Ngày hôm sau, dù đã phải đi học rồi nhưng bầu không khí nhẹ bẫng như đang đi trên mây đặc trưng của những ngày sau kỳ nghỉ vẫn bao bọc lấy cả trường tôi.
Thế nhưng chỉ có riêng lớp tôi là không có bầu không khí nhẹ nhàng và thoải mái như vậy. Chúng tôi cứ nói chuyện với nhau một lúc thì lại liếc nhìn vị trí trống của Lee Luda. Đến cả giáo viên cũng có lúc buột miệng gọi ‘Lee Luda, trả lời xem nào’, thế là bầu không khí trong lớp lại càng trầm uất, đến tiết sau thì đứa nào trong lớp cũng có vẻ mặt ủ dột.
Đến lúc này thì không chỉ lớp tôi mà các lớp khác cũng đã biết Lee Luda chuyển trường rồi. Thế là cả trường lại rộn ràng vì những lời bàn luận liên quan đến sự biến mất của Lee Luda.
Nhưng cũng chẳng được lâu cho lắm. Mọi người đều dời sự quan tâm đến Lee Luda sang một sự kiện ngoài ý muốn khác.
“Ma quỷ gì cơ?”
Tôi vừa cầm túi rác vừa lảo đảo bước xuống cầu thang mà hỏi như vậy.
Kim Hye Hil và Kim Hye Woo ở hai bên cũng đang cầm mấy túi rác giống y hệt tôi sau buổi dọn dẹp lớp đầu học kỳ này. Ở gần đó còn có mấy đứa đang cầm chổi và xẻng hót rác vừa đánh nhau vừa rầm rập bước lên cầu thang.
Kim Hye Hil đang cầm một túi rác to bằng cả người mình nhưng cũng chẳng có vẻ gì là mệt mỏi cả, cô ấy trả lời với một vẻ mặt tỉnh táo như thường.
“Nghe nói vậy. Không phải chứ, nghe có có lý không? Có phải một hai đứa thấy đâu, ai đến trường sớm cũng nhìn thấy hết mà.”
“Phải đấy. Hơn nữa người đó cũng không phải là kiểu không nói gì mà đột ngột biến mất đâu, nếu như là ma thật thì không phải cậu ta nên đờ đẫn đứng trong một góc rồi lẳng lặng nhìn người đi qua với ánh mắt buồn bã xong mới biến mất hay sao?”
“Haha.”
Tôi nhỏ giọng bật cười vì tiếng lầm bầm của Kim Hye Woo, mặt khác lại nhớ đến cậu nam sinh tóc xanh da trời mà tôi thấy ở gần khu nhà chính không lâu trước đây.
Người nọ mặc đồng phục trường tôi và trông cũng có vẻ bằng tuổi nên không ai nghĩ cậu ta không phải là học sinh chuyển trường đến cả, nhưng chẳng hiểu sao từ đó về sau không ai thấy cậu ta xuất hiện ở lớp nào nữa. Thế là cả trường bắt đầu nghi ngờ về cậu học sinh chuyển trường vừa mới đi học đã nổi bần bật này, và tin đồn xoay quanh người đó chưa gì đã bị truyền đi khắp nơi.
Ừm, không biết nữa. Tôi khẽ nheo mày lại. Nhưng mà không phải cậu ta quá nổi bật so với ma quỷ bình thường rồi sao? Hình như đến cả Kim Hye Woo cũng đang suy nghĩ giống tôi.
Cậu ta mở miệng nói.
“Dù là ma quỷ thì cũng phải có lời thoại riêng chứ, cái gì ấy nhỉ? Tôi đến đây để tìm, Ice—”
Không, chờ đã. Không cần phải nói ra miệng đâu! Tôi ngay lập tức á lên một tiếng và chạy đến để che mồm cậu ta lại, nhưng trước khi tôi kịp làm vậy thì Kim Hye Woo đã ăn đủ một cú knee kick ngay đằng sau đầu gối từ Kim Hye Hil rồi.
Ặc. Kim Hye Woo im bặt lại, lúc này Kim Hye Hil mới lạnh giọng nói.
“Anh muốn giết người khác à? Có biết nếu nói cái tên đó ra miệng thì sẽ có chuyện gì xảy ra không?”
