Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 367

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 715

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 252

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 1652

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 665

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 7452

Chương 147

“……”

“Mẹ, mẹ không cần phải biện hộ cho con nữa đâu. Con cảm ơn, nhưng mà—.”

“Thế tại sao con lại nổi giận?”

Joo In lại nâng mắt lên nhìn. Khi chạm mắt cậu ấy, tôi lại nói từng câu rõ ràng cho cậu ấy nghe.

“Thế tại sao con lại nổi giận? Vì con thấy bọn họ có lỗi còn mẹ chẳng làm gì sai nhưng mẹ lại là người chịu tổn thương nhiều hơn ư? Vì con ghét điều đó à? Hay vì nó động chạm vào tinh thần chính nghĩa của bản thân con? Không thì vì…”

“Đúng vậy đấy. Nhưng bỏ cái phần tinh thần chính nghĩa của bản thân con đi. Con không nghĩ đến những thứ cao cả như kiểu tinh thần chính nghĩa đâu.”

Joo In nói đến đây thì từ từ thở ra.

“…Mẹ cứ nhắm mắt cho qua tội lỗi của họ, nếu họ tự cảm thấy ăn năn thì sẽ không làm loạn hơn nữa. Thế mà bọn họ vẫn tự tin ăn nói với mẹ như vậy, không phải cuối cùng bọn họ vẫn không hề cảm thấy hối cải hay sao?”

Tôi chớp chớp mắt. Thế rồi khi chạm mắt với cậu ấy, tôi chỉ ngượng ngùng cười một tiếng rồi giơ tay lên. Tôi vừa chậm rãi nắm lại từng ngón tay và trả lời.

“Ừm, đúng vậy, con nói đúng.”

“Hử?”

Joo In hơi nheo mắt lại với vẻ nghi ngờ. Tôi vẫn ngượng nghịu cười và nói. 

“Con nói đúng. Con người ai cũng như vậy đấy.”

“……?”

“Mỗi khi làm gì đó tốt đẹp hoặc lịch sự với người khác, chúng ta luôn muốn đối phương cũng đáp lại y như vậy với mình đúng không. Có nghĩa là mỗi khi chúng ta đối xử tốt với người khác, thực ra chúng ta chỉ đang muốn nhận được sự đền bù tương ứng mà thôi.”

“Thế thì sao?”

“Còn con.”

Tôi vươn tay chỉ vào Joo In. Bên kia đầu ngón tay của tôi, ánh mắt của Joo In vẫn chìm xuống. Tôi nói tiếp.

“Joo In, con ban nãy cũng như vậy đấy. Con nói là con đang che giấu dáng vẻ thật sự của mình không cho người khác biết đúng không. Nếu vậy thì con nghĩ tất cả những hành động của mình đều chỉ là giả vờ thôi à? Thật sự không phải bản thân con muốn làm đúng không? Vì con không phải người tốt đẹp đến mức có thể làm những hành động như thế, vì con không muốn để lộ bản thân nên mới phải giả vờ đúng không?”

“Đúng vậy…”

“Vậy nếu một ngày có ai đó tự nhiên nói những lời không hay về con thì con sẽ làm thế nào?”

Nghe tôi hỏi vậy, cuối cùng vẻ mặt của Joo In cũng dao động. Cậu ấy giương mắt nhìn tôi. Tôi hít vào một hơi và nói tiếp.

“Nếu có ai đó tự nhiên, ừ thì, biết được con lừa họ, biết được con là người kỳ lạ nên mới nổi giận và mắng con một trận thì con sẽ làm thế nào?”

“……”

“Con sẽ nổi giận à? Sẽ trả thù à? Cũng giống cái cách mà con làm với những người làm tổn thương mẹ đúng không?”

Lời nói của tôi như chìm xuống mặt đất tĩnh lặng. Joo In vẫn nhíu mày chặt lại như một người đang phải ngẫm nghĩ về một vấn đề gì đó vô cùng nan giải mà chăm chú nhìn tôi.

Ánh trăng lay động giữa hai người chúng tôi. Một lúc sau, tôi thấy Joo In chậm rãi lắc đầu.

