Tôi nghĩ lại những lời anh Yeo Dan vừa nói ban nãy. Anh, cũng giúp em học? Anh em nhà họ Ban lúc nào cũng ăn nói cực kỳ thẳng thắn, thế nên cách nói này chẳng phong cách của anh ấy chút nào.
Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn anh Yeo Dan mãi, nhưng anh ấy nói xong thì chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc bàn được đặt giữa chúng tôi chứ chẳng nói thêm câu nào cả. Có nghĩa là tôi phải tự suy luận ra câu sau luôn.
Mà không, tôi suy luận kiểu gì được chứ? Nếu phải chọn ra những nỗi khổ tâm thường thấy của con người trong mọi thời đại thì thế nào cũng sẽ có vấn đề đoán mò tâm tình của người khác giới đấy nhỉ? Không cảnh báo trước mà tự nhiên đùng cái nói vậy thì tôi biết đoán kiểu gì?
Trước tiên, tôi cứ thử động não hết công suất cái đã. Tôi có từng nói là định luật trong tiểu thuyết mạng lần trước chỉ áp dụng lên người mấy cậu hạng nhất toàn quốc không nhỉ? Không phải đâu nhé, nó còn có thể áp dụng lên anh trai của nữ chính nữa. Bởi vì cả hai kiểu nhân vật đó đều là một giống loài hoàn toàn khác mà.
Sau một hồi suy nghĩ thì tôi mới chậm rãi nói.
“Anh Yeo Dan này.”
“Ừ.”
Anh lặng lẽ gật đầu. Hình như tôi đã dần trở nên quen thuộc với việc trong đôi mắt đen ánh tím ấy chỉ có hình ảnh của mỗi mình tôi mất rồi.
Tôi ngẩng lên nhìn mắt anh và hỏi.
“Sao anh lại không vui thế?”
Tôi còn định suy luận gì đó những cuối cùng cũng lựa chọn nói thẳng luôn. Tại sao ư, bởi vì bí ẩn của Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young vốn đã làm tôi động não đến mức sắp thành Sherlock Holmes luôn rồi. Tất nhiên tôi nói vậy không có nghĩa là trí thông minh của tôi đã lên tầm Sherlock Holmes. Tôi suy luận nhiều chứ có suy luận giỏi đâu.
Tóm lại thì tôi muốn hỏi anh Yeo Dan một cách thẳng thắn. Tôi nghĩ là anh ấy sẽ không nói dối tôi đâu.
Anh Yeo Dan khẽ nheo mày lại và trả lời tôi.
“Nhìn anh trông giống mất vui lắm à?”
“Vâng. Em không biết lý do là gì, nhưng mà đúng vậy đấy.”
Tôi vừa trả lời ngay lập tức như vậy thì vết nhăn trên lông mày của anh Yeo Dan lại càng sâu hơn nữa.
Tôi hơi ngập ngừng rồi lại hỏi.
“Hay là tại anh gần đây cứ mải giúp em học nên không học được bài của mình?”
Hồi đầu gặp nhau, anh ấy mới là một cậu học sinh năm 2 cấp hai trẻ măng (tất nhiên là tôi cũng trẻ), ấy thế mà trong lúc tôi không để ý thì anh ấy đã lên năm 2 cấp ba luôn rồi, mà bây giờ còn đang là mùa thu của học kỳ 2 nữa.
Đúng vậy, có khi chính anh Yeo Dan cũng không tự ý thức được rằng mình cũng bị stress vì thi cử giống những người khác cũng nên. Tôi vừa thấy đúng đắn vừa gật gù như vậy, nhưng rồi một câu nói của anh Yeo Dan lại khiến tôi ngậm miệng lại.
“Anh bình thường còn học ít hơn bây giờ.”
“À.”
“Ngược lại, vì dạy em học nên anh mới được ôn bài… Đúng vậy, mình đang làm cái chuyện ôn bài đó đây.”
Anh Yeo Dan vừa nhắc đến từ “ôn bài” đó vừa tự lẩm bẩm với bản thân mình.
Tôi cứ ngẩn ngơ nhìn anh ấy một lúc, sau đó mới hỏi lại.
“Anh này, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên anh ôn bài à?”
