Chúng tôi gặp phải đủ loại khó khăn vào ngày đầu tiên của năm mới.
Trước hết là vấn đề đưa tiễn bố mẹ hai bên.
“Hắt xì!”
Làn gió dữ dội cứ thế dội tới khiến tôi hắt hơi liên tục. Mẹ tôi nhìn tôi như vậy mới bắt đầu càu nhàu một trận như đang lo lắng cho tôi.
“Sao con mặc ít thế hả! Trời lạnh thế này mà chỉ choàng mỗi áo phao bên ngoài đồ ngủ là sao, phải mặc thêm vào chứ.”
Dù nói vậy nhưng mẹ vẫn không có ý định cho tôi đi vào nhà.
Bây giờ là 6 giờ sáng, trời đất tối đen không có một tia sáng chứ đừng nói là mặt trời mọc. Không chỉ có mình tôi mà cả anh Yeo Dan và Yeo Ryung cũng bị lôi ra đây khi còn mơ ngủ và vẫn cũng mặc quần áo ngủ giống y hệt tôi.
Anh Yeo Dan thậm chí còn đang mặc một chiếc quần thể dục bị cắt dưới đầu gối. Làm vậy để con trai không bị nhiễm lạnh nữa chăng? Hình như còn lạnh hơn thì có, tôi chỉ thầm nhủ như vậy và lén lút nhìn xuống cẳng chân trơn nhẵn của anh Yeo Dan.
Nhưng mà dù cẳng chân của anh ấy có đẹp đến mức nào thì tôi cũng không thể hoàn toàn quên đi cái lạnh xung quanh mình được. Tôi vừa khụt khịt mũi vừa nhìn ra phía trước.
Bên ngoài đã có một chiếc taxi cỡ vừa được gọi sẵn, và bố mẹ của chúng tôi thì đang hào hứng cất đồ đạc lên trên xe. Thật sự là chúng tôi chẳng cần nói gì mà họ đã đủ vui rồi, tôi vừa nhìn khung cảnh đó vừa thầm lẩm nhẩm trong lòng.
Thế rốt cuộc tại sao bố mẹ lại gọi bọn con ra? Và rồi một kết luận hợp lý nhất bỗng dưng nảy ra trong đầu tôi. Tại vì cả dịp lễ Tết không được gặp nhau nên bố mẹ mới muốn gọi chúng tôi ra để chúc Tết và cho lì xì đây mà!
Tôi gật gù. Nếu có bồi thường như vậy thì chút khổ sở này cũng không đáng gì.
Nhưng ngay khi chất đồ xong hết rồi thì bố mẹ tôi chỉ nói ‘Đi thôi.’ và đóng sầm cửa xe lại.
Ơ kìa, chờ đã. Tôi ngỡ ngàng lẩm bẩm. Đi đâu thế? Nhưng rồi với tiếng động cơ ầm ĩ, chiếc xe taxi kia cứ thế rẽ ra ngoài sân khu chung cư và biến mất trước mắt chúng tôi.
“…Thế sao phải gọi chúng ta ra đây làm gì vậy?”
Đó là lời nói đầu tiên của anh Yeo Dan khi nhìn theo bóng dáng của chiếc xe đã biệt tăm kia. Em cũng nghĩ vậy đấy.
Chúng tôi lừ đừ đi vào nhà như những con zombie để lỡ mất đối tượng tấn công, và rồi cả tôi lẫn Yeo Ryung nằm sấp xuống chiếc giường trong phòng của cô ấy và lại ngủ tiếp. Có lẽ anh Yeo Dan cũng ngay lập tức đi vào phòng để ngủ nên tôi không nghe thấy động tĩnh gì bên ngoài.
Và rồi chưa đến 10 phút sau, chúng tôi nhận được một cuộc gọi từ cô của Yeo Ryung. Thấy Yeo Ryung dụi dụi đôi mắt còn mê ngủ của mình và nhận điện thoại thì tôi cũng tỉnh giấc luôn.
“Alo, cô ạ?”
[Ừ, chắc tầm 10 phút sau cô sẽ tới nên mấy đứa chuẩn bị đi nhé.]
“Chờ đã, 10 phút? 10 phúttttt?”
