Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 716

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 670

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7477

Chương 207

Khi tôi vừa mở cửa ra thì đã có mấy gương mặt quen thuộc đập ngay vào tầm mắt tôi. 

Bầu không khí se lạnh của buổi sớm lững lờ trôi qua khung cửa sổ mở toang, tiếng bàn luận ầm ĩ vang lên khắp nơi. Và cả ánh sáng mặt trời lờ mờ chiếu xuống khiến tứ phương đều trở nên ấm áp hẳn lên nữa.

Mọi thứ trong lớp đều khiến tôi cảm thấy vui mừng đến mức hơi thái quá, thế nên tôi hơi nheo mắt lại và ngay lập tức nở nụ cười. Ngay lúc này, tiếng chào hỏi tôi vang lên.

“Ê, đến rồi đấy à?”

“Gì đấy, hai cậu đến cùng nhau nhỉ. Này, sao cậu lại cầm cặp của Dan Yi?”

Đối mặt với vô số câu hỏi cứ thế trút xuống như mưa rơi ấy, Yoon Jung In mới trả lời là ‘Tại tôi suýt làm cổ ngã’ và đưa cặp cho tôi. Thế là tiếng trách móc Yoon Jung In lại ù ù vang lên, trong lúc này tôi cứ vừa đi vừa chào hỏi bọn họ.

Dù đây là ngày đầu tiên của năm học nhưng vì Yoon Jung In lúc nào cũng hâm hâm như thế nên mọi người chỉ trêu cậu ta vài câu rồi thôi, và nhanh chóng đổi sang chủ đề khác. Chủ đề mới này tất nhiên là xoay quanh cậu nam sinh người nước ngoài vừa mới chuyển đến mà mọi người vừa thấy ở khu nhà chính ban nãy. Có lẽ trong đầu ai cũng có suy đoán hết rồi, thế nên mấy đứa này nhanh chóng nói liên tục như súng liên thanh.

“Nghe nói cậu ta năm nhất à?”

“Gì cơ, thật á?”

“Nhìn màu biển tên mà xem. Đúng là năm nhất rồi.”

“Cũng đúng, năm ba thì làm sao lại chuyển trường đúng lúc này được.”

“Này, nếu mà học đúng lớp của mình thì quá ghê gớm rồi.”

Hừm hừm. Tôi lẳng lặng chống cằm. Dù cậu nam sinh tóc xanh da trời đó khá nổi bật nhưng dù gì thì hôm nay mới chỉ là ngày khai giảng mà thôi, còn chưa học được ngày nào thì làm gì có thông tin gì được. Phải tự đi tìm hiểu mới biết được chứ.

Vai tôi hơi run lên một chút. Tôi cũng biết là nếu mấy ngày đi học lại thế này mà không có biến gì thì tiểu thuyết sẽ nhàm chán lắm, nhưng mà cũng phải vừa vừa phai phải thôi chứ? Làm ơn hãy nghĩ cho những người phải sống trong tiểu thuyết như tôi dùm cái đi!

Tôi cố cứng ngắc quay đầu đi để né tránh cái chủ đề này, và lúc này mấy bóng dáng quen thuộc lại xuất hiện trước mắt tôi. Là cặp sinh đôi họ Kim đang ngồi trên khung cửa sổ và nói chuyện với nhau. Bọn họ vẫn có cái khí chất trầm lặng như mọi khi, làm người ta cảm giác như kiểu bọn họ đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác vậy.

Tôi dựng người dậy và tiến về phía đó. Ngay khi tôi đến gần, hai người họ đều đồng thời quay đầu ra nhìn tôi. Đến cả câu chào cũng trầm lặng y hệt nhau.

“Chào.”

“Chào.”

Tôi khẽ cười và ngồi xuống chỗ trống gần họ. Nhìn vành mắt thâm xì của Kim Hye Woo thì rõ ràng là tối qua cậu ta lại thức đêm rồi.

Tôi chống hai tay lên bàn của cậu ta và hỏi.

“Lại chơi game nữa à?”

“Ừ, tại vì đang có cái event gấp đôi EXP với phần thưởng ấy, bỏ qua thì tiếc quá nên tôi phải cày nốt thôi.”

“Thế sao anh không tiếc cho công sức gọi anh dậy mỗi sáng của em?”

Thấy hai người bọn họ lại bắt đầu đấu khẩu như mọi khi, lúc này tôi mới cảm thấy cuộc sống ngày thường của mình chính thức bắt đầu. Đúng vậy, học kỳ mới phải thế này chứ. Chứ vì mỗi một cậu học sinh chuyển trường có màu tóc xanh da trời không thể nào là do di truyền mà cũng ầm ĩ hết cả lên, đúng là vớ vẩn.

