Joo In nói vậy rồi đứng dậy, sau đó quay ra nhìn tôi. Khi vừa chạm mắt tôi thì gương mặt rực rỡ cậu ấy nở một nụ cười bừng sáng. Sáng đến nỗi khiến tôi nghi ngờ không biết có phải cậu ấy đang giấu diếm điều gì đó không. Cũng giống như nụ cười thơm mát như một làn gió thoảng của Lee Luda khi tôi gặp cô ấy ở quán cà phê hôm trước vậy.
Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đưa ra của cậu ấy. Như bình thường thì tôi sẽ đáp lại cậu ấy bằng một nụ cười. Nhưng hiện tại, tôi không thể làm như vậy được.
Có lẽ gương mặt tôi hiện tại trông thảm thương lắm. Joo In lén nhìn qua tôi, vẻ mặt cũng dần cứng đờ lại. Phải đến một lúc sau, cậu ấy mới mấp máy môi hỏi.
“Mẹ ơi, làm sao vậy?”
Tôi lặng lẽ lắc đầu. Lúc nào ở bên cạnh chúng tôi, Joo In cũng nở nụ cười như vậy đấy. Vậy chẳng lẽ vẻ tươi cười đó luôn luôn được tính toán trước sao? Để cố tính tránh né sự nghi ngờ và ác ý của người đối diện? Tôi vừa nghĩ vậy thì lại lắc đầu. Không, không phải vậy đâu…
Đầu óc của Joo In hiện tại đang hỗn loạn lắm, nhưng tôi cũng chẳng kém gì. Từng suy nghĩ và cảm giác hiện thực đã bị thui chột dần dần vì cứ phải liên tục trải qua mấy sự kiện phi thực kia cuối cùng cũng chậm rãi quay trở lại trong đầu tôi như một con ốc sên lặng lẽ.
Phải đến một lúc sau, tôi mới khó khăn mở miệng ra được. Tôi nhìn Joo In và nói.
“Joo In này.”
Vừa bật ra một lời như vậy thì tự tôi lại cảm thấy hơi hoảng hốt. Giọng nói của tôi nghe cứ như kiểu tôi đang cố gắng kìm lại tiếng khóc vậy. Có lẽ Joo In cũng nhạy cảm nhận ra điều này giống tôi nên đôi mắt đang nhìn tôi của cậu ấy dần cứng lại.
“Vâng.”
“Mẹ không lờ bọn họ và cứ cho qua chuyện vì cái lý do mà con nghĩ đâu.”
“……”
Đôi mắt của Joo In tỏ vẻ không hiểu. Tôi vươn tay và lặng lẽ nắm lấy tay Joo In. Nếu không làm vậy thì lòng tôi không thể nào bình tĩnh nổi. Không biết đang nghĩ gì mà Joo In cũng nắm chặt lấy tay tôi hơn một chút.
Tôi ngẩng đầu lên nói tiếp.
“Ý mẹ là, mẹ không phải loại người tốt bụng như một đứa ngốc giống con nghĩ đâu. Mẹ chỉ là không muốn tốn thời gian của mình để trả thù mà thôi. Vì sự kiện lần này mà mẹ mới nhận ra là có rất nhiều người tốt ở bên cạnh sẵn sàng bảo vệ mẹ, chỉ cần có những người ấy là mẹ đã đủ hạnh phúc rồi. Thế nên mẹ chỉ không muốn quan tâm đến những chuyện ngoài lề mà thôi.”
“……”
“Đây không gọi là tốt bụng. Con có gọi việc thấy rác trên đường nhưng vì không muốn bàn tay sạch sẽ của mình bị vấy bẩn nên cố tình lờ đống rác đó đi là tốt bụng không? Không phải sao?”
“Nhưng mà…”
Bờ môi bị cắn chặt của Joo In cuối cùng cũng cất tiếng. Tôi lặng lẽ ngẩng lên nhìn cậu ấy.
