Luật Của Tiểu Thuyết Mạng

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

(Đang ra)

Tôi lọt vào tầm ngắm của nữ chính với tư cách là chị dâu của cô ấy

Pig Cake

Tôi chuyển sinh vào thế giới bên trong một cuốn tiểu thuyết R-19 dựa trên câu chuyện về cô bé quàng khăn đỏ, nhưng lần này là cô bé quàng khăn đỏ ăn thịt con sói cơ.

2 605

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

(Đang ra)

Anh hùng à... tôi e rằng có điều gì đó không ổn với sự ám ảnh của anh…

다라빛

Tôi đang ở trong một trò chơi RPG thông thường. (RPG là gì vậy mọi người?)

7 1243

Sự Quản Lý Hàng Đầu

(Đang ra)

Sự Quản Lý Hàng Đầu

Long Umbrella,장우산

Jung Sunwoo là một người bình thường với mong ước sau này có thể dẫn dắt thành công một diễn viên nổi tiếng quốc tế. Vào ngày đầu tiên đi làm sau khi được nhận bởi W&U – một công ty chuyên đào tạo các

1 367

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

(Đang ra)

Khi tôi không còn là người mẹ chồng ác độc nữa, thì mọi người trở nên ám ảnh tôi

Sukja

Một người phụ nữ độc ác khiến chồng và con trai phải sợ hãi.

17 2762

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

(Tạm ngưng)

Ngày hôm nay người chị của nhân vật phản diện lại phải khổ sở

엘리아냥

Tôi đã thăng thiên bởi truck-kun khi đang cố gắng tránh kẻ bám đuôi.

6 1140

브레이커즈 - Breakers

(Tạm ngưng)

브레이커즈 - Breakers

Chwiryong

Một chàng trai đã bị mắc kẹt vào thế giới Knight Saga, trò chơi đã biến cậu thành một vị hoàng tử của Quỷ giới. Đáng tiếc thay cậu lại trở thành Cửu hoàng tử bất tài chứ không phải là Nhị hoàng tử là

114 12878

Chương 138

Ừm, tôi nghĩ ngợi rồi lại hạ tay xuống. Eun Ji Ho làm một vẻ mặt hài lòng rồi phì cười. Sau đó cậu ấy nói tiếp.

“Dù gì thì Woo Joo In cũng gọi cậu là mẹ rồi, thế nên một khoảng thời gian sau Woo Joo In sẽ nói với cậu về chuyện đó thôi. Chắc chắn vậy.”

Có lẽ là cũng đến lúc rồi, Eun Ji Ho thì thầm bổ sung như vậy rồi dựng người lên. Cùng lúc đó, cánh cửa bật mở, ánh mặt trời mùa hè xuyên qua khung cửa và chiếu thẳng vào trong xe.

Khi ánh sáng chói mắt ấy đã dần biến mất rồi thì bây giờ tôi mới có thể thấy khung cảnh ngoài xe, hoá ra bên ngoài vẫn là khu nhà của Eun Ji Ho mà tôi không hề cảm thấy quen thuộc.

Đó là một ngôi nhà vô cùng sáng sủa, một mặt của nhà hoàn toàn được dựng bằng thuỷ tinh. Nơi này trông rất giống một chiếc bể cá lớn, chiếc ghế sofa đỏ có hoa văn vằn ngựa được đặt trên sàn có hình dáng giống bậc thang, ở phía dưới có thể nhìn thấy rõ những con cá đang tự do bơi lội.

Ở phía dưới cầu thang có hình dáng kỳ lạ ấy được đặt một chiếc đàn piano lớn, bờ tường bên ngoài có màu trắng đến mức nhìn là thấy kỳ quái.

Khi vừa vào nhà, có tầm ba, bốn người giúp việc tiến tới gần nhưng thấy Eun Ji Ho lắc lắc tay thì lại lùi lại.

