Đó là lần đầu tiên tôi thấy Eun Ji Ho, à không, thấy ai đó có vẻ mặt như vậy. Cứ như có một ngọn sóng nổi lên trong mặt hồ yên bình vậy. Đó là cảm xúc phẫn nộ, cực kỳ phẫn nộ trong sự tĩnh mịch. Cả thế giới này như ngừng lại, tôi chỉ có thể cảm thấy một cơn gió nhè nhẹ thổi đến, cứ thế xuyên qua mấy người đang đứng đây.
Đôi mắt của cậu ấy như ẩn chứa từng đoá pháo hoa trắng xoá, gương mặt nhợt nhạt như thể đang nhìn thấy ma quỷ. Cảm xúc hung bạo ẩn sâu trong lớp vỏ bên ngoài như đang rít gào, lẳng lặng muốn bùng phát.
Tôi thậm chí còn không thể biết bầu không khí tĩnh lặng ấy cứ thế kéo dài suốt vài giây hay vài phút nữa. Và rồi Eun Ji Ho mới từ từ mở miệng. Ánh mắt của cậu ấy hướng thẳng về phía người phụ nữ đứng trước mặt mình.
“Xin hãy đi đi. Làm ơn.”
“Ji Ho à.”
“Nếu cô còn nhớ mình đã làm gì với tôi thì đừng có gọi tên tôi chứ. Và cả Joo In nữa.”
Cậu ấy nói xong thì cắn chặt môi, sau đó lảo đảo lùi lại một bước. A, đến lúc này tôi mới nhớ ra là cậu ấy đang bị ốm nên nhanh chóng tiến đến lại gần.
Nhưng ngay lúc đó, lời nói phát ra từ đôi môi cắn chặt của cậu ấy lại giống như một tiếng gào thét.
“Cô à, nếu cô còn có lương tâm… thì đừng có xuất hiện trước mặt Woo Joo In, một lần nào nữa!”
“Ji Ho!”
“Không phải tôi đã nói cô không được ra mặt nữa sao!?”
Eun Ji Ho hét lên như vậy rồi khó nhọc hít vào một hơi. Dưới chiếc mũ kia, tôi không thể phân biệt được từng dòng nước chảy dưới vành mắt là mồ hôi hay là nước mắt.
Cậu ấy ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ nọ rồi nói tiếp.
“Nếu cô đã lởn vởn ở khu vực gần đây thì chắc chắn CCTV đã quay được mặt cô rồi. Cô vốn đã có lịch sử đen, thế nên tôi có thể làm được nhiều việc với đoạn băng đó lắm.”
“Ji Ho à. Cô chỉ muốn biết tin tức về Joo In nhà cô thôi mà…”
“Joo In nhà cô ? A, chỉ lúc nào cần thì mới phát ngôn ra được câu Joo In nhà cô thôi phải không?”
Eun Ji Ho nói vậy, trên môi nở một nụ cười méo mó. Tôi xin thề đây là lần đầu tiên tôi thấy Eun Ji Ho có vẻ mặt như vậy.
Điều này làm tôi không thể cất lời nổi và cứ đứng ngẩn ngơ ngay tại chỗ, đằng xa giọng của Eun Ji Ho vẫn đều đều vang lên.
“Nếu Woo Joo In trở nên khinh miệt con người thì tất cả cũng chỉ vì cô mà thôi. Cô biết không?”
“Ji Ho à! Sao cháu lại nói vậy…! Lúc đó cô cũng đâu làm được như thế nào khác nữa đâu. Cháu cũng biết tình trạng của cô lúc ấy mà! Bọn du côn đáng sợ đó đang nắm thóp cô.”
“Lúc ấy cô đã thề là sẽ tuyệt đối chỉ khai sự thật trước toà rồi cơ mà, bây giờ cô đến đây để đính chính lại sao?”
“……”
“A, với cả, loại người mà Woo Joo In kinh tởm nhất trên thế giới này chính là người như cô đấy. Dù cô có tìm đến tận đây thì cũng chẳng còn gì thú vị nữa đâu.”
