Tôi thầm nhớ lại. Vì đó là một màn gặp mặt vô cùng ấn tượng nên đoạn ký ức vào cái lúc gặp được Ban Hwi Hyul vẫn còn rõ như in trong đầu tôi.
‘Tôi nhớ rồi, Ham Dan Yi.’
Lúc đó tôi nghe cậu ta nói vậy rồi còn thấy cậu ta đọc cả họ cả tên mình nữa, thế nên tôi mới nghĩ cuộc sống bình thường của mình đến đây là tàn rồi. Hay là có chuyện gì xảy ra với trí nhớ của Ban Hwi Hyul nhỉ?
Luật thứ 29 trong tiểu thuyết mạng, mấy tên đầu gấu đứng hạng nhất toàn quốc thường cũng đứng hạng nhất trong chuyện học luôn. Thậm chí dù có được miêu tả là xếp bét toàn trường thì ai ai cũng thông minh nhanh trí cả!
Ví dụ như thế này chẳng hạn.
Nữ chính được một tên hạng nhất toàn quốc tỏ tình. Khi đang tìm mọi lý do để từ chối, cô ấy mới lôi chuyện cậu hạng nhất kia học hành xếp bét trong trường ra!
Nữ chính: Nhưng mà cậu, cậu học xếp bép trong cả trường mà! Tôi… ghét mấy người ngu ngốc lắm!
Hạng nhất toàn quốc: À, vậy sao? Vậy tôi chỉ cần không xếp bét nữa là được chứ gì?
Thế là vào kỳ thi sau, cậu hạng nhất kia cũng đường đường chính chính ngồi chễm chệ trên vị trí đứng đầu về điểm số luôn… Và đoạn đối thoại giữa nữ chính và cậu ta thường sẽ tiến triển như thế này.
Nữ chính: Kh, không thể nào, cậu không gian lận đấy chứ?
Hạng nhất toàn quốc: Không có. Tôi đứng bét từ đó tới giờ chẳng qua là vì…
Nữ chính: Là vì?
Hạng nhất toàn quốc: Tôi quên đi thi.
Và cứ như vậy, nếu cậu hạng nhất đó vẫn quyết tâm cố thủ ở vị trí bét trường đó thì tôi có thể thẳng thắn nói như thế này. Đấy chỉ là một cách thúc đẩy cho con đường chiếm lĩnh trái tim nữ chính bằng một dáng vẻ khác biệt của cậu ta mà thôi.
Nhưng mà nghĩ lại thì tôi chưa từng thấy tên Ban Hwi Hyul đứng trong top 10 chứ đừng nói là hạng 1. Nếu bạn hỏi tại sao tôi lại biết điều đó thì tất cả đều là do mấy đứa giữ hạng 1 đến hạng 10 chủ yếu toàn là những người tôi quen cả.
Hạng nhất tất nhiên là về tay Ban Yeo Ryung, hạng 2 Eun Ji Ho. Thậm chí trong kỳ thi thử toàn quốc, hai con quái vật đó cũng giữ vị trí 1 và 2 luôn.
Và rồi từ hạng 3 đến hạng 10 thì luôn có Eun Hyung, Kim Hye Hil, Kim Hye Woo, Lee Luda và cả Yoon Jung In nữa. Ừm, nghĩ lại thì đúng là trong đám bạn của tôi có nhiều đứa học giỏi thật đấy nhỉ. Tóm lại, chỉ cần biết là chưa bao giờ có tên của Ban Hwi Hyul trong số đó là được.
Tôi cứng đờ nhìn Ban Hwi Hyul trước mặt mình. Thế thì rốt cuộc cậu là loại người gì đây? Hay là để giả vờ làm học sinh bình thường cho giống nên cậu mới cố tình hạ điểm mình xuống mức trung bình? Giống Joo In ấy?
