Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 218

***

Khi tôi, Ban Yeo Ryung và Joo In còn căng thẳng nhìn quanh thì Lukas đã quẹt thẻ vào chiếc máy bên cạnh cửa. Và rồi với một tiếng bíp, cánh cửa cứ thế mở ra khiến cả ba đứa chúng tôi đều cạn lời.

Lukas hất tay với chúng tôi.

“Đi vào thôi.”

Lukas thậm chí còn không nghĩ tới việc tìm camera hay đi sát vào tường mà cứ đường hoàng bước vào như không, thế là Yeo Ryung mới hỏi một câu. 

“Cứ đi vào như thế cũng được à?”

“Tôi nói rồi mà, hệ thống bảo an bị vô hiệu hoá hết rồi. Trong camera sẽ chỉ giữ nguyên cảnh không có ai đi vào mà thôi. Tất nhiên là trong lúc đó mà có ai đi vào khu vực tôi làm giả thì thể nào cũng bị lộ, nhưng mà chúng ta chỉ cần thoát ra trước khi bị lộ là được chứ gì?”

Nghe giọng nói tự tin đến mức sảng khoái của cậu ta mà chúng tôi không nói gì được cả. Tôi thì đang đứng im ở đó, thấy Lukas phẩy phẩy tay và hỏi ‘Không vào à?’ thì cuối cùng cũng lúng túng chạy vào. Màu tường và sàn nhà của nơi chúng tôi đang đứng có màu xám gần giống sắc bạc, mặt sàn còn lấp lánh như được tráng bạc, làm tôi cảm thấy mình vừa tới một thành phố tương lai.

Lukas nhanh chóng bước đi và nói.

“Tôi xem trước cấu trúc toà nhà rồi, theo dự đoán của tôi thì chỉ có hai chỗ là giam được Lee Luda mà thôi.”

“Ở đâu?”

“Một là phòng thấp nhất dưới tầng hầm, hai là phòng cao nhất ngay dưới tầng thượng.”

Joo In hỏi lại.

“Rồi sao?”

“Nếu muốn kiểm tra cả hai chỗ này thì vừa thiếu thời gian vừa thêm nguy hiểm nữa, nên chúng ta phải chia ra…”

“Tôi biết là cậu sẽ nói thế rồi. Ý tôi là giờ chia ra như thế nào?”

Nghe Joo In nói vậy, Lukas mới liếc qua cả tôi lẫn Ban Yeo Ryung rồi tự dưng chỉ thẳng vào tôi. Hả? Tôi thì sao?

Ngay khi tôi chậm rãi tiến tới gần thì cậu ta ngay lập tức kéo tôi đến bên cạnh mình và nở một nụ cười. Lukas thân thiện khoác vai tôi và nói. À không, định nói.

“Tốt, để tôi với người này đi xuống tầng hầm , còn hai cậu lên sân thượng—”

“Muốn bị bẻ tay không?”

Phải đến khi nghe thấy câu nói hung tàn của Yeo Ryung thì Lukas mới bỏ tay ra khỏi vai tôi.

Cậu ta hỏi như thể hơi xấu hổ.

“Hai cậu lên tầng thượng… có được không?”

Khi tất cả mọi người đều im lặng thì chỉ có tôi là trợn tròn mắt và lặng lẽ quan sát ba người họ. Nói thật khác với mấy người họ, tôi vẫn là học sinh cấp ba bình thường, dù ba người họ có vứt tôi ở chỗ này mà tự đi một mình thì tôi cũng sẽ đồng ý thôi. Đến cả bây giờ tôi vẫn không có ý kiến gì khác về việc chia nhóm cả. Chia vậy cũng hợp lý mà.

Nhưng mà hình như Joo In không nghĩ vậy. Cậu ấy chỉ nhìn Lukas với ánh mắt nghi ngờ một lúc lâu.

Lukas mỉm cười hỏi.

“Sao? Chúng ta không có nhiều thời gian đâu.”

“Sao cậu cứ phải đi cùng với mẹ?”

Thế là Lukas vừa giơ tay lên vừa trả lời đơn giản thế này.

“Cái này là do tôi vừa có khả năng chiến đấu vừa hiểu biết về kỹ thuật, cậu thì có vốn kiến thức xuất sắc, Yeo Ryung thì giỏi đánh đấm. Còn người này thì…”

Lúc này tôi mới chen vào và vô lực nói.

