“Có ý tưởng gì hay à?”
Eun Hyung ở bên cạnh mới hỏi với giọng bất an. Tôi gật đầu rồi chuyển máy cho cậu ấy.
Nhìn qua thì Yoon Jung In cũng lại đang giải thích kế hoạch của mình với giọng nói y hệt ban nãy, cuối cùng Eun Hyung cũng có thể nở một nụ cười yên lòng và gật đầu. Cậu ấy chỉ có biểu cảm này khi đang nói chuyện với người nào mà cậu ấy cảm thấy thực sự thoải mái thôi, thế nên tự nhiên tôi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Ừ, à vậy à? Được rồi, hôm nay đi ra đó xem thử cũng được. Ừ, bây giờ tôi rảnh này. Được rồi.”
Eun Hyung nói vậy rồi đứng lên và nhìn về phía tôi. Cậu ấy vừa cười vừa nói.
“A, thế là đã 3 giờ rồi đấy, Ji Ho với Joo In có buổi họp gia đình, Yeo Ryung cũng có việc đúng không? Bây giờ tớ cũng phải đi rồi.”
“Được rồi, thế giải tán thôi.”
Joo In vừa vươn vai vừa nói vậy. Gương mặt trong trẻo của cậu ấy không còn vẻ gì là tức giận như mấy ngày trước. Khi chúng tôi chạm mắt nhau, cậu ấy nở một nụ cười rạng rỡ và nói.
“Mẹ ơi, vậy tuần sau gặp nhé.”
Đúng một tuần sau, cái ngày tổ chức buổi thử thách can đảm kia. Tôi cũng vừa cười vừa gật đầu.
Nhìn bóng người đang rời đi sau cánh cửa quán cà phê của Eun Ji Ho, Ban Yeo Ryung, Woo Joo In và Eun Hyung, tôi nhận ra còn một người duy nhất vẫn còn chưa rời đi. Thế là tôi quay ra nhìn.
Bên ngoài cánh cửa kính có rất nhiều người lạ đi qua, làm nổi bật bóng dáng lẻ loi của Yoo Cheon Young khi cậu ấy vẫn đang ngồi yên tại chỗ, chống cằm nhìn xuống bàn với vẻ mặt vô cùng thản nhiên. Khi chạm mắt tôi, cậu ấy mới hỏi.
“Không đi à?”
“Còn cậu sao không đi?”
“Một tiếng nữa tôi có việc ở gần đây.”
Yoo Cheon Young nói vậy, tay chạm vào chiếc khẩu trang dưới cằm mình. Tôi giờ mới trầm trồ nhìn lại cách ăn mặc của cậu ấy.
Yoo Cheon Young không sợ lạnh cũng chẳng sợ nóng, nên dù giờ là mùa hè nhưng cậu ấy vẫn thỉnh thoảng mặc một áo dài tay làm chúng tôi chỉ nhìn đã cảm thấy ngột ngạt.
Có một lần cậu ấy mặc một lớp áo ngắn tay ở trong cộng thêm một lớp áo khoác ở ngoài nữa, khi Eun Ji Ho đang lẩm bẩm kêu lạnh thì cậu ấy ngay lập tức cởi áo ra đưa cho Eun Ji Ho, sau đó cứ thế đi đường trong chiếc áo ngắn tay đó… Thậm chí ngày hôm đó cậu ấy còn đi sandal nữa.
Tôi cũng không nhớ tại sao chúng tôi hôm đó lại ăn mặc vội vàng rồi tự dưng đi bộ trên một con đường lạnh lẽo như vậy nữa. Hơn nữa đối tượng được cho mượn áo khoác lại còn là Eun Ji Ho. Tôi vừa cười khúc khích vừa nhận ra một điều.
A, đúng rồi, hôm đó là ngày 2 tháng 3 năm 2009.
Cái ngày thế giới của tôi thay đổi, cái ngày mà tôi co ro trước cửa nhà Joo In và sau đó được cậu ấy phát hiện ra vào tầm 10 giờ tối. Joo In khi vừa thấy tôi mới ngay lập tức gọi cho mấy người tứ đại thiên vương và Ban Yeo Ryung, thế nên bọn họ chẳng có ai là ăn mặc đàng hoàng lúc đó cả.
