Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 215

Tôi nhìn vậy mà cả bờ vai run bần bật.

Sức mạnh toả ra từ người anh ta không phải cái kiểu sức mạnh trầm ẩn thỉnh thoảng toát ra từ Eun Hyung và cũng khác xa luồng sát khí nồng đậm của Lee Luda. Phải so sánh thứ sức mạnh đó với sự cuồng nhiệt đến mù quáng của một con mãnh thú điên rồ thì đúng hơn.

Ngay khi bàn bị lật lên tung toé thì một thằng vừa nhảy lên trên sofa cũng nhón chân và lao ngay về phía Woo San. Ôi mẹ ơi! Tôi sợ hãi kéo tay Joo In vẫn đang ngơ ngẩn đứng đó từ nãy đến giờ. Joo In cũng dễ dàng bị tôi kéo ra với gương mặt vẫn trắng bệch như một con búp bê như trước.

Woo San còn chẳng thèm chớp mắt một cái mà chỉ vô biểu cảm nhìn đối phương đang lao về phía mình, thế rồi anh ta nắm chặt lấy cánh tay của người kia và ném thật mạnh xuống mặt bàn.

Choang, âm thanh cốc chén và đĩa đồ ăn đổ vỡ vang lên khắp nơi. Quả là một cảnh tượng hiếm có chỉ có trong phim. Nhưng mà vấn đề là mấy người xuất hiện trong cảnh phim này ai cũng đang mặc đồng phục cả. Sắc mặt tôi càng ngày càng tệ.

Cái người tóc tím hạng hai toàn quốc hay gì gì đó chỉ chăm chăm đứng nhìn như người mất hồn, thế rồi cậu ta tự dưng hét lên.

“Woo San, sao vừa ra đây cái là cậu đã đi gây sự rồi!”

Sau khi đã biến cả phòng thành một bãi chiến trường xong rồi thì Woo San mới phủi phủi tay và trả lời.

“Không phải đâu, tại tôi thấy ngứa tai quá nên mới ra đây thử, ai ngờ lại được nghe chó sủa đâu chứ.”

Câu trả lời của Woo San làm vẻ mặt của tôi lại càng trở nên kỳ quái. Ngứa tai lên mới ra đây thử à, chẳng lẽ mấy ông đầu gấu hạng cao có gắn GPS trong tai? Sao ai ai cũng biết người ở đây nói cái gì rồi chạy ngay đến được vậy?

Nam sinh tóc tím lại nói.

“Dù vậy nhưng phải lấy lý do gì đó chứ, sao tự dưng xông vào lật bàn lật ghế hả?”

Thế là Woo San ngay lập tức hất cằm như kiểu đang khó chịu lắm.

“Cần gì phải lấy lý do? Tôi lại giống cái bọn rác rưởi Dae Woon này đấy à? Tôi đã kéo ai đến bao giờ chưa? A, tất nhiên là cũng chưa bao giờ phải nhờ ai kéo gái lên nữa.”

Nghe vậy mà tôi mới thầm cảm thán trong lòng. À há, ra là vậy à. Sự xuất hiện của ông anh này là tai hoạ đối với cả hai đứa chúng tôi lẫn bọn One Card bên Dae Woon, nhưng đồng thời cũng giúp tôi hiểu rõ tình hình hiện tại hơn.

Thế là chúng tôi tự dưng bị đám người quản lý kia lôi vào đây cũng là vì bọn học sinh bên Dae Woon đã phải nhờ vả bọn họ từ trước đó à.

Nghĩ đến đây thì mặt tôi cũng dần cứng đờ lại một cách kỳ quái. Đúng là nhờ có vậy nên chúng tôi mới có thể dễ dàng vào đây thật, nhưng mà học sinh cấp ba lại giúp học sinh cấp ba khác vào club thì nghe có kỳ quá không? Tôi thở dài một tiếng và bắt đầu quan sát tình hình hiện tại. Đám người bị Woo San đánh cho tan tác đều đang ngồi ôm má và mếu máo kêu lên.

“Không phải, cái gì mà chưa kéo ai lên chứ! Tao thấy rõ ràng rồi đó. Một con bé tóc đỏ sóng mặc đồ màu bạc, nhìn kiểu gì cũng là người trưởng thành rồi!”