“Thôi đi, làm ơn nói đến đó thôi…”

Tôi cũng tự biết mình bất tài, nên xin cậu đừng nói toạc ra được không? Tôi vừa bổ sung thêm như vậy thì Lukas cũng lờ mờ cười và quay ra nhìn Joo In.

Joo In có cái biểu cảm như kiểu vừa bị đâm vào chỗ nào đó trong người, sau đó cậu ấy lại nói.

“Tôi vẫn nghi ngờ một điều. Tại sao bọn tôi lại phải lên tầng thượng còn cậu đi xuống tầng hầm?”

“Tại vì đội ngũ bảo an ở dưới tầng hầm. Hơn nữa người chạy chậm nhất còn ở bên tôi đó còn gì?” 

Thấy cậu ta vừa nói vậy vừa nhìn tôi thì tôi chỉ có thể tự lầm bầm ở trong lòng. Đúng vậy, tôi không giỏi đánh lộn, không giỏi hacking và cũng không chạy nổi đấy. Mà không, sức chạy của tôi so với mấy đứa cùng tuổi bình thường khác là nằm trong top đầu đấy nhé. Với cả không phải không giỏi đánh nhau với không giỏi hacking là một điều đương nhiên hay sao? Trừ Luda ra thì làm gì có ai dính vào những việc như thế này cơ chứ? Chưa có lúc nào mà tôi cảm thấy mình bất tài vô dụng như bây giờ.

Sau một lúc im lặng thì Joo In cũng vừa làu bàu vừa quay người đi.

“Đúng là cậu nói không có gì sai thật… Vậy cũng không còn cách nào khác. Yeo Ryung à, đi thôi.”

“Được rồi.”

“Tốt, vậy để tôi gửi bản đồ vào máy cậu.”

“Được.”

Joo In chỉ đáp gọn lỏn như vậy rồi cứ thế quay người đi với Yeo Ryung.

Nhưng trước khi bọn họ đi mất thì tôi nhận ra Yeo Ryung có ném cho tôi một ánh mắt mạnh mẽ đến kỳ quái. Đôi mắt đen của cô ấy lấp lánh như đang muốn nói gì đó vậy.

Rốt cuộc là cậu muốn nói cái gì? Trong cái tình hình này nữa? Khi tôi còn đang ngờ vực thì cô ấy cũng chỉ lưỡng lự một lúc rồi cuối cùng lại không nói gì và nhanh chóng chạy theo Joo In.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào bóng người dần biến mất của cô ấy, rồi Lukas cũng tới gần tôi hỏi.

“Chúng ta cũng đi chứ?”

“À, ừ.”

Tôi nắm lấy bàn tay đang giơ ra của cậu ta và cũng nhanh chân chạy trong khu hành lang xám màu này.

***

Đường chúng tôi đi tĩnh lặng một cách kỳ lạ. Tôi vừa được Lukas kéo mà chạy đi vừa nghĩ thế này. Công ty vệ sỹ vốn đã tĩnh lặng như vậy rồi à? Hay là vì hôm nay là ngày nghỉ? Nhưng mà không phải mấy sự kiện có khách hàng và vệ sỹ tham gia hay được mở trong mấy ngày nghỉ hơn là ngày thường à? Nếu vậy thì cũng phải có vài nhân viên quản lý đi qua đi lại trong toà nhà chứ. 

Khi tôi đang nghĩ vậy thì Lukas đã nhanh chóng chạy tới cuối hành lang và mở cửa ra.

Cậu ta kéo tay tôi.

“Đằng này.”

“Ừ.”

Tôi chạy xuống hành lang mà suýt nữa trượt chân ngã. Lukas ở bên cạnh mới nhanh chóng kéo tay tôi và đỡ tôi dậy.

Oa, tôi bám vào cậu ta và cố lấy lại thăng bằng, trong đầu nghĩ. Lukas cũng giống Luda vậy, trông vậy mà sức lực không đùa được đâu.

Lukas nói.

“Cậu chưa cần vội quá đâu. Phải gặp Luda rồi thì mới đến hồi quan trọng cơ.”

Tôi cũng ngập ngừng trả lời.