Eun Ji Ho, cậu ta là người sợ lạnh đến vậy mà hôm đó cũng chỉ mặc một chiếc áo dài tay cùng với một chiếc quần thể thao, trời khi ấy mới vào xuân nên thời tiết vẫn còn khắc nghiệt, thế nên mọi người đều rất bất ngờ khi tôi đột ngột xuất hiện trước cửa nhà Joo In như thế. Và còn cả Yoo Cheon Young nữa.
Áo ngắn tay cộng thêm quần thể thao, chỉ khoác tạm một chiếc áo dài bên ngoài. Đúng kiểu ở nhà ăn mặc thế nào thì cứ thế chạy đến, tôi vừa nghĩ vậy vừa bật cười.
Khi tất cả mọi người đều đến nhà ủa Joo In thì tuyết lại đang rơi. Bọn con trai đưa tôi và Ban Yeo Ryung đến tận ga tàu điện ngầm nên vẫn mặc nguyên mấy bộ đồ buồn cười đó mà đi trên đường, nhưng khi chúng tôi tỉnh ra thì đã thấy từng bông tuyết rơi trắng xoá trên bầu trời đêm đen thẳm rồi.
“… ổn chứ?”
Khi tôi đang đắm chìm vào dòng suy nghĩ thì giọng nói của ai đó như làm tôi bừng tỉnh. Phải lúc này tôi mới mở to mắt mà nhìn thấy có bàn tay trắng trẻo của ai đó đang đến gần trán tôi.
Từng ngón tay của Yoo Cheon Young vẫn lạnh lẽo như được bao trùm trong tuyết như trước.
Lúc nào cũng vậy, những ngón tay dài của cậu ấy sẽ tự nhiên đặt lên trán tôi như những ngày hè nóng nực trong lớp khi xưa. Bàn tay của cậu ấy vừa lớn vừa trắng trẻo như hiện rõ từng khớp xương.
Khi đang đặt tay lên trán tôi, Yoo Cheon Young hơi nhăn mày. Cậu ấy nói.
“Chắc là cậu bị đập vào đầu nhiều lắm.”
Ơ không, cái này… Cái cảm xúc ấm áp trong lòng tôi tự dưng cứ thế trôi xa và dần dần biến mất. Tôi cũng nhăn mày trả lời.
“Cậu có thể đừng đối xử với tôi như người ốm chỉ vì tôi bị đập bóng vào đầu không vậy…?”
“Tôi làm sao?”
“Cậu lúc trước cũng thế mà, lúc tôi suýt bị xe đâm cậu còn kêu tôi đi bệnh viện nữa.”
Làm như tôi là người bệnh tật ốm yếu không bằng. Tôi định nói chêm thêm một câu như vậy.
Nhưng sau đó tôi lại nhìn thấy đôi mắt xanh sắc bén kia như đang sáng lên nên không dám nói. Yoo Cheon Young lườm tôi với ánh mắt như vậy và lặng lẽ nhíu mày.
Lúc này tôi mới im bặt và suy nghĩ lại. A, ơ, chờ đã. Tôi đang nghĩ vậy thì cậu ấy lại mở miệng nói.
“Đúng vậy, cậu suýt bị một cái xe ben đâm mà.”
“A, cái này…”
Nghe vậy, tôi cảm thấy mình không còn lời gì để nói. Không phải chứ, chuyện này đã xảy ra rất lâu trước đây rồi mà sao mãi vẫn chưa quên được vậy? Ừm, tôi nhăn mày lại.
Mà không, nghĩ lại thì lời của Yoo Cheon Young cũng có phần dĩ nhiên, cậu ấy tự suy luận ra như vậy là chuyện thường.
Hình như trên mặt tôi hiện rõ vẻ lưỡng lự quá. Yoo Cheon Young nhìn tôi mãi rồi cuối cùng cũng chỉ thở dài, thế là cả hai người chúng tôi đều im bặt. Rồi cậu ấy nhìn tôi và nói.
“Tôi nghĩ cậu rất giống một người sắt.”
“Tôi á?”
“Nhưng vấn đề là chỗ nào bị thương được cũng đã bị thương hết rồi.”
Cậu ấy vừa nói vậy vừa nén tiếng thở dài. Thế rồi cậu ấy lại hơi đẩy nhẹ vào trán tôi. Tôi lùi lại mấy bước, vừa sờ trán mình vừa nhìn cậu ấy.