Nghe vậy mà cả Woo San lẫn người tóc tím đều có vẻ mặt vô cùng kỳ quặc. Một lúc sau, Woo San mới bực bội hỏi lại.

“Chẳng lẽ chúng mày nhìn thấy Ri Ja à? Hạng 10 Dae Ri Ja ấy?”

“H, hả?”

Trước mặt bọn bên Dae Woon đang lắp bắp với nhau thì người tóc tím lại bước ra.

Mặt cậu ta cứng đờ nói.

“Nếu chúng mày còn quý trọng mạng sống thì tốt nhất là nên rút lại câu ban nãy đi. Ri Ja đúng là bị viễn thị như người già thật, nhưng mà nếu nghe thấy mày nói vậy thì thế nào cũng—”

Trước khi cậu ta kịp nói hết câu thì đã có một giọng nói lanh lảnh vang lên ngắt lời cậu ta.

“—Thằng chó Gong Ha Ru này.”

Và rồi ngay lúc này, giữa tấm rèm hạt pha lê tự nhiên có ai đó giơ cẳng chân lên và đá thẳng vào lưng của nam sinh tóc tím, à không, của Gong Ha Ru. Khoảnh khắc đó ngắn ngủi tới mức tôi lẽ ra không thể nghĩ gì nổi, thế mà tôi vẫn kịp nghĩ thế này. Gong Ha Ru à, tên nghe quảng đại thế…

(Haru 하루: Bầu trời)

Với một tiếng rầm rầm động trời, cả người Gong Ha Ru bay lên và ngã xuống ngay bên cạnh bọn Dae Woon vẫn chưa dậy nổi kia. Nhìn vậy mà mặt mày đứa nào trông cũng như kiểu sắp lên cơn co giật. 

Mỹ nữ tóc đỏ nọ, có lẽ chính là cái người tên là Ri Ja kia, cũng chẳng thèm để ý đến chúng nó mà chỉ thong thả bước tới, cô ấy nắm lấy cổ áo của Gong Ha Ru và bắt đầu lắc lên lắc xuống.

Người con gái nọ cười hô hố hỏi.

“Tôi thấy cứ ngứa ngứa tai nên mới ra đây thử, hoá ra là do thằng chó đẻ cậu sủa bậy đó à? Có muốn thử tận hưởng cảm giác của loài chó trong ngày tam phục không? Cố tình gây sự đó phải không?”

(Ngày tam phục là ba ngày nóng nhất trong năm, vì vậy người ta thường ăn thịt chó trong các ngày này để bớt mệt mỏi và hồi phục thể lực.)

Chắc cái giả thuyết đầu gấu trong thế giới này toàn được lắp GPS trong tai là sự thật rồi, tôi vừa đứng vừa ngẫm nghĩ.

Và rồi cái người Gong Ha Ru vừa bị đánh kia mới lắp bắp nói.

“Không, chờ đã.”

Ặc, Gong Ha Ru còn chưa kịp nói nốt câu thì đã bị Dae Ri Ja mạnh tay đấm thẳng một cái vào mặt. Hình như tất cả những cảm xúc phẫn nộ đối với Woo San và chống đối Gong Ha Ru của bọn trường Dae Woon đã bay biến hết, bây giờ chúng nó chỉ dám nằm sấp trên sofa mà run như cầy sấy.

Và rồi khi chúng nó đang định rón rén bước ra ngoài cửa như mấy con ốc mượn hồn thò mặt ra khỏi vỏ thì ngay lúc này.

“Chúng mày cứ rửa sẵn cổ mà ở đó chờ tao đi.”

“Hiiic.”

“Đứa nào trốn sẽ bị đánh gấp đôi.”

 Nghe Dae Ri Ja nhàn nhạt nói thêm như vậy mà cả phòng dần trở nên im phăng phắc. Phải đến lúc này tôi mới có đủ thời gian để mà đánh giá tình hình hiện tại.

Trước hết, với sự xuất hiện của Dae Ri Ja thì mọi việc đã đi tới hồi kết rồi. Nghe cái người hạng hai tên là Gong Ha Ru đó nói thì có vẻ như ở đây không cho phép lôi kéo người bên ngoài vào thì phải. Có nghĩa là tôi không cần phải ở lại phải ở lại đây với một Joo In mặc đồ nữ và hùa theo mấy trò vừa điên khùng vừa nguy hiểm với đám người cùng tuổi kia nữa. 