“Dù vậy nhưng tâm trạng tôi vẫn gấp quá.”

Lukas cứ chằm chằm nhìn vào tôi và chỉ nở nụ cười. Đôi mắt xanh của cậu ta vẫn toả ra ánh sáng lấp lánh trong bóng tối.

Chẳng hiểu sao cậu ta lại thấp giọng hỏi một câu thế này.

“…Cậu có vẻ thân với Luda quá nhỉ?”

“Ừ.”

Tất nhiên rồi. Khi tôi vừa thờ ơ thừa nhận vừa đi xuống từng bậc thang như vậy thì Lukas lại dịu dàng hỏi.

“Nhưng mà sao lại làm thân được thế? Đang chạy đi cứu mà lại nói câu này thì nghe có hơi sai sai, nhưng mà nó có phải kiểu người dễ gần hay gì đâu?”

Rồi cậu ta lại bổ sung thêm.

“…Bọn tôi còn gọi nó là công chúa băng giá nữa đấy.”

“Phụt.”

Vì chưa chuẩn bị tâm lý mà đã phải nghe đến cái tên đó nên cả người tôi có hơi lảo đảo. Khó khăn lấy lại thăng bằng rồi, tôi mới vừa sờ vầng trán hơi nhăn lại của mình mà nói.

“À, hẳn là thế… Đúng vậy, tính cậu ấy không dễ gần lắm. Nhưng mà trước mặt mấy đứa khác thì cậu ấy không tỏ vẻ như vậy bao giờ. Ngày thường cậu ấy lúc nào cũng hoạt bát với giỏi làm nóng bầu không khí nên bọn lớp tôi thích cậu ấy lắm.”

“Nếu trước mặt người khác nó không tỏ vẻ, thì chỉ có cậu biết thôi à?”

Lukas hỏi như thể khá bất ngờ, thế là tôi cũng đảo mắt trả lời.

“Ừm, có tôi, với cả vài đứa khác cũng có nhận ra?”

Nói vậy xong tôi lại nghĩ.

Thật ra cũng không thể nói là cái biệt danh ‘công chúa băng giá’ không hợp với Luda được. Nói thật thì lúc nghe Lukas than thở về cô công chúa băng giá nào đó, đến tôi cũng nhớ tới Lee Luda đầu tiên cơ mà.

Bộp. Tôi vừa bước xuống một bậc cầu thang vừa nhớ tới lần gặp đầu tiên giữa mình và Lee Luda.

Khi cô ấy không e dè gì mà nắm lấy tay tôi. Khi cô ấy nghiêng đầu trên vai tôi lúc đang định nhận tờ giấy in từ thầy giáo trong phòng giáo viên, và cả những lời nói có hơi khoa trương của cô ấy. Lúc biết tất cả những hành động đó đều là diễn kịch, tôi có ngạc nhiên, nhưng ngược lại cũng nghĩ đó là lẽ đương nhiên.

Và rồi cả cuộc nói chuyện ở hành lang nữa.

‘Đây là lần đầu tiên mình thấy người như cậu.’

Nghĩ tới đây thì tôi khẽ nheo mắt lại.

Cô ấy đang biến mình thành một kẻ cô đơn. Nghĩ rằng mình được tạo nên bằng băng giá nên đối xử với tất cả những hơi ấm xung quanh như thể chúng sẽ làm mình tan chảy. Như thể đến gần một ai đó là một chuyện vô cùng nguy hiểm vậy. Hoặc là sợ mình sẽ làm đóng băng người khác.

Thấy tôi đang chìm vào suy nghĩ như thế, Lukas lại hỏi một lần nữa.

“Vậy sao cậu làm thân được vậy?”

“À, cái đó…”

Dù sao thì Lukas cũng biết rõ tình cảm gia đình phức tạp của Luda rồi nên không sao đâu.

Tôi bắt đầu chậm rãi kể rằng mình gặp được Luda và bố cậu ấy, Ian ở nhà hàng Trung Quốc, rằng chúng tôi đã bị mấy người đàn ông đáng nghi mặc Âu phục đen đuổi bắt trên đường đi tới ga như thế nào. Và rồi khi Luda định giải thích về chuyện này thì tôi đã bảo cô ấy là ‘Đừng nói’ ra sao, cả những lời mà Luda nói với tôi vào buổi sáng hôm sau nữa.

