Tôi vẫn bị trói tay, còn Ban Yeo Ryung thì được cởi trói rồi nhưng lại ăn mặc không phù hợp để đánh đấm cho lắm. Thế là hai người chúng tôi bị tầm hai chục người đàn ông vây vào, vòng vây càng ngày càng hẹp lại. Phải đến lúc thấy tình hình hiện tại, tôi mới dần cảm thấy căng thẳng.
Chết tiệt, đây là cảnh chỉ xuất hiện trong phim zombie thôi mà! Tôi ngó ngang ngó dọc để tìm đường chạy nhưng đáng tiếc là vì có một đống thùng bia được chồng cao ngất ngưởng nên tôi chẳng nhìn thấy gì cả. Thế rồi tôi và Ban Yeo Ryung quay ra nhìn nhau.
Cứ chạy đã. Ban Yeo Ryung mấp máy môi nói thế, và tôi gật đầu. Ngay lúc này. Khi cả nhà kho đang chìm vào bầu không khí im lặng đến khẩn chương thì tự nhiên ở bên ngoài vang lên tạch tạch tạch vô cùng lớn.
Thứ tiếng động lớn không biết từ đâu ra này khiến không chỉ tôi và Ban Yeo Ryung mà ai trong nhà kho cũng phải nheo mắt lại. Tiếng xì xầm ngày càng lớn.
“Trực thăng?”
“Gì chứ, sao lại có trực thăng đến đây giữa đêm thế này được?”
“Dù chúng ta bị lộ thì chẳng lẽ họ không đi xe được à?”
Khi bọn họ đang lầm bầm với nhau thì có tầm năm người trong số đó đi ra ngoài cửa. Có vẻ như để quan sát tình hình phía bên ngoài.
Ối, cơ hội chạy trốn đây rồi! Nhưng đã quá muộn. Có lẽ vì ở đây toàn dân chuyên nghiệp nên dù có hơi bị xao lãng vì tiếng ồn kỳ quái bên ngoài một chút nhưng họ cũng ngay lập tức sắp xếp ngay ngắn đội hình và tiến đến gần chúng tôi.
Ban Yeo Ryung dáo dác nhìn xung quanh, sau đó cúi người nhặt lấy một chai bia vỡ từ dưới đất lên. Khi tôi đang co rúm lại, cô ấy đến gần tôi, bắt đầu lấy mảnh vỡ đó để cắt dây thừng cho tôi. Thấy vậy, bọn người kia hét lên.
“Nó định cắt dây thừng kìa!”
“Không phải con bé còn lại cũng là một con quái vật đó chứ?”
“Cứ ngăn lại đã!”
Trong tiếng gào thét chói tai như thế, sợi dây thừng trên tay tôi cuối cùng cũng đứt ra.
Tôi chỉ vui vẻ được một lúc, nhưng khi ngẩng đầu lên thì lại ngay lập tức cảm thấy tuyệt vọng. Mấy người này đang vừa nghiến răng vừa chạy đến và chỉ còn cách chúng tôi một đoạn ngắn mà thôi. Ban Yeo Ryung giơ chai bia vỡ lên và chuyển sang tư thế cảnh giác. Ngay lúc này, bỗng nhiên có tiếng ồn ào náo loạn từ bên ngoài xuyên qua đám đông, thậm chí còn vang đến cả chỗ chúng tôi. Cả tôi và Ban Yeo Ryung đều đồng thời nheo mắt lại.
Bọn đàn ông ai cũng ngập ngừng và từ từ quay đầu ra. Tiếng động truyền vào từ bên ngoài nghe có vẻ khá bất thường.
“Rốt cuộc thằng khốn này đang làm cái gì vậy!”
“Cứu với! Tôi không trụ được nữa!”
Và ngay lập tức, khực, những giọng nói kia từ từ biến mất dần. Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Khi chúng tôi còn đang chớp mắt nhìn nhau thì hình như bọn người nọ dần trở nên bồn chồn vì tiếng kêu cứu của đồng nghiệp, thế là họ ù ù kéo nhau ra ngoài nhà kho. Choi Yu Ri ở phía sau có hét lên như thế nào thì họ cũng chẳng quan tâm nữa.