Khi tôi đang lơ mơ chống cằm nhìn cặp sinh đôi cãi nhau thì Shin Seo Hyun từ ngoài mới mở cửa bước vào, trên lưng vẫn đang đeo một cái túi màu đen. Ngay từ đầu học kỳ mà hình như cậu ấy đã bắt đầu tập luyện buổi sáng rồi, thế nên hiện tại cậu ấy đang lấy tay vuốt tóc với vẻ mặt hơi mệt mỏi và nhìn về hướng Yoon Jung In đầu tiên.

Ở đằng đó có tầm mười người, bao gồm cả Yoon Jung In lẫn Lee Min Ah, vẫn đang nhốn nháo thảo luận về cậu nam sinh ban nãy, còn Shin Seo Hyun trông không có vẻ gì là hứng thú với đằng đó cả. Chắc là cậu ấy đi học sớm để luyện tập nên chưa gặp được cậu nam sinh chuyển trường nọ đây mà. Shin Seo Hyun nhìn đám người lắm mồm kia mà khẽ nhăn mặt lại, sau đó chỉ để túi xuống vào bước đến chỗ chúng tôi.

Cậu ấy kéo chiếc ghế bên cạnh tôi ra và ngồi xuống, sau đó bật ra một câu làm mấy đứa chúng tôi đều phải bật cười như nắc nẻ.

“Nhìn thấy mặt Yoon Jung In cái là chưa làm gì đã thấy mệt mỏi rồi.”

Đúng vậy đấy, chỉ cần nhìn mặt cậu ta là đủ. Chắc là tại hành động bước vào lớp của Shin Seo Hyun quá chi là lặng lẽ nên tận giờ, Yoon Jung In vẫn chưa nhận ra là cậu ấy đã tới đây. Có khi đó lại là một chuyện vô cùng may mắn đối với Shin Seo Hyun cũng nên.

Kim Hye Hil ở bên cạnh tôi cười mãi mà không ngừng được, cuối cùng mới nói.

“Tôi xem tin tức thấy cậu lại nhận giải nữa à. Chúc mừng nhé.”

Ớ? Lời nói đột ngột này khiến tôi trợn tròn mắt. Tôi ngỡ ngàng nhìn sang bên cạnh mình và thấy Kim Hye Woo cũng vô cùng thản nhiên như đã biết trước về chuyện này rồi.

Tôi hỏi lại.

“Nhận giải? Giải gì?”

“Lúc nghỉ hè cậu ấy tham gia cuộc thi ở nước ngoài mà.”

Và rồi với một giọng nói trầm lắng, Shin Seo Hyun từ từ kể chuyện cậu ấy đi huấn luyện ở nước ngoài như thế nào và việc giao tiếp với người nước ngoài khó khăn ra sao (không ngờ là cậu ấy không nói được tiếng Anh), xong rồi lại như bật nhớ ra và hỏi tôi.

“Cậu có mang truyện không? Để tí nữa đọc ở lễ khai giảng ấy.”

“À, tôi biết ngay là cậu sẽ mượn nên mang nhiều lắm đây.”

Tôi đưa cho Shin Seo Hyun cặp của mình xong thì cậu ấy cảm ơn một tiếng, sau đó lần lượt lôi từng quyển sách trong đó ra. Và rồi có một tiếng hét ầm ĩ vang lên ngay sau lưng chúng tôi.

“Này, Shin Seo Hyun, sao cậu đến mà không chào hỏi gì thế? Bạn bè kiểu đó à?”

Yoon Jung In vừa thấy Shin Seo Hyun cái là lại bắt đầu oang oang cái mồm, thế là tôi chỉ lén thở dài một tiếng. Và rồi đôi mắt nâu của Shin Seo Hyun ngay lập tức nheo lại.

Cậu ấy quay ra nhìn Yoon Jung In với vẻ mệt mỏi và nói.

“Tôi chỉ cần nhìn thấy cậu là đã thấy chán nản muốn chết rồi nên không muốn ra đó đấy.”

“Gì cơ? Ngày xưa cậu còn bảo là nếu không thấy tôi ở ghế cổ vũ là sẽ không thể bắn tên được cơ mà.”

“Sao cậu cứ lôi chuyện từ mấy năm trước ra nói vậy?”

Mặt mày Shin Seo Hyun đỏ bừng lên, thấy cậu ấy bật người dậy và nắm lấy cổ áo Yoon Jung In mà cặp sinh đôi họ Kim lại bắt đầu phá lên cười.

Tôi cũng vừa khúc khích cười vừa tưởng tượng thử dáng vẻ của Shin Seo Hyun hồi bé. Một Shin Seo Hyun có mái tóc nâu thẳng theo kiểu đầu bô lặng lẽ lắp mũi tên vào dây cung. Chắc là đáng yêu lắm.

