Và sự biến đổi hoàn toàn của Eun Ji Ho xảy ra vào hồi năm hai cấp hai. Lúc đó cô cũng không biết là rốt cuộc cậu ấy thay đổi như vậy vì lý do gì.
Nghĩ đến đây thì Kwon Hye Young lại nở nụ cười, mắt hướng về Eun Ji Ho ngay trước mặt mình. Cô vừa cười vừa hỏi.
“Quý khách Ji Ho à, em nói thật đi.”
“Dạ?”
“Cô bé ban nãy với em không phải hẹn hò thật đúng không?”
Phụt, ngụm hồng trà trong miệng Eun Ji Ho bị phun ra một chút. Kwon Hye Young lúc này vẫn rất có tâm với nghề nên ngay lập tức quay ra xem xem quần áo có bị dính nước vào không, phải đến khi thấy không có bộ nào bị dính vào thì mới bật cười. Eun Ji Ho ngượng ngùng cố gắng né tránh ánh mắt của cô, nhưng cũng chẳng được lâu lắm.
Hiếm hoi lắm cậu bé này mới có dáng vẻ đơn thuần hợp với tuổi, nhưng ngay sau đó cậu ấy lại nở một nụ cười mê hồn và ném một ánh mắt thoải mái cho cô. Quả nhiên cậu ấy còn giỏi diễn trò lắm.
Nụ cười của Eun Ji Ho vẫn ít nhiều pha lẫn cả sự cáu kỉnh ở trong đó, cậu ấy trả lời.
“Không phải đâu nhé. Đúng là bọn em hẹn hò mà?”
“Ôi trời, chị không tin đâu.”
“Chị nghĩ vậy là vì Ham Dan Yi có vẻ vẫn cứng ngắc đúng không, đấy là tại bọn em đến với nhau chưa được lâu thôi.”
“Hừmm, hình như không phải vậy đâu.”
Vẻ tươi cười trên gương mặt Eun Ji Ho ngay lập tức rạn nứt. Cậu vừa nhìn Kwon Hye Young vừa hỏi.
“Vậy, chị thấy thế nào?”
Phải đến lúc này cậu ấy mới hỏi một câu mà cô muốn. Kwon Hye Young cười cười dựa tay vào sofa, sau đó thong thả nói.
“Đầu tiên, cô bé trông có vẻ như không có tình cảm gì với quý khách cả. Sao lại thế nhỉ, quý khách đẹp trai thế này cơ mà.”
Nghe Kwon Hye Young vừa bật cười vừa nói vậy, Eun Ji Ho lại giận dữ cười rồi trả lời.
“Không đâu, cô ấy nhiều tình cảm lắm đấy nhé. Đã thế toàn nhìn mặt em vừa ngơ ngẩn cơ.”
“Đó là tại vì gương mặt của quý khách đúng là tai hoạ trời cho đấy mà…”
“Trừ chị ra thì chưa từng có ai miêu tả mặt em là tai hoạ trời cho chứ không phải quà tặng của chúa đâu.”
Lúc này độc khí trên người Eun Ji Ho đã tản ra hết, cậu ấy chỉ có thể trả lời Kwon Hye Young bằng một vẻ mặt ngỡ ngàng. Thấy vậy, Kwon Hye Young vẫn mỉm cười nói tiếp.
“Với cả ban nãy chị vừa nhận ra một điều nữa, quý khách Ji Ho thì có rất nhiều tình cảm với quý khách Dan Yi, có phải không?”
“……”
“Lại còn từ rất lâu rồi nữa cơ.”
“À…”
Kwon Hye Young lén quan sát Eun Ji Ho. Có lẽ vì không thể ngờ đến điều này nên vẻ mặt của Eun Ji Ho vừa trắng bệch vừa cứng đờ lại. Và rồi cậu ấy chỉ mở miệng kêu à một tiếng với giọng nói khàn khàn, rồi lại giơ tay che mặt lại.
Bây giờ cậu ấy không thể kiềm chế cảm xúc trên mặt nữa rồi. Vẻ mặt của Eun Ji Ho thật sự vô cùng, vô cùng hoảng hốt, cậu ấy há miệng ra rồi lại ngậm miệng lại, bàn tay đang che mặt của cậu hạ xuống rồi lại giơ lên vuốt mái tóc hơi rối của mình, từ đầu đến cuối Kwon Hye Young chỉ nhìn cậu ấy với vẻ mặt rất hài lòng.
