Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 260

Chúng tôi ăn sáng với bầu không khí còn ngượng ngùng hơn cả hôm qua, phải đến khi chỉ còn lại đám thanh niên với nhau thì Lukas mới nói như đang muốn biện minh.

“Không phải đâu, anh đây cũng đâu thể quay về bảo Jenny là ‘Hai đứa chúng nó hình như đang bận quấn quít với nhau nên con đi về luôn. Chắc nhịn đói cũng không sao đâu.’ chứ?”

“Á, anh dùng từ kiểu gì đấy!”

Khi tôi ngỡ ngàng đánh vào tay anh ta một cái thì Yeo Ryung ở bên cạnh đó mới nhìn chúng tôi và làm vẻ mặt ‘Aha, hoá ra còn có chuyện đó nữa’. Ặc, xấu hổ chết mất thôi.

Tôi quay ra nhìn Luda. Từ lúc Lukas bắt đầu nhắc đến chủ đề này là mặt Luda đã đỏ đến tận mang tai, khi chạm mắt với tôi thì lại giật bắn mình và cố tránh né ánh mắt của tôi. Tôi nhìn vậy mà không thể nói gì được nữa.

Khi tôi cứ mấp máy bờ môi khô và định nói gì đó thì Lukas lại thản nhiên hét lên.

“Hai đứa biết đây không phải là chung cư mà là nhà riêng chứ? Thì anh thấy hai đứa không biết nên mới nói cho thôi.”

Nhà riêng là toà nhà nằm dưới mặt đất ấy. Nghe Lukas bổ sung như vậy, tôi quay ra nhìn anh ta, giơ tay lên miệng làm động tác đóng khoá kéo lại. Làm ơn im lặng dùm đi.

May là hình như anh Yeo Dan đằng sau lưng tôi không nói gì mà chỉ gườm gườm nhìn Lukas nên anh ta ngay lập tức không trêu chọc chúng tôi nữa. Phải đến lúc này tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Và rồi chúng tôi lại bắt đầu thảo luận xem hôm nay nên làm cái gì. Chẳng hiểu sao tôi dần dần cảm thấy đây không phải là ngày lễ Tết mà chúng tôi cố tình hẹn gặp nhau ở Gapyeong để ăn chơi đàn đúm thì đúng hơn. A, nhắc mới nhớ.

“Mọi người không đi tảo mộ à? Hay là chúc Tết chẳng hạn?”

“Mấy thứ đó sáng nay làm rồi. Còn nhà tớ vốn không lo chuyện tảo mộ bao giờ.”

Người trả lời câu hỏi của tôi là Luda.

À, ra là vậy. Tôi vừa gật đầu một cái thì Luda lại chỉ vào Lukas và nói tiếp.

“Thực ra nhà tớ không hay đón Tết ở căn nhà này đâu, chỉ là năm nay phải phải giới thiệu Lukas thì mới nhân tiện ghé qua thôi.”

“À, ra là vậy.”

Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mới hét lên ‘Á, chờ đã’. Rồi tôi quay ra nhìn Lukas và hỏi.

“Vậy chẳng lẽ ngày hôm qua là lần đầu tiên bà của Luda gặp Lukas à?”

“À, ừ. Nhưng mà sao?”

“Anh ta thoải mái như kiểu đây là nhà mình ấy.”

Nghe Yeo Ryung lầm bầm như vậy, Lukas mới cười haha và nói ‘Đây gọi là kinh nghiệm sống phong phú đó!’. Mà không, dù anh ta hơn chúng tôi 7 tuổi thì cũng lớn thật đấy, nhưng mà tính ra cũng chỉ mới 25 tuổi mà thôi, nói mình kinh nghiệm sống phong phú không phải hơi quá mặt dày sao?

Tóm lại là chúng tôi không tiếp tục làm loạn ở trong nhà mà kéo nhau đi ra ngoài, vừa đi dạo một vòng trong làng vừa thảo luận xem hôm nay cả bọn nên làm cái gì.

Luda bảo ở gần đây có chỗ trượt tuyết nhưng tôi lại nói là bỗng dưng đi trượt tuyết thì sẽ kiệt sức mất thôi, và điều đáng sợ là trừ tôi ra, không có một ai ở đây lo lắng rằng cả người mình sẽ đau nhức sau một ngày đi trượt tuyết cả. 

