Tôi lại lặng lẽ thở dài một hơi thật sâu. Cặp sinh đôi vẫn trao đổi ánh mắt cho nhau, dường như họ không biết phải làm gì nên chỉ có thể vỗ lưng tôi.
Phải đến vài phút sau tôi mới bình tĩnh lại. Với vẻ mặt trắng bệch, tôi vừa nhận cốc nước từ tay họ, vừa tự thở dài trong đầu.
Nói thật thì tôi vốn cũng đã luôn biết đây là thế giới tiểu thuyết rồi nên cũng sẽ miễn dịch dần, đến mức này thì cũng sẽ chấp nhận sự thật nhanh thôi, nhưng không, sao mấy đứa bạn bè bình thường ngày nào cũng đùa nghịch với tôi hoá ra đều là con nhà giàu đời hai vậy chứ, đây là cái thứ logic quái gì?
Thứ logic tiểu thuyết.
Cặp sinh đôi họ Kim cũng giải thích cho tôi lý do vì sao Yoon Jung In đến đây theo phong cách giản lược.
“Nghe bảo nhà cậu ta có một cái siêu thị nhỏ?”
Nghe câu hỏi của tôi, Kim Hye Hil suy nghĩ một lúc, sau đó mới trả lời với vẻ mặt bình tĩnh giống ngày thường.
Ừ, là siêu thị. Nhưng mà không chỉ là siêu thị mà còn là.
“K-Mart.”
Tôi suýt nữa phun hết nước trong miệng ra. Mắt tôi ngay lập tức quay ra bên cạnh mà hỏi.
“K-Mart, là mấy cái siêu thị mà khu nào cũng có một cái đấy á? To đùng to đoàng ấy?”
“Ừ.”
Kim Hye Hil gật đầu, còn Kim Hye Woo bên cạnh lại nói tiếp.
“Bố của cậu ấy, người cậu vừa gặp ban nãy ấy, là người đang nắm chức vụ giám đốc chi nhánh Hàn Quốc của K-Mart đấy.”
“……”
Ừ. Tôi đứng nguyên đó một lúc lâu rồi lại ngại ngùng gật đầu, sau đó nhận ra một điều như thế này. Đúng là trong cuốn tiểu thuyết này không có một nhân vật nào bình thường cả.
Mà không, nghĩ kỹ ra thì mấy người như cặp sinh đôi họ Kim hay Yoon Jung In vốn đã chẳng đứa nào bình thường rồi. Bọn họ còn được gọi là tứ đại thiên vương của Seok Bong cơ mà.
Thế nhưng mà hành động ngày thường của bọn họ quá chi là bình thường so với tứ đại thiên vương trường tôi nên tôi lỡ quên mất điều đó, hoá ra là chỉ có đầu tóc bình thường chứ ở phương diện này thì vẫn khiến người ta ngỡ ngàng như vậy.
Tôi gật gù. Thôi tôi xin đầu hàng.
Sau 3 năm rơi vào cuốn tiểu thuyết này, tôi cuối cùng cũng đã nhận ra vẻ đẹp của sự đầu hàng. Khi tôi còn đang tự cảm động cũng như tự thoả mãn với thành tựu của mình thì Kim Hye Hil ở bên cạnh lại cẩn thận chạm nhẹ vào mái tóc đã được kẹp lại gọn gàng của tôi và sau đó nói.
“Nhưng mà sao cậu cũng ở đây? Trông cậu có vẻ không tốt lắm.”
“Đúng vậy đấy, lâu rồi không gặp cậu mà giờ thấy cậu không ổn lắm. Này, cậu bị kéo đến đây à?”
Sau khi đã cảm thấy thoải mái hơn thì một lúc sau, tôi lại ngẩng đầu lên vì câu hỏi của Kim Hye Woo. Hả? Thấy tôi hỏi lại như vậy, Kim Hye Woo lại nói.
“Hay là, Eun Ji Ho nhờ cậu đến đây giúp cậu ta?”
“Ơ, hả?”
Kim Hye Hil cũng vẫn bình lặng giống ngày thường mà gật đầu một cái rồi nói.
“Nếu có con gái đi theo thì đúng là bớt việc đi thật. Tại mấy đứa con gái khác sẽ không ra bắt chuyện nữa.”
Trời ơi, tôi thầm cảm thán.
Hoá ra Kim Hye Hil với Kim Hye Woo chỉ là tính cách không hợp với sự trang trọng của mấy nơi như thế này nên mới không tham gia thôi, chứ bọn họ vẫn là những người thực sự thuộc về thế giới trang trọng này. Tôi còn chưa kịp nói gì mà bọn họ đã nói trúng trọng tâm vấn đề rồi. Nhưng mà rồi sao giờ?