Nghe tôi kể xong, Lukas mới phì cười.

“Cậu đúng là. Trông vậy mà cũng cứng cỏi ra phết đấy.”

“A, haha…”

Tôi xấu hổ cười hai tiếng.

Tôi cũng không thể nói thật là, thực ra tôi đã có dự cảm Luda là nữ chính trong tiểu thuyết nên mới làm vậy để tách ra khỏi cuộc đời của cô ấy mà thôi. Đã tới tận đây rồi thì làm sao mà làm vậy được nữa. Tôi chỉ khẽ thở dài.

Tôi đã cố không đến gần Luda để tránh né những chuyện như thế này đấy. Nhưng mà Luda đã cứu chúng tôi một lần rồi. Tôi không thể trở thành một đứa vô ơn bội nghĩa được. Tôi vừa nghĩ vậy vừa nhấc chân đi tiếp, và ngay lúc này.

“Chắc là hướng này đúng rồi.”

“Hả? Thế là sao?”

Tôi nghĩ. Đang nói đến chuyện đường đi à? Có nghĩa là đường mà Yeo Ryung với Joo In đi sai rồi, còn hướng chúng tôi đi mới đúng phải không?

Tôi quay ra nhìn Lukas. Cậu ta không trả lời tôi mà chỉ thoải mái cười và chỉ tay vào một cánh cửa sắt đã xuất hiện từ lúc nào.

“Đi chứ? Sắp tới rồi.”

Tôi gật đầu và cũng bước chân đi theo.

***

Woo Joo In vừa bước nhanh vừa lầm bầm.

“Cái thằng tên Lukas đó đáng nghi lắm. Nhưng mà dù sao thì cũng đã vào đây rồi tách ra rồi thì cũng không làm gì khác được.”

Nghe vậy, Ban Yeo Ryung bên cạnh đó cũng chỉ đáp gọn lỏn.

“Ừ…”

Thế nhưng chỉ cần nghe giọng nói hay nhìn thái độ của cô ấy là biết cô ấy đang mải nghĩ chuyện khác. Đôi mắt tím của cô ấy đang nhìn về nơi xa, lông mày nhíu chặt lại.

Woo Joo In cũng chẳng quan tâm mà vẫn nói tiếp.

“Trước hết là có điểm này lạ này, nếu đã phải chia nhóm ra thì sao không chia trước khi đi vào đi. Lý do chia ra như vậy cũng rất hợp lý, nhưng mà ít nhất cũng phải nói từ trước chứ? Đã xem cấu trúc toà nhà này và biết rõ là phải chia thành hai nhóm rồi mà vẫn như vậy.”

Ban Yeo Ryung vẫn trả lời với thái độ không có chút thành ý nào.

“Ừ, đúng vậy….”

“Cả lúc giải thích mối quan hệ giữa mình với anh Luda cũng thế, qua loa đại khái không đâu vào đâu. Cậu ta có thích Lee Luda hay không thì có gì quan trọng đâu, quan trọng là quan hệ như thế nào ấy chứ. Yêu đương à, hay là chỉ kiểu stalker đeo bám một phía? Không nói cái gì—”

“A!”

Ban Yeo Ryung tự nhiên hét lên một phía như vậy khiến Woo Joo In giật bắn mình. Cậu ấy trợn tròn mắt hỏi.

“Sao vậy?”

“Dan Yi đang gặp nguy hiểm!”

Ban Yeo Ryung hét thất thanh như vậy và ngay lập tức quay người lại chạy thẳng một đường.

Tốc độ chạy của Ban Yeo Ryung khiến một cậu nam sinh cao hơn cô ấy là Woo Joo In cũng phải lấy hết sức bình sinh mà đuổi theo, sau vài lần hét lớn thì cuối cùng cậu cũng đuổi kịp cô ấy.

Cậu thở hồng hộc mà hỏi.

“Yeo Ryung à, sao thế, có chuyện gì à?! Cậu phải nói thì tớ mới biết được chứ.”

Thế là Ban Yeo Ryung vẫn vừa chạy vừa trả lời.

“Trong đầu tớ cứ vướng mắc một chỗ mà nghĩ mãi không ra, nhưng mà ban nãy vừa nhớ ra rồi.”