Tôi chỉ hỏi thử như vậy thôi, nhưng khi thấy anh gật đầu một cái thì tôi lại thầm nghĩ. À à, thế thì đây lại là plot twist rồi.
Anh trai của nữ chính trong thế giới này bảo là ảnh không bao giờ ôn bài toán văn anh kìa. Có nghĩa là anh ấy thực sự chỉ nghe giảng mà thôi. Người này không phải là con người đúng không? Trong lòng tôi bị đánh một đòn đau điếng nhưng lại cố gắng không thể hiện ra ngoài, miệng vẫn hỏi.
“Vậy, ừm. Vì em không trả tiền dạy học chăng?”
Anh Yeo Dan ngẫm nghĩ một lúc rồi lại lắc đầu. Thế là tôi lại hỏi tiếp.
“Á, vậy. Tại anh thấy khó chịu khi ở cạnh em!”
“A.”
“Sao vậy?”
Anh Yeo Dan nhíu chặt mày một lúc rồi mới vừa lắc đầu vừa trả lời.
“Hình như tâm trạng anh lại tệ hơn rồi.”
“Ặc, vậy đó không phải là lý do đúng không?”
“Chắc là không.”
Tôi vừa giật bắn mình mà bật ra một câu như vậy thì anh Yeo Dan ngay lập tức trả lời lại, nhưng rồi anh ấy lại suy nghĩ một lúc rồi nói.
“…Chắc là không?”
“Ừm.”
Tôi cuối cùng cũng cầm một chiếc gối dựa bên cạnh mình và đặt lên bàn, sau đó vùi mặt vào trong gối. Nói thẳng thắn đến vậy rồi mà vẫn không tìm ra lý do là sao?
Anh Yeo Dan cứ nhìn tóc tôi trải ra tứ phía như một cái chổi như vậy mà không nói gì, sau đó lại hờ hững vươn tay ra và nắm nhẹ lấy tóc tôi. Trong cơn bối rối, mái tóc của tôi trong tay anh ấy lại như biến thành kiểu tóc buộc chỏm. Tôi vừa vùi mặt xuống gối vừa nghĩ.
Nghĩ lại thì mùa hè hồi cấp hai tôi thường buộc tóc theo kiểu chỏm quả táo như thế này, cũng không biết là tại sao nữa. Chắc là vì tóc mái của tôi trông rất ngứa mắt, hè ở nhà cứ nhìn vào gương là lại thấy buồn cười không chịu được.
Dù sao thì giữa anh Yeo Dan với tôi có gì cần thấy cũng đã thấy hết rồi. Tôi nghĩ vậy nên vẫn vùi mặt vào gối, chỉ hơi xoay đầu để ngẩng lên nhìn anh Yeo Dan mà thôi. Tất nhiên là tóc mái của tôi vẫn đang bị cuộn tròn và vén lên vì bàn tay của anh Yeo Dan.
Và rồi ngay lúc này.
“A.”
“Sao vậy anh?”
Anh cứ chăm chú nhìn gương mặt chắc chắn là đang vô cùng bối rối của tôi mãi, sau đó mới nói.
“…Hình như, tâm trạng của anh tốt lên rồi.”
“Hả? Không thể nào. Sao tự nhiên lại thế?”
“Không biết nữa.”
Anh Yeo Dan nói vậy rồi lại sờ nhẹ vào mái tóc đang bị cuốn thành hình tròn của tôi.
Thế rồi anh ấy tự nhiên bỏ tay ra khiến mái tóc kia phủ hết xuống mặt tôi như mấy con ma trong phim vậy. Tôi còn đang thổi phù một cái để hất tóc lên thì ngay đằng trước đó, tôi lại nghe thấy một tiếng cười vang lên. Tiếng cười ngắn ngủi ấy nghe chẳng hề lạ lẫm chút nào.
Tôi cứ nghi ngờ thính lực của mình mãi, sau đó mới vội vã hất mái tóc vẫn đang che kín tầm mắt của mình lên. Khi tôi hất tóc lên rồi thì lúc này, nụ cười kia đã biến mất khỏi gương mặt của anh Yeo Dan.
Chỉ còn một chút vết tích nho nhỏ mà thôi. Như những hơi muối lấp lánh toả lên khi phơi khô nước biển, chỉ một nụ cười nhỏ nhoi của anh ấy thôi cũng đã đủ làm tâm hồn tôi trôi lơ lửng trên trời rồi.