“Không phải chứ, thế thì anh phải nói như nào? Sao lại không được gọi tên ra chứ? Cũng có phải Voldemort đâu, Ice Pr…”
“Dừng lại đi. Thà anh cứ gọi tên Voldemort còn hơn.”
Tôi thầm đội ơn Kim Hye Hil vì cũng nhạy cảm với mấy lời thoại sến súa trong tiểu thuyết mạng giống tôi, sau đó lại tỏ vẻ vô cùng cạn lời. Không phải chứ, sự khác biệt giữa công chúa băng giá với Voldemort nó xa thăm thẳm luôn ấy.
Kim Hye Woo ở bên cạnh tôi cũng tỏ vẻ không biết nói gì.
“Đến trường này để tìm Voldemort ấy hả, nghe kỳ quặc quá. Đổi sang cái tên nào lãng mạn hơn tí đi.”
Tôi nghe vậy thì cũng cẩn thận đưa ra ý kiến.
“Coffee Princess thì sao?”
“……”
“Không thì thôi, xin lỗi.”
Và thế là chúng tôi cứ lẳng lặng tiến đến khu đổ rác.
Sau khi xoay người một vòng và ném mạnh túi rác vào trong thùng rác như đang tập ném tạ, chúng tôi ra chỗ vòi nước rửa tay qua loa rồi vẩy vẩy tay cho khô một lúc, sau đó mới bước về lớp.
Ngay lúc này, tôi có cảm giác gáy mình như nóng ran lên.
Tôi ngập ngừng quay lại đằng sau. Kim Hye Hil ở bên cạnh mới hỏi.
“Sao thế?”
“À, không, không có gì…”
Tôi vừa trả lời như vậy vừa quay đầu nhìn Kim Hye Hil, nhưng ngay lúc này tôi lại chạm mắt với một đôi con ngươi màu xanh da trời đang chằm chằm nhìn về phía này từ khu hành lang trống trải đằng xa.
Lần này đến Kim Hye Woo hỏi.
“Lại sao thế?”
“Đằng đó…”
Tôi vươn tay chỉ về phía khu hành lang hoàn toàn được lợp bằng kính bên toà nhà phụ. Kim Hye Hil và Kim Hye Woo cũng quay ra nhìn theo hướng tôi chỉ.
Vì nơi đó được lợp bằng kính nên dù tứ phương đang tràn ngập trong ánh nắng thu ấm áp nhưng chỉ riêng nơi đó là vẫn toả ra khí lạnh như một món đồ thuỷ tinh cô đơn đứng trơ trọi một mình. Và có một cậu nam sinh đang đứng yên trong khu hành lang đó.
Mà gọi cậu ta là nam sinh cũng không đúng, phải gọi là thiếu niên thì đúng hơn. Trông cậu ta giống một người hoàn toàn không bị trói buộc bởi những thói quen và cấp bậc ngoài xã hội mà chỉ tồn tại độc lập mà thôi. Mà có khi còn không phải là người ấy chứ.
Mái tóc của cậu ta có một màu xanh da trời mượt mà không thể nào là nhuộm được, vì hơi dài nên mái tóc ấy ôm trọn vẹn lấy gương mặt của cậu ta và chảy dài xuống tận dưới tai. Dù trông khá giống người nước ngoài nhưng cậu ta lại có một đôi mắt một mí hơi nhỏ và sống mũi cao vút. Gương mặt như một con búp bê được nặn bằng sáp ong này trong trẻo đến cái mức mà tôi có cảm tưởng như ánh nắng kia có thể xuyên thấu qua người cậu ta.
Cậu ta cứ đứng đó, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào tôi mà thôi. Dù không đứng gần đó nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được điều này.
Tôi như bị thôi miên mà quan sát gương mặt của cậu ta như vậy, phải đến khi Kim Hye Woo nói một câu thì mới đột nhiên bừng tỉnh.
“Nhìn thế này đúng là giống hồn ma thật. Tin đồn cũng khá là có lý.”
“ừ.”
“Nhưng mà nếu cậu ta không phải là học sinh trường mình thì đây có gọi là xâm nhập trái phép không?”
Thế rồi Kim Hye Woo ngay lập tức muốn đến phòng bảo vệ báo cáo nhưng lại bị Kim Hye Hil ngăn lại.
“Anh, làm thế sẽ bị nguyền rủa đấy.”
“Có phải ma thật đâu mà nguyền rủa được?”
“Cũng không đến mức phải khai báo đâu mà.”
