Nếu như bình thường thì chúng tôi sẽ đi ăn rồi đến quán cà phê, sau đó lại lần lượt đi karaoke hay chơi bowling gì đó, nhưng mà hôm nay thì khác, chúng tôi không có nhiều chuyện để nói với nhau lắm. Lý do cũng là vì hồi hè đã thường xuyên gặp nhau ở thư viện rồi, với cả gần như tối nào tôi cũng gọi điện cho Eun Ji Ho nữa.
Cuối cùng thì chúng tôi hiếm lắm mới có dịp tụ họp hết lại mà ra quán net như thế này, sau đó ngồi chơi game với nhau giữa một đám học sinh khác cũng chạy ngay đến đây sau khi tan học giống chúng tôi.
Và có một điều làm tôi khá ngạc nhiên, đó là hình như Ban Yeo Ryung cũng có tố chất chơi game thì phải. Cô ấy có sở thích tập thể dục, đọc sách hay xem phim chứ không thích game lắm, với cả tôi cũng biết là anh Yeo Dan cũng chẳng game gủng gì nên cô ấy cũng chưa từng động tay vào mấy thứ này bao giờ, ấy thế mà khi vừa quen tay cái là cô ấy bắt đầu liên tục quật ngã Eun Ji Ho.
Tất nhiên là tôi cũng có mặt ở đó, nhưng mà tôi là cái loại không có tố chất gì cả. Thậm chí tôi còn nhầm lẫn giữa nút tiến lên và nút lùi lại, thành ra tôi một là đâm vào ngõ cụt, hai là rơi xuống vách map mà chết.
Trong phần chat, Eun Ji Ho lại đang bắt đầu trốn tránh sự thật.
[ĐệNhấtTócBạc :
này cậu không phải ban yeo ryung đúng không;]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
đúng rồi mà]
[ĐệNhấtTócBạc :
nói đi có ai chơi hộ cậu đúng không; woo joo in à?]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
ji ho à làm người ai lại thế?]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
chấp nhận sự thật đi~]
[ĐệNhấtTócBạc :
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ a ban yeo ryung chết với tôi]
[TìmKiếmNguồnGốcVũTrụ :
ji ho à làm người ai lại thế?]
[TìmKiếmNguồnGốcVũTrụ :
chỉ nói mồm thôi là không được đâu~]
[ĐệNhấtTócBạc :
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋa điên à có phải bạn tôi thật không thees]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
ji ho à làm người ai lại thế?]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
người ta chỉ nói bằng thực lực thôi]
Thế rồi sau lần thứ năm trượt chân té ngã trong game, tôi lại vì một dòng chat trong đó mà cười nắc nẻ như sắp tắt thở đến nơi.
[XinHãyNhậpID :
thế thì eun ji ho]
[XinHãyNhậpID :
sắp không nói được nữa rồi]
[XinHãyNhậpID :
;]
[ĐệNhấtTócBạc :
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋđm yoo cheon young nhé]
[KẻĐiênⓆuáNửa :
yoo cheo nyeongㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ nice shot ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
[TìmKiếmNguồnGốcVũTrụ:
ㅎㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
[ĐệNhấtTócBạc :
mấy người chết hết đi]
[NewbieBùngCháy :
ㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋa thực sự các cậu đang làm gì đếyㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋㅋ]
Khi tôi vừa run vai cười vừa đánh một câu như vậy thì Eun Hyung ở bên cạnh tôi tự dưng lại quay ngoắt đầu về hướng này, thế là tôi cũng phải quay người ra.
“A, Eun Hyung.”
“Có gì mà cậu vui thế?”
“Nhìn đi này, Yoo Cheon Young lại chặn mồm người khác rồi.”
Thế là Eun Hyung kéo lịch sử chat lên và cũng bắt đầu phá lên cười. Cậu ấy lau dòng nước trên khoé mắt mà nói.
“Đúng là Cheon Young đã nói thì chỉ có loạn thôi.”
“Không biết cậu ấy mà nói nhiều thì còn đáng sợ thế nào nữa.”