Dáng vẻ ấy vô cùng tự nhiên nên tôi chỉ biết trầm trồ ‘Oa, Eun Ji Ho đúng là con trai của cái nhà này rồi’, lúc này cậu ấy đã đang bước từng bước đi lên tầng trên. 

Khi đi lên tầng, tôi ngay lập tức nhìn thấy một căn phòng đọc sách. Khác với cánh cửa to cao của căn phòng này, phòng của Eun Ji Ho lại có một cánh cửa vừa nhỏ vừa thấp. Căn nhà này chỉ theo tông màu đỏ hoặc trắng nên căn phòng nhỏ được lợp gỗ của Eun Ji Ho lại là một cá thể khá dị biệt. Khi cậu ấy mở cửa ra, tôi cũng bước theo đi vào.

Căn phòng của Eun Ji Ho một năm trước trông khá khác hiện tại. Những bức tranh to lớn treo trên tường thì vẫn vậy, hệ thống âm thanh khá lớn, trên giá sách vẫn đầy sách như ngày xưa, chủ yếu là tài liệu tiếng Anh.

Nhìn những cuốn sách dày cộp trên giá mà tôi thậm chí còn chẳng đọc được nổi tên ấy, tôi mệt mỏi lẩm bẩm.

“Cái này thật là, lúc nào cũng vậy…”

Nếu trong phòng tôi mà cũng đặt đầy những cuốn sách như thế này thì tôi cũng sẽ bắt đầu tự ghét căn phòng của mình thôi.

Trước kia tôi có hỏi Eun Ji Ho xem cậu ấy có thực sự đọc được mấy thứ này không, cậu ấy lặng lẽ lắc đầu với một gương mặt hơi lo lắng, nhưng khi chúng tôi đến nhà cậu ấy thì mọi người mới nói thế này.

‘Đọc rồi nhỉ.’

Giọng nói khó chịu của Ban Yeo Ryung vang lên.

‘Có vẻ đọc rồi mà?’

Eun Hyung thì nói với vẻ thận trọng.

‘Đọc rồi đấy.’

Giọng của Yoo Cheon Young thì chắc chắn và cứng cỏi hơn so với cách nói của Eun Hyung.

‘Ừ, đọc rồi.’

Và câu nói khẳng định chắc nịch của Woo Joo In cắt ngang sự khó hiểu của chúng tôi. Khi thấy mọi người quay ra nhìn mình, Joo In mới nhún vai rồi cười và nói.

‘Chỉ cần nhìn qua đã biết là đọc rồi mà.’

Trong một buổi tối mùa thu, dưới ánh đèn điện, gương mặt tươi cười của cậu ấy sáng lạn và rõ ràng như một bức tranh sơn dầu ánh vàng cam được vẽ lên bằng mực nước. Tôi nghĩ đến đây thì há hốc mồm. Người phụ nữ đó, cái người phụ nữ mà Eun Ji Ho gườm gườm nhìn vào với ánh mắt tĩnh mịch mà hung ác ấy, tôi nhớ ra nụ cười của người đó giống ai rồi.

Trông giống y hệt Joo In.

Cảm giác như bị đánh vào đầu một cái vậy. Cái người mà Eun Ji Ho căm ghét đến tận xương tuỷ ấy lại giống Joo In ư?

Không, nhưng mà… tôi lại nghĩ tiếp. Cái cách người phụ nữ nọ nói ‘Joo In nhà cô thực ra nghe chẳng có tí gì là tình cảm cả. Đó cũng là lý do Eun Ji Ho chỉ trích người nọ.

‘A, chỉ lúc nào cần thì mới phát ngôn ra được câu Joo In nhà cô thôi phải không?’

