Ngay khi đồng hồ điểm đến số 9:40 thì cả phòng tự học bắt đầu nôn náo hết cả lên. Tôi đang bận rộn viết lách ngoay ngoáy cũng từ từ nhíu mày lại.
Trong phòng đang mở quạt sưởi nên đã nóng sẵn rồi, lại còn không mở cửa nên bầu không khí lại càng khó chịu hơn, thêm cả tiếng ầm ĩ càng ngày càng lớn dần kia khiến tôi hoàn toàn không thể tập trung nổi.
Chỉ đến một lúc sau, tôi mới liếc nhìn tờ lịch treo trên tường mà khẽ lẩm nhẩm.
Thôi, cũng đâu còn cách nào khác. Hôm nay là ngày 29 tháng 1. Dù hôm nay là thứ tư chứ chưa phải thứ sáu nhưng mấy đứa trong lớp tôi cũng có một lý do rất đơn giản để làm loạn lên như vậy. Bởi vì bắt đầu từ ngày 30 tháng 1 ngày mai, chúng tôi sẽ có một kỳ nghỉ Tết kéo dài trong 4 ngày.
Dù ngày cuối cùng của kỳ nghỉ trùng với ngày thứ bảy nên chúng tôi bị ăn bớt mất một ngày, nhưng mà một kỳ nghỉ dài kéo dài đến cuối tuần ư, lũ học sinh cấp ba chúng tôi làm gì có khi nào được nghỉ ngơi nhiều đến thế này.
Cuối cùng tôi cũng quyết định không học nữa, ngay khi đút tờ bài tập vào túi thì lại nghe thấy tiếng ồn vang lên bên ngoài hành lang. Rõ ràng là mấy đứa ở phòng tự học bên cạnh không chịu nổi nữa nên bắt đầu chạy ra ngoài hết rồi.
Quả nhiên là vào ngay lúc đó, tôi thấy có một thằng con trai mở mạnh cửa lớp tôi ra, vừa khoác vai một người bạn của mình vừa nói.
“Này, đi thôi.”
Cùng lúc đó, tôi cũng quay đầu nhìn Lee Min Ah và Yoon Jung In rồi đứng dậy. Buổi tự học ngày hôm nay kết thúc rồi. Mấy đứa chúng tôi lần lượt xếp đồ vào cặp, lấy lại điện thoại và bước ra ngoài.
***
Nói thật thì dù chúng tôi ra ngoài sớm thì vẫn phải chờ xe của học viện thôi, thế nên chúng tôi cũng chẳng thể về nhà sớm nổi mà phải đứng dậm dậm chân và đợi xe một lúc lâu.
Trong lúc đó, Lee Min Ah vẫn không ngừng chào người quen đang nhao nhao chạy ra từ cửa học viện, và Yoon Jung In cũng vậy. Rõ ràng là Yoon Jung In cũng chỉ vừa mới bắt đầu học thêm cùng với tôi thôi, thế mà số người cậu ta quen đã bằng với Lee Min Ah luôn rồi.
Tôi nhìn Yoon Jung In cứ liên tục chào hỏi mọi người như vậy mà khẽ tặc lưỡi, nhưng rồi cậu ta tự dưng quay lại nhìn tôi và bật ra một câu khiến tôi chỉ biết phá lên cười.
“A, tôi cũng không ngờ là mình lại làm quen với chỗ này nhanh đến vậy đấy. Tôi bị sợ bệnh người lạ mà.”
“Cậu nói cái quái gì thế?”
Lee Min Ah hỏi với một thái độ thật sự ngỡ ngàng chứ không hề đùa nghịch như bình thường.
Tôi cũng bàng hoàng giống y hệt như vậy. Yoon Jung In bị bệnh sợ người lạ gì chứ, bảo Eun Ji Ho khiêm tốn còn đáng tin hơn.
Và rồi kiểu ví dụ như một thói quen ấy khiến tôi tự đánh vào đầu mình một cái. Bây giờ tôi có còn thân thiết với mấy người đó như trước đây nữa đâu, cứ lấy tuỳ tiện lấy họ ra làm ví dụ ở chỗ này chỗ kia cũng khá là bất lịch sự đấy.
