Chương 26: Anh trai của nữ chính và tôi (Đầu)
Tôi còn chưa kịp làm quen với sự quay lại của Lee Luda thì chúng tôi đã bắt đầu những ngày tháng bận bù đầu với học kỳ hai rồi.
Đầu tiên là chuyện tư vấn nghề nghiệp tương lai. Sau khi tất cả chúng tôi nộp tờ nguyện vọng rồi thì thầy chủ nhiệm mới gọi từng đứa vào và bắt đầu tư vấn cho từng người một.
Theo như tôi được biết thì người duy nhất không ghi gì trong tờ nguyện vọng nhưng lại không bị thầy mắng chỉ có mình Luda mà thôi.
Tôi trực tiếp nghe Luda kể lại về cuộc đối thoại giữa hai người họ, đại loại là như thế này.
‘Sao em không viết gì thế?’
‘Bây giờ em không phải người thừa kế nữa nên em cũng chưa nghĩ thử ạ…’
Tôi mà là giáo viên chủ nhiệm thì thế nào cũng sốc tận óc và quyết định không bắt ép thêm về chuyện chọn nghề này nữa. Thầy chủ nhiệm lớp tôi cũng lưỡng lự một lúc rồi sau đó mới cẩn thận hỏi.
‘Em cũng là người thừa kế à? Sao cái trường này lắm người thừa kế thế?’
Em cũng nghĩ vậy đấy thầy ạ. Em xin được bộc lộ tấm lòng thương tiếc vô cùng sâu sắc khi thầy phải làm việc trong một ngôi trường không biết có bao nhiêu người thừa kế trong một lớp như thế này.
Tôi chỉ dám nghĩ thầm như vậy.
Tóm lại thì Lee Luda được đặc cách, khi nào hết năm nhất rồi mới cần phải nộp tờ hướng nghiệp này.
Buổi tư vấn cá nhân này được gọi theo thứ tự tên trong danh sách lớp và một ngày chỉ tư vấn cho ba đứa, riêng tên tôi thì nằm ngay cuối danh sách luôn.
Khi tôi bất thình lình nói rằng mình muốn đi theo con đường nghệ thuật thì thầy chủ nhiệm cũng có hơi bất ngờ nhưng hoàn toàn không ngăn cản tôi. Dù sao thì chuyện hướng đi sau này chủ yếu là trách nhiệm của tôi mà. Thầy thậm chí còn đưa ra một lời khuyên vô cùng tích cực rằng, chỉ cần tôi không phải là dạng không tự tin về điểm số của mình nên mới chọn bừa một nghề thì dù tôi chọn con đường nào cũng có thể thành công.
Sau buổi tư vấn, tôi đi một mình về lớp và đeo cặp lên. Vì tôi là người cuối cùng trong danh sách nên hiện tại không còn một ai ở lại lớp nữa. Lâu rồi mới được về nhà một mình như thế này nhỉ. Tôi vừa đeo cặp lên vai vừa nghĩ.
Yeo Ryung còn cố chấp đòi mang sách đi để vừa đọc vừa đợi tôi, nhưng chính tôi là người bắt cô ấy về trước. Nói thật thì dù bây giờ tôi đã tự nhủ là mình hoàn toàn không ghen tị với Yeo Ryung nữa, nhưng tôi vẫn không chắc liệu mình có còn nghĩ vậy sau những buổi tư vấn nghề nghiệp như thế này nữa không.
Nhưng kết quả không tệ như tôi tưởng, và tâm trạng hiện tại của tôi cũng không tồi một chút nào. Tôi vừa bước đi trên hành lang vừa cảm thấy từng bước chân mình dần trở nên nhẹ bẫng. Trên mặt tôi khẽ nở một nụ cười, mắt khẽ liếc ra ngoài cửa sổ.
Bầu trời đầy mây đen mà tôi nhìn thấy trước khi được tư vấn bây giờ lại đang le lói ánh hoàng hôn. Nhưng mà thế không có nghĩa là cơn mưa đã hoàn toàn biến mất.
Bầu không khí vẫn còn hơi ẩm và se se lạnh. Tôi hít một hơi sâu và bắt đầu bước từng bước thật nhanh. Hiện tại tâm trạng tôi khá tôi nên tôi còn muốn chậm rãi như đang đi dạo cơ, nhưng mà thời tiết đã như thế này thì có khi chỉ chút nữa sẽ đổ mưa cũng nên.
Ở một lối rẽ khá gần với khu chung cư nhà tôi, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định đi vào con ngõ nhỏ mà mình bình thường không bao giờ đi tới.
Đây là một con đường rất ngắn, chỉ cần đi qua một con dốc trong vòng 5 phút là tới được khu nhà tôi, nhưng mà nơi này có hơi đáng sợ nên bình thường tôi cũng chẳng dám đi. Nhưng bây giờ, nếu tôi muốn về nhà trước khi trời đổ mưa thì chỉ có thể đi đường tắt mà thôi.