Và rồi cặp sinh đôi lại bắt đầu hục hặc với nhau như mọi ngày, còn tôi thì lại quay ra nhìn khu hành lang bên kia một lần nữa. Người nọ vẫn đang mặc đồng phục trường tôi giống cái lúc cậu ta xuất hiện ở khu nhà chính.
Tôi đương nhiên cũng biết là chỉ riêng sự tồn tại của cậu ta cũng đủ để cả trường nổi lên một làn gió mới, nhưng mà chẳng lẽ đến tận giờ cậu ta vẫn chưa làm thủ tục nhập học chính thức à? Với cả nếu không chuyển trường thì cậu ta cứ mặc đồng phục trường tôi rồi đột ngột xuất hiện như thế này để làm gì?
Ngay khi nghĩ vậy thì tôi lại thấy điện thoại trong túi mình rung lên, thế là tôi cúi đầu xuống.
“Ơ?”
Đương nhiên là tôi cứ tưởng là điện thoại của mình rung nên mới lôi ra nhìn mãi một lúc, nhưng rồi sau đó lại nhớ ra một chiếc điện thoại khác.
Thấy tôi lại lôi ra một chiếc điện khác từ trong túi, Kim Hye Woo ở bên cạnh mới hỏi.
“Cậu vẫn cầm cái đó à?”
“Tất nhiên là vậy rồi. Lỡ lại có lúc cậu ấy gọi đến thì sao.”
Tôi vừa trả lời như vậy vừa mở điện thoại ra.
[Người gửi: !%^451
Nội dung: miss me?]
Thấy tôi đang đọc tin nhắn tìm cặp sinh đôi ở hai bên cũng dí sát mặt vào. Sau khi đọc được rồi, vẻ mặt của cả hai đều trở nên kỳ lạ.
Bọn họ ngay lập tức ngẩng cổ mà lần lượt nói thế này.
“Đây lại là thể loại truyện kinh dị mới à? Kiểu truyện tin nhắn kỳ quái ấy.”
“Đúng vậy nhỉ, không biết tìm trên mạng có không?”
“Rùng hết cả mình.”
Nghe Kim Hye Hil nói vậy mà tôi cũng sờ sờ cằm. Mà không, thật ra thì cũng không đáng sợ lắm… Vì tôi đã từng nhận được mấy tin nhắn còn đáng sợ hơn thế này rồi. Tất cả đều từ Joo In mà ra cả đấy.
Từ khi sinh ra tới giờ, tôi chưa thấy loại tin nhắn nào kinh dị bằng cái kiểu nhắn mà chỉ có ‘ㅎㅎㅎㅎ’ mà không có giải thích gì thêm cả. Tự nhiên nhớ ra ký ức không tốt đẹp này khiến bàn tay đang cầm điện thoại của tôi run bần bật, và rồi Kim Hye Woo lại nói.
“A, biến mất rồi.”
Khi tôi ngẩng đầu lên thì quả nhiên như cậu ấy nói. Chẳng hiểu cậu nam sinh tóc xanh da trời ban nãy đã biến mất không còn một dấu tích từ lúc nào. Cái kiểu vù cái biến mất này khiến cậu ta lại càng giống một hồn ma vất vưởng hơn nữa.
Tôi với cặp sinh đôi họ Kim kiểm tra tin nhắn cũng không lâu đến vậy, thế mà cậu ta lại có thể biến mất trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy ư?
Nhưng mà thấy cả một đám người trong trường náo động như bây giờ thì không thể có chuyện nhiều người cùng bị ảo giác nên nhìn thấy ma quỷ như vậy được, có lẽ chỉ là do cậu ta nhanh nhẹn mà thôi. Nếu vậy thì có khi người này cũng có khả năng vận động xuất sắc giống Lee Luda đấy. Nghĩ đến đây thì tôi lại lẳng lặng lắc đầu.
A, không biết nữa. Mà biết làm cái gì? Dù cậu học sinh đó có phải là hồn ma hay không thì nếu cậu ta đã không chuyển trường đến đây rồi thì tôi cũng không cần quan tâm làm gì cả. Hơn nữa, dù có chuyển tới đây đi nữa thì cũng có ảnh hưởng gì đến tôi đâu.
Lúc này, tôi bắt đầu kéo cặp sinh đôi vẫn đang thảo luận xem người nọ có phải là hồn ma hay không và bước chân đi về lớp.
