“A, anh nhớ tên em ạ?”
Khi tôi vừa trợn tròn mắt và hỏi như vậy thì Eun Kyeom vội vàng gật đầu. Anh ta còn bồn chồn bổ sung thêm.
“A, chuyện trước đây, cái chuyện đó ấy… Thực sự xin lỗi—”
“Anh Kyeom.”
Ngay lập tức có một giọng nói lạnh lẽo vang lên, không để cho anh ta nói tiếp. Thế là anh ta chỉ níu lưỡi và ngậm chặt miệng lại. Tôi mở to mắt và nhìn qua lại giữa Eun Ji Ho với Eun Kyeom đang đứng yên mà mồ hôi chảy ròng ròng ngay trước mặt tôi.
Đây là cái tình huống quái quỷ gì đây?
Khi tôi còn đang suy nghĩ thì Eun Ji Ho ở bên cạnh tôi đột nhiên rạng rỡ cười và nói.
“Quá khứ thì có gì quan trọng đâu, anh nhỉ.”
“Hử? À, à, đúng vậy! Haha, đúng vậy nhỉ.”
“Sau này mới quan trọng chứ. Như em với Ham Dan Yi, chúng em thế này.”
Chẳng hiểu Eun Ji Ho đã chuyển sang nói trống không từ khi nào, tay lại kéo tôi gần hơn chút nữa. Cậu ấy vẫn cười và nói tiếp.
“Chúng em với nhau vẫn rất, rất tốt đẹp, đấy mới là điều quan trọng.”
“Đ, đúng! Đúng vậy, sau này mới là quan trọng… Vậy anh đi trước.”
“Anh đi mạnh khoẻ.”
Eun Ji Ho lại ăn nói lễ phép như lúc đầu rồi vừa cười vui vẻ vừa vẫy vẫy tay. Tứ chi của Eun Kyeom cứng đơ như một con búp bê gỗ mà nhanh chóng rời khỏi chỗ đó.
Tôi ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng của anh ta, phải chờ đến khi xung quanh yên ắng dần thì mới chọc nhẹ lưng Eun Ji Ho.
Sao?
Eun Ji Ho quay ra nhìn tôi.
“Cậu quấy rối cả anh họ luôn à?”
Nghe thấy câu hỏi của tôi, cậu ấy ngay lập tức nhăn mày lại và làu bàu phản bối. Chẳng hiểu sao ban nãy cậu ấy lại trông hãnh diện đến thế, nhưng mà bây giờ cảm xúc vui vẻ đó đã bị tôi làm hỏng hết rồi.
“A, không phải vậy đâu nhé.”
“Cái gì mà không phải? Tôi thấy hình như anh ta toàn bị cậu đánh hay sao ấy. Này, họ hàng không đối xử với nhau như vậy được đâu. Dù cái người Eun Kyeom đó có hơi…”
Tôi nhỏ giọng dần.
Ừ, đúng vậy, có hơi… Mà không phải chỉ hơi hơi đâu.
“Hơi, à không, rất là khốn nạn đi nữa.”
Thế là Eun Ji Ho lại phì cười rồi vươn tay đẩy nhẹ vào trán tôi.
Ấy trời. Tôi vừa nhăn mày vừa giơ tay ra. A, đừng có làm vậy. Thế nhưng một lúc sau cậu ấy lại gõ nhẹ vào trán tôi và bổ sung thêm.
“Đừng có lo lắng cho người khác nữa mà làm tốt chuyện của mình đi. Từ đầu bọn tôi vì ai mà phải— A, không phải.”
“Gì cơ?”
“Không có gì đâu. Nào, nhìn về phía trước rồi cười đi, nhanh nào.”
Eun Ji Ho nói như một người chụp ảnh như vậy rồi quay ngoắt vai tôi về phía trước. Tôi vừa bĩu môi vừa cố níu kéo lời nói của cậu ấy.
Cái gì thế, nói cho tôi đi.
Không có gì mà.
A, chuyện gì chứ!
Đã bảo không có gì mà!
Ngay lúc đó, có một giọng nói lặng lẽ xen vào giữa chúng tôi. Khi tôi và Eun Ji Ho đồng thời quay đầu ra thì cả hai chúng tôi đều cứng người lại.
“Choi Yu Ri.”
Eun Ji Ho nói vậy, ánh mắt của cậu ấy tràn ngập sự khinh miệt và nhạo báng lạnh lẽo như băng giá, nhưng ngay khi nhận ra là có người khác đang đứng gần đó thì dáng vẻ ấy biến mất ngay lập tức.
