Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2669

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 257

[Mẹ, mẹ bị bắt cóc chưa được bao lâu mà đã đùa kiểu đó rồi à?]

“Đâu có, đã mấy tháng trôi qua rồi mà, còn đổi mùa hai lần nữa, mà bây giờ là năm mới rồi nên đó là chuyện của năm ngoái…”

Tôi lắp bắp trả lời như vậy, nhưng ngay lập tức ngừng biện minh lại khi nghe thấy giọng nói của Joo In.

[Mẹ, con phải bắt đầu năm mới bằng một tin tức như thế à?]

“…Mẹ xin lỗi.”

Và rồi tôi ngay lập tức mách lẻo.

“Nhưng Yeo Ryung là người gửi tin nhắn đó mà.”

Thế là Joo In mới nhờ tôi chuyển máy cho Yeo Ryung với một giọng nói cực kỳ ngọt ngào nhưng cũng rất hung dữ, và tôi ngay lập tức đưa máy cho cô ấy.

Trông Yeo Ryung giống y hệt một chú chó poodle bị kéo ra lò mổ, nhưng nhìn cô ấy run bần bật như vậy mà tôi chẳng cảm thấy tội lỗi chút nào. Haha, tôi thì không phải sống sao.

Yeo Ryung lí nhí trả lời cậu ấy.

“Tớ cũng đâu có nói dối đâu… Tớ đang đưa Dan Yi đi thật mà!”

[Nhưng mà sao hai người lại ở cùng nhau trong kỳ nghỉ Tết vậy? Đừng bảo là về nhà họ hàng cùng nhau luôn nha.]

“Đúng là như vậy rồi đấy.”

Trong xe chẳng có tiếng động gì trừ tiếng máy sưởi ra nên tôi có thể nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Yeo Ryung và Joo In.

Khi nói tới chuyện bố mẹ Yeo Ryung và bố mẹ tôi đi Đài Loan cùng nhau thì Joo In bắt đầu phá lên cười. Nghe được giọng cười ấy khiến tôi cảm thấy khá vui. Và cũng hơi nhớ cậu ấy nữa.

Khi tôi đang nghĩ vậy và khẽ bật cười thì điện thoại lại trở về tay tôi, khiến tôi giật nảy mình.

“Sao vậy?”

“Sao cái gì? Cậu ấy bảo chuyển máy đó.”

“À.”

Không ngờ là cây gậy lại được truyền về cho tôi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn điện thoại của mình như thể nó là đồ vật của người khác.

Vì chúng tôi bắt đầu cuộc gọi đột ngột này với chủ đề bắt cóc nên tôi còn chưa kịp nghĩ ngợi gì cả, đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng đã lâu rồi chúng tôi chưa gọi điện cho nhau như thế này.

Sau một hồi lưỡng lự, tôi mới đặt điện thoại lên tai và căng thẳng nói.

“Ừ, Joo In à.”

[Mẹ không nhận được tiền mừng tuổi thì biết phải làm sao đây?]

Tôi sợ cuộc nói chuyện này sẽ trở nên ngượng nghịu nhưng chỉ một lúc sau đó, tôi lại khẽ nở một nụ cười nhẹ nhàng trên môi. Đúng rồi đấy. Thấy tôi oán thán như một lẽ đương nhiên như vậy thì Joo In ở đầu dây bên kia cũng bật cười.

Và rồi Joo In ngay lập tức nói đến đám anh chị em họ của cậu ấy.

Tôi hiểu anh em họ của Joo In như tôi hiểu gia đình mình vậy. Cơn bão thành tinh Woo San cùng với thiên tài máy tính Woo Bi, và sau bữa tiệc đó tôi còn biết tới cả nữ diễn viên Lee Na Ra, à không, Woo Ri Na Ra và Woo Ri Hon nữa.