Vừa nghĩ tới đây thì tôi cũng vội vã quay đầu ra. Dưới ánh đèn màu xanh dương nhàn nhạt, gương mặt của Joo In vẫn trắng bệch như xác chết.

Phải tới khi nhận ra ánh mắt của cậu ấy đang nhìn thẳng vào Woo San mà không dao động chút nào thì tôi mới có thể hiểu được đại khái là cậu ấy đang nghĩ cái gì. Cứ thử tưởng tượng tôi cũng gặp phải anh chị em họ ở đây mà xem. Chắc mặt tôi bây giờ trông cũng sẽ giống y hệt cậu ấy thôi.

Tôi hạ giọng thì thầm.

“Joo Seon này, mình đi ra ngoài đi đã.”

Không biết cuộc gặp mặt này khiến Joo In sốc đến mức nào mà cậu ấy dường như đã mất cả lực phản xạ nhanh nhẹn của mình. Cậu ấy cứ đứng nhìn Woo San như người mất hồn một lúc, phải đến khi tôi lặp đi lặp lại mấy lần thì cậu ấy mới ngượng ngùng gật đầu và bắt đầu bước chân đi.

Và ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc gọi chúng tôi lại.

“Chờ đã.”

Tôi đang định vén rèm đi ra ngoài thì cứng đờ cả người lại. Sau đó tôi mới chầm chậm quay đầu ra và ngượng ngùng cười.

“Vâng…?”

Woo San đang nhìn chúng tôi.

Trông vẻ ngoài của anh ta hoàn toàn khác với màn xuất hiện đầy hoa lệ ban nãy, khi mà anh ta vừa bước vào cái đã đá lật cả cái bàn lên, chắc là vì hiện tại không cần phải đánh đấm nữa nên Woo San mới bắt đầu bật chế độ an toàn chăng?

Lúc này tôi mới có thể quan sát Woo San hẳn hoi và thầm cảm thán trong lòng. Mái tóc nâu nhạt của anh ta trông cũng mềm mại như Joo In vậy, dù dáng người của anh ta có hơi thô hơn so với Joo In nhưng cũng là một mỹ nam hiếm thấy.

Vì có một gương mặt nhỏ và đường nét khá khí chất nên tôi có thể dễ dàng liên tưởng tới hình ảnh anh ta mặc một chiếc áo khoác dài và đứng trên con đường lá vàng rơi.

Chỉ vừa ban nãy bầu không khí xung quanh Woo San còn dữ dằn như một con thú hoang mà bây giờ đã biến thành người mẫu trong tạp chí rồi, anh ta quay ra hỏi nhưng đôi mắt nâu không nhìn tôi mà lại nhìn người đằng sau tôi.

“Dù sao thì xin lỗi vì đã làm các bạn sợ. Bạn ổn chứ? Nếu không thì để mình mang cho bạn thuốc an thần nhé?”

Joo In không nói gì mà chỉ lắc đầu. Bởi vì cậu ấy không có cái tài năng giả giọng nữ thần sầu giống Luda hay Lukas.

Hơn nữa cậu ấy còn đang đứng trước mặt anh họ đây này. Có khi chỉ cần nói một câu là sẽ bị lộ ngay lập tức rồi ấy chứ? Nghĩ đến đây thì tâm tình của tôi cũng dần trở nên bồn chồn. Tôi nghĩ bây giờ chuồn nhanh mới là thượng sách nên nhanh chóng quay đầu ra trả lời hộ cậu ấy.

“Không đâu, chắc là bạn của mình ổn đó.”

Nhưng mà Woo San vẫn dai dẳng không tha. 

“Nếu các bạn không tin được thuốc bọn mình đưa thì mình sẽ uống trước. Rồi tầm 30 phút sau thì đằng đó uống. Vậy là được.”

“Không, thật sự không sao mà…”

“Không sao chỗ nào? Bạn đó còn không nói được kia kìa.”

Woo San vừa nói vậy vừa tiến dần đến.

Khi anh ta chen giữa tôi và Joo In thì tôi thậm chí còn không thể ngăn lại nổi. Sau khi nhìn thấy đống tai hoạ kinh khủng khiếp do một tay anh ta gây ra thì chân tôi cũng không thể nhấc lên nổi nữa.