Lúc này, Yoon Jung In đang bị Shin Seo Hyun bóp cổ mới hơi liếc mắt nhìn qua quyển sách mà cậu ấy đang cầm. Thấy cuốn sách nền đen hoa văn đỏ nọ, cậu ta ngay lập tức trầm trồ bật ra một câu.

“Ơ, là quyển <Sát Nhân Thánh Giá Đỏ> kìa.”

Shin Seo Hyun cũng không để tâm mà chỉ lắc lắc cổ áo của Yoon Jung In.

“Rồi sao? Thì làm sao?”

“Này, che mồm cậu ta lại nhanh.”

Kim Hye Hil vội vã nói. Chắc chắn là mấy người họ cũng nhớ rất rõ sức mạnh spoiler đỉnh cao của Yoon Jung In hồi khai giảng lần trước.

Thế nhưng Shin Seo Hyun không hề bị dao động mà chỉ lắc đầu. Cậu ấy bình tĩnh nói.

“Cậu ta không thể biết thủ phạm của quyển này được.”

Kim Hye Hil vẫn nheo mắt lại vì bất an và hỏi.

“Vì sao?”

“Bởi vì quyển này vừa mới chỉ ra được một tháng thôi.”

Lúc này, tôi mới khó khăn đảo mắt và lặng lẽ mở miệng nói.

“Ờ, này, Shin Seo Hyun.”

Lúc này tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn tôi. Shin Seo Hyun thì nghi ngờ, cặp sinh đôi họ Kim thì lo lắng, còn riêng Yoon Jung In thì… đang cười vô cùng sảng khoái.

Và rồi tôi giơ tay lên và đều đều nói.

“Thực ra trên đường đến trường sáng nay tôi có gặp Yoon Jung In. Cậu ta có đọc quyển sách đó rồi… Chỉ phần cuối thôi.”

Ngay lúc này, chúng tôi ngay lập tức thấy Shin Seo Hyun vội vã lấy tay bưng tai với một tốc độ sét đánh. Thế nhưng Yoon Jung In còn nhanh hơn.

“Thủ phạm là Nakamura Kenji, người sống ở tầng hai khu nhà trọ của nhân vật chính ấy.”

Thế là cuối cùng tôi cũng có thể xác định kết quả của vụ cá cược hồi sáng.

Tôi và Ban Yeo Ryung thắng rồi.

Giáo viên chủ nhiệm lớp tôi đang định đi vào lớp thì lại hơi nghiêng đầu. Một lúc sau, thầy giáo mới nhăn mặt hỏi chúng tôi với một giọng đầy nghi ngờ.

“Sao lại im lặng thế này?”

Một thằng mới giơ tay lên nói.

“Thầy ơi, Yoon Jung In chết rồi.”

Thế là cả lớp như bị một ngọn sóng tiếng cười cuốn đi. Thầy giáo giật mình hỏi ‘Chết rồi? Ai giết?’ thì lại có đứa trả lời.

“Shin Seo Hyun ạ.”

Lúc này, thầy giáo của lớp tôi quay ra nhìn Shin Seo Hyun vẫn đang thản nhiên chống cằm như thể mình chẳng làm gì sai, và rồi thầy nghiêm túc nói mỗi một câu thế này.

“Seo Hyun à, làm tốt lắm.”

Lúc này cả lớp chúng tôi lại ầm ĩ với tiếng dậm chân và tiếng vỗ tay. Người duy nhất im lặng trong số đó là Yoon Jung In, vì cậu ta vẫn còn đang bận ôm lấy bên sườn đau nhức của mình mà rên rỉ. Cậu ta ngay lập tức ngẩng phắt đầu lên mà kêu một tiếng ‘A, thầy!’, nhưng giọng nói của cậu ta đã bị nhấn chìm trong biển tiếng cười nữa rồi. 

Và rồi câu nói tiếp theo của thầy giáo khiến tiếng cười trong lớp dần dần chìm xuống. Thầy vừa gãi đầu vừa lật danh sách điểm danh ra và nói.

“Mà không, còn thiếu một người.”

“Dạ?”

Và rồi cái tên được thầy nhắc đến khiến cả lớp chìm trong im lặng.

“A, đúng rồi. Lee Luda.”

Bầu không khí tĩnh lặng mà đột ngột này khiến chúng tôi phải quay ra nhìn nhau trong sự bất an.

Mọi người bắt đầu quay ngang quay dọc và đồng loạt hỏi nhau.

Đúng rồi nhỉ. Lee Luda đi đâu rồi? Sao giờ vẫn chưa đến? Tất cả chúng tôi đều bị sự xuất hiện của học sinh chuyển trường làm mất tập trung, nên đã quên mất sự vắng mặt của người bạn cũng lớp này.

