Phải đến khi đi vào nhà cùng với anh Yeo Dan thì tôi mới hiểu ra tình hình hiện tại.
Trên bàn trong phòng khách có mấy chai bia và rượu soju cùng với một đĩa hoa quả làm đồ nhắm, trên TV đang chiếu bộ phim truyền hình nổi tiếng nhất gần đây.
Dạo này bố mẹ tôi và bố mẹ Yeo Ryung mà đã gặp nhau thì sẽ ngồi nói chuyện như pháo rang suốt mấy tiếng đồng hồ, thế nên mối quan hệ giữa tôi và anh Yeo Dan đang rơi vào tình trạng cực kỳ dễ bị lộ.
Tôi quay ra nhìn tấm lịch đang được treo trong phòng khách. Hôm nay là ngày nghỉ ngay trước ngay tết nên mấy vị phụ huynh mới có dịp tụ họp lại để củng cố tình láng giềng đây mà.
Quả nhiên là bố mẹ Yeo Ryung đang ngồi trong phòng khách, hai người nhìn thấy bọn tôi thì mới vẫy vẫy tay.
“Dan Yi về rồi đấy à?”
“Vâng.”
“Cô nghe nói cháu lên năm hai rồi nên dạo này chăm chỉ đi học thêm lắm.”
Đừng mải học mà hại sức khoẻ nhé. Mẹ Yeo Ryung vừa bổ sung như vậy thì lại tự nhiên nhìn đằng sau lưng tôi mà trợn tròn mắt.
“Hai đứa đi cùng nhau à?”
“Trên đường về gặp nhau thôi.”
Nghe anh Yeo Dan lãnh đạm trả lời một câu như vậy mà tim tôi lại bắt đầu đập liên hồi. Trời ơi, tình huống này nguy hiểm quá! Chúng tôi đang phải giấu diếm chuyện hẹn hò mà bố mẹ hai bên lại tụ họp trong cùng một nhà, đã thế còn có thêm cả một người biết sự thật nữa, tình huống này trong phim truyền hình cũng không có đâu.
Lúc này, mẹ Yeo Ryung mới nói.
“Con ấy, đừng có được nghỉ mà đi chơi bời với bạn bè nhiều quá, phải chăm sóc Dan Yi đi chứ. Cứ đưa con bé về đến nhà như bây giờ này, lúc học cũng đừng chỉ học với đám bạn không mà thỉnh thoảng cũng phải dạy kèm Dan Yi nữa. Dan Yi có khác gì em gái ruột của con đâu.”
Lời nói ấy làm tôi nhớ lại chuyện chúng tôi vừa làm ở ngoài cửa và đỏ bừng cả mặt lên. Thôi ạ, anh em ruột mà làm chuyện đó thì gay to rồi đấy.
Tình cờ là anh Yeo Dan hình như cũng có cùng suy nghĩ với tôi. Tôi nhìn tai của anh ấy đỏ lựng lên mà cũng thầm cảm thấy ngượng cùng. May là anh Yeo Dan không phải kiểu người hay để lộ cảm xúc qua vẻ mặt đấy.
Anh trả lời với một giọng nói lí nhí chẳng giống anh một chút nào.
“Con sẽ làm vậy.”
“Dan ơi, cháu nghe thấy chưa? Cứ thoải mái sai bảo con trai nhà cô đi nhé.”
“Haha, vâng. Cảm ơn cô ạ.”
Tôi vừa toát hết cả mồ hôi hột mà trả lời như vậy xong thì thật may là bố tôi bắt đầu ra tay cứu giúp.
“Mấy đứa không ăn hoa quả thì vào phòng đi. Phòng khách chật lắm.”
“Để mẹ mang một ít vào phòng nhé?”
Bố tôi nói xong thì mẹ tôi cũng dịu dàng hỏi một câu khiến tôi vội vàng lắc đầu, sau đó tôi mới phẩy tay với Yeo Ryung đang ngồi trong phòng khách và chỉ tay vào phòng tôi.