Chắc là như vậy rồi. Học không giỏi thì đi làm hạng nhất toàn quốc làm gì, đúng là vô lý đùng đùng. Đấy gọi là dị giáo trong giới hạng nhất toàn quốc đấy.
Tôi vừa nghĩ vậy thì lại nghe thấy Ban Hwi Hyul nói.
“Cậu có cái tên kỳ quái thật đấy. Ham Bak Nun.”
Tôi lại bắt đầu cảm thấy rối rắm.
Nhưng mà… Nếu cậu ta cố tình giả vờ học ngu thật thì có cần diễn đến mức này không? Ban Hwi Hyul, sao cậu có thể nghĩ tên của người ta là Ham Bak Nun được chứ?
Tôi cảm thấy căng thẳng trong người mình đã bay biến đi đâu hết. Ngay từ đầu đối phương đã nhớ sai tên tôi rồi thì tôi cũng khó mà căng thẳng tiếp được lắm.
Tôi thở hắt ra rồi mở miệng nói.
“Tên của tôi không phải là Ham Bak Nun đâu.”
Tôi nói lịch sự như vậy là vì bản năng sinh tồn cuối cùng của tôi vẫn chưa quên cậu ta đang giữ hạng nhất toàn quốc đâu.
Và rồi câu trả lời của cậu ta khiến thứ bản năng kia cũng bay biến nốt luôn.
“Cậu lừa tôi đấy à?”
Không, thứ duy nhất lừa cậu chỉ có trí nhớ của cậu mà thôi. Tôi lại tự chỉ vào mình và nói chậm rãi, rõ ràng từng chữ một như kiểu cô giáo đang dạy chữ cho học sinh mẫu giáo.
“Là Ham Dan Yi. Tên tôi đấy.”
Tôi cứ nghĩ là cậu ta sẽ nổi giận vì thái độ của tôi, hay thậm chí nói mấy lời như kiểu ‘Tên của cậu không phải là Ham Bak Nun ư? Đổi tên ngay!’ hay gì đó, nhưng không ngờ là Ban Hwi Hyul không nói câu nào cả. Cậu ta hoàn toàn không có vẻ gì là xấu hổ với nhầm lẫn của bản thân mình mà chỉ bình tĩnh nhìn tôi mà thôi.
Thế rồi tôi bất chợt cảm thấy bất an và hỏi cậu ta.
“Ê này.”
“Ừ.”
“Tôi vừa nói tên tôi là gì?”
Đôi mắt đỏ đặc trưng ấy vẫn vô cảm hướng về phía này, và rồi Ban Hwi Hyul mới mở miệng trả lời.
“Hyang Dan Yi.”
“…”
Cái thế giới này vừa không lâu trước đây còn có nào là bắt cóc, trực thăng, một đám đầu gấu tụ tập trong club và cạnh tranh giành quyền thừa kế, túm lại là đủ mọi loại yếu tố phi thực, ấy thế mà sao tự dưng lại quay về hiện thực rồi?
Nhưng mà ngay lúc này, Ban Hwi Hyul tự dưng lại dựng người dậy và bước từng bước về phía cánh cửa mà tôi đang dựa vào. Tôi lùi bước và nhắm chặt mắt lại theo phản xạ. Cậu, cậu định làm gì đây?
Ngay lúc này, Ban Hwi Hyul không ngần ngại giây nào mà bước qua tôi và vươn tay nắm lấy tay nắm cửa. Ơ?
Cậu ta thử dùng tay giật giật tay nắm cửa vài lần, sau đó ngay lập tức giơ chân lên và đá mạnh vào cửa.
Ôi mẹ ơi! Tôi lại nhằm nghiềm mắt lại một lần nữa. Cậu ta chẳng có động tác chuẩn bị nào cả, dù cú đá đó trông chỉ nhẹ hều như đang đá bóng nhưng lại gây ra một âm thanh ghê rợn và khiến bụi mù bay tứ tung, như kiểu trục trái đất vừa bị đảo lộn vậy.
