Tôi nhìn theo những bước chân thanh lệ nhưng cũng vô cùng nhanh của họ, rồi lần này đến lượt Yoon Jung In tiến đến.
Cậu ta vội vã hỏi.
“Này, mấy đứa ban nãy đi đâu hết rồi!?”
Tôi nhàm chán trả lời. Ừ, về nhà rồi.
Thế là Yoon Jung In ngay lập tức rên lên mà ôm lấy gáy mình.
“Ặcccc…”
Tôi vừa vỗ vào lưng cậu ta, vừa lắng tai nghe tiếng lầm bầm của cậu ta.
“Tôi làm thế nào mà lại học cùng một trường cấp hai với lũ ác ma đó rồi lại trở thành bạn của chúng nó vậy, ôi trời…”
Xong tự nhiên cậu ta lại giơ tay che miệng mình lại làm tôi cũng giật mình ngỡ ngàng.
Oẹ, ợ oẹ. Sau mấy lần nôn khan, cậu ta quay ra nhìn tôi với gương mặt trắng bệch mà nói.
“Này, tôi, hình như sắp nôn rồi, phải vào nhà vệ sinh thôi… Đi trước đây.”
“À, ừ.”
“Ặc, nôn nao quá, thật sự… Ối, bọn sinh đôi ma quỷ đó.”
Chỉ trong vòng vài phút mà Yoon Jung In đã cúi gập người mà rón rén bước đi như một người cao tuổi. Tôi ngỡ ngàng nhìn về phía cậu ta rồi sau đó lại bắt đầu phá lên cười.
Hừm hừm. Phải một lúc sau tôi mới nén cười được, thấy mấy người đang đến gần tôi. Eun Ji Ho nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng hiếm thấy rồi hỏi.
“Này, sao cậu lại cười một mình thế?”
A, không có gì, không có gì cả.
Tôi trả lời như vậy, sau đó quan sát vẻ mặt của Yoo Cheon Young, người cũng đang đi cùng mọi người đến chỗ tôi.
Nhìn cậu ấy trông vẫn rất thản nhiên, như thể đã hoàn toàn quên mất cuộc chiến tranh lạnh với Eun Ji Ho ban nãy rồi vậy.
Và rồi Eun Hyung bên cạnh tôi cũng hỏi.
“Jung In với mấy người khác đâu?”
Tôi trả lời.
“Cặp sinh đôi chơi vui quá, thoả mãn quá nên đi luôn rồi, còn Yoon Jung In thì… trong người không khoẻ nên cũng về nhà luôn.”
“À…”
Eun Hyung hơi há miệng, vẻ mặt có vẻ hơi tiếc nuối, còn Ban Yeo Ryung đằng sau cậu ấy thì lại lẩm bẩm thế này. A, thần kỳ thế nhỉ.
Joo In cũng gật đầu theo. Ừ, thần kỳ thật đấy…
Có vẻ không chỉ có tôi quan sát được điệu múa vòng của ba người kia mà ai cũng nhìn được thì phải. Thế rồi Eun Ji Ho lại nói một câu làm tôi mừng húm.
“Này, thế bây giờ chúng ta lên phòng đi. Nghỉ một chút.”
Á, cuối cùng cũng có thể ngồi rồi. Tôi nhiệt liệt hưởng ứng bằng cách gật đầu liên tục, sau đó nắm tay Ban Yeo Ryung và bước ngang qua hội trường.
Cả bọn bước lên cầu thang với Eun Ji Ho đứng ngay đằng trước, mấy người đang đứng canh ở hành lang chỉ nhìn chứ thậm chí còn chẳng thèm kiểm tra chúng tôi.
Chỉ cần nhìn qua gương mặt của Eun Ji Ho là bọn họ đã giơ ra một chiếc thẻ như kiểu mọi trình tự kiểm tra đã kết thúc rồi, sau đó mới nói.
“Phòng 109 ạ.”
“Nhớ nhé, phòng 109.”
Eun Ji Ho nhìn về phía này và nói chắc như đinh đóng cột như vậy, sau đó lại quay lại hành lang và tiến vào trong. Lúc này nhìn khu hành lang dài trải ra trước mắt tôi, thay vì trầm trồ thì tôi lại thấy hơi chán ngấy.
Nói thật thì tôi đã chờ đợi một khu hành lang vừa giữ được vẻ uy nghiêm nhưng vẫn khá hào hoa cơ. Nhưng hào hoa gì chứ, hai bên tường chỉ có một màu hoặc là nâu đậm hoặc là màu be, cửa nào cũng có màu đen thùi lui, trông khu hành lang này giống một cái mê cung hơn.
