Cả đám cứ thế im bặt. Còn tôi thì cứ đứng ngẩn ngơ nhìn Yoo Cheon Young.
Cơn mưa dai dẳng và dữ dội đổ xuống giữa Yoo Cheon Young và tôi. Phần góc của chiếc hộp giấy trong tay tôi đã trở nên quăn queo vì bị ướt. Tôi thấy Yoo Cheon Young vươn tay ra khỏi phần ô của cậu ấy. Từng giọt nước nặng nề lăn dài trên bàn tay trắng trẻo ấy và ngay lập tức rơi thẳng xuống đất.
Tiếng xì xào bàn luận cứ thế lớn dần trong tiếng mưa rơi ồn ã. Có vài đứa tụ tập ở cổng sau để chờ đồ ăn mới vừa nhìn chúng tôi vừa nói với nhau.
“Hai người đó thân nhau à?”
“Thì học cùng trường cấp hai mà.”
“Kể cả thế đi nữa.”
Kể cả thế đi nữa. Tôi có thể nhận ra ý nghĩa ẩn chứa trong câu nói đó, nhưng mà cũng không thấy tự ái hay gì đó đâu. Cũng tại tôi đã quá quen với những lời nói như vậy trong tình huống này rồi.
Trong đầu tôi chỉ bị choán đầy bằng một câu nói.
‘Đến đây.’
Khi tôi còn đang mím chặt môi thì thứ ma thuật đang làm mấy bà chị kia im lặng tự nhiên tan biến hết. Mấy người họ ngay lập tức quay ra nhìn về phía này và đồng loạt lớn giọng nói.
“Bọn này có chuyện muốn nói trước cơ mà!”
“Đừng có đi theo, hiểu chưa?”
Nhưng rồi khí thế của họ cũng vì hành động tiếp theo của Yoo Cheon Young mà tiêu tán hết sạch. Khi tôi còn đang đứng yên đó như bị đóng đinh một chỗ thì cậu ấy lại trực tiếp tiến đến trước mặt tôi.
Và rồi cậu ấy giơ tay ra.
Nhưng lần này câu nói của cậu ấy lại khác với ban nãy.
“Đừng đi.”
Tôi không trả lời mà chỉ nhìn bàn tay ấy.
Mưa mùa thu lạnh lắm. Tôi cũng không biết bàn tay đang giơ ra của Yoo Cheon Young trắng như vậy là do vốn thế hay là do bị mưa ướt nữa.
Và cuối cùng, phải đến khi tôi ôm hộp bằng một tay và nắm lấy bàn tay của cậu ấy bằng tay còn lại thì bàn tay của chúng tôi mới bắt đầu ấm dần lên.
Tôi không nói gì mà chỉ nhìn cặp sinh đôi họ Kim và ra hiệu cho họ. Dù sao thì Yoo Cheon Young cũng đã cho chúng tôi một cơ hội vô cùng tốt để rời khỏi đây. Hơn nữa nỗi oán hận của mấy bà chị kia cũng đã chuyển hướng sang Yoo Cheon Young mất rồi.
Nhưng mà mấy người họ làm gì được đây? Khác với cặp sinh đôi họ Kim giả vờ làm học sinh bình thường thì tin đồn Yoo Cheon Young là con cháu của tập đoàn Bal Hae đã truyền ra khắp trường rồi đấy.
Thấy ánh mắt của tôi, cặp sinh đôi mới thở dài một hơi và tiến đến gần chúng tôi. Cùng lúc đó, Yoo Cheon Young cũng bắt đầu bước chân rời đi. Bốn người chúng tôi xuyên thủng đám đông và bước ra ngoài mà không bị bất cứ ai cản trở cả.
Chúng tôi cứ thế đi về nhà thể chất. Một tay Yoo Cheon Young vẫn nắm lấy tay tôi, tay còn lại lôi điện thoại từ trong túi ra.
Cậu ấy đưa điện thoại lên tai và nói ngắn gọn.
“Bảo người khác ra lấy đồ ăn đi. Tôi có việc rồi.”
Tôi ngẩng lên nhìn cậu ấy chằm chằm. Sau khi đóng điện thoại lại thì cậu ấy cũng cũng quay ra nhìn tôi, lông mày hơi nhíu lại.
Sau một hồi lưỡng lự, tôi khẽ hỏi.
“…Chắc cậu cũng ra đây để lấy đồ ăn hả? Giống bọn tôi này.”
“Ừ.”
“Sao cậu không thi môn nào?”
Tôi không thấy màu tóc của Yoo Cheon Young khi xem mấy trận đấu bóng rổ hay bóng né. Tôi còn tưởng đó là tại màu tóc đen ánh xanh của cậu ấy không quá nổi bật như mấy người còn lại cơ.
Thế là Yoo Cheon Young mới trả lời ngắn gọn.
