“Ví dụ kiểu gì đấy, khùng hả…”
“Tại từ nãy đến giờ cậu cứ nói để lại để lại cái gì đó.”
Yoo Cheon Young lầm lì bổ sung như vậy làm tôi lại nghiêng ngả. Yoo Cheon Young nói tiếp.
“Anh cả của tôi, giỏi chơi cổ phiếu lắm.”
“Gì cơ?”
“Anh Geon ấy. Yoo Geon.”
Tôi hơi phủi phủi váy rồi cùng với Ban Yeo Ryung dựng người dậy, trong đầu nghĩ. Đúng vậy, Yoo Geon, ra là người đó còn giỏi chơi cổ phiếu nữa. Đúng vậy, hình như anh ta giỏi nhiều thứ lắm.
Thế rồi tôi lại vì lời nói của Yoo Cheon Young mà ngẩng đầu lên.
“Vì cậu đang ở cùng với bọn tôi nên không cần phải để tâm đến chuyện cậu có để lại cái gì cho tụi tôi không. Bọn tôi còn không để ý đến chuyện đó thì sao cậu phải làm vậy?”
Cậu ấy đưa ra ý kiến ngắn gọn đến nỗi khiến người ta cảm thấy thật nhẫn tâm.
Yoo Cheon Young lúc nào cũng vậy, chỉ cần tự tin mình đúng thì cứ thế nói thẳng toẹt ra, thậm chí còn không cần biết chuyện này có cần nói ra hay không nữa
Không cần, để ý đến. Tôi ngậm miệng một lúc rồi mới trả lời với một giọng nói nhàn nhạt.
“Dù vậy nhưng ít nhất tôi vẫn còn nhớ mà…”
Yoo Cheon Young vừa gật đầu thì tôi lại nói tiếp.
“Còn các cậu thì chẳng hề nhớ một chút nào cả.”
“Đó cũng không phải điều mà tôi muốn.”
Câu trả lời của Yoo Cheon Young vẫn vô cùng khô khan và súc tích đến mức tôi chỉ biết ngơ ngẩn. Trong bóng tối, gương mặt của Yoo Cheon Young được ánh đèn chiếu vào, trông vẫn lạnh lẽo như băng giá.
Không, dù vậy, dù các cậu không muốn đi nữa… Tôi rên lên một tiếng rồi mở miệng nói, vì tôi cảm thấy mình cần phải giải thích kỹ hơn và chuyện này.
Tôi bước lên một bước và tiến đến gần Yoo Cheon Young rồi nói.
“Thế này nhé, để tôi giải thích. Cậu với tôi ở một mình với nhau cũng phải, cộng tổng 4 năm là… Không biết, chắc cũng tầm mấy trăm giờ đi.”
“Ừ.”
“Tất cả khoảng thời gian đó sẽ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cậu.”
“……”
“Mà không, trong trường hợp đó thì không phải là tôi không để lại cái gì, mà ngược lại tôi đã lấy đi thời gian từ các cậu thì đúng hơn.”
Tôi cay đắng bổ sung thêm.
“Thời gian của cậu, đều mất đi là vì tôi cả.”
Tôi nói xong thì lại hơi liếc mắt nhìn Ban Yeo Ryung bên cạnh mình.
Gương mặt của cô ấy trắng bệch như đang bị sốc, tay càng ôm chặt lấy cánh tay tôi hơn nữa.
Thế nhưng hình như cô ấy hoàn toàn không thể nói được nên lời. Khi cô ấy đang mấp máy thì ngay lúc này.
Yoo Cheon Young lại hỏi.
“Cái đó sao lại biến mất chứ?”
Cả tôi và Ban Yeo Ryung đều đồng thời nhìn về phía trước.
Gương mặt của Yoo Cheon Young vẫn vừa lạnh nhạt vừa chẳng có biểu cảm gì, sau một lúc nhìn cậu ấy thì tôi mới kết luận là cậu ấy chẳng hiểu tôi đang nói cái quái gì cả.
Đúng là Yoo Cheon Young không hiểu nổi mấy thứ trừu tượng thật. Tôi cứ nghĩ như vậy rồi lắc đầu.
Ngay lúc này, Yoo Cheon Young lại nói tiếp.
