Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 167

Chiếc xe dai dẳng chạy trên một con đường dài, cuối cùng cũng từ từ tiến vào cổng lớn của một khu biệt thự. Sau một lúc chạy qua khu rừng lá kim thì phía trước xe cũng dần sáng bừng lên.

Ban Yeo Ryung nheo mắt lại và dán mặt vào cửa sổ để nhìn ra ngoài. Một cái hồ to lớn đến mức khó có thể tin nó nằm trong khu vực tư nhân hiện ra trước mặt cô. Bên rìa hồ có cả một chiếc thuyền được sơn màu trắng tinh.

Ban Yeo Ryung như hét lên mà hỏi.

“Đây chẳng lẽ là nhà của Cheon Young à?”

“Đúng rồi. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây đúng không?”

“Sao cậu không nói là ở đây có hồ! Trời ơi, cái gì kia!”

Nhìn Ban Yeo Ryung đỏ bừng mặt lên mà hét lớn như vậy rồi lại dán mặt ngoài cửa sổ, Kwon Eun Hyung khẽ vươn tay gãi gãi đầu.

Cậu chưa bao giờ nói đến cái hồ này à? Dù bản thân không nhớ rõ lắm, nhưng nếu Ban Yeo Ryung không nhớ thì chắc chắn là chưa nói thật rồi. Cậu vừa cười vừa kể cái lần cậu và Yoo Cheon Young chèo thuyền ra hồ xong bị lật thuyền, thế là Ban Yeo Ryung cũng phá lên cười luôn. Lúc này xe đã từ từ dừng lại.

Khi đi xuống xe nhìn thử, cô thấy toà nhà đang đứng sừng sững giữa cả rừng cây kia không giống một toà nhà mà giống một bức tượng điêu khắc khổng lồ hơn. Ba màu trắng, nâu và nâu xám được xen lẫn một cách hài hoà nhưng cũng vô cùng chói mắt phù hợp với phong cách hiện đại của toà nhà này, nhìn bề ngoài trông y hệt như một tác phẩm nghệ thuật về hình học, hơn nữa từng khung cửa sổ song song với nhau được ẩn giấu rất kỹ nên trông nơi này càng không giống một ngôi nhà.

Đã thế cửa ra vào còn nằm trong một góc khuất nữa. Ban Yeo Ryung cứ đứng nguyên đó mà cảm thán như vậy, trong lúc này Kwon Eun Hyung đã tiến đến gần và nhẹ nhàng kéo tay cô ấy đi. Cậu đứng trước cửa rồi bấm nhẹ vào điện thoại nội bộ trên đó.

Không có tiếng hỏi người bấm là ai. Người trong điện thoại chỉ a một tiếng và cứ thế mở cửa ra.

“Đến rồi à?”

Giọng nói vô cảm ấy vang lên trong khung cảnh đỏ rực màu hoàng hôn. Một tay Yoo Cheon Young nắm vào khung cửa, mắt cậu ấy liếc qua rồi gật đầu chào một cái.

Dưới ánh đèn trùm nhỏ trong phòng, cuối cùng dáng vẻ của Yoo Cheon Young cũng hoàn toàn hiện ra trước mắt họ. 

Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi phẳng phiu có khuy, tay áo được xắn lên gọn gàng, bên dưới mặc một chiếc quần vải ống hẹp. Đang chỉ cho bọn họ đi vào thì cậu ấy tự nhiên lại quay qua hỏi Ban Yeo Ryung như thế này.

“Thế nào?”

Câu hỏi của cậu ấy vẫn ngắn ngủi không đầu không đuôi như trước. Ban Yeo Ryung nghiêng đầu hỏi.

“Cái gì?”

“Eun Hyung đến đó ấy.”

Phải đến lúc này Ban Yeo Ryung mới từ từ nở nụ cười. Chắc chắn ý cậu ấy là Kwon Eun Hyung đến quán cà phê cô làm rồi như thế nào nữa, có giúp được gì không. Cái kiểu chỗ nào cũng ăn nói cụt lủn không đầu không đuôi quá đáng này cũng là tại hai ông anh trai tinh ý cả. Ban Yeo Ryung cố gắng suy nghĩ để hiểu lời của Yoo Cheon Young thêm chút nữa. Khi nhìn vào đôi mắt xanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào hướng này, cô mỉm cười trả lời.