Tôi cứ nghĩ một đám người có cá tính mạnh như vậy sẽ không ở lại nhà đâu, nhưng quả nhiên là tôi nhầm rồi. Và tôi còn nghe thấy những giọng nói hung dữ vang lên từ đầu dây bên kia nữa. Mày bỏ ra đi. Thế chị bỏ ra trước đi. Mày vừa nói trống không đấy à? Đúng rồi đấy, chị muốn sao?

Joo In lạnh nhạt nói.

[Chị Na Ra với Bi chỉ đang cãi cọ một chút thôi.]

“Vì lý do gì vậy?”

[Thì muốn cho con ăn hoa quả… Ưm ưm.]

Có lẽ Joo In đột nhiên bị đút hoa quả vào miệng nên mới lầm bầm như vậy, tôi nghe mà chỉ biết ngượng ngùng cười.

Vẫn được yêu thương quá nhỉ. Nhưng may mà cậu ấy vẫn sống tốt. Tôi đang lẩm bẩm như vậy thì lại nhớ tới người phụ nữ từng làm mẹ của Joo In, có lẽ bây giờ bà ta đang ngồi đằng sau song sắt.

Không thể để Joo In nhớ tới người đó được. Nhưng mà thế thì khó lắm. Khi tôi vừa nghĩ vậy thì Joo In lại đột nhiên hỏi tôi dồn dập.

[Mẹ, mẹ vẫn học tốt chứ? Đi học thêm thấy thế nào, có vui không?]

Và rồi lại có một đống câu hỏi khác nối tiếp sau đó. 

Thái độ của cậu ấy lịch sự mà nghiêm trang như một người phóng viên phải viết trước một danh sách câu hỏi trước khi đi phỏng vấn vậy.

Phải đến khi cảm nhận được điều đó thì tôi mới nghĩ, có lẽ Joo In cũng đã mong đợi cuộc điện thoại này từ rất lâu giống như tôi. Tôi có bao nhiêu tin nhắn không thể gửi thì cậu ấy cũng có bấy nhiêu lời muốn nói với tôi.

Tôi lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Khi nhìn thấy khung cảnh chỉ có một dòng suối cạn cùng với những cánh đồng trải rộng và một ngọn núi cao, bên tai nghe thấy từng câu hỏi dồn dập của Joo In, tôi tự nhiên lại ngắt lời cậu ấy.

“Joo In à.”

[Vâng.]

Giọng nói của cậu ấy có hơi khô khốc. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt không biết phải làm sao của cậu ấy ngay trước mặt mình.

Tôi ngập ngừng một chút rồi mới nói.

“Chỉ một tháng nữa thôi là chúng ta sẽ biết danh sách lớp mới rồi. Lúc đi học lại vào tháng 3 ấy. Nhỉ?”

[……]

Và thế là đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu.

Tôi thấp giọng nói tiếp.

“…Mẹ muốn chúng ta học cùng lớp nhau ghê.”

[Con cũng vậy.]

Và không ai nói thêm gì nữa. Thế rồi Joo In cũng chẳng cần nghe tôi trả lời những câu hỏi mà cậu ấy hỏi từ nãy đến giờ, chỉ đột nhiên nói một câu ‘Vậy con tắt đây’ mà thôi. 

Nhưng tôi cũng biết rằng cậu ấy làm vậy không phải vì cảm thấy tổn thương. Bởi vì riêng câu ‘Mẹ muốn chúng ta học cùng lớp với nhau’ đã là câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó rồi. Vậy nên cậu ấy cũng chẳng cần phải hỏi thêm nữa.

Cuộc điện thoại đã kết thúc rồi mà tôi vẫn đặt điện thoại lên hai tay mình như thể mình vừa nhặt được một vỏ ốc có vọng âm và nhìn nó chằm chằm như một món đồ quý giá nào đó.

Và rồi tôi ngay lập tức lấy hết dũng khí để gọi điện cho Eun Hyung. Đây thực sự là một hành động bốc đồng mà tôi chỉ có thể làm trong ngày đầu tiên của năm mới.