Yeo Ryung giật bắn mình mà kêu lên như vậy thì tôi cũng thầm nhủ ‘Thôi chết rồi’ và vắt chân lên cổ mà chạy ra ngoài phòng.
Biết thế này thì hôm qua trước khi ngủ mình đã sắp xếp đồ trước rồi! Tôi vừa nghĩ vậy vừa vơ vét hết đồ đạc trong phòng mình. Bài tập cũng phải mang theo, bút tẩy các loại cũng phải mang theo, cầm cả lược và khăn giấy để phòng trừ cùng với sách để đọc nữa.
Khi tôi thở hổn hển mà chạy ra ngoài hành lang thì Yeo Ryung và anh Yeo Dan cũng đang vác túi và đứng đó với vẻ mặt bi tráng như những người chiến sỹ sắp bước ra ngoài tiền tuyến. Thế rồi chúng tôi ngay lập tức đi xuống sân chung cư.
“……”
Và rồi 30 phút sau, cô của Yeo Ryung mới xuất hiện. Bà ấy dừng xe lại ngay trước mặt chúng tôi, hạ cửa xe xuống và thản nhiên bật ra một câu.
“Ôi trời, mấy đứa chưa biến thành người tuyết chứ? Có còn sống không đấy?”
Tôi phủi lớp tuyết mỏng đang đọng lại trên mi mắt mình xuống, miệng lẩm bẩm.
Cháu nghĩ ai đứng ở ngoài tận 30 phút trong thời tiết này cũng có đủ tư cách làm người tuyết thôi… Và rồi cuối cùng chúng tôi cũng ngồi lên xe để đi tới Gapyeong.
Đúng là một buổi sáng ngày Tết hỗn loạn.
***
Ngay khi lên xe thì tôi đã mệt đến mức ngủ say như chết, phải đến bây giờ mới tỉnh lại. Chớp chớp đôi mắt cứng đờ vì hệ thống sưởi trong xe, tôi cố nhìn cột mốc chỉ đường bên ngoài cửa sổ nhưng vì cao quá nên cũng chẳng nhìn thấy gì.
Lúc này, một giọng nói trầm lắng vang lên bên cạnh tôi.
“Sắp đến rồi.”
“Á, anh.”
Tôi nói vậy và ngay lập tức bừng tỉnh ra.
Khoảng cách giữa anh và tôi gần quá. Chắc chắn là tôi vừa ngủ dựa đầu lên vai anh Yeo Dan đây mà.
Và rồi mặt tôi đỏ bừng lên. Không phải đâu, tất nhiên là lúc trước tôi cũng đã có nhiều lúc ngủ mà dựa đầu lên vai anh Yeo Dan rồi. Nhưng mà trước khi hẹn hò với sau khi hẹn hò là hai việc hoàn toàn khác nhau đấy chứ, bởi vì bây giờ trong xe đâu chỉ có mình chúng tôi đâu.
Quả nhiên là ngay khi tôi hớt hải tránh xa anh Yeo Dan ra thì ngay lập tức có một giọng nói vang lên từ ghế trước.
“Có phải hai đứa đang hẹn hò không?”
Cô của Yeo Ryung đang đặt tay lên ghế lái mà hỏi như vậy.
Tuổi của bà ấy vào khoảng độ tứ tuần, nhưng như để chứng minh cho dòng máu không hề tầm thường của nhà họ Ban, trông bà ấy giống một người phụ nữ đầu độ tuổi ba mươi hơn, và bà còn đang mặc một chiếc váy liền đen xinh đẹp cùng với một chiếc áo khoác đen nữa.
Đương nhiên là chúng tôi nên trả lời là không phải, nhưng ngay khi ánh mắt sắc bén ấy lướt qua chúng tôi từ gương chiếu hậu thì tôi chỉ biết co rúm người lại theo phản xạ.
Và khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi đó cũng đủ để thay cho một câu trả lời rồi, thế là cô của Yeo Ryung vừa cười vừa trả lời.
“Cũng có phải chuyện gì lớn đâu? Để cô giữ bí mật cho.”
“…Á, vâng. Cảm ơn cô ạ.”
“Bây giờ thì trả lời nhanh thế.”
