Tôi chậm rãi chớp chớp mắt, sau đó tự nhiên lại chủ động chạm má mình lên bàn tay vẫn đang lởn vởn xung quanh của Eun Ji Ho. Đôi mắt đang nhắm lại của tôi bừng mở như một người vừa tỉnh lại từ giấc mộng.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của tôi, Eun Ji Ho cũng cảm thấy vô cùng lạ lẫm nên khi vừa chạm mắt tôi, Eun Ji Ho mới giật mình lùi người lại. Bàn tay của cậu ấy cũng rời khỏi bờ má tôi. Tôi mấp máy môi, mặt bỗng chốc đỏ bừng lên.
Ban nãy mình điên rồi. Cứ như kiểu mình là thú nuôi của cậu ấy vậy.
Và ngay lúc đó, Eun Ji Ho đang cúi xuống nhìn bàn tay trống trơn của mình thì lại mở miệng nói.
“Này, cậu…”
Tôi ngay lập tức giật bắn mình và quay đầu lại.
“Xin lỗi! Này, thật sự xin lỗi.”
Thấy kiểu biểu cảm không thể hình dung nổi trên mặt tôi, Eun Ji Ho lại nhăn mặt một lần nữa. Tôi vội vàng lùi lại về chỗ của mình và nói tiếp.
“Không phải, chỉ là mấy lời cậu nói ban nãy thực sự an ủi tôi, làm tôi yên tâm, với cả, gì nữa nhỉ…”
Chẳng hiểu Eun Ji Ho đã quay lại với vẻ lãnh đạm giống thường ngày của mình từ lúc nào, cậu ấy nhìn lên má tôi rồi lại quay ra nhìn tay mình và trả lời.
“A, thế là cứ ai an ủi cậu thì cậu lại làm trò đáng yêu như vậy à?”
“A, không thưa thầy Ji Ho. Trò đáng yêu gì chứ. Thầy nói hơi ghê rồi ạ.”
Đối diện với câu trả lời nghiêm túc của tôi, Eun Ji Ho lại càng nhăn mày sâu hơn nữa. Cậu ta mấp máy môi như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ thở một hơi rất dài và ngả người ra đằng sau. Cậu ấy nói.
“Này, cậu đừng có làm vậy với người khác đấy.”
“Hử? À, ừ.”
Đương nhiên rồi, tôi định bổ sung thêm như vậy nhưng Eun Ji Ho đã ngay lập tức ngắt lời tiếp.
“Vì cậu chỉ toàn làm người ta có suy nghĩ khác thôi.”
Tôi nghiêng đầu, lông mày nheo lại mà hỏi.
“Gì cơ?”
“Làm người ta hiểu lầm. Làm người ta có suy nghĩ quá phận ấy.”
“……”
“Cậu nhìn cái gì?”
Có lẽ vì biểu cảm của tôi hơi lạ lùng nên Eun Ji Ho mới gọi tôi. Phải đến lúc này tôi mới lắc lắc đầu như vừa tỉnh mộng và trả lời.
Không phải chứ, nói gì vậy?
“Cậu mà cũng nói được từ quá phận được, thần kỳ thật đấy.”
Eun Ji Ho, điều cậu vừa nói giống y hệt điều tôi hay nghĩ đấy, tôi nuốt câu đó lại vào lòng.
Nói thật thì tôi cảm thấy từ quá phận hoàn toàn không hợp với tôi tí nào. Bởi ngay đến việc thích bất kỳ người nào trong cái thế giới này đã là quá phận đối với tôi rồi. Nên ngay từ đầu không thể dùng từ đó để diễn tả tôi được.
Tôi vừa nghĩ đến một thứ khác vừa nhìn Eun Ji Ho chằm chằm. Bản thân tôi chưa bao giờ tưởng tượng sẽ có một ngày Eun Ji Ho chính miệng sử dụng từ ‘quá phận’ cả. Bởi vì cậu ta luôn luôn là người phù hợp với cách nói ‘muốn gì được nấy’ hơn.