Mình đã bao giờ được trêu cậu nhóc này lần nào đâu? Cô nghĩ. Quen nhau mấy năm rồi mà cô vẫn luôn vô cùng khó khăn trong việc tìm ra kẽ hở để trêu cậu ấy, thế nên nếu bây giờ cô không nắm chắc cơ hội thì sau này đừng có mơ.
Cô đang nghĩ vậy thì Eun Ji Ho cuối cùng cũng bỏ cuộc hỏi.
“Rõ ràng đến vậy cơ à?”
Cô cười rất vui vẻ mà trả lời.
“Đúng vậy.”
“Không phải chứ, rốt cuộc là rõ ràng chỗ nào? A…”
Lúc này cậu thấp giọng kêu lên một tiếng rồi lấy tay che mặt, sau đó bắt đầu tự lẩm bẩm một mình.
“Bữa tiệc này mời cả Yoo Geon mà… Người khác thì không biết, nhưng nếu dính tới người này thì thực sự tàn đời rồi…”
Yoo Geon? Cô vừa nghĩ cái tên này có gì đó quen quen, nhưng sau đó ngay lập tức nhớ ra vài tin đồn về con trai trưởng của tập đoàn Bal Hae mà cô từng nghe không lâu trước đây nên cũng bật ra một tiếng cảm thán.
Nghe nói cậu con trai trưởng và con trai thứ nhà đó từng ở nước ngoài rất lâu nhưng lần này sẽ về nước.
Có vẻ như bữa tiệc kỷ niệm 15 năm thành lập tập đoàn Han Wool này là bữa tiệc đầu tiên bọn họ tham gia sau khi về nước.
Nhưng nói gì thì nói, Eun Ji Ho với Yoo Geon quen nhau sao?
Cô hơi ngỡ ngàng nhìn Eun Ji Ho. Và rồi khi nghĩ đến quy mô của tập đoàn Han Wool và Bal Hae thì cô lại kết luận là việc hai người họ không quen biết nhau còn khó tin hơn. Dù nói vậy nhưng khi nghe thấy Eun Ji Ho nói thẳng tên một người hơn nhiều tuổi như Yoo Geon ra như vậy thì cô vẫn thấy khá sốc. Hoặc rất thân nhau hoặc là không ưa nhau, chỉ có thể là một trong hai trường hợp đó.
Giọng nói của Eun Ji Ho tự nhiên vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
“Chị thấy rõ ràng ở chỗ nào?”
“Cái gì?”
“Để em còn sửa lại. Rõ ràng ở chỗ nào vậy? Động tác à? Hay là ánh mắt?”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa liếc qua bóng dáng mình trong cái gương đằng xa. Thế rồi cậu ấy lại lẩm bẩm.
“Ngày thường cũng có khác như thế đâu nhỉ. Cũng chỉ lơ đãng đến mức này thôi, lúc ở cùng mọi người vẫn bình thường mà.”
“……”
“A, vì sao nhỉ? Vì cái gì mà…”
“Ê này, quý khách Ji Ho.”
Kwon Hye Young gọi xong thì không nói gì nữa. Eun Ji Ho quay ra nhìn cô ấy và bắt đầu hỏi cung ‘Chị nói đi, rốt cuộc em làm gì mà chị nhìn ra vậy?’, thế nhưng cô ấy không thể trả lời nổi. Cô cũng đã quên mất là mình vừa tò mò về mối quan hệ của Eun Ji Ho với Yoo Geon, bây giờ trong đầu cô chỉ lòng vòng suy nghĩ về một điều.
Cô lẩm bẩm trong miệng.
Thế em tưởng là mình có thể sửa được cái đó đấy à?
“Chị? Chị Hye Young?”
“A, ừ.”
“Chị trả lời em đi. Cái đó là một vấn đề rất quan trọng với em đấy.”
Thế rồi cậu ấy lại như khiếp sợ mà sờ lên cổ mình. Kwon Hye Young nhìn thấy rõ ràng cậu ấy lại vừa lẩm bẩm cái tên Yoo Geon một lần nữa. Lúc này cô chắc chắn rằng Eun Ji Ho không hề có mối quan hệ tốt với Yoo Geon. Thế rồi cô lại chớp chớp mắt và nhìn về phía phòng thay đồ vẫn không có động tĩnh gì ở đằng kia.