Đúng là trong cái tổ hợp này tôi là người bất lợi nhất mà. Khi mặt tôi chuyển màu trắng bệch thì lúc này, lại đến lượt Yeo Ryung đề nghị ra sân nướng thịt vào buổi đêm. Ừm, cái này thì được.

Lúc đó, Lukas lại nói.

“Ơ kìa, nhưng mà bây giờ không có gì làm đây này.”

“Bắn súng sơn thì sao?”

Ơ kìa, sao chủ đề của cuộc nói chuyện cứ chuyển sang mấy trò thể thao mạo hiểm thế nhỉ. Tôi còn đang định cầu xin hãy bỏ qua cho tôi thì lúc này, Yeo Ryung mới chỉ vào một chỗ bắn súng sơn ở ngay gần đây. Cũng đúng, người ta xây chỗ này ra để thu hút khách đến Gapyeong chơi đây mà.

Tôi không bỏ lỡ một tia hy vọng cuối cùng nên vội vàng nói.

“Không thể nào, trong ngày lễ như thế này người ta có mở không?”

Có mở.

***

Vài phút sau đó, tôi đã thay quần áo và ngồi trong nhà kho của nơi bắn súng sơn, tai chăm chú lắng nghe cách nhận và sử dụng súng cùng với trang bị trên người.

Vì Luda và Lukas đã được học đến nhuần nhuyễn nên tôi có thể lờ mờ dự đoán được tình tiết sau đó, và quả thực là khi bắt đầu ngắm bắn mục tiêu để luyện tập, bọn họ chỉ bắn trúng vào tâm của tấm bia ngắm. Quản lý chỗ bắn súng sơn này nhìn thấy vậy mới thoải mái khen ngợi.

“Oa, hai bạn bắn giỏi thật đấy~”

Tôi nhìn anh ta với ánh mắt oán hận và hỏi.

“Sao trong ngày Tết mà anh vẫn mở cửa thế?”

Thế là người quản lý kia vừa gãi đầu vừa ngượng ngùng cười.

“Haha, vì đây là quê tôi mà…!”

Thế tại sao quê anh lại phải ở đây hả? Tôi phẫn uất lầm bầm như thế nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.

Trong bãi bắn súng có rất nhiều nơi để ẩn náu như lốp xe hay một vài bức tường đơn giản, và chỉ có 3 vòng nên team nào thắng 2 vòng sẽ thắng cuộc. 

Đạn của súng tất nhiên chỉ là sơn màu mà thôi, nhưng vì cường độ của nó rất mạnh nên tuyệt đối không thể nhắm vào đầu, nếu trúng đạn ở những nơi khác trên cơ thể thì sẽ bị loại.

Trước khi bắt đầu trò chơi, chúng tôi đang định chia team thì Luda với Lukas lại đòi tách hai người ra hai nhóm khác nhau. 

“Hai người bọn anh mà ở chung team thì không cân bằng đâu.”

Lukas nói vậy với một thái độ thản nhiên, hiếm có khi nào anh ta không tỏ ra ngạo mạn như thế này. 

Tôi cũng biết đó là sự thật nên chỉ gật đầu. Thần kinh vận động của anh em nhà họ Ban tốt đến mấy thì cũng không thể so được với những người đã được huấn luyện bài bản từ nhỏ.

Nhưng mà dù Ban Yeo Ryung với anh Yeo Dan tách nhau ra thì số người vẫn không bằng nhau lắm. Tôi giơ tay lên hỏi.

“Thế tôi thì vào team nào?”

Thế là Lukas mới nhìn tôi với vẻ mặt kỳ quái và trả lời.

“Cô… thích vào team nào thì vào?”

“Cái gì vậy, mặt anh kiểu gì đấy. Có khi team của mọi người lại giành được chiến thắng vì tôi cũng nên.”

“Không biết nữa…”

Lukas vừa nói vậy thì lại bị tôi đánh vào lưng một cái. Được rồi, tôi cũng nhớ rõ sự vô dụng của mình trong trận đuổi bắt ở công ty Reed mà. Nhưng mà không phải anh ta quá đáng lắm sao?