Và rồi cuối cùng Joo In với Woo San cũng đối mắt với nhau. Khoảng cách giữa họ gần nhau đến nỗi cả tôi cũng ít nhiều cảm thấy nặng nề. Tiếng thở của Joo In thì ngày càng lớn, và mắt Woo San cũng dần dần mở to ra. Và rồi có ai đó hét lên với chúng tôi.

“Ê này, Woo San! Cậu có nhớ cậu vừa nói gì với bọn Dae Woon không, bây giờ cậu đang làm cái gì đấy?”

Thế nhưng Woo San thậm chí còn chẳng thèm nghe. Và lần này lại có người khác đến gần để tách Woo San và Joo In ra. Là cô gái tóc đỏ hạng 10 toàn quốc ban nãy. Cô ấy dịu dàng vỗ nhẹ lên vai Joo In rồi quay ra nhìn Woo San hỏi.

“San, đến cậu cũng bị sao thế? Chắc bạn ấy phải sợ lắm, lúc nãy có bao nhiêu chuyện xảy ra thế cơ mà.”

Thế nhưng mà phản ứng của Woo San lại nằm ngoài dự đoán của cô ấy. Tôi cũng tưởng anh ta sẽ phải trả lời như thế nào đó, nhưng không ngờ anh ta chẳng nói gì mà cứ nheo mắt lại rồi lại mở ra, cứ liên tục lặp đi lặp lại như vậy với vẻ mặt vô cùng rối rắm. Cứ như kiểu nhân vật chính trong phim truyền hình bị mất trí nhớ nhưng rồi bây giờ mới nhớ lại được vậy.

Chờ đã, trí nhớ? Tôi hoảng hốt quay ra nhìn Joo In.

Rồi tôi nhanh chóng nắm lấy cổ tay Joo In và cúi người nói.

“Vâng, cảm ơn các bạn đã cứu giúp và lo lắng cho bọn mình. Vậy bọn mình đi đây.”

“Chờ đã!”

Woo San vội vã nói.

“Này, nếu được thì…”

Woo San vừa nói vậy vừa nắm chặt tay trước ngực. Nhìn anh ta như thế mà tôi mặt cắt không còn một giọt máu. Cái gì đấy, anh ôm ngực cái gì. Cái biểu cảm thống thiết đó là sao!

Woo San lại nói tiếp.

“Bạn có thể cho mình biết được không? Tại sao đây là lần đầu tiên mình gặp bạn…”

Anh ta nghỉ một nhịp rồi lại nói.

“Mà đã thấy bạn vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu lại vừa dễ thương như thế này.”

“……”

“Tại sao mình lại có những cảm xúc này với một cô gái vừa mới gặp chứ…?”

Đùng! Và một quả bom hạt nhân rơi xuống ngay giữa phòng đúng như tôi dự đoán. Mà không, quả bom này còn kinh khủng hơn cả tôi dự đoán nữa.

Lời tỏ tình gây sốc này của Woo San khiến tất cả mọi người nhìn về hướng này đều phải há hốc mồm. Tôi quay ngoắt đầu ra, thấy mặt Joo In cũng nhợt nhạt chẳng kém ai. Mà cũng đúng thôi.

Đây là sự khởi đầu của một tình yêu bị cấm đoán. Khi trong đầu tôi vừa hiện lên câu lời dẫn thường hay xuất hiện trong mấy bộ phim như vậy thì tôi mới nhắm chặt mắt lại mà nói liên tục trong đầu! Làm sao đây! Phải làm sao đây hả trời!

Còn làm gì nữa, mình nhất định phải thoát khỏi đây! Tôi chạy bắn ra khỏi phòng theo phản xạ, sau đó lại từ từ quay về phòng và nắm lấy cổ tay Joo In.

“Xin lỗi, mình muốn trốn quá nên mới lỡ chạy một mình.”

Nghe lời xin lỗi không giống cách nói bình thường của tôi chút nào mà Joo In vẫn trắng mặt như hồn ma mà bị tôi kéo đi. Tôi còn sợ nếu có ai đó đuổi theo chúng tôi thì biết phải làm sao, nhưng mà đám bên trường Dae Woon kéo chúng tôi đến đây thì đã bị mấy người đầu gấu kia giải quyết sạch sẽ (chủ yếu nhờ Woo San), chỉ còn có một Woo San đang lo lắng đứng đó nhưng vẫn không chạy theo.