Cô của Yeo Ryung vừa nói vậy vừa cười như thể chuyện này thú vị lắm. Tôi vặn vẹo ngón tay và cũng ngượng ngùng cười theo.
Không thể ngờ là cô của Yeo Ryung lại là người lớn đầu tiên biết tới mối quan hệ giữa anh Yeo Dan và tôi. Tôi và anh Yeo Dan quay ra nhìn nhau. Chúng tôi chỉ nói ra sự thật là hai đứa đang hẹn hò thôi, ấy thế mà trái tim tôi vẫn xấu hổ đập liên hồi như thể chúng tôi vừa được người khác hỏi xem có yêu nhau không vậy.
Anh Yeo Dan cứ nhìn chằm chằm vào tôi một lúc, sau đó mới lén lút vươn tay ra và nắm lấy tay tôi. Thế là mặt tôi đỏ bừng đến tận mang tai và chỉ biết lẳng lặng cúi đầu xuống.
Yeo Ryung ngồi bên cạnh vẫn còn đang dựa đầu lên vai tôi và hít thở đều đặn. Yeo Ryung là kiểu người đã ngủ rồi thì có ai vác đi cũng chẳng biết, nên chắc là cô ấy sẽ không tỉnh lại cho tới khi tới nơi đâu.
Bầu không khí trong xe bỗng dưng im phăng phắc, và tôi cũng ngay lập tức ngẫm nghĩ thế này. Nghĩ lại thì nữ chính và tứ đại thiên vương trong tiểu thuyết mạng hay làm gì vào ngày Tết nhỉ? Vì ngay từ đầu tôi đã ghim trong đầu là đây là thế giới tiểu thuyết rồi, thế nên dù tứ đại thiên vương và tôi có xa cách đi nữa thì với những pha khốn đốn mà thế giới này tặng cho tôi bấy lâu nay, tôi không thể cảm thấy an tâm chỉ vì bây giờ là kỳ nghỉ Tết được.
Lần trước bị bắt cóc, tôi có thể bình tĩnh được là vì tin rằng thế nào cũng có một ngày mình bị bắt cóc thôi, thế nên lần này tôi cũng thử dự đoán xem sẽ có chuyện gì xảy ra với mình trong kỳ nghỉ Tết. Chính xác hơn là những chuyện có thể xảy ra với Yeo Ryung và anh Yeo Dan.
Nhưng mà dù nghĩ vắt óc như thế nào thì tôi cũng chẳng nhớ ra tình tiết nào liên quan đến ngày Tết cả. Tôi cứ nhíu mày lại rồi lại thả lỏng ra mãi, thế là anh Yeo Dan ngồi bên cạnh tôi mới hỏi.
“Làm sao thế?”
“Dạ? À, ừm… Anh Yeo Dan này, anh thường làm gì vào dịp Tết thế?”
Vì đây là một chủ đề không kỳ lạ chút nào nên khi được hỏi, anh Yeo Dan chỉ nhún vai và trả lời.
“Ăn uống này, chúc Tết này, được lì xì này… Với cả đi thăm mộ nữa.”
“……”
“Giống người khác thôi.”
Mặt tôi cứng đờ lại. Câu nói ‘Giống người khác thôi’ phát ra từ miệng anh Yeo Dan nghe lạ lẫm không tả nổi.
Mà không, cũng đúng. Nghĩ lại thì ngày Tết là một sự kiện truyền thống của cả dân tộc, không thể vì mình được mệnh danh là tứ đại thiên vương mà phát ngôn kiểu ‘Tôi muốn đổi đồ cúng sang bánh kem.’ hay là ‘Tôi đây mà cũng phải đi tảo mộ sao?’ được.
Ừm, tôi nghĩ đến những hình ảnh ấy mà mặt mày càng trở nên nghiêm trọng. Đúng là mấy hình tượng đó hoàn toàn không hề tốt đẹp gì cả. Nếu vậy thì phải gọi họ là cái gì đây… Không phải là tứ đại thiên vương mà là khốn nạn thiên vương ấy chứ. Thế rồi tôi lại tự đánh vào đầu mình một cái.
