Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 191

Chán quá nhỉ. 

Lee Luda ngồi trong chiếc đu làm bằng bánh xe được treo ngoài sân chơi, cánh tay vắt giữa hai chân, mắt đờ đẫn nhìn lên bầu trời mà lẩm bẩm như vậy.

Cậu kiểm tra điện thoại theo thói quen, nhưng hoàn toàn không có một cuộc gọi đến nào cả. Cậu cũng đã thử gửi mấy tin nhắn rồi nhưng người kia vẫn chưa trả lời.

Đang bận à?

Cậu vươn tay, sờ lên gương mặt không còn chút dấu vết trang điểm nào của mình. Thế rồi trong đầu cậu lại hiện lên dáng vẻ của Ham Dan Yi ở bữa tiệc kia, vào lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô ấy.

Rất xinh đẹp mà.

Lời nói khiến cậu chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy xấu hổ ấy cứ như trôi qua đầu lưỡi rồi từ từ biến mất.

Tất nhiên, Lee Luda là dạng người rất hay khen người khác xinh đẹp. Đặc biệt là lúc đùa giỡn với đám con gái trong lớp.

Nhưng số lần cậu nói lời đó một cách nghiêm túc và chân thành thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thế mà hôm nay cậu lại phát hiện ra mình có thể nói lời đó mà không hề có trở ngại gì cả.

Lee Luda tự dưng vươn tay chạm vào bờ má đỏ rực của mình và lẩm bẩm.

“Hình như trong chỗ đồ uống đó có cả rượu rồi.”

Nếu không phải vậy thì sao cảm xúc của cậu lại cứ bồn chồn bối rối không ngừng như thế này được chứ.

Lee Luda ngửa cổ nhìn vầng trăng tròn vành vạnh trên trời và lẩm bẩm.

“Mong là cô ấy nhanh đến.”

Nếu cô ấy đến đây ngay bây giờ thì cậu mới đủ hoảng hốt để có thể nói ra những lời bình thường không thể nói nổi.

Khi ấy, cô ấy phải đối mặt với một tên Yoo Geon vô cùng đáng sợ, 

“Em vẫn sẽ tiếp tục làm bạn với Luda.”

Thế mà cô ấy lại có thể thẳng thắn đáp lại như vậy, thế rồi khi cậu cảm ơn cô ấy thì.

“Tớ rất vui vì hôm nay được gặp cậu.”

Khi nghe cô ấy nói thế, cậu cũng muốn đáp lại rằng cậu cũng thấy rất vui khi được gặp cô ấy.

Lee Luda vươn tay mân mê môi của mình. Có rất nhiều điều cậu muốn nói với cô ấy, và cũng có rất nhiều điều cậu phải nói với cô ấy.

Dù ở đâu thì người xấu xa lúc nào cũng không phải là Yoo Geon mà luôn luôn là cậu. Yoo Geon là một người anh tốt bụng lo lắng cho sự an nguy của cô bạn của cậu em trai út mà anh ta yêu thương, còn cậu thì là một kẻ khốn kiếp che dấu danh tính của mình, dù luôn kéo người khác vào hoàn cảnh hiểm nguy nhưng vẫn cố chấp muốn làm bạn với họ.

Thế mà Ham Dan Yi vẫn nhất quyết đứng về phe cậu.

Ai nhìn vào cũng sẽ thấy là cậu là kẻ xấu, còn Ham Dan Yi thì thật kỳ lạ. Lee Luda nghĩ vậy mà vừa bật cười vừa lẩm bẩm.

Kẻ tốt, kẻ xấu và kẻ kỳ quái à. Nghe giống như tên một bộ phim điện ảnh vậy.

Nhưng cũng không ảnh hưởng gì cả.

Lee Luda nắm tay vào rồi lại thả ra, miệng tự lẩm bẩm.

Kẻ kỳ quái kia đã đứng ra bênh vực kẻ xấu rồi còn gì.