May là hiện tại không có khách nên người quản lý rảnh rỗi kia cũng xung phong tham gia, thế là đội hình chuyển thành 3:3. Lukas, anh Yeo Dan và tôi ở một team, còn Luda, Yeo Ryung với anh quản lý ở team còn lại.

Nhưng còn chưa đến một phút sau thì anh quản lý đã ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài trận đấu và quan sát chúng tôi đấu nhau.

Ơ kìa, anh ta ra ngoài đó từ khi nào vậy? Tôi còn đang trốn sau một chỗ ẩn náu mà nhìn về hướng đó thì tự nhiên thấy cả người mình bị mất thăng bằng.

Ôi mẹ ơi! Tôi khẽ hét lên thảm thiết như vậy và ngã sấp xuống, khi tỉnh táo lại thì thấy hoá ra là có một lỗ hổng dưới chân mình. Anh Yeo Dan với Lukas đang trốn ở chỗ khác nghe vậy mới quay ra nhìn tôi rồi khẽ mỉm cười, miệng hỏi tôi đang làm cái gì.

Và ngay lúc này. Luda với Yeo Ryung đang nấp ở phía trước đồng thời chĩa súng vào người tôi. Thôi chết rồi. Tôi nhắm tịt mắt lại. Dù gì thì tôi cũng đã dự đoán được là mình chơi game này thế nào cũng chết sớm nhất rồi mà.

Nhưng lại có một tình huống không ai ngờ tới xảy ra. Thay vì giật nòng súng, Yeo Ryung bỗng dưng nắm lấy cổ áo của Luda ngay bên cạnh mình. Á! Nhờ vậy nên Luda mới làm lỡ mất tầm ngắm, cậu ấy hét lên.

“Cậu tự dưng bị làm sao thế? Phát điên rồi à!?”

“Sao cậu có thể có ý định bắn Dan Yi hả!”

“Cái gì, cậu ban nãy cũng ngắm bắn cô ấy mà còn có tư cách để nói vậy à! Tưởng tôi thích chĩa súng vào người cô ấy lắm chắc!?”

Thấy hai người họ khắc khẩu như vậy, cả Lukas lẫn anh Yeo Dan đều như chết lặng. Và rồi hai người họ lại quay ra nhìn nhau và tỏ vẻ đồng cảm như kiểu ‘Có đứa em như vậy chắc cậu cũng phải khổ sở lắm’.

Lúc này, tôi lại lén lút bò vào trong chỗ ẩm nấp lúc trước. Sao mình vẫn còn sống sót mà chẳng thấy vui vẻ chút nào thế nhỉ? Tôi khẽ lẩm bẩm.

Và ngay lúc đó, Yeo Ryung với Luda đang nắm lấy cánh tay nhau mà cãi cọ liên hồi thì đột nhiên lại buông nhau ra và tránh về hướng ngược lại. Cũng cùng lúc ấy, một phát đạn màu xanh lục bay thẳng tới khoảng cách giữa hai người họ. 

Lukas đang nở nụ cười khinh khỉnh và nhìn về hướng đó. 

“Hai đứa có vẻ rảnh rỗi quá nhỉ?”

Và rồi Lukas tự nhiên nhấc một chân của mình lên. Liên tiếp có hai phát đạn màu bay thẳng tới nơi mà anh ta vừa đứng. Tôi thấy vậy mới thầm nghĩ. Các người là cao thủ võ lâm hay gì đó à?

Lukas vẫn chắp hai tay ra đằng sau lưng và thản nhiên nói.

“Đã cùng team với nhau rồi thì không thể cãi cọ như vậy được.”

Thấy vậy, Luda mới hung dữ lầm bầm.

“Hôm nay, dù có phải dốc hết tất cả những gì từng được học khi còn là người thừa kế thì tôi cũng phải thắng anh.”

 “Tôi không biết cậu được học cái gì, nhưng tôi sẽ giúp cậu.”

Đến cả Yeo Ryung ở bên cạnh cũng nói vậy thì có vẻ như trận đấu này sẽ biến thành trận quyết chiến giữa Luda và Lukas mất thôi.