Ban Yeo Ryung nghỉ một nhịp rồi lại hét tiếp.

“Mẹ Lee Luda không thể nhốt cậu ta ở tầng dưới sân thượng được! Bởi vì Lee Luda…!”

***

“A, hiểu rồi.”

Nghe tôi tự nhiên bật ra một câu như vậy mà tấm lưng đang quay về phía tôi của Lukas như run lên vì giật mình. 

Một lúc sau, cậu ta mới quay ra nhìn tôi và bình tĩnh hỏi.

“Cậu hiểu cái gì?”

“Ban nãy cậu có nói còn gì. Đường của chúng ta mới là đường đúng. Không thể là ở trên sân thượng được.”

Lukas hỏi tôi, trong giọng nói vẫn không hề mất đi sự bình tĩnh.

“…Vậy sao? Sao lại thế?”

Tôi trả lời.

“Vì Luda biết lái trực thăng mà.”

Lúc này mặt của cậu ta lại tỏ vẻ ngoài ý muốn. Cậu ta chậm rãi gật đầu và trả lời.

“À à.”

“Không phải sao? Luda đã biết lái trực thăng rồi thì mẹ cậu ấy không thể nhốt cậu ấy ở gần sân thượng được. Đã tẩu thoát bằng đường hàng không thì hết cách bắt lại rồi.”

Rõ ràng đúng là vì lý do này rồi, nhưng thấy Lukas vừa gật đầu vừa cảm thán thì tôi lại thấy hơi hoảng loạn.

“Ra là vậy. Ra là có lý do đó.”

“Vậy cậu đoán không phải là vì lý do này sao?”

Thấy tôi nheo mắt và hỏi lại như vậy, Lukas mới quay đi và trả lời.

“Không biết nữa, là sao nhỉ?”

Thế rồi cậu ta lại lôi tấm thẻ trong túi ra, còn tôi ở phía sau thì nhìn cậu ta với ánh mắt nghi ngờ. Tôi có thể hiểu được đại khái tại sao Joo In lại khó chịu với Lukas một cách thái quá như vậy. 

Cái người này, nói cái gì cũng không bao giờ nói hẳn đến nơi đến chốn. Cứ làm người ta bất an vì mấy chuyện không đâu. Tôi vừa lầm bầm như vậy vừa quan sát cánh cửa sắt kia.

Nếu chúng tôi đoán đúng thì chắc chắn là có Lee Luda ở bên trong cánh cửa sắt đó. Nhìn qua thì cánh cửa nọ được làm bằng một chất liệu vô cùng cứng cáp nên cũng không thể nghe tiếng động từ bên kia cửa, cách duy nhất để xác định chỉ có thể là mở cửa ra mà thôi.

Bên dưới cánh cửa sắt có một khe hở trông cứ như trong tù thật vậy, nhìn kích cỡ chỉ đủ để nhét khay thức ăn của nó là biết đây là chỗ cung cấp thức ăn cho người ở trong.

Ngay khi Lukas quẹt thẻ thì chiếc máy kia chỉ hiện lên ánh đèn màu vàng chứ không chuyển sang màu xanh. Ơ kìa? Sao lại thế? Khi tôi còn đang khoanh tay đứng nhìn thì tự nhiên có một tiếng bíp vang lên, và khe hở bên dưới cửa từ từ mở ra.

Cả tôi lẫn Lukas đều quỳ gối xuống và dí sát mặt vào đó. Ngay lúc này, tiếng bước chân tự dưng vang lên khiến chúng tôi đều giật bắn mình và lùi lại.

Một giọng nói gầm lên vì tức giận vang lên ngay lúc đó.

“Các người còn không mau mở cửa ra? Muốn thấy người ta chết thật đấy hả?!”

Tôi ngỡ ngàng vì khí thế trời đánh này một lúc, nhưng sau đó lại bắt đầu thấy cảm kích vì đã muốn nghe thấy giọng nói này từ lâu lắm rồi. Tôi thậm chí còn phải vào club rồi hành động như kiểu đang quay Mission Impossible chỉ để có thể gặp cô ấy lúc này đây!

Sau một lúc im lặng, tôi mới khó khăn mở miệng nói.

“C, chờ đã, Luda. Là tớ, tớ đây!”

