Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 161

Trong tiệm quả nhiên cũng vừa hùng tráng vừa sạch đẹp giống như vẻ ngoài. Có lần tôi đi cùng anh Yeo Dan với Ban Yeo Ryung cũng đã từng thấy kiểu kiến trúc đắt tiền giống thế này rồi, dù từ cấp hai tới cấp ba mới chỉ thấy qua một lần nhưng nhìn vẻ hài hoà và không khoe mẽ nhưng vẫn rất đẳng cấp của cửa tiệm này là đã thấy nó không phải dạng vừa rồi.

Và tôi, khi ở trong cửa tiệm cao cấp quá đáng đó.

“A, nghĩ lại thì nếu đây là một cảnh ở trong phim thì không phải hỏng hết việc rồi sao? Sẽ có chuyện xảy ra ý, kiểu vai chính bị vứt đi đâu mất còn vai phụ thì lại chiếm hết cả thời lượng lên sóng…”

Lại bắt đầu lảm nhảm như thế này.

Và rồi Eun Ji Ho ở bên cạnh tôi mới chán nản hỏi lại.

“Gì cơ…?”

“Tôi đang nghĩ nếu đây là ở trong phim thì phải làm thế nào mới xảy ra tình huống này ấy mà.”

“Ừ đấy, ý tôi muốn hỏi là tại sao cậu lại muốn nghĩ đến chuyện như vậy mà…”

Eun Ji Ho nói vậy rồi ném cho tôi một ánh mắt phức tạp, chỉ một lúc sau cậu ấy hơi lắc đầu rồi lại đi ra xa khỏi tôi. Giọng nói lạnh lùng và thẳng thắn đặc trưng mỗi khi gặp người lạ của cậu ấy vang lên ngay bên tai tôi.

“Cho tôi gặp giám đốc Kwon Hye Young. Tôi có cuộc hẹn lúc hai giờ.”

Phải đến lúc này tôi mới ngẩng lên và nhìn về phía đằng xa. Eun Ji Ho đang nói chuyện với nhân viên tiếp tân, vẻ mặt của cô tiếp tân ấy sáng bừng, vô cùng phù hợp với một người làm việc ở trung tâm làm đẹp.

Tôi há hốc mồm. Oa, mỹ nữ toàn tập trung hết ở đây nhỉ. Tất nhiên là trong một môi trường toàn người đẹp như vậy nhưng sự tồn tại chói mắt của Eun Ji Ho cũng hoàn toàn không bị lay động chút nào.

Nghĩ đến đây thì tôi lại nhìn mái tóc bạc đang toả ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn chói rọi cứ như đang ở trong studio chụp hình của Eun Ji Ho mà vẻ mặt lại trở lên kỳ quái.

Cũng đúng, nếu muốn làm mái tóc bạc đó hết nổi bật thì chỉ còn cách đến Hong Dae hay gì đó thôi…

Một lúc sau, người nhân viên kia xác nhận tên người hẹn xong thì nhẹ nhàng mời chúng tôi ngồi xuống, sau đó lại hỏi chúng tôi có muốn uống gì không. Đây là lần đầu tiên tôi đến những nơi như thế này nên trong người tôi vẫn phập phồng không yên, thế là tôi từ chối vì nếu uống gì vào chắc tôi phun ra mất, Eun Ji Ho nhìn tôi như vậy rồi cũng quay ra và bảo không lấy gì. Phải đến lúc này cô nhân viên kia mới lịch sự chào chúng tôi và ra khỏi phòng.

Khi ở một mình cùng Eun Ji Ho ở một nơi xa lạ mà tôi chưa từng được đặt chân tới từ lúc sinh thần tới giờ, tôi mới lo lắng đặt tay lên tay vịn của sofa rồi chống cằm, mắt dáo dác nhìn chỗ này chỗ kia.

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên qua khe cửa và lọt vào tai tôi.

“Trời ơi, người đó có phải là người thừa kế của tập đoàn Han Wool không? Quỷ thần ơi, đã vậy còn là học sinh cấp ba nữa?”

“Cứ chờ hai năm nữa đi, để xem người ta trưởng thành thế nào!”

Ừm, tôi bình tĩnh suy nghĩ xem nếu tôi là người nhận được câu hỏi đó thì sẽ trả lời như thế nào. Học sinh năm ba hoặc là thứ hạng 0 trên toàn thế giới, chỉ một trong hai cái đó thôi…

Lúc này, giọng nói của Eun Ji Ho vang lên ngay bên tai tôi.

“Ham Dan Yi, đang nghĩ gì thế?”

“Hử? À, à không.”

Eun Ji Ho tai thính lắm mà, làm gì có chuyện cậu ấy không nghe ra mấy câu nói ban nãy nhỉ?