Và rồi lần này tôi lại nhìn sang máy của cậu ấy.
“Cậu làm gì thế?”
“Tớ? Tớ chơi Tetris.”
Tại chơi cái này tiện hơn. Cậu ấy vừa nói vậy vừa tiếp tục thản nhiên gõ bàn phím, hoàn toàn khác với bãi chiến trường và nhân vật cứ chết đi sống lại liên tục vì skill chơi game quá thê thảm ở bên tôi.
Dù sao thì mình cũng không chơi được nên cũng không nên ở lại làm bao tải cát làm gì, thế là tôi tắt game đi. Sau đó tôi kéo ghế lại gần Eun Hyung và hỏi.
“Tetris chơi thế nào thế?”
“Chỉ cần đăng ký là được. Dễ lắm. Bắt đầu trò chơi thì…”
Sau khi Eun Hyung từ từ chỉ dẫn cách chơi trò Tetris mà cậu ấy đã chơi đến quen tay từ hồi tiểu học được một lúc thì Yeo Ryung cũng không thèm chơi game bên kia nữa (Eun Ji Ho dở tệ.) mà đến gần đây, và thế là chúng tôi bắt đầu được chia thành mấy team. Cuối cùng đến cả Joo In cũng ra chỗ này, và Eun Ji Ho cũng tuyên bố muốn phân định thắng thua với Yoo Cheon Young qua trò Tetris kia.
Và cuối cùng Eun Ji Ho không chỉ thua Yoo Cheon Young mà còn thảm bại dưới tay Ban Yeo Ryung và Woo Joo In nữa, khi cậu ta nhụt chí tắt máy đi thì đã đến tối muộn rồi.
Sau đó chúng tôi ăn tối ở một nhà hàng gia đình gần đó rồi bắt đầu giải tán, ai về nhà nấy.
Trên đường về nhà cũng Ban Yeo Ryung, tôi vẫn bất chợt nhớ tới Lee Luda. Nghĩ lại thì tôi chưa từng lên phố đi chơi với Lee Luda bao giờ cả. Tại vì sợ cô ấy lại bị đuổi bắt.
Mà vì thân phận của mình rất dễ kéo người khác vào nguy hiểm nên chính bản thân Luda cũng chọn ở một mình. Thế nên dù cô ấy rất thân thiết với đám bạn trong lớp nhưng tôi lại chưa từng thấy ai nhắc đến chuyện lên phố chơi cùng với cô ấy cả.
‘Tớ không hợp với các cậu, hơn nữa còn làm các cậu gặp nguy hiểm.’
Nhớ lại lời của Luda mà tim tôi như trĩu xuống.
Nhưng mà tôi còn có thể làm được gì đâu? Luda đã rời khỏi đây mất rồi. Tôi đút hai tay vào túi mà cố gắng lầm bầm như vậy với giọng bình tĩnh nhất có thể. Nhưng mà cái cảm giác như mình đã quên mất một điều quan trọng nào đó cứ lòng vòng trong đầu tôi từ sáng đến giờ. Khi còn đang chìm đắm trong cảm giác quái lạ đó thì tôi đã về đến nhà mất rồi.
Trong khoảng thời gian cuối cùng của kỳ nghỉ, tôi toàn phải bận bịu đi đây về đó nên lâu rồi mới có dịp đi chơi thoải mái thế này, thế nên ngay sau khi thay quần áo thì tôi nhanh chóng nằm lên giường mà ngủ thiếp đi.
Giấc mơ là sự phóng đại của tiềm thức. Những điều trông có vẻ nhỏ bé và không quan trọng như một hạt bụi ở ngoài đời có thể xuất hiện với hình dạng to lớn như một con voi trong giấc mơ.
Mà không chỉ thế. Những giấc mơ còn có thể tái hiện và móc nối lại những điều mà tôi đã biết rồi nhưng chưa bao giờ có thể liên kết được với nhau. Tất cả những mảnh ghép vương vãi khắp nơi cứ thế được ghép lại thành một bước tranh hoàn chỉnh trong những giấc mơ ấy.