Phòng 109 nằm ở cuối khu hành lang đầu tiên, nhưng sau vài lần rẽ ngang rẽ dọc thì dù Eun Ji Ho có bảo tôi phải nhớ rõ nhưng tôi vẫn nhớ không nổi nữa.
Khi Eun Ji Ho hỏi ‘Đường không khó tìm lắm nhỉ?’ mà nhìn tôi thì tôi giật mình vì cảm giác như tâm tư của tôi bị lộ hết ra vậy. Eun Ji Ho vẫn cẩn thận quan sát tôi, sau đó cúi đầu hỏi.
“Không khó đúng không? Đã, nhớ, đường, chưa, Ham Dan Yi?”
“T, tất nhiên rồi.”
“Thế thì được. Đường ở đây chỗ nào cũng giống nhau.”
Cậu ấy quay đầu trả lời như vậy và đặt thẻ trong tay lên tay nắm cửa, sau một tiếng píp thì ánh đèn xanh trên cửa cũng loé lên. Khi vừa đi vào, chỉ có ánh sáng chói loà bên trong đón chào chúng tôi.
Đúng như đã được giải thích từ trước, nơi này không khác gì phòng khách sạn cả. Nhưng mà vì tôi ban nãy đã loanh quanh ở trong một cái hội trường không có chỗ ngồi một lúc lâu, hơn nữa còn là học sinh thì làm gì có dịp nào để ngắm phòng khách sạn chứ. Như thế này đã đủ làm tôi thấy hào hoa lắm rồi.
Trong phòng của tủ lạnh, TV, sofa và giường. Tôi tháo giày ra rồi vô thức vừa ‘Oaaaa’ một tiếng vừa ngã người xuống sofa.
Và rồi Ban Yeo Ryung cũng đến gần tôi và xán lại ngay gần. Dáng vẻ xinh đẹp tới hoàn hảo trong bữa tiệc ban nãy đã đi đâu mất, bây giờ cô ấy lại đang bắt đầu nhõng nhẽo như một thói quen mỗi lúc đến nhà tôi.
Cô ấy nói.
“Phu nhân, ta mệt quá. Ta cần phải gối lên đùi phu nhân rồi.”
Thấy cô ấy nói với vẻ nghiêm túc chưa từng có như thế, tôi cũng ngay lập tức chỉ lên đùi mình và trả lời.
“Nằm xuống đi, phu nhân.”
Ngay lúc này Ban Yeo Ryung lại nghiêm mặt hỏi lại.
“Không phải, sao ta lại là phu nhân? Người xinh đẹp hơn phải làm phu nhân chứ, phu nhân à.”
Tôi cũng không chịu thua mà trả lời.
“Thế thì nàng mới là phu nhân chứ.”
Eun Ji Ho nhìn vậy mà ngồi hẳn xuống phía đối diện mà lẩm bẩm.
“Đang đùa nhau đấy à…”
“Gì cơ?”
Tôi và Ban Yeo Ryung cùng quay ngoắt đầu mà nhìn về phía đó một lúc, ngay lúc chạm mắt nhau thì cả hai chúng tôi đều bắt đầu cười ám muội.
Eun Ji Ho nhìn cả hai chúng tôi với vẻ bất an hiện rõ trên mặt.
“Gì đấy? Làm sao?”
Ngay khi cậu ấy hỏi như vậy thì chúng tôi vừa cười vừa lần lượt nói.
“Nào, phu nhân cũng đã tới rồi này. Nàng cũng xinh đẹp quá.”
“Đúng vậy, xinh đẹp thật, phải rồi.”
Ban Yeo Ryung tinh quái nói một câu xong thì tôi cũng dựa người vào tay vịn của sofa mà nói vậy, lúc này mặt Eun Ji Ho đỏ bừng lên.
“Này!”
Eun Ji Ho không chần chừ gì mà hét lên như vậy, lúc này Joo In ở bên cạnh cũng dựa người vào đằng sau mà lẩm bẩm.
“Đã biết là không thắng được thì còn nhảy vào làm gì không biết.”
Eun Hyung đang lật tung tủ lạnh lên ngay lập tức tự nhiên lấy nước lọc ra và hỏi chúng tôi. Ai uống nào?
Người trả lời là Yoo Cheon Young. Tôi, cậu ấy nói một như vậy xong thì nhận chai nước từ Eun Hyung, sau đó Eun Hyung cũng ngồi xuống một chỗ gần chúng tôi.
May là sofa đủ rộng cho cả sáu người ngồi. Dù sao thì sofa nhà tôi chỉ đủ cho bốn người mà sáu người vẫn ngồi được ngon lành cơ mà.