Nhưng cũng vì vậy mà Lee Luda cuối cùng cũng quyết định một điều mà cậu đã trì hoãn lại cho đến tận giờ.

“Phải dừng lại thôi.”

Đúng như Yoo Geon nói. Đã đến lúc cậu phải kết thúc trò chơi nguy hiểm này rồi.

Ít nhất thì cũng phải ngăn không cho bàn tay ma quỷ của Lee Jenny chạm tới những người xung quanh cậu. Ngăn chặn tất cả những thứ có thể gây tổn hại với Ham Dan Yi.

Nếu lúc đó, Ham Dan Yi không nói vậy thì thật tốt quá. Cô ấy có thể nói ‘Em biết rồi, cảm ơn vì đã lo lắng cho em’, hoặc là ‘Em sẽ giữ khoảng cách với cậu ấy’ chẳng hạn.

Nếu vậy thì cậu có thể rời đi mà không còn chút lưu luyến.

Thật tiếc quá, Lee Luda nghĩ, nhưng nếu cậu thật sự phải nghe những lời ấy thì có lẽ sẽ còn cảm thấy tiếc nuối hơn nữa.

Và rồi Lee Luda bật cười.

Mình thật là, có bao giờ kỳ vọng những điều như vậy từ người khác đâu chứ. Cái gì mà ấm áp, cái gì mà lòng tốt…

A.

Cậu giơ tay lên, vừa mạnh bạo làm rối xù tóc mình vừa lầm bầm.

“Thật là, mình cũng càng ngày càng trở nên kỳ lạ rồi.”

Lẽ ra khi nhận ra rằng mối quan hệ giữa cậu và Ham Dan Yi cùng với mấy người kia có vài điểm kỳ quái thì cậu đã phải dừng lại rồi. Lẽ ra khi Ham Dan Yi phải trải qua sự việc khó khăn đó thì cậu đã phải dừng lại rồi.

Nhưng cậu không thể dừng lại nổi, chỉ cần đôi mắt nâu ấy hướng về phía cậu, cậu sẽ quay lại, quay lại và rồi lại quay lại một lần nữa…

Chẳng hiểu từ lúc nào cậu đã tham gia với trò chơi này như một kẻ ngốc rồi.

Lee Luda thấy vẫn chưa thấy cuộc gọi đến nào, cậu chỉ mở điện thoại ra và nhìn chằm chằm vào danh bạ. Phía dưới những người bạn cùng lớp như Yoon Jung In, Shin Seo Hyun, Kim Hye Hil, Kim Hye Woo, cậu cũng đã thêm cả những cái tên lạ lẫm vào trong đó nữa.

Cậu có số của Kwon Eun Hyung, người mà bản thân cậu nghĩ là không ngu ngốc nhất trong đám người kia, có cả số của hai người Eun Ji Ho và Yoo Cheon Young mà Woo Joo In từng cho vào. Và rồi có cả Woo Joo In…

Cậu giật mình nhăn mặt lại. Sau đó, một tiếng cười trầm thấp vang lên.

Ha, haha.

“Cũng đúng, cậu ta nhanh tay lắm mà.”

Ai lại lưu số trong máy người ta theo cái cách này chứ.

Cậu nhìn con số đã được lưu bằng cái tên ‘Em trai’ trong máy mình rồi định nhấn nút sửa, nhưng rồi lại dừng lại. Tay cậu càng nắm chặt lấy điện thoại hơn, miệng lẩm bẩm.

Nếu mình rời đi ngay bây giờ, có phải sẽ có lúc mình nhớ họ đến mức lưu luyến cả những kỷ niệm ngốc nghếch như vậy không?

Cậu cảm thấy mình chưa gì đã biết câu trả lời rồi, cảm giác ngạt thở tràn đầy trong lồng ngực.

“A, chết tiệt, tất cả kết thúc rồi.”