Tôi rối rắm nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Ngay lúc này, cửa đột nhiên mở ra, một người nào đó nhẹ nhàng bước vào trong phòng.

Thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là mái tóc đen suôn mượt được chăm sóc rất cẩn thận của người kia. Sau đó tôi nhìn sang đôi khuyên tai vòng của người ấy rồi bắt đầu há hốc mồm.

Oa. Dù mắt tôi đã vô cùng quen thuộc với sắc đẹp của Ban Yeo Ryung rồi, nhưng tôi vẫn thấy cô gái kia là một người cực kỳ sinh đẹp. Vì vẻ ngoài hoa lệ của chị ấy nên ngay cả khi đang mặc một chiếc váy đen khá đơn giản so với nhan sắc của mình nhưng sắc đẹp của chị ấy vẫn không hề bị cản trở một chút nào. Và rồi khi chạm mắt với tôi, chị gái ấy nheo mắt cười. Tôi chẳng hiểu sao lại thấy bồn chồn không yên mà cúi thấp đầu xuống.

Eun Ji Ho ngồi đối diện tôi vẫn thản nhiên như thường. Thế rồi lời nói của cậu ấy lại làm tôi trợn tròn mắt.

“Chị vẫn xinh đẹp như mọi ngày nhỉ, chị Hye Young.”

Có vẻ như cô gái này là Kwon Hye Young, giám đốc của trung tâm làm đẹp này.

Mà không, chị á?

Eun Ji Ho nói vậy xong, vẻ mặt trông có vẻ an ổn hơn là tôi tưởng. Cậu ấy vẫn bày ra dáng vẻ có chút căng thẳng khi ở nơi công cộng như trước, nhưng lại nói chuyện với người kia như thể đã quen biết chị ấy từ rất lâu rồi. 

Kwon Hye Young cũng trả lời cậu ấy như đang nói chuyện với một cậu em trai với vẻ mặt yên ổn y hệt vậy. Chị ấy nheo mắt mỉm cười rồi thong thả nói.

“Quý khách cũng càng ngày càng đẹp trai đấy. Thêm vài năm nữa là thế nào quý khách cũng làm mù mắt người ta mất thôi.”

Và rồi chị ấy lại hướng mắt đến chỗ tôi rồi hỏi.

“Còn quý khách vừa mới tới đây, tên của em là gì nhỉ?”

Tôi ngẩn ngẩn ngơ ngơ từ nãy đến giờ, đến lúc này mới vội vã mở miệng nói. Nói thật thì có bao giờ Eun Ji Ho đứng trước mặt người lớn tuổi hơn mà có cái thái độ này đâu.

“A, tên em là Ham Dan Yi ạ. Em với Ji Ho…”

“Đang hẹn hò.”

Ngay lúc đó Eun Ji Ho lại ngắt lời tôi và nói thêm một câu khó hiểu như thế. Tôi mới trợn mắt quay ngoắt đầu lại.

“Gì cơ?”

“Ôi trời!”

Khi tôi còn đang há hốc miệng nhìn Eun Ji Ho thì Kwon Hye Young còn đang mải vỗ tay vui vẻ và cảm thán một câu như thế. Ra là vậy, cuối cùng khách hàng nhà chị cũng trưởng thành rồi!, chị ấy vừa nói vậy vừa quay ra nhìn dáng vẻ cúi đầu của tôi, sau đó vừa cười thoải mái vừa nói.

“Hai đứa hợp nhau lắm!”

“A, không, em…”

Tôi cứ thế lùi lại một bước, sau đó lại nhận ra lý do tôi tự nhiên không thể nói gì nổi trước mặt Kwon Hye Young. Người chị này rất giống Ban Yeo Ryung. Không phải giống vẻ bề ngoài mà bầu không khí hay lời nói và biểu cảm của chị ấy đều y hệt Ban Yeo Ryung.

Ba năm trước, kể từ khi tôi chẳng biết đầu đuôi gì mà đã bị Ban Yeo Ryung kéo đi và chính thức bắt đầu cuộc sống trong một thế giới hoàn toàn khác tới giờ, tôi hiểu rõ rằng tôi cực kỳ yếu lòng đối với mọi thứ liên quan đến Ban Yeo Ryung. 

Tôi đang không nói gì nổi mà chỉ mấp máy môi như vậy thì một lời nói vô lý tới điếng người nữa lại đánh vào mặt tôi.

“Ham Dan Yi, cậu đang xấu hổ vì tôi đấy à?”

Tôi cứng người một lúc lâu, khi chầm chậm quay đầu ra lại còn như nghe thấy tiếng từng khớp xương của mình kêu ken két. Eun Ji Ho vẫn đang tặng cho tôi một ánh mắt lạnh lẽo tới rùng mình, nhìn vậy tôi chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

Lúc này tôi mới nhớ đến lời hứa mà chúng tôi vừa nói với nhau trước khi bước vào trong này. Sinh nhật.