Và người đầu tiên tôi thấy là Lee Luda.
Đây là đâu vậy? Tôi quan sát xung quanh. Dưới bầu trời đỏ ửng vì những đám mây bụi, chỉ có những tấm biển hiệu của các cửa hàng xen kẽ bên cạnh những toà nhà cao tầng tối tăm là đang toả ra ánh đèn neon mờ nhạt.
Và rồi ngay khi tôi ngẩng đầu lên, một tiếng tuýt còi chói tai xé ngang bầu không khí đêm khuya tĩnh lặng.
–Huýtttttt!
Tôi quay lại đằng sau. Những chiếc quạt thông gió to lớn và cũ kỹ quay liên tục trên ban công của những tầng trên, và trong khung cảnh trông giống y hệt mấy khu phố ăn chơi ở Hồng Kông này, có một người có mái tóc vàng rạng rỡ được che giấu kín trong mũ áo hoodie đang chạy đến đây.
Trên thế giới này có hằng sa hằng số người có tóc vàng, nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi ngay lập tức đuổi theo và gọi tên của cô ấy như thế trên đời này chỉ có một người có mái tóc vàng rực rỡ như vậy mà thôi.
[Luda!]
Nhưng Luda vẫn tiếp tục chạy đi. Không lâu sau đó, có một đám người mặc Âu phục đen đột nhiên xuất hiện từ khắp mọi phương hướng và nhanh chóng đuổi theo Lee Luda như một đám ma quỷ bám mãi không rời. Tôi cũng bắt đầu chạy theo bọn họ nhưng không thể nào theo kịp nổi.
Khi tôi còn đang vừa chống tay lên gối vừa thở dốc thì ở đằng xa, khoảng cách giữa Lee Luda và đám người mặc Âu phục đen đã dần ngắn lại.Tôi không biết nếu Lee Luda bị bọn họ bắt thì sẽ có chuyện gì xảy ra, thế nhưng tôi vẫn hét lên thất thanh.
[Luda!]
Và ngay lúc này, khung cảnh lại đột nhiên thay đổi.
Tự nhiên chúng tôi lại xuất hiện ở thư viện. Ngay cả lúc này đám người mặc Âu phục đen vẫn đang đuổi theo Lee Luda không ngừng nghỉ. Tôi vừa chạy qua từng chiếc giá sách to lớn đến mức vô thực vừa hét lên.
[Luda, đừng đến chỗ đó! Rẽ phải, à không, rẽ trái đi!]
Tôi cứ nhìn cuộc đuổi bắt giữa đám người mặc đồ đen và Lee Luda rồi hét lên như điên như dại như vậy, rồi lại bị cuốn vào xoáy nước một lần nữa.
Lần này thì tôi lại đang đứng trên một tấm thảm đỏ thẫm mềm mại. Vì đang phải chứng kiến một cảnh tượng căng thẳng ở thư viện mà tự nhiên lại xuất hiện ở đây nên tôi vẫn không thể bình tĩnh nổi, thế là tôi khẽ sờ sờ đầu và ngay lập tức ngẩng lên.
Khi quay ra nhìn xung quanh, tôi chợt nhận ra một điều. A, là bữa tiệc của tập đoàn Han Wool đây mà. Chính xác hơn thì đây là khu hành lang có phòng nghỉ cá nhân cho các vị khách nằm trên bữa tiệc đó.
Vừa ban nãy tôi mặc một bộ đồ ngủ hơi xộc xệch, thế mà bây giờ tôi đã mặc một bộ váy trắng cùng với chiếc kẹp hình khối rubic trên tóc rồi. Tôi cứ ngớ người đứng đó, nhưng rồi ngay khi nghe thấy một giọng nói cất lên từ góc rẽ của hành lang thì lại ngay lập tức trườn người trên thảm và tiến về phía đó.
Khi vừa đi qua ngã rẽ, bóng hình hiện ra trước mặt khiến tôi vội vã ép người vào tường. Người đang nói chuyện ở đó chính là Yoo Geon.