“Vì tôi là người mẫu. Không thể bị thương được.”
“À, đúng rồi… Đúng vậy nhỉ.”
Nếu lỡ đang thi đấu mà bị thương ở đầu gối hay gì đó thì không được rồi. Còn nếu bị thương ở mặt nữa thì là thảm hoạ luôn.
Thế rồi sau đó chẳng ai nói gì cả. Trong bầu không khí tĩnh lặng chỉ có tiếng mưa rơi ồn ã, cuối cùng chúng tôi cũng quay về nhà thể chất.
Trước khi bước vào, hình như Yoo Cheon Young đã định bỏ tay tôi ra và quay người đi rồi. Nhưng rồi tôi mới kéo cậu ấy lại.
Tôi nói.
“Này.”
Không chỉ Yoo Cheon Young mà ngay cả cặp sinh đôi họ Kim cũng quay ra nhìn tôi. Sau một hồi lưỡng lự, tôi mới nói với cặp sinh đôi.
“Nếu được thì hai cậu mang hộp vào hộ tớ được chứ? Tớ ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay.”
Hai anh em nhà họ nghe vậy thì quay ra nhìn nhau một lát, sau đó Kim Hye Woo mới nhún vai và tiến đến gần tôi. Khi hai tay đã trống không rồi thì tôi lại nói.
“Cảm ơn nhé.”
“Ừ, cũng đâu có nặng đâu. Để tôi để dành một phần cho cậu.”
“À, ừ.”
Đi thôi. Kim Hye Woo nhìn Kim Hye Hil và nói vậy xong thì ngay lập tức biến đi mất đằng sau cánh cửa nhà thể chất. Trước khi quay người đi, Kim Hye Hil hình như còn tặng cho Yoo Cheon Young một ánh mắt sắc lạnh nữa.
Từ lúc tôi kéo tay Yoo Cheon Young lại đến giờ thì cậu ấy vẫn chẳng động đậy tí nào mà vẫn đứng yên bên cạnh tôi.
Nhìn Yoo Cheon Young đứng yên tại chỗ như một bức tượng, tôi mới nói.
“Nói chuyện với tôi một lúc đi.”
Yoo Cheon Young chẳng hề trả lời mà chỉ nhìn tôi, thế rồi cậu ấy nặng nề gật đầu một cái.
***
Ở đằng sau nhà thể chất có một khu vực để xe máy và xe đạp. Vì ở đây có mái che nên chúng tôi cũng không sợ dính mưa.
Tôi cẩn thận bước đi để không động phải những chiếc xe đã đỗ trong sân từ sớm, sau đó gập ô lại. Yoo Cheon Young bên cạnh tôi cũng lẳng lặng đóng ô vào luôn.
Tôi cúi đầu vẩy vẩy từng hạt mưa trên ô xuống và tạo ra một vòng tròn ướt sũng dưới đất.
Sau một hồi nhìn chằm chằm vào nó, tôi mới mở miệng nói trước.
“Tôi có chuyện muốn nói.”
Yoo Cheon Young gật đầu.
“Ừ.”
“Dù người nói ‘Đến đây’ không phải là cậu thì tôi vẫn sẽ đi theo thôi.”
Tôi còn không nhìn biểu cảm của Yoo Cheon Young. Mắt tôi nhìn thẳng xuống sàn, miệng vẫn nói.
“Tôi không đi theo vì cậu đâu. Chỉ là tôi không muốn Hye Hil hay Kim Hye Woo phải rơi vào tình huống khó xử vì tôi, và cậu tới rất đúng lúc thôi. Thế nên tôi mới đi theo cậu.”
“……”
“Dù người đó không phải cậu thì tôi vẫn sẽ đi cùng.”
Nói xong rồi, tôi mới giơ bàn tay hơi ướt của mình lên để che mặt. Tôi cần phải bình tĩnh lại mới được.
Và rồi tôi vừa nhìn xuống đất vừa lẩm bẩm. Mình đâu có định nói như thế này đâu.
Tôi đang định nói là, cảm ơn cậu vì đã tới giúp tôi khi tôi gặp khó khăn. Và rồi sau đó tôi sẽ bắt đầu hỏi chuyện này chuyện kia.
Rốt cuộc là đã có chuyện gì, nếu cậu ấy không chịu nói lý do thì tôi sẽ bảo cậu ấy ít nhất hãy nói cho tôi cậu ấy định cư xử như thế này đến lúc nào, và rồi câu hỏi cuối cùng là có phải tôi đã làm gì sai không.
Nhưng khi vừa mở mồm ra thì tôi lại nói ‘Dù không phải là cậu đi nữa thì tôi cũng chẳng quan tâm đâu’. Lại còn với giọng điệu đến tôi nghe cũng thấy khó chịu nữa chứ. Ít nhất thì một người vừa được Yoo Cheon Young giải cứu khỏi tình huống khó xử như tôi cũng không thể nói vậy được.