Cậu ấy trầm giọng nói.

“Không. Con sẽ không tức giận đâu. Cũng sẽ không trả thù luôn. Con xứng đáng bị đối xử như vậy mà. Con chỉ là đang diễn kịch vớ vẩn để trì hoãn thôi, như vậy bọn họ sẽ không nhanh chóng biết được bản chất thật của con rồi căm ghét con nữa.”

“Joo In à.”

Nghe tôi gọi như vậy, Joo In vẫn không nhìn về hướng này. Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm xuống đất và không nói một câu nào. Có một hồi tôi đã nghe người ta nói như thế này.

Nếu ai đó nói chuyện buồn bằng một giọng điệu quá bình thản, có nghĩa là bọn họ đã ôm lấy chuyện đó trong lòng quá lâu rồi. Thế nhưng nỗi đau vẫn còn chưa biến mất, bọn họ chỉ là đang cố tình bày ra vẻ mặt bình thản đó mà thôi.

Tôi tự nhẩm tính xem Joo In đã ôm lấy suy nghĩ đó trong mình suốt bao lâu rồi. Cô ta, người phụ nữ mảnh mai mà tôi từng thấy bên ngoài bức tường rào cao vút của nhà Eun Ji Ho đó, khi cô ta vào nhà Joo In với tư cách mẹ nuôi thì cậu ấy mới chỉ có năm tuổi mà thôi.

Nếu vậy thì rốt cuộc cậu ấy đã ôm cái suy nghĩ đó trong lòng suốt bao nhiêu năm rồi chứ?

Rốt cuộc là cậu ấy đã bắt đầu che giấu bản thân và giả vờ bày ra cái dáng vẻ mà mình mong muốn, chỉ vì sợ người khác sẽ chán ghét bản tính thật của mình từ lúc nào cơ chứ?

Từ lúc sáu tuổi? Bảy tuổi? Cậu ấy ít nhất đã phải che giấu bản thân suốt 10 năm trời rồi, thế nên bây giờ mới bị chứng tự kỷ ám thị nghiêm trọng như thế này. Tôi nắm chặt tay mình lại.

Làm gì có ai trên thế giới này lại sống mà không giả vờ đâu? Hồi bé, có lần tôi bị ngã nên khập khiễng vừa ôm đầu gối vừa về nhà, mẹ tôi chạy ra cửa thấy đầu gối của tôi như vậy thì có vẻ mặt như thể mẹ còn đau hơn cả tôi. Lúc đó tôi đã làm gì nhỉ? Tôi mới cố kìm nước mắt và ngượng ngùng cười, sau đó bảo mẹ là tôi hoàn toàn không đau tí nào luôn. Đó là lời nói dối đầu tiên, và cũng là lần diễn xuất đầu tiên trong ký ức của tôi.

Nhưng giả vờ để nhận được tình yêu của người khác và giả vờ để không bị tổn thương là hai điều hoàn toàn khác nhau. Cuối cùng người giả vờ cũng sẽ hoàn toàn bị ăn mòn.

Tôi đang nhận được tình yêu của mọi người, nhưng thứ mà bọn họ yêu quý không phải là bản tính thật của tôi. Nếu tôi cho bọn họ nhìn thấy bản tính thật của tôi thì sẽ chẳng còn ai yêu thương tôi nữa. Chưa thử nhưng đã đưa ra kết luận. Sau đó không dám lặp lại lần nữa.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn. 

Vẻ mặt của Joo In trong mắt tôi nặng nề như vẫn vô cùng hoảng hốt. Cứ như một cậu thiếu niên rụt rè không biết nên hướng mắt về đâu, cậu ấy nhìn sang bên cạnh tôi, nhìn lên trần nhà, nhìn xuống đất rồi sau cùng mới nhìn tôi và cười ngượng ngùng. Thế rồi cậu ấy vươn tay nắm lấy tay tôi.

“Mẹ ơi, vẻ mặt của mẹ làm sao thế?”

“Joo In à.”