Choi Yu Ri nắm hai tay lại như cầu nguyện rồi mở miệng nói.
“Ji Ho à. Với cả… Dan Yi cũng ở đây nhỉ.”
Choi Yu Ri vừa nói vậy vừa tỏ ra hiền lành như một con thú ăn cỏ, trên gương mặt bình thường nở một nụ cười nhợt nhạt. Tôi không biết mình nên phản ứng như thế nào nên chỉ giữ im lặng, trong khi Eun Ji Ho vẫn bình tĩnh chớp mắt và nhìn cô ta, lúc này người đứng bên cạnh cô ta mới đứng ra và giơ tay về phía Ji Ho. Eun Ji Ho cũng nắm lấy tay của ông ấy và nói.
“Chủ tịch Choi.”
“Cháu càng ngày càng đẹp trai nhỉ. Chủ tịch Eun tốt số thật.”
Người được gọi là chủ tịch Choi vừa nói vậy vừa hào sảng cười.
Chắc người đó là bố của Choi Yu Ri.
Tôi nhanh chóng quan sát ông ấy.
Ngược lại với dáng vẻ mảnh mai và hiền lành của Choi Yu Ri, người đàn ông này to lớn và có hơi mập mạp nhưng đường nét vẫn rất sắc bén, chứng tỏ là người thường xuyên tập thể thao.
Và rồi tôi lại lặng lẽ lẩm bẩm.
Choi Yu Ri, hoá ra cô ta cũng là kiểu con nhà giàu giống trong phim. Thể nào.
Thể nào cô ta không chỉ đòi lật đổ tôi mà còn đòi phá hoại cả gia đình tôi, ra là vì có gia thế như thế này. Mà không, vậy là lúc đó tôi suýt nữa gặp chuyện lớn rồi đấy à?
Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lúc đó, ngài chủ tịch Choi đang nói vài lời xã giao với Eun Ji Ho thì tự nhiên lại nói như thế này.
“Theo chú biết thì cháu từng học cùng trường với con gái chú à, tiếc là lúc trước nó phải chuyển trường. Nếu nó vẫn học ở đó thì có lẽ bây giờ hai đứa thân nhau rồi, gì nhỉ, có thể sẽ sống tốt ở trường nữa.”
“Không phải đâu, bố. Trước đó con vẫn sống tốt mà.”
Choi Yu Ri lại càng làm quá hơn bằng cách xen mồm nói một câu vào với vẻ mặt rụt rè. Tôi giật mình liếc qua gương mặt của Eun Ji Ho. Cậu ấy trông vẫn vô cùng lịch sự, ánh mắt không hề dao động như đã bị đóng băng.
Thế là tôi vừa âm thầm vỗ tay cho tâm tình bình ổn của Eun Ji Ho, vừa tự lẩm bẩm.
Cậu cũng đáng kính trọng lắm đấy, Choi Yu Ri ạ.
Nghe thấy lời của Choi Yu Ri, chủ tịch Choi lại vừa nói vậy à vừa cười sảng khoái. Và rồi ông nhìn con gái mình với một ánh mắt ấm áp và nói.
“Cũng đúng, tính cách con gái nhà chú tốt quá mà. Thế nên nó cũng có nhiều bạn lắm, dù sao thì cũng may mà hai đứa thân nhau ở trường từ trước khi biết nhau như thế này! Sau này có cơ hội lại gặp nhau tiếp nhé.”
“Cháu rất vinh hạnh.”
Eun Ji Ho trả lời như vậy, trên mặt thậm chí còn đang nở một nụ cười. Chủ tịch Choi nói thêm vài câu nữa rồi bảo muốn để cho giới trẻ nói chuyện với nhau và đi ra chỗ khác.
Khi chỉ còn lại ba người thì biểu cảm của Eun Ji Ho ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Choi Yu Ri vừa cười gượng vừa mở miệng nói.
“Ji Ho à.”
“Cô không có ai để nói chuyện riêng à?”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa tức giận hướng cằm chỉ về hướng tôi. Choi Yu Ri cũng quay ra nhìn tôi, nhưng khi nhìn thấy cánh tay đang ôm lấy lưng tôi của Eun Ji Ho thì vẻ mặt ngay lập tức cứng đờ lại.
Tôi vừa nhìn Choi Yu Ri vừa ngẫm nghĩ.
Ngài chủ tịch, ngài bảo con gái ngài tốt tính á? May là ở nhà cô ta còn cư xử tốt nhỉ.