Tôi ngờ ngẫn một chút rồi bỗng nhiên bật ra một tiếng.
“Oa…”
“Sao vậy?”
Tôi vô thức nắm chặt lấy tay anh Yeo Dan mà cầu xin.
“Anh, anh có thể cười lại lần nữa cho em xem được không?”
Thấy anh chỉ à một tiếng, tôi mới vội vã hỏi lại.
“Lại sao nữa thế? Lại thấy không vui rồi à?”
“Không phải…”
Anh hướng mắt nhìn nơi khác một lúc, sau đó lại nhìn thẳng vào tôi mà trả lời.
“Hình như lần này anh cũng ổn.”
Phù, vậy thì may quá. Thế là ít nhất là tôi nắm tay anh được phải không? Tôi vừa thở dài vừa tiếp tục hớt hải nói.
“Vậy thì anh nói đi, sao ban nãy anh lại cười? Anh cứ nghĩ lại lý do xem nào. Em thật sự muốn nhìn anh cười đó. Hình như từ hồi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên em được nhìn thấy anh Yeo Dan cười ra tiếng thì phải.”
Tôi vừa lấy cả hai tay để nắm lấy tay anh Yeo Dan và thúc giục anh ấy.
“Được không? Anh nghĩ nhanh lên mà, nhanh lên. Em thực sự rất muốn nhìn nụ cười của anh đó.”
Vì tôi nói vậy với thái độ vô cùng nghiêm túc nên anh Yeo Dan cũng dần tỏ ra nghiêm túc theo tôi.
Mà không, chúng tôi đang học mà lại làm trò gì thế này? Tôi nhìn tờ phiếu bài tập vẫn đang trải dài trên bàn mà nghĩ vậy một lúc, nhưng rồi câu trả lời của anh Yeo Dan lại khiến tôi ngẩng đầu lên.
“Không biết nữa… Chắc là tại kiểu tóc.”
“A, kiểu này á?”
Tôi vừa nói vậy vừa túm tóc mái của mình và hất lên trên, thế là anh Yeo Dan lại che miệng rồi nhỏ giọng cười. A. Tôi ngỡ ngàng chớp chớp mắt.
Nhìn đôi mắt nheo lại phía trên bàn tay của anh Yeo Dan và khoé miệng nhếch lên đằng sau bàn tay che không kỹ đó, tôi bỗng dưng cảm thấy cảnh này có hơi quen quen.
Hình như tôi đã từng thấy gương mặt tươi cười như thể không thể chịu đựng nổi như vậy từ ai đó rồi thì phải. Nhưng tôi cũng chỉ ngẫm nghĩ một lúc thôi.
Thôi, tôi không thể tìm ra lý do làm anh ấy không vui nhưng cũng đã biết cách để làm anh ấy vui lên rồi. Tôi vừa nghĩ vậy vừa lấy một sợi dây chun ra và quả quyết buộc tóc mình lên, sau đó hỏi.
“Anh, thế này là được đúng không?”
Anh Yeo Dan lại vươn tay che đi gương mặt tươi cười của mình. Tôi cũng chẳng để tâm mà cứ liên tục dí sát mặt mình gần anh ấy và hỏi “Phải không? Thế này phải không?”, hỏi mãi thì anh ấy cũng gật đầu một cái.
Thế là tôi cứ ngồi yên như vậy trong kiểu tóc quả táo đã lỗi mốt 5 năm, à không, 10 năm đó. Kiểu tóc này thậm chí còn lệch 10 năm với tuổi thật của tôi cơ. Cầu trời khấn phật, đừng để mình gặp phải bạn cùng lớp ở đây, tôi thầm cầu nguyện trong lòng.
Quả nhiên là khi tôi buộc tóc lên rồi thì tâm trạng của anh Yeo Dan cũng tốt hẳn lên. Chính xác hơn thì anh ấy đã quay về trạng thái giống bình thường rồi.
Anh ấy cứ thản nhiên ngồi chống cằm mà nhìn tôi như thế, sau đó vươn tay ra và cầm lấy chỗ tóc mái đang được buộc lủng lẳng trên đỉnh đầu tôi.