Thái độ của cậu ấy khi đó ẩn chứa sự khinh miệt, phẫn nộ lẫn căm ghét không thể nói thành lời…

Tôi ngẩng đầu lên. Eun Ji Ho đóng cửa xong rồi thì lại bắt đầu che miệng ho dữ dội đến mức gập cả người xuống. Thế rồi cậu ấy lảo đảo bước đi và ngồi lên giường. Khi cậu ấy đảo mắt qua phòng tìm chỗ cho tôi ngồi, tôi cứ thế bước đến ngồi gọn lên cuối giường luôn.

Chúng tôi cứ nhìn nhau một lúc như thế mà không nói gì. Phải đến sau đó, Eun Ji Ho mới mở miệng nói.

“A đúng rồi, phải nói bắt đầu từ đâu nhỉ, không… khục, a, dù đầu óc có tỉnh táo cũng chẳng biết nói từ đâu, mà bây giờ tôi ốm nên cũng nghĩ không ra nữa.”

“Bắt đầu từ đâu á, chuyện này từ lâu rồi à?”

Tôi hỏi vậy rồi vô thức ngẩng đầu lên và ngửa ra. Dưới mái nhà nghiêng nghiêng là một khung cửa sổ hơi chật hẹp, từng tia nắng xuyên qua đó mà chiếu rọi vào phòng. Khi nhìn vậy, tôi lại nghe thấy giọng nói ngay trước mặt mình nên quay ra nhìn.

Dù vẫn đang ho khù khụ nhưng Eun Ji Ho vẫn không hề lưỡng lự mà chậm rãi nói tiếp.

“Trước hết, người phụ nữ ban nãy… là mẹ của Woo Joo In.”

“Mẹ?”

Tôi giật mình trợn tròn mắt.

Cái người kỳ quái đó là mẹ của cậu ấy? Tôi lại lẩm nhẩm trong miệng. Có lẽ dù đang ốm nhưng cậu ấy vẫn có thể nghe ra giọng nói thì thầm của tôi nên chỉ gật đầu, sau đó lại ho sặc sụa.

Một lúc sau cả phòng mới yên lặng trở lại. Ánh mặt trời sáng chói ngoài cửa sổ dần dần chiếu vào đây.

Tại sao Eun Ji Ho lại có cái thái độ đó với mẹ của Woo Joo In, tôi chẳng hiểu nổi. Không, nhưng mà… tôi nhíu mày lại.

Tôi đã từng nghe Joo In và Eun Ji Ho nói, Joo In chuyển từ nhà hàng xóm của Eun Ji Ho đến một khu vực khác là lúc Joo In bảy tuổi.

Đó là một nơi khá xa, phải mất 1 tiếng đi tàu điện ngầm. Chẳng có lý do gì mà mẹ của Joo In lại cố tình thơ thẩn và tìm một chỗ ở trong khu vực đó, cũng chẳng có lý do gì để người nọ che giấu tung tích của Joo In không cho Eun Ji Ho biết cả.

Tôi nén biểu cảm mà quan sát vẻ mặt của Eun Ji Ho, lúc này cậu ấy lại nói.

“Không phải mẹ ruột. Mẹ ruột của Woo Joo In đã qua đời vì tai nạn từ khi cậu ấy mới một tuổi rồi.”

“À…”

Tôi khẽ há mồm rồi lại lặng lẽ ngậm lại. Bàn tay đang đặt trên giường của tôi lén động đậy. 

Tôi cứ nghĩ cậu ấy chọn đúng tôi để gọi là mẹ mà không phải là danh xưng khác là chỉ vì muốn đùa nghịch mà thôi. Cũng giống như bọn trẻ con ngày xưa, nếu có ai dễ nghe lời thì sẽ bắt đầu được gọi là ‘bà’ và chơi trò gia đình với nhau vậy, tôi cũng tưởng cậu ấy vẫn tiếp tục chơi trò chơi đó.

Dù sao thì có lẽ là do dáng vẻ của cậu ấy khi gọi tôi là mẹ, cũng như tình cảm và sự thân thiết ẩn chứa trong danh xưng ấy càng làm tôi cảm thấy vui vẻ hơn.

