Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 600

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1209

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 362

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2670

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1122

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12495

Chương 206

Chương 25. Hình như ở đất nước bên cạnh có một nàng công chúa băng giá.

Sáng ngày hôm sau, phải đến khi thấy Ban Yeo Ryung đứng ở trước cửa nhà mình tôi mới cảm thấy là mình thực sự phải đi học lại thật rồi. Chắc là Ban Yeo Ryung cũng nghĩ giống tôi, thế nên cô ấy mới trợn tròn mắt và hỏi ‘Lâu rồi chúng mình chưa mặc đồng phục nhỉ?’.

Và rồi chúng tôi lại khoác tay nhau như bình thường, vừa đi đến trường vừa nói chuyện đùa nghịch với nhau.

Trên đường, chúng tôi cũng thỉnh thoảng gặp được mấy người quen. Trong một khu ngõ nhỏ, tôi bị Yoon Jung In đánh vào lưng một cái làm cặp bị nghiêng ra đằng trước, thế là cả người tôi nghiêng ngả vì mất thăng bằng, may mà có Yeo Ryung kéo lại được. Có cả đám bạn cùng lớp chúng tôi có mặt ở đó, sau khi bị chúng nó chọc nghẹo tới đau cả tai thì Yoon Jung In cũng phải cầm cặp cho tôi.

Chắc là Yoon Jung In nghĩ bây giờ mới là đầu học kỳ nên cặp tôi sẽ nhẹ hều thôi, nhưng khi vừa ôm cặp tôi lên thì cậu ta đã vừa kêu lên vừa nhăn mặt lại. Cậu ta lẩm bẩm.

“Sao lại nặng thế này? Cậu để cái gì trong này thế?”

“Tiểu thuyết trinh thám để đọc trong lễ khai giảng đấy.”

“À ha, tôi xem được không?”

“Cũng được.”

Tôi trả lời như vậy, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái.

Yoon Jung In, người này học thì giỏi nhưng bình thường chưa thấy đọc sách bao giờ cả. Thậm chí tôi còn không biết cậu ta có thể vừa đi vừa tập trung đọc sách được không nữa? Thà vào lớp học rồi bảo mượn một quyển còn đỡ hơn, sao lại phải ở đây nhỉ? 

Khi tôi đang nghĩ vậy thì Yoon Jung In thì đã lôi một quyển sách ra từ trong cặp tôi rồi, cậu ta nhanh chóng lật từng trang sách và chỉ đọc mấy phần cuối. Thế là chỉ vài phút sau, cái sở thích đọc sách của Yoon Jung In đã dừng lại, cậu ta nhanh chóng cất hết sách vào cặp của tôi và gọn gàng đóng cặp lại.

Tôi lặng lẽ nhìn cậu ta như vậy, sau đó mới nghĩ tới một khả năng rất khả thi. Thế là tôi nghi ngờ hỏi.

“Này, Yoon Jung In. Chẳng lẽ cậu?”

“Đúng rồi đấy.”

Nhìn cái biểu cảm dương dương tự đắc chứ không có tí cắn rứt lương tâm nào của cậu ta, tôi mới sợ hãi và khó khăn nói.

“Tôi không ngờ là… ngay từ ngày khai giảng mà cậu đã muốn chết rồi đấy.”

“Ầy, làm gì đến mức giết nhau chứ?”

Yoon Jung In vừa nheo mắt lại vừa nói với cái phong cách đáng yêu chỉ mình cậu ta có, thế là mặt Yeo Ryung ở bên cạnh đó hiện rõ vẻ chán ngấy.

Mặt khác tôi lại bắt đầu lo lắng vì cái chuyện này. Ê này, sao cậu ta lại không hiểu tính cách của bạn bè mình bằng tôi vậy hả? Bọn họ học cùng nhau từ cấp hai lên tận cấp ba mà? Thế mà cậu ta vẫn không biết sẽ có chuyện gì xảy ra chắc? Muốn có một vụ thảm sát xảy ra ngay trong lớp học vào ngày khai giảng hay sao? Tôi có thể tưởng tượng ra viễn cảnh đó ngay trước mắt rồi đây.

Bây giờ tôi cầu cho cậu ta hạnh phúc nơi chín suối còn kịp không nhỉ? Khi tôi còn đang lo lắng về vụ đổ máu vào ngày đầu năm học này thì Yeo Ryung mới thận trọng hỏi tôi.

“Dan à, hai cậu đang nói gì thế? Từ nãy đến giờ ấy.”

“À, vụ này ấy à.”

Ôi trời. Chuyện này chỉ có bọn lớp 8 biết thôi, nên Yeo Ryung của lớp 1 chắc chắn là không biết rồi.