Nhạc chuông chờ còn chưa kéo dài lâu thì tôi đã nghe thấy giọng nói ngạc nhiên vang lên từ đầu dây bên kia.

Tôi nói.

“Alo?”

[Dan à!? Sao, có chuyện gì à… Á, chờ chút nhé.]

Tôi nghe thấy giọng nói của cậu ấy cùng với tiếng loảng xoảng vang lên từ đầu dây bên kia mà giật mình đến mức co rúm lại.

Hay là để tớ gọi lại sau nhé? Tôi vừa rụt rè hỏi như vậy thì lại thấy cậu ấy bảo tuyệt đối đừng ngắt máy.

À, vâng. Tôi hơi run rẩy vì sự quả quyết của cậu ấy, còn đầu dây bên kia vẫn liên tục vang lên tiếng động lách cách và tiếng giấy báo sột soạt.

Không lâu sau, tôi lại nghe thấy tiếng trả lời.

[A, giờ thì ổn rồi. Tớ vừa ăn sáng xong, đang rửa bát thì lỡ làm vỡ đĩa ấy mà.]

“Gì cơ? Tay cậu có sao không? Không bị thương chứ?”

[Chỉ bị trượt tay thôi. Mà thôi, cậu có chuyện gì à?]

Không xảy ra chuyện gì chứ? Giọng nói lo lắng của cậu ấy làm tôi phải đảo mắt suy nghĩ. Ừm, lấy cớ gì bây giờ nhỉ? Nhưng mà tôi cũng không muốn bịa bừa ra một cái cớ nào đó và làm cậu ấy lo lắng đâu.

Tôi và Yeo Ryung nhìn nhau một lúc, rồi cuối cùng tôi mới quyết định nói thật.

“À không, không có gì. Chỉ muốn gọi điện thôi.”

[…Gì cơ?]

Thấy Eun Hyung mãi mà không nói gì tiếp, tôi mới lưỡng lự hỏi.

“Cậu giận đấy à?”

[Không, không hề. Sao lại thế được.]

Phải đến khi nghe thấy giọng nói thoải mái của cậu ấy thì tôi mới cảm thấy yên tâm. Khi tôi khẽ thở một hơi dài thì cậu ấy lại nói.

[Tớ ngược lại còn thấy vui vì cậu gọi điện dù không có chuyện gì đấy.]

“À…”

[Sau này cũng gọi thường xuyên hơn nhé.]

Tôi cứ ngơ ngẩn mãi nên Eun Hyung mới đùa cợt nói như vậy. 

Trả lời đi. Tôi cứ gật đầu mãi rồi lại nhận ra cậu ấy không thể thấy tôi gật đầu qua điện thoại được nên mới nói một câu.

“…Ừ.”

[Tốt rồi. Giỏi lắm.]

Dù lời nói này nghe như đang nói cho một con cún con nhưng tôi vẫn thấy rất vui. Cảm giác như thể đang có một bàn tay vô hình nào đó sờ nhẹ lên tóc tôi vậy.

Tôi cứ tự sờ tóc mình và cười nhẹ một tiếng, sau đó bắt đầu nói đến chuyện này chuyện kia. Phải đến khi Eun Hyung nói cậu ấy đang phải chuẩn bị đi ra ngoài thì tôi mới tắt máy.

Tắt cuộc gọi xong rồi thì tôi mới nhớ ra là mình chưa hỏi cậu ấy đi đâu, nhưng vấn đề là bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi câu đó. Lâu rồi chúng tôi chưa nói chuyện với nhau nên tôi cũng không thể đột nhiên đào bới bí mật của cậu ấy được.

Tôi lắc lắc đầu rồi lại lục lại hòm tin nhắn tiếp. Chỉ không có tên của hai người mà thôi.

Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young.

Khi biết được điều đó, tôi tự nhiên lại cảm thấy ngột ngạt trong lồng ngực. 

Tôi cố gắng vuốt vuốt tóc mình và không để lộ cảm xúc ra ngoài mặt, miệng lẩm bẩm. Cứ tiến từng bước một thôi. Và ngay lúc này, chiếc xe của chúng tôi đã dừng kít lại.