Thấy tôi như vậy, Lee Min Ah lại tiếp tục bàng hoàng hỏi.
“Cậu lại làm cái gì đấy?”
“À, không. Không có gì cả.”
Tôi cười haha rồi lại quay ra nhìn Yoon Jung In.
Cậu ta bắt đầu lầm bầm.
“Này, tại các cậu không biết thôi. Tôi là một người rất sợ người lạ và cũng siêu rụt rè luôn.”
“Giải chém gió của năm phải về tay cậu mới được.”
“Tôi cố gắng che giấu bệnh tình nên mới cố tình làm loạn lên đấy, này, các cậu chẳng hiểu tôi gì cả.”
Tôi nghe Yoon Jung In và Lee Min Ah nói qua nói lại mà mặt mày cũng dần cứng đờ lại. Không phải chứ, cậu nói cái gì thế? Tôi đang nghĩ vậy thì lại nghe thấy tiếng ầm ĩ ở đâu đó nên mới lơ đãng quay ra nhìn.
Vừa đúng lúc này, cũng có một đám học sinh đang nháo nhào chạy ra từ cổng một khu học viện khác. Khu vực này được mệnh danh là lò luyện thi, thế nên cứ đến 10 giờ là cả phố sẽ bị một đám học sinh học đồng phục hoặc thường phục chiếm đóng.
À, với cả. Tôi vừa nhìn đám học sinh kia và có một cảm giác lạ lẫm.
Bây giờ Yoon Jung In, Lee Min Ah và tôi đang đứng nói chuyện ở ngoài cửa học viện nhưng cũng không có ai nhìn chúng tôi với ánh mắt kỳ quái cả. Cũng có vài người quay ra nhìn vì vẻ ngoài năng nổ và đẹp mắt của Yoon Jung In và Lee Min Ah, nhưng mà ngoài một chút hảo cảm ra thì không còn gì nữa hết.
Nếu ở cùng tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung thì sẽ không như vậy đâu.
Những ký ức của quá khứ dần dần hiện lên trong đầu tôi.
Cũng đã có lúc tôi cảm thấy ngưỡng mộ những chỗ học thêm bật đèn đến tối muộn như thế này. Tất nhiên là khi bây giờ đã thực sự được học ở đây rồi thì tôi cũng không thể nói là tôi rất vui được, nhưng mà hình ảnh những đứa học sinh má đỏ hồng, đeo cặp trên lưng và cùng nhau ngồi xe buýt về nhà này cũng giống như một loại biểu tượng đối với tôi. Biểu tượng cho cuộc sống bình thường.
Tôi cảm giác dường như đang có một ‘tôi’ khác đang bước đi bên ngoài học viện thì tự nhiên đứng khựng lại và nhìn về hướng này. Và ở bên cạnh đó chắc chắn sẽ có cả Ban Yeo Ryung và tứ đại thiên vương.
Thế rồi tôi lại lắc đầu. Suy nghĩ vớ vẩn.
Cuối cùng xe của học viện cũng đến, thế là chúng tôi lần lượt bước lên xe.
Trong xe, chúng tôi tất nhiên sẽ bắt đầu nói đến chủ đề kỳ nghỉ.
Yoon Jung In thản nhiên nắm lấy tay Lee Min Ah và quay ra hỏi tôi.
“Này, kỳ nghỉ lần này cậu định làm gì thế? Nhà tôi đi Nhật đấy.”
Có lẽ vì sợ tôi cảm thấy bị bỏ rơi nên Yoon Jung In thỉnh thoảng cũng bắt chuyện với tôi.
Lee Min Ah thấy vậy mới đùa nghịch đánh vào sườn cậu ta.
“Đừng có khoe.”
Tôi chỉ bật cười. Tôi nghe cũng thấy hơi giống đang khoe đó.
Thế rồi tôi mới trả lời.
“Tôi năm nay chắc cũng sẽ mắc kẹt trên đường cao tốc trong 15 tiếng đồng hồ thôi…”
Nghe tôi mệt mỏi nói vậy mà cả Yoon Jung In lẫn Lee Min Ah đều ngạc nhiên trợn tròn mắt nhìn tôi. Gì cơ? 15 tiếng đồng hồ cơ á? Tại sao? Tôi mới yếu ớt cười và trả lời.