Và rồi tôi hơi dựa gần hơn vào người Eun Ji Ho như muốn hỏi khi nào cậu ấy mới bỏ tay ra. Thấy vậy, trên môi Eun Ji Ho nở một nụ cười tinh quái. Tôi trao đổi ánh mắt với cậu ấy một lúc, rồi mới quay ra nhìn Choi Yu Ri cười và nói.
“Không đâu. Có chuyện gì để nói đâu chứ? Lần trước chúng ta đã nói hết ở trên sân thượng rồi còn gì.”
“Ham Dan Yi.”
Choi Yu Ri sừng sộ lầm bầm như vậy, sau đó lại ngẩng lên nhìn Eun Ji Ho rồi giật mình lùi lại về phía sau. Thế rồi đột nhiên trên mặt cô ta lại giàn giụa nước mắt.
Hả?
Tôi không biết nói gì nổi, thậm chí còn suýt phá lên cười. Khi tôi còn đang khó khăn cố gắng nhịn cười thì Choi Yu Ri đã cất giọng hỏi với đôi mắt sầu não.
“Ji Ho à, cậu thật sự đã hiểu lầm mình rồi. Mình…”
“Tôi không phải nghe từ người khác mà là chính tai tôi nghe thấy đấy, hiểu lầm thế nào được nhỉ?”
Khi Eun Ji Ho vừa thờ ơ đáp lại như vậy thì gương mặt của Choi Yu Ri ngay lập tức cứng đờ lại. Thế nhưng cô ta vẫn không chịu khuất phục mà vẫn nói tiếp.
“Tất nhiên là tớ hiểu rằng trong hoàn cảnh đó cậu chỉ có thể nghĩ như thế. Nhưng cậu phải biết cả đầu đuôi sự việc nữa cơ. Trước khi cậu nghe được đoạn đối thoại đó cũng có rất nhiều chuyện xảy ra mà—”
Eun Ji Ho thở dài một tiếng rồi quay đầu về hướng Choi Yu Ri như thể bảo cô ta cứ việc nói. Tôi cũng chẳng biết nên nói gì nên chỉ ngơ ngẩn đứng đó rồi nhìn qua lại giữa hai người họ.
Nói thật thì người nằm trong trung tâm vụ việc là chính tôi đây mà, thế nên tôi không hiểu nổi tại sao Choi Yu Ri chỉ muốn biện minh cho mình Eun Ji Ho nghe.
Gì chứ, dù sao thì thủ phạm cũng đang chăm chỉ muốn biện minh như vậy rồi, với tư cách một người cũng bị dính líu thì tôi cũng nên nghe cô ta nói chứ nhỉ. Tôi vừa nghĩ vậy vừa quay người về hướng đó, nhưng Eun Ji Ho tự nhiên lại quay ra nhìn tôi rồi hỏi.
“Cậu, không phải là cậu bảo đói à?”
“Hử?”
Tôi chớp chớp mắt. Tôi nói vậy hồi nào?
Cậu ấy bỏ bàn tay đang ôm lấy người tôi ra rồi vừa cười vừa nói.
“Tôi với Choi Yu Ri nói chuyện một lúc, nên là cậu ra kia, rồi ăn gì đó đi. Khi nào nói chuyện xong thì tôi sẽ đến tìm cậu.”
Nghe cậu ấy nói vậy làm tôi cũng quay đầu nhìn về hướng cậu ấy đang chỉ, chỉ thấy một chiếc bàn nằm ở gần tường trong hội trường, bên trên được bày rất nhiều loại đồ ăn tráng miệng đẹp mắt. Dù không có chỗ ngồi nhưng mọi người vẫn có thể dễ dàng vừa cầm rượu trong tay vừa lấy đồ ăn ở chỗ đó. Tôi chớp chớp mắt rồi lại quay ra nhìn Eun Ji Ho.
Nghe loại chuyện này chỉ làm cậu khó chịu thôi.
Phải đến khi thấy sự thay đổi biểu cảm và nghe được câu lầm bầm lạnh lẽo của Eun Ji Ho, tôi mới nhận ra cậu ấy đang muốn làm gì.
Dù sao thì cô ta cũng đã tiến đến đây, thế thì cứ để tôi chấm dứt mọi chuyện ngay ở chỗ này.
Rõ ràng là chuyện cũng đã qua hết rồi, đúng là tôi nghe cũng chỉ làm bản thân khó chịu thật. Tôi nghĩ vậy, mắt lại nhìn sang Choi Yu Ri đang đứng cách tôi một người, cô ta vẫn đang gườm gườm nhìn tôi. Thế rồi tôi lại bật cười và nói.