Người bên kia cũng im lặng một lúc, sau đó lại nói như kiểu không thể tin nổi.

“Chẳng lẽ là, Dan Yi?”

Cô ấy lại bật hỏi.

“Dan Yi à?”

“Ừ!”

“Sao cậu lại ở đây!”

Sau một lúc cảm kích thì lời nói của cô ấy lại khiến tôi nhăn mặt lại.

Tất nhiên là tôi cũng không mong đợi được nhiệt tình chào đón hay gì cả, nói thật thì tôi xuất hiện ở đây cũng không giúp được gì nhiều cho Luda, nhưng mà nói thế thì quá là nhẫn tâm rồi.

Luda ngay lập tức nói tằng tằng như súng liên thanh.

“Sao cậu lại ở đây? Cậu có phải là người hấp tấp như vậy đâu! Sao tự dưng lại đến đây, mà không, hay là tại Lee Jenny nói gì đó? Tại Lee Jenny bảo tớ muốn gặp cậu đúng không?”

Tôi vừa co rúm người lại mà nghe như vậy rồi mới ngay lập tức mở miệng nói.

“Không, không phải vậy đâu, Luda! Tớ tới là để đưa cậu đi thôi.”

“Gì cơ? Không, làm thế nào…”

Trước khi giải thích thì phải thoát được ra ngoài cái đã.

“Phải nhanh trốn thôi. Làm thế nào để mở được cửa ở đây vậy?”

“Hả? Thẻ khoá cửa ở đây khác với mấy chỗ khác nên chỉ có cái Lee Jenny cầm là mở được thôi. Mà không, nhưng mà…”

Luda lại hỏi.

“Cậu trực tiếp đến đây á? Sao một mình cậu vào đây được?”

À, ra là vậy. Hoá ra để mở cửa này ra thì chúng tôi cần phải có thẻ của Lee Jenny chứ không phải tấm thẻ bình thường kia. Tôi cắn chặt môi vì cái cảm giác thất bại này và liếc nhìn Lukas. Trông Lukas chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. 

Nếu chỉ có thẻ của Lee Jenny là mở được cánh cửa này thì tôi cũng không thể làm gì được. Dù là chuyện gì thì cũng chỉ có Lukas làm được thôi. Nhìn thái độ lãnh đạm của cậu ta mà tôi cũng dần dần vững tin hơn.

Nếu vậy thì để tôi giải thích tình hình trước cũng được. Tôi vừa nghĩ vậy vừa mở miệng nói.

“A, tớ không đến một mình mà đi cùng Lukas nữa.”

“Lukas?”

Luda hỏi lại như vậy với một giọng nói hơi trầm thấp khiến tôi khẽ nheo mắt lại. Đừng bảo là cô ấy không nhớ đấy nhé.

Cũng đúng. Tôi lại nhớ đến tính cách thật của Luda. Một Luda lúc nào cũng tua tủa đầy gai như thế thì sao có thể không ghét Lukas được, cậu ta còn đặt cho cô ấy cái biệt danh đáng xấu hổ là công chúa băng giá nữa kia kìa.

Dù vậy nhưng mối quan hệ giữa bọn họ cũng không phải là xấu, nói đúng hơn thì cũng giông giống với cái kiểu đeo bám đơn phương và gọi là anh của Joo In. 

Tôi vừa nghĩ vậy vừa bổ sung thêm.

“Ừ, nghe bảo là bạn của cậu à? Tóc xanh da trời này…”

Và tôi cứ tự lẩm bẩm mà nói tiếp như thế. Cậu ta vượt biển khơi để đến đây gặp cậu nhưng mà cậu lại không học ở trường nữa. Thế là cuối cùng bọn tớ định tới đây đưa cậu đi nên Lukas cũng giúp luôn…

Và ngay lúc này, tự nhiên tiếng hét sắc nhọn của Luda như đâm thẳng vào tai tôi.

“Dan à, tránh xa thằng đó ra!”

Tôi giật mình trợn tròn mắt.

“Gì cơ?”

“Cậu không được tin anh ta! Anh ta tới đây không có ý đồ tốt gì đâu!”

Tôi đang định hỏi ý cô ấy là gì thì ngay lúc này, tự nhiên lại có tiếng bước chân rầm rập như có một đàn bò giận dữ đang chạy thẳng tới đây từ phía bên kia hành lang.