Quả nhiên là như vậy. Không hiểu từ lúc nào mà cả Luda lẫn Ban Yeo Ryung đều không nhắm vào tôi hay thậm chí là anh Yeo Dan mà chỉ chăm chăm nhằm vào Lukas. Rồi khi Yeo Ryung bị loại trước thì trò bắn súng sơn này thực sự đã biến thành trận đấu một vs. một giữa Luda và Lukas.

Tôi đang di chuyển giữa những chỗ ẩn nấp thì gặp phải Luda. A, cuối cùng cũng xong rồi, tôi vừa nghĩ vậy vừa nói.

“Xin lỗi nhưng cậu bắn tớ một cái được không?”

Nói thật thì thể lực kém cỏi của tôi có giới hạn chạy trong vòng 10 phút mà thôi. Dù bây giờ là mùa đông nhưng trong áo chống đạn của tôi đã đầm đìa mồ hôi rồi.

Vì đến cả Yeo Ryung cũng bị loại rồi nên tôi cũng muốn ra đó nghỉ ngơi với cô ấy một lúc, nhưng Luda tự nhiên lại cắn chặt môi và nói.

“Đừng nói vậy… Sao tớ có thể bắn cậu được?”

“Không sao đâu, đây là trò sống còn mà.”

Tôi tự nhiên lại có chút ảo tưởng. Có phải là chúng tôi đang quay phim nhưng có mình tôi là không nhận ra không? Nghe lời nói ban nãy của Luda thì tình huống đó cũng có khả năng lắm đấy.

Và ngay lúc này, tôi tự nhiên nghe thấy tiếng ‘bốp’ vang lên cùng với một thứ gì đó vỡ ra sau lưng Luda. Khi giật bắn mình và quay đầu lại, tôi nhìn thấy Lukas đang đứng đằng sau Luda.

Anh ta vừa vẫy vẫy súng vừa nói.

“Luda nhà chúng ta mải chạy trốn bấy lâu nay nên không được học bắn súng đàng hoàng đây mà.”

“Chậc, chơi thêm một ván nữa!”

Luda ngay lập tức nghiến răng tiến về hướng đó. Tôi bị bỏ lại một mình nên mới lẩm bẩm ‘Chuyện gì thế này?’ và ngay lập tức lẽo đẽo bước theo.

Lần này chúng tôi đổi cách chia team, thế là Luda, anh Yeo Dan và tôi lại vào một đội. Và vì Lukas không chần chừ chút nào mà bắn tôi nên tôi bị loại trong vòng 2 phút ngắn ngủi.

Tôi cũng chẳng lưỡng lự mà bước ra ngoài bãi bắn súng và ngồi vào hàng ghế quan sát. Và chỉ vài phút sau, một người mà tôi không thể nào dự đoán nổi đang lê bước tiến tới và ngồi bên cạnh tôi. Tôi tỏ vẻ khá ngỡ ngàng.

“Sao anh lại vào đây rồi?”

Lukas trả lời với vẻ mặt chẳng thương tâm chút nào.

“Hai phát từ Luda, một phát từ bạn trai của cô.”

“À.”

“Bạn trai cô cũng giỏi phết đấy.”

Tôi chỉ gật đầu một cái. Thế là Lukas hơi nghiêng đầu nhìn tôi trong sự ngỡ ngàng.

“Tôi khen vậy mà cô không vui à? Còn không ngạc nhiên nữa.”

Tôi không hay khen người khác đâu. Nghe Lukas nói vậy thì tôi mới lạnh nhạt trả lời.

“Tôi mà nghe anh bảo anh ấy không giỏi thì mới ngỡ ngàng ấy.”

Lúc này thì Lukas tỏ vẻ đã hiểu ra, anh ta vừa lấy ngón tay quấn tóc mình vừa nói.

“Aha. Con trai của bạn mẹ*, kiểu đó đúng không? Đất nước này có nhiều từ hay thật đấy.”

(* = con nhà người ta)

“Đúng rồi. Anh ấy vừa là con trai của bạn mẹ tôi vừa là kiểu người đúng với câu nói đó luôn.”

Ngay khi tôi nói vậy thì Lukas lại ngẫm nghĩ gì đó. 

Anh ta đặt khuỷu tay lên đầu gối và chống cằm, miệng nói.

“Hừm, tôi có nghe Luda nói rồi. Cô với bạn trai cô quen nhau từ hồi còn bé nhỉ.”