Tôi từ từ kể ra là Yoon Jung In với Shin Seo Hyun lớp tôi có cái ác duyên với nhau từ lâu rồi, rằng lúc Yoon Jung In vừa nhận được chức lớp trưởng thì Shin Seo Hyun đã phải khổ sở đến thế nào, thậm chí đến chuyện mất dạy mà Yoon Jung In làm với Shin Seo Hyun vào ngày đầu tiên đi học cũng được tôi kể ra, thế là ánh mắt nhìn Yoon Jung In của Ban Yeo Ryung mới dần dần thay đổi. Vừa ban nãy cô ấy còn thận trọng đối xử với cậu ta như một người bạn là con trai đã quen biết được khá lâu, thế nhưng bây giờ cô ấy lại nhìn cậu ta như thể đang nhìn Eun Ji Ho vậy. Đã vậy cô ấy còn sử dụng cụm từ ‘Cái người giống Eun Ji Ho này’, hay còn được coi là từ được dùng riêng để mắng người khác đối với chúng tôi nữa.

Tôi giải thích xong cái thì Ban Yeo Ryung cũng từ từ mở miệng nói. Không ngờ là cô ấy không cần có tôi làm người trung gian mà lại nói trực tiếp với Yoon Jung In như thế này. 

“Nếu hôm nay tan học mà không thấy cậu đâu thì tôi sẽ tự biết tại sao…”

Thấy thái độ vô cùng thẳng thắn của Ban Yeo Ryung, Yoon Jung In ngỡ ngàng một lúc rồi lại sang sảng cười và phẩy tay nói.

“Này, không phải đâu. Tại mấy cậu không biết đó thôi, chứ Shin Seo Hyun ấy à, cậu ta không phải người như vậy đâu. Cậu ta quý tôi lắm đấy nhé.”

Tôi ở bên cạnh đang khoanh tay đứng nghe cũng phải xen vào.

“Không phải cái gì mà không phải, đúng là ở gần nhau quá nên mới không nhận ra, nếu cậu thực sự định làm thế thì thế nào cũng sẽ được khiêng về nhà ngay từ ngày khai giảng đó.”

“Cá không? Muốn cá không?”

“Chơi luôn. Rõ ràng là cậu nói trước đấy nhé. Tôi cá một chầu bánh mỳ pizza.”

Thấy tôi nhanh chóng trả lời như vậy thì Ban Yeo Ryung cũng chớp lấy cơ hội và nhỏ giọng nói.

“Tôi cá một chầu kem.”

Ban Yeo Ryung, cậu cũng can đảm đấy. Giờ còn định cá cược với một người mới chỉ gặp hai lần như Yoon Jung In nữa cơ à? Và khi chúng tôi vẫn còn đang xôn xao lấy tính mạng (!) của Yoon Jung In ra cá cược ngay trong ngày đầu tiên đi học thì cả mấy đứa đã tiến vào cổng trường rồi.

Khi chúng tôi bước qua khu nhà chính và vào toà nhà thì tự nhiên lại có tiếng xì xầm ở đâu đó vang lên. Mấy đứa chúng tôi đều đồng loạt quay đầu ra.

Tôi thờ ơ nghĩ. Tứ đại thiên vương đến trường rồi à? Không, mấy người họ không thích bị người khác chú ý mà, thế nên trừ Eun Ji Ho ra thì ai cũng sẽ chỉ có mặt ở trường khi đã suýt soát đến giờ học rồi mà thôi. Eun Hyung thì không thích làm vậy đâu, nhưng cậu ấy phải đi cùng xe với Yoo Cheon Young để đến trường nên cũng không còn cách nào khác cả. Từ giờ đến lúc bọn họ đến trường vẫn còn lâu lắm.

Hay là Yoo Cheon Young với Eun Hyung đến trường sớm hơn bình thường? Tôi vừa nghĩ vậy vừa kiễng chân lên hóng hớt, và Yoon Jung In cũng đã nhanh chóng đánh hơi ra có chuyện hay.

Cậu ta ấn lên vai tôi và nhướn cổ thật cao lên rồi hỏi.

“Gì đấy? Sao mọi người cứ chen lấn nhau thế kia?”

“Chịu luôn.”

Ngay khi tôi vừa thờ ơ trả lời như vậy thì mắt tôi đã nhìn ngay thấy một mái tóc màu xanh da trời lấp ló trong đám người đông nghịt, thế là cả người tôi đông cứng lại.

Xanh da trời ư?

Có biến rồi. Lại sắp có biến rồi.