Nhưng mà chẳng hiểu vì sao mà nhìn quần áo và giọng nói thì người nọ đúng là Yoo Geon rồi đấy, nhưng cái nơi lẽ ra phải là gương mặt của anh ta thì lại bị thay thế bằng đầu cá sấu. Thế mà tôi vẫn có thể nhận ra người này là Yoo Geon được, cũng là vì lời nói này của anh ta.
[Cậu nghĩ cậu cứ chạy trốn khỏi Jenny mãi được chắc?]
Giống y hệt cuộc đối thoại mà tôi nghe lỏm được. Lee Luda vẫn đang mặc bộ váy giống trong bữa tiệc ngày hôm đó, cô ấy nghiến răng và bật ra một câu ngắn ngủi.
[Cút mẹ đi.]
[Thế từ đầu cậu đến đây làm gì? Mấy người vệ sĩ loanh quanh ở khắp nơi, cậu nghĩ có bao nhiêu người trong số đó không bị công ty Reed động tay động chân nào?]
Lúc này, tôi lại co người trốn đằng sau góc rẽ mà nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đúng vậy, rõ ràng là tôi đã nghe thấy cuộc nói chuyện này rồi mà. Nhưng mà lúc đó tôi còn đang bị sốc vì sự xuất hiện của Yoo Geon và Lee Luda mặc đồ nữ nên không kịp suy nghĩ nhiều về nội dung cuộc nói chuyện đó. Hơn nữa ngay sau đó tôi còn bị bắt cóc nữa, thế nên càng không có thời gian nghĩ lại về chuyện này.
Và rồi tôi chợt nhớ ra cái cảm giác kỳ quái xuất hiện trong đầu tôi từ sáng ngày hôm qua. Có phải đây chính là điều mà tôi quên bẵng đi mất đó không? Nhưng mà cuộc đối thoại này có gì đặc biệt? Khi tôi vừa nghĩ vậy thì ngay lúc này, tiếng nói chuyện đã biến mất, và rồi giọng nói của Lee Luda khiến tôi ngẩng đầu lên.
[Mẹ?]
Mẹ ư? Tôi lại quay ra nhìn về góc đó một lần nữa và bắt đầu thấy kinh ngạc.
Chẳng hiểu khách sạn đã bị chia đôi thành hai, và một phần trong số đó hoàn toàn bị tách hẳn ra từ lúc nào. Phía dưới mặt sàn của phần bị chia ra ấy, tôi có thể thấy cấu tạo xi măng cốt thép của toà nhà và một phần quang cảnh thành phố về đêm. Trông như kiểu một tấm poster cho mấy bộ phim thiên tai vậy. Lee Luda vẫn đang cố gắng bám trụ và đứng trên phần sàn còn lại.
Ở phía trước đó, tôi thấy một chiếc trực thăng đang bay trên trời. Cánh trực thăng vẫn đang hung dữ quay liên tục khiến từng làn gió mạnh cứ thế thổi phần phật về hướng này. Tôi ho khù khụ và lấy chiếc ví nhỏ trong tay che mũi và miệng, cố tình cúi thấp người xuống để không bị gió thổi đi.
Mẹ của Lee Luda, Lee Jenny đang treo người trên trực thăng và vươn tay về phía Lee Luda. Mái tóc đen được buộc chặt sau đầu, đôi mắt cũng chỉ có một màu đen thẳm. Với chất giọng dịu dàng mà tôi đã từng được nghe thấy một lần ấy, bà ta hỏi.
[Đi chứ, con trai?]
Nghe vậy, tôi mở ta mắt và ngay lập tức xốc váy đứng thẳng dậy. Cố gắng chống chọi với ngọn gió mạnh từ trực thăng mà bước từng bước đi tới, tôi mở miệng hét lên.
[Chờ đã, Luda à! Cậu chờ đã.]
Thế nhưng tiếng hét của tôi chìm xuống trong tiếng trực thăng nên đằng đó không thể nghe thấy gì cả. Hoặc không thì họ có nghe thấy nhưng lại giả vờ là không nghe thấy gì. Cả Lee Luda lẫn Lee Jenny đều không nhìn về hướng này.