Thật là quá may mắn! Tôi vừa nghĩ vậy vừa nắm chặt lấy tay Joo In và nhanh chóng chạy trên hành lang.

Chắc là không chỉ có bọn trường Dae Woon và Woo San là có xích mích với nhau, trên đường chúng tôi đi lên thì khu hành lang này từng rất tĩnh mịch và không một tiếng động, ấy thế mà hiện tại chỗ nào cũng có tiếng đánh lộn ầm ĩ. Tiếng đổ vỡ loảng xoảng vang lên khắp nơi, bên ngoài ban công cũng có cả đám người đang đánh nhau như thể đây là một buổi diễn tập cho một bộ phim võ hiệp vậy.

Joo In bỗng chốc tỉnh táo trở lại và bắt đầu vừa nắm cổ tay tôi vừa chạy thẳng về phía trước. Sự thay đổi đột ngột của cậu ấy khiến tôi giật mình vì ngạc nhiên, thế rồi cậu ấy chỉ vào một chỗ mà hét lên.

“Đằng đó!”

“Gì cơ?”

“Có nhà vệ sinh.”

“Nhà vệ sinh thì làm sao?”

Sao tự dưng lại vào nhà vệ sinh? Khi tôi đang nghĩ vậy thì Joo In mới vừa chạy vừa nhìn xuống điện thoại của mình và nói.

“Có điện thoại. Nếu không nhận thể nào cũng bị nghi ngờ.”

[Anh San <3 <3 <3]

Éc, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại mà đến tôi cũng phải thốt lên như thế. Vẻ mặt của Joo In cũng chẳng khác gì tôi, cậu ấy thở sâu một tiếng.

Chúng tôi chạy nhanh xuống cầu thang, trước khi đám quản lý kịp ngăn lại thì chúng tôi đã thành công trà trộn được vào đám người rồi. Khi vừa khó khăn vào được nhà vệ sinh thì chúng tôi mới đóng cửa rầm một cái và quan sát xung quanh.

Thật may là trong nhà vệ sinh không có ai cả. Hơn nữa cách âm trong này cũng vô cùng tốt, thế nên tiếng ồn ào như địa ngục ở ngoài kia hoàn toàn không lọt được vào đây.

Và trong bầu không khí khẩn trương nặng nề ấy, cuối cùng Joo In cũng nhận điện thoại.

“Alo… Anh San à?”

Nghe thấy giọng nói buồn ngủ như thể vừa thức dậy của cậu ấy mà tôi mới thầm trầm trồ khen ngợi trong lòng. Cũng đúng, học sinh mà không nằm ngủ ở nhà vào giờ này thì đúng là quá kỳ lạ rồi.

Vì trong nhà vệ sinh rất yên lặng nên tiếng nói oang oang ở đầu dây bên kia lảng vảng bên tai tôi.

[A, anh xin lỗi, Joo In! Anh đánh thức em à?]

“Không ạ, em tất nhiên phải trả lời điện thoại của anh rồi. Có chuyện gì vậy hả anh?”

[À không, không có chuyện gì quan trọng đâu.]

“Anh nói thử đi.”

Mặt của Joo In cứng đờ lại khác với giọng nói hơi lắp bắp mê man của cậu ấy. Chắc chắn là cậu ấy đang quyết tâm phải cắt đứt bất cứ mầm mống nghi ngờ nào trong lòng Woo San.

Và rồi Woo San ngập ngừng đáp lại.

[Không có gì, ban nãy anh có gặp một cô gái, nhưng mà…]

“Anh đang ở đâu đấy?”

[Hả?]

“Em đang hỏi anh đang ở đâu.”

Dù không hiểu rõ mối quan hệ giữa hai người lắm nhưng mà tôi cũng biết là hiếm có khi nào Joo In lại dùng thái độ đó để nói chuyện với người khác. Với cả Joo In cũng đối xử cực kỳ tốt với đám anh chị em họ của mình nữa mà. 

Quả nhiên giọng nói của Woo San dần trở nên lộn xộn.

Anh ta lắp bắp trả lời.

[Kh, không phải chỗ nào lạ đâu.]

“Anh.”

[Quán… quán karaoke.]

Câu trả lời của anh ta làm tôi tự xấu hổ mà bật cười. Bây giờ đã quá mười một giờ đêm rồi, không cần phải ở club mà chỉ cần ở quán karaoke cũng đã đủ kỳ quái. Hình như anh chàng Woo San đầu gấu thứ hạng cao cả nước này không biết điều đó thì phải.