“Cũng tốt.”

“May quá.”

Và rồi Yoo Cheon Young lại quay đầu hỏi Kwon Eun Hyung.

“Cậu uống gì?”

“À, một cốc Americano. Nóng.”

Lúc này biểu cảm của Yoo Cheon Young lại trở nên hơi kỳ quái. Ban Yeo Ryung tự dưng lại nổi khùng lên mà nói.

“Gì đấy, không phải thế đâu nhé? Yoo Cheon Young, cậu nghĩ tớ là loại người gì hả?”

Thế rồi Yoo Cheon Young đang yên lặng chẳng hiểu nghĩ gì mà tự nhiên nhăn mày và chầm chậm nói.

“Cậu chỉ nên làm thế này với Eun Ji Ho thôi …”

Lúc này cả cả ba người đều đứng khựng lại mà im lặng với nhau. Thế rồi chẳng hiểu ai bắt đầu trước mà Ban Yeo Ryung với Kwon Eun Hyung tự nhiên nhìn nhau và phá lên cười. Ban Yeo Ryung vừa nghiêng ngả cười vừa đập vào lưng Yoo Cheon Young.

“Hahaha! Yoo Cheon Young, cậu thật sự đối địch với Eun Ji Ho luôn à!”

“Cheon Young à. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tôi, nhưng cậu cũng không cần đem Eun Ji Ho ra làm vật thế mạng đâu.”

Đến cả Kwon Eun Hyung cũng tiếp lời Ban Yeo Ryung và vỗ vỗ vào vai cậu ấy như vậy, lúc này Yoo Cheon Young lại càng nhíu mày sâu hơn.

***

Khi mặt trời đang dần dần ngả bóng, một người đàn ông đứng yên trong căn phòng không bật đèn, tay nắm lấy bậu cửa sổ. Ánh mặt trời trong trẻo le lói qua khung cửa sổ, bầu trời đã dần ngả sang màu tím nhạt, chỉ cần lướt mắt qua cũng nhìn thấy được bờ tường rào cao vút và bờ hồ sâu thẳm phía dưới. Đôi mắt lãnh đạm của anh ta lướt mắt khung cảnh đó, khi nghe thấy tiếng động ở đằng sau thì mới từ từ quay đầu lại.

Một người đàn ông mặc Âu phục đen đang đứng ngay trước đó. Anh vẫn chỉ chằm chằm nhìn người nọ, trên mặt không hề có chút biểu cảm gì.

Nhìn bề ngoài thì anh không có vẻ gì là một người đáng sợ cả. Chiều cao của anh chỉ hơi quá 1m80 nên cũng không gọi là quá cao lớn, gương mặt đẹp và thanh tú này không thể được miêu tả bằng mấy từ mạnh mẽ hay đẹp hoang dã được. Trông anh ta giống một người hay xuất hiện trên quảng cáo bảo hiểm hơn, vừa lương thiện vừa có tinh thần trách nhiệm cao, trông có vẻ không bao giờ có thể làm hại đến người khác. Quần áo trên người cũng là một bộ đồ Âu màu xanh dương đậm phù hợp với khí chất dịu dàng trên con người anh ta.

Thế nhưng, khi anh ta vươn tay lên và chạm vào mái tóc đen đã được chăm chút phẳng phiu, khi anh ta ném cho người đàn ông kia một ánh mắt lặng lẽ như sương giá, có thể thấy rõ vai người nọ run lên vì căng thẳng. 

Dường như người nọ sợ hãi đến mức không thể nhìn vào mắt anh ta nổi nên chỉ vội vã cúi đầu và mở miệng nói.

“Cậu cả, cậu út nói cậu út sẽ quay về với bạn ạ.”

“A, vậy sao? Bạn là Eun Hyung ấy à?”

“Có một người nữa ạ.”

Nghe vậy, mắt của anh hơi mở to. Anh vừa nhếch mép vừa dựa người vào bậc cửa sổ và hỏi.

“Vậy sao? Ai thế?”

“Là một đứa con gái ạ.”

Đôi mắt đen của anh ta lại càng ánh lên tia sáng kỳ lạ.