Tôi cô gắng nhếch miệng cười. Với vẻ mặt gượng ép ấy, tôi trả lời.

“Không… có. Xấu hổ gì chứ, chỉ là, có hơi, như vậy thôi.”

“Như vậy?”

Vẻ mặt của Eun Ji Ho ngay lập tức trở nên dịu dàng, cậu ấy nói vậy rồi giơ tay về phía tôi. Nhìn thái độ của cậu ta ga lăng như một người đàn ông thời trung đại như vậy, tôi cũng không thể đánh lên tay cậu ấy mà chỉ có thể ngoan ngoãn đặt tay mình lên mà thôi.

Ực, rốt cuộc tại sao tôi lại phải…

Tôi quay đầu đi, đang cố nhíu mày lại để nuốt nước mắt ngược vào trong thì lại nghe thấy Kwon Hye Young với Eun Ji Ho vẫn đang cằn nhằn với nhau.

“Nhưng mà lạ thật đấy, quý khách ạ. Sao trông có vẻ không phải hẹn hò nhỉ?”

“Cái gì mà không phải hẹn hò? Bọn em đang nắm tay nhau tình cảm như thế này cơ mà.”

Nghe vậy, chị ấy nhìn qua lại giữa tôi và Eun Ji Ho, sau đó tinh nghịch nói thế này.

“Không, trông giống như một nàng công chúa bị bắt cóc ấy…”

“Được rồi, bọn em vẫn thương nhau lắm nên chị có thể cho bọn em đồ đôi được không?”

Nghe vậy, linh hồn đã bay tán loạn đi đâu mất của tôi mới từ từ quay trở lại, tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Bộ vest sáng màu mà Eun Ji Ho đang mặc hiện tại hoàn toàn phù hợp với mái tóc bạc của cậu ấy, nhưng nói thật nếu tôi mặc bộ đó thì có khi người khác chỉ thấy tôi giống một cục phấn thành tinh mà thôi. Đã thế lại còn ở trước mặt bà chị mới gặp này nữa.

Khi tôi đang rên rỉ muốn phản đối thì Eun Ji Ho cũng không nói gì mà chỉ đảo mắt, lúc này giám đốc Kwon Hye Young đứng gần đó cũng nhìn tôi và cẩn thận mấp máy môi.

Ngay lúc này, tôi nghe thấy tiếng gọi của Eun Ji Ho.

“Ham Dan Yi.”

“Sao…”

“Cậu xấu hổ–“

“Áaaa! Biết rồi! Tôi biết rồi mà, cậu đừng làm vậy nữa!”

Đây là lần đầu tiên tôi quên mất có một vị giám đốc Kwon Hye Young đang đứng trước mặt mình mà hét lên như vậy, thế mà Eun Ji Ho vẫn lạnh lẽo hỏi lại tôi như ban nãy.

“Làm gì, hả?”

“Cái biểu cảm đó!”

Thế rồi Eun Ji Ho lại chớp chớp mắt và vui vẻ cười, sau đó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Phải vậy mới được, tôi thở dài một tiếng, sau đó lại vì động tác của cậu ấy mà nét mặt càng trở nên nhợt nhạt.

Cậu ấy càng nắm tay tôi chặt hơn, lần này rụt rè hỏi.

“Thế chúng ta, làm vậy cũng được đúng không? Đồ đôi ấy.”

“Áaaaa! Eun Ji Ho , sao cậu lại đối xử như thế này với tôi hả!?”

Cuối cùng khi thấy tôi đẩy tay Eun Ji Ho ra thì giám đốc Kwon Hye Young chỉ cười ngại ngùng, sau đó nói sẽ mang catalouge đến và ra khỏi phòng luôn.

***

Khi chỉ còn hai người chúng tôi, cả hai đều rơi vào trầm lặng. Thế rồi Eun Ji Ho cất tiếng hỏi trước.

“Cậu xấu hổ vì tôi đến vậy cơ à?”

Tôi không ngần ngại trả lời.

“Không, nhưng mà tôi chỉ đồng ý giả vờ hôm nay là sinh nhật của cậu thôi, chứ ai bảo muốn giả vờ làm người yêu cậu đâu?”

Ngay khi tôi nói vậy, Eun Ji Ho bắt đầu làm vẻ mặt uất ức như thể một người khách hàng vừa đi mua đồ về nhưng sau đó lại nhận ra đó là sản phẩm kém chất lượng vậy.

Cái gì, ê này, nói thẳng ra thì tôi mới là người nên có vẻ mặt đó ấy chứ. Sao chưa báo trước gì đã kêu mặc đồ đôi?

Tôi đang nghĩ vậy thì tự nhiên cậu ấy lại vừa nhìn tôi vừa ném cho tôi một câu.