Quả nhiên là Joo In cũng thấp giọng giễu cợt anh ta.

“Ra là vậy hả anh. Hoá ra đêm rồi vẫn ra quán karaoke hát hò.”

[Không phải đâu, Joo In à!]

“Thế cô gái mà anh gặp là thế nào? Sao tự dưng lại nhớ tới em?”

Câu nói thẳng đúng trọng tâm này khiến tôi cũng phải cứng người lại. Mà cũng đúng, càng nói chuyện điện thoại lâu thì lại càng nguy hiểm.

Khi cả tôi và Joo In đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào điện thoại thì cuối cùng, đầu dây bên kia cũng đáp lại.

[Không, chỉ là, đây là lần đầu anh gặp người ta… nhưng mà đã thấy người ta vừa xinh đẹp vừa dễ thương lại vừa đáng yêu ấy.]

Joo In im lặng một lúc, sau đó nói như người mất hồn.

“Có thế thôi à?”

[Ừ.]

“Mặt giống em lắm à…?”

[Không giống mấy. Anh cũng không biết nữa? A, không được nghe giọng của người đó.]

Sau một lúc im lặng thì chúng tôi đều đồng loạt thở dài một tiếng. Có lẽ tài năng trang điểm của Lukas còn ảo diệu hơn cả kiểu cải trang bình thường nên là Woo San hoàn toàn không nhận ra Joo In. 

Tôi lau mồ hôi đầm đìa trên trán mà nghĩ. Vậy anh ta nhận ra Joo In ở điểm nào cơ chứ? Mặt thì không giống, cũng chưa nghe thấy giọng luôn.

Tôi vừa nghĩ như vậy thì lại nhận ra mặt Joo In trắng bệch như vừa nhìn thấy ma quỷ. Tôi thấp giọng hỏi.

“Sao vậy?”

Joo In mới đè ngón tay vào phần mic trên điện thoại và thì thầm với tôi.

“Nghĩ lại thì anh San ấy mà…”

“Ừ…”

“Anh ấy lưu tên con trong máy là ‘Em trai xinh đẹp đáng yêu dễ thương’ đấy…”

“……”

Thế là anh ta nhận ra Joo In hoàn toàn là dựa vào bản năng à?

Tôi quyết định là mình không còn muốn hiểu thêm về cặp anh em họ này nữa. Vấn đề này vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi rồi.

Joo In đã hết căng thẳng rồi nên mới có thể nói chuyện thoải mái với Woo San giống mọi ngày. Nếu cậu ấy tự dưng ngắt điện thoại thì sẽ càng đáng nghi hơn, nên sau khi nhận được ánh mắt như đang muốn tôi thông cảm của Joo In thì tôi cũng gật đầu và bước ra ngoài một mình.

Hiện tại Joo In đang dùng giọng nam giống thường ngày mà lỡ có ai vào đây nghe thấy thì chết, dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm nên thà cứ đứng ngoài trông cho cậu ấy còn hơn.

Khi bước ra ngoài, tôi đứng dựa vào tường và quan sát xung quanh. May là không có nhiều người đi lại ở khu này lắm, tôi chỉ thấy phiền lòng vì đám đàn ông cứ đi ra đi vào trong nhà vệ sinh nam ngay gần đây mà thôi.

Ừm, cứ đứng một mình mà ngơ ngẩn như thế này thì có hơi nguy hiểm. Lúc này tôi mới đến Lukas và Ban Yeo Ryung đã vào đây trước. Mà không, tại bây giờ mới có thời gian để nhớ ra đó chứ. Chứ ban nãy hết One Card bên trường Dae Woon thì lại có đám đầu gấu khác cùng với Woo San nên làm gì có tâm trạng nghĩ ngợi gì gì đâu.

Tôi ngay lập tức lôi điện thoại ra. Thấy thông báo có tin nhắn đang nhấp nháy trên đó thì tôi cũng không nghĩ gì nhiều mà mở ngay điện thoại ra, và ngay lúc này.

“Bạn ơi.”

“Á!”

Tiếng gọi của ai đó làm tôi giật mình hoảng hốt đến mức đánh rơi điện thoại. Chiếc điện thoại của tôi bị đập thẳng xuống đất, thế là tôi mới vội vã gập người xuống.

