“Mẹ!”
“Joo In à!”
Tôi vui mừng hét lên theo cậu ấy.
Cậu ấy lùi lại, nụ cười trên mặt vẫn rạng rỡ như một cậu thiếu niên như mọi khi, thế rồi cậu ấy lại hơi tối mặt mà nói.
“Phù, mẹ mải nhảy quá nên đi vào chỗ tối mà không biết này.”
“À.”
“Mẹ, hôm nay con mệt lắm. Thật sự đó…”
Cậu ấy nói mà như thở dài như vậy rồi tặng cho tôi một ánh mắt trông như một chú chó con muốn được người ta an ủi, thế là tôi cười khúc khích và xoa nhẹ mái tóc của cậu ấy.
“Con cực khổ rồi.”
Nhưng mà sao tối thế này mà vẫn tìm được mẹ vậy? Nghe tôi hỏi vậy, cậu ấy mỉm cười trả lời.
“Mẹ, hôm nay mẹ đẹp quá nên là tìm dễ lắm.”
“À.”
Tôi hơi cứng mặt lại rồi lén nở một nụ cười. Joo In nghiêng đầu hỏi với vẻ nghi ngờ.
“Sao vậy, mẹ?”
“Ban nãy mẹ cảm giác như kiểu một người mẹ mang con trai đi đến chỗ tái hôn vậy…”
Nghe thấy câu trả lời của tôi, Joo In khúc khích cười. Tôi cũng vừa cười theo vừa nói như thể đang xấu hổ.
“Mấy lời kiểu hôm nay mẹ đẹp quá hay được nói vào mấy ngày đó mà.”
“Dạ?”
“Ai cũng bảo mẹ xinh đẹp.”
“Mẹ thấy gánh nặng à?”
“Hử?”
“Hay là, mẹ thấy như bị đùa cợt?”
A, tôi hơi ngỡ ngàng nên chỉ chớp mắt và mờ nhạt cười.
Những câu mà không ai có thể hỏi tôi từ đó tới giờ thì chỉ có mình Joo In là có thể hỏi mà thôi. Cũng vì vậy nên tôi mới nhận ra một điều. Cậu ấy đã phải sống mà ôm lấy tổn thương trong lòng suốt bao lâu rồi, nếu không phải có những thương tổn trong tim đó thì cũng không thể có khả năng quan sát xuất sắc như thế này được.
Đôi mắt cậu ấy có thể nhìn thấy tổn thương. Ánh mắt vừa tình cảm vừa cẩn thận quan sát thương tổn của người khác.
Dưới ánh đèn bên trên, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt màu bí ngô sáng bừng của cậu ấy vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào tôi như đang chờ đợi một câu trả lời vậy. Sau một lúc nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, tôi mới cười và mở miệng nói.
“Lúc đầu thì là vậy.”
“Aha.”
Lúc Eun Ji Ho nói vậy, mẹ đã tưởng cậu ấy đang nói ngược.
Joo In hơi nhướn cổ lên, hoàn toàn không cười vì lời nói của tôi. Cậu ấy chỉ cụp mắt nói.
“Mẹ.”
“Ừ.”
Joo In vẫn đang nhìn thẳng vào tôi, giọng cậu ấy trong vắt nói rõ ràng từng chữ.
“Cái đó, không phải là nói ngược đâu.”
Tôi hơi ngập ngừng, sau đó lại ngẩng đầu hỏi.
“Thật à?”
“Vâng, tuyệt đối không.”
Joo In nói vậy, giọng nói vẫn không có chút dao động gì cả. Vậy nên tôi bật cười trả lời.
“Cảm ơn con. Với cả Joo In này.”
“Vâng, mẹ?”
“Hôm nay con vẫn rất rất là tốt bụng với tình cảm đó.”
Tôi vừa nói vậy vừa nắm lấy tay Joo In, sau đó bàn tay đang kéo cậu ấy về phía bên phải nắm chặt hơn chút nữa. Vừa nắm lấy tay cậu ấy mà tôi vừa nghĩ. Ý của tôi muốn truyền đạt cho cậu ấy là, mẹ chỉ mong con hãy xoá sạch tất cả lời nói của người phụ nữ đó ra khỏi đầu mình đi.
Cậu ấy sẽ nhận ra thôi, cậu ấy thông minh đến vậy mà.
Tôi nắm thật chặt lấy tay cậu ấy vừa lẩm bẩm.