Khung cảnh xung quanh không sáng sủa bằng lúc bật đèn lên nên tôi không thể nhìn được biểu cảm trên gương mặt của cậu ấy. Nhưng mà ánh mắt chìm lắng của cậu ấy vẫn xuyên thủng qua bóng tối và hướng thẳng vào tôi. Cả giọng nói của cậu ấy cũng vậy.
“Mẹ hoàn toàn không có ý định trả thù mà. Còn con, con thì không phải vậy. Con…”
“Joo In này.”
Đôi mắt của Joo In hơi dao động và hướng về tôi. Tôi nghỉ một nhịp, sau đó mới nói tiếp.
“Joo In à, ban nãy con thấy mẹ đáng sợ vì con nghĩ mình không phải là người tốt bụng, thế nên con mới không hiểu nổi mẹ hay những người khác—”
“Không phải nghĩ. Mà là sự thật.”
Lần này lại đến lượt tôi im bặt. Khoé miệng của Joo In nhếch lên để lộ một nụ cười méo mó. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu ấy nở một nụ cười khinh bỉ nhợt nhạt như vậy. Không phải khinh bỉ tôi, mà là tự khinh bỉ chính mình.
Bàn tay của cậu ấy nắm chặt lấy mép bàn, giọng nói cứ nhanh dần.
“Mẹ nghe Eun Ji Ho nói rồi chứ? Mẹ cũng biết người phụ nữ đã sống với con từ bé đó nói gì về con rồi đúng không? Con của hồi ấy không giống bây giờ. Vì con không biết cách giả vờ. Không biết cách giấu diếm suy nghĩ hay biểu cảm của mình, và người phụ nữ đó là người duy nhất biết đến thời nhỏ của con trừ Eun Ji Ho và bố ra.”
“Joo In à.”
Mặc kệ tiếng gọi tên cậu ấy của tôi, cậu ấy vẫn nở một nụ cười lạnh lẽo rồi nói tiếp.
“Mỗi lần con nói chuyện là người phụ nữ đó lại không nói một câu nào. Chỉ im lặng nghe con nói rồi cười thôi. Con cứ tưởng bà ta hiểu con đang nói gì. Mà không, ít nhất thì con tưởng bà ta sẽ không nghĩ con là một đứa kỳ quái. Nhưng mẹ có biết lần cuối gặp mặt bà ta nói gì với con không?”
“……”
“Bà ta nói đây là lần đầu tiên bà ta thấy một đứa trẻ sởn da gà như con đấy. Nói bản chất của con khác với những người khác. Nói hình như trong tim của con có một cái lỗ bị đục thủng thì phải. Bà ta nói nhiều như vậy, nhưng mẹ biết điều hài hước là gì không? Con cũng đã tự nhận ra những điều đó rồi. Những thứ mà người khác gọi là lương tâm thì con hoàn toàn không có.”
Tôi không thể trả lời nổi. Tay Joo In vẫn nắm chặt lấy mép bàn bên cạnh tôi, cậu ấy hít vào một hơi dài rồi lại thở ra. Giọng nói hơi khàn khàn của cậu ấy vang lên ngay bên cạnh tai tôi.
“Mẹ có nhớ không? Thỉnh thoảng có lúc con trốn đi mấy ngày mà không liên lạc gì đấy.”
“À.”
Đúng là thế thật. Cứ mấy ngày trôi qua là lại có lúc Joo In bỗng dưng trốn đi mà không liên lạc với ai cả. Nhưng vì Eun Ji Ho hay Yoo Cheon Young cũng thỉnh thoảng có việc phải ra nước ngoài nên tôi cũng tự động nghĩ cậu ấy biến mất vì lý do đó.
Nghe tôi đáp lời như vậy, Joo In nở một nụ cười. Lời nói của cậu ấy làm tôi trợn tròn mắt.
“Vì cảm giác tội lỗi đấy.”
“Gì cơ?”