Cái thứ ‘quá phận’ mà cậu ta nói đến này, không biết là ý chỉ đến cái gì nhỉ?
Tôi vô cùng tò mò về việc đó.
Ngay khi đang nghĩ vậy thì Eun Ji Ho lại mở miệng nói. Rồi cậu ấy nở một nụ cười nhợt nhạt trên môi, sau đó nghiêng đầu và trả lời tôi.
“Ai mà chẳng có một thứ mà bản thân không thể động lòng tham chứ, đúng không?”
“À.”
“Trông cậu có vẻ tò mò quá nhỉ, nhưng mà tôi không nói cho cậu đâu.”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa đẩy nhẹ vào trán tôi, thế là tôi lén bĩu môi rồi chạm vào bờ trán vừa được cậu ấy chạm vào.
Cũng đúng, làm gì có chuyện cái thằng Eun Ji Ho này dễ dàng nói chuyện ra như thế.
Tôi đang nghĩ vậy thì ngay lúc đó.
“… Nhưng mà một ngày thì chắc vẫn được.”
“……?”
Lời nói này của Eun Ji Ho không phải nói với tôi mà nghe như đang nói với bản thân mình hơn.
Tôi hơi nhíu mày và quay đầu ra, nhưng lại giật bắn mình vì ánh mắt của Eun Ji Ho vẫn đang chiếu thẳng lên tôi. Khi tôi còn đang không biết nói gì thì Eun Ji Ho lại chậm rãi mở miệng nói. Giọng nói của cậu ấy làm vai tôi hơi run rẩy.
“Này.”
“Ơ, hả?”
Đôi mắt của Eun Ji Ho vẫn xa xăm như trước, cứ như thể cậu ấy đang chìm trong suy nghĩ nên không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài vậy. Khi vẫn đang nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đó, Eun Ji Ho chậm rãi nói tiếp.
“Cậu ấy mà. Hôm nay cậu có thể đối xử với tôi như hôm nay là sinh nhật tôi được không?”
“Hả?”
Sinh nhật cậu là vào tháng 1 mà.
Tôi nghĩ vậy nhưng không thể nói ra miệng được. Eun Ji Ho vẫn nhàn nhạt nói tiếp với tôi.
“Cứ coi như hôm nay là sinh nhật tôi, coi như ngày hôm nay là quà tặng tôi đi, được không?”
“Tặng như thế nào mới được?”
“Chỉ là làm ơn.”
“Làm ơn?”
Tôi hỏi lại. Eun Ji Ho hơi nhíu mày trả lời.
“Làm ơn… thân thiện một chút.”
“Thế thì lúc nào chẳng… À, à không, tôi biết rồi.”
Tôi cứ tưởng như bình thường lúc nào chẳng thân thiện, nhưng có lẽ Eun Ji Ho lại không nghĩ vậy nên lông mày mới nhíu chặt như thế. Phải đến khi tôi vội vã sửa lời thì bầu không khí mập mờ nhưng đồng thời cũng dịu dàng hơn mọi ngày mới quay lại xung quanh Eun Ji Ho. Và rồi tôi tuyên bố với giọng nói như xen lẫn tiếng thở dài.
“Được, tôi biết rồi. Cứ để tôi, coi như hôm nay là sinh nhật của cậu hay gì đó.”
“Tốt.”
Eun Ji Ho vẫn nhìn tôi từ nãy đến giờ, cuối cùng cũng nở một nụ cười thoả mãn. Tôi nhìn gương mặt đáng ngờ của cậu ấy mà nghĩ.
Eun Ji Ho cũng có thể cười như vậy được à?
Nói thật thì tôi cứ tưởng sau ba năm phải vằ sống vừa ngắm nhìn nhan sắc của Eun Ji Ho và mấy người tứ đại thiên vương còn lại cộng thêm cả Ban Yeo Ryung thì có lẽ tôi cũng đã thích ứng xong rồi cơ.
