Mọi việc sau đó diễn ra vô cùng thuận lợi.
Dưới sự quan sát của chúng tôi, Lee Jenny sắp xếp lại tài liệu và bảo Lukas ký tên vào vài điều khoản nào đó.
Bà ta vừa làm vậy vừa lẩm bẩm liên hồi.
“Hồi đó mới có mười bốn tuổi mà đã lừa được mình.”
“A, haha…”
Lukas vừa ngượng ngùng gãi đầu vừa cúi đầu đọc tài liệu, còn chúng tôi thì ngồi trên một cái sofa khác trong phòng khách mà nhìn anh ta. Chúng tôi ở đây là tôi, Luda, Yeo Ryung và Joo In.
Joo In và Yeo Ryung chưa biết chân tướng sự việc như thế nào nên tôi chỉ có thể thì thầm giải thích đại khái cho họ. Bản thân tôi thì nghĩ khả năng hành động vô cùng dũng cảm, đến cái mức lừa cả quân mình của Lukas sẽ làm bọn họ bất ngờ, nhưng Joo In và Yeo Ryung lại để tâm đến một điều khác.
Yeo Ryung quay ra nhìn Lukas với ánh mắt sắc lẹm và hung dữ nói.
“Thế là thằng đó dám bảo Dan Yi ngu ngốc à?”
“À, cái đó…”
Thôi chết rồi. Tôi nghĩ. Yeo Ryung đã bật chế độ này lên thì dù tôi có nói gì cô ấy cũng sẽ không tiếp thu đâu. Bây giờ tình hình đã kết thúc viên mãn rồi, phải làm thế nào mới ngăn lại thảm kịch sắp nổ ra trong căn phòng này đây?
Và ngay lúc này, tiếng gọi của Lee Jenny vang lên.
“Luda à.”
Luda ngồi cạnh tôi ngay lập tức ngẩng đầu lên.
“Vâng.”
Với vẻ mặt không thể trầm lặng hơn, Lee Jenny nói.
“Không nói đến chuyện Lukas sẽ trở thành người thừa kế của ta, nhưng với tư cách người giám hộ của con, ta có vẫn có một quyền nhất định trong việc quyết định tiêu chuẩn học hành của con.”
“……”
Mặt Luda trắng bệch lại, cậu ấy cắn chặt môi.
Tôi cũng khẽ nhíu mày lại. Hình như tôi cũng đoán được ra bà ta đang định nói cái gì rồi.
Quả nhiên là câu trả lời của bà ta cũng không nằm ngoài dự đoán của tôi. Đôi mắt đen lạnh lùng của Lee Jenny nhìn Lee Luda và hỏi.
“Con có nghĩ mình thực sự cần ngôi trường đó không?”
“……”
Lee Jenny lại vắt chân lên và nói tiếp.
“Đó cũng là trường thuộc tiêu chuẩn cao đối với đất nước này, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một ngôi trường cấp ba bình thường thôi. Một ngôi trường không ra đâu vào đâu như vậy trói buộc con bằng những thứ như kiểu giờ học thể dục hay gì đó, không làm con khó chịu sao?”
Luda chỉ cắn chặt môi mà không trả lời. Lúc này, cả tôi, Yeo Ryung và Joo In đều lén đảo mắt để quan sát vẻ mặt của Luda.
Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi. Chúng tôi tới tận đây để cứu Luda về mà. Và chúng tôi đã gặp Luda đây rồi, nhưng dù mọi chuyện đã được giải quyết hết thì chuyện quan trọng nhất vẫn là ý muốn của chính bản thân Lee Luda.
Tôi đương nhiên cũng tin rằng Luda muốn quay về trường học, nhưng mà nghĩ lại thì đây cũng chỉ là lời đoán mò vô căn cứ mà thôi.
Hay là Luda nghĩ chỉ cần là một nơi tránh được Lee Jenny thì ở chỗ nào cũng được?
Bây giờ Lee Jenny không còn coi cậu ấy là người thừa kế nữa, có lẽ cậu ấy sẽ muốn sống ở một môi trường tự do khác phù hợp với bản thân mình hơn chăng?
Bầu không khí tĩnh lặng tới nặng nề.
Lúc này, Lee Luda được cả ba người chúng tôi nhìn chằm chằm, cậu ấy cuối cùng cũng mở miệng nói.
“Con…”
Lời nói tiếp theo của cậu ấy khiến tôi thở dài một hơi. Haa.
“Con không nghĩ ngôi trường đó là cần thiết với con. Nhưng mà…”
“Nhưng?”
“Nhưng mà hình như mấy đứa ở trường vẫn cần con.”
Tôi nín thở một lúc mà cuối cùng cũng được xả ra. Joo In ở gần đó cũng khẽ nở nụ cười. Tôi còn nghe thấy tiếng lẩm bẩm cục súc của Yeo Ryung.
“…Ít nhất thì Dan Yi không cần.”