Có chuyện gì vậy? Camera đã bị vô hiệu hoá hết rồi mà? Tôi quay đầu ra, thấy Lukas chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên thì còn ngỡ ngàng hơn. Và khi tôi luống cuống không thể làm gì nổi thì cả một đám người mặc Âu phục đen đã ùn ùn kéo tới đây như một làn sóng thần và vây lấy cả hai đầu hành lang.

Đếm ra thì phải có đến hàng chục người, chỉ cần nhìn bề ngoài quần áo đã biết là có sức lực cơ thể không vừa chút nào. Tôi thì tuyệt đối không phải là đối thủ rồi, dù có cả Lukas đi nữa thì cũng khó mà thắng dược.

Với cả sao cứ phải đối mặt ở khu hành lang bé như con kiến này chứ? Khi tôi còn đang cắn chặt môi thì ngay lúc này. Mấy người đó vừa nhìn thấy chúng tôi cái là đã quay ra xì xào với nhau ‘Là thật đúng không?’, ‘Là thật kìa’, và một người trong số đó mới đứng ra hỏi.

“Hả, Lukas? Đúng là Lukas kìa?”

“Sao mấy năm rồi mà vẫn không khác gì vậy?”

“Ê này, tin nhắn khó hiểu đó là do cậu gửi đó hả?”

Nghe bọn họ lần lượt nói như vậy mà tôi lại ngỡ ngàng quay ra nhìn Lukas. Đầu óc tôi không thể theo kịp tình hình hiện tại được nữa rồi.

Rốt cuộc là có chuyện quái gì đang xảy ra đây?

Luda thì nói là không thể tin Lukas, và cả những điều mà mấy người đàn ông này nói nữa. Còn Lukas, dù đã lâm vào cái tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như thế này mà vẫn có thể nở một nụ cười thong thả như vậy được. Với cả cái tin nhắn mà mấy người kia nói là sao?

Trong sự hỗn loạn ấy, Lukas vẫn thản nhiên cười và mở miệng nói.

“Đúng vậy. Tin nhắn đó là do tôi gửi đấy.”

Và rồi tôi thấy một người đàn ông lấy ra một tờ giấy từ trong ngực và trải ra mà dần trở nên kinh ngạc.

[Miss me? Its Lukas.

Gọi cho Jenny đi. Tôi mang quà đến.]

Trong bức ảnh nọ, dòng chữ này bị choán đầy trong tất cả những tấm màn hình TV trên tường. 

Chờ đã. Tôi lặng lẽ bóp trán. Vậy là lúc ở ngoài cậu ta bảo là mình sẽ vô hiệu hoá hệ thống bảo an, nhưng thực ra lại không vô hiệu hoá mà là—

Người đàn ông nhìn tôi và hỏi.

“Quà là con bé này đấy à?”

“Đúng vậy. Người bạn duy nhất mà Luda có ở trường đấy. Với cả chuyển lời cho Jenny dùm tôi được không?”

Và rồi Lukas nở một nụ cười méo mó mà nói tiếp.

“Ra mà xem con trai của bà không phù hợp với cái chức thừa kế đến thế nào đi.”

Một trong những người đàn ông mặc Âu phục kia mới hỏi như thể đang mệt mỏi lắm.

“Haa. Lukas, đừng bảo là cậu vẫn còn oán hận trong lòng đấy nhé?”

Nghe vậy, tôi lại quay ra nhìn Lukas. Oán hận trong lòng?

Và rồi câu nói tiếp theo của Lukas hoàn toàn không phụ lòng mong đợi của tôi một chút nào.

“Tôi tất nhiên là có tư cách tức giận rồi. Không phải sao? Tôi còn muốn tới xem thử xem người thừa kế xuất sắc của chúng ta đang làm cái gì, sao đã quyết định bỏ chức danh người thừa kế lại để chạy trốn rồi mà không tận hưởng cuộc sống đào tẩu cho tốt đi, mà lại đánh đổi tự do của bản thân với cái loại bạn bè…”

Và rồi cậu ta nhìn tôi và nói như đinh đóng cột khiến cả người tôi như đông cứng lại.

“Loại bạn bè ngu ngốc này…”