Cậu lắc đầu như muốn đẩy những ý nghĩ đó đi. Và rồi cậu đóng điện thoại lại, nhưng ngay lúc này.

Điện thoại rung lên. Thời gian hiện tại là 3 giờ 14 phút sáng. Người gọi đến vào giờ này chỉ có một mà thôi. Lee Luda vui mừng đến nỗi còn chẳng thèm nhìn lại tên người gọi mà chỉ đưa điện thoại lên tai và hỏi ‘Alo?’, nhưng ngay lúc đó.

Giọng nói ở đầu dây bên kia hoàn toàn trái ngược với những điều Lee Luda mong đợi nên cậu vô thức nhăn mặt lại.

[Lee Luda! Có Ham Dan Yi ở đó không?]

Là Eun Ji Ho.

Cậu biết là người này kiềm nén cảm xúc còn giỏi hơn cả cậu, nhưng lúc này giọng nói của người đó đang run lên, hoàn toàn không giống phong cách của cậu ta chút nào.

Lee Luda nhăn mày.

Cậu với cậu ta cũng chẳng thân thiết đến mức vừa nghe máy đã gọi tên nhau thế này nên cậu khá là không vui.

Cậu đang muốn nói một câu là uống thuốc đi đồ thần kinh, nhưng lúc này lại nhận ra là bầu không khí xung quanh Eun Ji Ho ồn ào tới mức quá đáng.

Khắp nơi vang lên những giọng nói lo lắng của những người xung quanh.

Eun Ji Ho hoàn toàn không phải là người dễ dàng để lộ cảm xúc ở một nơi công cộng. Lúc này Lee Luda ngay lập tức hạ giọng xuống trả lời.

“Không, tôi mới phải là người hỏi câu này chứ, Dan Yi đâu? Các cậu có đưa cô ấy về hẳn hoi không đấy?”

[Chết tiệt, bây giờ bọn tôi chưa xác nhận được chuyện đó!]

“Cái gì mà chưa xác nhận được?”

Giọng nói của Lee Luda lại càng trở nên sắc bén.

Ở đầu dây bên kia lại vang lên một tiếng mắng ‘Chết tiệt’ nữa.

Và rồi với một tiếng động, điện thoại lại được chuyển cho người khác.

[Alo?]

Kwon Eun Hyung hỏi với một giọng nói bình tĩnh.

[Rõ ràng là đã đưa cô ấy lên xe rồi, nhưng giờ kiểm tra lại thì chiếc xe đó không phải là xe của chỗ bọn tôi. Bọn tôi chỉ cho xe đã được đăng ký vào mà thôi, thế mà vẫn có người đưa xe vào được, bây giờ vẫn chưa biết người đó là ai.]

“Chết tiệt, nói thế mà cũng được à?”

Cậu vô thức bật ra một câu chửi thề. Nhưng vì tình cảnh hiện tại đã như thế rồi nên Kwon Eun Hyung cũng hoàn toàn không bất ngờ.

Cậu ấy hơi kiềm nén mà trả lời.

[Hình như đã có ai đó lên kế hoạch từ trước rồi. Nhưng mà, vẫn có vài điều tôi không hiểu lắm.]

“Không hiểu cái gì?”

[Thủ phạm chuẩn bị kỹ càng đến vậy chỉ để bắt cóc vài học sinh trung học bình thường ư? Không phải sao? Nếu người đó muốn thì hắn có thể bắt bất cứ ai ở bữa tiệc này đều được. Thế mà hắn chuẩn bị nhiều như thế này chỉ để bắt cóc Dan Yi Và Yeo Ryung? Kỳ lạ thật.]

Ha.

Lee Luda thở một hơi dài.

Ngay cả trong hoàn cảnh này mà cậu ta vẫn tỉnh táo thật. Cậu không chịu được mà chỉ muốn mỉa mai người kia một câu.