Nhưng vẫn không có gì thay đổi. Phải đến lúc này tôi mới nhận ra có gì đó là lạ và nhăn mặt lại.
Dù tôi có đập người vào cửa bằng tất cả sức lực trong người đi nữa thì người tôi cũng không nặng lắm, làm gì có chuyện đóng chặt như vậy được? Ban Hwi Hyul giật tay nắm cửa theo vài lần nữa rồi mới hờ hững nói một câu làm tôi giật cả mình.
“Hình như có ai đó cố tình khoá cửa.”
“Gì cơ? Không thể nào, tại sao chứ?”
Vừa nói vậy xong thì trong đầu tôi lại nghĩ ra một điều. À, kẻ đeo bám anh Yeo Dan. Tôi lẩm bẩm. Chẳng lẽ người đó cũng học trong trường này.
Trường học ở vùng này cũng chỉ có mấy chỗ, tôi đi thông báo chuyện hẹn hò chưa được đến mấy ngày thì các chị tiền bối đã ùn ùn kéo nhau đến đi tìm tôi, chứng tỏ là độ nổi tiếng của anh Yeo Dan vô cùng khủng bố. Thế nên nếu nói trong số đó có lẫn cả kẻ bám đuôi kia cũng chẳng có gì lạ cả.
Tôi nghĩ đến đây thì mới ngẩng đầu lên, sau đó cẩn thận gọi người kia.
“Cậu này.”
Ban Hwi Hyul hướng đôi mắt đỏ nhìn tôi chăm chú như thể đang muốn hỏi tôi định nói gì. Nói thật thì trừ mấy hành động ngốc nghếch ban nãy ra thì cậu ta làm tôi sợ đến phát run lên được, nhưng dù thế nào cũng phải xin lỗi cái đã. Cậu ta bị vướng vào chuyện này vì tôi mà. Tôi hít vào một hơi rồi chậm rãi mở miệng nói.
Và ngay lúc này.
“Xin lỗi nhé.”
Lời xin lỗi đột ngột đó khiến tôi nhăn mày lại.
“Hử?”
“Là tại tôi đấy.”
“Tại sao?”
“Tôi… có nhiều kẻ địch mà.”
Vì cậu là hạng nhất toàn quốc nên cũng dễ hiểu thôi. Nhưng mà… tôi giơ tay chỉ vào cặp kính dày cộp trên mặt cậu ta. Cậu ta lại nhìn tôi với vẻ khó hiểu.
“Gì vậy?”
“À không, cậu bây giờ đang…”
Nguỵ trang như vậy thì làm gì có ai nhận ra cậu đây, tôi đang định hỏi như vậy thì lại ngay lập tức nuốt lời xuống ngực.
Nói thật thì tôi nghĩ chuyện Ban Hwi Hyul là người giữ hạng nhất lẽ ra phải rõ ràng đến mức trời biết, đất biết và ai cũng sẽ biết, nhưng mà theo như tôi thấy lúc trước thì màn nguỵ trang này cũng khá có hiệu quả ngoài đời thực đó chứ.
Vậy tôi cũng không nên để lộ ra là tôi biết danh tính của cậu ta chứ nhỉ? Tôi lắc đầu, nhưng rồi lại nhìn chằm chằm vào đâu đó đằng sau Ban Hwi Hyul. Khi nhìn theo tôi, cậu ta thấy ngay khung cửa sổ duy nhất trong nhà kho. Cũng nhờ có nó nên khu nhà kho này mới không hoàn toàn chìm trong bóng tối u ám.
Khung cửa sổ khá cao nên tôi còn đang không biết mình có chạm tay vào được không, nhưng Ban Hwi Hyul vừa đến gần đã ngay lập tức mở toang cửa sổ ra được rồi. Cậu ta thậm chí còn không cần dùng hết cẳng tay nữa. Tôi vừa nhìn vậy vừa lẩm bẩm, oa, cao thật đấy.