“Sao mẹ phải…”

“Con có biết là việc con vừa tin rằng người ta sẽ luôn căm ghét con nhưng vẫn có thể đối xử tốt với họ là một việc tuyệt vời như thế nào không?”

Nghe vậy, nụ cười ngượng ngùng của Joo In cứng đờ lại. Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi chỉ hơi nheo mắt lại. Lần này tôi vươn tay nắm lấy tay cậu ấy.

Cả hai đứa im lặng một lúc. Cành cây bên ngoài cửa sổ vẫn đung đưa không ngừng. Joo In chớp chớp mắt, sau đó mới mở miệng hỏi.

“Việc, tuyệt vời?”

Giọng của cậu ấy nghe cứng ngắc như thể đang tháo từng cái ốc vít ra vậy. Joo In lại hỏi tiếp.

“Việc tuyệt vời? Cái đó á?”

“Con nghĩ thử xem. Ban nãy, con nói con nổi giận vì chuyện của mẹ, vì hành động tốt đẹp của mẹ không bị đáp lại mà. Con thấy mẹ cố gắng cư xử lịch sự với họ thì ít nhất bọn họ cũng phải đáp trả lại y hệt vậy, nhưng bọn họ đã không làm thế mà lại còn không thấy hối cải nữa nên mới khó chịu đúng không?”

“Vâng.”

“Đúng vậy, mẹ cũng nổi giận vì lý do tương tự đấy. Mẹ đã cố nhắm mắt cho qua không để ý đến họ rồi. Cái này tất nhiên cũng là vì mẹ không thích nghĩ mệt đầu thôi, với cả mẹ nghĩ mẹ làm thế thì bọn họ sẽ tự cảnh tỉnh rồi ngậm miệng lại. Nhưng bọn họ thấy mẹ im lặng thì lại nghĩ là mẹ chột dạ nên tự mình tức giận, mẹ cũng bực mình lắm đấy nhé.”

Đầu của Joo In gật gật. Tôi hít vào một hơi và nói tiếp.

“Cuối cùng dù mẹ đang hành động theo lẽ thường thì mẹ vẫn muốn được người ta hồi đáp lại thôi. Hồi đáp lại cho hành động tốt đẹp của mình. Mẹ cũng muốn những người khác đối xử tốt với mẹ.”

“……”

“Nhưng mà ban nãy con bảo là nếu người ta tự dưng quay lưng với con rồi nổi giận với con thì con vẫn sẽ coi như là không có gì đúng không? Con sẽ không cảm thấy buồn, cũng sẽ không trả thù. Rõ ràng con chẳng mong đợi gì từ người khác nhưng vẫn đối xử tốt với họ còn gì. Cái đó, cái đó phải gọi là…”

“Mẹ.”

“Cái đó phải gọi là hoạt động từ thiện thì đúng hơn. Gì chứ, con cũng đâu phải thanh niên tình nguyện đâu.”

Mặc kệ tiếng gọi của Joo In, tôi nói thẳng đến đây thì lặng lẽ hít sâu một hơi.

Từ khi đặt chân vào thế giới mới này, bầu không khí xung quanh chúng tôi càng ngày càng trở nên lạnh lẽo tới run rẩy. Vậy nhưng trên trán tôi hiện tại vẫn đang chảy mồ hôi ròng ròng.

Tôi cứ cụp mắt mà không nói gì một lúc. Và ngay lúc đó, Joo In ngay trước mặt tôi từ từ mở miệng.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn.

“Mẹ. Mẹ khen ngợi một kẻ lừa đảo là thanh niên hoạt động từ thiện có phải tích cực thái quá không?”

Nghe vậy, tôi lại nhíu mày. Ánh mắt của tôi nhìn thẳng vào gương mặt của Joo In. Hàng lông mi của cậu ấy ươn ướt, mái tóc nâu dưới ánh trăng như toả ra ánh sáng nhàn nhạt. Tôi mở miệng nói.

“Nếu con nói mình là kẻ lừa đảo, được thôi. Thế con đã lừa ai và làm tổn thương ai nào?”

“Cái đó, tất nhiên là những người vẫn tin con là người tốt rồi.”