Thế rồi Lee Luda mới ngước lên nhìn Lee Jenny và thản nhiên trả lời.
[À, vâng, tốt lắm. Đúng vậy, đây là điều kiện của tôi mà.]
Không được. Khi tôi còn đang thẫn thờ nhìn bọn họ thì Lee Luda đã bước lên trực thăng cùng với Lee Jenny rồi. Sau đó, cánh cửa trực thăng bị đóng sầm lại.
Tôi bị bỏ lại trong khu khách sạn đã bị chia nửa mà ngẩn ngơ nhìn họ, lúc này trực thăng còn thong thả lượn một vòng trên không trung rồi mới bỏ đi.
Và vậy là tôi chỉ có thể đứng trên toà nhà đang sụp đổ đó và trân trân nhìn xuống cảnh đêm Seoul bên ngoài, rồi cuối cùng tôi cũng tỉnh giấc.
“Á.”
Lâu rồi tôi mới tỉnh giấc như thể vừa bị rơi xuống vực hay chìm vào trong nước như thế này.
Ngay khi mở mắt ra, cảm giác chóng mặt khiến tôi phải bóp trán một lúc, nhưng không còn thời gian trì hoãn nữa. Tôi ngay lập tức tìm kiếm chiếc điện thoại được vứt đâu đó xung quanh giường.
Hiện tại là ba giờ sáng. Tôi nhanh chóng cắm sạc điện thoại và và nhập tin nhắn.
[Người nhận: Con trai
Nội dung: Joo In này, con biết rồi phải không?]
Vì vẫn còn sớm nên tôi cũng chẳng mong đợi có câu trả lời ngay lập tức, thế nhưng chỉ chưa đến vài giây sau mà điện thoại tôi đã reo lên.
Tôi mở tin nhắn ra.
[Người gửi: Con trai
Nội dung: Cũng chưa biết, nhưng mà đã để ý đến rồi.]
Tôi cắn chặt môi lại.
Sao từ đó tới giờ tôi lại chưa bao giờ nghĩ tới điều này cơ chứ.
Lee Luda không phải kiểu người thích đọc sách, thực sự thì ngay cả ở trường, tôi cũng chưa bao giờ thấy cô ấy đọc sách, trừ sách giáo khoa ra. Vậy rốt cuộc cô ấy đến thư viện làm gì cơ chứ?
Nếu bạn nghĩ thử đến những điểm đặc trưng của thư viện thì sẽ nhanh chóng hiểu được đáp án thôi. Đó là một nơi công cộng có rất nhiều người, những người không phải là học sinh khó mà vào được đây, và đồng thời nếu có chuyện gì ồn ào hay có những người đáng nghi xuất hiện thì rất dễ bị chú ý.
Lee Luda vào thư viện để trốn tránh những tên mặc Âu phục đen đã đuổi theo cô ấy suốt cả một học kỳ. Nếu về nhà mà bị bắt thì sẽ chẳng có ai giúp cô ấy được cả.
Việc làm loạn ở nơi công cộng cũng chẳng dễ dàng gì, hơn nữa thư viện còn là địa bàn của bọn học sinh nên mấy người đàn ông có vóc người cường tráng không thể trà trộn vào đây mà không bị người khác nhìn được, thế nên nếu có tiếng ồn ào thì Lee Luda có thể ngay lập tức nhận ra có điểm nào đó mờ ám và chạy trốn kịp thời. Nghĩ đến đây thì tôi khẽ cắn chặt môi và vò xù tóc lên.
Đúng vậy, nếu cô ấy trốn được ở nhà thì đã không đến trường sớm như vậy! Lẽ ra tôi cũng phải đoán được rằng cô ấy không thể ở nhà vào kỳ nghỉ mà phải chạy trốn ở những nơi khác chứ!