Cái lúc vừa mới vào thế giới tiểu thuyết mạng này chưa được bao lâu, tôi từng có lần phải hoảng hốt đi tìm hiểu thử xem màu tóc tự nhiên của con người có những màu nào. Lý do tất nhiên là để phân biệt xem ai là nhân vật trong tiểu thuyết và ai là người thường rồi, vì mấy nhân vật chính tiểu thuyết chắc chắn sẽ kệ mẹ mấy cái quy luật tự nhiên đó mà. Cũng giống như kiểu mấy người mới học lái xe cũng phải tìm hiểu xem tấm biển này tấm biển kia có nghĩa là gì, đặc biệt là phải ghi nhớ biển báo dạng nào là để cảnh báo có nguy hiểm.

Theo như tôi tìm hiểu được thì, loài người tuyệt đối sẽ không có ai có thể sở hữu một màu tóc tự nhiên là xanh da trời trong vắt như thế kia. Hơn nữa mái tóc của người nọ đẹp từ ngọn đến chân, trông không giống màu nhuộm lắm.

Khi tôi còn lấy tay che miệng mà không nói gì thì Yoon Jung In ở bên cạnh tôi mới lẩm bẩm.

“Chưa thấy bao giờ. Chắc là mới chuyển trường đến rồi.”

“Chắc vậy nhỉ.”

Vì bản thân Yeo Ryung cũng từng trải qua cảm giác bị vướng vào tin đồn và bị cả trường nhìn chằm chằm như vậy, nên cô ấy nhanh chóng hết sạch hứng thú về chuyện đó và thờ ơ đáp lại như thế.

Yoon Jung In quay ra nhìn chúng tôi và hỏi.

“Các cậu thấy tầm mấy tuổi? Trông có vẻ trẻ trẻ đấy. Hay là cũng cùng năm với mình luôn?”

Nói thật thì trong đám này tôi là người thấp bé nhất, thế nên dù tôi có cố kiễng chân thế nào cũng vẫn chẳng nhìn thấy cái gì cả. 

Cuối cùng tôi phải giẫm lên hàng rào của vườn hoa mà nhìn lên thì mới thấy người có mái tóc xanh da trời ban nãy bị kẹt lại ở chính giữa cả đám đông đang chen chúc trong khu nhà chật hẹp kia.

Ban nãy thấy mái tóc suôn mượt không ngắn lắm đó thì tôi đã nghĩ ngay rằng đây có khi là con gái cũng nên, nhưng giờ nhìn lại thì chắc chắn là con trai. Người nọ cao tầm 1m75, dáng người khá cứng cáp đó không ngờ trông lại khá hợp với đồng phục trường tôi. Không chỉ mái tóc mà đến cả mắt của người nọ cũng có màu xanh da trời giống y hệt thế, trăm phần trăm là người nước ngoài.

Cũng giống như những nhân vật tiểu thuyết mạng khác, ngũ quan trên gương mặt của người nọ không hề tầm thường một chút nào. Cũng không đến mức bừng sáng như Lee Luda nhưng cũng đủ để biến thành một ngôi sao mới nổi trong trường tôi dù chỉ mới xuất hiện chưa được lâu, tôi ngẫm nghĩ như vậy.

Cả đám vây quanh người nọ đều đang xổ ra một tràng tiếng nước ngoài chỉ để nghe thấy giọng nói của cậu ta. Khung cảnh này giống y hệt cái lúc anh Yeo Dan đi học về và bị cả đám người vây quanh ở ngoài trường, chỉ nhớ tới nó thôi cũng khiến tôi khẽ rùng hết cả mình. 

Không biết hôm nay anh Yeo Dan có bình an vô sự về được đến nhà không đây. Tôi vừa nghĩ lại vừa khẽ lầm bầm. Đặc biệt là vào mấy ngày bắt đầu kỳ nghỉ hay là ngày đi học lại như hôm nay, thế nào cũng sẽ có cả đám hòn vọng phu bao gồm vô số nữ sinh (hoặc nam sinh) đứng chờ chực ở đó ngóng trông anh ấy, có lẽ anh ấy cũng đã quen với việc phải xuyên qua cả đám người đó để vào trường một cách ngoạn mục rồi. Anh Yeo Dan thậm chí còn đang học trường nam sinh cơ đấy! Tôi đang mải nghĩ ngợi như vậy nhưng rồi lại vì một giọng nói mà ngẩng đầu lên.

“Gì cơ? Mình đã học tiếng Hàn rồi, nên các bạn nói tiếng Hàn với mình cũng được.”

“Ôi trời!”

“Phát âm hay quá này!”