Đừng có nghĩ tới mấy điều hiển nhiên này nữa! Dù mày có nghĩ tới những luật lệ dở hơi trong tiểu thuyết mạng thì có lẽ trong kỳ nghỉ Tết cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Cùng lắm thì chỉ có kiểu ra bị trấn lột tiền ở thị trấn nhỏ vắng người thôi, ngoài ra không có vấn đề gì cần lo lắng cả.
Aa, may quá. Tôi thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu ngắm cảnh bên ngoài cửa sổ với tâm trạng vô cùng thoải mái.
Tôi cứ tưởng hôm nay là buổi sáng ngày Tết nên phải có nhiều xe trên đường lắm, nhưng hoá ra tình hình hiện tại cũng không tệ đến thế. Xe của chúng tôi không bị tắc lại nên cứ đi vèo vèo về phía trước, những toà nhà hai bên đường đã dần dần biến mất, thay vào đó là màu xanh của cây cỏ càng ngày càng dễ thấy hơn.
Tôi đang nhìn thì tự nhiên lôi điện thoại ra và chụp một tấm hình. Nghe thấy tiếng ‘tách’, cả anh Yeo Dan lẫn cô của Yeo Ryung đều đồng loạt quay ra nhìn tôi.
Tôi ngượng ngùng cười và nói.
“À, cháu định gửi cho bạn ấy mà.”
“Mấy đứa nhóc gần đây cứ ăn gì là phải chụp lại và gửi cho người khác nhỉ.”
Cô của Yeo Ryung nói vậy với vẻ mặt kỳ quái. Không ạ, chỉ có một phần nhỏ những người có thói quen lôi máy ảnh ra trước khi ăn mới có thể làm được chuyện đó mà thôi.
Sau khi chụp xong, tôi bắt đầu vào thùng tin và kiểm tra từng tin nhắn trong đó. Lúc ở bên ngoài thì tê cứng cả tay chân và lúc vào nhà thì mải ngủ nên cũng chẳng để ý đến những việc khác, thế nên đây là lần đầu tiên tôi kiểm tra tin nhắn trong ngày.
Vào lúc hơn 12 giờ tối, có rất nhiều đứa gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho tôi. Nào là chúc may mắn, chúc sức khoẻ, chúc làm gì cũng thuận lợi, chúc cả năm sống hạnh phúc.
Nhắc mới nhớ. Tôi vừa đọc tin nhắn từ mấy đứa bạn cùng lớp vừa ngẫm nghĩ.
Khi đi học lại thì tôi sẽ lên học năm 2, có nghĩa là danh sách lớp cũng sẽ bị thay đổi. Khi nghĩ đến đây, tôi ngay lập tức cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Làm gì có lớp nào tốt bằng lớp tôi đâu cơ chứ.
Sau khi đính kèm bức ảnh ban nãy vào tin nhắn thì tôi mới từ từ gửi cho từng đứa một. Cảm ơn nha, cậu cũng ăn Tết vui vẻ, năm nay khoẻ mạnh nhé. Khi gửi tin cho Yoon Jung In, tôi ngập ngừng một lúc rồi mới viết ‘Năm nay làm ơn đừng làm khổ Shin Seo Hyun nữa’.
Thế rồi khi nhìn xuống, tôi lại nhìn thấy một vài cái tên quen thuộc.
Tôi ngay lập tức đóng máy lại theo phản xạ và thở sâu một lúc lâu. Anh Yeo Dan ngồi bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi ngượng ngùng cười với anh ấy một cái, sau đó lại mở điện thoại ra.
Bên trong đó là những cái tên mà tôi vẫn luôn nhung nhớ.
[Người gửi: Con trai
Dạo này trời lạnh lắm, mẹ vẫn khoẻ chứ? Mẹ nhớ phải chăm sóc sức khoẻ và năm mới này]
[Người gửi: Con trai
Á con trượt tay nên lỡ gửi mấtㅠㅠ Năm mới này cũng nhờ cả vào mẹ đó.]
“Chắc là căng thẳng lắm.”
Giọng nói vang lên đột ngột này khiến tôi giật bắn mình và quay đầu ra. Yeo Ryung đang nhìn vào điện thoại của tôi với ánh mắt vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn và khẽ nở nụ cười.