Phải đến khi đã đóng cửa lại và chặn hết tiếng ồn từ bên ngoài rồi thì tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Tôi lấy lưng chặn cửa như thế sắp có zombie xông vào phòng, miệng lẩm bẩm.
“Sao nhân vật chính trong phim có thể hẹn hò bí mật được nhỉ?”
Nói thật thì đây không phải là lần đầu tiên cả hai bên phụ huynh tụ họp trong mấy tháng qua, đặc biệt là sau khi được nghỉ đông, thế mà lần nào tôi cũng phải căng thẳng đến toát mồ hôi cả.
Yeo Ryung đứng cạnh đó nghe thấy tôi lầm bầm như vậy thì mới bĩu môi và nói.
“Thế thì chia tay đi chứ.”
“Không được.”
“Thôi nào.”
Tôi và anh Yeo Dan đồng thanh nói vậy, đến khi quay ra nhìn nhau thì mới khẽ bật cười. Yeo Ryung nhìn chúng tôi cười vui vẻ mà trên mặt lại tỏ vẻ đau lòng.
Tôi có hiểu lý do tại sao đã gần hai tháng trôi qua rồi mà Yeo Ryung vẫn bảo chúng tôi chia tay mỗi khi thấy chúng tôi ở bên nhau.
Bởi vì nếu chúng tôi hẹn hò thì người cô đơn nhất sẽ là Yeo Ryung. Tôi thì đi học thêm, anh Yeo Dan thì đến thư viện với bạn và tất cả những khoảng thời gian còn lại đều được chúng tôi tận dụng để ở bên nhau, thế nên Yeo Ryung đau lòng cũng phải thôi.
Lúc đầu cô ấy cứ nghe chúng tôi rủ đi đâu đó thì đều từ chối cả, nhưng dạo này cũng dần dần chấp nhận rồi. Mấy chỗ như kiểu công viên trò chơi hay rạp chiếu phim, sông Hàn hay hồ Jamsil chẳng hạn. Vì ba người đi cùng nhau nên khi đến những nơi đó chúng tôi chẳng có cảm giác gì là đang đi hẹn hò cả, thực ra lại giống kiểu quay trở về tuổi thơ thì đúng hơn.
À, đúng rồi. Nhắc mới nhớ. Tôi vừa ngồi vào chỗ vừa lần lượt nói tới vài chuyện.
“Ban nãy tớ ở học viện có nghe Yoon Jung In bảo là Tết này cậu ta đi Nhật Bản thì phải.”
Thế là Yeo Ryung ngay lập tức trợn tròn mắt.
“Nhật Bản á? Thế không đi học nữa à?”
“Lần này được nghỉ 4 ngày mà, chắc là cứ đi nhanh rồi về thôi.”
“Oa, thích thế.”
Yeo Ryung vừa nói vậy vừa vô lực nằm phịch xuống giường tôi. Tôi cởi chiếc áo phao dày cộp ra và cũng nằm xuống bên cạnh cô ấy, miệng nói tiếp.
“Nhà tớ chắc Tết này lại phải về quê rồi.”
“Nhà tớ cũng vậy.”
Anh Yeo Dan nhìn chúng tôi như thể đang muốn nói ‘Sao toàn nói những chuyện đương nhiên vậy?’.
Chúng tôi chẳng động đậy gì mà chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà, sau đó mới lần lượt xoay người và khàn giọng nói.
“A, xa lắm ấy. Không muốn đi đâu.”
“Quê tớ không xa mà cũng không thích này.”
Thấy chúng tôi vẫn chỉ nói đi nói lại ‘Không thích đâu! Không thích đâu!’ như một con robot hỏng, anh Yeo Dan vẫn tỏ vẻ không thể hiểu nổi như trước.