Cuối cùng thì chúng tôi chỉ có thể học bằng nửa ngày thường mà thôi. Mới có chín giờ nhưng tôi đã chọn cách nhét sách vào cặp và nói chuyện với anh Yeo Dan.
Tôi vừa chạm vào chùm tóc đang đung đưa trên đầu mình mà hỏi anh.
“Anh, kiểu tóc này đẹp ở chỗ nào vậy? Em thấy mình hoàn toàn không hợp với kiểu này mà.”
Em không đùa đâu, nói thật đấy. Vào tầm mới vào năm nhất cấp ba hay gì đó, tôi đã từng cảm thấy khó chịu với đám tóc mái này nên mới chẳng suy nghĩ gì mà buộc lên, nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ của mình trong gương thì lại quyết định tháo hết ra rồi đấy.
“Không biết nữa.”
Trông mặt của anh Yeo Dan thì có vẻ như anh ấy cũng chẳng nghĩ ra nổi rồi.
“Vì buồn cười sao?”
Đó là lý do khả thi nhất mà tôi có thể suy luận ra. Nhưng lần này anh Yeo Dan cũng lắc đầu.
Cứ đà này thì thế nào cũng quay lại như vừa nãy thôi. Sau khi tìm hiểu lý do không vui của anh Yeo Dan thì tôi lại phải suy đoán tại sao anh ấy tự dưng lại thích tôi buộc tóc kiểu quả táo nữa sao?
Sao tự nhiên trong hoàn cảnh này mà tôi lại nghĩ đến trò đùa cũ xì là ở trường Woolleung có khoa tâm lý học của loài mực là sao nhỉ? Hay là người ta cũng lập ra một khoa tâm lý học loài Yeo Dan luôn đi? Khi tôi còn đang suy nghĩ linh tinh như vậy thì giọng nói của anh Yeo Dan lại khiến tôi ngẩng phắt đầu lên.
“Chắc là tại anh nhớ tới em hồi bé.”
“À.”
Tôi hơi ngỡ ngàng vì đây là lần đầu tiên anh ấy có câu trả lời hợp lý đến mức này. Sau một lúc ngập ngừng, tôi mới hỏi.
“Anh, anh nhớ mấy chuyện hồi bé không? Những chuyện có liên quan tới em ấy.”
“Sao lại không nhớ chứ?”
Có khi tại trí nhớ của anh tốt nên mới nghĩ vậy thôi. Tôi lẩm bẩm một câu như thế thì anh Yeo Dan lại sờ vào chùm tóc được buộc lên và nói một câu khiến tôi há hốc mồm vì ngạc nhiên.
“Lần đầu tiên buộc tóc kiểu này, em đã dùng dây buộc tóc mà anh mua cho em đấy.”
“À.”
“Nó có hình ngôi sao màu xanh, nhưng ở trong còn có bột màu tím nữa nên lấp lánh lắm.”
Tôi cứ mơ hồ suy nghĩ mãi, sau đó cũng gật đầu.
À. Đúng là tôi có nhớ thật. Tôi không nhớ mình nhận sợi dây buộc tóc đó vào lúc nào, nhưng chẳng biết từ bao giờ mà nó đã nằm trong ngăn tủ của tôi rồi.
Tôi cứ tưởng mình thích sợi dây buộc tóc đó hơn những thứ khác trong suốt thời cấp hai là do bản năng thích những thứ gì lấp lánh của trẻ con. Đúng vậy, tôi thường hay buộc tóc kiểu quả táo bằng thứ đó đấy.
“Hoá ra là được anh tặng à?”
Lời nói vừa ra đến miệng thì tôi đã hối hận rồi. Ôi trời, nếu anh ấy biết mình không nhớ thì sẽ buồn lắm đây.
Nhưng anh Yeo Dan lại chẳng có vẻ gì là buồn bã cả.
“Vào sinh nhật 12 tuổi của em.”
“À.”
Tôi gật đầu. Thế nên tôi mới không nhớ nổi đó mà.
Hồi 12 tuổi tôi còn chưa vào thế giới này, thế nên tôi bây giờ với Ham Dan Yi của hồi đó nghiễm nhiên là hai người hoàn toàn khác nhau.
Vừa nghĩ đến đây thì tôi tự nhiên lại cảm thấy kỳ quái.