Và rồi Luda lại nói tiếp.
“Dù con không phải là gì, dù con không phải là một người tuyệt vời đi nữa thì chúng nó vẫn rất cần con và coi con là bạn bè. Con cứ nghĩ dáng vẻ của con trong mắt chúng nó chỉ là giả thôi, nên lúc nào cũng cảm thấy có lỗi cả.”
Lee Jenny hỏi lại.
“Nhưng?”
Lee Luda đặt tay lên ngực mình và nói.
“Nhưng mà đây, cũng là một mặt khác của con mà. Chỉ là một con người khác của con trong hoàn cảnh khác mà thôi. Đây mới là con thật sự.”
“……”
Và rồi Luda mạnh mẽ nói nốt một câu.
“Con muốn nhìn xem nếu ở cùng mấy đứa nó thì con còn có thể thay đổi như thế nào nữa.”
Lee Jenny nhìn Lee Luda nói vậy mà hơi nheo mắt lại như thể bị chói mắt. Nhưng cũng chỉ được một lúc mà thôi, khi bầu không khí tĩnh lặng lại quay lại trong phòng thì tôi mới khẩn trương mân mê hai tay mình.
Và ngay lúc này, Lee Jenny lại gọi tôi.
“Dan Yi, cháu nói vậy đúng không? Là Luda cũng có quyền thay đổi theo ý mình muốn.”
“Dạ? Vâng.”
Tôi vừa nheo mắt và trả lời như vậy vừa cảm thấy bồn chồn. Đúng rồi, đúng vậy nhỉ. Tôi vì quá tức giận nên mới không biết sợ mà nói với Lee Jenny như thế.
Nhưng nếu cách sống mà Lee Jenny và Lee Luda muốn không giống nhau thì phải nói chuyện để bàn bạc với nhau thôi, vì tôi nghĩ Lee Jenny không nên đưa ra kết luận từ trước về Lee Luda như vậy. Tôi khẽ thở dài.
Cũng như kiểu bố mẹ tôi có thể thuyết phục tôi xem tôi nên đi theo con đường nào chứ không có quyền ép buộc tôi. Dù có nói chuyện với người xung quanh nhiều đến thế nào thì chính bản thân tôi phải tự tìm hiểu xem mình muốn làm gì sau này.
Và rồi lời nói tiếp theo đó của Lee Jenny khiến tôi trợn tròn mắt. Bà giơ tay lên rồi chỉ vào Luda.
“Nhìn thế nào cũng thấy không phải bọn trẻ ở trường cần thằng nhóc này, mà thằng bé này cần ngôi trường đó thì đúng hơn, nghe nó nói kiểu này thì đường đi còn xa lắm. Con trai ta không ăn nói thật thà bao giờ, cháu hiểu cho nó nhé.”
“Dạ…?”
“Ý ta là xin cháu hãy quan tâm đến nó hết sức có thể.”
Dù Lee Jenny đã nói xong rồi nhưng tôi vẫn không thể hiểu được tình hình hiện tại mà chỉ ngồi yên đó.
Phải đến khi quay đầu và nhìn thấy nụ cười nở rộ trên gương mặt Lee Luda thì tôi mới reo hò ầm ĩ và ôm chặt lấy cậu ấy.
Thế là cả Yeo Ryung lẫn Joo In ở gần đần đó đều hoảng sợ mà túm cổ tôi lại.
Ôi trời, Luda không phải con gái nhỉ? Tôi sực nhớ ra điều đó và nhanh chóng tách ra khỏi Luda.
Tôi phải nhanh chóng sửa cái tính cứ thấy vui là lại ôm lấy cậu ấy như kiểu con gái với nhau thôi.
Và rồi tôi lại nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Lee Jenny.
“…Bây giờ mình cũng phải làm lành với Ian thôi.”
“Á.”
Tôi nheo mắt lại và thì thầm. Đúng, đúng rồi nhỉ! Ian với Lee Jenny đang sống riêng mà.
Lee Jenny hơi liếc nhìn biểu cảm của tôi và nói.
“Có gì mà cháu ngạc nhiên thế? Vợ chồng ta không phải là lục đục với nhau đâu. Chỉ là tư tưởng giáo dục không giống nhau mà thôi…”
“…Là tại tớ yêu cầu nên Ian mới đưa tớ cao chạy xa bay đó.”
“Oaaa.”
Tôi nhớ lại những gương mặt mạnh mẽ của Ian mà tôi hay nhìn thấy ở nhà, trong miệng lẩm bẩm. Ông chú đó trực tiếp chống đối với một bà vợ đáng sợ đến nhường này mà chạy trốn khỏi nhà sao, trông vậy mà nghị lực ra phết. Cũng đúng, phải vậy thì họ mới kết hôn với nhau chứ?
Lee Jenny nói.
“Một thời gian nữa ta sẽ tìm đến nhà con. Ta muốn xem thử xem không có ta hai bố con sống kiểu gì. Đưa địa chỉ đây.”