Tôi đảo mắt một vòng. Thực ra là tôi tự đứng ra và hứa sẽ giúp cậu ấy, nên nói đúng ra thì không phải là tôi bị kéo tới nơi này, nhưng dù sao thì đúng là tôi đến đây để giúp Eun Ji Ho thật.
Trong cái tình cảnh này mà tôi còn nói ‘Không! Ji Ho không làm gì sai cả!’ thì cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái tốt bụng trong phim truyền hình vừa khóc vừa kêu lên ‘Tất cả đều là lỗi của em!’ cả.
Làm sao giờ?
Tôi vừa mê man cười vừa kéo dài thời gian, nhưng giờ không chỉ Kim Hye Hil mà đến cả Kim Hye Woo cũng lạnh mặt lại. Và ngay lúc đó tôi mới nảy ra một ý hay.
Tôi cúi đầu lấy ra một tờ giấy đã được gập gọn gàng trong ví của mình. Biểu cảm trên gương mặt cặp sinh đôi ngay lập tức thay đổi, khi họ đang nhìn tôi như thể không hiểu tôi đang định làm cái gì thì tôi lại phe phẩy tờ giấy và nói.
“Không, không phải vậy đâu… Tại tớ đang lo lắng về chuyện định hướng nghề nghiệp nên Eun Ji Ho mới bảo sẽ cho tớ trải nghiệm một bữa ấy mà.”
Hye Hil ngỡ ngàng hỏi lại.
“Nghề gì cơ?”
Tôi trả lời như thể tự hào lắm.
“Tài phiệt đời thứ hai.”
“Phụt.”
Bên cạnh có tiếng phụt cười vang lên. Kim Hye Woo cúi đầu một lúc, sau đó lại ngửa cổ lên mà lớn tiếng cười. Kim Hye Hil thì lại cắn môi không nói gì, nhưng khoé miệng cũng đang nhếch lên như muốn cười lắm.
Tôi ném cho họ một ánh mắt vô cùng đường hoàng như muốn hỏi họ có vấn đề gì. Thế rồi Kim Hye Woo cũng ngừng cười và giơ tay vỗ vai tôi. Cậu ta nói.
“Đúng vậy, đó là chuyện tốt mà, tài phiệt đời thứ hai.”
“Đùa đấy à? Mà không, có khi lại được ấy chứ…”
Tôi càng nói càng nhỏ giọng dần mà bổ sung thêm. Bố tôi dạo này đang chăm chỉ cào lô tô lắm đấy nhé.
Đây là sự thật. Bố tôi có một sở thích giản đơn như thế này, đó là chỉ cần có rượu vào người là phải đi mua xổ số rồi mới về được nhà.
Có lẽ vì không nhịn được nữa nên cuối cùng Kim Hye Hil cũng cười sặc sụa. Vì cũng tự thấy mình nói chuyện hài hước nên tôi cũng nhìn cô ấy cười theo.
Có vô số người đi ngang qua và nhìn về phía này với vẻ ngỡ ngàng. Đúng như tôi dự đoán, với hình tượng ngầu lòi của cặp sinh đôi họ Kim thì dù ném đến chỗ nào bọn họ cũng vẫn vô cùng nổi tiếng.
Cặp sinh đôi ngay lập tức ngừng cười và quay về với vẻ lãnh đạm thường ngày. Một lúc sau, Kim Hye Hil khoanh tay lẩm bẩm một câu làm tôi cũng ngỡ ngàng.
“Hừm, đúng vậy, định hướng, phân ban. Cái đó cũng khó lắm đấy. Tớ cũng chưa viết.”
Tôi trợn tròn mắt hỏi lại.
“A, thật á?”
“Ừ. Kim Hye Woo cũng chưa viết đấy.”
Kim Hye Hil vừa nói vậy vừa hất cằm chỉ vào Kim Hye Woo. Khi vừa chạm mắt tôi thì cậu ấy nhún vai đáp.
“A, nói thật thì tôi cũng có nghề nghiệp muốn làm rồi, nhưng mà nếu ghi vào thì có khi bị đuổi ra khỏi nhà mất.”
“Là gì?”
“Game thủ chuyên nghiệp.”
“À à.”
Tôi lặng lẽ cảm thán.
Nhưng mà này, cả Yoon Jung In cả cậu đều là dạng không giỏi chơi game mà…
Có lẽ vì ánh mắt của tôi hiển hiện rõ tôi đang nghĩ gì nên Kim Hye Woo nắm cả hai tay lại rồi nói với giọng ngại ngùng.