Và lúc này, có một bàn tay giơ ra ngăn cản hành động của tôi. Bàn tay nọ trắng trẻo, nhợt nhạt và thon dài như tay nghệ sỹ đàn piano. Tôi nghĩ, hình như mình đã thấy bàn tay này rất nhiều lần rồi thì phải.

Khi tôi còn chưa kịp nghĩ xong thì người nọ đã trực tiếp gập người xuống và cầm lấy chiếc điện thoại giữa hai chân mình rồi đưa cho tôi. Đôi giày da màu đen của cậu ta bóng loáng trong ánh đèn bên ngoài.

Giọng nói trầm lắng của người họ vang lên.

“Đây.”

Tôi chớp chớp mắt. Tiếng nhạc ầm ĩ réo lên khắp mọi nơi khiến tứ phương đều trở nên ồn ào, náo nhiệt, ấy thế mà giọng nói của người nọ vẫn rõ ràng bên tai tôi một cách kỳ quái.

Tôi nhận lại điện thoại của mình và lơ đãng nhìn lên gương mặt của cậu ta.

“Cảm, ơn.”

Tôi đang trả lời dở thì lại bắt đầu hoảng hốt đến nỗi suýt nữa cắn vào lưỡi.

Dù đôi mắt xanh quen thuộc của cậu ấy đã được thay bằng một màu mắt đen, hơn nữa nửa mặt còn bị che đi vì đang đeo khẩu trang nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cậu ấy. Đương nhiên rồi. Tôi đã nhìn thấy gương mặt đó suốt bao lâu nay rồi cơ mà!

Tôi vừa chạm mắt cậu ấy vừa hét lên ầm ĩ trong lòng. Sao cậu lại ở đây nữa!

Không đâu, tôi khẽ co ngón tay lại rồi lại thả ra. Sau khi nhận lại điện thoại rồi, tôi giả vờ thản nhiên đút nó vào túi mà nghĩ. Chắc là không bị lộ đâu đúng không? Không lộ đâu. Chỉ nói mỗi một lời thôi mà, đến cả ông anh họ yêu thương Joo In đến phát điên kia cũng không nhận ra cậu ấy nữa kia kìa. Với cả!

Tôi ngẩng đầu lên nhìn người nọ, Yoo Cheon Young mà nghĩ.

Ai cũng biết là cậu ấy bị khiếm khuyết khả năng nhận diện mặt người khác. Hiện tại tôi đã được Lukas tự tay trang điểm cho rồi, đã thế còn đội tóc giả và đeo lens nữa thì cậu ấy làm sao có thể nhận ra tôi luôn được? Không thể nào. Ngay cả Joo In cũng cũng bảo ‘Cheon Young tuyệt đối không thể nhận ra con được’ và đường đường chính chính xuất hiện dưới bộ dạng con gái đó thôi.

Tôi vừa nghĩ vậy vừa ngượng ngùng cười và cúi thấp đầu xuống, sau đó lẩm bẩm ‘Vậy chào bạn’ và nhanh chóng rời khỏi đó như đang muốn chạy trốn. Và ngay lúc này, cổ tay của tôi bị nắm lại. Khi nghe thấy giọng nói của cậu ấy trong khoảng cách quá gần này thì tôi mới vừa thở dài như sắp phát nổ vừa nghĩ.

Thôi xong rồi.

“Người cảm ơn phải là tôi mới đúng.”

“……”

“Tôi còn đang nghĩ tại sao cậu lại đi ra ngoài vào giữa đêm như thế này, không biết cậu đã đi đâu rồi… Không ngờ lại gặp được cậu ở đây.”

Tôi ngẩng đầu lên, và trán tôi ngay lập tức đụng vào ngực của cậu ấy. Cậu ấy đứng như thể đang muốn giam tôi lại trong vòng tay của mình, nhìn cằm và ánh mắt của cậu ấy mà tôi ngượng ngùng nở nụ cười. Ha, haha.

Yoo Cheon Young cụp mắt xuống nhìn tôi và nói chắc như đinh đóng cột.

“Ham Dan Yi.”

Tôi cảm thấy hình như mình đã từng thấy cảnh này từ rất lâu trước đây rồi thì phải. Lâu rồi cậu ấy mới gọi tên tôi theo cái cách đáng sợ như thế…