***
Khi mở cửa vào lớp, bầu không khí trong lớp tôi tự nhiên trở nên kỳ quái. Cảm giác cứ có gì đó ngượng nghịu và ảm đạm thế nào ấy. Nhưng may mà cũng không có đứa nào giận dữ hay căm thù đến sôi máu cả.
Mà dù không phải vậy thì Lee Luda cũng đã biến mất rồi, hay nói cách khác là một trong những người trung tâm của lớp tôi không còn nữa, thế nên nếu có đánh nhau thật thì cũng sẽ chỉ có Yoon Jung In đứng ra hoà giải thôi, mà thế thì có vẻ hơi khó khăn cho cậu ta.
Nhưng mà khi nhìn Yoon Jung In, tôi ngay lập tức nhận ra bầu không khí kỳ quái trong lớp này có liên quan đến cậu ta. Bởi vì Yoon Jung In, cái thằng Yoon Jung In thiên hạ vô song đó lại đang lầm lì sắp xếp lại ngăn bàn.
Không phải chứ, Yoon Jung In mà lại sắp xếp ngăn bàn cơ á? Tất cả chúng tôi ai cũng biết là ngăn bàn của cậu ta cũng chẳng khác gì túi không gian bốn chiều của Doraemon cả.
Nhưng mà cậu ta đang sắp xếp đồ đạc mà mặt cứ cứng đờ lại, trông không vui vẻ gì cho lắm. Đường nét mặt đậm nét của cậu ta vốn đã hợp làm diễn viên phim hành động rồi, hơn nữa cả bả vai lẫn cánh tay của cậu ta đều khá vạm vỡ nên tôi đã từng nghĩ là lúc cậu ta nổi giận chắc phải đáng sợ lắm, thế mà hoá ra là còn ghê hơn cả tôi tưởng tượng. Lúc này tôi lại cảm thấy ngàn vạn lần may mắn vì cậu ta chỉ đang làm một hành động hoà bình như dọn dẹp ngăn bàn mà thôi.
Tôi và cặp sinh đôi họ Kim đứng ở cửa sau quan sát khắp nơi một lúc rồi mới nhìn thấy Lee Min Ah, thế là mấy đứa chúng tôi cùng nhau tiến đến gần cô ấy.
Tôi đảo mắt nhìn một vòng rồi hạ giọng hỏi.
“Có chuyện gì thế?”
Không ngờ Lee Min Ah lại hờ hững hơn chúng tôi tưởng, cứ như thể chuyện cũng chẳng có gì nghiêm trọng cả.
“Không, không có gì đâu. Chỉ là có mấy người lời qua tiếng lại đoán xem tại sao Lee Luda lại chuyển trường thôi ấy mà.”
“À à.”
“Nhưng mà có nhiều người đoán về chuyện gia đình quá, thế nên Yoon Jung In mới bảo là đừng có đoán linh tinh về chuyện gia đình nhà người khác.”
Tôi gật gù. Ra là vậy. Thế rồi Lee Min Ah tự nhiên lại tự làm rối xù tóc mình lên như thể đang thấy phiền phức lắm, cô ấy lại mở miệng nói.
“Nói thế cũng đúng mà. Nhưng mà mấy đứa lôi mấy chuyện đó ra cứ tiếp tục thì thầm với nhau nên mới thành ra thế này đây. Cũng tại nếu cứ nghĩ là chắc cậu ấy có lý do gì đó nên mới đi thì tâm trạng mới tốt hơn một chút.”
Tôi lại gật đầu một lần nữa. Đây đúng là một vấn đề khó chỉ ra bên nào có lỗi mà. Yoon Jung In nói cũng rất có lý, nhưng mà mấy đứa lôi chuyện gia đình của Lee Luda ra cũng có nỗi khổ riêng cả.
Tôi nghe mọi người kể ra là họ buồn vì Lee Luda như thế nào, thậm chí có đứa còn hỏi có phải với Lee Luda thì mọi người chẳng là gì không, thế là tôi cũng càng ngày càng cảm thấy khó xử. Ít nhất thì cũng chỉ có tôi biết hết mọi chuyện mà thôi. Tôi cũng biết là Lee Luda vốn cũng không muốn như vậy nữa. Nhưng nếu chỉ vì vậy mà tôi tự tiện kể hết ra là ‘Thực ra tất cả là do mẹ Lee Luda cả…” thì có phải quá vô duyên không?