Thế là mặt Luda ngay lập tức đỏ bừng lên. Cậu ấy hét lớn.
“V, vẫn sống tốt lắm ạ!”
“Ra là có gì đó thật.”
Nghe thấy câu chọc ghẹo thành thục của Lee Jenny mà tôi lại nhớ ra căn phòng của Luda mà tôi vừa nhìn ban nãy. Bãi chiến trường đó là hậu quả của những lần Luda thử chạy trốn à? Hay là…
Dù sao thì Lee Jenny nói chuyện với Lee Luda như thế này trông giống y hệt một người mẹ bình thường đang lo lắng cho cuộc sống ở trường của con trai và tình trạng vệ sinh trong nhà vậy, khiến tôi chỉ biết bật cười.
***
Theo như những gì tôi nghe ngóng được sau đó, vì ở nơi đất khách quê người này Lukas không có chỗ ở nên tạm thời phải ở cùng Lee Jenny. Và Luda tạm thời quay về với Ian, một thời gian sau cũng lại với Lee Jenny thật.
Buổi chiều ngày chủ nhật hôm sau, tôi mới nhận được vô số tin nhắn từ Lee Luda.
[Người gửi: Lee Luda
Cứu tớ với Dan ơi]
[Người gửi: Lee Luda
À không thà chết đi còn hơn]
[Người gửi: Lee Luda
Nếu chết thì sẽ phải đi xuống địa ngục nhưng còn hơn là cái nơi hơn cả địa ngục này]
[Người gửi: Lee Luda
Thật sự không muốn đi]
Từng tin nhắn được gửi đến xối xả như mưa rơi này khiến tôi vừa đọc vừa bật cười.
Tôi còn đang nghĩ, một người từ nhỏ đã trải qua bao khó khăn như Lee Luda lại vì chuyện thần kỳ gì mà làm loạn hết cả lên như thế này, hoá ra là chiều hôm nay, nhà Luda lâu rồi mới được tụ họp một bữa và ăn tối ở khách sạn với nhau.
Lee Jenny, Ian và Lee Luda ngồi một chỗ để nói chuyện và giải toả tất cả những nỗi niềm suốt mấy năm nay, nhưng theo như Luda nói thì hai người họ dù chưa gặp nhau suốt mấy năm trời nhưng vẫn cực kỳ ăn ý, chỉ có mình cậu ấy là sắp bị nghiền thành bột rồi.
Tôi ngượng ngùng cười và nhắn tin trả lời cậu ấy.
[Người nhận: Lee Luda
Nhưng mà Lukas cũng có ở đó mà?ㅎㅎ……]
Đúng vậy. Nghe nói vì đây là bữa ăn của nhà Lee Luda nên thành viên mới trong gia đình, Lukas cũng được tham gia. Lukas với Ian cũng sẽ được gặp nhau lần đầu tiên ở đó.
Lukas đã thương yêu Luda từ nhỏ rồi thì tất nhiên phải theo phe cậu ấy chứ nhỉ? Hơn nữa đây là lần đầu tiên anh ta gặp Ian thì cũng không thể đùa cợt đến mức đó được.
Và rồi người kia lại trả lời.
[Người gửi: Lee Luda
Cậu không nhớ anh Lukas hứa với mẹ cái gì à?]
Oa, mẹ cơ à. Đây rõ ràng là một từ ngữ vô cùng bình thường nhưng lại khá mới mẻ đối với Luda, nên tôi chỉ biết nhìn chằm chằm vào từ đó một lúc lâu.
Và rồi tôi lại nhấn phím.
[Người nhận: Lee Luda
Tớ không nhớ rõ lắm… Cái gì thế?]
[Người gửi: Lee Luda
Bảo là đừng có nói dối đó]
Tôi bật ra một tiếng.
“À.”
Và rồi tôi cũng vô thức nín lại tiếng cười trong miệng. Đúng là có chuyện lớn rồi.
Nếu vậy thì Lukas cũng chỉ có thể kể hết ra những chuyện như mấy tính cách xấu không ai biết của Luda, hay cả việc cậu ấy giả vờ trước mặt tôi mà thôi.
Và ngay lúc này, điện thoại của tôi lại rung lên.
Tôi cúi đầu đọc tin nhắn. Và trên môi lại nở nụ cười một lần nữa.
[Người gửi: Lee Luda
Nói thật thì tớ không muốn nghe mẹ cằn nhằn về mấy chuyện nhân cách này nọ đâu… Này là được di truyền lại mà]
Và rồi tự nhiên không có tin nhắn gửi đến nữa. Sao tự dưng lại dừng ở đúng chủ đề này nhỉ, Luda có ổn không đây? Tôi còn đang lo lắng nhìn điện thoại thì ngay lúc này.
“Dan à.”
Một giọng nói trầm tĩnh như lá vàng rơi ngay bên tai khiến tôi ngẩng đầu lên.