Nếu các cậu đã khen tôi xinh đẹp, an ủi tôi khi tôi co rúm mình trong một góc tối, hơn nữa còn xoá sạch những nỗi sợ hãi trong tôi, vậy thì tôi cũng muốn đáp trả lại những điều ấy cho các cậu.
Tôi khẩn thiết cầu mong rằng, nếu ngày nào tôi cũng nói với cậu ấy rằng cậu ấy tình cảm và tốt bụng đến thế nào thì những lời nói đã khắc sâu trong tim cậu ấy của người phụ nữ kia có thể nhanh chóng bị xoá nhoà.
Khi tôi còn dang cụp mắt mà nghĩ vậy thì đôi mắt màu bí ngô của Joo In hơi nheo lại.
“Mẹ, đừng như vậy. Con lúc nào cũng sợ mẹ sẽ gọi con là kẻ nói dối mà.”
Đầu ngón tay tôi hơi ngọ nguậy.
Tôi đã nói gì sai rồi à? Tôi sao tôi cứ phải phá hỏng khoảnh khắc tốt đẹp nhất của cậu ấy như vậy?
Tôi sợ mình sẽ lại làm tổn thương cậu ấy.
Đã vậy hiện tại còn là lúc hết nhạc nữa. Sau một lần xoay người đổi hướng nữa là tôi phải rời khỏi cậu ấy rồi.
Tôi không biết phải làm gì mà chỉ cắn chặt môi. Lúc đó, Joo In mỉm cười và nói.
“Những lúc như vậy con sợ lắm, nhưng mà lại rất thích. Vì đó không phải là thật lòng.”
“……”
“Thế nên mẹ vẫn phải tiếp tục nói với con như vậy đó. Mẹ rõ chưa?”
Thấy tôi không biết nói gì mà chỉ đứng đó, Joo In thì thầm một lời cuối ‘Lát gặp nha’ như xen lẫn cả tiếng cười, sau đó dần dần thả tay tôi ra.
Tôi nhìn mái tóc nâu vàng của cậu ấy cứ xa dần trong bóng tối mà bật ra tiếng cười nghe như tiếng khóc.
Và người tiếp theo bắt cặp với tôi là Eun Hyung. Cậu ấy giơ tay về phía tôi và hỏi “Nhảy một điệu nhé?” như một quý ông thời xưa, sau đó nhìn biểu cảm trên mặt tôi mà trợn tròn mắt.
Cậu ấy ngay lập tức cứng mặt lại mà hỏi đã có chuyện gì xảy ra, nhưng tôi chỉ lắc đầu cười và nói. Không, chỉ là…
“Đây là tấm lòng của bậc cha mẹ đúng không?”
“Dan, chắc là cậu bị bệnh rồi.”
Eun Hyung nghiêm mặt nói vậy làm tôi phì cười. Và rồi khi cậu ấy nhìn tôi như kiểu tiếc nuối lắm và bổ sung thêm một câu thì tôi không thể kiềm lại tiếng cười được nữa.
“Cũng đúng, cậu bị kẹp giữa Ji Ho với Jung In trước lúc bọn tớ đến mà, đến người khoẻ mạnh nhất cũng phải phát bệnh thôi…”
Cậu thấy mệt mỏi thì cứ nói đi, nghe cậu ấy nói vậy mà tôi chỉ biết dựa vào tay cậu ấy cười. Ngay lúc này tôi lại quay đầu và thấy gương mặt tươi cười của Eun Hyung, sau đó mới biết rằng cậu ấy đang đùa.
Nhìn đôi mắt xanh lục đang toả ra ánh sáng mềm mại lấp lánh của cậu ấy mà tôi nghĩ. Trời, không ngờ cậu ấy lại giỏi đùa cợt như vậy.
Eun Hyung và tôi xoay mấy vòng và nói mấy lời với nhau, sau đó lại tách nhau ra.
Đến lúc phải đổi bạn cặp thì tôi vừa thả tay cậu ấy ra, vừa nghĩ đến chuyện ‘cốc cà phê tình yêu của Ban Yeo Ryung’ mà cậu ấy vừa nói đến nên cười như điên, và lần này đến lượt cặp sinh đôi họ Kim ở hai bên bắt cặp với tôi.
Tôi ngỡ ngàng chớp chớp mắt mà nhìn họ sau đó bật cười. Ba người cùng nhảy với nhau thì quá là lạ rồi!
“Ba người chúng ta cùng nhảy có được không vậy?”