Nhưng khi cơn giận đã chìm xuống và thử bình tĩnh suy nghĩ lại thì cậu lại thấy Kwon Eun Hyung nói cũng có lý.

Ở một nơi có tài phiệt đời thứ hai, thứ ba lượn nhiều như sao trên trời này mà thủ phạm chỉ chọn mấy đứa nhóc con nhà bình thường mà bắt cóc, nếu thật sự bắt cóc vì tiền thì không thể phạm sai lầm ngu ngốc đến nhường này được. Nếu bắt nhầm thật thì vừa mất cả chì lẫn chài vừa làm tăng nguy cơ bị bắt nữa.

Lee Luda sờ cằm mà suy nghĩ.

Nhầm? Có phải nhầm không? Một kẻ to gan tới mức bắt cóc người khác trong một bữa tiệc của tập đoàn Han Wool mà có thể nhầm lẫn được ư?

Khả năng thấp lắm. Nếu vậy đúng là thủ phạm đã cố tình lên kế hoạch để bắt riêng Ham Dan Yi và Ban Yeo Ryung rồi.

Khả năng cao là không phải vì tiền, mà là vì thù hằn cá nhân hơn. Nếu vậy thì rốt uộc là ai?

Trước khi nghĩ đến đây thì đã có một cái tên xẹt qua đầu cậu như một tia sáng. Lee Luda như hét lên mà hỏi.

“Còn Choi Yu Ri? Choi Yu Ri có ở đó không?”

[Gì cơ?]

Một giọng nói ngỡ ngàng vang lên ở đầu dây bên kia, và ngay lập tức cũng có một đống người bắt đầu cất giọng hỏi.

Gì cơ? Sao lại hỏi Choi Yu Ri có ở đây không…?

Một lúc sau điện thoại lại được chuyển cho người khác. Giọng nói vừa cao vừa đáng sợ này là của Woo Joo In.

[Không có.]

Hình như phải đến lúc này mấy người họ mới nhận ra tình hình hiện tại thì phải.

Ha. Lee Luda cay đắng cười.

Người khác thì không biết, chứ Choi Yu Ri phát cuồng vì Eun Ji Ho đến mức bất bình thường như vậy, khả năng Eun Ji Ho vẫn ở lại đó và chưa rời đi mà cô ta đã đi trước rồi quá thấp.

Hơn nữa hai người cản trở cô ta là Ham Dan Yi và Ban Yeo Ryung đã biến mất rồi thì càng không có chuyện cô ta đi trước.

Vậy mà cô ta đi rồi ư? Tại sao?

Rõ ràng là có một chuyện gì đó quan trọng hơn. Đối với cô ta, chuyện còn quan trọng hơn cả Eun Ji Ho thì chỉ có thể là chuyện liên quan đến Ham Dan Yi mà thôi.

Lee Luda vừa nắm chặt điện thoại vừa bình tĩnh chờ đợi. Dù không thể nghe thấy ai đáp lời, nhưng vì chất lượng âm thanh của điện thoại rất tốt nên cậu có suy đoán đại khái tình hình dựa vào tạp âm ở đầu dây bên kia.

Có thể truy tìm chiếc xe đó thông qua biển số xe, đồng thời cũng phải tìm xem gần đây Choi Yu Ri có thuê chiếc xe nào không. Không, nhưng mà…

Lee Luda nhăn mày lại.

Chiếc xe bắt cóc đó chắc chắn sẽ đi qua những khu đường cao tốc hẻo lánh. Bọn họ có thể theo dõi CCTV của đường cao tốc, nhưng mà tốn bao nhiêu thời gian để vừa xem vừa tìm một chiếc xe nhỏ như vậy chứ?

Lee Luda biết một đường tắt.

Mẹ của cậu, Lee Jenny đã từng nói thế này. Kẻ nắm được thông tin chính là kẻ thắng cuộc.

Và rồi với một giọng nói dịu dàng, bà ta hỏi.