Tôi nhìn Yeo Ryung một lúc rồi cũng gật đầu.
Đúng vậy, một câu văn không có một biểu tượng emoji nào, cách nói rất rõ ràng và cũng viết cách giữa các chữ đầy đủ, cuối câu còn có dấu chấm, tất cả những việc này đều vô cùng mới mẻ với cậu ấy. Nếu chỉ nhìn vào nội dung tin nhắn thôi thì có khi tôi không thể ngờ đây là tin nhắn của Joo In ấy chứ.
Tôi lại nhấn vào nút tiếp theo.
[Người gửi: Kwon Eun Hyung
Dan à, chúc mừng năm mới nhé. Chúc cậu làm gì cũng suôn sẻ trong năm mới, và quan trọng hơn cả là phải giữ sức khoẻ.]
Tin nhắn của Eun Hyung vẫn bình tĩnh và không hề lộn xộn như mọi khi, nhưng càng thế thì tôi lại càng nhớ cậu ấy hơn. Cảm giác như Eun Hyung đang quét tước lại một căn nhà mà tôi lâu rồi chưa ghé qua, khi nhìn thấy tôi thì chỉ lặng lẽ vẫy tay chào tôi một cái vậy.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi bắt đầu nhấn vào hòm thư lưu trữ. Có rất nhiều tin nhắn chưa được gửi đi ở trong đó. Từ những lời phàn nàn nho nhỏ như kiểu ‘Hôm nay ăn trưa chẳng ngon gì cả’ hay ‘Học không có vào’ đến những tin như kiểu ‘Dạo này vẫn khoẻ chứ?’ hay là ‘Khi nào cậu rảnh?’ mà tôi lấy hết dũng khí để viết ra.
Tôi còn đang lưỡng lự thì đã bị Yeo Ryung giật lấy điện thoại mất rồi.
“Á, sao vậy?”
“Để tớ gửi tin nhắn cho. Được chứ?”
Nghe Yeo Ryung hào hứng nói vậy thì tôi cũng chỉ ngập ngừng một lúc rồi lại gật đầu. Thì Yeo Ryung cũng đâu có xa lạ gì hai người đó đâu, thỉnh thoảng đùa một chút cũng được chứ sao.
Ngay khi có được sự cho phép của tôi thì Yeo Ryung bắt đầu vui sướng nhấn bàn phím. Tôi nhìn cô ấy như vậy mà khẽ lẩm bẩm.
“À.”
[Người nhận: Con trai
Tôi đang đưa mẹ cậu đi……]
Đây là loại trò đùa nhỏ nhặt nhất trong số tất cả những lần chúng tôi đùa với nhau.
Mà không, khoan đã. Nhưng mà không phải gần đây chúng tôi đã gặp chuyện gì đó à? Tôi nhíu mày và cố gắng nhớ lại dòng ký ức mơ hồ ấy. Hình như có sự kiện gì đó liên quan đến chủ đề này thì phải… Á, chờ đã!
Tôi hét lên.
“Á, chờ đã, Yeo Ryung. Không phải tin nhắn đó…”
Nhưng tin nhắn đã được gửi đi mất rồi. Yeo Ryung giơ màn hình hiển thị dòng chữ ‘Đã gửi tin’ lên và hỏi tôi.
“Hả?”
“Thì gần đây có vụ bắt cóc…!”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu thì điện thoại của tôi đã đổ chuông ầm ĩ rồi. Hai chữ ‘Con trai’ hiện trên màn hình như đóng đinh trong tầm mắt của tôi.
Yeo Ryung chẳng hiểu sao cũng cứng đờ lại và chỉ nhìn tôi, còn tôi phải thở sâu một hơi rồi mới dám mở điện thoại ra.
Một lúc sau, tôi nghe thấy một giọng nói vang lên.
[Đó là đâu?]
Tôi trả lời với một giọng nói lịch sự nhất trên trái đất này.
“Là Gapyeong ạ…”
Và rồi tôi tự nhiên lại cảm thấy cảnh này quen quen.
Hình như không lâu trước đây, Joo In cũng khiến tôi có cảm xúc y hệt như thế này chỉ bằng một dòng tin nhắn ‘ㅎㅎㅎㅎ’ của cậu ấy.