Hai bên ngõ là lối ra vào của những khu gửi xe công cộng, trông tối thui không thấy gì. Lúc này, trời đã bắt đầu chuyển tối. Thế là tôi bỗng dưng sờ cánh tay mình, vừa rụt cổ lại vừa rón rén nhìn xung quanh và lẩm bẩm.
Mình nghe nhầm à? Rõ ràng ban nãy có tiếng gì đó mà.
Ầy, không thể nào. Tôi lắc đầu nguầy nguậy và bắt đầu bước chân nhanh dần. Trong đầu tôi nghĩ, mình tuyệt đối sẽ không bao giờ đi vào ngõ một mình nữa, tuyệt đối!
Thật ra nếu tôi đi cùng Yeo Ryung thì tỷ lệ chúng tôi bị bọn nào đó trêu ghẹo sẽ còn tăng lên gấp năm lần, nhưng bù lại, tỷ lệ thoát khỏi bọn ghẹo gái kia cũng sẽ tăng lên gấp năm lần luôn.
Không có Yeo Ryung bên cạnh mà cũng to gan dám đi đường ngõ một mình, đúng là không biết sợ mà! Tôi tự mắng chửi bản thân mình của vài phút trước và cuối cùng cũng lên được đỉnh dốc.
Tôi khó khăn thở ra một hơi. Chỉ nhìn xuống cái là thấy khu chung cư nhà tôi kia rồi. Bây giờ chỉ cần chạy hết tốc lực xuống dốc là được.
Và ngay lúc này.
Tôi nghe thấy tiếng đá chân vào thứ gì đó và cả tiếng người nào đó rên rỉ vì đau. Cả người tôi cứng đờ lại.
Tôi chỉ biết đứng yên đó mà đảo mắt. Vốn đã biết con đường này là địa bàn của bọn người xấu rồi, nhưng mà tôi hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ đụng độ với một vụ bạo lực ngay tại đây. Tôi vươn tay ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình, cứ đứng đó một lúc và ngẫm nghĩ.
Làm sao giờ? Phải làm sao đây?
Tất nhiên là giải pháp tối ưu hiện tại là nhắm chặt mắt lại, sau đó co cẳng chạy thẳng về nhà mà không quay đầu lại rồi. Như kiểu đằng sau có ma đuổi ấy.
Nhưng nếu đang làm vậy rồi lỡ người bị đánh lại xảy ra chuyện gì thì sao?
Tôi cứ lo lắng một lúc rồi cuối cùng quay người lại. Dù sao thì tôi cũng không phải loại người trơ mặt đến mức có thể tránh né trách nhiệm của mình.
Tôi lén lút tiến đến gần nơi phát ra những tiếng động kia và cuối cùng cũng dừng bước. Khi dừng chân lại, tôi có thể nhìn thấy khu gửi xe tầng một của một căn nhà trọ nằm ngay trên đỉnh đồi.
Tôi trốn ngay đằng sau cột điện bên ngoài và chỉ dám nhướn cổ nhìn vào phía trong. Trong khu nhà gửi xe trống trơn không có một chiếc xe nào, tôi có thể thấy rõ bóng dáng của hai người nhờ ánh đèn điện bên ngoài.
Và còn có ai đó ở dưới nữa.
Á! Tôi nhìn đồng phục của người đó và khẽ kêu lên một tiếng.
Là đồng phục trường chúng tôi! Thế mà mình còn suýt nữa định giả vờ không biết rồi bỏ đi, nếu hôm sau đến trường rồi nghe tin có chuyện gì xảy ra ở ngay gần nhà thì chắc mình tội lỗi đến mức không ngẩng đầu lên nổi mất. Tôi vừa lầm bầm như vậy vừa hớt hải mở điện thoại ra và bấm số 112.
Có báo cảnh sát qua tin nhắn được không nhỉ? Tôi vừa bấm bàn phím vừa liếc nhìn vào trong để xem mặt người kia. Lỡ đâu tình cờ là người tôi biết thì sao.
Nhưng nhìn qua thì tôi không quen người đó. Mái tóc đen đã rối xù lên như tổ quạ và còn lẫn cả bụi bẩn có làm giảm bớt sự tồn tại của người này đi một chút, nhưng nếu một người như vậy học cùng lớp với tôi thì không thể nào không nhớ được.
Hay là đàn anh nhỉ? Năm ba?
Sở dĩ tôi nghĩ vậy là vì dáng người của anh ta trông rất to lớn dưới bộ đồng phục kia. Đến cái nỗi mà tôi không thể hiểu nổi tại sao anh ta lại ngoan ngoãn chịu đánh như thế này.
Và rồi tôi cúi đầu gửi tin nhắn. Đang có người bị đánh ở trước căn nhà trọ A trên đường B. Xin hãy đến nhanh lên.
Và sau một hồi lưỡng lự, tôi đeo balo ra đằng trước.