Rồi chỉ một lúc sau đó thôi, tôi mới có thể cảm nhận được được ý nghĩa sâu sắc của câu ‘Khổ tận cam lai’ .

 Nghĩa là một điều tồi tệ trôi qua thì lại có một điều tồi tệ khác xuất hiện, nói cách khác thì sau một chuyện tốt thế nào cũng là một chuyện xấu. 

Tôi vừa ngồi co ro trước cửa nhà mà lẩm bẩm.

“Sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ…?”

***

Quay lại một tiếng đồng hồ trước sự việc đó.

Cô của Yeo Ryung không hề đưa chúng tôi về đến tận nhà. Bà ấy cho chúng tôi xuống xe ở một siêu thị nằm giữa một vài khu khách sạn nhỏ ở đầu làng. 

“Mấy đứa tự tìm đường vào được chứ? Ra siêu thị mua gì thì mua.”

“Cô không đi cùng ạ?”

“Cô chỉ đến để đưa mấy đứa tới đây thôi. Ngày thường cô cũng thường xuyên ghé thăm rồi.”

Rồi bà ấy run lên và lẩm bẩm ‘Phù, ghét nhất là phải gặp mặt người này người nọ trong ngày lễ’, sau đó ngay lập tức quay đầu xe bỏ đi.

Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn chiếc xe đã biến mất đó một lúc, rồi lại nghĩ đồ đạc nhẹ nhàng thế này thì chắc đi bộ cũng chẳng phải chuyện gì khó đâu. Trí nhớ của Yeo Ryung và anh Yeo Dan tốt như vậy thì đương nhiên sẽ nhớ đường về nhà ông nội rồi.

Thế là chúng tôi quay ra nhìn nhau nói.

“Mua gì đó nhé?”

“Đi mua pháo đi.”

“Hay đấy, hay đấy.”

Yeo Ryung và tôi hào hứng khoác tay nhau đi trước, còn anh Yeo Dan cứ thản nhiên đút tay vào túi và thong thả bước theo sau.

Trong siêu thị có đến nửa là các ông bà đã nghỉ hưu và về căn nhà vườn của mình sinh sống, và nửa còn lại là những người trẻ tuổi tranh thủ kỳ nghỉ để về đây chơi.

Mỗi lần anh Yeo Dan hay Yeo Ryung đi qua là bọn họ sẽ há hốc mồm, cả người cứng đơ không động đậy nổi. Tôi cũng đã dự đoán được rồi, quả nhiên là ngay lúc xếp hàng để thanh toán, có một đám sinh viên nữ tiến tới gần chúng tôi và rụt rè hỏi anh Yeo Dan.

“Bạn này, nếu được thì cho mình số…”

“Tôi có người yêu rồi.”

Anh Yeo Dan nói vậy rồi ngay lập tức quay ra nhìn tôi, thế là tôi cũng đứng sát vào người anh ấy.

Đôi mắt lạnh lẽo của Yeo Ryung nhắm thẳng vào chúng tôi, sau đó cô ấy tự ôm túi bóng và đi về phía trước. Á, chờ đã. Chúng tôi cũng bước ra ngoài siêu thị theo cô ấy.

Khi đi trên con đường đi bộ vắng người, chúng tôi thay nhau lôi từng thứ từng thứ trong túi bóng ra để xem. Pháo và bánh kẹo, Fanta và Pocari Sweet, một bộ tú lơ khơ.

Yeo Ryung nói.

“Tầng thượng nhà ông tớ rộng nên chơi pháo thích lắm, sân cũng rộng nên nướng thịt thoải mái luôn. Hay là đêm nay mình nướng thịt ăn nhỉ?”

“Oa.”

“Chắc là vui lắm!”