“Ớ? Đi đâu đấy? Đi đâu thế, ê này! Nhận tiền rồi thì phải làm theo lệnh tôi đi chứ!”
Khi Choi Yu Ri gân cổ gào lên như vậy, cả tôi và Ban Yeo Ryung đứng đằng sau cô ta đều bắt đầu vắt chân lên cổ mà chạy. Tay chúng tôi nắm lấy nhau để không bị tách ra, sau đó đã ngay lập tức ra ngoài nhà kho từ lúc nào.
Bên ngoài cửa nhà kho, bầu không khí mờ ảo của buổi bình minh tràn ngập muôn nơi. Mặt đất nhận lấy ánh mặt trời le lói và cũng toả ra thứ ánh sáng màu đỏ sậm. Cùng lúc đó, chúng tôi cũng có thể ngửi thấy mùi sắt gỉ pha trộn với mùi cỏ dại trong không khí.
Và rồi khi tôi ngẩng đầu, một dáng người di chuyển vô cùng nhanh nhẹn trong ánh sáng le lói ấy xuất hiện trong tầm mắt tôi.
Động tác của người nọ nhanh và thoăn thoắt như đang nhảy múa vậy. Từng động tác trông có vẻ đơn giản ấy khiến người nọ giống hệt một cái bóng không có trọng lượng. Thế nhưng từng nắm đấm không có trọng lượng và không có hình thù kia cứ mạnh bạo rơi xuống người từng tên đàn ông đó. Cứ chính xác mỗi người ăn một cú. Và đám người bên trong đã nhanh chóng bị xử lý rồi.
Sự xuất hiện đột ngột của một đồng minh không biết danh tính khiến tôi và Ban Yeo Ryung chỉ biết chớp chớp mắt. Mà không, có khi không phải đồng minh mà là địch đấy. Nhưng quan trọng là người này vẫn đang giúp tôi và Ban Yeo Ryung chạy trốn.
Ban Yeo Ryung còn bắt đầu hành động nhanh hơn cả tôi. Cô ấy ngay lập tức xoay người và cầm một thùng bia đang bị vứt ở gần đó lên, sau đó ném mạnh vào người một tên đang đứng quay lưng về phía chúng tôi.
“Ặc!”
Người nọ chỉ kịp hét lên một tiếng và ngay lập tức ngất xỉu, lúc này ánh mắt của những người xung quanh cũng hướng về phía chúng tôi. Nhưng bọn họ không nhìn chúng tôi được lâu. Bởi vì ngay lập tức, có một thân hình giống y hệt một cái bóng đến gần bọn họ và cứ liên tục đá vào vai và vào ngực họ đến khi nào họ ngất xỉu thì thôi.
Khặc, người ta chỉ kịp kêu lên như thế và bay ngay đến một góc khác, khiến tôi và Ban Yeo Ryung lại quay đầu ra. Khi thấy người đó chậm rãi tiến đến gần đây, tôi cuối cùng cũng nhìn được mặt của người nọ mà há hốc mồm.
Dù mặt trời đang dần mọc nhưng bầu trời vẫn bị nhuộm màu đỏ rực của bình minh. Người nọ đứng quay lưng lại với bầu trời ấy, mái tóc vàng phất phơ trong gió trên từng bước chân.
Ban Yeo Ryung cũng giật mình khi nhận ra danh tính của người ấy. Cô ấy còn buột miệng gọi tên người nọ còn trước cả tôi.
“Lee Luda?”
“Sao còn đứng đấy làm gì nữa? Đến đây đi!”
Cậu ấy, à không, cô ấy hất cằm chỉ vào chiếc trực thăng đằng sau mình và hét lên.
Chắc là vì vừa mới hạ cánh nên cánh trực thăng vẫn còn chưa ngừng lại hẳn. Làn gió mạnh từ cánh trực thăng khiến mái tóc của Lee Luda bay phần phật.
Tôi nhìn về ghế người lái theo phản xạ, nhưng chỗ đó không có ai ngồi cả. Thế thì chẳng lẽ! Tôi há hốc mồm. Cô ấy tự lái trực thăng đến đây ư? Lee Luda ấy?