Nhưng ngồi nói chuyện được một lúc, Ban Yeo Ryung chưa đến được bao lâu mới bảo là buồn ngủ không chịu được nên nằm dựa đầu vào đùi tôi mà ngủ. Eun Hyung cũng có vẻ hơi khó chịu, cậu ấy mang một cái chăn ra và đắp lên chân Ban Yeo Ryung.
Ban Yeo Ryung lầm bầm bảo cảm ơn rồi ngay lập tức chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng nhẹ nhàng xoa lên mái tóc của cô ấy, nhưng được một lúc thì cũng bắt đầu mệt mỏi giống y hệt vậy.
Khi tôi quay ra nhìn, tứ đại thiên vương đã bắt đầu ngồi xem TV và nói chuyện từ lúc nào. Yoo Cheon Young lại nằm dài trên sofa.
Dạo này chắc cậu ấy bận lắm nhỉ, trông có vẻ mệt mỏi quá.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy rồi lại nhớ tới Lee Luda. Chẳng hiểu từ lúc nào trong đầu tôi Yoo Cheon Young với Lee Luda lúc nào cũng phải dính chùm với nhau.
Chưa gì đã gần đến mười hai giờ đêm rồi. Tôi ngẫm nghĩ một lúc. Hay là gọi điện thử cho Lee Luda nhỉ?
Sau một hồi chần chừ thì Eun Ji Ho lại hỏi.
“Dậy rồi à?”
“À, ừ. Ban Yeo Ryung, dậy đi, Ban Yeo Ryung.”
Tôi lay lay người Ban Yeo Ryung để đánh thức cô ấy. Ừm, cô ấy vừa dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ vừa ngồi dậy và lầm bầm hỏi. Sao vậy?
Tôi chỉ ra bên ngoài.
“Tớ ra ngoài gọi điện một lát.”
“Ừ, về nhanh nha.”
Cô ấy trả lời như vậy, không biết có phải vì đã tỉnh táo hơn một chút không mà đôi mắt linh lợi mở to ra, sau đó cô ấy lại nheo mắt lại và đến gần Eun Ji Ho.
Cô ấy vung vẩy đi đến rồi đập vào người Eun Ji Ho và hỏi, ‘Này, gọi phục vụ phòng có được không vậy?’, lúc này tôi đã ra khỏi phòng rồi.
***
Tôi đứng ngoài cửa phòng 109 mà ngẫm nghĩ, đã tiện đường đi gọi điện thoại thì phải đi vệ sinh luôn chứ nhỉ, nghĩ xong thì bước chân đi luôn.
Nghĩ lại thì ban nãy ở hội trường tôi đã uống hết loại đồ uống này đến loại đồ uống kia mà.
Nhìn khu hành lang dài như không có điểm dừng, tôi mới nghĩ. Mình chắc là sẽ tìm được đường thôi nhỉ? Chắc là sẽ tìm được thôi.
Và một lúc sau, tôi nhận ra đây chỉ là một giấc mơ hão huyền. Khi đứng giữa một chỗ ngã tư trong hành lang, tôi lẩm bẩm. Ha, haha.
“Bị lạc đường rồi… Pam pam pam pam pam.”
Phải đi đâu đấy… Pam pam pam pam pam.
Tự nhiên tôi lại vừa lẩm bẩm lời bài hát vừa quan sát xung quanh. Thật sự là con đường nào trông cũng giống y hệt nhau.
Ực. Tôi rên lên một tiếng và lấy tay ôm đầu. Đúng lúc này, tôi bỗng nhận ra có một thân ảnh đang dựa vào tường ở đằng xa, thế là tôi vừa chạy đến vừa hét lên.
“A, đằng ấy ơi!”
Người nọ quay đầu.
Tôi trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Người đàn ông nọ là một mỹ nam, đẹp trai đến mức tôi không thể tin nổi là mình chỉ tình cờ gặp anh ta ở trên hành lang.
Là người nổi tiếng à? Tôi chớp chớp mắt. Hình như tôi cũng đã thấy những gương mặt giống như thế này trong quảng cáo công ty bảo hiểm rồi thì phải.
Gương mặt trắng trẻo và đẹp đẽ đến thanh lệ, ngũ quan thẳng thắn và rõ ràng. Mái tóc đen đã được chăm chút kỹ lưỡng, đến cả bộ Âu phục màu vàng cam hiền hoà trên người cũng trông vô cùng hợp với khí chất của anh ta.
Cảm giác như thể một người mà ta có thể tin tưởng và trao niềm tin vậy. Hiếm có người đàn ông nào có thể cho người ta cảm giác như vậy ngay trong lần gặp đầu tiên.