“Thực ra đúng là tôi chưa tìm ra việc gì muốn làm, với cả vẫn chưa biết mình giỏi cái gì thật.”
Ừm, tôi nghiêng đầu hỏi.
“Cậu học giỏi đấy thôi?”
“Không, học cũng chỉ là học thôi. Cùng lắm là nhiều sự lựa chọn hơn một chút. Với cả mải học quá cũng không có thời gian tìm hiểu xem mình muốn làm cái gì.”
Kim Hye Hil ở bên cạnh nói một câu đầy tính công kích.
“Buồn cười thế nhỉ. Mải học gì chứ, ngoài game gủng ra có làm cái gì đâu.”
“Này, sao mày cứ phải đi lan truyền tin đồn vô căn cứ thế?”
“Thế thì anh cũng phải có lương tâm một chút đi. Cái câu mải học nên không tìm được việc mình muốn làm phải là em nói mới đúng.”
Không chỉ Kim Hye Woo mà Kim Hye Hil cũng vậy ư?
Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy. Khi vừa chạm mắt tôi, cô ấy giơ tay vén mái tóc xanh của mình ra đằng sau tai, sau đó gật đầu nói.
“Ừ, tớ cũng chưa tìm được việc gì muốn làm. Còn anh ấy thì chỉ mải chơi game nên không tìm được thôi.”
“A, đã bảo không phải mà.”
“Anh mà có lương tâm thì cút đi. Em mới là người bận học.”
Ngay khi Kim Hye Woo cố xen mồm vào thì Kim Hye Hil ngay lập tức ngắt lời cậu ấy như thế.
Cũng đúng, tôi đứng yên nghe mà cũng phải gật gù. Nói thật thì Kim Hye Hil chính là người học giỏi nhất lớp tôi, thế mà lúc cả lũ đi chơi cùng nhau cô ấy toàn nói mình phải học nên đi về chỗ một mình, làm cả bọn phải vỗ tay trong sự kính phục.
Kim Hye Hil thản nhiên nói tiếp.
“Thật ra mình không biết cũng là chuyện đương nhiên mà? Từ đó đến giờ mình chỉ học thôi. Thế nên tất nhiên là không biết chuyện mình muốn làm là gì rồi, nói gì đến chuyện mình giỏi làm cái gì chứ.”
Kim Hye Hil mà tôi quen không hề khoa trương và cũng không hề có cái kiểu khiêm tốn vô dụng, khi nào làm được thì sẽ nói là làm được, còn không làm được thì sẽ nói là không làm được. Cô ấy chính là người thành thật và không ngần ngại nhất trong mấy chuyện như thế này.
Thế nên lời nói kia cũng là nói thật lòng. Tôi lặng lẽ gật đầu. Sau khi ngơ ngẩn đứng một lúc thì tôi lại nghe thấy Kim Hye Woo nói thế này.
“Gì chứ, trừ học hành ra thì không cho chúng ta làm gì mà cũng bắt chúng ta phải chọn nghề nghiệp, nếu trả lời là không biết thì sẽ bị kêu là người không có ước mơ, thật quá kỳ lạ.”
Tôi cứ đứng yên nghe chuyện từ nãy đến giờ cũng phải trả lời.
“Hoá ra là vậy.”
Và rồi tôi lẩm bẩm bổ sung thêm.
“Hoá ra ai cũng không biết là sau này mình muốn trở thành người như thế nào… Chứ không chỉ có mình mình.”
“Đương nhiên rồi. Gì chứ, cậu lo lắng vì chuyện đó à?”
Kim Hye Hil vô cảm chạm nhẹ lên tóc của tôi, câu hỏi có phần tình cảm của cô ấy lại làm một phần trong trái tim tôi dần trở nên ấm áp. Tôi chớp chớp mắt rồi lại ngẩng đầu lên. Dưới ánh đèn chùm sáng bừng, cặp sinh đôi nọ vẫn đang dịu dàng nhìn tôi cười, gương mặt của họ lấp lánh như đá quý.
Tôi nhìn vẻ tươi cười ấy mà nghĩ.
Không phải chỉ có mình mình vẫn đang rối rắm, hoá ra điều này ổn hơn là tôi nghĩ.
Nhưng cũng không phải là nếu tôi đau khổ thì tôi cũng muốn người khác phải đau khổ giống tôi, cũng không phải là nếu tôi rối rắm thì tôi cũng muốn người khác phải rối rắm giống tôi, chỉ là tôi cảm thấy may mắn vì có những người bạn thản nhiên nói với tôi rằng, cậu mệt mỏi vì chuyện này cũng không có gì là lạ cả, ai ai cũng vậy mà.