“Vậy cứ, a, được rồi, cứ coi như là chơi đồ hàng đi.”

“Gì cơ?”

Tôi nhăn mày, cao giọng hỏi. Thế rồi Eun Ji Ho tự dưng lại trở nên phiền phức vô cùng mà vò tóc tôi đến rối xù lên, nhưng giọng nói thì vẫn vô cùng sâu lắng.

“Chơi đồ hàng ấy, cậu chưa chơi trò đó bao giờ à? Cứ giả vờ như vậy là được rồi.”

“Không, ai mà không biết chơi đồ hàng chứ hả? Ý tôi là tại sao phải chơi trò đó vào đúng hôm nay, trong sự kiện quan trọng như này chứ?”

Và thế rồi Eun Ji Ho lại vừa nhìn tôi vừa bật ra một câu.

“Nhưng mà nếu không phải hôm nay thì không được rồi.”

“Hử?”

Tôi dù gì cũng không tin lời mà Eun Ji Ho nói nên lại nhăn mặt vào. Ngay lúc đó, tôi nhìn Eun Ji Ho ngồi ngay cạnh mình mà suýt nữa cất lời hỏi ‘Cậu, có phải là Eun Ji Ho thật không đấy?’. Hình như tôi biến thành loại nhân vật nữ chính trong mấy câu truyện kỳ quặc mà mọi người hay kể rồi.

Nhưng tôi không nói gì mà nhìn thẳng vào đôi mắt đen vẫn đang hướng về mình của Eun Ji Ho.

Nói thật thì trong vòng ba năm qua, tôi đã nghĩ rằng mình ở cùng Eun Ji Ho khá lâu nên sẽ hiểu cậu ấy hơn người khác.

Người ta sẽ nghĩ rằng cậu ấy vừa sinh ra đã sở hữu tất cả mọi thứ, đến lúc lớn lên rồi vẫn có thể dễ dàng nhận được thành quả chỉ vì xuất thân của mình.

Nhưng khác với điều bọn họ nghĩ, cậu ấy tuyệt đối là người theo chủ nghĩa nỗ lực. Nói thật là trong những thứ mà cậu ấy sở hữu hiện tại, trừ gia thế và ngoại hình ra thì không có gì mà cậu ấy nhận được không phải nhờ nỗ lực của bản thân cả.

Cậu ấy luôn luôn nhẫn tâm với bản thân mình như vậy, thế nên mấy lời như kiểu ‘hôm nay không phải là ngày để học’ chẳng có ý nghĩa gì với cậu ấy cả. Nghĩ đến đây thì tôi nhíu chặt mày lại.

Một Eun Ji Ho như vậy mà lại nói không phải hôm nay thì không được nữa, rốt cuộc là có ý gì?

Ngay lúc này, cánh cửa mở ra, chị giám đốc Kwon Hye Young cầm một quyển catalouge đi vào phòng. Tôi tự dưng lại nhanh chóng quay đầu đi nơi khác, Eun Ji Ho chằm chằm nhìn tôi như vậy rồi mới dời mắt nhìn Kwon Hye Young đang từ từ tiến tới gần.

Có vẻ như chị ấy đã để ý đến bầu không khí lạnh lẽo giữa hai người chúng tôi. Thế là chị ấy không nói gì mà chỉ mỉm cười, khi vừa ngồi xuống đối diện thì chị ấy nhanh chóng mở quyển catalouge ra ngay giữa bàn.

“Em muốn xem cả trang sức và phụ kiện nữa đúng không?”

Tôi đang ngập ngừng suy nghĩ thì Eun Ji Ho ngay lập tức trả lời.

“Vâng. Chỉ cần đơn giản thôi.”

“A, được rồi, vậy trang này chắc là được…”

Ngón tay đã được cắt tỉa và chăm sóc cẩn thận của chị ấy vươn đến gần rồi lật qua mấy trang. Tôi ngồi bên cạnh Eun Ji Ho mà nhìn về hướng đó, mặt vẫn cứng đờ như đá.

Chắc là vì Eun Ji Ho nói chúng tôi đang hẹn hò với nhau nên hiện tại, chị ấy chỉ giới thiệu mấy bộ váy màu trắng phù hợp với bộ đồ Tây sáng màu của Eun Ji Ho mà thôi.

Mà như vậy thì thôi đi, nhưng sau đó lại còn chuyện gì nữa đây?

Nghe theo câu ‘chỉ cần đơn giản thôi’ của Eun Ji Ho, vị giám đốc Kwon Hye Young này lại đưa ra một chiếc kẹp tóc làm bằng bạch kim có gắn cả kim cương nữa.

Mặc kệ biểu cảm bất an của tôi, cuộc nói chuyện ở bên cạnh tôi vẫn diễn ra trong khung cảnh yên bình như ngày xuân vậy.