Ngay khi tôi đang chớp mắt và không nói gì thì anh ta lại dịu dàng cười và hỏi.
“Có chuyện gì vậy nhỉ?”
Tôi hơi ngập ngừng một lúc rồi nói.
“Anh này, anh có biết nhà vệ sinh ở đâu không?”
Ngay lúc này người nọ mới mỉm cười và chỉ về một hướng trong hành lang.
“Em rẽ hai lần ở chỗ bên phải kia, sau đó rẽ trái, thấy biển báo cầu thang thoát hiểm thì nhà vệ sinh ở ngay bên cạnh đó. Nếu được thì tôi đã đưa em đi rồi, nhưng tại tôi đang chờ người khác.
“À, không đâu ạ. Cảm ơn anh.”
Tôi cúi đầu một lần, sau đó nhanh chóng bước đi trước khi quên mất lời của anh ta.
Phía cuối cầu thang đằng kia, rẽ phải, mà không, hay là rẽ trái nhỉ, hai lần, mà không, hay là ba lần nhỉ? Hay là không phải cầu thang thoát hiểm mà là bình chữa cháy ta?
Đến một lúc sau thì tôi lại gặp lại người đàn ông nọ một lần nữa.
Vẫn như ban nãy, anh ta vẫn đứng dựa người vào cửa, khi vừa chạm mắt với tôi thì lại mỉm cười.
Anh ta thân thiện hỏi tôi.
“Lại gặp lại rồi. Em đang trên đường đi về à?”
Trông người này có vẻ không nhiều tuổi lắm, nhưng dù sao cũng là người lớn ở đầu độ tuổi hai mươi, thế mà anh ta vẫn ăn nói kiểu có kính ngữ một cách rất lịch sự và lễ phép, như một cậu học sinh vậy.
Cảm xúc hơi nhột làm mặt tôi đỏ lên, một lúc sau tôi mới ngượng ngùng vười và nói.
“K, không đâu ạ…”
“……”
Anh ta quay đầu một lúc, xong lại tự dưng tìm kiếm thứ gì đó và lôi một thứ ra, làm tôi giật bắn mình.
Người nọ lôi ra một chiếc ví mỏng ở trong túi quần, rồi lại cầm lấy một tờ giấy có chất liệu khá cứng ở bên trong chiếc ví đó, thậm chí còn lấy ra một chiếc bút mực trong túi áo vest và bắt đầu ghi ghi gì đó.
Tôi cứ tưởng chỉ có người trong phim mới để bút mực trong túi áo vest trước ngực thôi. Anh ta dựa vào tường và viết xong rồi lại đưa cho tôi.
“Đây.”
Tôi ngại ngùng đến gần và nhận lấy tờ giấy đó, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu.
“Cảm ơn ạ.”
Lẩm bẩm xong câu đó thì tôi ngẩng đầu lên, đã thấy anh ta mỉm cười trả lời.
“Không đâu, xin lỗi vì không thể đưa em đi.”
“K, không đâu ạ! Em cảm ơn rất nhiều!”
Tôi lại cúi đầu một lần nữa, vừa nhìn vào tờ danh thiếp trong tay. Rẽ phải hai lần, sau đó rẽ trái, chỗ ngay bên cạnh cầu thang thoát hiểm.
Tốt quá, cầm tấm danh thiếp này mà còn lạc đường nữa thì chắc bị ngu thật rồi.
Tấm danh thiếp nọ lấp lánh ánh bạc, trên đó có hai chữ to nhất được in mực đen đập vào mắt tôi đầu tiên.
Yoo Geon
Yoo Geon? Hình như tôi nghe đến cái tên này ở đâu đó rồi thì phải…
Tôi vừa nghiêng đầu vừa bước đi. Một lúc sau, tôi mới nhận ra rằng.
… Mình bị ngu thật rồi.
Người đàn ông dựa vào tường đó, hay là Yoo Geon, dường như cũng cảm thấy có người đến, anh ta quay đầu về hướng này và tỏ vẻ khó xử. Khi chạm mắt với anh ta, tôi mới xấu hổ cười một tiếng.
Thế là anh ta thở dài một tiếng, sau đó vươn tay ra và nói.
“Để tôi đưa em đi.”
“À, vâng…”
Tôi không thể từ chối được mà lại còn cảm thấy buồn. Thế rồi tôi lén nuốt nước mắt ngược vào trong lòng và theo đuôi anh ta.
Yoo Geon dẫn tôi đến tận cửa nhà vệ sinh, sau đó còn thân thiện mở cửa ra hộ tôi rồi mới đi mất.
***