Nhưng mà khoảnh khắc nhìn thấy nụ cười của Eun Ji Ho ban nãy, tôi lại thấy mình nghĩ sai rồi. Tôi đảo mắt một vòng.
Eun Ji Ho cũng có thể cười với bầu không khí đó ư? Cái nụ cười mập mờ đến mức làm người được nhìn cảm thấy bất an đó?
Tôi vừa nghĩ vừa lẳng lặng nghiêng đầu. Dù lật tung ký ức trong mấy năm qua thì tôi cũng không thể nhớ nổi xem tôi đã từng nhìn thấy biểu cảm gấp gáp như vậy của Eun Ji Ho bao giờ chưa. Có nghĩa là trong ba năm qua, đã có điều gì đó làm suy nghĩ của Eun Ji Ho thay đổi rồi…
Vì đang mải suy nghĩ nên tôi cũng không để ý là Eun Ji Ho đã cẩn thận cầm tay tôi rồi đặt lên tay của cậu ấy từ lúc nào. Thế rồi khi tôi giật mình quay đầu lại thì Eun Ji Ho đã vô cùng tự nhiên chồng tay cậu ấy lên tay tôi rồi lại thảnh thơi dựa vào lưng ghế.
Khi vừa chạm mắt tôi, cậu ấy vẫn thoải mái dựa ra đằng sau như vậy, chỉ nhướn cổ lên mà ném cho tôi một câu như thế này.
“Sinh nhật.”
“Nà, ai bảo cậu làm thế này…”
“A, chỉ một ngày thôi mà cũng không được sao?”
Nghe thấy giọng nói than vãn của cậu ấy, tôi ngay lập tức ngậm miệng lại. Tôi chỉ có thể nhìn Eun Ji Ho với ánh mắt rối rắm.
Tôi vốn cũng biết rằng Eun Ji Ho trước mặt chúng tôi là một người hay đùa cợt, còn trước mặt bố mình hay người lớn tuổi hay những người có mối quan hệ nghiêm túc thì cậu ấy sẽ bày ra một bộ dạng hoàn hảo quá đà. Nhưng còn dáng vẻ này của Eun Ji Ho…
Tôi nheo nheo mắt lại. Nói thật thì không phải đây là tâm lý của mấy bà mẹ khi thấy con cái mình làm loạn lên vì muốn mua gì đó ở siêu thị hay sao…
Nhưng mà, tôi cứ suy nghĩ xem có nên rút tay lại hay không, nhưng cuối cùng cũng mặc kệ nó. Có lẽ cũng cảm thấy tay tôi thả lỏng ra nên khoé miệng Eun Ji Ho lại hiện lên một nụ cười mờ nhạt. Tôi nhìn góc mặt của Eun Ji Ho, lòng càng rối rắm như tơ vò.
Thôi thì cứ coi như cậu ấy làm thế này thì tâm trạng của tôi cũng thoải mái hơn được một chút đi.
Và rồi ngay lúc đó, tôi nghe thấy lời nói không thể hiểu nổi của Eun Ji Ho vang lên.
“Chỉ cần qua ngày hôm nay thôi, tôi sẽ tự biết mà giải quyết nốt.”
“Gì cơ?”
“Mấy thứ quá phận kia.”
Eun Ji Ho chỉ trả lời như vậy rồi quay đi, người càng chìm sâu vào ghế hơn một chút. Tôi lại bối rối nhìn cậu ấy.
***
Như một đứa trẻ mơ phải ác mộng, Eun Ji Ho đã nhắm mắt nắm lấy tay tôi ngủ suốt 30 phút rồi.
Trong lúc đó tôi vẫn cầm điện thoại và định lấy ra chơi, nhưng vì sợ đánh thức Eun Ji Ho nên cũng không làm gì được mà chỉ có thể ngắm cảnh ngoài cửa sổ để giết thời gian.