Tầm này thì phải cao 1m90 rồi. Vì cậu ta toàn phải cúi gằm lưng và đi lại như bị vẹo xương sống để nguỵ trang nên mới không nhìn ra thôi, chứ khi cậu ta vươn thẳng lưng ra thì cả người đều toả ra bầu không khí áp bức. Khi cửa được mở ra, tôi nhìn chiếc bóng rõ rệt được tạo ra nhờ ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ của cậu ta mà nghĩ, giống con sư tử quá.
Lúc này, cậu ta quan sát bên ngoài cửa sổ mãi rồi mới đột nhiên gọi tôi.
“Ham Bak Nun.”
“Là Ham Dan Yi.”
Tôi thoải mái trả lời như vậy và tiến về phía đó. Dù cậu ta có nguy hiểm đến mức nào thì tôi cũng dần cảm giác như cậu ta không phải là người xấu. Tôi cũng biết điều mình nói kỳ lạ lắm chứ.
Ánh mặt trời chói mắt bên ngoài chiếu vào và tạo nên một hình tứ giác vuông vắn phía dưới sàn. Ban Hwi Hyul nhìn chằm chằm vào đó một lúc rồi mới nói.
“Ra ngoài thôi.”
“Hả?”
“Bằng đường này.”
“Đi kiểu gì?”
Tôi vừa nói vậy vừa quay ra đằng sau nhìn. Đây là nhà kho thể dục nên cũng chẳng có thứ gì hữu dụng cả, cố lắm thì có cái cầu ngựa, nhưng chiều cao của nó cũng không đủ để tôi giẫm lên và trèo ra ngoài.
Thế rồi tiếng nói vang lên đằng sau tôi khiến tôi giật nảy mình.
“Tôi nâng lên là được.”
“T, tôi á?”
Tôi tí nữa là buột mồm hỏi cậu ta có ý đồ gì. Không phải đâu, tại tôi chưa bao giờ thấy hạng nhất toàn quốc lại đi giúp đỡ học sinh bình thường bao giờ cả. Thế rồi tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa và gật đầu. À há, ra là vậy.
“Ý cậu là tôi ra ngoài trước rồi tìm ai đó có chìa khoá để mở cửa phải không?”
Với thân hình đồ sộ của Ban Hwi Hyul thì cậu ta không thể trèo qua khung cửa sổ bé tẹo kia được, thế nên cậu ta đề nghị hợp tác cũng là chuyện đương nhiên thôi.
Lúc vào đây, tôi không mang theo chìa khoá mà cửa nhà kho đã mở sẵn rồi, có nghĩa là bây giờ chìa khoá đang nằm trong tay một người khác.
Nếu người đó là thủ phạm nhốt tôi và Ban Hwi Hyul vào đây thì một công đôi việc luôn, còn không thì tôi cũng không thể bỏ Ban Hwi Hyul ở lại đây một mình được. Dù cậu ta đáng sợ đến mức nào đi nữa.
“Không. Không cần.”
“Gì cơ?”
“Cậu về trước đi. Không cần để tâm đến tôi.”
“Hả, tại sao?”
“Tôi nói rồi mà, tôi có nhiều kẻ địch lắm.”
Cậu ta nói vậy xong thì khuỵu một bên gối trước mặt tôi. Tôi lưỡng lự một lúc, biết cậu ta đang muốn bảo tôi giẫm lên người cậu ta nên lại càng cảm thấy sợ hãi.
“Tôi thật sự giẫm vào người cậu được chứ?”
“Về giặt là được.”
“Thôi, đứng yên đó.”
Tôi tháo giày ra trước và giẫm chân lên lưng cậu ta. Ngay khi tôi đứng thẳng dậy thì cậu ta cũng cũng từ từ nâng người lên để tôi đến gần khung cửa sổ thêm chút nữa.
Cuối cùng, tôi bám người và khung cửa sổ và vứt giày ra ngoài đầu tiên. Thế rồi tôi hít sâu một hơi và quyết tâm nhảy xuống.
