“……”
Ra là cậu, tôi một lúc sau mới lẩm bẩm trong miệng như vậy.
Trước đó tôi đã nghĩ Yoo Cheon Young chẳng nói mấy lời như vậy nên thấy hơi là lạ rồi, oa, hoá ra là… Khi tôi không biết nói gì thì Eun Ji Ho ở đầu dây bên kia vẫn đang vừa ho sặc sụa vừa cười. Nghe cậu ta cười một lúc rồi tôi mới mở miệng nói.
“Này, học hỏi cái hay của người khác thì cũng được thôi, mà sao các cậu cứ phải học mấy thứ linh tinh đó từ nhau thế. Oa, sao lại có thể dạy cho người khác tự luyến giống mình được chứ…”
[Này, cái gì mà tự luyến hả? Tôi làm sao? Tôi nghĩ là đàn ông con trai thắng nhau ở cái chiều cao nên mới dạy cho cậu ta đấy chứ. Là dạy cho cậu ta đấy!]
“Không phải, cậu đừng có dạy mấy thứ đó… Cái ưu điểm sống thanh đạm của Yoo Cheon Young bị cậu phá hết rồi đấy. Sao quan hệ bạn bè giữa các cậu độc hại thế nhỉ?”
[Oa, cậu dùng từ nghe ghê quá. Cái gì mà phá huỷ chứ, khục, khụ khụ khụ!]
“A, sao lại ho nữa…”
Nghe tiếng ho từ đầu dây bên kia làm tôi không thể nghĩ về chuyện khác nổi. A chờ đã, nếu bệnh của cậu ta càng nghiêm trọng nữa thì sao, khi vẫn cầm điện thoại bên tai, tôi quay đầu nhìn lên tấm lịch treo tường.
Buổi thử thách can đảm kia được tổ chức vào ngày mai rồi. Tôi cảm thấy mặt mình dần trở nên trắng bệch.
Thế là tôi mới quay ngoắt đầu lại mà nói như hét to vào điện thoại.
“Này, cậu! Thế này thì cậu…”
[Khụ khụ! Hả? Sao?]
“Cậu có đến được buổi thử thách can đảm kia được nữa không?”
[À, cái này, tôi thực sự có một kế hoạch vô cùng vĩ đại rồi nhưng mà…]
Vĩ đại là cái kiểu giết người trong phòng kín chứ gì, mặt tôi vẫn đờ đẫn nghe cậu ta nói tiếp.
[… Với cái tình trạng bây giờ thì dù có giảm sốt vẫn sẽ đến muộn thôi.]
“……”
Và ngay lúc đó. Đôi mắt đang nhìn dòng chữ ‘Thử thách can đảm’ được ghi trên lịch kia của tôi bỗng loé lên một tia dự cảm. Cho tới lúc này tôi vẫn chưa nghĩ đến điều đó bao giờ nên hiện tại càng cảm thấy ngỡ ngàng. Tôi vừa cầm điện thoại vừa ngẩn ngơ một lúc. Gì chứ, sao tôi không nghĩ ra nhỉ?
Khi tôi đang mất hồn một lúc thì Eun Ji Ho ở đầu dây bên kia mới lo lắng hỏi.
[Alo? Này, khụ, này?]
“À, ừ… Này, tôi ấy mà…”
[Sao? Sao vậy, tự dưng thay đổi thái độ thế?]
“Sao tôi chưa nghĩ ra bao giờ nhỉ?”
Nghĩ ra cái gì? Khi Eun Ji Ho hỏi với cái giọng như sắp chết đến nơi ấy, nhưng tôi không trả lời mà chỉ đưa tay che miệng. Oa, tôi đã hoàn toàn quên mất luôn đấy. Thử thách can đảm là một chủ đề vô cùng quen thuộc hay được sử dụng trong mấy chương về mùa hè của tiểu thuyết mạng mà.
Nếu trong tiểu thuyết đã có thử thách can đảm thì chắc chắn sẽ phát sinh những tình huống như thế này. Thường thấy nhất là có một người không quen tự nhiên xuất hiện, ăn cơm cùng nhau rồi, ảnh cũng chụp rồi mà sau khi kết thúc thử thách định tìm thử thì hoá ra không có ai, sự thật là nhân vật đó không tồn tại nhưng trong ảnh thì vẫn thấy xuất hiện, đại loại thế.
Có nghĩa là, tôi cắn chặt môi. Trong thử thách can đảm của tiểu thuyết thì việc ma quỷ thật xuất hiện là chuyện quá bình thường. Bởi vì phải thế thì tình tiết trong truyện mới thú vị hơn được!