Trước khi tôi kịp xác nhận lại điều này thì Ban Yeo Ryung đã nắm chặt lấy tay tôi. Tay còn lại của cô ấy lại giơ một thùng bia lên và ném vào một người đàn ông khác, thế rồi Ban Yeo Ryung bắt đầu kéo tôi chạy.
Cô ấy hét lên.
“Dan à, đi thôi! Tớ vẫn chưa hiểu gì lắm nhưng vẫn còn hơn là ở lại đây!”
“Chẳng lẽ cậu sợ tôi lại bắt cóc mấy cậu tiếp chắc?!”
Không ngờ giọng điệu của Lee Luda cũng không tốt đẹp gì cho lắm.
Dù vậy nhưng Ban Yeo Ryung vẫn vừa chạy vừa đá thẳng vào bụng một tên vừa định giơ tay tóm lấy chúng tôi, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống.
Và rồi cô ấy lại vươn tay kéo tôi và hét lên.
“Dan, nhanh lên!”
Cuối cùng chúng tôi cũng chạy lên trực thăng một cách an toàn. Cùng lúc đó, đám người còn sót lại bị Lee Luda gọn gàng xử lý từng tên một, sau đó cô ấy cũng chạy về hướng này.
Trước khi chạy Lee Luda còn quay lại và liếc nhìn vào nhà kho. Phải đến lúc này đầu tôi mới nhớ đến sự tồn tại của Choi Yu Ri, thế là tôi cũng nhìn về phía nhà kho theo.
Cả Ban Yeo Ryung lẫn Lee Luda đều không động đến Choi Yu Ri. Có thể vì thấy cô ta không có tính uy hiếp như những người khác, cũng có thể vì thấy cô ta không có tí sức mạnh thể lực gì sau khi dọn dẹp hết đám người mà cô ta thuê đến đây. Mà cũng có thể là vì không có thời gian nữa.
Trong nhà kho trống trơn, Choi Yu Ri đang ngồi yên trên ghế và nhìn về hướng này. Dáng vẻ đắc ý khi cô ta gọi điện cho Eun Ji Ho và bỏ tôi với Ban Yeo Ryung ở lại bỗng nhiên hiện lên trong đầu tôi.
Tôi tự nhiên thấy, tình huống này cứ giống một đoạn trong hài kịch ấy nhỉ. Cái lúc cô ta vừa dí sát mặt gần tôi và hét lên ban nãy cảm giác cứ như là một giấc mơ ấy.
‘Thấy chưa?’
Cô ta hỏi.
‘Bây giờ, mày đã thấy chưa?’
Tôi vô thức gật đầu một lần nữa. Phải đến bây giờ tôi mới có thể trả lời câu hỏi mà cô ta đưa ra.
Tôi, nhìn thấy cậu rồi.
Cậu không phải là một người cố chấp bám lấy một sợi chỉ yếu ớt, mà là một người sẵn sàng vươn tay để đoạt lấy tương lai mà mình muốn. Dù cậu cố gắng theo một cách không đúng đắn một chút nào, nhưng tôi vẫn chứng nhận sự nỗ lực của cậu.
Nhưng chính bản thân Choi Yu Ri sẽ là người phải canh gánh những hệ luỵ do tự cô ta gây ra. Tôi cuối cùng nghĩ như vậy.
Những điều thường gọi là tự do hay lựa chọn ấy cũng có thể trở nên vô cùng đáng sợ và nặng nề.
Và rồi Lee Luda nhẹ nhàng nhảy lên ghế lái như đang trèo lên lưng ngựa và đóng sầm cửa lại.
Cô ấy đeo tai nghe lên và nhấn vài nút trong bảng điều khiển, thế là chiếc trực thăng nặng nề từ từ rời khỏi mặt đất với tiếng tạch tạch tạch vô cùng lớn.
Đây là lần đầu tiên tôi được lên trực thăng, ấy thế mà tôi chẳng có chút cảm giác hiện thực nào cả. Hình như Ban Yeo Ryung cũng nghĩ giống tôi, cô ấy không nói gì mà chỉ ngước nhìn ra ngoài.
Khi chiếc trực thăng dần dần lên cao thì khu nhà kho vừa nhốt chúng tôi bắt đầu nhỏ lại như một bộ mô hình mini. Cánh rừng và những đồng ruộng bao quanh nhà kho cứ xa dần, và đường chân trời xung quanh chân núi cũng từ từ hiện ra trước mặt chúng tôi.