Chưa gì tôi đã thấy việc đối xử với cậu ấy như hôm nay là sinh nhật của cậu ấy có hơi khó khăn, nhưng nếu chỉ trong một ngày thôi thì cũng không phải là không làm được. Với cả có vẻ gần đây cậu ấy phải đi chuẩn bị cho bữa tiệc nên phải chạy đi chạy lại nhiều lắm. Cũng khá lâu rồi tôi mới thấy dáng vẻ say ngủ vì mệt mỏi này của Eun Ji Ho.
Tôi đang chống cằm nhìn gương mặt ngủ say của Eun Ji Ho như vậy thì đột nhiên xe dừng lại, một giọng nói vang lên.
“Đã đến nơi rồi ạ.”
Tôi quay đầu lại. Chú tài xế đã xuống xe từ lúc nào và hiện tại đang mở cửa cho chúng tôi. Tôi cứ tưởng Eun Ji Ho vẫn đang ngủ, nhưng có lẽ dù trong lúc ngủ cậu ấy vẫn rất thính tai nên chưa gì đã tỉnh giấc rồi. Cậu ấy khẽ dụi mắt rồi chỉnh lại quần áo, sau đó mới hướng cằm ra ngoài xe và nói với tôi.
“Đi thôi.”
“À, ừ.”
Tôi gật đầu rồi cũng từ từ bước ra cửa xe rồi cẩn thận đi xuống xe. Khung cảnh bày ra trước mắt khiến tôi kinh ngạc há hốc miệng.
Tôi nghĩ thế này. Ban nãy tôi hỏi Eun Ji Ho về vụ quần áo và rõ ràng cậu ấy đã trả lời ‘Tôi sẽ tự biết mà làm’, có nghĩa là cậu ấy đã chuẩn bị gì đó rồi. Nhưng mà tôi nghĩ cùng lắm là đưa tôi đi mua đồ này nọ thôi, còn thế này thì…
Tôi há hốc miệng và nhìn chằm chằm vào khung cảnh trước mặt mình. Trong số những toà nhà đắt tiền của Seoul thì toà nhà này vẫn đặc biệt được bao bọc trong ánh sáng bạc chói mắt. Có lẽ để tô điểm cho tạo hình đẹp đẽ của toà nhà này nên nó thậm chí còn không có một cái bảng hiệu nào, tôi phải khó khăn nhìn đến một góc nhỏ thì mới thấy một dòng chữ.
Beauty Shop.
Cái thứ chỉ có thể thấy được trong phim đang tồn tại ngay trước mắt tôi. Một đứa chỉ mới là học sinh cấp ba như tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng đến một ngày tôi có thể đặt chân vào đây.
Eun Ji Ho đang đi đằng sau tôi thì mới kéo tay tôi hỏi.
“Làm sao thế? Đi thôi.”
“Ừ? Ờ, ờ…”
Đúng vậy…
Dù đang đứng trước mặt một đứa vẫn đang nói lắp như một con búp bê hỏng từ lúc bước ra khỏi xe đến giờ nhưng chẳng hiểu sao, vẻ mặt của Eun Ji Ho vẫn có chút bồn chồn. Cậu ấy lại nắm chặt tay tôi một cách tình cảm như lúc ở trong xe làm tôi giật nảy mình mà muốn rút tay ra, nhưng cậu ấy lại sắc bén nói một từ ‘sinh nhật’ làm tôi chỉ có thể nắm lại tay cậu ấy.
A, rốt cuộc sinh nhật của thằng này là cái ngày quái gì chứ.
Tôi ngoan ngoãn cho cậu ta nắm tay, đang nuốt lại nước mắt ngược vào trong thì Eun Ji Ho lại nói với tôi.
“Không phải chỉ cần đối xử tốt với tôi không đâu. Tôi cũng sẽ biến ngày hôm nay thành một ngày giống như sinh nhật của cậu vậy.”
Thế nên cậu mới đưa tôi đến chỗ làm đẹp à…?
Rốt cuộc tiêu chuẩn sinh nhật của nam chính trong tiểu thuyết là gì nhỉ, tôi càng ngày càng thấy bất an.
***