Trong tiếng xì xầm ngày càng lớn này thì bầu không khí náo nhiệt và thoải mái của ngày đầu đi học đã biến mất hết sạch. Khi cả lớp học bị một đám mây bất an che phủ, tôi lén liếc nhìn chiếc điện thoại của Lee Luda vẫn còn đang nắm trong túi áo mình.

Lúc này, thầy giáo đập đập quyển sách xuống bàn giáo viên và nói.

“Đúng rồi. Thầy quên mất phải thông báo với các em, vì chuyện riêng gia đình nên bạn Lee Luda sẽ không đi học nữa. Nghe nói là về quê, à không, về nước nhà rồi.”

Cái gì cơ? Tôi há hốc mồm, hoàn toàn không thể thể đoán nổi chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng Lee Luda rõ ràng còn bảo sẽ gặp tôi ở trường cơ mà? Ai đó bên cạnh tôi cũng ngạc nhiên y hệt vậy mà đờ đẫn bật ra một câu.

“Dạ? Đi đâu cơ ạ?”

“Còn đi đâu nữa? Chắc là chỗ nào đó bên Mỹ thôi, thầy cũng không biết địa chỉ chính xác.”

Ngay sau khi thầy giáo vừa xấu hổ gãi đầu vừa nói vậy thì bầu không khí tĩnh lặng lại cuốn lấy cả lớp tôi một lần nữa.

Và rồi ngay khi bầu không khí đó qua đi, mỗi đứa đều góp một câu làm cho cả lớp trả nên hỗn loạn.

“Không thể nào.”

“Sao cậu ấy lại không chào hỏi gì mà cứ thế đi được.”

“Còn chẳng gọi điện lần nào nữa.”

“A, này…”

Tôi lưỡng lự giơ tay lên và nói ra một câu cụt lủn, nhưng ngay lập tức im bặt lại. Tình cờ là Shin Seo Hyun với cặp sinh đôi họ Kim có nghe thấy tôi nói gì đó nên đều quay ra nhìn tôi với vẻ nghi ngờ, nhưng tôi không thể làm gì được cả.

Tôi còn đang định nói là điện thoại của Lee Luda đang nằm trong tay tôi nên cô ấy mới không thể gọi điện cho mọi người được để không ai hiểu lầm cô ấy, nhưng mà lúc này trong đầu tôi đã rối rắm hết cả lại nên tôi chẳng thể nói ra câu gì.

Tôi chỉ có thể bối rối nhìn vào chỗ trống duy nhất trong phòng mà thôi.

Tôi có rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy khi đi học lại. Còn chưa kịp cảm ơn nữa cơ mà. Nhưng mà, giờ cô ấy đi rồi thì phải làm sao?

Tôi lại nắm chặt lấy điện thoại trong tay mình một lần nữa, trong đầu nhớ lại dáng vẻ của Lee Luda khi tôi gặp được cô ấy trong bữa tiệc ngày hôm đó và tất cả những lời mà cô ấy nói với tôi.

Cô ấy không muốn quay trở lại. Ít nhất là ở nơi này cô ấy vẫn hạnh phúc hơn nhiều. Một Lee Luda như vậy không thể cứ thế bỏ đi mà không để lại một lời tạm biệt với mọi người được.

Tôi muốn nói ra dự đoán của mình, nhưng người duy nhất nhìn thấy cô ấy ở bữa tiệc và nghe được những câu chuyện bí mật của cô ấy chỉ có tôi mà thôi.

Thế nên tôi chỉ có thể cắn chặt môi và ngồi yên ở đó.

Không biết đây là xui xẻo hay may mắn, nhưng vụ chuyển trường của Lee Luda ngay lập tức chìm lỉm xuống vì một sự kiện hoàn toàn mới xảy ra ngay trong ngày hôm đó. Cậu nam sinh tóc xanh da trời đứng trước khu nhà chính sáng nay, mỗi lần được ai hỏi là lại nói rằng mình đang đi tìm ‘công chúa băng giá’ hay gì đó, nhưng hoá ra cậu ta không hề được chuyển vào bất cứ lớp nào trong trường tôi cả. Có người nói có khi cậu ta là một học sinh đang định chuyển đến nên chỉ tới trường thăm quan mà thôi, có người lại nói cậu ta là một hồn ma vất vưởng ở đâu đây đấy.

Và thế là người đáng lẽ ra phải xuất hiện thì không thấy đâu, còn một kẻ có danh tính không rõ ràng thì lại đột ngột nhảy ra trước mặt tất cả mọi người, và thế là ngay từ khi bắt đầu học kỳ mới, chúng tôi đã rơi vào một mê cung không có điểm ra.