Anh ta cúi người về phía trước, chiếc cà vạt ánh lên một tia sáng tím nhàn nhạt như điểm thêm vào vầng đỏ rực của hoàng hôn.

Giọng anh ta hơi phập phồng mà hỏi thêm.

“Tên?”

Nhưng rồi tia sáng kỳ lạ trong mắt anh ta ngay lập tức lắng xuống khi nghe thấy câu trả lời.

“Nghe nói chuyện với nhau thì là Ban Yeo Ryung ạ.”

“À à.”

“Cậu chủ có ra đó thử không ạ?”

“Bây giờ hơi bận. Bảo nó tí nữa tôi sẽ đi sau.”

Anh ta nói vậy, sau đó người đàn ông kia chẳng nghe thấy gì trừ mấy giọng nói trong điện đàm nữa, nhưng người nọ kia vẫn hiểu ý anh ta.

Anh ta đã nói gì đó, dù nó là thật hay giả thì cũng phải tự coi là thật rồi truyền cho người khác.

Người đàn ông lại càng cúi đầu sâu hơn rồi từ từ lặng lẽ bước đi như một cái bóng và ra khỏi phòng, lúc này người còn lại trong phòng mới quay ra và nhìn ra cửa sổ một lần nữa.

Chẳng hiểu mặt trời đã biến mất đằng sau bóng đen của thành phố từ lúc nào. 

Đường chân trời mà anh ta thấy ở Mỹ rõ ràng là rộng và xa xăm hơn thế này.

Anh ta hơi nheo mắt lại mà nhìn khung cảnh đó, miệng anh lẩm bẩm.

“Không cần phải tìm thêm thông tin về Ban Yeo Ryung nữa.”

Ban Yeo Ryung. Con gái trong một gia đình trung lưu bình thường, nhưng họ hàng của cô ta thì lại khác. Dòng họ nhà đó nuôi dạy được toàn những người có địa vị chắc chắn trong xã hội như một nhà thiết kế đứng đầu một nhãn hàng, nhà nghiên cứu, bác sỹ, và đến cả thẩm phán nổi tiếng cũng có.

Hơn nữa dù không có bối cảnh như vậy thì Ban Yeo Ryung cũng luôn được đánh giá là một viên ngọc quý chỉ nhờ ngoại hình của mình. Việc thu thập thông tin về cô ta quá là dễ dàng.

Nhưng vẫn còn một vấn đề chưa được giải quyết. Người đàn ông vươn tay ra và gõ cộc, cộc cộc lên bậc cửa như đang đánh đàn piano. Và rồi anh ta lẩm bẩm.

“Ham Dan Yi.”

Rốt cuộc cô ta là người thế nào?

Cô ta là một đứa con gái tự nhiên xuất hiện và ở bên cạnh em trai út của anh ta trong suốt thời gian anh ta ở nước ngoài. Ngoài trừ là bạn thân của Ban Yeo Ryung ra thì cô ta hoàn toàn không có liên quan gì cả.

Ngón tay đang gõ lên bậc cửa của anh càng ngày càng trở nên bồn chồn. Anh ta vốn đã luôn là người căm ghét chuyện để lại bất cứ khả năng không rõ ràng nào, dù chỉ là chút ít đi nữa. Dù trong đầu anh ta cũng biết rõ rằng trên đời này không có cái gì tồn tại 100% cả, nhưng anh ta vẫn nghĩ như vậy đấy. 

Thế nên anh ta điên cuồng đào bới thông tin, nhưng khác với Ban Yeo Ryung, chẳng có một chút thông tin gì về người này cả. Không có một chút nào.

Anh ta lại nói cái tên Ham Dan Yi ra miệng một lần nữa. Và ngay lúc này, trong căn phòng tối tăm vì mặt trời đã lặn hẳn, một giọng nói lạ lẫm vang lên và xé tan bầu không khí tĩnh lặng đến lạnh lẽo này.

Người đàn ông từ từ quay đầu lại.

“Vì thế này nên tôi mới không coi anh là người bình thường được đấy, người bị bệnh bất an ạ.”

“Yoo Shin.”