Khi tôi đang vừa suy nghĩ vừa cụp mắt xuống thì Kim Hye Woo lại cất giọng, trong giọng nói còn xen lẫn tiếng cười.
“A, nhưng mà tài phiệt đời thứ hai thì có hơi mới mẻ đấy. Khi nào hết kỳ nghỉ phải nói với mọi người mới được.”
Mẹ nó.
Những cảm xúc ủ ê trong đầu tôi từ nãy đến giờ đã bay biến hết, hiện tại tôi chỉ vừa nhăn mày vừa làu bàu.
“Cậu cứ thử nói với người khác xem.”
“Dan à, không cần cảm thấy xấu hổ vì giấc mơ của mình đâu.”
“A, đã bảo đừng nói mà.”
Kim Hye Woo cười khúc khích, thấy tôi đùa cợt giơ nắm đấm lên đe doạ thì cũng nắm lấy tay tôi.
Hai người chúng tôi cứ giằng co kêu cậu bỏ ra, cậu bỏ ra mãi. Rồi lúc này, Kim Hye Hil vừa sờ cằm vừa nhìn về phía cửa ra vào của hội trường và bật ra một câu.
“Rồi Yoon Jung In với Eun Ji Ho, hai người đó đi tận đâu vậy nhỉ?”
“Hay là hai người họ thân thiết quá mức nên nắm tay nhau bỏ trốn rồi?”
Nghe Kim Hye Woo nói vậy, tôi mới ngay lập tức phá lên cười.
Cái cảnh Eun Ji Ho nắm tay Yoon Jung In rồi chạy đi đâu đó thực sự không hợp với cậu ấy một lúc nào, nhưng với khả năng làm thân của Yoon Jung In thì đó cũng không phải là chuyện không thể. Có lẽ cặp sinh đôi họ Kim cũng đang nghĩ vậy, thế là chúng tôi vừa nhìn nhau vừa bắt đầu cười khúc khích. Rồi ngay lúc đó.
Khu hội trường này vốn có hai tầng. Khu hội trường rộng rãi hình tứ giác được bao quanh bởi những cây cột to lớn làm bằng bảo thạch, ngoại trừ chiếc bàn đồ ăn đồ uống thì không có ghế ngồi hay đồ vật gì khác cả.
Ngay chính giữa hội trường có một phần cầu thang làm bằng đá bảo thạch trắng được trải thảm đỏ, người ta có thể đi qua phần cầu thang này để lên tầng. Cũng có rất nhiều người đứng dựa vào lan can của cầu thang nói chuyện, tiện thể nhìn xuống hội trường ở tầng dưới. Bên trong tầng có một khu hành lang dài khá là đáng ngờ được một đám người mặc đồng phục canh giữ, tôi cũng không biết rốt cuộc khu hành lang ấy dẫn đến chỗ nào.
Thế nhưng ban nãy có ai đó đã đi lên khu cầu thang bảo thạch được trải thảm đỏ kia. Là một người mà tôi quen, cùng với một người khác.
Tôi chớp chớp mắt rồi lại nhăn mặt lại.
Không phải chứ, người nọ có lý do gì để đến đây vậy? Lại còn ăn mặc như thế nữa…
Tôi kiễng chân để quan sát đằng xa, nhưng bóng dáng của người nọ đã biến mất đằng sau góc rẽ của cầu thang từ lúc nào.
Ngay lúc này, tôi nghe thấy giọng nói của Kim Hye Hil bên cạnh mình.
“Làm sao thế?”
“A, không có gì… Hình như là tớ nhìn nhầm thôi.”
“Vậy à? Nhưng mà ai vậy?”
Dù nghe Kim Hye Woo hỏi như vậy nhưng tôi cũng không thể trả lời mà chỉ ngậm chặt môi cười mà thôi.
Tôi có thể trả lời. Có thể trả lời…
Người mà tôi nhìn thấy chính là Lee Luda. Lee Luda đang tình cảm kéo tay một người đàn ông và bước lên cầu thang.
Đến phần này thì không có vấn đề gì cả. Đúng là nếu hai người họ cùng là nam thì dáng vẻ ấy có vẻ hơi quá thân thiết và ít nhiều cũng làm người khác cảm thấy nghi ngờ, nhưng với Lee Luda thì đó cũng chẳng phải là vấn đề gì quan trọng.
Vấn đề ở đây là, Lee Luda mà tôi thấy lúc đó hoàn toàn đang ăn mặc như một đứa con gái.