“Không phải cứ không nhớ nổi là sẽ biến mất đâu.”
“Gì cơ?”
Nghe tôi vô thức hỏi lại, Yoo Cheon Young ngậm miệng một lúc rồi chậm rãi nói.
Cậu ấy giơ tay chạm nhẹ vào chiếc đồng hồ trên cổ tay mình. Mặt đồng hồ được làm bằng thuỷ tinh trơn bóng, nó phản chiếu lại ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài và toả ra từng tia sáng nhỏ lấp lánh.
“Dù sao thì ký ức vẫn là thứ có thể được thay đổi từng phút từng giây mà.”
“……”
“Ví dụ như… Ngày xưa tôi có thích một thứ gì đó, nhưng bây giờ vẫn có thể ghét nó thôi.”
Tôi gật gù. Yoo Cheon Young lại tiếp tục sờ đồng hồ rồi nói tiếp.
“Nếu vậy thì những ký ức giữa tôi và thứ đồ mà tôi yêu thích sau này cũng có thể biến thành những ký ức kinh khủng. Tôi có thể không hiểu nổi nó nữa… Cũng có thể nhìn nhận nó thành một loại ký ức thà không có còn hơn.”
“Ừ.”
Tôi lại gật đầu. Rồi khi tôi ngẩng đầu lên, Yoo Cheon Young nhìn thẳng vào mắt tôi và nói.
“Nhưng cũng không phải là khi ấy thứ đó không còn làm tôi cảm thấy vui nữa. Thứ còn lại vẫn là cảm xúc của tôi, là tâm trạng của tôi.”
“……”
“Thế nên tôi nghĩ là nếu hôm nay mình muốn làm gì đó thì có thể ngày mai mình sẽ không muốn làm nó nữa, vậy cứ phải làm luôn trong ngày hôm nay đi. Nên là…”
Yoo Cheon Young ngừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói.
“Tôi đã quyết định là sẽ không để ý đến chuyện có còn nhớ hay là không nữa rồi… Cậu cứ làm những gì mình muốn đi. Vì tôi cũng sẽ làm những gì tôi muốn.”
Yoo Cheon Young cụp mắt xuống và nói.
“Nếu cậu nói là vì cậu sợ tôi sẽ quên cậu đi nên cậu không muốn ở bên cạnh tôi nữa, thì tôi cũng thể làm vậy được. Việc bọn tôi quên đi, dù là tôi hay cậu cũng không thể làm gì cả.”
“Ừ.”
Tôi đứng yên và hơi khàn giọng trả lời.
Với đôi mắt xanh ấy, cậu ấy cứ kiên trì đối mắt với tôi, vừa làm vậy vừa từ từ nói.
“Với cả dù tôi có quên đi cũng chẳng liên quan gì.”
Cậu ấy hít vào một hơi và nói.
“Tôi vẫn sẽ ở bên cạnh cậu. Đó là điều tôi muốn làm hiện tại.”
Cậu ấy nói xong thì im bặt, còn tôi chỉ đứng yên nhìn cậu ấy.
Hoá ra là cậu ấy hiểu rõ tôi muốn nói gì.
Thế rồi tôi lắc đầu. Không.
“Tôi đã quyết định là sẽ không để ý đến chuyện có còn nhớ hay là không nữa… Cậu cứ làm những gì mình muốn đi.”
Ban nãy rõ ràng là Yoo Cheon Young đã nói vậy.
Dù sao thì, lời nói này…
Tôi cắn môi. Có lẽ là từ trước kia, ngay khi tôi lựa chọn ở lại bên cạnh mọi người dù vẫn biết rằng có lẽ sau này họ sẽ quên tôi đi thì cậu ấy đã quyết định như vậy rồi.
Có lẽ là cậu ấy cũng đã quyết tâm rất nhiều để đến lúc này, cậu ấy vẫn muốn ở bên cạnh tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yoo Cheon Young, sau đó lại lén né tránh ánh mắt của cậu ấy.
Phải đối mặt với đôi mắt xanh ấy quá lâu nên tôi có ảo giác như thể mắt mình cũng sắp bùng cháy vậy. Nhưng khi tôi vừa né tránh ánh mắt ấy thì cậu ấy lại bước lên một bước.
Ớ, sao lại đến đây vậy! Tôi nhanh chóng lùi lại đằng sau.