Đây là một lời khuyên, không phải dành cho Eun Ji Ho mà là dành cho cô bé Ham Dan Yi trông như thể không có chút liên quan nào đến thế giới này ở đằng kia. Cô thận trọng mở miệng nói.
“Quý khách Ji Ho này.”
“Dạ.”
“Cái đó không phải là một điều mà em nói sửa là sửa được đâu.”
“……?”
“Nhưng mà, để chị khuyên em một điều.”
Nhận được ánh mắt nghi ngờ của Eun Ji Ho, Kwon Hye Young cẩn thận giơ ngón tay trỏ ra và nói.
“Đầu tiên, em phải tuyệt đối tránh gặp những người lâu rồi chưa gặp ra. Phải như vậy mới được.”
Nghe thấy câu trả lời không thể hiểu nổi đó, Eun Ji Ho hơi nhăn mặt hỏi lại.
“Khuyên có vậy thôi ạ?”
Kwon Hye Young chỉ có thể trả lời như vậy mà thôi. Thế là Eun Ji Ho lại ngỡ ngàng hỏi lại lần nữa.
“Không phải, thế ngay từ đâu em để lộ tình cảm ở chỗ nào?”
“Haha, chỗ nào nhỉ?”
“Chuyện này bây giờ nghiêm trọng lắm đấy nhé.”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa nhìn chằm chằm vào Kwon Hye Young. Quả nhiên là Kwon Hye Young nhìn vẻ mặt cứng đơ của cậu ấy thì cũng biết cậu ấy đang nghiêm túc hỏi mình, nhưng cô không thể nói cho cậu ấy điều gì dược cả.
Cô chỉ quay đầu mà bổ sung thêm.
“Chị có nói cũng không có tác dụng gì đâu. Không thể giải thích mấy thứ này trong một khoảng thời gian ngắn được.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
“Chị không biết. Có lẽ nếu có ai đó giỏi giải thích hơn mà biết được cảm xúc của quý khách thì sẽ giải thích cho quý khách được đấy.”
Ngay lúc này Eun Ji Ho không hỏi cung thêm nữa. Thay vào đó cậu ấy lại nhăn mày rồi tự lẩm bẩm với bản thân.
“Chỉ cần không phải là Yoo Geon là được.”
Kwon Hye Young không nhịn được mà phì cười. Thế rồi cô lại quay đầu nhìn Eun Ji Ho, cuối cùng cô cũng nói đến điều mình nghĩ tới từ nãy đến giờ.
“Thật tốt quá.”
“Dạ?”
Kwon Hye Young vừa cười vừa trả lời.
“Dáng vẻ của quý khách Ji Ho hiện tại ấy, thật tốt quá.”
Eun Ji Ho chớp chớp mắt, miệng ngậm chặt lại
“Quý khách Ji Ho à, đây là lần đầu tiên em sống đúng với tuổi của mình đấy. Mấy năm rồi chị chưa thấy em như vậy bao giờ cả.”
“……”
“Nếu có thể, chị mong quý khách Ham Dan Yi có thể tiếp tục ở bên em như thế này, rồi càng làm em—”
Cô vừa nói vậy vừa ngẩng đầu lên, nhưng không ngờ biểu cảm trên mặt Eun Ji Ho đã thay đổi từ lúc nào.
Eun Ji Ho chỉ nhìn chằm chằm xuống đất, nhưng vẻ đơn thuần trên mặt giống ban nãy đã biến mất đâu hết. Ngay cả động tác tay bồn chồn giống ban nãy cũng đã dừng lại. Cậu ấy dựa lưng vào sofa, hai tay đan vào nhau và để lên bụng, mắt chỉ nhìn xuống sàn.
Lúc này Kwon Hye Young mới hơi ngỡ ngàng hỏi.
“Quý khách?”
“Cái tên Ham Dan Yi ấy, chị quên nó đi.”
“Gì cơ?”
“Bọn em sẽ không cùng nhau đến đây nữa đâu.”
Kwon Hye Young ngạc nhiên nhìn cậu ấy. Khi vừa định hỏi cậu ấy đang muốn nói gì thì tự nhiên, có tiếng rèm cửa mở ra.
Bổn phận của cô vốn là để nhìn xem khách hàng có phù hợp với sản phẩm mà mình chọn không. Khi quay đầu nhìn lại thì quả nhiên, cô biết là mắt thẩm mỹ của mình không thể sai được và nở một nụ cười hài lòng.
Ham Dan Yi xoay người sang bên cạnh và ngắm nghía bóng dáng của mình ở trong gương.
