ người khi nghe anh Yeo Dan gọi mình, thế mà chẳng hiểu từ lúc nào tôi đã thả lỏng cơ thể và bắt đầu thở đều đều.

Anh Yeo Dan ngồi sau lưng tôi toả ra một mùi hương khá lạ lẫm. Có lẽ là vì anh đã đổi sữa tắm rồi, nhưng mà mùi hương như được pha trộn giữa cây, cỏ và thảo mộc này lại rất hợp với anh.

Có lẽ là vì bản thân anh Yeo Dan đã là kiểu người giống buổi sáng sớm. Lúc nào cũng làm cho người ta cảm thấy lạnh nhạt và trầm tĩnh như một dòng nước lạnh, nhưng rõ ràng cũng có một tia nắng ấm áp ẩn giấu trong đó.

Tôi vừa đưa mắt nhìn nhà bếp tĩnh lặng không một bóng người mà ngơ ngẩn nghĩ vậy thì ngay lúc này. Bàn tay đang ôm lấy đầu tôi bỗng nhiên rời đi. Tôi quay lại nhìn anh.

“Anh Yeo Dan?”

“Thế này là được rồi.”

Anh Yeo Dan vừa nói vậy vừa đặt tay lên đầu tôi một lần nữa, thế rồi anh nắm lấy hai đầu khăn và buộc xuống cằm tôi như đang buộc vải bọc vậy.

A, chờ đã. Dù chúng tôi thân nhau đến mức xấu đẹp gì cũng nhìn rồi nhưng thế này thì không được.

Có thể nói một trong những lý do khiến anh Yeo Dan thích tôi là kiểu tóc chỏm, nhưng mà thế này thì hơi sai rồi. Tôi có phải cô bé bán diêm đâu.

Tôi đang định nói vậy, nhưng khi lơ đãng ngẩng đầu lên nhìn anh Yeo Dan thì ngay lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì ánh mắt của anh nhìn tôi lúc này cũng hứng thú như lần đầu anh thấy tôi buộc tóc chỏm vậy. Như đã nói ban nãy rồi đấy, anh là một người lạnh lùng như tia nắng buổi sớm và ít khi có biến đổi cảm xúc, nên không dễ gì thấy được vẻ mặt như thế này từ anh.

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới đưa ra kết luận… Ừm, cứ để vậy thôi. Thực ra tôi rất thích ánh mắt đó của anh Yeo Dan. 

Nhưng rồi ngay lúc này, anh Yeo Dan nói một câu khiến tôi sợ hãi thay đổi quan điểm.

“Đáng yêu quá.”

“Hoá ra là anh vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn à…”

Trên thế gian này làm gì có ai nhìn kiểu trùm khăn cô bé bán diêm mà khen đáng yêu đâu cơ chứ. Để bảo vệ cho đôi mắt của anh Yeo Dan chứ không phải vì nỗi xấu hổ của tôi, tôi đang định bỏ tay anh ấy xuống thì ngay lúc này.

Anh Yeo Dan nghiêng đầu, hai tay vẫn đặt trên chiếc khăn ôm lấy đầu tôi. Ánh nắng sáng rực chiếu vào từ ban công bị anh che đi hoàn toàn. 

Động tác của anh vẫn chậm rãi như nụ hoa nảy mầm như trước. Tôi chớp chớp mắt một lúc rồi mới nhắm tịt mắt lại.

Một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp như thể đang có ai đó lấy ngón tay cái nhấn lên má tôi xuất hiện. Và rồi anh lại dùng môi đóng dấu thêm một lần nữa ở chỗ gần tai và ngay dưới vùng gò má.

Và anh Yeo Dan bỗng dưng lại tiếp tục dùng khăn vò tóc tôi. Một nắm tóc vẫn còn chưa khô hẳn rủ xuống ngay trên trán tôi. Phải đến lúc này tôi mới mở mắt ra rồi lại nheo mắt vào.

Tình trạng này còn chưa đủ nghiêm trọng sao? Đã quàng khăn kiểu cô bé bán diêm với gương mặt hơi sưng vì vừa mới ngủ dậy xong, giờ đến cả tóc cũng biến thành tổ quạ.

“Em đã đủ lôi thôi rồi mà.”

“Anh thì lại thấy không lôi thôi.”

Anh Yeo Dan vừa nói vậy vừa nhìn tôi trong khoảng cách quá gần, khiến tôi có cảm giác mình như bị chặn họng.

Khi tôi còn đang ngơ ngẩn một hồi thì anh Yeo Dan lại nói.

“Sao lại tránh anh?”

“Ơ, dạ?”

“Ban nãy ấy.”

Phải đến lúc này tôi mới nhớ tới chuyện xảy ra chưa đến một tiếng trước mà đỏ bừng mặt lên. Đúng vậy, vì lý do đó nên mình mới chạy trốn khỏi anh Yeo Dan mà. 

Mặt anh Yeo Dan vẫn ở gần như trước. Mùi dầu gội trên tóc tôi và trên tóc anh như trộn lẫn với nhau và lan toả xung quanh tôi. Chỉ vậy thôi mà đã làm tôi cảm thấy gương mặt mà tôi đã nhìn suốt 4 năm nay bỗng có gì đó vô cùng lạ lẫm.

Hai bàn tay đang để trên sofa của tôi vô thức nắm chặt lại.

Bên ngoài vẫn vang lên tiếng chim. Trong nhà được phủ lên từng tầng từng tầng tĩnh lặng, cùng với dòng chảy của bầu không khí ngày lễ khiến đầu óc con người ta dần cảm thấy mù mịt.

Tôi lắp bắp mở miệng nói.

“Thì, vì sao em lại tránh anh ấy à…”

“Ừ.”

“Chuyện đó…”

Tôi lén nhìn xuống sàn nhà. Bây giờ tôi có thể ngồi sụp xuống sàn như bị trượt ngã rồi quỳ gối và dập đầu sám hối có được không nhỉ? Khi tôi còn nhẩm tính để chọn thời điểm cho chính xác thì ngay lúc này.

Một giọng nói lờ mờ vang lên từ sân trước nhà khiến cả tôi lẫn anh Yeo Dan đều cứng đờ cả lại.

“Đã xong chưa?”

Tiếng hỏi như thì thầm ấy là của Luda. Khi nhìn ra ban công được lợp tường kính, tôi có thể nhìn thấy Luda đang lấy hai tay ôm kín mặt và quay đầu ra chỗ khác. Còn Lukas bên cạnh đó lại đang nhìn về phía này, khi chạm mắt với chúng tôi thì anh ta chỉ phì cười một tiếng.

Lukas nói.

“Ừ, bây giờ xong rồi. Nhìn cũng được.”

“Vậy sao?”

Luda vừa nói vậy vừa quay đầu ra, khiến tôi và anh Yeo Dan đang chăm chăm nhìn về hướng đó không còn biết nói gì thêm nữa.

Chíp chíp, chỉ còn tiếng chim hót vang lên xung quanh chúng tôi.