Người đàn ông từ từ chớp mắt, sau đó vẻ mặt đang mềm mại của anh ta tự nhiên nhăn nhúm lại mà nghiến răng bật ra cái tên đó, nhưng người đối diện lại chỉ khúc khích cười. Với một tiếng ‘tách’, cả phòng lại sáng bừng lên.

Người con trai đang đứng dựa vào khung cửa có mái tóc màu vàng sặc sỡ. Hoàn toàn trái ngược với mái tóc đen ánh chàm lạnh lẽo của người đứng trước cửa sổ.

Đôi mắt đen của người nọ chứa đầy sự tinh nghịch, dù một tay thì chống vào tường còn tay còn lại đang đút vào túi nhưng bầu không khí xung quanh người nọ vẫn tràn đầy sức sống, hai người đàn ông đang nhìn nhau này từ đầu đến chân chẳng có đặc điểm gì giống nhau.

Nhưng bất cứ ai sống trong khu biệt thự này cũng biết, hai người họ chắc chắn là anh em, không thể nghi ngờ. 

Đứa con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn Bal Hae danh tiếng, Yoo Geon.

Và đứa con trai thứ hai, Yoo Shin.

Người đàn ông có mái tóc vàng hoa lệ, Yoo Shin, dựa tay vào tường và cười khúc khích một lúc, trên người anh ta đang mặt một bộ vest bình thường khác với Yoo Geon.

Yoo Geon vẫn chỉ nhìn Yoo Shin như vậy, trên mặt không hề có chút biểu cảm gì cả. Rồi tự nhiên anh ta lại nở một nụ cười mềm mại và nói.

“Hình như cậu lâu rồi mới về nước nên quên hết tiếng Hàn rồi nhỉ, không có cái gì gọi là bệnh bất an đâu. Người ta chỉ có bệnh ám ảnh cưỡng chế với rối loạn lo âu thôi.”

Nghe vậy, Yoo Shin vẫn khinh khỉnh cười.

“Ha, tôi biết mà? Nhưng với anh từ rối loạn lo âu còn hơi thiếu thiếu nên tôi tự tạo ra một từ mới đấy, sao nào.”

Dù bị nói như vậy nhưng nụ cười trên gương mặt Yoo Geon không hề phai mờ một chút nào. Anh chỉ nhìn Yoo Shin rồi trả lời dịu dàng như nắng xuân.

“Đúng vậy, hoá ra trong đầu cậu ngoài chửi thề ra thì không nhớ được từ tiếng Hàn nào cả nhỉ?”

Tất nhiên là nội dung lời nói chẳng hề dịu dàng chút nào. Lúc này Yoo Shin mới không cười nữa mà nghiến răng nói.

“Anh ăn ở bên nước ngoài mà vẫn chưa sửa được cái tính nóng nảy à? Cũng đúng, cái tính đó đâu phải chỉ cần vượt biên là sửa được đâu nhỉ?”

“Chắc cậu quên rồi, nhưng người gây sự đầu tiên là cậu đấy.”

Ai là người động chạm trước nào?

Yoo Geon nói vậy, nét cười trên mặt càng đậm hơn. Yoo Shin chắc tặc lưỡi một cái rồi nhìn xuống dưới. Thế rồi anh ta ném ra một câu.

“Tại anh lại có mấy hành động như người bị bệnh bất an nên tôi mới vậy chứ sao.”

“Nói gì thế?”

Khi Yoo Geon thản nhiên nghiêng đầu hỏi vậy, Yoo Shin lại nghiến răng hét lên.

“Anh không biết hay sao mà hỏi? Tại anh bí mật điều tra đó, bí mật điều tra ấy!”

“Hừm.”

Yoo Geon chỉ nghiêng đầu chứ không thực sự trả lời gì cả. Yoo Shin thở hổn hển một lúc rồi lại nghiến răng kèn kẹt. Một lúc sau, Yoo Shin gườm gườm nhìn Yoo Geon mà lẩm bẩm.

“Biết chứ gì? Anh đúng là bị bệnh hoang tưởng ảo giác mà.”

“Ám ảnh cưỡng chế, rối loạn lo âu, giờ cả hoang tưởng ảo giác nữa… Lời chào hỏi về nước của cậu dịu dàng quá.”