Còn một điều nữa khiến tôi bứt rứt hết cả người. Tôi đã nghe được cả một cuộc đối thoại trong bữa tiệc như vậy mà còn chưa bao giờ suy nghĩ hẳn hoi về nó, thế nên mới bỏ lỡ bao nhiêu thông tin quan trọng sờ sờ ngay trước mắt mình như thế này.
Về mối quan hệ giữa Lee Jenny và Lee Luda, cũng như về lời giễu cợt của Yoo Geon khi nói đến thân phận thật nguy hiểm của Lee Luda. Ngoài ra còn có những lời nói của Lee Luda khi chỉ còn hai đứa với nhau, khi cô ấy có vẻ mặt như thể đã buông bỏ hết vũ khí như vậy. Tất cả những điều đó đều vô cùng quan trọng, thế mà tôi lại…! Tôi bực bội vò rối xù tóc mình lên.
‘Tớ thực sự tuyệt đối không muốn trở thành người như mẹ nên mới chạy trốn khỏi bà ấy. Thế mà để chạy trốn khỏi bà ấy, tớ chỉ có thể sử dụng tất cả những điều mà bà ấy dạy.’
Qua những lời này, tôi có thể đoán được đại khái tại sao cô ấy lại có khả năng chạy trốn và tốc độ chạy thần sầu đến vậy, cùng với cả kỹ năng cải trang không ai nhận ra đó nữa. Lee Jenny là người dạy Lee Luda tất cả những thứ đó và cũng là người khiến Lee Luda phải chạy trốn suốt bao lâu nay.
Và rồi trong đầu tôi nhớ lại cái lúc trực thăng hạ cánh trên sân thượng, khiến tôi phải thở dài một tiếng. Ôi trời, đến bây giờ tôi mới nhận ra.
‘Đi chứ, con trai?’
‘À, vâng, tốt lắm. Đúng vậy, đây là điều kiện của tôi mà.’
Lee Luda trả lời như vậy rồi nở một nụ cười với Lee Jenny với vẻ mặt trắng bệch.
Khi Lee Luda đến cứu Ban Yeo Ryung và tôi bằng khả năng lái trực thăng xuất sắc dù mới chỉ lái lần đầu ấy, tôi chỉ nghĩ rằng chuyện vô lý thế này chỉ xảy ra trong tiểu thuyết, rằng quy mô của tiểu thuyết cũng rộng phết đấy. Chứ tôi chưa hề nghĩ đến chuyện chiếc trực thăng đó xuất hiện từ đâu ra cả.
Nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì dù đây là tiểu thuyết đi chăng nữa, nhưng một đứa học sinh trong lứa tuổi thanh thiếu niên đang bỏ nhà ra đi kiếm đâu ra một chiếc trực thăng trên mảnh đất Đại Hàn Dân Quốc chật chội này chứ? Hơn nữa một người hoàn toàn không có liên quan gì đến sự kiện đó sao lại đến chỗ chúng tôi sớm hơn cả tứ đại thiên vương được?
Tôi nhớ Yoo Geon từng nói thế này.
‘Thế từ đầu cậu đến đây làm gì? Mấy người vệ sĩ loanh quanh ở khắp nơi, cậu nghĩ có bao nhiêu người trong số đó không bị công ty Reed động tay động chân nào?’
Reed.
Đó cũng là tên toà nhà mà Lee Luda đáp xuống, cái nơi cô ấy bỏ tôi và Ban Yeo Ryung ở lại.
Phải đến lúc này tôi mới nhớ đến người đàn ông mặc Âu phục đen hay đi kè kè bên cạnh Choi Yu Ri trong khu nhà kho lúc đó. Sau khi được sự cho phép của Choi Yu Ri thì anh ta ra khỏi nhà kho và rồi không quay lại nữa, và ngay khi anh ta biến mất thì chiếc trực thăng kia cũng hạ cánh ngay trước cửa nhà kho. Đến giờ tôi mới nhận ra những chuyện này có ý nghĩa gì.
Lee Luda đã thoả thuận với mẹ của mình là Lee Jenny.
Không vì bất kỳ lý do gì khác, chỉ để cứu tôi và Ban Yeo Ryung.