Đó là một bộ váy liền mùa hè khá đơn giản. Bộ váy này có hai lớp, bên ngoài được may bằng một lớp vải chiffon mỏng nhẹ, đằng sau là một lớp vải trắng phẳng. Váy hơi ngắn, chỉ che được qua qua phần bắp đùi, nhưng vì ở trong đã mặc một chiếc quần đùi cùng màu với váy rồi nên vẫn có thể hoạt động được thoải mái, học sinh mặc cũng không có gì phản cảm cả.
Dưới chân cô bé đi một đôi giày sandal màu bạc đã được chuẩn bị từ trước, khi thấy cô bé quay ra nhìn mình, Kwon Hye Young vừa cười rạng rỡ vừa trả lời thật lòng.
“Thật là xinh đẹp! Em hợp với màu trắng lắm đó.”
Dù nghe thấy lời nói thật lòng này nhưng cô bé đó trông không có vẻ gì là vui sướng cả. Mà không, ngược lại cô ấy lại càng thêm bất an mà đảo mắt rồi cứ ngắm chỗ này chỗ kia trong gương mãi.
Còn phản ứng của Eun Ji Ho thì sao?
Kwon Hye Young lén nhìn về phía sau.
Biểu cảm ảm đạm trên gương mặt Eun Ji Ho ban nãy đã biến mất hết sạch, bây giờ cậu ấy chỉ đang nở một nụ cười ngọt ngào như sắp tan chảy. Lúc này cậu ấy lại quay ra nhìn Kwon Hye Young nhưng vẫn bổ sung một câu.
“Đúng vậy đấy. Cậu xinh lắm, Ham Dan Yi.”
“Ực.”
Eun Ji Ho vừa nói vậy vừa chống cằm và thong thả nhìn Ham Dan Yi, vì đang mặc một bộ Âu phục trắng nên trông cậu ấy như thể vừa từ trong màn ảnh bước ra vậy. Thế nhưng thay vì tỏ ra vui vẻ hay đỏ mặt thì Ham Dan Yi chỉ hơi nhăn trán lại.
Nhìn khung cảnh này, Kwon Hye Young hình như cũng đã lờ mờ hiểu được nỗi khổ của Eun Ji Ho. Cô bé ấy nghe lời khen mà lại có vẻ mặt như vậy, chắc chắn cô ấy cũng sẽ không nhận lời tỏ tình một cách tử tế đâu. Chắc cô bé nghĩ là Eun Ji Ho chỉ đang trêu mình thôi.
Thế rồi Kwon Hye Young lại lén thầm bật cười. Cô hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày, khi mà Eun Ji Ho cuối cùng cũng thích ai đó thì cô bé ấy lại không hề thích Eun Ji Ho.
Theo cô được biết thì không phải cô bé ấy là mối tình đầu của Eun Ji Ho hay sao? Bởi vì Eun Ji Ho chưa bao giờ hành động như vậy trước mặt ai, và cũng chưa bao giờ nói chuyện về đối phương với cô cả.
Kwon Hye Young nghĩ đến đây thì lại tặng cho Eun Ji Ho một ánh nhìn ấm áp.
Nếu bản thân con người có thể tự lựa chọn để thích ai đó thì tốt biết mấy. Khi bạn ngỡ ngàng nhận ra đó là một điều bất khả kháng thì mối tình đầu đã chớm nở mất rồi.
Những điều mà Eun Ji Ho bỏ lỡ khi trưởng thành, những điều thời gian cướp đi của cậu ấy, hay còn gọi là tình cảm và sự bốc đồng đều được cô bé tên Ham Dan Yi kia tặng lại, vậy nên Kwon Hye Young hoàn toàn không thấy phản cảm với dáng vẻ hiện tại của bọn họ chút nào. Nhưng chắc chắn những người hâm mộ tính cách lãnh đạm của Eun Ji Ho sẽ không nghĩ như cô.
Rồi tự nhiên Kwon Hye Young lại nghiêng nghiêng đầu. Vẫn có một điều làm cô vướng mắc.
Lời nói ban nãy của Eun Ji Ho.
“Bọn em sẽ không cùng nhau đến đây nữa đâu.”
Nghĩa là sao nhỉ? Kwon Hye Young nhăn mày, nhưng khi Ham Dan Yi vừa nhìn về phía mình thì cô lại bắt đầu bận bịu chỉ dẫn cô ấy ra chỗ làm tóc.
***