“Á.”
Vì đang định nhảy thì bị trượt nên tôi ngã dập mông và hét ầm lên. Bên trong nhà kho vang lên tiếng hỏi han ‘Không sao chứ?’. Tôi xoa xoa phần xương hông đau điếng của mình một lúc rồi lại mang giày vào.
Tôi hét lên.
“Để tôi đi tìm chìa khoá rồi mở cửa cho cậu!”
Thế rồi tôi bắt đầu khập khiễng chạy về toà nhà. Hình như tôi còn nghe thấy tiếng trả lời ‘Không cần đâu’ vang lên đằng sau lưng nữa.
***
Sau một hồi túm lấy vài đứa đang bận rộn đi đi lại lại trong hành lang thì cuối cùng tôi cũng lấy được chìa khoá từ tay lớp phó thể dục bên lớp 7. Vừa hay cậu ta cũng đang định đến đó nên khi cậu ta rủ đi cùng thì tôi cũng không phản đối mà bước theo luôn.
Dù sao thì lớp của cậu ta cũng nằm ngay bên cạnh lớp tôi nên chúng tôi cũng không phải là chưa gặp bao giờ. Sau khi nói mấy chuyện linh tinh như bình thường thì tôi mới tò mò hỏi.
“Cậu cầm chìa khoá từ sáng tới giờ đấy à?”
“Khômg, tôi cũng vừa xuống phòng giáo viên tầng 1 lấy thôi.”
“Cậu có biết ai cầm chìa khoá trước khi cậu xuống đó lấy không?”
Cậu ta lắc đầu. Thấy cậu ta nhìn tôi như thể đang tò mò không biết tại sao tôi lại hỏi một điều kỳ lạ như thế thì tôi chỉ gãi má và cười haha hai tiếng. Thế rồi cuối cùng cũng đến nhà kho, cậu ta vừa cắm chìa vào ổ vừa hỏi.
“Nhưng mà cậu cần mang cái gì đi à? Lớp cậu mang hết đồ lên rồi còn gì.”
“À, không phải đồ, mà bên trong có người bị nhốt…”
“Gì cơ?”
Cậu ta vừa nhăn cả mặt vào như đang nghĩ mình nghe nhầm thì cánh cửa cuối cùng cũng lạch cạch mở ra. Sau khi nhìn thấy dáng người đang đứng sừng sững trong nhà kho, tôi mới vẫy tay gọi.
“Ban Hwi Hyul! Ở đây, cửa mở rồi.”
Tôi cứ tưởng Ban Hwi Hyul sẽ ngay lập tức chạy đến đây, nhưng không ngờ là cậu ta lại càng giấu mình sâu trong bóng tối và không nói câu nào cả. Sợ người lạ à? Tôi vừa suy nghĩ vớ vẩn như vậy vừa vươn tay gãi má.
Mặt khác, lớp phó thể dục của lớp 7 đứng cạnh tôi mới ngỡ ngàng nhìn cả tôi lẫn Ban Hwi Hyul một lúc lâu. Thấy phản ứng không bình thường của cậu ta, tôi mới ngờ vực hỏi.
“Sao vậy?”
“À, không. Cậu thân với cậu ta à? Còn biết cậu ta bị nhốt rồi đi gọi người giúp nữa…”
Tôi định nói là mình vốn bị nhốt cùng với cậu ta nhưng rồi lại chỉ lắc đầu. Tôi nói.
“Không, hôm nay là lần đầu tiên tôi nói chuyện với cậu ta. Tôi định đến đây để cất đồ nhưng lại thấy khoá cửa, bên trong còn có tiếng người nữa.”
Tôi vừa nói vậy vừa lén phủi phủi phần váy bám đầy bụi vì cú ngã dập mông ban nãy. Với ánh mắt rối rắm, cậu ta vừa nhìn tôi vừa hỏi.
“Vậy sao?”