“Tôi không nhớ rõ lắm, hình như từ lúc học mẫu giáo thì phải.”

Tôi không thể khai thật là mình không phải ‘không nhớ rõ lắm’ mà phải gọi là ‘không nhớ tí gì’ mới đúng. Khi tôi đang cụp mắt xuống mà nghĩ vậy thì lại nghe thấy anh ta hỏi một câu.

“Thế mà cũng hẹn hò được nhỉ?”

“Gì cơ?”

“Người ta bảo kỳ hạn yêu đương chính là kỳ hạn ảo tưởng mà.”

Ảo tưởng, ảo tưởng ấy hả? Tôi hơi nhíu mày.

Nghĩ lại thì Lee Min Ah cũng từng nói giống như vậy. Cái gì mà nếu suy nghĩ theo cách bình thường thì cô ấy sẽ cảm thấy có chút rung động với một người đi đường bình thường hơn là với Yoon Jung In có vẻ ngoài đẹp trai ấy.

Và bây giờ bọn họ đang hẹn hò với nhau đấy thôi. Thế giới này không biết trước được chuyện gì cả. Thấy vẻ mặt của tôi có phần kỳ quái, Lukas lại nói tiếp.

“Có nhiều trường hợp hai người thân thiết với nhau đang hẹn hò thì lại quyết định quay về làm bạn đấy. Cô có biết lý do tại sao không?”

Anh ta nói vậy vừa đúng lúc tôi đang nghĩ đến Lee Min Ah với Yoon Jung In và khiến tôi giật nảy mình. Nếu được thì tôi mong hai người họ yêu nhau lâu nhất có thể. Tại tôi thấy cặp này đẹp đôi mà.

Sau một hồi nghiêng đầu, tôi mới lắc đầu hỏi lại.

“Không biết. Tại sao thế?”

“Vì bản thân họ tin tưởng rằng mình đã biết rõ người còn lại rồi, nhưng khi hẹn hò thật thì lại nhận ra không phải thế. Hai người đã quen nhau trong một khoảng thời gian rất dài và nghĩ là cả hai phù hợp như hai mảnh ghép vậy, nhưng đột nhiên lại thấy không phải thế nữa.”

“À.”

“Việc làm vừa ý nhau giữa người với người là một việc vô cùng khổ sở, nhưng rồi ai cũng sẽ phải trải qua chuyện đó một lần nữa cùng với người đã được ghép đôi với mình. Ai cũng sẽ cảm thấy vừa uất ức vừa mất mát. Họ nghĩ, đâu dễ gì tìm thấy một người như thế lần thứ hai đâu, vậy mà mình lỡ đánh mất một thứ vô cùng quan trọng vì lòng tham nhất thời mất rồi.”

Tôi trầm trồ nói.

“Lukas, anh yêu đương mấy lần rồi?”

“À, đừng hiểu nhầm. Tôi mới hẹn hò 3 lần thôi nhưng được tư vấn tình cảm nhiều lắm.”

“Thế mà cũng có người đi tư vấn cho anh à?”

“Này, cô nói thế là ý gì?”

Lukas chỉ hơi véo má tôi một cái. Này, thế thì đừng có ngày nào cũng cãi nhau với Luda ngay trước mặt tôi chứ.

Tôi tỏ vẻ uất ức rồi lại nói.

“Anh nói vậy là vì lo lắng cho tôi với anh Yeo Dan đúng không?”

“Hừm, nói vậy cũng đúng, mà cũng tại hơi tò mò nữa.”

Chẳng lẽ Lukas quan tâm đến mình? Tôi đang định nghĩ vậy thì lại gạt bỏ suy nghĩ đó đi. Không đâu, đầu tiên là khoảng cách tuổi tác, hai là tiêu chuẩn của người này cao lắm. Tôi chỉ có cảm giác đó mà thôi.

Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi mới trả lời.

“Ừm, đúng là bọn tôi quen nhau và ở cạnh nhau từ lâu lắm rồi, nhưng vẫn có người giữ được ảo tưởng dù có quen nhau lâu đến đâu mà. Anh Yeo Dan là kiểu người như thế đấy.”

“Thế là sao?”