“Được rồi, vậy tôi ra đó một lúc. Hai người nói chuyện vui vẻ.”
Chủ tịch Choi cũng đang nhìn về phía này mà.
Tôi vừa nói xong vừa quay đầu ra, quả nhiên là giữa đám người đông đúc, tôi vẫn thấy được ánh mắt của chủ tịch Choi vẫn chỉ hướng về đây. Ông ta không nhận ra ánh mắt của tôi, nhưng dù sao thì Eun Ji Ho cũng đã đảo mắt nhìn về hướng đó, và rồi cậu ấy tình cảm cười và nói với tôi rằng, tôi sẽ chấm dứt cho hết.
Trước khi quay người đi, tôi tự nhiên lại vươn tay ra và nắm lấy cổ tay của Eun Ji Ho làm cậu ấy vô cùng ngỡ ngàng. Thấy đôi mắt đen của cậu ấy đang mở to nhìn tôi, tôi hơi liếc nhìn qua Choi Yu Ri rồi lại nói.
“Phải quay lại nhanh đấy nhé.”
“À.”
“Hửm?”
“A, được rồi…”
Đến lúc này Eun Ji Ho trông vẫn ngẩn ngơ mà trả lời như vậy. Thế rồi cậu ấy tự dưng lại bắt đầu cười một mình. Khoé miệng cậu ấy nhếch lên, ánh mắt hiếm có hướng về tôi, rồi sau đó lại vừa vuốt tóc vừa lẩm bẩm một mình gì đó mà tôi không nghe nổi. Tôi cứ ngơ ngẩn nhìn cậu ấy như thế, nhưng rồi lại nghĩ mình không thể tiếp tục ở đây nữa nên ngay lập tức quay người đi.
Thấy Eun Ji Ho cuối cùng cũng quay ra nhìn Choi Yu Ri thì tôi cũng bắt đầu bước từng bước chân về phía trước.
Không có nhiều người ở bàn thức ăn lắm. Tôi nhìn sang xung quanh, chỉ thấy người ta một là đang đứng dựa vào tường, hai là đang đứng vây quanh ngài chủ tịch. Người ta vẫn đang nói chuyện với nhau, tay có thể cầm theo một ly rượu hay loại đồ uống gì đó, cũng có thể không cầm gì.
Dù sao thì hình như họ cũng đang hướng ánh mắt về phía tôi, thế nên tôi vội vã hơi cúi người xuống và bước đi.
Tôi cứ cẩn thận bước từng bước như vậy và quan sát các loại đồ ăn trên bàn, đồ trên đó chủ yếu chỉ có đồ tráng miệng, bao gồm cả Canape, nên cũng không có loại nào mà tôi muốn ăn cả.
Không, dù vậy nhưng tôi vẫn phải ăn thử mấy thứ đồ trông đẹp mắt đến thần kỳ này chứ.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa vươn tay ra thì ngay lúc đó, có ai đó đang tiến tới từ đằng sau mới đụng nhẹ vào lưng tôi.
A. Tôi quay đầu lại. Trước khi kịp nhìn gương mặt của người nọ thì người đó đã xin lỗi trước.
“Xin lỗi.”
“K, không có gì.”
Không biết có phải vì đang gấp gáp lắm không mà cậu ta thậm chí còn không nghe tôi nói mà đã đi mất rồi.
Tôi nhìn theo dáng vẻ rời đi của người đó, nhìn mái tóc đen được chăm chút cẩn thận cùng với bộ đồ Âu màu đen của cậu ta mà hơi nghiêng đầu.
Trông có vẻ là cùng tuổi nhỉ, mà không, không phải giọng nói đó khá quen thuộc sao?
Thế rồi tôi lại lắc lắc đầu và dựng thẳng người dậy. Sao lại thế được chứ, làm gì có chuyện người quen của tôi xuất hiện ở đây.
Tôi vừa nghĩ vậy vừa xoay người một vòng và nhìn lên bàn tiếp, nhưng rồi ai đó lại tiếp tục đâm sầm vào lưng tôi.
“A, xin lỗi.”
Lại là người ban nãy. Trước khi tôi kịp nói gì thì người đó lại nhanh mồm xin lỗi trước và đi luôn rồi. Tôi chớp chớp mắt nhìn vào lưng của cậu ta.
Có lẽ nào, ầy, chắc không phải đâu.
Và rồi anh ta lại đụng vào người tôi lần thứ ba.