“Mà không, con làm gì có cảm giác tội lỗi? Chỉ là vì sợ thôi. Con sợ việc phải hoàn toàn giấu diếm bản thân mình trước mặt mẹ hay những người khác. Sợ việc tất cả mọi người đều nghĩ con là người tốt. Mình phải tiếp tục như thế này đến khi nào nữa, mỗi lần ở bên cạnh mọi người là con lại bị cái suy nghĩ đó giày vò. Nhưng mà nếu con cứ cố gắng suốt vài ngày thì thỉnh thoảng sẽ có lúc vỏ bọc của con bị rạn nứt đấy. Những lúc đó con đều sợ, có lẽ ngày mai, hoặc ngay bây giờ tất cả mọi người sẽ biết rằng con là một đứa kỳ quái.”
“……”
“Đó là khoảng thời gian để con tự kiểm điểm bản thân mình.”
Joo In nói vậy rồi lại cúi đầu. Mấy giọt mồ hôi lạnh lấm tấm sau gáy của cậu ấy như toả sáng trong ánh trăng mờ ảo bên ngoài. Và rồi cậu ấy vươn tay vuốt mái tóc nâu của mình và nhìn tôi. Hành động của cậu ấy như đang tự giễu bản thân mình vậy.
Nghĩ lại thì đúng là như vậy. Sau vài ngày vắng mặt, Joo In lúc nào cũng đột nhiên xuất hiện trở lại, nhưng nụ cười của cậu ấy những lúc đó sẽ còn rực rỡ và vui vẻ hơn cả ngày thường.
Nụ cười toả sáng ấy lúc nào cũng là điểm cuốn hút mê người nhất của cậu ấy, thế nên những lúc đó trong lớp như nổi lên một luồng gió mạnh vây quanh cậu ấy vậy. Tất cả mọi người đều tụ tập quanh cậu ấy, bản thân họ cũng trở nên vui vẻ từ lúc nào không biết.
Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy rồi nhíu mày lại. Không phải. Tôi lẩm bẩm trong miệng. Joo In lúc nào cũng làm người khác cảm thấy vui vẻ cả mà. Cái người đang phải vuốt tóc như tự giễu và bộc bạch nỗi sợ ở nơi này không phải cậu ấy. Joo In chưa bao giờ gây ra tội gì cả.
Tôi vươn tay ra và nắm chặt lấy tay cậu ấy. Hành động này hoàn toàn là do quá xúc động. Lúc này Joo In cũng ngẩng đầu lên nhìn tôi. Tôi cắn chặt môi, sau đó mới từ từ nói.
“Joo In à, Eun Ji Ho đã nói chuyện đó cho mẹ rồi.”
“Ừ.”
Câu trả lời của cậu ấy chẳng có chút sức lực nào.
“Cậu ấy cũng bảo là trong đầu con có tầm mấy chục cái máy trả lời tự động nữa.”
“Ha, haha. Eun Ji Ho cũng thông minh đấy. Sao lại ví dụ được chuẩn vậy–.”
“—Thế nên cậu ấy nói, thỉnh thoảng vừa hiểu lại vừa không hiểu nổi con.”
Nụ cười của Joo In dần trở nên cứng ngắc. Nhưng sự thay đổi đó chỉ diễn ra trong một tích tắc, khi tôi nhìn lại thì cậu ấy vẫn đang nở một nụ cười giống thường ngày và nhìn thẳng vào tôi.
Cậu ấy vừa cười vừa nói.
“Đúng vậy đó mẹ. Thế nên là con…”
“—Mẹ thì không nghĩ thế.”
Đến lúc này nụ cười của Joo In mới biến mất. Đôi mắt của cậu ấy trợn tròn nhìn tôi, gương mặt được bao phủ bởi biểu cảm ngây thơ giống mọi ngày, thế là tôi bật cười. Đúng vậy, đến cuối cùng thì đây mới là gương mặt vốn có của Joo In.
“Mẹ nói gì cơ?”
“Mẹ nghĩ là việc hiểu con đâu có khó khăn gì đâu.”
Ánh mắt của Joo In và tôi chạm phải nhau. Ánh trăng mờ nhạt vẫn chiếu xuống từ bên ngoài cửa sổ. Tôi vẫn ngồi yên mà cười.