Thế nhưng tôi vẫn không thể ngậm miệng lại được. Thay vào đó tôi lại nhanh chóng nói tiếp.
“Tất nhiên là mấy người ban nãy bảo tôi đi theo họ không có nghĩa là tôi sẽ phải đi theo họ thật.”
Cảm nhận được ánh mắt của Yoo Cheon Young nhìn về phía mình, tôi mới nói nốt một câu.
“Nhưng mà không phải cậu cứ gọi tôi đến thì tôi phải đến đâu nhé.”
“……”
Yoo Cheon Young thì không nói gì, còn tiếng mưa xối xả bên ngoài vẫn cứ vang lên ầm ĩ. Và rồi tôi giơ bàn tay ướt nhẹp của mình lên để lau trán.
Tôi nói.
“Sao cậu lúc nào cũng nói vậy thế? Kiểu ‘Đến đây đi’ ấy.”
“……”
“Sao cậu có thể…”
Tôi vừa nói vừa cắn chặt môi.
“Sao cậu có thể nói câu đó sau hai tuần tránh mặt tôi cơ chứ?”
Thấy Yoo Cheon Young vẫn im lặng, tôi lại nuốt những lời không thể nói ra miệng vào trong lòng. Với cậu, tôi là loại người cứ được gọi đến thì thế nào cũng sẽ đến thật sao?
Bóng dáng của Yoo Cheon Young khi giơ tay ra ban nãy làm tôi nhớ đến cậu ấy của quá khứ.
‘Đến đây, Ham Dan Yi.’
Tôi không nhớ lần đầu mình nghe được câu nói ấy là khi nào, nhưng lại nhớ rất rõ lần cuối là ở đâu.
Tình hình lúc đó và bây giờ hoàn toàn trái ngược nhau. Lúc đó tôi là người tránh né tứ đại thiên vương, còn bây giờ tứ đại thiên vương lại tránh tôi.
Khi tôi phải chạy trốn vào phòng âm nhạc để tránh bọn họ, Luda đã nói với tôi thế này.
‘Nếu làm bạn với họ làm cậu bất tiện như vậy thì đừng chơi với họ nữa là xong, thế nào?’
Khi nghe thấy cậu ấy hỏi như vậy, tôi đã lắc đầu.
Không đâu. Người không thể chấp nhận bọn họ làm bạn bè chính là tôi mà. Và rồi khi đến tìm tôi, Yoo Cheon Young mới giơ tay về phía tôi và nói như thế này. Đến đây đi, cậu ấy nói với thái độ như thể rất chắc chắn là tôi sẽ đến bên cậu ấy vậy.
Đó chính là lần đầu tiên tôi nghĩ rằng, có lẽ họ cũng tin tưởng mình như mình luôn tin tưởng họ vậy.
Bởi vì cũng như việc tôi hoàn toàn không nghi ngờ tình cảm của họ đối với tôi thì bọn họ đồng thời cũng nghĩ tôi đương nhiên là thuộc về họ. Vì tôi sẽ coi trọng bọn họ hơn bất cứ ai khác nên tất nhiên là cuối tuần nào họ cũng có thể đến xâm chiếm nhà tôi rồi.
Dù vậy nhưng tôi đâu có tức giận đâu? Ở bên cạnh họ vẫn luôn là sự lựa chọn tốt nhất đối với tôi.
Nếu tôi nhận ra những điều này sớm hơn vài ngày thì có lẽ tôi sẽ vui vẻ hơn một chút đấy nhỉ.
Chỉ mới không lâu trước đây, tôi vừa mới cảm thấy hạnh phúc khi nhận ra rằng giữa bọn họ và tôi có mối liên kết vững chắc đến mức không thể bị nghi ngờ. Thế mà bây giờ chúng tôi đã rơi vào tình cảnh gì đây? Tôi rốt cuộc phải làm thế nào đây?
Khi tôi còn đang mệt mỏi suy nghĩ như vậy thì giọng nói vang lên bên cạnh đó khiến tôi giật nảy mình và ngẩng đầu lên.
“Chuyện đó… Xin lỗi.”
Tôi vừa nhìn sang bên cạnh mình vừa cảm thấy ngỡ ngàng. Đôi mắt xanh hướng về phía tôi của Yoo Cheon Young đang run rẩy. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy vẻ hốt hoảng hiển hiện rõ trên gương mặt của cậu ấy như thế này.
Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi. Tôi cứ chờ đợi mãi mà cậu ấy vẫn không chịu nói thêm gì cả. Vậy là tôi vừa cắn môi vừa nói.
“Này, tôi ấy.”
“Ừ.”
Yoo Cheon Young cụp mắt xuống và trả lời như vậy. Thế là tôi lại cắn chặt môi và khó khăn nói tiếp.