Nói thật thì báo cảnh sát thì cũng báo rồi, tôi cũng muốn tiếp tục theo dõi sự việc cho tới khi cảnh sát đến lắm đấy, nhưng mà cứ ở lại đây nữa có khi sẽ bị lộ bất cứ lúc nào không biết cũng nên.
Xin lỗi nhé, tôi đây cũng muốn sống lắm. Tôi thầm lẩm bẩm như vậy, rồi bắt đầu xoay người lại và bước đi.
Nếu không nghe thấy lời nói đằng sau đó thì tôi đã chạy luôn rồi.
Người trong đó thở vừa thở hổn hển xong thì hét lên một câu.
“Này, nhìn bảng tên của thằng này đi. Tên nó là Ban Hwi Hyul, Ban Hwi Hyul đấy!”
Nói cái gì cơ?
Tôi quay đầu lại.
Một phần trong não bộ của tôi bắt đầu tự động phủ nhận phần ký ức trước đó. Ban Hwi Hyul? Mình đã bao giờ nghe thấy cái tên này chưa ta? Hoàn toàn không biết luôn.
Nhưng làm sao mà không biết được! Sao tôi lại có thể không nhớ cái tên đó được chứ?! Trái tim đang yên ổn của tôi bắt đầu đập loạn lên như thể tôi vừa chạy xong một vòng marathon vậy.
Tôi nắm chặt balo của mình và co người vào, sau đó lại lén nhướn cổ nhìn vào nhà để xe một lần nữa. Và rồi tôi lẩm bẩm.
Điên rồi, điên thật rồi!
Một thằng vừa đánh Ban Hwi Hyul mới gập người xuống và cười như điên như dại như kiểu đang vui vẻ lắm.
“Đm, đây không phải là tên của cái thằng hạng nhất mất tích đấy sao? Này, tình cờ vãi chưởng. Tên này phổ biến lắm hả?”
Thế là thằng kia cũng khinh khỉnh dẫm mạnh lên vai Ban Hwi Hyul.
Hắn hét to.
“Đúng rồi đấy, nhưng mà đến cả họ cũng giống y hệt không sai một ly kìa! Này, ngài Ban Hwi Hyul, ngài Ban Hwi Hyul hạng nhất cả nước kia, thực sự không có xu nào à?”
Và rồi cái thằng đang vừa ôm bụng vừa cười đến khó thở kia mới trả lời.
“Này, đừng làm vậy. Lỡ thằng này là cái thằng hạng nhất kia thật thì mày định như nào?”
“Hahaha, đùa cũng đùa có lý tí!!”
Tôi nhìn bọn điên đó cười nắc nẻ như thể đang vô cùng tự hào với tài trí của mình mà càng cảm thấy rối rắm.
Này, mấy người chẳng thông minh gì đâu…
Và rồi lúc này, bọn người đó lại liên tục lấy chân đá vào người Ban Hwi Hyul để khiêu khích.
“Hahaha, xem này, nói gì đó đi xem nào! Đại ca!”
Không, đừng làm vậy.
“Ngài Ban Hwi Hyul hạng nhất toàn quốc ơi! Tao bảo mày đấm thử một cú đi cơ mà! Hahaha!”
Đã bảo là đừng làm vậy mà.
“Hahaha! A, hạng nhất, hạng nhất toàn quốc!! Này, sao mày không mở mồm thế! Hahaha!”
Sao các người có mắt như mù thế hả trời! Tôi cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà thầm gào thét trong lòng như vậy.
Ban Hwi Hyul hoàn toàn không có ý định phản kháng mà chỉ nằm yên trên mặt đất và kiên trì chịu đựng từng cú đá của bọn người kia như một con búp bê. Bờ vai của cậu ta chùng xuống, dáng người không có chút sức lực nào, trông như thể cậu ta hoàn toàn không còn ý chí sống và bản năng phòng ngự cơ bản của con người vậy.
Nhưng chỉ có ánh mắt của cậu ta là rất khác biệt.
Dưới mái tóc đen bù xù như kiểu mấy tháng rồi chưa cắt kia, đôi mắt của cậu ta vẫn le lói một tia sáng màu máu vô cùng rõ rệt. Cặp kính dày cộp trên mặt cậu ta cũng không thể che nổi ánh sáng màu đỏ máu ấy.
Nhìn đến đây thì tôi chỉ biết vừa ôm trán như đang cực kỳ đau đớn vừa hét ầm lên trong lòng. Áaa, điên thật rồi!
Linh cảm trong tôi đang nói thế này. Mà không, không phải nói mà là đang hét lên như điên mới đúng.
Đây đúng là Ban Hwi Hyul rồi.
Mà không, rốt cuộc vì cái lý do gì mà cái người đã biệt tăm biệt tích này lại bị đánh ở ngay cái chỗ gần nhà tôi như vậy chứ! Tôi lại thầm hét lớn một lần nữa.