“Dù là người lạ thì thấy người ta bị nhốt cũng phải giúp chứ, không thì làm thế nào.”
“À, ra là cậu không biết…”
Cậu ta cứ nhỏ giọng dần và lén liếc nhìn Ban Hwi Hyul. Nghe cách nói thì rõ ràng là cậu ta cũng chẳng quen biết gì Ban Hwi Hyul cả, thế mà ánh mắt nhìn Ban Hwi Hyul của cậu ta ẩn chứa đầy cảm xúc e ngại như thể đang nhìn một người bị bệnh truyền nhiễm vậy.
Tôi nhìn ánh mắt trắng trợn của cậu ta mà dần dần nhăn mặt lại. Từ nãy đến giờ cậu ta làm cái gì vậy?
Và ngay lúc này, Ban Hwi Hyul đã chậm rãi bước đến gần và ra khỏi nhà kho. Ban nãy nhìn trong nhà kho thôi là tôi đã thấy cậu ta to lớn lắm rồi, thế mà khi nhìn khổ người ấy trong ánh mặt trời thì tôi nhận ra những điều mình vừa thấy hoàn toàn sai hết. Vai thì rộng, chân tay cũng thô to, trông cậu ta giống y như một con gấu vậy.
Ban Hwi Hyul di chuyển chậm rãi như một con gấu vừa ngủ đông dậy và đột nhiên chú ý quan sát xung quanh đó. Bộ dạng đó lạ lẫm và ngỡ ngàng như kiểu một con gấu đã sống sâu trong hang hàng trăm năm trời và chỉ có rau cỏ buộc bụng, nhưng rồi cuối cùng cũng được hoá thành người và đi ngắm nghía thế giới bên ngoài vậy.
Khi nhìn thấy bộ dạng đó, tôi hình như đã hiểu được tại sao cậu ta có thể che giấu danh tính của mình chỉ bằng màn nguỵ trang vớ vẩn đó rồi.
Cảm giác uy áp sâu trong bóng tối của nhà kho ban nãy đã hoàn toàn biến mất không dấu tích, chỉ còn lại một cậu nam sinh có cỡ người to lớn và chậm chạp lề mề mà thôi. Từng động tác của cậu ta chậm rãi đến nỗi cảm tưởng như một đứa trẻ hiếu động cũng có thể chạy tới trêu chọc cậu ta rồi chạy đi mà cậu ta không làm gì nổi vậy. Có nghĩa là người khác sẽ coi thường cậu ta.
Hoá ra cùng một người có thể có khí chất khác biệt đến vậy nhỉ. Khi tôi còn đang trầm trồ như thế thì Ban Hwi Hyul đã đi tiến đến chỗ của lớp phó thể dục của lớp 7 và tôi. Nhưng rõ ràng là cậu ta muốn đi về lớp học chứ không phải muốn đến gần chúng tôi, chỉ là chúng tôi tình cờ đứng trên con đường đó mà thôi.
Thế nhưng khi vai cậu ta suýt nữa sượt qua tôi thì tôi hình như có thấy cậu ta hơi khựng lại. Tôi định chào một câu nhưng lại để lỡ mất thời điểm mất rồi.
Nhìn bóng dáng đã đi xa dần của cậu ta, cậu lớp phó kia mới nhỏ giọng thì thầm với tôi.
“Này, cậu đừng có dính tới cậu ta. Có khi lại gặp chuyện lớn đấy.”
“Gì cơ?”
“Cậu ta bị đám năm hai, năm ba ghim rồi.”
Tôi vừa nghe vậy vừa chớp chớp mắt. Tôi tưởng điểm đầu vào của trường này cao hơn các trường khác nên cũng sẽ ngoan hơn, hoá ra giữa các khoá vẫn có chuyện như vậy à?