Phải đến lúc này tôi mới nhớ ra chuyện quan trọng đó, thế nên tự dưng tôi lại càng cảm thấy kính phục trí nhớ của bản thân mình theo một nghĩa khác. Thế rồi tôi lại lắng tai nghe điện thoại. Có lẽ vì khá lo lắng cho tôi nên Eun Ji Ho vẫn kiên trì hỏi.
[Sao? Có chuyện gì?]
Ừm, tôi đưa mắt nhìn lịch xong lại quay đầu nhìn xuống dưới đất, sau đó chỉ có thể giơ tay lên ôm đầu. Cuối cùng, tôi quyết tâm sử dụng hết khả năng diễn xuất thần sầu từ hồi cha sinh mẹ đẻ đến giờ mà nói.
“Này, tôi… Sao tự nhiên lại, á, tôi cũng tự nhiên thấy ốm yếu quá! Khụ khụ khụ!”
[……]
“Ôi giời ơi, tự dưng không cử động được nữa luôn, á… Ui đau quá đi.”
Đầu dây bên kia mãi mà không vang lên tiếng ho hay tiếng trả lời của Eun Ji Ho, thế là tôi vừa nhíu mày vừa nghĩ. Cậu ta tin màn diễn của tôi chưa vậy? Không được rồi, tôi không thể đến cái buổi thử thách can đảm đó được.
Nếu thực sự có ma quỷ xuất hiện vào ngày mai, mấy người xem phim kinh dị cũng chẳng thèm chớp mắt một cái như Yoo Cheon Young thì không sao, chứ người như tôi thì có khi sẽ ngất xỉu ngay tại đó đó… Tôi lấy tay lau mồ hôi lạnh trên trán.
Đúng là tôi là người đưa ra ý tưởng đấy, nhưng mà… Thử thách với ma quỷ thật và thử thách với ma quỷ fake là hai chuyện hoàn toàn khác nhau đấy.
Tim tôi sẽ không chịu nổi đâu. Tôi chỉ là không cảm thấy buồn khi xem phim buồn thôi mà, chứ tôi cũng là một thiếu nữ bình thường rất sợ mấy thứ như kiểu phim kinh dị đấy. Tôi vừa nghĩ vậy vừa chờ đợi phản ứng của Eun Ji Ho.
Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên giọng nói như gió thổi của Eun Ji Ho.
[Oa, Ham Dan Yi… Giờ mà có giải thưởng cho diễn xuất dở tệ thì cậu sẽ ăn đủ đấy. Muốn bị ốm đến thế cơ à?]
“……”
Quả nhiên là tôi diễn quá lộ rồi. Màn diễn xuất thần sầu từ hồi cha sinh mẹ đẻ của tôi hoàn toàn thất bại.
Cuối cùng tôi bắt buộc phải đến đó đúng không? Nghe tiếng thở dài của tôi, Eun Ji Ho hỏi lại với một giọng thản nhiên.
[Thế định làm gì thì chuyển việc cho tôi đi. Cậu có vẻ không muốn đi nhỉ. Nhưng mà đổi lại phải thực sự quyết tâm chuyển việc thì mới được đến đấy. Tôi nói rồi mà, lâu rồi tôi chưa nói chuyện với ai.]
Gì chứ, lời nói như cơn mưa giữa sa mạc này là sao? Tôi ngơ ngẩn một lúc rồi mới nói như hét lên.
“C, cậu thực sự muốn làm hộ à?”
[Nếu cậu xuất hiện trong phòng của tôi tầm 1 tiếng nữa thì sẽ làm.]
“……”
Ê này, tôi phải đau ốm đến mức nằm liệt giường thì mới lấy lý do không đi được chứ… Sau một hồi suy nghĩ thì tôi chỉ trả lời vô cùng ngắn gọn.
Cuối cùng tôi vươn tay nắm lấy chiếc áo phông ngắn tay treo gần đó và nói.
“Biết rồi, vậy tí gặp.”
Không ai có thể ngăn tôi lại nữa, tôi nghĩ.
[Nhưng khi nào cậu đến?]
“Chưa biết nữa. Khi nào tôi đến thì tôi bấm chuông thôi.”
[Tôi sẽ mất tầm 20 phút để ra ngoài cửa đón cậu đấy.]