Yeo Ryung cười rạng rỡ rồi nhanh chóng kể lại những chuyện hồi nhỏ của mình. Đằng sau nhà có một cây to nên ông của cô ấy làm một cái đu treo lên đó, có lần cô ấy định cho gà ăn mà lại bị gà mổ đến xước cả tay, và vào hồi năm tuổi, ông của cô ấy có một con chó to đến mức cô ấy cứ thể nằm trên lưng nó thoải mái.

Tôi nghe cô ấy kể mà sự kỳ vọng về ngôi nhà đó cứ lớn dần và lớn dần. Thậm chí tôi còn nghĩ, có khi thế này còn tốt hơn là đi cùng bố mẹ đến Đài Loan cũng nên.

Đúng vậy. Người khác còn trả tiền để được trải nghiệm cuộc sống đồng quê đấy, không được dùng máy tính thì làm sao nào? Ngay khi tôi đã vững tâm lại thì Yeo Ryung mới kêu lên.

“Á, đến rồi, ở đằng kia!”

“Oa.”

Tôi cũng trầm trồ cảm thán.

Dù bây giờ đã là 9 giờ sáng nhưng vì vẫn là mùa đông nên mặt trời mọc khá muộn, vậy nên căn nhà hai tầng sừng sững ấy nằm quay lưng vào núi và bị che phủ bởi một làn sương mù.

Yeo Ryung hào hứng chạy ra đằng trước và gõ cửa.

“Ông bà ơi! Bọn cháu về rồi đây! Yeo Ryung với Yeo Dan đây ạ!”

Trong lúc đó, tôi lại đảo mắt quan sát khung cảnh bên ngoài. Sân nhà đúng là rất rộng như Yeo Ryung vừa nói, còn chuồng gà thì chỉ còn vài dấu tích để lại mà thôi. Có lẽ vì lâu rồi chưa nuôi chó nên chuồng chó trống không, trong bát cơm có nước mưa đọng lại và lá cây bị rơi xuống.

Yeo Ryung lại hét lên.

“Ông ơi?”

“Ơ?”

Tôi cảm thấy có gì đó không ổn nên hơi nhăn mày và tiến đến gần căn nhà đó.

Ban nãy tôi cũng ngờ ngợ rồi, một mặt tường tầng 1 được lợp bằng kính nên người đứng ngoài có thể nhìn vào phòng khách, nhưng khi nhìn qua kẽ hở của rèm thì tôi không thấy chút động tĩnh nào trong phòng khách cả.

Tôi đang định ngó nghiêng bên ngoài ban công thì lại nghe thấy Yeo Ryung lẩm bẩm.

“Lạ thật đấy. Dan à, để tớ gọi điện thử xem sao.”

“Ừ.”

Yeo Ryung lôi điện thoại ra và giơ lên tai. Và không lâu sau, chúng tôi có thể nghe thấy tiếng chuông và tiếng điện thoại rung vang lên từ bên trong phòng khách và truyền thẳng ra ngoài.

Nhưng hoàn toàn không có ai nhận điện thoại cả. Yeo Ryung cũng không bỏ cuộc và lại gọi cho một người khác. Lần này thì người kia nhận cuộc gọi ngay lập tức nên mặt Yeo Ryung mới sáng bừng lên.

Cô ấy kêu lớn.

“Bà! Cháu đang đứng trước cửa nhà này, bà đang ở đâu vậy? Sao trong nhà không có ai thế?”

Thế rồi mặt Yeo Ryung dần dần cứng đờ lại. Nhìn gương mặt lại càng mờ ảo trong làn sương mù ấy, chẳng hiểu sao tôi lại có một dự cảm không lành.

Và dự cảm ấy đã trở thành sự thật.

Một lúc sau, Yeo Ryung đóng điện thoại lại và quay ra nhìn tôi, gương mặt nhợt nhạt ấy nở một nụ cười.

Cô ấy lặng lẽ gọi.

“Dan à.”

“Ừ.”

Vẫn với gương mặt tươi cười nhưng trắng bệch đó, cô ấy nói.

“Làm sao đây? Bây giờ ông bà tớ… đi Đài Loan mất rồi.”