“Mẹ nghĩ việc hiểu con cũng dễ dàng như việc Eun Ji Ho hay con không hiểu nổi người khác vậy.”
Lại im lặng. Ánh trăng bên ngoài chiếu xuống soi sáng những cái bàn cũ kỹ trong lớp, vẽ lên những hình thù kỳ lạ trên mặt đất. Cành cây bên ngoài cửa sổ đung đưa theo gió. Tôi và Joo In vẫn yên lặng đối mắt nhau. Đôi mắt nâu trong trẻo nếu đắm chìm trong ánh mặt trời thì sẽ chuyển sang màu vàng của cậu ấy cũng chỉ hướng về tôi.
Ha, cậu ấy thở một hơi dài.
“Mẹ đang nói gì vậy?”
“Con ấy mà.”
Tôi ngắt lời của cậu ấy. Joo In ngẩng đầu lên nhìn tôi. Đôi mắt ấy trực tiếp thể hiện ra sự sợ hãi trong lòng Joo In khiến tôi hơi ngỡ ngàng.
Tôi hít vào một hơi rồi nói.
“Mẹ nghĩ con không cần phải tự làm tổn thương mình như vậy đâu.”
“……”
“Con cũng có thể không tồi tệ như con nghĩ đâu, Joo In à. Mẹ nghĩ con là người tốt hơn con nghĩ nhiều đấy.”
“Dựa vào căn cứ nào?”
Joo In nói vậy, vẻ mặt trắng bệch như một đứa trẻ bị vứt bỏ. Làn gió bên ngoài lại thổi mạnh vào cửa sổ. Bóng tối nặng trĩu chìm xuống trên bàn tay của cậu ấy. Tôi hít một hơi rồi lại nghĩ xem mình nên nói gì tiếp. Nhưng nghĩ mãi mà vẫn không ra, nên tôi lại chỉ nhắm chặt mắt lại.
Đúng vậy, tôi thực sự không giỏi nói về mấy chuyện liên quan tới chủ đề này. Ước gì người rơi vào tình cảnh này không phải tôi mà là Eun Ji Ho, tôi nghĩ vậy.
Eun Ji Ho cực kỳ giỏi trong việc giải thích mấy thứ trừu tượng như thế này mà. Joo In ban nãy cũng nói rồi đấy, Eun Ji Ho chọn một ví dụ rất đúng để miêu tả cậu ấy.
Không, tôi vừa lắc đầu vừa tĩnh tâm lại. Dù Eun Ji Ho có cái năng lực giải thích mấy thứ trừu tượng bằng lời nói xuất sắc đến vậy nhưng vẫn có điều cậu ấy không nhìn ra.
Khi nói đến chuyện rốt cuộc bên trong mấy cái máy trả lời tự động đó có cái gì, cậu ấy chỉ bảo là cậu ấy không biết. Cuối cùng cũng chỉ có tôi có thể nói ra chuyện này mà thôi. Nghĩ vậy xong thì tôi mở mắt ra.
Cứ như bị vứt bỏ bơ vơ trong dòng chảy của thời gian, Joo In vẫn giữ nguyên tư thế và vẻ mặt lúc trước mà nhìn tôi, cuối cùng ánh mắt của hai người chúng tôi chạm phải nhau.
Tôi mở miệng nói.
“Con vừa nói vậy đúng không, là con muốn trả thù. Trả thù những người làm tổn thương mẹ.”
“Ừ.”
Joo In gật đầu. Tôi nói tiếp.
“Con nghĩ thử xem, mấy người đó tổn thương mẹ mà, có phải tổn thương con đâu đúng không? Mấy người đó làm tổn thương mẹ, có nghĩa là con muốn trả thù không phải vì con.”
“Không phải thật.”
Joo In chậm rãi lắc đầu. Từng sợi tóc nâu mềm mại rủ xuống má của cậu ấy. Cậu ấy nói tiếp với cái giọng không thể bình thản hơn.
“Bọn họ là những người làm con nổi giận.”