Giọng nói của Eun Ji Ho như toả ra khí lạnh đến run người, cậu ấy mặc kệ từng giọt mồ hôi lạnh đang chảy xuống cằm mà nhất quyết quay người đi. Dù cậu ấy còn sử dụng cả cổ chân để đi nhưng bước chân vẫn loạng choạng và nghiêng ngả. Và rồi cậu ấy tự nhiên quay ngoắt đầu lại về phía này làm tôi giật bắn mình.
A, tôi đang phân vân không biết nên nói gì thì Eun Ji Ho đã nhanh chóng bước từng bước đến gần tôi. Tốc độ đi của cậu ấy rất nhanh làm tôi thậm chí còn không kịp mở lời nữa.
Người phụ nữ nọ không hề nhìn về phía tôi. Cô ta chỉ đang quay lưng lại, ánh mắt nhìn xuyên qua bức tường rào cao vút của nhà Eun Ji Ho như để kiểm tra xem ở chỗ này có lắp CCTV thật không. Khi cô ta vẫn đang mải mê như vậy thì Eun Ji Ho tự nhiên nắm lấy cổ tay tôi, sau đó bắt đầu chạy làm tôi toát mồ hôi hột.
Cái thằng ban nãy vừa lảo đảo như sắp nghẻo này, hơn nữa lại còn đang đi một thứ trông gần giống dép lê nữa! Tôi sợ hãi mà thấp giọng hét lên.
“Này, cậu có ổn không đấy!? Vừa lúc nãy cậu…!”
“Bây giờ điều đó không quan trọng!”
Hình như người phụ nữ vừa nói chuyện ban nãy cuối cùng cũng đã quay ra nhìn về hướng này. Tôi có thể nhìn thấy một cây cột đá nâu gần bức tường rào, và ngay sau đó, cả Eun Ji Ho và tôi đã bước qua cây cột ấy rồi đi thẳng vào nhà.
Haaa, tự nhiên lại phải phóng toàn lực như vậy, tim phổi tôi thì không có bệnh nhưng bây giờ cũng khó mà đứng thẳng người được. Đã thế tôi lại còn phải chạy theo một Eun Ji Ho có thần kinh vận động vượt ngoài tầm nữa.
Tôi cúi thấp đầu, hai tay chống lên gối mà thở hổn hển, bên cạnh có tiếng nói gì đó của Eun Ji Ho vang lên.
“Khoá cửa hai lần vào. Để cho bên ngoài không nhìn được vào trong.”
Có một cánh cửa sắt đen ở bên ngoài, đằng trong có song sắt nên bên ngoài vẫn có thể nhìn được qua qua ở bên trong.
Một người đàn ông mặc Âu phục đen đứng bên cạnh chúng tôi mới lấy ra một chiếc bộ đàm được đeo trên thắt lưng và nói gì đó. Thế là cánh cửa gỗ ở hai bên đóng lại, che đi khe hở của song sắt.
Tôi đang ngơ ngẩn nhìn vậy thì Eun Ji Ho tự nhiên quay ngoắt đầu ra làm tôi giật nảy mình.
Với gương mặt vô cùng, vô cùng nghiêm túc mà tôi không thể nhìn thấy trong hàng trăm nghìn năm, cậu ấy hỏi.
“Cậu, nghe được từ đoạn nào?”
Chắc là cuộc nói chuyện đó quan trọng lắm. Bất cứ câu nói nào của hai người họ cũng đầy ẩn ý, cả những cái tên được nhắc đến cũng vậy. Tôi không ngờ là sẽ nghe thấy cả tên của Joo In ở trong đó.
Đang suy nghĩ như vậy thì đôi mắt nghiêm trọng tới bất ngờ của Eun Ji Ho vẫn hướng về phía tôi đó giờ, thế là tôi cắn chặt môi và nhăn mày lại. Dù tôi có không trả lời thì cậu ấy cũng sẽ không bỏ qua.
Thế là tôi lờ mờ nhớ lại và nói.
“Từ đoạn, xin hãy đi đi…”
“Từ đoạn đó?”
“Đến đoạn, chẳng còn gì thú vị nữa.”