Tôi hiểu mà, đã được nghỉ lễ thì bắt buộc phải về quê. Nhưng mà tôi thấy phiền lắm! Thà cứ ở nhà còn sướng hơn. Hiếm lắm mới có dịp được dùng máy tính mà.
Tôi vừa ôm gối vừa nghĩ vậy thì lại bỗng dưng nhớ tới những người còn định đi đến những chỗ còn xa hơn cả tôi.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi cẩn thận hỏi.
“Này, Yeo Ryung à.”
“Ừ?”
“Tứ đại thiên vương định làm gì trong kỳ nghỉ Tết thế?”
“À.”
Yeo Ryung ngẩn ngơ một lúc, nhưng rồi gương mặt của cô ấy ngay lập tức sáng bừng lên.
Không hiểu vì quá vui hay gì mà cô ấy tự nhiên bật dậy và còn ngồi thẳng lưng trên giường. Tôi nhìn Yeo Ryung như vậy mà trong lòng lại càng cảm thấy áy náy.
Đúng vậy, như tôi đã nói ban nãy, người cô đơn nhất khi anh Yeo Dan và tôi bắt đầu hẹn hò là Yeo Ryung, và người khổ tâm nhất vì phải đứng giữa cuộc cãi nhau giữa tứ đại thiên vương và tôi cũng là cô ấy.
Kỳ nghỉ là dịp mà sáu đứa chúng tôi có nhiều thời gian để đi chơi với nhau nhất, ấy thế mà trong kỳ nghỉ đông lần này, Yeo Ryung thậm chí còn không thể rủ cả bọn đi đâu đó chơi một lần. Như mùa đông năm ngoái chúng tôi ra biển chơi, hoặc thỉnh thoảng đến biệt thự nhà Yoo Cheon Young chẳng hạn. Thế nên khi tôi hiếm lắm mới có dịp chủ động hỏi đến bọn họ như thế này thì Yeo Ryung vui mừng cũng đúng thôi.
Tôi vừa cảm thấy tội lỗi vừa lén lút tránh né ánh mắt của cô ấy, nhưng rồi lại vì câu trả lời của cô ấy mà quay đầu lại.
“Đầu tiên là Joo In, cậu ấy bảo sẽ ở lại Seoul.”
“Vậy sao?”
“Ừ, tại nhà họ hàng của Joo In hầu như đều ở Seoul hết mà. Bình thường đã hay gặp nhau rồi, mà kỳ nghỉ hay tắc đường nên cũng bảo không cần phải tụ tập làm gì cho phiền phức. Thế nên cậu ấy chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.”
Ra là vậy. Tôi gật đầu.
Khi nghe đến họ hàng nhà Joo In thì tôi cũng tự nhiên nhớ tới trận đấu khẩu giữa Woo Ri Na Ra và Woo Ri Hon mà tôi từng tận mắt chứng kiến ở bữa tiệc.
Mấy người đó không thể sống như vậy được, nếu không muốn làm khổ Joo In thêm nữa. Khi vẻ mặt của tôi dần trở nên rối rắm thì Yeo Ryung lại kêu lên.
“Thế nên nếu cậu muốn gọi Joo In thì cứ gọi lúc nào cũng được!”
“Hả? Ừ… Được rồi.”
Thôi chết, vì ngạc nhiên quá nên tôi lỡ lắp bắp trả lời mất rồi. Thấy Yeo Ryung lại tỏ ra ủ rũ thì tôi mới vội vã đổi chủ đề.
“Còn Eun Hyung thì sao?”
Thế là Yeo Ryung ngay lập tức quay về với giọng nói vốn có của mình.
“Eun Hyung bảo cậu ấy có chỗ để đi rồi.”
“Chỗ để đi?”
“Ừ, cậu ấy không chịu nói là chỗ nào.”
Tôi nghe Yeo Ryung nói vậy mà lại đột nhiên nhớ ra, cứ đến kỳ nghỉ là Eun Hyung sẽ lại vô duyên vô cớ biệt tăm biệt tích. Cậu ấy chỉ luôn nói là mình có chỗ để đi, chứ chưa bao giờ chịu nói chỗ đó là ở đâu cả.