“Bên nội nhà tôi nằm ở phía cuối Tổ quốc luôn đấy.”
“À…”
“Lúc đi mất 8 tiếng thì lúc về cũng tốn tầm đấy thôi. A, bực quá.”
Tôi nhớ tới vài kỷ niệm đi du lịch vụn vặt mà vẻ mặt ngay lập tức tối sầm lại. Yoon Jung In và Lee Min Ah quay ra nhìn nhau rồi lại đồng thời vỗ vai tôi.
Lee Min Ah nói.
“À, nhà tớ không xa đến thế, nhưng mà tớ cũng không thích đi. Chỉ phải nhìn thấy đám anh chị em họ bên nội đã thấy không vui rồi.”
“Vậy à? Tại sao?”
Tôi chỉ cảm thấy chán nản một lúc rồi lại ngay lập tức nheo mắt và hỏi cô ấy như vậy. Một đứa không chỉ không có anh chị em ruột mà đến cả anh chị em họ cũng không có một mống nào như tôi, ít nhiều cũng cảm thấy ghen tị với những gia đình đông đúc như vậy.
“Thì cứ hở ra là lại bắt đầu xía mũi vào chuyện của tớ chứ sao. Bọn họ mà giỏi giang thì thôi tớ còn chấp nhận, đây có giỏi gì đâu. Hơn nữa cứ có chuyện gì là mẹ tớ lại bắt tớ làm. Vì bố tớ là con út trong nhà mà.”
“À à.”
Đúng là điểm này khó chịu thật đấy. Yoon Jung In ngay lập tức vỗ vai tôi và thoải mái nói.
“Tóm lại thì tôi sẽ được đi máy bay cơ, nên cậu cố lên.”
Haha, tôi vừa khẽ cười vừa hỏi.
“Min Ah à, tớ đánh bạn trai cậu được chứ?”
“Cứ thoải mái.”
Lee Min Ah vừa làm động tác tay lịch sự như một người nhân viên phục vụ bàn thì tôi mới giơ nắm đấm về phía Yoon Jung In. Và ngay lúc này, tôi nhìn thấy một bóng người sượt qua khung cửa sổ và kêu lên một tiếng.
Cửa sổ xe đã bị dán màn che cho tối đen lại làm cảnh đêm bên ngoài lại càng u tối hơn, ấy thế mà người nọ trông vẫn nổi bật đến mức tôi không thể nào không nhận ra.
Tôi quay ra nhìn người lái xe và nói.
“Chú ơi, chú có thể dừng lại ở đây được không ạ?”
Làm sao thế? Có chuyện gì à? Khi Yoon Jung In và Lee Min Ah vừa trợn tròn mắt mà hỏi như vậy thì tôi mới phẩy phẩy tỏ vẻ không sao và lôi điện thoại ra. Thôi chết, tại tôi để chế độ im lặng nên không có tiếng chuông và cũng không rung đây mà. Mặt tôi dần tối lại.
Khi xe dừng lại, tôi mở cửa đi xuống xe và ngay lập tức hét lên.
“Anh Yeo Dan đang ở bên ngoài!”
“À, ra là vậy. Tạm biệt nhé.”
“Mai gặp lại!”
Tôi để lại những lời chào đó ở đằng sau lưng và ngay lập tức bước xuống xe. Ngay khi cửa xe đóng lại thì tôi lại chạy tới đoạn đường mà xe vừa đi qua.
Chẳng cần phải chạy được bao lâu, tôi đã ngay lập tức nhìn thấy một bóng người cao lớn xuất hiện phía cuối đường.
“Anh ơi!”
Nếu như bình thường thì anh sẽ ngọt ngào gọi một tiếng ‘Dan à!’ ngay khi nhìn thấy tôi, nhưng bây giờ anh lại không làm thế mà chỉ chậm rãi bước đến gần tôi, mặt hơi nhăn lại.
Anh hỏi.
“Điện thoại em đâu?”
“À, tại em để chế độ im lặng ạ.”