Bờ sương mù ôm lấy con đường như mây phủ, che lấp từng chiếc ô tô, xe tải lướt qua trên con đường cao tốc không một bóng người.
Tôi ngẩng đầu lên.
Đêm dài đã hết, và bình minh lại sáng.
***
Sau một lúc dò dẫm thì cuối cùng tôi và Ban Yeo Ryung mới có thể tìm cách thắt dây an toàn. Lúc này, trực thăng vẫn đang bay trên không trung. Hiện tại chúng tôi đang bay qua một cây cầu trông có vẻ như là cầu Seong Soo. Dù tôi nghĩ mình vừa thấy tia sáng bình minh, nhưng hoá ra từ giờ đến lúc trời sáng còn lâu lắm.
Cuối cùng ánh nắng ôn hoà cũng xuất hiện, tia nắng phản chiếu từ sông Hàn lên cầu Seong Soo và những ánh đèn của mấy toà nhà cao tầng lấp lánh như những viên ngọc trai. Tàu điện ngầm lướt qua trên cầu, từng chiếc xe đi lại liên tục trông y hệt một trận mưa sao băng.
Ban Yeo Ryung ngay lập tức nhìn về phía người lái và hỏi.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?”
“Tầm sáu giờ sáng.”
Lee Luda vừa nhấn vào vài nút trên bảng điều khiển vừa trả lời. Thế rồi chiếc trực thăng đang bay trong không trung tự nhiên lượn một vòng êm ái như đang đi trên đường dây cáp, rồi bắt đầu bay cao dần.
Tôi nhìn mặt nước sông đang xa dần với tầm mắt mình mà thấy người hơn run lên vì cái cảm giác không thể quen nổi này. Ở bên cạnh tôi, Ban Yeo Ryung lại hỏi.
“Đã liên lạc với mấy người đó chưa?”
“Mấy người đó? À à.”
Lee Luda lại nhấn vào một nút ở bảng điều khiển phía trên rồi lẩm bẩm.
“Là tứ đại thiên vương ấy hả?”
Thế rồi cô ấy nói một cách thờ ơ.
“Để tí nữa hẵng gọi họ. Xin lỗi nhưng mà lúc đang trên trực thăng thì không được.
“Gì cơ?”
Mặc kệ vẻ mặt hoảng hốt của Ban Yeo Ryung, Lee Luda quay ra nhìn tôi và phì cười. Đôi mắt xanh ấy dịu dàng nheo lại và rồi nhẹ nhàng nói.
“Có lý do chính đáng hết mà. Xời, Dan à, cậu tin tớ chứ?”
Tôi liếc qua Ban Yeo Ryung rồi cẩn thận gật đầu.
“Ờ, ừ. Có.”
Nói thật thì Lee Luda đang lái trực thăng đấy, không phải lái ô tô không đâu, bây giờ tôi còn không thể không tin năng lực lái trực thăng của cô ấy được, nói gì đến ý đồ của cô ấy cơ chứ. Dù Lee Luda có chủ ý xấu đi nữa thì chúng tôi cũng không thể từ trên trời nhảy xuống được, thay vì nát người thì cứ ở yên trên chiếc trực thăng mà cô ấy lái không phải tốt hơn sao?
Thế rồi tôi lại nhìn một Lee Luda vẫn đang lái trực thăng như thể thành thục lắm mà nghĩ. Không phải chứ, dù thế nào đi nữa thì đến mức này không phải quá bá đạo rồi sao?
Ban nãy tôi đã tận mắt chứng kiến năng lực đánh đấm của cả Ban Yeo Ryung lẫn Lee Luda rồi, nhưng mà bây giờ thậm chí còn có thể tự lái trực thăng đến nơi bắt cóc để giải cứu người khác nữa à? Nếu hai người họ còn có thể làm những việc như thế này nữa thì những nhân vật khác xuất hiện để làm gì? Không phải vai trò của họ mất hết rồi sao!
Cuốn tiểu thuyết này có ổn không vậy? Tôi lại bắt đầu lo nghĩ, nhưng rồi lại nghe thấy giọng nói cáu gắt của Ban Yeo Ryung ở bên cạnh.