Ừm, năm nay sự việc này vẫn còn là một ẩn số nhỉ. Ban Yeo Ryung nói lại cho tôi nghe mà trông mặt cũng có vẻ không vui cho lắm.
Nhưng Yeo Ryung đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ và đổi chủ đề, cứ như thể cô ấy đang cố gắng không cảm thấy ngờ vực nữa vậy.
“A, còn Yoo Cheon Young với Eun Ji Ho nữa.”
“À, ừ.”
Hai cái tên lâu rồi chưa được nghe tới này khiến cơ thể tôi tự nhiên lại cứng đờ lại vì căng thẳng. Tôi có thể cảm thấy ánh mắt hướng về tôi của anh Yeo Dan hình như đang dần trở nên tối tăm.
Tôi khẽ cười với anh Yeo Dan tỏ ý không sao, sau đó lại quay ra nhìn Yeo Ryung và hỏi.
“Hai người đó làm sao?”
“À, ừ. Hình như gia đình bọn họ lớn lắm nên phải tổ chức một cuộc họp gia đình có đầy đủ cả dòng họ hay sao ấy. Thấy bảo là cực kỳ khủng bố luôn.”
“À, thể nào…”
“Eun Ji Ho đang khổ sở vì mấy ngày tới toàn phải mặc Âu phục đây này.”
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt chán nản của Eun Ji Ho ngay trước mắt mình và khẽ cười khúc khích. Thấy tôi nghe đến hai người đó mà không hề tỏ ra khó chịu một chút nào, Yeo Ryung hình như cũng cảm thấy yên tâm nên mới cười theo tôi.
Thế rồi tôi thoải mái dựa đầu lên đùi Yeo Ryung, miệng khẽ lẩm bẩm.
“Sống tốt thật đấy.”
Dù bây giờ chúng tôi đã xa nhau rồi nhưng tôi chưa bao giờ muốn bọn họ phải cảm thấy buồn bã cả. Bởi vì lý do khiến mối quan hệ giữa chúng tôi xa nhau không phải là vì cuộc cãi nhau đó.
Thế rồi tôi lại vừa cụp mắt xuống vừa lẩm bẩm. Mà không, thà cứ xa nhau vì cãi vã thì có khi tình hình đã không rối tung rối mù như bây giờ. Nếu chỉ cãi nhau một trận thì chúng tôi vẫn có thể hoà giải và lại quay về như lúc ban đầu thôi.
Tôi lại xoay người và khẽ lẩm nhẩm.
Ôi trời, tôi đâu thể hỏi thẳng bọn họ là ‘Bây giờ các cậu ghét tôi rồi phải không?’ chứ? Làm gì có ai nghe vậy mà lại trả lời là ‘Đúng thế’ đâu. Nỗi khổ tâm mà tôi đã lặp đi lặp lại hàng ngàn lần này lại bắt đầu xuất hiện, khiến tôi chỉ biết lắc lắc đầu.
Không đâu, bây giờ không phải là lúc nên nghĩ tới những điều đó. Mình phải nghĩ xem nên làm thế nào thì mới thoát kiếp lao động khổ sai trong suốt kỳ nghỉ Tết đi chứ.
Khi tôi còn đang tự nhủ như vậy thì ngay lúc này.
“Mấy đứa ơi, ra đây một lúc đi! Bố mẹ có chuyện muốn nói này.”
Giọng nói của mẹ tôi vang lên từ bên ngoài phòng khách.
Có chuyện muốn nói? Chúng tôi ngờ vực nhìn nhau rồi ngay lập tức đi ra ngoài.
Chẳng biết mấy vị phụ huynh đã uống thêm mấy chai bia rồi mà số lượng chai rỗng bên cạnh bàn lại càng tăng thêm. Và thứ được đặt ngay giữa bàn là… Ặc. Tôi hít vào một hơi.