Ngay lúc này có một giọng nói dịu dàng xen vào. Phải đến lúc này tôi mới nhớ ra là Ban Yeo Ryung cũng đang ở đây.
“Yoo Cheon Young, cậu…”
“Ừ.”
Yoo Cheon Young nhìn Ban Yeo Ryung một lúc rồi vừa trả lời vừa nghiêng nghiêng đầu.
Vẻ mặt của cô ấy hơi trắng bệch. Tôi đang định hỏi Ban Yeo Ryung là cô ấy làm sao vậy thì ngay lúc đó.
Ban Yeo Ryung nắm chặt tay lại và nói.
“Cậu… Lúc nghỉ hè cậu đi học tranh luận đúng không? Nên là bây giờ mới ăn nói trơn tru như thế này hả?”
“……”
Bầu không khí tĩnh lặng tới lạnh lẽo.
Không chỉ Yoo Cheon Young mà đến cả tôi cũng không nói gì mà nhìn Ban Yeo Ryung, lúc này cô ấy vừa cắn môi vừa hét lên.
“Tôi, tôi cũng muốn bỏ đi làm để đi học thêm, chờ đó mà xem!”
“Ơ, không, bình tĩnh lại đi. Yeo Ryung à.”
“Cái lưỡi trơn tru ban nãy của Yoo Cheon Young không phải là của cậu ta!”
Không, sao cậu có thể nói vậy được chứ.
Tôi vừa ngăn Ban Yeo Ryung lại vừa nhìn sang bên cạnh mình, thấy Yoo Cheon Young trông cũng như kiểu đang bị tổn thương.
Cậu ấy nhăn mặt lại, rồi sau đó thả lỏng cơ mặt và định nói gì đó với Ban Yeo Ryung, nhưng lúc này một chiếc xe đã từ từ tiến tới trong bóng tối và dừng lại ngay trước mặt chúng tôi.
Yoo Cheon Young nhìn chiếc xe ấy rồi nói.
“A… muộn quá nhỉ.”
Cậu ấy hơi nhăn mày như thể cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng rồi lại ngay lập tức mặc kệ. Một lúc sau, tài xế bước xuống từ trên xe và mở cửa cho chúng tôi.
Ban Yeo Ryung và tôi nhìn nhau một lúc rồi lần lượt vừa đi vừa nói.
“Yoo Cheon Young, vậy gặp sau nhé.”
“Nhớ ngủ đủ.”
Ban Yeo Ryung đỡ lời cho tôi xong thì Yoo Cheon Young cũng mờ nhạt cười và gật đầu.
Yeo Ryung vào trước rồi mới đến tôi. Đèn pha ô tô chói sáng chiếu trên mặt đường, làm tầm mắt tôi sáng bừng lên.
Khi tôi đang định cúi người xuống thì lúc này, Yoo Cheon Young tự nhiên đến gần tôi.
“Chờ đã.”
“Ừ?”
“Ban nãy tôi có bảo cậu là tôi sẽ làm những gì mình muốn đấy.”
Vậy sao?
Tôi nghiêng đầu rồi gật gù một cái.
Đúng vậy nhỉ. Chính xác là ‘Cậu cứ làm những gì mình muốn đi. Vì tôi cũng sẽ làm những gì tôi muốn.’.
Nghe cũng rất bình đẳng.
Nhưng mà khi Yoo Cheon Young nói vậy, tôi lại có cảm giác như kiểu cậu ấy ít nhiều đang làm nũng với mình vậy. Giống kiểu một đứa trẻ đang đòi hỏi một món quà mà không ai hứa hẹn ấy.
Yoo Cheon Young thấy tôi gật đầu cũng nở nụ cười mờ nhạt. Và rồi cậu ấy lại hỏi.
“Vậy bây giờ có một điều mà tôi muốn làm.”
“Ừ.”
“Có làm được không?”
“Ờ…”
Tôi không trả lời mà chỉ im lặng một lúc lâu, lúc này bờ môi đang nhếch lên của Yoo Cheon Young từ từ hạ xuống. Ban Yeo Ryung ở đằng sau tôi mới hỏi ‘Dan ơi, không vào à?’.
“Ừ, vào đây.”
Ngay khi tôi mở miệng thì lúc đó.