Lại nữa? Tôi ngồi phịch xuống mà nghĩ. 

Sao lại là Đài Loan nữa vậy? Gia đình này có tình yêu gì đó với Đài Loan à? Dù chưa bao giờ đến quốc gia này bao giờ nhưng tôi đã bắt đầu oán hận nó rồi đấy.

Hình như Đài Loan đã cướp đi cả gia đình lẫn kỳ nghỉ Tết bình yên của chúng tôi mất rồi.

***

Đó là chuyện xảy ra ban nãy.

Chúng tôi ngồi bên cạnh nhau trên bậc cầu thang dẫn vào nhà, mắt ngắm nghía những đám mây ở trên cao như người mất hồn.

Người phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này là tôi.

“Phải đi đâu đây?”

“Về nhà chứ sao.”

Người trả lời yếu ớt như vậy là Yeo Ryung. Cô ấy đau khổ nhìn xuống một lúc, sau đó mới xoa xoa bụng mà nói.

“Đói quá đi.”

Tớ cũng thế. Cả ba người chúng tôi đã phải đi tiễn bố mẹ từ sáng sớm, sau đó lại bắt đầu đi sắp xếp đồ rồi làm loạn hết cả lên.

Tất nhiên là nơi chúng tôi làm loạn nhiều nhất là ở siêu thị, và mức độ tiêu hao thể lực ở chỗ đó cũng không tầm thường chút nào. Phần nhiều là vì chúng tôi đang ở lứa tuổi học sinh ăn lắm ngủ nhiều. Anh Yeo Dan người lớn nhất trong cả ba đứa nhưng thực ra mới chỉ đang học năm 3 trung học mà thôi.

Chúng tôi nhìn chằm chằm vào túi bóng trong tay mình, sau đó ngay lập tức mở bánh kẹo ra.

Tôi hỏi.

“Còn đồ uống thì sao?”

“Cứ uống luôn đi.”

Yeo Ryung nói vậy rồi vặn hờ hờ hai chai Pocari Sweet với Fanta và ném luôn nắp chai của chúng đi.

Và thế là chúng tôi ngồi trên lề đường, vừa ăn bánh vừa uống vài chai đồ uống để giải quyết bữa sáng. Tôi nhìn mấy con kiến đi theo hàng và bò lên vỏ bánh kẹo của chúng tôi để lấy đồ ăn mà chỉ cười haha.

Tôi nói.

“Ăn nhiều vào nhé.”

“Đang là ngày lễ mà, ăn gì cũng phải ăn cùng nhau mới được.”

Yeo Ryung cũng nhìn về phía xa xăm mà nói vậy, rõ ràng là cô ấy đang cực kỳ khó chịu. Tôi cũng đã mong đợi vào một bàn đồ ăn toàn các món ngày Tết, ai mà ngờ được mình lại được ngồi lề đường và ăn chung với kiến chứ. 

Sau khi đã tạm lấp đầy bụng thì chúng tôi mới bắt đầu tỉnh táo trở lại. Tôi vẫn ngồi bệt trên đường, tay ôm lấy đầu gối mình mà nói.

“Giờ phải làm sao đây?”

“Không biết nữa, chắc là… phải đi xe quay về Seoul thôi.”

“Xe ở đâu ra?”

“Ở đây không có taxi các kiểu sao?”

Yeo Ryung trả lời như vậy. Và chúng tôi đồng loạt nhìn ra ngoài đường.

Con đường này hiu quạnh đến mức không có đến một chiếc xe nào đi qua cả. Đây là chuyện khá hiển nhiên rồi, đến cả các chú tài xế lái taxi cũng phải về quê vào ngày Tết chứ.

Thế rồi chúng tôi cùng nhau đưa ra đủ mọi loại ý kiến đa dạng. Yeo Ryung gợi ý chúng tôi đi nhờ xe của người khác, còn anh Yeo Dan lại nói rằng gọi cảnh sát sẽ nhanh hơn. 