Đó không phải là chai Macallan mà Eun Ji Ho cho nhà tôi hồi trước sao. Chờ đã, tôi hình như chưa bao giờ hỏi cậu ta giá tiền của thứ đó cả. Chắc cũng không quá đắt đâu đúng không? Lỡ sau này cậu ta lại đòi tôi trả lại thì sao?
Tôi biết Eun Ji Ho không phải là loại người như thế nhưng cũng không thể không nghĩ như vậy được, và ngay lúc này. Bố mẹ tôi lại tự nhiên đứng bật dậy và nắm lấy tay nhau như đang khiêu vũ. Thế rồi lời nói của hai người họ khiến tôi ngỡ ngàng đến mức suýt ngã ngửa về phía sau.
“Tết này, chúng ta sẽ ra nước ngoài!”
“Cái gì cơ?”
“Một chuyện 4 ngày 3 đêm ở Đài Loan. Đài Loan vốn có dịch sốt xuất huyết nên phải đi vào mùa đông thôi.”
“Đúng rồi, lúc không có muỗi ấy.”
Mẹ Yeo Ryung thản nhiên trả lời như vậy, còn tôi càng nghe càng thấy đầu óc hỗn loạn.
Mà không, chờ đã. Đến Đài Loan? Đây là lần đầu tiên nhà tôi đi nước ngoài trong kỳ nghỉ lễ đấy. Đã vậy còn mang theo cả anh Yeo Dan đang học năm 3 nữa à? Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay ra nhìn anh Yeo Dan thì thấy anh cũng vì tin tức bất ngờ này nên chỉ biết đứng như trời trồng mà chẳng biết nói gì.
Nhưng sau một hồi bị cơn sốc chiếm đóng, trái tim của tôi lại bắt đầu căng tràn vì niềm vui sướng. Yeo Ryung cũng hào hứng hỏi.
“Mẹ, thế mình phải đi mua vali trước chứ? Đi du lịch thì đâu cần mỗi người cầm một túi đâu.”
Nghe Yeo Ryung nói vậy xong thì bầu không khí tự nhiên lại thay đổi.
Cả bố mẹ tôi lẫn bố mẹ Yeo Ryung đều khựng lại. Ánh mắt của mấy người họ đồng loạt hướng về Yeo Ryung.
Yeo Ryung cũng co rúm người và lùi lại về phía sau. Gáy tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh đầm đìa. Gì vậy trời? Tôi lẩm bẩm. Phản ứng kiểu gì thế?
Và không lâu sau đó thì tôi đã biết lý do tại sao.
Mẹ Yeo Ryung nói một câu với vẻ mặt như thể bà vừa nghe thấy một trò đùa dở hơi nhất trên đời.
“Sao con lại tới chỗ đó? Hai đứa vẫn phải đến nhà họ hàng chứ.”
“Ớ.”
“Mẹ nhờ cô đưa mấy đứa đi rồi. Đến nhà bà ở Gapyeong ấy.”
“Ớ? Sao lại thế!”
Yeo Ryung thảm thiết kêu lên như vậy với biểu cảm như sắp khóc đến nơi.
Và rồi mẹ Yeo Ryung bắt đầu một bài giáo huấn với một vẻ mặt cực kỳ nghiêm khắc. Sao lại thế cái gì. Con không thích đi thăm bà à? Tôi nghe mẹ Yeo Ryung nói xa xả là không biết bà của cô ấy phải cô đơn vào ngày lễ tết đến mức nào mà mặt mày cũng dần dần chuyển màu trắng bệch.
Chờ đã. Tôi lại quay ra nhìn bố mẹ mình. Sao những dự cảm bất an của em không bao giờ sai thế này, trong đầu tôi bắt đầu bật một bài hát của thập niên năm 90 như thế.
Tôi trịnh trọng yêu cầu bộ não của mình.