Đây là một vấn đề rất khó khăn. Tôi khẽ thở dài rồi lại quay ra nhìn Yoon Jung In vẫn đang chăm chỉ dọn ngăn bàn như trước. Mấy đứa lớp tôi cũng đang nhìn cậu ta, không phải là do nổi giận mà chỉ để quan sát cậu ta mà thôi.
Thế rồi ngay lúc này, biểu cảm trên mặt Yoon Jung In đột nhiên thay đổi. Cậu ta tự nhiên trợn tròn mắt và thò tay sâu vào trong gầm bàn, sau đó lại lôi ra một bọc kẹo bị phủ đầy bụi và vụn bút chì.
Và rồi Yoon Jung In quay ngoắt đầu về hướng chúng tôi và mở miệng hỏi.
“Này, tôi tìm thấy kẹo này, ai ăn không?”
Cả đám đều im phăng phắc. Và rồi cả đám đang cứng đờ bên này đều đồng loạt kêu lên.
“Yoon Jung In, cậu ghét bọn tôi thì cứ nói đi.”
“Không, không phải vậy đâu! Đây là tấm lòng bạn thân con chấy cắn đôi của tôi mà!”
Tiếng hét thảm thiết như ức uất lắm của cậu ta khiến cả bọn lại phá lên cười. Thế là có ai đó bên cạnh Yoon Jung In mới đứng ra bảo mỗi đứa ăn thử một cái kẹo bụi này rồi cá với nhau xem có chết thật hay không.
Tôi nhìn vậy mà càng ngày càng cảm thấy kỳ quái. Không phải chứ, thật đấy à. Từ hôm qua tới giờ Yoon Jung In cứ lấy tính mạng mình ra đặt cược thế này có ổn thật không vậy? Nhưng cũng may là vì cái chuyện dở hơi này nên mâu thuẫn ban nãy cũng đã dịu xuống rồi.
Mà không, đây cũng phải gọi là một loại tài năng của Yoon Jung In đấy. Tôi thấy cậu ta dở hơi quá nên cũng bắt đầu bật cười, nhìn vẻ mặt cạn lời giống y hệt nhau của cặp sinh đôi họ Kim lẫn Lee Min Ah ở bên cạnh đó mà tôi cũng dần dần cảm thấy nhẹ lòng hơn.
Vào tiết học sau đó thì bầu không khí thực sự đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Đây là lần đầu tiên lớp chúng tôi thoải mái như thế này kể từ khi Lee Luda biến mất. Đến giờ chủ nhiệm, thầy giáo mới nghiêng đầu nhìn chúng tôi và hỏi.
“Có chuyện gì à?”
Thế là chẳng hiểu đứa nào nói trước mà cả đám đều đồng loạt nhao nhao mách thầy là Yoon Jung In có tàng trữ chất độc chết người trong ngăn bàn. Tôi vừa phá lên cười, vừa lén chạm nhẹ vào điện thoại của Lee Luda đang được đặt trong túi mình theo thói quen.
Tôi thấy mình không thể làm gì cho Lee Luda cả và đã bỏ cuộc mất rồi. Lee Luda đã ra nước ngoài rồi thì tôi cũng không thể giúp gì cho cô ấy được, dù không thể nói lời cảm ơn cô ấy đi nữa thì cũng chẳng có gì thay đổi cả. Chúng tôi cứ chấm dứt như thế này thôi.
Nhưng nếu cô ấy vẫn chưa rời khỏi Hàn Quốc thì sao?
Nếu cô ấy chỉ là đang bị mẹ giám thị gắt gao nên không thể liên lạc với chúng tôi thì sao?
Tôi nghĩ tới lời nói thản nhiên như không nhưng lại thể hiện rõ khả năng quan sát của Eun Hyung khi ấy.
‘Hình như cậu ta thích trường mình lắm mà.’
Có lẽ là như vậy đấy. Mấy đứa lớp tôi thích Lee Luda đến nhường nào thì Lee Luda cũng thích lớp tôi đến nhường đó. Nhưng mà đến cả chuyện đó mà cô ấy cũng không thể nói cho ai biết được rồi phải cứ thế bỏ đi, thật sự là quá uất ức.
Tôi vừa cắn chặt môi vừa bắt đầu nhấn vài phím trong điện thoại dưới ngăn bàn và gửi một tin nhắn.