Yeo Ryung hỏi.

“Không có chuyện gì mà gọi cảnh sát để người ta mắng cho một trận à?”

“Thế cứ tự tạo ra hiện trường bạo lực cũng được.”

Câu trả lời của anh Yeo Dan nên được ghi vào sử sách.

Tôi bối rối nghĩ ‘Ông anh này hình như mất trí rồi phải không?’, và Yeo Ryung cũng trả lời với vẻ mặt rối rắm giống y hệt tôi.

“Làm thế nào?”

“Em đánh anh.”

“Thật không? Đánh thật đấy nhé?”

“Hai người bình tĩnh lại dùm cái đi.”

Chúng tôi có phải đang muốn vẽ bùa gọi hồn quỷ đâu mà bày trò tạo hiện trường bạo lực để gọi cảnh sát, tôi vừa ngăn hai người họ lại vừa nhìn ra phía bên kia đường.

Có lẽ vì con người ở vùng đồng quê rất lành tính nên hầu như nhà nào cũng có tường rào thấp và một mặt tường phòng khách được làm bằng thuỷ tinh, nhưng vẫn còn có những trường hợp như ngôi nhà đối diện kia.

Đằng trước ngôi nhà đối diện có hai chiếc xe hơi đứng sừng sững, là loại Land Rover và Audi. Oa, nhà này chắc cũng khá giả đó. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn vào phòng khách.

Trong đó không đến mức quá náo nhiệt nhưng cũng có động tĩnh, có vẻ như chỉ là một buổi tụ họp giống bình thường mà thôi. 

Đáng ghen tị thật đấy. Tôi vừa nghĩ vậy thì cửa đã bật mở và có một người chạy ra ngoài.

Người nọ đang mặc một chiếc áo ngắn tay màu xanh lục đậm cùng với một chiếc quần ngủ có hoa văn con gấu, nhưng có lẽ cậu ấy không cảm thấy lạnh nên chỉ vươn vai một cái và bắt đầu dáo dác nhìn xung quanh.

Và rồi khi đang ngáp một cái thì người nọ và tôi mới chạm mắt nhau.

“Ơ.”

Tôi khẽ kêu lên. Cả Yeo Ryung lẫn anh Yeo Dan nghe vậy đều đồng loạt quay đầu lại.

“Làm sao thế?”

Và khi dõi theo hướng mắt của tôi để nhìn vào ngôi nhà đối diện thì vẻ mặt của hai người họ cũng dần thay đổi.

Dưới ánh sáng mặt trời mờ ảo của mùa đông, màu vàng trên tóc của người kia vẫn rõ ràng như một đoá hoa hướng dương vậy. Cậu ấy đang giơ tay lên để vươn vai thì mới chậm rãi hạ tay xuống, mặt mũi bỗng đỏ bừng cả lên.

Và rồi cậu ấy vội vã quay người đi, còn tôi thì hét lên.

“Luda ơi, chờ đã!”

“Ít nhất cứ để tớ đi thay quần áo đã!”

À, vâng. Tôi nghe thấy cậu ấy thống thiết nói vậy thì cũng từ từ hạ tay xuống. 

Và ở đằng xa, tôi vẫn nghe thấy tiếng hét đau khổ của Luda vang lên từ trong nhà.

“Tại sao, tại sao toàn vào những lúc như thế này cơ chứ!”

Phải đến khi nghe thấy giọng nói thống thiết đó thì tôi mới nghĩ tới cách ăn mặc của cậu ấy mỗi khi vô tình chạm mặt tôi.

Tất nhiên là tôi hầu như lúc nào cũng thấy cậu ấy mặc đồng phục hoặc cùng lắm là áo phông ngắn tay cùng với quần bò, nhưng cũng có một lần cậu ấy mặc một chiếc váy liền nhỏ nhắn ở bữa tiệc cùng với cái lần cậu ấy ăn mặc như Tarzan khi bị giam cầm trong công ty Reed nữa.

Tôi chỉ biết cười haha.