Anh Yeo Dan nghĩ rằng tôi trong trí nhớ của anh ấy và tôi của hiện tại là cùng một người. Nhưng sự thực không phải thế. Có lẽ đến anh ấy cũng không ngờ rằng Ham Dan Yi của hồi đó và Ham Dan Yi bây giờ là hai người hoàn toàn khác nhau nhỉ.
Khi tôi còn đang ngẫm nghĩ linh tinh thì anh Yeo Dan ở bên cạnh vẫn đang chậm rãi nói tiếp.
“Có mỗi hôm được anh tặng thì em buộc như vậy thôi, sau đó em không buộc một lần nào nữa nên anh cứ tưởng em làm mất rồi. Rồi em còn tránh né anh nữa, anh còn tưởng là em thấy có lỗi nên mới không dám nói ra.”
“À.”
Tôi ngượng ngùng cười một tiếng.
Tôi không ngờ anh Yeo Dan lại nghĩ tôi tránh anh ấy vì lý do này đấy.
Đúng là lúc đầu tôi không hề thích hai người là anh Yeo Dan và Ban Yeo Ryung. Đương nhiên rồi, thế giới của tôi và những người hàng xóm thân thuộc tự nhiên biến mất hết, chỉ có Ban Yeo Dan và Ban Yeo Ryung bị thay thế vào vị trí đó. Một đứa nhóc 13 tuổi còn trẻ con hơn là bạn nghĩ đó, tôi còn có viễn tưởng là người ngoài hành tinh đã bắt cóc nhà hàng xóm và đặt gia đình nhà Ban Yeo Ryung và Ban Yeo Dan vào chỗ đó cơ.
Dù đã biết thế giới này rất giống bối cảnh tiểu thuyết mạng rồi nhưng tôi vẫn nghĩ vậy đấy. Có lẽ tôi không nên tìm hiểu kiến thức về trái đất thông qua tiểu thuyết nhỉ. Tôi thậm chí còn nghĩ là có mỗi mình mình không bị xoá ký ức và bắt đầu lo sợ sẽ bị lộ ra cơ.
Mà không, nhưng ai lại đặt những người như thế này làm hàng xóm của tôi cơ chứ, đây là trò đùa của thiên thần hay là ma quỷ đây? Hơn nữa nhà họ Ban ngược lại còn làm tôi không thể tin nổi rằng mình có thật sự có thể ở bên họ được cơ.
Thế rồi tôi lại cụp mắt xuống. Hoá ra anh Yeo Dan nghĩ tôi trốn tránh anh ấy trong một khoảng thời gian ngắn là vì tôi đã làm mất sợi dây buộc tóc mà anh ấy tặng à.
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, anh Yeo Dan nói tiếp.
“Nhưng vào hè thì em lại dùng sợi dây buộc tóc đó nên anh có hơi ngạc nhiên một chút.”
“Vậy sao?”
“Chắc là em vừa tìm lại được rồi. Rồi lúc đó em còn bắt đầu bắt chuyện với anh nhiều hơn nữa.”
Tôi lại cố nhớ lại.
Mùa hè năm đó là lúc sự kiện của Baek Yeo Min trôi qua còn chưa tròn một tháng, khi tôi vừa bắt đầu làm quen với thế giới này, và cũng là lúc… tôi bắt đầu thấy thinh thích anh Yeo Dan.
Tôi tự nhiên cảm thấy xấu hổ nên chỉ biết quay đầu và nhìn ra ngoài quán cà phê.
A, thật là. Màn lịch sử đen tối này hoàn toàn là do tôi của quá khứ tạo ra cả, thế mà sao tôi của hiện tại lại phải chịu xấu hổ cơ chứ. Tất nhiên là vì hai người là một rồi.
A, nhưng mà. Tôi tự nhiên khựng lại.
Nhưng mà con bé 13 tuổi không dám dùng sợi dây buộc tóc mà anh Yeo Dan tặng mà chỉ dám cất cẩn thận trong ngăn kéo đó không phải là tôi. Đúng vậy, tôi cũng biết điều đó mà.
Nhưng phải đến lúc này tôi mới hiểu được lý do tại sao cô bé đó chỉ có thể làm vậy. Tôi vừa chống cằm vừa khẽ thở dài, miệng lẩm bẩm.