“Vậy phải làm thế nào thì mới nắm được thông tin đây?”

Lúc đó cậu có trả lời không nhỉ.

Hình như là không. Thay vào đó, cậu chỉ giận dỗi lắc đầu và trả lời, không biết. Bản thân cậu lúc đó đã vô cùng quen thuộc với những thử thách dành cho người thừa kế như thế này rồi.

Ấy vậy mà nụ cười trên mặt Lee Jenny vẫn không nhạt đi. Bà chỉ thong thả cười và nói.

“Đơn giản lắm. Phải đặt tai mắt ở khắp mọi nơi trên thế giới này.”

Người duy nhất nghĩ chuyện đó đơn giản chỉ có bà mà thôi.

Lee Luda thầm nghĩ.

Từ bé, Lee Luda đã căm ghét ánh mắt lạnh lẽo đến mức rùng mình của bà ta, như thể bà ta không cho phép người khác được giữ lại bất cứ bí mật nào trên người vậy.

Người phụ nữ tên là Lee Jenny đó, ngay cả con trai của mình bà ta cũng muốn biết hết từ đầu tới chân, nếu không thì không thể nào chịu đựng nổi. Những thứ bí mật mà đứa trẻ mới dậy thì nào cũng phải có một, hai cái ấy, cậu thậm chí còn không thể giữ nổi một cái nào.

Nhìn Lee Luda quỳ gối trước mặt mình với vẻ mặt trắng bệch, Lee Jenny mới vừa cười vừa nói.

“Phải vậy thì con mới không có ý định chạy trốn nữa.”

Vì dù con có ở đâu thì mẹ vẫn có thể tìm thấy con.

“—Khục.”

Khi vừa nghĩ đến những điều đó, Lee Luda nhanh chóng tự đập vào ngực mình và thở dài một hơi.

Cậu lẩm bẩm.

“Bây giờ người phụ nữ đó không có ở đây.”

Cậu ghét bà ta mức muốn chạy trốn khỏi bà ta cơ mà. Đã hai năm rồi, cậu đã làm rất tốt.

Lee Luda không thể hiểu nổi tại sao mình lại đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với người phụ nữ đó. Mà không, thực ra là cậu hiểu rất rõ. 

Lee Luda vừa nheo mắt lại vừa lẩm bẩm.

“Dù tôi có ở đâu thì bà cũng tìm thấy ư…”

Vậy còn Ham Dan Yi thì sao?

Đầu dây bên kia vẫn còn ồn ã tới chói tai. Nếu có thông tin gì mới thì bọn họ chắc chắn sẽ báo cho cậu. Nhưng đến giờ vẫn chưa thấy báo gì, có nghĩa là vẫn chưa có đầu mối gì mới cả.

Lee Luda cắn chặt môi. Bữa tiệc kỷ niệm thành lập tập đoàn Han Wool này cũng là sự kiện chào mừng về nước của hai anh em Yoo Geon và Yoo Shin, nên hầu hết vệ sỹ đều đang bị kẹt lại ở đó.

Lee Luda liếc nhìn điện thoại của mình. Từng giây phút cứ trôi qua, và bọn họ ngày càng bồn chồn hơn.

Và cuối cùng cậu giơ điện thoại lên. 

Thế nhưng đến tận khi chuẩn bị bấm phím rồi mà cậu vẫn vô cùng khổ sở. Cậu lẩm bẩm.

“Chết tiệt. Tại sao, mình đã chạy trốn rồi cơ mà…”

Từng ngày tháng như ác mộng ở căn biệt thự đó vẫn như trôi qua ngay trước mắt cậu. Cậu đã tốn rất nhiều thời gian để quyết tâm từ bỏ chúng, ngay cả việc thuyết phục người bố Ian của cậu cũng vô cùng khó khăn.

Thế nhưng giờ mình phải tự bước chân vào căn biệt thự đó một lần nữa ư? Ian sẽ nghĩ là cậu điên rồi.