Vậy nên tôi cũng chỉ mặc kệ mà bỏ qua, nhưng tôi lại không ngờ rằng mẹ ruột của cậu ấy đã qua đời rồi.

Eun Ji Ho cũng thở dài một hơi. Sau đó, cậu ấy ngẩng lên và nhìn thẳng vào tôi.

“Từ lúc đó bố của Woo Joo In mới từ Nhật Bản về nước và tạo dựng sự nghiệp. Thế nên chú thật sự rất bận bịu. Hồi nhỏ có kiểu nếu được chuyển đồ thì phải đến tận bưu điện để trực tiếp tìm ấy? Bố của Woo Joo In là một trong những người đầu tiên du nhập cái nghề lấy đồ ở bưu điện và chuyển phát về tận nhà ở nước mình.”

“À.”

“Cái lúc gia đình của Woo Joo In nhanh chóng trở nên ổn định là khi cậu ấy bốn, năm tuổi, cũng là lúc người phụ nữ đó xuất hiện.”

Khi nói đến đoạn quan trọng này, giọng của Eun Ji Ho dần dần ẩn chứa sự tức giận. Nhìn đôi mắt như toé lên tia lửa phẫn nộ ấy mà tôi chỉ biết nín thở.

Cậu ấy đặt tay lên chăn và nắm chặt lại. Và rồi sau đó cậu ấy nâng mắt nhìn tôi. Dù cả phòng vẫn đang mờ mờ tối nhưng tôi vẫn có thể cảm thấy ánh mắt của cậu ấy như một mũi tên xuyên qua tôi vậy.

Và rồi, tự nhiên lại có một tiếng cười khúc khích vang lên làm tôi giật nảy mình. Khi trên miệng vẫn còn nét tươi cười ấy, Eun Ji Ho nhìn tôi và nói.

“Có một điều này rất là buồn cười, họ hàng bên nội của Woo Joo In ai cũng có cá tính rõ rệt cả. Nếu đã có tài năng xuất sắc ở lĩnh vực này thì bọn họ sẽ chẳng có tí tẹo tài năng nào ở lĩnh vực khác nữa. Mà không, nói cách khác thì bọn họ còn chẳng thèm để vào đầu cơ. Một điều rõ ràng là dù bố của Joo In dù có tài kinh doanh nhưng chắc chắn không biết nhìn người.”

“Rồi sao…?”

“Người phụ nữ đó, chỉ vài tháng sau khi gặp được bố của Woo Joo In đã liên tục sử dụng tiền của chú ấy trên danh nghĩa là tiền chữa trị. Sau khi lôi kéo được chút tiền chữa trị thì có lẽ cô ta đã định đá luôn rồi, mà không biết nữa, hình như sau đó lại tiếp tục ăn chặn thêm tiền bồi thường. Nếu không phải vậy thì bọn họ đã không đi đến con đường kết hôn.”

Tôi ngạc nhiên chớp chớp mắt. Chuyện này sao lại tiến triển như vậy được? Eun Ji Ho duỗi thẳng tay ra mà nhìn xuống rồi nói tiếp.

“Đúng vậy, thế là bọn họ kết hôn thật. Bố của Joo In vốn đã chẳng quan tâm gì đến vấn đề quản lý tài chính, về vấn đề tài vụ thì liên quan đến tài khoản hợp pháp của công ty hơn chứ không liên quan đến tiền bạc trong nhà. Thế nên số tiền còn lại đều nằm trong tay người phụ nữ đó. Thời kỳ công ty của chú phát triển thì chú ấy thật sự là luôn luôn bận rộn, không có thời gian để ý đến chuyện khác. Tôi cũng vẫn nhớ.”

“Vẫn nhớ ư?”