“—Vậy nếu con để lộ bản tính ra thì những người đó sẽ ứng xử như thế nào?”

“……”

Joo In há miệng ra định nói nhưng rồi lại im bặt. Đôi mắt của cậu ấy mở to như một người vừa nhận ra điều gì đó đáng ngạc nhiên mà nhìn tôi. Dù xung quanh vẫn tối đen nhưng tôi vẫn có thể thấy bờ má trắng bệch một màu của cậu ấy. 

Với gương mặt như sắp khóc của mình, tôi nói.

“Nếu ngay từ đầu con đã không giả vờ và để lộ tính cách thật thì mọi chuyện sẽ thành ra thế nào?”

“Cái đó.”

“Cái đó?”

“Có lẽ là mọi người sẽ không thấy thích ở bên cạnh con nữa, với cả sẽ bị tổn thương…”

Joo In đang nói nửa chừng rồi lại ngậm miệng lại. Ha, tôi cúi đầu và thở dài một hơi.

Joo In không nói gì tiếp cả. Nhưng nhìn bàn tay đã thả lỏng vẫn đang nắm lấy tay tôi của cậu ấy, tôi biết là cậu ấy đang tiếp tục suy nghĩ.

Tôi cũng không chạm mắt với cậu ấy nữa mà chỉ cắn chặt môi.

Tôi không hiểu tại sao một điều đơn giản như thế này mà cả Joo In lẫn Eun Ji Ho đều không hiểu được. Mà không, trong trường hợp của Eun Ji Ho, dù sao thì tính cách vô cảm của Joo In hồi bé ảnh hưởng quá lớn đến suy nghĩ của cậu ấy nên cậu ấy cũng khó có thể nắm được trọng tâm vấn đề, còn Joo In thì…

Lời nói của người phụ nữ đó vẫn luôn bị khắc sâu trong tim cậu ấy.

Cậu ấy chỉ mải mê đánh giá bản thân mình bằng những từ ngữ tiêu cực nhất nên cũng không thể nghĩ thêm được. 

Phải làm sao đây, tôi lấy cả hai tay nắm lấy tay Joo in. Sau đó cuối cùng cũng mở miệng nói.

“Con cuối cùng cũng là vì không muốn tổn thương người khác đúng không?”

Gương mặt của Joo In trắng bệch, cậu ấy vẫn không nói gì. Tôi cắn chặt môi rồi lại nói tiếp.

“Con tự nhận mình là người xấu mà. Nên con chỉ đang giả vờ làm người tốt để không tổn thương người khác thôi. Nhưng sau đó con lại nói là con thấy tội lỗi vì mình giả vờ lừa người khác à? Sao lại tội lỗi? Như thế là không tốt sao? Thế thì con đâu cần phải tự coi mình là người xấu nữa đúng không? Con chỉ là đang cố gắng để không làm tổn thương người khác thôi mà. Chỉ muốn làm mọi người vui vẻ thôi mà. Như vậy có gì xấu đâu? Mẹ cũng không hiểu luôn. Không hiểu tại sao con lại phải tự nhận mình là người xấu á.”

“……”

“Thế nên mẹ nghĩ hiểu con không phải chuyện gì khó khăn cả chút nào cả. Con tốt lắm. Mẹ nghĩ con là một người tốt bụng như vậy đấy.”

“……”

“Với cả mẹ lại lo lắng đến một chuyện khác cơ.”

Nghe vậy, lúc này Joo In mới ngẩng lên nhìn tôi. Khi hai đứa chạm mắt nhau, tôi hít một hơi rồi chậm rãi nói.

“… Con mệt mỏi lắm đúng không? Từ đó đến giờ lúc nào con cũng nở nụ cười trước mặt mọi người dù trong lòng vẫn đang suy nghĩ tiêu cực như thế mà mẹ không hề hay biết, thế nên bây giờ mẹ sợ nếu con vẫn tiếp tục cười như vậy thì sau này sẽ càng mệt mỏi hơn. Mẹ ghét điều đó lắm, Joo In à.”