Thấy tôi vừa cười vừa hỏi như thế thì người đầu tiên trả lời là Kim Hye Hil. Gương mặt không biểu cảm của cô ấy càng làm tôi buồn cười hơn.
“Bọn tớ là sinh đôi nên cứ coi như một người đi.”
“Đúng, đúng vậy.”
Thế rồi cả hai người họ đồng thời nhăn mày lại và cũng đồng thanh nói.
“”Mà không, nghĩ lại thì coi mình với con bé/thằng cha này là một người, ghê chết đi được.””
Thế rồi hai người họ bắt đầu ‘Sao mày không bỏ ra đi?’, ‘Sao anh không bỏ ra trước đi?’ mà đấu võ mồm với nhau, cuối cùng ba người chúng tôi không nhảy điệu Waltz với nhau được mà lại bắt đầu xoay vòng vòng như kiểu điệu nhảy nắm tay nhau truyền thống hơn.
Phù. Sau một hồi nhảy với cặp sinh đôi thì tôi cuối cùng cũng đứng lại bên cạnh cây cột thưa thớt người mà lấy tay phẩy phẩy quạt lên mặt. Miệng tôi lẩm bẩm.
“Cặp sinh đôi đó, sao thể lực của bọn họ tốt thế nhỉ…”
Hình như ngay từ đầu bọn họ đã không có ý định tiến vào sàn nhảy rồi. Từ nãy đến giờ họ vẫn chỉ đứng yên trong một góc mà nhìn chúng tôi, thế mà ngay khi tôi đứng một mình thì bọn họ đã lanh lẹn đi đến nắm lấy tôi rồi chỉ định nhảy cùng tôi thôi. Chẳng hiểu sao lại xoay người ta vòng vòng như vậy.
Ngay khi tôi bắt đầu chóng mặt thì bóng đèn điện trên đầu bọn họ sáng bừng lên như vừa có sáng kiến gì đó, thế là họ kêu phải đi nhảy với Yoon Jung In và cứ thế đi mất.
Phùu, đúng là tuỳ hứng muốn chết.
Khi tôi đang quạt quạt gáy mình và nhìn ra đằng xa thì suýt phì cười. Ở đằng đó, cặp sinh đôi họ Kim đang kẹp Yoon Jung In ở giữa và xoay cậu ta vòng vòng như máy giặt vắt quần áo vậy.
Mấy người vây xung quanh đó đang nhìn họ như thể đang nhìn một nhóm chơi trống vậy. Mà nói thật thì trông họ cũng chẳng khác gì vậy lắm. Hai người kia mỗi người nắm lấy một tay của Yoon Jung In mà xoay tròn, còn Yoon Jung In bị kẹp ở giữa mà trông mặt như kiểu một người vừa chơi tàu lượn cao tốc mười lần liên tục vậy.
Tôi chống tay lên đầu gối mà cười. Aha, ahaha! Buồn cười vãi, cái quái gì thế!
Tôi còn định lấy điện thoại trong ví ra quay phim nhưng xung quanh hơi tối và không nhìn thấy gì nổi nên tôi bỏ cuộc và đút luôn điện thoại vào trong túi.
Lúc này tôi mới cảm thấy muốn nghỉ ngơi một lúc.
A, với cả… Tôi nhìn lên cầu thang. Nơi duy nhất được chuẩn bị sẵn để người trong bữa tiệc này có thể ngồi và nghỉ ngơi là các phòng trên đó. Những người bảo vệ mặc đồng phục vẫn canh phòng nghiêm ngặt hành lang dẫn đến các phòng ở trên như trước.
Tôi nhìn chằm chằm về phía đó rồi lại nghĩ đến Lee Luda.
Luda đã vào kia rồi thì có ra nữa không nhỉ? Không thì…
Tôi nghiêng nghiêng đầu.
Hay sự thật là đó là một người khác, chỉ là tôi nhìn nhầm, còn cô ấy thì đang chờ ở nhà mình để đêm được gặp tôi?
Nghĩ đến đây thì tôi lôi điện thoại ra và bắt đầu nhập tin nhắn. Người nhận tất nhiên là Lee Luda rồi.
Người nhận: Lee Luda
Luda à hay cực! Bây giờ mọi người hầu như đều đang ở đây hết này. Trừ Shin Seo Hyun ra thì ai cũng đến. Nếu cũng có cả Luda ở đây thì tốt quá.