“Nghe nói cậu coi hôm nay như là sinh nhật của Eun Ji Ho à.”
“À, cái đó ấy à.”
“Tôi thì chỉ cần 1 giây thôi.”
Ực. Nói vậy thì không phản đối được rồi.
Với cả chỉ là 1 giây thôi mà, tôi mới gật đầu một cái. Thế rồi ngay lúc đó tôi lại nhớ ra một điều. Hình như việc tôi nhìn thấy Yoo Cheon Young trong bóng tối ở khoảng cách gần như thế này không phải lần đầu tiên thì phải.
Khi tôi nhận ra điều đó thì Yoo Cheon Young đã dựa một tay lên thành xe, tay còn lại nắm lấy một chỗ nào đó đằng sau tôi, trông như kiểu đang giam tôi trong vòng tay của mình vậy.
Vì chúng tôi đang đứng ngay trước cửa xe với tư thế như thế này nên tất nhiên mặt của chúng tôi đang dí sát lại rất gần nhau.
May là xe khá rộng và Yeo Ryung cũng ngồi vào một chỗ khá sâu nên cô ấy cũng không nhìn được chúng tôi lúc này.
Khi ấy, tôi lại nghe thấy tiếng gọi của Ban Yeo Ryung từ trong xe. Tôi đang định trả lời thì ngay lúc này.
Một cảm giác mềm mại sượt qua má tôi và rồi biến mất ngay lập tức. Cảm giác ấy chỉ tồn tại trong một khoảnh khắc mà thôi.
Tôi ngẩng phắt đầu lên và hét lên.
“Này! Cậu thực sự làm vậy đấy à!?”
“Cảm ơn.”
Cậu ấy nói vậy rồi ngay lập tức quay người và nhanh chóng đi xa thật xa.
Tôi mệt mỏi nhìn dáng người của cậu ấy mà há hốc miệng, sau đó lại thở dài một hơi.
Bóng dáng của cậu ấy cứ dần dần biến mất trong bóng tối mờ nhạt, lúc này tôi mới lẩm bẩm.
“Mình có nên cảm thấy may mắn vì lần này, cậu ấy không hỏi mình có rung động hay không không nhỉ…”
Tôi sờ má mình rồi bước lên xe.
Ban Yeo Ryung hỏi tôi nói chuyện gì với Yoo Cheon Young mà mất thời gian lâu như vậy, tôi có cảm giác nên tôi mà trả lời đúng sự thật thì thế nào cũng không bao giờ có thể gặp lại Yoo Cheon Young được nữa nên chỉ nói qua loa.
Sau đó, tôi cuối cùng cũng cảm thấy mỏi mệt không chịu nổi nên vừa dựa trán lên cửa sổ vừa lẩm bẩm.
A, nghĩ lại thì.
“Tâm trạng mình, đỡ hơn rồi thì phải?”
Chỉ ở cạnh Yoo Cheon Young còn chưa được vài phút mà. Tôi lầm bầm.
Và còn một điều nữa… Tôi vươn tay chạm vào bờ má vẫn còn hơi ấm mờ nhạt cho tới tận lúc này.
“Cảm giác, không tệ lắm nhỉ…”
Kỳ lạ thật.
Rõ ràng là vào cái hôm đi tập huấn ngày xưa, khi Yoo Cheon Young làm vậy với tôi thì tôi có đấm cậu ta một cái cũng không hả giận nữa. Lúc đó có cảm giác như kiểu, ăn vào rồi mà không nôn ra được ấy.
Nhưng mà bây giờ lại không sao cả. Mà không, ngược lại còn điềm nhiên như không ấy…
Tôi nghiêng đầu.
Tôi vẫn không biết rốt cuộc Yoo Cheon Young hôn má tôi có ý nghĩa gì, nhưng có điều này thì tôi chắc chắn.
Hình như tôi chưa gì đã bắt đầu quen với cái việc vô lý này rồi.
Và rồi tôi phì cười và lắc đầu lẩm bẩm.
“Mà không, cái quái gì vậy. Cái gì mà bắt đầu quen chứ?”
Nói thế như kiểu sẽ có lần sau vậy.
Tôi vừa nghĩ như vậy vừa hướng mắt ra ngoài cửa sổ.
***