“Tôi nghĩ sau này chúng ta vẫn có thể gặp nhau. Tôi muốn tiếp tục được gặp cậu.”
Bày tỏ cho người khác rằng người ấy quan trọng với tôi đến mức nào đúng là một chuyện vô cùng khó khăn.
“Cậu… cũng nói vậy mà, nói với tôi ấy. Lúc nào cũng thế.”
“Ừ.”
“Là cậu sẽ tiếp tục ở bên cạnh tôi.”
“……”
“Từ trước kia cậu đã luôn nói vậy rồi. Là chúng ta sẽ ở bên cạnh nhau ấy. Có nhớ không? Cả cái hồi chúng ta ngồi cùng nhau trong quán cà phê trong lúc nghỉ hè, lẫn cái hồi cả bọn ngồi xem video ở nhà tôi.”
“À.”
Cậu ấy chậm rãi gật đầu. Tôi nhìn cậu ấy mà cảm thấy vành mắt của mình đỏ bừng lên. Phải đến lúc này tôi mới thực sự xác nhận được rằng hoá ra đoạn ký ức khi chúng tôi ngồi xem video cùng nhau đó không phải là một giấc mơ.
Tôi lại nói tiếp.
“Ngay cả vào lúc đó chúng ta cũng nói mãi đấy còn gì. Dù bao nhiêu năm trôi qua đi nữa nhưng chúng ta vẫn sẽ ở bên cạnh nhau. Thế nên tôi…”
“Ừ.”
Yoo Cheon Young trả lời, giọng nói của cậu ấy còn dịu dàng hơn cả ban nãy nhưng lại khiến tôi cảm thấy nghẹn lại ở cổ.
Tôi cố gắng không biểu hiện cảm xúc ra ngoài mặt để nói nốt một câu.
“Tôi thật sự rất thích những câu nói đó, những ý nghĩ đó.”
Yoo Cheon Young không nói gì nữa.
Tôi tiếp tục mở miệng.
“Tôi thực sự rất thích và hài lòng với những suy nghĩ ấy… Những chuyện chúng ta nói khi ấy, chỉ nghĩ đến chúng thôi cũng làm tôi cảm thấy vui rồi. Tôi thật sự không biết mình phải nói như thế nào cho đúng nữa…”
Tôi tự nghe cũng thấy lời nói của mình thật sự quá lộn xộn. Còn không biết là có đầu đuôi gì không nữa.
Đang định nói một câu này thì lại nhảy ra một câu khác cắt ngang. Thích lắm, thích nhiều lắm. Hình như tôi chỉ có thể lặp đi lặp lại câu nói đó mà thôi.
Và rồi sau đó, tôi khó khăn kết thúc những lời nói lộn xộn và hỗn loạn của mình bằng một câu cuối cùng.
“Cậu trong mắt tôi là người như vậy đấy.”
Đến cả tôi cũng tự thấy lời nói này quá là vớ vẩn. Trừ câu ‘Tôi muốn tiếp tục ở bên cạnh cậu’ thì tôi đã nói được gì khác với cậu ấy đâu? Chỉ một chút như vậy đã biểu lộ được hết tấm lòng của tôi rồi sao?
Tứ phương chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn nghe được tiếng mưa đang rơi xối xả. Thế rồi lời nói tiếp theo của người kia khiến tôi không nhịn được mà cắn chặt môi.
“Tôi cũng vậy.”
“……”
“Tôi cũng thấy vậy. Được tiếp tục ở bên cạnh cậu, tôi cũng rất thích những suy nghĩ đó.”
Nghe chất giọng trầm thấp ấy nói một câu như vậy thì tôi hiểu rồi. Yoo Cheon Young chắc chắn cũng đang muốn nói những lời giống tôi. Như thể đang đi trên một con đường hoàn toàn xa lạ, cả hai chúng tôi đều vụng về và dò dẫm tiến lên phía trước nhưng đều hướng tới một đích đến giống nhau.
Yoo Cheon Young lại nói.
“Với tôi, cậu đương nhiên cũng là người khiến tôi muốn ở bên cạnh cho đến sau này.”
Tôi nghe vậy xong mới mở miệng nói.
“Vậy tại sao cậu lại cư xử như vậy?”
Tôi hỏi.
“Chính vì thế nên tôi mới cư xử như vậy.”
Cậu ấy trả lời.
Từng hạt mưa rơi trên mái nhà lại càng trở nên nặng nề hơn nữa. Trong tiếng mưa xối xả ấy, cả người tôi cứng đờ mà ngẩng lên nhìn cậu ấy.
Với ánh mắt bình tĩnh, Yoo Cheon Young cúi xuống nhìn tôi và nói một lời cuối cùng.
“Phải như vậy thì tôi mới có thể tiếp tục gặp cậu được.”