Tôi muốn nói là đó là do đã lâu rồi cậu ấy chưa gặp tôi thôi. Mà không, tất nhiên là nếu cậu ấy chưa quen tôi lâu đến vậy thì cậu ấy không thể nói vậy được rồi, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy hơi chán nản.
Không phải nếu lâu không thấy tôi thì khi gặp lại cậu ấy sẽ nhìn thấy rõ hơn những ưu điểm của tôi sao? Như kiểu chỉ một tuần chưa gặp mà đã thấy tôi hơi xinh đẹp hơn chẳng hạn, mà không, đây đâu phải là điều tôi muốn đâu!
Dù sao thì khi nghe thấy Yoo Cheon Young nói vậy, tôi thực sự cảm thấy mình như một con ngốc.
Xì, tôi tự lẩm bẩm trong lòng như vậy. Đúng lúc đó Yoo Cheon Young nhìn tôi và nói.
“Nếu không đi đâu thì ngồi đây đi.”
“Ngồi đây?”
Tôi vừa hỏi lại vừa nhìn Yoo Cheon Young theo phản xạ. Cậu ấy chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh mình.
Đó cũng phải là một động tác thân thiết như kiểu vỗ vỗ vào ghế hay gì cả. Nhưng tôi cũng biết rằng đó đã là hành động đặc biệt nhất đối với người như Yoo Cheon Young rồi. Sau một hồi ngập ngừng, tôi mới từ từ đến gần và ngồi cạnh cậu ấy.
Khi ngồi xuống rồi thì tôi lại càng cảm thấy kỳ lạ. Không phải chứ, có gì mà phải kỳ với chả lạ, tôi cụp mắt xuống và lẩm bẩm như vậy.
Dù gì thì tôi cũng không có việc gì bận, Yoo Cheon Young cũng không có chuyện gì khác nhưng phải ở lại đây nên mới đang chán không có gì làm thôi, tôi đang nghĩ vớ vẩn như vậy thì ngay lúc đó.
Yoo Cheon Young vươn tay xoa đầu tôi.
Bàn tay của cậu ấy đặt nhẹ trên đỉnh đầu làm tóc hơi rối lên, sau đó cậu ấy nói thế này với giọng nói xen lẫn tiếng thở dài.
“Cậu biết không, cậu thật sự… rất thụ động đó.”
Lại cái câu đó. Tôi cuối cùng cũng nhăn mặt lại. Huhu, tôi thật sự là không có điểm nào tốt đúng không? Nhưng mà nghĩ lại thì tôi đúng là có cái điểm yếu là khá thụ động thật. Nhưng ngoài ra vẫn còn ưu điểm mà, tôi vừa nhăn mày vừa nghĩ ngợi. Phải có chứ, không, chắc chắn là có mà.
“……”
Khoan đã, không có thật à? Cả mặt mũi, tính cách và tài năng đều không có gì nổi bật… A đm. Tôi không biết phải phản bác lời của Yoo Cheon Young như thế nào nên chỉ chờ dài. Á, mà không. Một ý tưởng xẹt qua đầu tôi.
Khi Yoo Cheon Young đang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ thì tôi vừa cười khì vừa nói.
“Này, tôi thụ động thực ra cũng không phải vấn đề gì lớn cả đâu.”
“Hả?”
“Bởi vì có các cậu cả mà!”
Tôi vừa nói như vậy vừa vươn tay chỉ vào Yoo Cheon Young.
Cậu ấy đang nhìn tôi với vẻ khó hiểu. Có khi cậu ấy lại đang nghĩ chắc tôi bị ném bóng vào đầu nhiều quá nên thần kinh có phần không ổn định đây mà.
Không được, tôi vội vã lắc lắc tay và nói.
“Không phải đâu, dù tôi có thụ động nhưng bù lại các cậu rất cương quyết mà! Nghĩ thử mà xem, Ban Yeo Ryung trừ tôi ra thì đối xử với Eun Ji Ho hay mấy người khác lúc nào cũng rất cứng rắn. Joo In với Eun Hyung thì, ừm, trừ họ ra, còn Eun Ji Ho thì lừa đảo thấy mồ nên cứ thấy người lạ là cậu ta lại có cái bộ dạng cương quyết đó, và cả cậu nữa.”
“……”
“Cậu là người cứng rắn nhất luôn.”