Eun Ji Ho chỉ nhìn tôi một lúc mà chẳng nói gì. Nhìn kỹ hơn thì hình như đôi mắt của cậu ấy dưới ánh mặt trời chói mắt đã trở nên đen thui đến mức mờ mịt rồi.
Tại bị ốm à? Cũng đúng, đang ở cái tình trạng hoa mắt chóng mặt mà còn chạy như vậy nữa. Đã thế còn lôi theo cả tôi.
Tôi vươn tay phẩy phẩy tay trước mặt cậu ấy, thế là cậu ấy ngay lập tức nắm lấy tay tôi và hạ xuống. Tay còn lại đưa lên che mắt, một lúc sau vẫn chưa thấy nói gì.
Là tại bị ốm hay gì, tôi cẩn thận gọi cậu ấy.
“Ê này? Này?”
“Ha…”
Một lúc sau tôi mới nghe thấy tiếng thở dài khàn khàn phát ra từ miệng cậu ấy. Khi tôi đang nhìn thì cậu ấy lại nói tiếp.
“Thế là nghe từ đầu đến cuối rồi còn gì, tôi—”
Đang nói được nửa như vậy thì cậu ấy tự nhiên lại hít sâu vào một hơi, thế là tôi cảm thấy có gì đó nguy hiểm theo bản năng nên lùi lại một bước. Cùng lúc đó, Eun Ji Ho tự nhiên lại bắt đầu ho sặc sụa như sắp nôn ra cả nội tạng trong người.
“Khục, khục, khụ! Khặc, khụ, khụ khụ khụ…”
“Cậu chủ! Cậu chủ, cậu không sao chứ!?”
“T, tôi đã cố nhịn, nhịn ho rồi, mà không, ở chỗ đó cũng không thể ho được… Khụ khụ!”
“Đây là cửa chính, tình trạng của cậu chủ không tốt lắm! Mau gọi xe cấp cứu!”
“Không, không cần xe cấp c, khụ, khụ khụ khụ!”
Tình trạng hỗn loạn ấy chỉ dần dần chìm xuống khi bác sỹ đến. Eun Ji Ho cứ bảo là mình ổn, cuối cùng mọi người phải đưa cậu ấy đi bằng một chiếc xe van khá lớn, đồng thời họ cũng nhìn tôi và bảo tôi đi cùng.
Eun Ji Ho đang nằm ngả mình trên chỗ ghế rộng nhất, còn tôi thì ngồi đối diện. Ôi trời ơi, khi chiếc xe đang di chuyển trong khu vườn của nhà Eun Ji Ho, tôi mới lặng lẽ lẩm bẩm với bản thân mình như vậy.
Một lúc sau, không có ai nói gì cả. Eun Ji Ho nằm trên ghế thì chỉ thở hổn hển mà không nói gì nổi, tôi nhìn cậu ấy rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh cây cối xanh rờn bên ngoài đang trôi đi rất nhanh.
Lần đầu tiên tôi được thấy nhìn thấy ngôi nhà này là vào hồi năm ba cấp hai, tầm tháng 9, trong bữa tiệc sinh nhật của Eun Ji Ho.
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ về khoảng thời gian đó. Tôi hỏi Eun Ji Ho là sao cậu đến nhà tôi như kiểu đây là nhà mình vậy còn tôi thì chưa từng được thấy nhà cậu bao giờ, thế là Eun Ji Ho ghét bỏ lồ lộ ra mặt. Cũng không phải vì ghét tôi, chỉ là không thích mời người khác đến nhà mình thôi.
Cuối cùng khi tôi bảo là không thích thì thôi vậy thì cậu ấy mới mời chúng tôi đến nhà trên danh nghĩa tổ chức tiệc sinh nhật.
Thế là chúng tôi được ăn tối trên cùng một chiếc bàn với chủ tịch tập đoàn Han Wool, tập đoàn nổi tiếng toàn thế giới mà ngày nào chúng tôi cũng thấy tin tức trên báo.
Chúng tôi hoàn toàn không biết rằng cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Eun Ji Ho bị kiểm soát nghiêm ngặt như thế nào. Đặc biệt là ngôi nhà này có những bức tường rào vô cùng cao lớn bao quanh trông y hệt như mấy bức tường thành vậy.