Viết đến đây thì tôi khẽ cắn môi mà ngẫm nghĩ.
Ừm, ừmm, ừmmm…
Nếu là người khác thì còn có thể không biết, chứ tôi đã từng trực tiếp đối mặt với đám người mặc Âu phục đen đuổi theo Lee Luda rồi, cũng gần như là người duy nhất biết đến hoàn cảnh đặc biệt của cô ấy. Tôi cũng biết rõ ràng một người phải giấu mình như cô ấy không thể đến nơi như thế này được, gửi tin nhắn như thế này lại nghe như đang đùa cợt cô ấy vậy.
Tôi lại cắn môi nghĩ tiếp. Mà không, nhưng mà tôi cũng muốn truyền cho cô ấy một câu đơn giản là ‘Nếu cậu cũng ở đây thì tốt quá.’ nữa.
Ngay lúc này tôi lại nhớ đến lời nói của bố Eun Ji Ho.
“Hãy trân trọng những thứ có thể sẽ biến mất ngay lập tức đi nhé.”
“Điều quan trọng nhất là chính khoảnh khắc lúc đó.”
Lời này là một cách nói đơn giản vủa việc những việc không phải lúc này thì không thể làm nữa thì phải làm ngay và luôn.
Cũng bởi vì khoảnh khắc này sẽ không quay lại nữa, và chúng ta đang sống trong một hiện tại không thể được lặp lại lần thứ hai.
Cũng vì vậy, nếu bây giờ không nói thẳng ra những điều mà mình muốn nói thì nó sẽ biến mất mãi mãi.
Phải đến lúc này tôi mới từ từ nhận ra điều đó từng chút một.
Thế nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì cuối cùng tôi cũng không gửi tin nhắn đó và chỉ đóng điện thoại lại.
Tôi thở dài một hơi và sờ lên đầu, sau đó lẩm bẩm.
“Dù gì tí nữa cũng gặp mà. Nói trực tiếp vẫn hơn chứ.”
Thế rồi tự nhiên ánh đèn sáng bừng lên làm tôi ngẩng cổ lên. Khoảng thời gian khiêu vũ ngắn ngủi đã kết thúc, thế nên ánh đèn lại trở nên sáng chói một lần nữa.
Tôi ngửa cổ nhìn ngọn đèn chùm đang được treo trên trần nhà rồi lại cúi đầu xuống.
Ở đằng xa, cặp sinh đôi họ Kim vừa múa vòng… à không, nhảy Waltz với Yoon Jung In nên tâm trạng rất tốt, họ đang vừa nở một nụ cười trên mặt vừa đi đến gần tôi. Khi đang tiến đến, mỗi người còn vươn một tay ra, tôi nghi ngờ một lúc cũng ngay lập tức giơ tay lên.
Bép! Tiếng vỗ tay giòn tan vang lên, hai người họ vỗ tay xong thì lau trán và thở dài một hơi.
“A, mệt thật đấy.”
Lời nói của họ làm tôi ỉu xìu.
“Hay quá, chơi đã rồi, bây giờ đi thôi.”
“Gì cơ?”
Khi tôi vừa đưa ánh mắt tiếc nuối nhìn qua lại giữa hai người họ thì họ cũng trợn tròn mặt ngạc nhiên mà nhìn tôi, sau đó lại cười khúc khích và bắt đầu sờ tóc tôi. Kim Hye Hil nói.
“Thì nhảy xong rồi nên bây giờ cũng chỉ còn phần hai của bữa tiệc thôi. Bọn tớ bây giờ đi cũng được.”
Ơ, nhưng mà.
Tôi không thể kiềm nén sự nuối tiếc mà nhìn hai người họ, cuối cùng cũng vì lời nói của Kim Hye Woo mà thả lỏng tinh thần.
“Có vấn đề gì chứ? Cứ xin một phòng từ Eun Ji Ho rồi lên đó nghỉ xong đi về thôi.”
À, đúng nhỉ. Còn có phòng nữa mà. Ngay khi tôi gật gù thì hai người họ lại nở nụ cười một lần nữa và bảo tôi ở lại mạnh khoẻ, sau đó chào tôi mà đi.
Họ cũng bảo tôi chào hộ mấy người khác nữa, nhưng ngay khi thấy Yoon Jung In đang chạy đến với vẻ mặt phẫn nộ thì cả hai đều khúc khích cười và nói lời cuối với tôi, sau đó nhanh chóng biến mất dạng.