Yoo Cheon Young hình như không biết phải nói gì một lúc. Lâu rồi tôi mới thấy cậu ấy có biểu cảm như vậy.
Cái hồi vừa bắt đầu thân thiết với tôi ngày xưa, nếu tôi có thỉnh thoảng làm mấy hành động đột phát –Ví dụ như khi nghe thấy cụm từ ‘thứ hạng đầu gấu’ thì cả người run rẩy, khi nghe thấy từ ‘tứ đại thiên vương’ thì suýt ngất ngay tại chỗ –thì cậu ấy sẽ có biểu cảm như thế, nhưng khi cả hai đã dần quen thuộc với nhau rồi thì tôi lại không nhìn thấy vẻ mặt đó bao giờ nữa. Như kiểu cắn vào lưỡi vậy.
A, đúng rồi, tôi còn nghĩ ra một điều nữa. Khi Yoo Cheon Young vẫn đang có vẻ mặt không biết nói gì và nhìn tôi thì tôi chẳng thèm quan tâm và nói tiếp.
“A, đúng rồi, cậu có nhớ không? Về chuyện Eun Ji Ho từng rủa tôi ý.”
“Hả?”
“Cái gì mà rủa tôi sau này nếu sống một mình thì chắc chắn sẽ bị nhân viên tiếp thị lừa đảo ấy. Cậu ta bảo là nếu người ta mà chỉ cần mang theo mấy thứ như kiểu giấy tờ bảo hiểm hay hộp hồng sâm thì chỉ một lúc sau tôi sẽ vừa đóng dấu vào giấy tờ đó vừa cầm hộp hồng sâm trong tay luôn. Là vì tôi quá thụ động nên không biết từ chối người khác.”
“À.”
Có vẻ lúc này Yoo Cheon Young mới nhớ ra nên khẽ gật đầu, nhưng vẻ mặt có vẻ vẫn chưa hiểu gì lắm. Thấy vậy tôi mới vừa cười vừa nói.
“Nhưng mà cứ tưởng tượng nếu cậu đang ở ngay cạnh tôi lúc đó xem. Nếu thế thì sao nhỉ? Cậu sẽ ngay lập tức đi ra và phang thẳng combo ba không: không mua đâu, không tham gia đâu, không tin đâu cho mà xem. Thế thì tôi thụ động cũng vẫn được đúng không?”
“Cái này…”
Yoo Cheon Young hơi nhăn mày, phải một lúc sau mới có thể bật ra được một lời với giọng nói nghiền ngẫm.
“Nhưng mà, nếu thế, tôi… sẽ phải luôn luôn ở bên cậu đó.”
“Không được sao?”
Tôi giật mình theo phản xạ mà hỏi như vậy, rồi sau đó mới chột dạ mà lấy tay che miệng.
Nghĩ lại thì đến tôi cũng không biết mình còn có thể yên ổn trong thế giới này được bao lâu nữa… Nhưng nếu đã hỏi vậy rồi mà lại rút lại thì lại càng kỳ hơn, hơn nữa cái người Yoo Cheon Young này quá nhạy cảm, cậu ấy sẽ hỏi cung xem tôi đang nghĩ cái gì mất… Tôi vừa nghĩ vậy vừa ngẩng đầu lên.
Khi đó, tôi lặng lẽ hít một hơi.
Dưới ánh nắng mặt trời chiếu vào từ cánh cửa kính, đôi mắt xanh đang tràn ngập ý cười của cậu ấy như còn loé lên từng tia sáng ấm áp hơn tôi từng tưởng tượng.
Tôi biết ánh mắt đó. Trước đây tôi cũng từng thấy ánh mắt đó trong một đoạn video rồi.
Ánh mắt của cậu ấy như thể không thể kiềm nén cảm xúc nào đó, có thể là thương hại, có thể là cười nhạo, không thì… là một thứ cảm xúc nào khác. Rốt cục là thứ cảm xúc gì có thể khiến đôi mắt của Yoo Cheon Young như chìm trong vô số màu sắc xinh đẹp như vậy?
Tôi rất muốn hỏi nếu có thể, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt ấy thì chẳng có lời nói nào có thể bật ra từ miệng tôi được cả. Tôi sợ rằng nếu mình nói gì thì sẽ để vuột mất khoảnh khắc đó.