Thế là mối tình đơn phương nhàm chán này thực ra đã bắt đầu từ lúc đó rồi phải không?
Cũng đúng. Tôi đảo mắt, vừa lén quan sát gương mặt của anh Yeo Dan vừa nghĩ. Một ông anh có gương mặt như thế này sống ở nhà hàng xóm cơ mà, sao tôi có thể chịu đựng được mà không đổ gục vì anh ấy đây.
Thế rồi tôi lại cảm thấy tâm tình của mình như dần chìm xuống.
Khi gặp mặt tứ đại thiên vương, tôi chưa bao giờ phải lo lắng suy nghĩ xem bọn họ thực sự quen tôi từ lúc nào và không quen tôi từ lúc nào. Bởi vì phải sau khi rơi vào thế giới này thì tôi mới gặp được họ.
Nhưng anh Yeo Dan và Yeo Ryung thì khác. Cũng vì vậy nên tôi mới có thể nghĩ như thế này.
Người được hai người họ yêu quý thực ra là tôi trước tuổi 13 hay là tôi kể từ khi 13 tuổi đến bây giờ đây?
Và ngay lúc này. Trong bầu không khí tĩnh lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng cốc chén, giọng nói của anh Yeo Dan lại vang lên và truyền vào tai tôi.
Tôi ngẩng đầu lên.
“Nghĩ lại thì hồi nhỏ.”
Anh Yeo Dan vừa nói vậy vừa hướng mắt nhìn ra bên ngoài giống tôi ban nãy. Nhưng tôi có thể hiểu rằng thứ được anh ấy nhìn không phải khung cảnh bên ngoài quán cà phê.
Ánh mắt của anh ấy lờ mờ như thể đang dò dẫm trong quá khứ vậy.
Mùa hè của vài năm trước, khu hành lang ngập nắng của khu trung cư, quần áo được phơi trên lan can, những chiếc xe đạp trẻ con vẫn chưa bỏ được bánh đằng sau được đặt trước cửa của từng nhà.
Đây là vào mấy năm trước nhỉ? Tôi vừa nghĩ vậy thì anh Yeo Dan đã nói tiếp. Thế rồi tôi trợn tròn mắt nhìn anh.
“Anh đã từng ước rằng em là em gái của anh.”
Thật buồn cười, vì tôi cũng từng mong ước như vậy. Anh Yeo Dan quay đầu về phía tôi và nói tiếp.
“Bởi vì mỗi lần phải tạm biệt em và về nhà là anh thấy tiếc nuối lắm.”
“À…”
Tôi chỉ suy nghĩ được một lúc thì miệng đã hỏi.
“Từ lúc em mấy tuổi?”
“Hả?”
“Từ lúc em mấy tuổi, đến lúc em mấy tuổi?”
Tôi muốn biết rằng cái người được anh ấy mong trở thành em gái kia là ‘tôi trước khi trở thành tôi’ hay là ‘tôi sau khi trở thành tôi’.
Dù nghe được một câu hỏi chẳng liên quan như vậy nhưng anh Yeo Dan cũng chẳng nói gì cả. Anh chỉ hơi nghiêng đầu, tay chạm vào chén trà mà trả lời.
“Chỉ là từ lúc quen biết em rồi đến tận sau đó thôi.”
Tôi lại hỏi.
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Không biết nữa.”
Anh Yeo Dan cũng không định trả lời nửa chừng. Ánh mắt của anh ấy đã chìm vào suy nghĩ giống tôi từ lúc nào.
Khi bầu không khí tĩnh lặng dần chìm xuống xung quanh chúng tôi thì ngay lúc này, cửa quán cà phê tự nhiên bật mở. Tôi lơ đãng nhìn về phía đó, nhưng rồi lại trợn tròn mắt khi thấy một vài gương mặt vô cùng quen thuộc.
Đó là Lee Luda và một vài người bạn cùng lớp của tôi. Đúng rồi nhỉ, tôi ngạc nhiên lẩm bẩm.
Sau khi thoát khỏi màn truy đuổi vì vị trí thừa kế với Lee Jenny thì cậu ấy cũng không phải sống chui sống lủi như trước nữa. Cậu ấy đã trở thành con người tự do, có thể tuỳ thích đi quán net hay đi karaoke với bạn bè cùng lớp sau giờ học rồi.