Tôi dùng cách nói kính ngữ mà ngày thường không dùng mấy và cười hehe, sau đó chắp hai tay lại và giơ lên trước mặt mình.
“Em xin lỗi mà…”
Tôi nói ngắn gọn như vậy và chỉ dám đảo mắt nhìn chỗ này chỗ kia, thế là anh Yeo Dan mới thở dài và vươn tay tháo chiếc khăn quàng cổ của mình ra. Và rồi anh bắt đầu quàng chiếc khăn đó lên cổ tôi.
Ơ. Tôi nói.
“Không cần đâu. Anh biết là em không sợ lạnh mà.”
“Em phải đi học, lỡ bị cảm thì sao?”
“Không đâu, anh lên năm 3 mới phải quàng chứ…”
Tôi vừa nói vậy thì ngay lập tức nhận ra.
Mà không phải, gần đến ngày thi đại học không có nghĩa là phải học tập chăm chỉ. Dù anh Yeo Dan đã lên năm 3 rồi nhưng vẫn sẽ sống chẳng khác gì bây giờ mà thôi. Ý tôi là cuộc sống của một người chỉ cần nghe giảng trên lớp thôi cũng có thể lấy được điểm số gần như đứng dầu cả nước ấy.
Đúng là gần đây anh bắt đầu đến thư viện với bạn bè thật, nhưng tôi biết đó không phải là do anh cần phải học, chỉ là trong lúc tôi đi học thêm thì anh không có chuyện gì làm mà thôi.
Tôi cẩn thận sờ vào chiếc khăn mà anh Yeo Dan vừa quàng cho tôi.
Tài nấu ăn với sự khéo tay là hai phạm trù hoàn toàn khác nhau nhỉ. Sau khi có ý nghĩ hơi vô lễ như vậy thì tôi ngay lập tức nắm lấy bàn tay trống không của anh Yeo Dan.
Những đống tuyết phủ đầy trên đường từ mấy ngày trước vẫn chưa tan đi, khiến con đường đi bộ này như đang toả ra một vầng sáng màu bạc. Chúng tôi bắt đầu sóng vai nhau mà bước đi.
Hôm nay là ngày cuối cùng của một năm âm lịch.
***
Khác với cuộc trò chuyện giữa tôi và Yoon Jung In cùng với Lee Min Ah, tôi không cần phải hỏi anh Yeo Dan sẽ làm gì vào dịp lễ tết. Đó cũng là vì chúng tôi đã làm hàng xóm của nhau quá lâu rồi, thế nên về những chuyện về họ hàng hay nghề nghiệp của họ hàng hai bên, đến cả gần đây có chuyện hiếu hỷ gì chúng tôi cũng biết rõ.
Hai nhà chúng tôi thân nhau đến mức tôi cảm giác nhà anh Yeo Dan cũng chẳng khác gì nhà tôi, phải vậy mới biết ông cha ta đã sáng suốt đến mức nào khi nói câu ‘Họ hàng xa không bằng láng giềng gần’ đấy. Thế nên anh Yeo Dan cũng chỉ hỏi qua loa xem hôm nay tôi học hành thế nào thôi. Sau khi trả lời là cũng chẳng khác gì mọi ngày thì tôi mới cẩn thận hỏi một câu.
“Hôm nay bạn của anh không gây ra chuyện gì ở thư viện à?”
“……”
Thấy vẻ mặt của anh Yeo Dan cứng lại ngay khi nghe tôi nói thế thì tôi mới nhận ra. A, bạn anh Yeo Dan lại thế nữa rồi.
Đám bạn của anh đúng là kiếp nạn duy nhất mà anh phải gánh chịu trong kiếp này thật rồi… Tôi vừa nghĩ vậy vừa định vỗ lưng anh Yeo Dan thì anh bỗng dưng nói một câu.
“Hôm nay không sao cả.”
“Hả? Thật ạ?”
“Bởi vì…”
Anh Yeo Dan nhìn xuống đường một lúc và nhỏ giọng bổ sung thêm.
“Hôm nay có một chuyện khác…”
“Ớ? Chuyện gì?”
Anh ngập ngừng một chút rồi mới trả lời.
“…Đừng nổi giận nhé.”
“Sao em lại nổi giận?”