Ôi trời, nghe vậy thì tôi mới nhớ lại về khu dinh thự to lớn của cậu ta. Nhà cậu ta thì không đến mức quá rộng, nói thẳng ra thì chỉ có vẻ là một ngôi nhà bình thường mái cao thôi, nhưng bù lại thì khu vườn rộng như vô cùng vô tận. Cậu ta nói đi bộ ra cửa phải mất tầm 20 phút cũng không phải là nói quá. Tôi đang định trả lời thì thay vào đó lại hỏi.
“Nhưng mà cậu đang ốm yếu đến vậy cơ mà? Có ra được không đó?”
[Thà thế còn hơn là để ai đó mất tích trong vườn nhà tôi.]
“Ơ đm.”
[Đùa thôi, chưa đến mức chết được đâu.]
“Được rồi, vậy giờ tôi đi luôn đây. Chắc mất tầm 30 phút thôi.”
Bíp, đã ngắt cuộc gọi. Tôi lặng lẽ nhìn xuống điện thoại của mình, sau đó thở dài một tiếng.
Tôi thật sự đã đi đến bước đường cùng chỉ vì không muốn gặp ma quỷ rồi… Nghĩ vậy rồi tôi mới mặc vào một chiếc áo phông và cứ thế đi dép bước ra khỏi căn hộ.
***
Để đến nhà của Eun Ji Ho, tôi phải đi qua ga Wang Ship Ri một đoạn, sau đó lại xuống khu Đại học Han Yang rồi đi tiếp 10 phút thì mới từ từ nhìn thấy nhà của cậu ấy.
Trong cái mùa hè nóng nực này, đi ra khỏi nhà vào lúc 3 giờ chiều là một sai lầm. Trên đường đông người hơn là tôi nghĩ. May là đi qua mấy đoạn qua đường thì cũng ít người đi dần, chứ trong cái thời tiết này chỉ cần đụng vào quần áo nhau đã thấy khó chịu muốn giết người rồi, nên tránh được thì phải tránh. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Dưới bầu trời xanh thẳm không một bóng mây, ánh sáng mặt trời chiếu thẳng xuống người đi đường. Càng bước đi thì cả người lại càng thấy uể oải muốn chết.
A, thôi nào, Eun Ji Ho là bệnh nhân mà. Tôi không thể đến muộn để cậu ta chờ được, thế là tôi càng cố bước chân nhanh hơn.
Riêng Eun Ji Ho thì sống loanh quanh ở khu này, hồi năm hai cấp hai cậu ta chỉ cần có bài tập hay mấy việc linh tinh là hầu như ngày nào cũng sẽ đến nhà tôi nên tôi cũng hết cảm thấy xa lạ với cậu ta luôn. Nhưng bây giờ nhìn lại thì thực ra chỗ của cậu ta cũng không gần chỗ của tôi đến thế.
Rốt cuộc vì cái gì mà Eun Ji Ho hồi đó ngày nào cũng lặn lội đến nhà tôi rồi ba người là tôi, cậu ấy và Ban Yeo Ryung cứ thế chụm đầu vào học bài vậy nhỉ? Đó cũng là khoảng thời gian mà mối quan hệ của tôi và cậu ấy dần trở nên thân thiết.
Việc thân thiết với Yoo Cheon Young hay Kwon Eun Hyung dễ dàng hơn là tôi nghĩ, nhưng mối quan hệ với Eun Ji Ho mới là điều tôi không thể ngờ tới.
Tôi vừa nhăn mày vừa nhớ lại sự ngỡ ngàng trong lần đầu nhìn thấy Eun Ji Ho hồi cấp hai.
‘Phụt, thú vị đấy.’
‘……’
Không được, không nhớ thì tốt hơn. Đây không phải là ký ức vui vẻ gì cả đâu. Eun Ji Ho hồi đó với Eun Ji Ho bây giờ chỉ giống nhau ở mỗi màu tóc mà thôi.
Cái người có tính cách ghê rợn đó lúc trước bắt đầu giao du với Ban Yeo Ryung bằng một đoạn hội thoại cũng kinh dị không kém, nhưng không ngờ là càng thân thì cậu ta càng bày ra bộ dạng dở hơi cà phất cà phơ, kết quả là mối quan hệ của hai người họ hiện tại vô cùng tốt.
Nhưng mà không phải tốt theo kiểu tình yêu giữa nam chính và nữ chính trong tiểu thuyết.
Lần này tôi vừa nhăn mày vừa nhớ lại hành động bình thường của họ mỗi khi ở bên cạnh nhau. Vì dạo này Eun Ji Ho ru rú trong nhà – lý do thì là vì cảm cúm như cậu ta nói ban nãy–, thế nên tôi chỉ nhớ lần gần đây nhất bọn họ gặp nhau.