Nghe nói tất cả mọi người đều hào hứng đưa Luda đi khắp mọi nơi, hoá ra hôm nay lại đến nơi này à. Tôi vừa nghĩ vậy xong thì Luda cũng nhìn về phía này. Tôi còn lơ đãng định vẫy tay chào thì lại nhớ đến bộ dạng của mình và đỏ bừng mặt lên.
“A.”
Mình đã từng tuổi này rồi, sao có thể buộc tóc quả táo chứ. Tôi vừa vội vã tháo tóc ra vừa thầm lẩm bẩm như vậy. Chắc là cậu ấy vẫn chưa nhận ra tôi để kiểu tóc khác với mọi ngày đâu phải không? Khi tôi còn đang cầu nguyện như vậy thì Luda đã tiến về hướng này.
Có vài đứa thấy Ban Yeo Dan nên mới nói ‘Người ta đang hẹn hò mà.’ và ngăn cậu ấy lại, nhưng Luda hoàn toàn không dao động chút nào. Đúng là tính đến bây giờ, cậu ấy là người duy nhất biết đến chuyện hẹn hò giả giữa tôi và anh Yeo Dan.
Sau khi từ từ dừng lại trước mặt tôi, Luda mới nhìn anh Yeo Dan và khẽ cúi đầu.
“Chào anh. Em nghe nói Dan Yi đang tạm thời giúp anh trong thời gian này.”
Tôi cứ tưởng cậu ấy sẽ nói ‘Bạn của em đã làm phiền anh rồi’ nên mới ngỡ ngàng một lúc. À, đúng rồi. Tôi mới là người đang giúp anh Yeo Dan đó chứ.
Thế rồi anh Yeo Dan mới trả lời.
“Đúng vậy.”
Chẳng hiểu sao tôi lại thấy anh Yeo Dan hơi nhíu mày lại. Anh ấy còn không giới thiệu tên mình nữa. Nếu nghĩ đến đặc tính không quan tâm đến bất kỳ ai trừ nữ chính ra của ông anh trai này thì chuyện này cũng chẳng có gì là lạ cả, nhưng đây là bạn của tôi mà? Tôi vừa gãi đầu mà nghĩ vậy thì ngay lúc này.
Luda tự nhiên quay ra nhìn tôi, thế là ánh mắt của chúng tôi chạm phải nhau.
Vì vẫn chưa tháo chun hẳn ra nên mái tóc của tôi đã trở nên rối xù lên mất rồi. Tôi vừa tưởng tượng bộ dạng của mình lúc này vừa đỏ bừng mặt lên. Nhưng mà, Lee Luda nhìn thấy dáng vẻ ấy thì lại tỏ vẻ nuối tiếc mà hỏi.
“Cậu tháo tóc ra rồi à? Tại sao thế?”
“Tại sao gì chứ, đương nhiên phải vậy rồi…”
Trông kỳ quái lắm. Tôi còn định nói vậy, nhưng Luda đã phì cười và ngắt lời tôi.
“Đáng yêu mà.”
“…..”
Mắt thẩm mỹ của Luda có bình thường không thế?
Tôi còn đang ngẫm nghĩ như vậy thì Luda đã nhanh chóng vươn tay ra và tháo chiếc chun vẫn còn đang vướng trên tóc tôi, cậu ấy đặt nhẹ nó lên tay tôi và nói.
“Đây.”
A, cảm ơn. Tôi còn chưa kịp nói vậy thì cậu ấy quay ra nhìn anh Yeo Dan và lịch sự chào hỏi anh ấy.
“Vậy tạm thời nhờ anh chăm sóc cô ấy ạ.”
Anh Yeo Dan không nói câu nào. Tôi lấy tay vuốt phần tóc vẫn còn hơi rối của mình xuống mà lẩm bẩm trong miệng. Trông mặt anh Yeo Dan lại là lạ rồi.
Sau khi Luda khoan thai bước về phía mấy người bạn của mình thì anh Yeo Dan mới bật ra một câu khiến mặt tôi cũng nhăn nhó hết cả vào.
“Anh lại cảm thấy không vui nữa rồi.”
Không phải chứ, lại sao nữa đây?