“Anh ấy thật ra là kiểu người như được cho vào lò luyện kim và đúc thành loại ảo tưởng con nhà người ta và anh trai nhà bên đó. Dù quen biết lâu đến mức nào thì tôi cũng chưa bao giờ thấy loại ảo tưởng đó tan vỡ cả.”

Lukas ngồi nghe mới hỏi lại với một giọng điệu ngỡ ngàng.

“Tỷ lệ có hàng xóm như vậy không phải cũng bằng với tỷ lệ có vampire sống ở nhà bên sao?”

Chắc vì là người Tây nên anh ta mới so sánh với vampire nhỉ. Dù sao thì tôi vẫn gật đầu. Đúng là hai tỷ lệ đó bằng nhau thật, nhưng anh ấy là anh trai của nữ chính nên điều này cũng là lẽ dĩ nhiên thôi.

“Tóm lại thì, nói sao ta, đúng là giữa chúng tôi vẫn có ảo tưởng thật, nhưng mà tôi cũng chẳng ngạc nhiên chút nào. Chắc tại lúc nào cũng ở bên nhau nên có cảm thấy quen thuộc ấy.”

“Hừm.”

Lukas nghe vậy mới chắp tay ra sau lưng và ngửa đầu lên.

Sau một hồi suy nghĩ, anh ta đột nhiên nói.

“Đó cũng không phải là dấu hiệu tốt đâu.”

“Dạ?”

“Chưa hẹn hò được 100 ngày mà đã thấy quen thuộc thì chết rồi. Điều làm cho tình yêu được bền lâu chính là sự mới mẻ đấy.”

Tôi nghe anh ta bổ sung như vậy mà cảm thấy khá là cạn lời. Cái người này, ai nghe anh ta nói chuyện có khi lại tưởng anh ta là bậc thầy tình yêu cũng nên.

Nhưng đúng lúc này.

“Có thật là cô thích cậu ta không thế?”

“Hả?”

“Vậy sao cô lại thích cậu ta?”

Tôi ngửa mặt nhìn trời một lúc rồi mới trả lời.

“…Vì anh ấy là người đáng để thích chăng?”

“Hở?”

Lukas hơi nhíu mày lại và ngay lập tức hỏi tiếp.

“Vậy nếu có ai đó tự dưng xuất hiện và nói ‘Tôi thích Ban Yeo Dan’ thì cô sẽ không ghen à?”

“Ừm… Tôi cũng hiểu được mà. Người như anh ấy, đến tôi cũng phải thích đó thôi.”

“Không đâu, hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau đấy chứ. Trừ mấy lý do phổ biến đó ra.”

“Ờ…”

Tôi lại nghĩ tiếp rồi trả lời anh ta.

“Ngọt ngào này, ân cần này, chăm sóc tôi cũng rất chu đáo.”

“Đàn ông con trai ai chẳng đối xử như vậy với người mình thích. Có điểm nào khác không?”

“…Vì anh ấy chịu ở bên cạnh tôi và thích tôi.”

Lời nói cuối cùng ấy là những suy nghĩ thật tâm trong lòng tôi.

Và rồi tôi ngay lập tức ngậm miệng lại. Mắt tôi cứ nhìn xuống mãi, mũi chân di di trên đất một lúc lâu. Và Lukas ngồi bên cạnh tôi đây cũng không nói gì trong suốt khoảng thời gian đó.

Phải đến một lúc sau anh ta mới nói.

“Cô ấy mà.”

“Vâng.”

Ánh mắt Lukas nhìn về một nơi xa xăm. Ở nơi đó, có một viên đạn sơn màu vừa bị bắn ra, đập mạnh vào thân cây và bắn tung toé.

Anh ta nói tiếp.

“Cô không nghĩ là sau này mình có thể gặp được một người tốt hơn thế này sao?”

Tôi không trả lời. Lukas lại nói.

“Cô nghĩ lựa chọn ở một nơi không còn cách nào khác cũng được gọi là sự lựa chọn à?”

“……”

“Mở rộng tầm mắt ra. Đừng có tự đẩy mình vào đường cùng như thế.”

Phải như vậy thì cô mới có thể sống thật với lòng mình được.

Giọng nói của anh ta chẳng hiểu sao lại ẩn chứa một chút cảm xúc hối hận, khiến tôi chỉ biết gật đầu.