Không biết lần tới chạy trốn Ian có còn giúp cậu nữa không nhỉ?

Nếu không có sự giúp đỡ của ông thì cậu không thể tẩu thoát lần hai được. Mà ngay cả khi được ông giúp cũng không biết là có thể trốn được tiếp không ấy chứ.

Ghét quá.

Lee Luda nhắm chặt mắt lại. Trong đầu cậu nhớ lại những điều mà cậu hoàn toàn không biết đến cho tới khi đến nơi này.

Khu lớp học mà lúc đầu làm cậu nghĩ là quá ồn ào, nhưng hiện tại thì lại thấy vừa quá ồn ào vừa rất quen thuộc. 

Cậu nghĩ có lẽ bầu không khí ở Hàn Quốc là như vậy nên cũng cố gắng hết sức để bắt chước theo họ và hoà nhập vào bầu không khí ấy, và người Hàn Quốc đầu tiên mà cậu bắt chước chính là Yoon Jung In.

Phải đến sau này cậu mới biết là Yoon Jung In không phải mẫu người Hàn Quốc điển hình, ngược lại cậu ta thuộc dạng người lắm mồm quá đáng hơn, nhưng đã bắt đầu diễn rồi thì không thể dừng lại được nữa.

Từ khi nào cậu lại cảm thấy quen thuộc với những thứ quần áo lạ lẫm đó nhỉ? Chẳng biết từ khi nào, cậu phát hiện ra mình đang nở một nụ cười vô cùng tự nhiên với mấy người họ.

Chiếc điện thoại mà cậu vẫn luôn nắm chặt trong tay vẫn vang lên những âm thanh hỗn loạn tới hung tợn.

Lee Luda tự hỏi chính mình.

Những thứ mình nhận được từ đó tới giờ, mình có thể hoàn toàn từ bỏ chúng được sao?

Từ bỏ chúng, rồi quay lại với khu biệt thự như ngục tù đó?

“Không, tuyệt đối không.”

Lee Luda lẩm bẩm như vậy. 

Và rồi tiếp đó, cậu nhấn nút ngắt điện thoại, sau đó nhập vào một con số. Lee Luda gườm gườm nhìn chiếc điện thoại bắt đầu vang lên tiếng nhạc chuông chờ với tâm trạng tuyệt vọng, thế rồi cũng từ từ nhắm mắt và đặt điện thoại lên tai để nghe. 

Nếu bạn hỏi cậu ấy có tự tin là cậu ấy sẽ không hối hận vì quyết định này không, thì đương nhiên là không rồi. Cậu ấy chắc chắn sẽ hối hận. Nhưng mà.

Lee Luda cuối cùng cũng chỉ có thể thừa nhận. Nếu Ham Dan Yi biến mất, tất cả những khoảnh khắc hạnh phúc mà cậu nhận được từ khi tới nơi này sẽ không còn chút ý nghĩa nào nữa. Và cuối cùng Lee Luda cũng mở miệng nói.

Dù trái tim cậu đang rơi xuống hố sâu tuyệt vọng nhưng Lee Luda vẫn cố tỏ ra vô cùng thoải mái mà nói.

“Là con đây… Mẹ.”

Khi Lee Luda lấy hết sức mà nói như vậy, cậu cũng vô cùng khó khăn bật ra một tiếng ‘mẹ’ mà cố không để giọng nói của mình trở nên run rẩy. Phản ứng của người kia khá tồi tệ, đúng như cậu nghĩ.

[Mẹ ư, ta làm gì có đứa con trai nào.]

“……”

[Con trai của ta từ hai năm trước đã chán ngấy với cả ta và cái nhà này nên quyết định vứt bỏ tất cả và bỏ đi rồi. Thế nên ta cứ tưởng nó đã chết rồi cơ.]

“Ha.”