Tôi hỏi như vậy xong thì lại cứng đờ mặt ngay khi nghe lời nói tiếp theo của anh. À, thế nên anh mới bảo tôi đừng tức giận đây mà.
“Vì được tỏ tình… Người kia nói rất lớn.”
Dù anh đã lược bỏ chủ ngữ đi rồi nhưng tôi vẫn có thể biết đối tượng được tỏ tình là ai. Nếu bạn anh là người được tỏ tình thì sao anh phải bảo tôi đừng tức giận chứ.
Cả hai chúng tôi cứ im lặng một lúc lâu. Anh Yeo Dan vẫn nắm lấy tay tôi mà bước đi như trước, mắt tập trung quan sát vẻ mặt của tôi.
Tôi ngay lập tức thả lỏng biểu cảm mà nói.
“Em đã nghĩ rồi cũng sẽ có lúc như thế này mà.”
“Lúc?”
“Em quen anh Yeo Dan lâu lắm rồi, nên cũng biết một điều. Thì đó… giống kiểu skill cooldown ấy.”
Cũng giống như kiểu bạn chơi game một lúc lâu thì màn hình sẽ tự nhiên nhấp nháy và hiện lên chữ FEVER gì đó để bạn có thể sử dụng skill, tôi cũng đã dự đoán là anh Yeo Dan ngày nào cũng ra thư viện ngồi như thế này thì chắc chắn sẽ được tỏ tình ít nhất một lần thôi. Mà không, có khi lần tỏ tình này không phải là lần đầu tiên cũng nên. Tôi cũng có thể đoán được điều đó.
Anh Yeo Dan phòng thủ kiên cố không thua gì Yeo Ryung và cũng đầu gỗ chẳng kém gì Yeo Ryung, có khi anh nhìn đống đồ uống chất đầy trên bàn mình như một ngọn núi nhỏ cũng sẽ chỉ nghĩ đang có ai đó muốn làm phiền mình cũng nên. Hoặc không thì nghĩ người ta muốn cướp chỗ mình chẳng hạn.
Mà tóm lại, tôi vừa ngượng ngùng cười vừa nói.
“Em không nổi giận vì chuyện đó đâu, em rất ổn mà.”
“Ổn thật chứ?”
Anh Yeo Dan ngờ vực hỏi như vậy thì tôi mới gật đầu.
“Em có phải mới quen anh Yeo Dan đâu.”
Thế là anh Yeo Dan mới khựng lại và ngay lập tức nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi cứ như thể đang muốn phân tích xem tôi có đang nói thật lòng hay không vậy.
Ừm, tôi hơi đỏ bừng mặt lên nhưng không phải vì lời nói ban nãy của mình. Đây là do tôi vẫn chưa thể quen với việc nhìn thấy hình bóng của mình phản chiếu lại trong đôi mắt đen của anh Yeo Dan. Thế là tôi mới đột ngột cụp mắt nhìn xuống đất, hai tai thì nóng bừng còn đầu ngón chân thì tê cóng.
Anh Yeo Dan ngay lập tức rời mắt khỏi tôi và bình tĩnh nói.
“Anh bảo là anh có người yêu rồi.”
“Dạ? Vâng…”
Đó là sự thật mà. Thấy tôi thản nhiên gật đầu, anh Yeo Dan lại nói tiếp.
“Sau này… anh vẫn sẽ tiếp tục nói thế.”
“Vâng…”
Tôi vừa trả lời như vậy vừa hơi nghiêng đầu.
Anh Yeo Dan đang định nói gì phải không nhỉ? Cách nói của anh ấy chẳng giống ngày thường chút nào. Tôi chỉ nghĩ vậy được một lúc thì lại vì lời nói tiếp theo của anh ấy mà thầm nhận ra.
Anh nghỉ một nhịp rồi mới nói.
“Người nói chuyện với em trong xe.”
“Vâng?”
“Là ai thế?”
“À à.”
Tôi khẽ bật ra một tiếng. Xe của học viện chật đến mức hai người ngồi đối diện nhau sẽ thỉnh thoảng bị đụng đầu gối vào nhau, và nếu Yoon Jung In với Lee Min Ah ngồi cạnh nhau rồi thì tôi dĩ nhiên sẽ chỉ có thể ngồi ở phía đối diện họ mà thôi.