“Anh lo lắng như vậy để làm gì? Cứ như kiểu chỉ cần có một người không rõ ràng là sẽ có cái tai hoạ gì ập đến ấy, cứ thu thập hết tư liệu này đến tư liệu khác…”

Yoo Geon ngắt lời Yoo Shin bằng một nụ cười mỉm và nói.

“Nói vậy, ý là anh phải sống y hệt như cậu chứ gì?”

“Đm, thế cái kiểu mỗi em út có bạn mới thì lại lén lút điều tra người ta thì gọi là bình thường à?”

Yoo Geon không ngập ngừng giây nào mà ngay lập tức trả lời.

“Đấy là do anh lo cho nó.”

“Tôi buồn cười muốn chết luôn, cái tên bị bệnh bất an này.”

Yoo Shin nói vậy rồi giơ ngón giữa thẳng vào mặt Yoo Geon, thế là lông mày của Yoo Geon hơi giật giật. Nhưng rồi biểu cảm của anh lại quay trở về như trước, anh trả lời với một giọng bình thản.

“Anh chỉ đang muốn loại bỏ yếu tố bất ổn thôi.”

Ha, Yoo Shin cười như thể vô cùng ngỡ ngàng rồi hỏi lại.

“Rồi sao? Rồi nếu con bé tên ‘Ham Dan Yi’ đó không làm anh hài lòng hay là yếu tố bất ổn theo tiêu chuẩn của anh thì anh định làm gì?”

Thay vì trả lời thì Yoo Geon lại bắt đầu bước đến gần Yoo Shin. Sắc mặt của Yoo Shin dần trở nên trắng bệch trên từng bước chân của anh ta, đến khi Yoo Geon cứ thản nhiên đi qua người mình thì sắc mặt mới dần bình ổn trở lại.

Vì quá ngỡ ngàng nên Yoo Shin vội vã nắm lấy cánh tay của Yoo Geon mà hét lên. 

“Anh đi đâu!?”

“Anh đã nói hết những gì cần nói rồi.”

Câu trả lời ấy lạnh lẽo như băng giá.

Đến lúc này thì ánh mắt của Yoo Geon lạnh lẽo như đá và không còn chút ý cười nào nữa mà nhìn thẳng vào Yoo Shin, thế nhưng trên môi anh ta vẫn luôn treo một nụ cười mỉm. Anh ta nói.

“Anh cũng muốn nói chuyện thêm với người em trai lâu rồi mới được về nước lắm… Nhưng mà mà hình như cậu chỉ đang hú lên như con vật thôi nhỉ. Thế thì anh không còn gì để nói với cậu nữa.”

“Này…!”

Trước khi Yoo Shin kịp đi theo và nói gì đó thì cửa đã bị đóng lại một cách mạnh bạo. Suýt nữa là anh ta đập cửa vào đầu mình rồi. Yoo Shin sợ hãi lùi một bước mà nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng lại, nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm.

“Một thằng có năng lực mà lại điên khùng như vậy nên mới đáng sợ đấy…”

Có một điều mà Yoo Shin nhận ra trong vòng 23 năm sống trên đời, đó là chỉ có từ ‘Thằng điên có năng lực’ mới có thể diễn tả Yoo Geon hoàn hảo nhất mà thôi. Dù có giả đò ngăn lại như thế, nhưng anh biết Yoo Geon đã quyết tâm làm chuyện gì thì có mười Yoo Shin cũng không ngăn cản nổi.

Và Yoo Shin cũng tò mò về chuyện này. Ham Dan Yi rốt cuộc là người như thế nào, tại sao đến cả một đứa có cái gì cũng nói rõ ràng ra miệng như Yoo Cheon Young mà nhắc đến Ham Dan Yi thì chỉ có vẻ mặt không hiểu nổi như thế? Vẻ mặt của nó lúc đó như thể mình đang nói đến một điều bí ẩn của thế kỷ vậy.

Thế nhưng cuối cùng, anh cũng không muốn biết về cô nhóc kia qua cái thí nghiệm kinh khủng của Yoo Geon.

Phải không xảy ra chuyện gì mới được.

Yoo Shin khẩn thiết cầu mong rằng bữa tiệc ngày hôm nay sẽ không biến thành một sự kiện thê thảm đối với một cô gái nào đó.