***

Trên đường trở về sau vụ bắn súng sơn, chúng tôi ghé vào siêu thị lớn nhất ở nơi này và cũng là nơi đầu tiên tôi bước vào khi vừa đến Gapyeong, sau đó mua một bộ pháo hoa và đủ loại thịt để nướng trong sân. 

Trong lúc đó, tôi nhìn tờ phiếu bài tập mà mình đã đút vào túi nhưng chưa bao giờ mở ra xem từ khi đến đây, vừa nghĩ vừa dần cảm thấy đau khổ. Mà thôi, dù gì cũng được chơi vui vẻ rồi, chưa cần làm bài cũng được.

Chúng tôi bước ra ngoài siêu thị. Sau đó đi qua trung tâm thị trấn, đi qua cầu và bước trên lề đường không có lấy một chiếc xe hơi nào.

Tôi nhìn con đường nằm giữa mấy ngọn đèn đường mà nghĩ trời cũng khá tối rồi nhỉ, thế rồi tự nhiên có ai đó ở bên cạnh nắm lấy tay tôi. Thay vì ngỡ ngàng thì tôi cũng nắm lấy tay của người đó và đút vào túi áo tôi. Phải đến lúc này tôi mới ngẩng đầu lên nhìn người ấy và nở nụ cười nhợt nhạt. 

“Lại gì nữa.”

Yeo Ryung nói vậy, vừa nhỏ giọng càu nhàu vừa bước lên đằng trước. Thế rồi cô ấy tự nhiên đá vào cẳng chân của Luda đang đi trước mặt chúng tôi và làm cậu ấy vừa quay đầu lại vừa hét lên ‘Cái gì hả!’, nhưng rồi khung cảnh ấy lại trở nên mờ nhạt trước mắt tôi như một cảnh phim trong ống kính.

Tôi nắm lấy tay anh Yeo Dan cho tới khi về đến nhà. Ngay khi vào nhà, chúng tôi mới rửa những nguyên liệu mình vừa mua về, chất đầy trên khay rồi mang ra ngoài sân. Mùa đông đúng là lạnh thật, nhưng được cái là không có côn trùng vo ve xung quanh.

Chúng tôi nướng thịt và chia cho nhau ăn, sau đó vào phòng khách xem TV và đùa nghịch với nhau. Tôi vừa ngồi dựa vào vai anh Yeo Dan vừa nghĩ đến những gì Lukas nói sáng nay.

Người ta chỉ có thể nghĩ rằng ‘trừ người này ra thì không được’ nếu có cả sự tồn tại của những người khác mà thôi. Có phải tôi cũng nghĩ ‘trừ anh Yeo Dan ra thì không được’ chỉ vì xung quanh tôi không còn sự lựa chọn nào khác không? Dù cố nghĩ đến mức nào thì tôi cũng không thể đưa ra một đáp án.

Sao vừa bắt đầu năm mới mà anh đã làm tôi có cảm xúc rối rắm này hả? Tôi vừa nghĩ vậy vừa trừng mắt nhìn mái tóc xanh sóng mượt của Lukas ở một nơi không xa, và ngay lúc này. Luda đang lơ đãng chuyển kênh và tìm cái gì đó để xem thì bỗng dưng khựng lại. Tôi không quan tâm đến chương trình TV nên cũng không nhìn về hướng đó.

Nhưng ngay lúc đó. Luda tự nhiên quay ra nhìn tôi và Yeo Ryung rồi nói.

“Này.”

“Hử?”

Yeo Ryung trả lời như vậy, ngay khi ngẩng đầu nhìn lên TV thì ngay lập tức cứng đờ lại. Tôi không hiểu chuyện gì nên quay ra nhìn, và rồi cả người cũng đông cứng giống cô ấy. 

Có một cái tên quen thuộc hiện ra trên bản tin.

[Bản tin nhanh] Chủ tịch tập đoàn Bal Hae bị tai nạn giao thông, vẫn chưa tỉnh lại

Mọi suy nghĩ trong tôi dừng lại ngay lập tức. Cảm giác này chẳng chân thực chút nào, cứ như ở trong phim vậy.

Trong lúc đó, tôi tự nhiên lục lọi túi của mình và lấy điện thoại ra.

Nó đang rung lên.