Nhưng ngồi đối diện nhau mà còn nghiêng đầu nói chuyện với nhau nữa thì trông có vẻ thân thiết ra phết đấy nhỉ.
Ngay khi ngẩng đầu lên thì tôi vẫn thấy ánh mắt kiên trì của anh Yeo Dan hướng về tôi. Tôi vừa cười vừa lắc đầu và nói.
“Cái người em nói chuyện cùng đó là Yoon Jung In, lớp trưởng lớp em. Em hay nói tới cậu ta đó.”
“À.”
“Anh nhớ bạn gái đi cùng em lúc trước chứ? Lee Min Ah. Cậu ta đang hẹn hò với Min Ah đó.”
“Được rồi…”
“Để lần sau em giới thiệu mấy đứa nó cho anh nhé?”
Nghe tôi thoải mái hỏi như vậy thì anh Yeo Dan mới lắc đầu. Anh vốn là kiểu người cảm thấy tương tác với người khác là một chuyện vô cùng mệt mỏi và phiền phức (nhìn đám bạn của anh là đủ hiểu tại sao thôi), thế nên anh cũng sẽ không coi lời đề nghị giới thiệu kia của tôi là thật.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhìn chằm chằm vào anh, sau đó mới khẽ bật cười.
“Anh này.”
“Ừ.”
Ngay khi anh trả lời như vậy với vẻ mặt rõ ràng là đã vui vẻ hơn lúc trước thì tôi không thể nhịn cười nổi nữa.
“Nếu em cũng được ai đó, ừm, chuyện này không thể nào xảy ra được, nhưng nếu được tỏ tình thì em cũng sẽ nói là mình có bạn trai rồi.”
Và sau một hồi lưỡng lự, tôi lại bổ sung thêm.
“Hừm, hay là ngày thường dù không ai hỏi thì em cũng sẽ tự mang ra khoe nhé, được không? Thế thì thực sự sẽ không có ai dám tỏ tình với em nữa.”
Và rồi tôi khẽ đảo mắt nhìn vẻ mặt của anh Yeo Dan. Ban nãy tôi thấy anh có vẻ mặt ‘Phải nói tiếp’ nên mới nghĩ anh muốn tôi nói những lời như thế này, không phải sao?
Phải đến khi thấy sắc mặt của anh rõ ràng đã tốt hơn lúc trước thì tôi mới khẽ thở phào nhẹ nhõm. May quá, vậy là mình đoán đúng rồi.
Và rồi bầu không khí xung quanh chúng tôi lại trở về như bình thường. Khi đi cùng nhau, nhân tiện đã nói tới chủ đề Yoon Jung In rồi nên tôi cứ đùa nghịch về cậu ta mãi cho tới khi về đến nhà.
Chúng tôi đứng trong hành lang và nói lời chào tạm biệt như bình thường.
“Em sẽ tắm rửa rồi nhắn tin cho anh.”
“Ừ.”
Anh Yeo Dan nói vậy xong thì có hơi ngập ngừng.
Thế rồi anh ngay lập tức cúi đầu xuống và dí sát mặt gần tôi, khiến tôi bỗng dưng co rúm người lại.
Anh Yeo Dan không hề làm gì quá đột ngột, với một tốc độ chậm rãi đủ để tôi có thể tỏ ý từ chối, anh mới tiến đến gần và chạm môi lên má tôi.
Và ngay lúc này. Tôi nghe thấy tiếng ‘tít tít tít’ khi cửa mở ra nên ngay lập tức giơ tay lên theo phản xạ. Khi chống tay lên tường và thở hổn hển thì một giọng nói lanh lảnh lại khiến tôi ngẩng đầu lên.
“Hai người đang làm cái gì thế?”
Ban Yeo Ryung nắm lấy cửa nhà tôi và tỏ vẻ vô cùng ngỡ ngàng.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy anh Yeo Dan đang nắm lấy bờ lan can mà thở dài thì trái tim cũng dần trở nên nặng trĩu.
Cái gì vậy, mà sao Yeo Ryung lại đi ra từ nhà tôi?