DJ làm ơn tắt bài này đi dùm cái… Nhưng mà cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Và quả nhiên đúng như lời bài hát đó. Khi tôi vừa lặng lẽ giơ ngón tay lên và chỉ vào bản thân mình thì bố mẹ tôi mới gật đầu.
Và rồi mẹ tôi nói.
“Con ở nhà. Sắp thi cử đến nơi rồi, còn định đi theo cái gì nữa.”
Sao lại thế được! Tôi cố gắng tỏ vẻ thống thiết nhất có thể mà trả lời.
“Mẹ ơi, con mới lên năm 2 thôi mà. Với cả bây giờ mới là kỳ nghỉ đông nên vẫn chỉ tính là năm nhất thôi.”
Sao tôi có thể bỏ lỡ chuyến đi nước ngoài đầu tiên trong đời mình như thế này được!
Nhưng mẹ tôi vẫn rất cương quyết.
“Không được, con ở nhà một mình rồi ôn lại bài tập ở học viện đi.”
Không thể nào. Thấy tôi há hốc miệng và rơi xuống hố sâu tuyệt vọng thì anh Yeo Dan ở bên cạnh đó mới cẩn thận vỗ nhẹ vào lưng tôi.
Và người cứu giúp tôi chính là mẹ của Yeo Ryung. Bà quay ra nhìn mẹ tôi và hỏi.
“Gì vậy, anh chị định để Dan Yi ở nhà một mình à? Không có họ hàng ở gần sao?”
“Không có. Họ hàng nhà tôi hầu như đều ở Gwangju cả.”
“Nhưng mà sao có thể để Dan Yi ở lại một mình được? Dạo này xã hội nguy hiểm lắm đấy. Tôi nghe nói có nhiều vụ trộm vào nhà lắm.”
Phải đến khi nghe bà ấy nói vậy thì mẹ tôi mới dần dần tỏ ra lo lắng.
Á. Có khi nào bà ấy nói nữa thì mẹ sẽ cho tôi đi Đài Loan cùng không? Tôi nhìn mẹ Yeo Ryung với ánh mắt tràn trề hy vọng. Chỉ thêm chút nữa thôi, cô ơi!
Và rồi ngay lúc này. Mẹ Yeo Ryung tự nhiên vỗ tay một cái rồi nói.
“À, đúng rồi. Chỉ cần làm vậy là được.”
Mẹ tôi ngờ vực hỏi.
“Hả?”
Thế rồi lời nói sau đó lại tiếp tục đá tôi xuống vực sâu tuyệt vọng.
“Thì Dan Yi cũng tới Gapyeong với hai đứa nhà tôi là được chứ gì. Mấy đứa chúng nó tới đó hít thở không khí trong lành rồi học với nhau thì hay rồi.”
Mặt tôi xám hẳn đi, trong lòng hét ầm lên. Ơ kìa, sao cô lại cứu người theo cái cách này vậy ạ? Ở nhà cháu có máy tính, xung quanh đây cũng có rất nhiều chỗ ăn chơi và cũng có bạn bè này nọ, giờ cháu đến vùng thung lũng Gapyeong rồi làm gì ở đó đây? Dù cháu cũng biết là cô lo lắng cho cháu.
Nhưng những dòng suy nghĩ khẩn thiết của tôi không chạm tới mẹ Yeo Ryung, và cũng nằm ngoài tầm với của mẹ tôi.
“Ái chà, ý kiến hay đấy. Nhưng mà tôi nhờ cậy hai anh chị như vậy có được không?”
“Ầy, chúng ta thân nhau mà.”
Tôi nghe cuộc nói chuyện hoà thuận giữa hai người họ mà cõi lòng chìm vào tuyệt vọng.
A… Anh Yeo Dan lại tiếp tục vỗ lưng tôi.
Và thế là chúng tôi sẽ có một chuyến du lịch vô cùng lạ đời tới Gapyeong.