Lee Luda mệt mỏi bật cười.

Quả nhiên, cậu chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ, thứ danh xưng đó làm sao có thể làm lay động trái tim lạnh như băng và cứng như đá của bà ta? Như thể dù cậu có cố đâm vào khuyết điểm của bà ta thì bà ta cũng sẽ toàn vẹn không để lại một vết sẹo nào vậy.

Lee Luda lại cố thong thả giống ngày thường và trả lời.

“Tốt, giữa tôi với bà làm gì có chuyện yêu ghét đúng không? Chỉ có thể thoả thuận với nhau và nhận được điều mình muốn mà thôi.”

[Không phải hai năm trước, con đã nói là dù ta có cái gì thì con cũng sẽ không muốn nó hay sao?]

“Không phải thứ mà bà đang có.”

[Vậy?]

Lee Luda đẩy lưỡi và liếm môi một cái, sau đó mới chậm rãi mở miệng.

“Tôi có nhận được một thứ khi đến đây, và tôi cũng rất thích nó. Thế nhưng ai đó lại cướp nó đi mất rồi.”

[Hừmm.]

Ở đầu dây bên kia vang lên một giọng nói tràn đầy vẻ hứng thú.

Bà ta, Lee Jenny hỏi lại.

[Thì sao?]

“Xin hãy tìm lại nó cho tôi. Nghề của bà là tìm kiếm mọi thứ mà.”

[Là người sao?]

“Vâng.”

[Khi ta không để ý đến thì thứ đồ mới xuất hiện ‘của con’ ấy, hoá ra lại là ‘người’ à…]

Lee Luda cố gắng không để ý đến tiếng lẩm bẩm đầy hào hứng của bà ta.

Dù Lee Jenny có hứng thú với Ham Dan Yi hay không thì đó cũng là chuyện sau này. Bây giờ cậu phải để tâm đến an nguy của của Ham Dan Yi trước đã.

Vì Lee Luda trưởng thành trong một môi trường khá khắc nghiệt, thế nên hiện tại trong đầu cậu đang bắt đầu hiện lên đủ loại viễn cảnh vô cùng đáng sợ.

Khi bàn tay đầy mồ hôi của Lee Luda cứ nắm lại rồi thả ra thì ngay lúc đó.

Lee Jenny cất giọng hỏi.

[Con vừa nói muốn ‘thoả thuận’ đúng không? Nhưng với thân phận một thằng bé bỏ nhà ra đi của con thì con có thể làm gì cho ta? Không có thì phải.]

Đây chính là câu hỏi mà Lee Luda mong chờ nhất. Thế nên thay vì hoảng hốt thì cậu lại càng tỏ ra bình tĩnh đến mức có thể nở một nụ cười.

Cậu trả lời.

“Sao lại không có? Có đấy chứ, điều mà bà mong muốn nhất.”

[……]

Hiếm có khi nào Lee Jenny lại im lặng như thế này.

Lee Luda tận hưởng sự im lặng này, cứ như vừa nhận được thành quả sau bao ngày lao động khổ sở vậy, rồi cậu nghiến răng bật ra một từ.

“Tôi.”

[……]

“Dẫn tôi đi. Chuyến bỏ nhà ra đi này kết thúc rồi.”

Lee Jenny vẫn không trả lời gì. Lee Luda đứng dậy rồi nói.

“Chẳng có gì thú vị cả, nên tôi muốn ngừng lại.”

Lại tiếp tục im lặng.

Và mọi chuyện kết thúc bởi một tiếng cười trầm thấp của Lee Jenny.

Gương mặt đổ đầy mồ hôi lạnh của Lee Luda cũng đang nở một nụ cười.

Ở một nơi thật xa xăm trên kia, mặt trăng tròn treo trên bầu trời đêm đỏ rực cũng đang toả ra ánh sáng trắng bệch và phản chiếu trên người Lee Luda.

-HẾT QUYỂN V-