“Dan Yi tốt bụng nên mới tin cậu thôi, còn tôi thì còn lâu.”
Ơ, đợi đã, Ban Yeo Ryung! Tôi vừa ngẩng phắt đầu lên thì ở đằng trước tôi, Lee Luda vẫn đang ngồi ở ghế lái và cất tiếng lẩm bẩm.
“Cậu thật là, tôi cố gắng đến đây để cứu cậu đấy.
Khi tôi còn đang bồn chồn nhìn cả hai người họ thì Ban Yeo Ryung lại cứng rắn khoanh tay, cô ấy bật ra một câu khiến tôi không thể không bật cười.
“Thế cậu đã có giấy phép lái trực thăng chưa?”
Ban Yeo Ryung, từ nãy đến giờ cậu lạ thật đấy. Trong tiểu thuyết mạng làm gì có nhân vật nào lái xe máy mà có bằng lái thật đâu. Thế rồi ngay khi Ban Yeo Ryung hỏi như vậy, Lee Luda ngay lập tức im phăng phắc như bị phù phép. Tôi tự nhủ trong lòng. Này, chờ đã.
Lee Luda ngay lập tức sưng sỉa quắc mắt nhìn Ban Yeo Ryung và trả lời.
“Ở tuổi này đến lái ô tô còn bị cấm mà.”
“Gì chứ, thế đây là phạm pháp rồi! Tôi biết ngay mà!”
“Thế cậu muốn thế nào, hay tôi lại hạ xuống cho cậu nhé? Hả?”
“Mới hỏi có bằng lái không mà đã muốn giết tôi đấy sao?”
“Ê này.”
Khi hai người họ đang chí choé với nhau còn tôi thì ngẫm nghĩ không biết có nên bảo người lái làm ơn tập trung với công việc đi không, thì chiếc trực thăng này vẫn đang thong thả bay qua những khu nhà cao tầng, cứ như thể nó có sự sống riêng vậy.
Và rồi trực thăng bắt đầu từ từ hạ xuống. Lee Luda đỗ trực thăng xuống một vòng tròn màu xám đậm trên sân thượng của một toà nhà cao tầng, và trực thăng cũng hạ cánh đúng vào chữ H trong vòng tròn đó, không chệch một ly nào.
Tôi ngỡ ngàng nhìn Lee Luda. Lúc nói chuyện với Ban Yeo Ryung thì cô ấy bảo không có bằng lái, thế mà khả năng lái trực thăng của cô ấy đã vượt qua cấp tiêu chuẩn mà lên thẳng đẳng cấp chuyên gia luôn rồi.
Lee Luda nhảy xuống ghế lái. Vì cánh trực thăng vẫn chưa ngừng lại nên Lee Luda phải giữ một tay trên đầu cho tóc khỏi rối xù lên, tay còn lại giơ về phía chúng tôi.
Ban Yeo Ryung bắt lấy bàn tay ấy và nhảy xuống, sau đó đến tôi. Có lẽ vì đã quỳ quá lâu trên sàn đất lạnh nên chân tôi có chút run rẩy. Khi cả người tôi nghiêng ngả, Lee Luda nhanh chóng đỡ được tôi.
“Cậu bị thương ở đâu à?”
“À, không. Không bị thương ở đâu cả.”
Chỉ là chân không có lực mà thôi, tôi đang định nói vậy thì lại nhận ra có ai đó đang đứng sau lưng Lee Luda. Thấy tôi chỉ há hốc miệng mà không nói gì, Lee Luda cũng để ý tới ánh mắt của tôi và quay lại đằng sau.
Lúc này, biểu cảm của cô ấy thay đổi một cách rất kỳ quái. Như thể đang thấy gì đó vô cùng quen thuộc, nhưng đồng thời cũng cực kỳ đáng sợ và thậm chí còn rất khủng khiếp vậy. Như thể cô ấy đang phải đối mặt với một con quái vật trong những cơn ác mộng hồi bé.
Cô ấy ngay lập tức nhăn mặt lại rồi lại từ từ thả lỏng ra, lời nói của cô ấy khiến tôi giật bắn mình.