Nghe thấy quần chúng lại bắt đầu dùng mấy từ cảm thán vô cùng quen thuộc để khen ngợi người kia mà tôi khẽ nhăn mặt lại. Sao cái thứ tiểu thuyết chết tiệt này cứ dùng đi dùng lại mấy từ y hệt nhau thế, không thấy chán à? Chỉ mới nhìn vậy thôi mà hình như trong đầu tôi đã tự tưởng tượng ra mấy sự kiện xoay quanh cậu nam sinh này trong tương lai rồi. Trong người tôi càng ngày càng thấy không ổn, thế là tôi vươn tay kéo cả Ban Yeo Ryung lẫn Yoon Jung In ra.

Tôi nói.

“Này, nhanh đi thôi. Học sinh chuyển trường có phải chuyện gì lạ đâu.”

Thế nhưng Yoon Jung In không hề dễ dàng rút lui như vậy. Cậu ta là thể loại người thích mấy chuyện thú vị không ai bằng mà, thế nên lúc này cậu ta lại lẩm bẩm nói.

“Sao chứ, xem thêm một lúc đi. Lỡ học cùng năm với chúng ta thì sao.”

“Gì, thế nếu không phải thì làm sao?”

Tôi vừa nói vậy xong thì lại bị một câu nói vang lên từ đằng xa kia làm cứng đờ cả người lại. Lúc này tôi tự nghi ngờ thính giác của mình. Ban nãy mình có nghe đúng không vậy? Không phải là bị ảo giác đấy chứ?

Khi quay sang bên cạnh, tôi thấy Yoon Jung In cũng cứng đờ như đá giống y hệt tôi. Mặt cậu ấy trắng bệch chứ không còn cợt nhả giống như ban nãy nữa.

“…Hình như tôi, vừa nghe được một chuyện vô cùng kỳ thú thì phải.”

“Này, đừng nói nữa. Đừng nói lại nữa.”

Nhưng mặc kệ lời cầu xin khẩn thiết của tôi, giọng nói từ đằng xa vẫn xuyên qua sự ồn ã và vang lên rõ ràng ngay bên tai tôi. 

“Các bạn bảo tôi nói lại á? Ừm, tiếng Anh là Ice princess… Sang tiếng Hàn là gì nhỉ?”

Và rồi nam sinh tóc xanh kia hơi nheo mắt lại và nói với cả đám đông.

“Tôi tới đây để tìm công chúa băng giá của tôi.”

“……”

Áaaaaa! Lãng mạn quá! Trong khi nơi đó đang phơi phới gió xuân như thế thì chỉ có chỗ của chúng tôi là tĩnh lặng như ngày đông. Dù bây giờ đã là tháng chín rồi nhưng vẫn chưa tới thời điểm có lá vàng, ấy thế mà làn gió thổi qua vẫn khiến những chiếc lá vàng xào xạc rơi xuống đầu chúng tôi.

Ban Yeo Ryung cứ đứng yên tại đó một lúc, xong rồi vừa lấy chiếc lá đang vướng trên mái tóc dài của mình xuống vừa lặng lẽ tuyên bố.

“Đi thôi.”

“À, ừ.”

Tôi trả lời như vậy và cũng chầm chậm quay đi. Phản ứng bình tĩnh thái quá đến mức lạnh lùng này của Ban Yeo Ryung cũng khiến tôi hơi ngỡ ngàng một chút, nhưng rồi tôi chỉ tự lẩm bẩm trong lòng. Hoá ra ngay cả nhân vật nữ chính thiên hạ vô song trong tiểu thuyết cũng không cảm được, nói sao ta, không cảm được nam chính trong phim Disney nhỉ…

Cũng đúng thôi, nếu Ban Yeo Ryung là nhân vật Disney thì cô ấy sẽ không có cái vị trí số một toàn trường hay toàn quốc đâu, mà sẽ bay lượn với chim bồ câu, có khi còn có thể thần giao cách cảm và hát được một bài hát đầy cảm xúc với nó được nữa ấy chứ.

Nhưng rồi tôi lại quay đầu ra đằng sau và nhìn chàng hoàng tử Disney đến nhầm chỗ này với một ánh mắt vô cùng tiếc nuối. Xin lỗi nhé, nhưng ở Hàn Quốc không có công chúa Disney đâu. Cũng không có con chim bồ câu nào có thể truyền tin được nữa.

Tôi vừa thầm cầu mong người nọ nhanh chóng quay về đất mẹ vừa cất bước đi tiếp. Người nam sinh có mái tóc xanh da trời đang bị chôn vùi trong đám đông kia cũng dần dần xa rời khỏi tầm mắt tôi.