Thế rồi tôi lại nhớ tới đám nữ sinh ùn ùn kéo đến tìm tôi vì chuyện của anh Yeo Dan cùng với cái tên Hwang Shi Woo hồi trước, trong miệng khẽ rên lên một tiếng. Tôi không biết đấy, hoá ra Ban Hwi Hyul cũng vướng vào mấy chuyện như vậy à?
Cậu lớp phó kia nói tiếp.
“Thế nên cậu ta không có đứa bạn năm nhất nào cả. Mà ngoài chuyện cậu ta bị đám năm hai năm ba ghim ra thì một phần cũng tại tính tình cậu ta cứ lầm lầm lì lì nữa.”
“Này, nói gì vậy.”
Tôi vừa trách móc cậu ta vừa nghĩ. Lầm lì gì chứ, tôi hoàn toàn không thấy vậy chút nào. Nguợc lại cậu ta còn có đường nét gương mặt rõ ràng đến mức dễ làm người ta liên tưởng đến con lai, trừ việc lúc nào cũng phải còng lưng ra thì có điểm nào không nổi bật đâu?
Có lẽ phản ứng cáu kỉnh của tôi lộ liễu quá nên cậu lớp phó ngay lập tức lấp lửng nói nốt.
“Tóm lại thì tôi đã nói rõ cho cậu rồi đấy nhé.”
“À, được rồi. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi.”
“Ừ.”
Và sau khi tạm biệt cậu ta xong, tôi chậm rãi bước đi một lúc rồi ngay lập tức vắt chân lên cổ mà chạy, thẳng về hướng mà Ban Hwi Hyul vừa rời đi.
Cậu ta vẫn đang bước đi chậm rề rề như một con gấu vừa rời khỏi hang giống ban nãy nên tôi có thể dễ dàng nhìn thấy cậu ta. Vừa đúng lúc trong hành lang có ít người. Tôi gọi cậu ta.
“Ban Hwi Hyul!”
Cậu ta quay lại nhìn tôi. Ngay khi thấy đôi mắt đỏ rực ấy, tôi co rúm người theo phản xạ nhưng miệng thì vẫn nói.
“Cảm ơn.”
Thế là cậu ta nhìn tôi chằm chằm như thể không hiểu nổi, sau đó hỏi lại.
“Vì cái gì?”
“Vì vừa nãy cậu đã giúp tôi thoát ra.”
Nói thật thì nghĩ tới những cảm xúc khi nhìn thấy cậu ta trong nhà kho thì tôi còn muốn cảm ơn cậu ta vì đã để tôi sống sót trở ra nữa cơ.
Nhưng mà cũng tại cậu ta tốt bụng quá.
Như cái lúc cậu ta đưa tôi ra ngoài trước tiên, cái lúc cậu ta cho phép tôi giẫm lên lưng mình, cái lúc cậu ta hỏi tôi có ổn không khi thấy tôi bị ngã. Và hơn cả là cái lúc khi tôi bảo sẽ gọi người đến thì cậu ta nhất quyết từ chối và nói không cần.
Khi tôi hỏi lý do thì cậu ta đã trả lời như thế này. ‘Vì tôi có nhiều kẻ địch lắm.’ Cậu ta lo sợ tôi sẽ gặp nguy hiểm vì mình đây mà.
Tôi nhìn Ban Hwi Hyul quay người lại và tiếp tục bước đi. Bóng lưng to lớn của cậu ta trong ánh nắng mặt trời chói loà trông lại có vẻ rất cô độc.
Theo như lời khuyên của cậu lớp phó thể dục lớp 7 kia thì đúng là Ban Hwi Hyul không có bạn bè bằng tuổi thật. Tôi lưỡng lự sờ tay mình một lát, sau đó mở miệng nói đằng sau lưng cậu ta.
“Ê này. Nếu được thì lần sau gặp lại tôi có thể chào cậu được chứ?”
Thế là cậu ta quay lại liếc nhìn tôi một cái, tỏ vẻ ‘Đúng là một người kỳ quái’ rồi lại tiếp tục bước đi.