‘Này, làm kiểu giết người trong phòng kín đi. Không phải đáng sợ nhất là giết người trong phòng kín à? Làm kiểu từng người từng người chết một xong bị cô lập vì bão tuyết ấy, sao nào? Cứ từng người chết một thì càng nâng cao tính đoàn kết của mọi người chứ sao.’
‘Oa, sẽ vui lắm đấy! Phải lập danh sách xem những đứa nào chết đã, a, phải dùng thủ pháp gì nhỉ?’
“……”
Cứ với cái đà này thì cuốn tiểu thuyết nọ còn tồn tại được không đấy? Dù gì thì cả nam chính lẫn nữ chính đều điên hết rồi kìa.
Hay là tôi không phải rơi vào một cuốn tiểu thuyết mạng mà chỉ là một cuốn tiểu thuyết trinh thám có sử dụng mấy yếu tố trong tiểu thuyết mạng thôi nhỉ?
Tôi chưa từng thấy cái dáng vẻ sáng mắt lên của hai người họ trông hợp nhau đến vậy bao giờ. Nếu phân tích ra thì Eun Ji Ho với Ban Yeo Ryung thuộc dạng cặp đôi hay chí choé cãi cọ hơn.
Chẳng lẽ nào, chắc không phải đâu nhỉ. Tôi thở dài một tiếng rồi lại bước đi tiếp. Sau khi rẽ qua một đoạn rồi đi tiếp mãi mới thấy được bóng dáng của Eun Ji Ho ở đằng xa.
Cậu ta chỉ mặc một chiếc áo phông hơi nhàu nhĩ cũng với một chiếc quần dài khá thoải mái ở dưới.
Để tránh ánh nắng mặt trời nên cậu ta đội một chiếc mũ che kín tóc, nhưng tôi đã biết cậu ta quá lâu rồi nên chỉ cần nhìn bóng dáng là biết ngay đó là cậu ta. Thấy vậy, tôi lại càng bước chân nhanh lên.
Nhưng ngay lúc đó, tôi nhận ra có một bóng người nào đó đang đứng đối diện Eun Ji Ho. Chân tôi đang đi nhanh trên con hẻm để đến gần Eun Ji Ho, nhưng sau đó lại khựng lại tại chỗ.
Đó là một người phụ nữ lớn hơn chúng tôi tầm mười tuổi. Vậy là tầm ba mươi đúng không? Nhìn cần cổ mảnh mai cùng đôi vai nhỏ bé của người này là biết người nọ là một người khá gầy gò.
Người này đang mặc một chiếc áo len chẳng hề phù hợp với thời tiết mùa hè cùng với một chiếc váy dài màu tím. Mái tóc dài bay phấp phới ở đằng sau.
Dưới ánh mặt trời chói mắt, bọn họ đang đứng quay lưng lại với bờ rào cao vút nhà Eun Ji Ho và nhìn nhau chằm chằm.
Không phải chứ, nhìn kỹ thì có vẻ bọn họ đang định nói gì đó. Bờ môi của người phụ nữ kia mấp máy. Tôi lại bước chân tiến lên.
Khi tiến đến gần thì gương mặt của người phụ nữ kia như được zoom lên, lọt thẳng vào mắt tôi.
Đó là một gương mặt vô cùng nổi bật, sống mũi xinh đẹp, trên môi đang nở một nụ cười mềm mại làm ẩn hiện lúm đồng tiền ở một bên má. Mặt nhỏ thật đấy. Nhưng rồi tôi lại nhíu mày.
Hình như tôi đã thấy gương mặt này ở đâu rồi thì phải. Tai mắt mũi miệng thì không quen thuộc, nhưng biểu cảm của người phụ nữ này thì rất giống ai đó mà tôi quen. Rực rỡ và chói sáng như hoa cỏ ngày xuân, nhưng nụ cười lại như đang đeo một lớp mặt nạ. Mái tóc của người phụ nữ nọ ánh lên tia nâu đỏ rực rỡ dưới ánh mặt trời sáng chói.
Tôi lại quay đầu ra nhìn Eun Ji Ho. Đối phương là phái nữ lại còn đang cười, tôi cứ nghĩ với tính cách cực kỳ tôn trọng và lịch sự với bề trên của Eun Ji Ho thì cậu ta cũng đang nở một nụ cười xã giao cơ.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cậu ấy dưới ánh nắng chói chang, trái tim tôi như rơi xuống tận đáy.