“Vì chúng tôi là hàng xóm mà. Woo Joo In, từ bé cậu ấy đã chẳng bao giờ có biểu cảm trên mặt, cả ngày cho đến khi mặt trời lặn cũng chỉ chạy long rong ở ngoài ngõ rồi sau đó lại đi thẳng vào nhà luôn. Tôi vẫn còn nhớ dáng vẻ của cậu ấy khi đó, cũng nhớ tôi đến gần rồi trở thành bạn bè với cậu ấy luôn, thế nên tôi thường hay sang nhà bên ấy chơi.”

Eun Ji Ho nói vậy rồi lại quay đầu ho một lúc. Thế rồi cậu ấy lại như nhớ ra điều gì rồi nhìn tôi và hỏi.

“À này, sau này tôi ho cũng hướng vào mặt cậu mà ho nhé?”

“Không, xin từ chối… Rồi sao nữa?”

Eun Ji Ho nhún vai và nói tiếp.

“Lần đầu tiên sang nhà đó chơi tôi có gặp được người phụ nữ ấy. Dù Woo Joo In đã vào tận cửa rồi nhưng cô ta chỉ nói một câu ‘Về rồi à?’ mà không thèm chào, sau đó liếc qua lại thấy tôi cũng đi cùng nên có ánh mắt hơi khó chịu. Xong rồi Woo Joo In rất ngoan ngoãn chào một tiếng rồi đi vào luôn.”

“Nhưng mà lúc đó có tầm bốn, năm người rất to lớn ngồi trong bàn nhà cậu ấy. Bọn họ đang chơi bài cũng phải lâu lắm rồi. Tôi từ bé đã được bố định hướng là cách ly với mấy phương tiện đại chúng nên chẳng hiểu bài bạc là gì, bảo chơi cờ vua thì có lẽ biết.”

Càng nghe kể về bố của Eun Ji Ho thì tôi lại càng không hiểu ông ấy. Nhưng nếu là ông ấy thì hoàn toàn có thể làm vậy, thế nên tôi chỉ hơi trắng bệch mặt và gật đầu rồi hỏi.

“Rồi sao nữa?”

“Bọn họ đang chơi bài ăn tiền.”

“Ăn tiền? Ở một nơi có trẻ con á?”

“Chồng của cô ta toàn phải đến đêm mới về, nếu may mắn thì có khi sẽ thâu đêm ở công ti luôn, mà cô ta vẫn còn trẻ nên làm sao hiểu biết gì chứ? Sau này người ta mới biết hoá ra cô ta là đồng bọn của một nhóm lừa đảo chuyên nghiệp. Mà không phải đồng bọn, cô ta chỉ có cái chức cỏn con đi thu thập thông tin thôi.”

Nhóm lừa đảo chuyên nghiệp á, mặt tôi lại trở nên trắng bệch. Cái đó thực sự tồn tại à? Mà không, tôi vội vã hỏi.

“Thế làm thế nào mà người ta biết được điều đó?”

“A, cái này là do cô ta.” 

Eun Ji Ho nói đến đó rồi khẽ nhíu mày, rồi thở dài một hơi. Với giọng nói thản nhiên như thể đang kể ra hôm nay ăn món gì, cậu ấy ném cho tôi một câu.

“Cô ta bắt cóc tôi.”

“Bắt cóc!?”

“Chính xác hơn là khi thấy tôi qua thăm nhà, cả băng nhóm của cô ta có vẻ cũng nhìn nhà tôi và nghĩ ‘hoá ra là một thằng con của gia đình giàu có à’. Đúng lúc đó cô ta cũng nói mình chán với cuộc sống này rồi và làm thủ tục ly hôn, sau đó tính nhận tiền bồi thường và cao chạy xa bay. Thế là cuối cùng cô ta quyết định làm nốt một vụ với băng nhóm của mình, nhưng mà.”

“Nhưng mà?”

“Mấy người đó dù thế nào cũng vẫn không biết là tôi chính là con trai của tập đoàn Han Wool. Lại còn là con trai độc đinh bốn đời nữa.”