Tôi lúc ấy mới nghĩ, có lẽ Eun Ji Ho thích nhà tôi đến vậy một là vì bản thân cậu ấy được tự do tự tại, hai là vì bố mẹ của tôi cũng nên.
Bố của Eun Ji Ho, người được mệnh danh là chủ tịch dải ngân hà này rất hứng thú với cây cảnh, thế nên khu vườn nhà cậu ấy có đủ mọi viên đá có màu sắc và hoa văn kỳ dị như vừa được đưa về từ đất nước khác, mặt hồ nhân tạo có hình dáng như vừa được đào lên nhưng lại trông rất tự nhiên, bên cạnh đó còn có nhiều gò đồi gập ghềnh cùng nhiều loại cây cảnh hiếm có rõ ràng là được mang về tự mọi góc ngóc ngách trên thế giới được đặt thưa thớt xung quanh.
Nhìn khu vườn của nhà Eun Ji Ho lộn xộn như vậy, ngược lại bạn không thể nghĩ rằng người thiết kế ra nó cũng là người đã nghiêm khắc nuôi dạy Eun Ji Ho suốt bấy lâu nay. Trông cứ như kiểu có một bàn tay khổng lồ từ trên trời vươn xuống vào khoáy một vòng làm khu vườn này loạn lên vậy.
Dù thế nhưng đây vẫn là một khung cảnh tuyệt đẹp. Tiếc là không nhìn được ra bên ngoài, khi tôi còn đang nghiêng mình nhìn ra thì Eun Ji Ho bên cạnh tôi hỏi.
“Này.”
“Ừ.”
“Tí nữa đi dạo trong vườn nhé.”
“Làm ơn đi, khi nào khoẻ lại thì hẵng nói thế…”
Tôi nói xong thì giơ tay gõ nhẹ vào vầng trán mướt mồ hôi của Eun Ji Ho một cái. Eun Ji Ho vừa nói ‘A, cậu muốn giết bệnh nhân à’ vừa giả vờ run lên, nhưng khi chạm mắt tôi thì cậu ấy lại lén né tránh nhìn về phía khác.
Khi đang ngồi trên cái ghế đối diện cậu ấy, tôi vừa ngọ nguậy ngón tay vừa nghĩ. Đoạn đối thoại ban nãy rốt cuộc là có ý nghĩa gì nhỉ… Điều mà Eun Ji Ho đang nghĩ đến rõ ràng cũng giống như tôi. Cậu ấy đang nghĩ xem không biết nên giải thích về cuộc đối thoại đó như thế nào.
Tất nhiên là tôi cũng không cần nghe giải thích, và Eun Ji Ho cũng không cần phải giải thích cho tôi. Vì cả hai chúng tôi đều ý thức được điều đó nên ngược lại bầu không khí lại dần trở nên kỳ quặc.
Cuối cùng, tôi chỉ thở dài một hơi và cất tiếng.
“Ê này, tôi không cần phải biết về chuyện ban nãy đâu…”
“……”
“Tôi chỉ là, gì nhỉ, đến không đúng thời điểm thôi. Không ngờ nghe được chuyện đó.”
“Không phải đâu.”
Giọng nói như xen lẫn cả tiếng thở dài của Eun Ji Ho lặng lẽ vang lên trên xe. Lúc này xe đang rẽ qua một góc nên người của cậu ấy hơi nghiêng đi một chút. Tôi chỉ nhìn lên đôi mắt đen của Eun Ji Ho.
Mái tóc bạc bị ướt mồ hôi nên dính lại trên bờ trán của cậu ấy, đôi mắt đen vẫn nhìn thẳng vào tôi. Với vẻ mặt tươi cười kỳ lạ, cậu ấy nói.
“Không, để tôi nói cho cậu biết.”
“Gì cơ? Kh, không cần đâu mà.”
Tôi đang lắc lắc tay và nói vậy thì cậu ấy lại ngắt lời tôi.
“Cậu có khẳng định là nếu tôi không nói thì cậu sẽ không tự tưởng tượng có chuyện gì xảy ra không?”
“……”
“Thay vì tự tưởng tượng linh tinh thì thà tôi tự nói còn tốt hơn, đúng không?”